Giấc mơ chỉ vài giờ đồng hồ mà ngỡ chừng dài như cả thanh xuân. Cái thanh xuân cô chẳng muốn nhận.
Phòng cô không có cửa sổ nên dù sáng hay tối nó vẫn âm u nếu không có ánh đèn. Từ tầng dưới, vẫn như mọi ngày, tiếng hát tăng động của Thùy Trâm một lần nữa đánh thức cô.
"Uyên ơi lâu đài tình ái đó, chắc không có trên trần gian đâu! Muội muội của ta đã dậy chưa?"
Uyên như con mèo lười duỗi mình trong đống chăn ấm, cô ngồi dậy, mắt vẫn chưa muốn mở.
"Thế giờ có dậy không?"
"Đợi muội thích ứng kịp với ánh sáng chút đi tỷ à"
"Vậy ta xuống nhà chiên trứng cho muội, mẫu thân của muội vừa đi làm rồi!"
"Đa tạ!"
Thùy Trâm năng động đi xuống lầu, vô tình thấy ngoài cổng xuất hiện một bóng dáng cứ lấp ló thần thần bí bí. Cô nheo đến chảy cả nước mắt vẫn chẳng thể nhận ra đó là ai, một phần vì mắt cô dạo này mờ đi thấy rõ, có lẽ do bị cận mà lại tiếc tiền cắt kính.
Thùy Trâm kiên nhẫn quan sát tình hình, cô xem như không có chuyện gì để tiện theo dõi hành tung của hắn. Sau một lúc vẫn thấy hắn lén lút ở ngoài, ý này chắc chắn là định đột nhập gia cư bất hợp pháp.
Thùy Trâm nhẹ đưa tay vào balo, lấy ra một bình xịt khử mùi hương chanh rồi đặt tay ra sau nhằm ý định tấn công bất ngờ.
"Kỳ này cho ngươi khỏi đầu thai luôn!"
...
Lưu Thiện Anh không ngừng đấu tranh tư tưởng, một là có nên vào hay không, hai là phớt lờ cảm xúc hỗn độn bên trong cậu. Nếu nhấn chuông trực tiếp muốn vào nhà, thì phải lấy lý do nào cho chính đáng đây?
Hay là...được rồi, quyết thôi, đằng nào cũng phải gặp ở trường...ít nhất 1 lần. Giờ gặp bù cũng có sao đâu.
Cuộc chiến giữa 2 tư tưởng kết thúc, khoảnh khắc cậu định quay người lại, tiếng cổng được mở, một cơ thể nhỏ nhắn lao đến cùng cậu ngã xuống đất. Đối diện là cánh tay người nào đó vươn ra, trên tay là một bình xịt gì đó có in hình quả chanh màu xanh tổ bố.
"Hấp hối đi!"
"Tôi đây, Thiện cần cẩu đây!"
Ngay trước khi ngón tay trỏ của cô nhấn xuống, Trâm đã kịp thời nhận ra gương mặt điển trai đến phát ngán của tên cần cẩu này. Vì sao lại là "cần cẩu" ư? Vì Trâm thích, vì thuận miệng, lại có chữ "cẩu" cũng đúng ý cô lắm chứ!
"Uầy, xin lỗi cậu, do tôi già nên mắt cũng yếu rồi!"
Trâm phủi người đứng lên, không quên cười xuề xòa cho qua.
"Tai nạn, tai nạn thôi, đừng nghĩ tôi là con người lòng lang dạ sói được chứ?"
Thiện Anh gượng dậy, tay chống cái lưng đau vì vừa bị va xuống đất như ông cụ non.
"Được rồi, vậy cậu đến đây là vì cái gì? Không lẽ muốn gặp muội muội của tôi?"
"Liên quan gì đến cậu?"
"Này! Ăn nói với ân nhân của mình thế à? Nói nghe nè, nếu không có tôi ngăn bàn tay của tôi lại thì bây giờ cậu đã bay luôn cặp mắt quý giá rồi đấy!"
Trâm dõng dạc nhận xét, Thiện Anh cũng chỉ gật gù cho qua, bởi cậu vốn dĩ không thích ồn ào.
"Cậu, đưa cho cậu ấy giúp tôi!"
Cậu đưa đến trước mặt Trâm một chiếc hộp nhỏ màu đen. Trâm nhìn chiếc hộp cứng cáp rồi nhìn lên gương mặt nhuộm hồng của Thiện Anh.
"Đưa cho muội ấy?"
"Đừng nói tôi đưa là được"
"Tại sao?"
"Không tại sao cả, nhớ đấy! Cũng đừng mở ra, nó...chỉ dành cho cậu ấy thôi"
Nhắc nhở xong, Thiện Anh phóng lên xe máy mà đi thẳng, để lại Trâm nhìn chiếc hộp đen bóng mà gắng gượng kiềm chế cơn tò mò.
Thôi thì, vì muội muội ta mới không mở đấy!
Trâm khóa cổng, đi một mạch lên tầng, nơi có con heo lười mặc sự đời mà nằm dài trên giường.
"Mắm này, mau dậy cho ta, muốn cả đám trễ học hay gì?"
...
"Mau lên, còn xuống dưới ăn sáng nữa, ta vừa chiên trứng cho muội đấy, có cả bánh mì, ở bên còn có một cốc sữa, nhớ uống đấy!"
Dạ Uyên vừa đánh răng, vừa nói với giọng ngáy ngủ:
"Muội biết rồi mà, tỷ cứ như bà mẹ khó tính í, muội muội của tỷ lớn tướng rồi, còn có thể đá một tên lưu manh dính vách nữa mà!"
"Rồi, nhanh lên còn thay đồ, à mà có cái này..."
Chợt nhớ ra món đồ lúc nãy Thiện cần cẩu đưa, Trâm đặt lên bồn rửa mặt, nói:
"Ta cúng đấy!"
Nói rồi Trâm bỏ mặt mà đi xuống tầng dưới, Dạ Uyên nhìn chiếc hộp, thắc mắc:
'Dịp gì mà lại tặng cho mình? Hay định troll mình nữa? Như con sâu róm đợt trước...'
Cô nhanh chóng đánh răng, ngồi trên giường rồi hồi hộp mở ra. Ngoài suy nghĩ của cô, bên trong chính là một chiếc đồng hồ màu trắng, in hình một nửa trái tim màu đỏ chiếm trọn một bên của mặt đồng hồ.
"Uầy, tỷ ấy trúng số hả ta? Mẫu này đang hot lắm này, đến 4 triệu một cặp...chu choa, không nhận thì thất đức quá!"
Nếu là người khác tặng, cô sẽ rất ngại nhận nó nhưng vì đây là quà của cô bạn thân, cũng là chị em chí cốt của cô nên Dạ Uyên mới sẵn lòng nhận.
Chiếc đồng hồ rất vừa tay, không hổ danh là tỷ muội đi đâu cũng có nhau.
"Tỷ tỷ là tuyệt nhất!"
...