Ở cạnh một góc cây cổ thụ lớn một chàng trai đang dựa người vào nó chợp mắt, làn gió nhẹ thổi ngang làm tóc cậu tung bay trong gió trông hệt như một đóa hoa giữa đồng. Một cô gái từ từ bước đến vỗ vào vai cậu, gương mặt cô thanh tú, đôi mắt trong như pha lê. Cậu từ từ mở mắt ra nhìn cô.
" Chị hả ? Em ngủ quên mất "
Cô mỉm cười với cậu, cô nói
" Vào nhà đi, mẹ nấu món mà em thích nhất kìa ! "
Cậu đứng dậy phủi hết những sợi cỏ còn vươn lại trên người, Thanh Vy nở một nụ cười với cô. Tú Trinh khoác lấy tay cậu cùng bước vào trong nhà.
Ngay khi bước chân vào trong một mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp không khí khiến con người ta không kiềm được nước bọt của mình, cậu nhìn thấy một người phụ nữ trong bếp đang cặm cụi mang những dĩa đồ ăn ra bàn.
" Mẹ để con phụ với ! "
Cậu vội đi đến cầm lấy bát canh chua mà mẹ cậu đang mang, mẹ cậu mỉm cười nói với cậu.
" Để mẹ làm được rồi, con ngồi vào bàn đi ! "
" Thôi để con phụ tý "
Cậu quyết phải cầm được bát canh của mẹ cậu, mùi thơm của nó thật hoài niệm. Cậu nhẹ nhàng đặt nó lên bàn, nơi mà có một người đàn ông trung niên đang ngồi ở đó.
Ông và cậu thật giống nhau, cứ như là bản sao của nhau vậy chỉ khác là ông có thêm vài nếp nhăn trên mặt và gương mặt vuông hơn cậu một chút. Ông nhìn cậu rồi nở một nụ cười
" Con lại đây ngồi đi ! "
Cậu liền đi đến ngồi cạnh ông, ông nắm lấy bóp xung quanh cánh tay cậu, ông xem xét gương mặt của cậu một tý rồi nói.
" Con thật là ! Ốm hơn lần trước rồi ! Về đây phải ăn nhiều hơn đấy ! "
" Dạ con biết rồi ! "
Cậu nở một nụ cười thật tươi, đã hơn 1 tháng cậu về lại ngôi nhà này. Ngày cậu trở về trông cậu chẳng khác gì một kẻ ăn mày, mặt mũi xanh xao, hai mắt sưng đỏ cả lên. Mẹ cậu nhìn thấy liền không kiềm được mà ôm lấy cậu, bà không hề hỏi cậu bắt cứ đều gì chỉ nhẹ nhàng dìu cậu vào nhà. Tình thương mà gia đình dành cho cậu là rất lớn, nó lớn để độ cậu không đong đếm được.
Ông Lâm Văn Minh và Bà Trần Thị Thu những còn người luôn đợi cậu ở ngôi nhà này, và cả người chị đáng kính của cậu nữa. Khác với khi còn học cấp 3, cậu và cô luôn gây chuyện với nhau bây giờ chị chỉ yêu thương cậu một cách vô điều kiện. Ngày mà cô thấy thân thể điêu tàn của cậu trở về cô không kiềm được mà khóc nấc lên, người em trai mà cô luôn nhất mực yêu thương lại trở nên như thế này, kẻ nào lại làm điều đó với em cô chứ.
Bà Thu ngồi xuống đối diện với cậu, chị cậu cũng ngồi cạnh. Không khí gia đình thật ấm áp, cả nhà cùng nhau vừa nói chuyện vừa ăn cơm.
Chị nhìn cậu nói
" Vy nè, mai em muốn đi chợ với chị không ? Chợ có nhiều thứ vui lắm đấy ! "
" Dạ em đi chứ ! "
Bà thu nhìn thấy vậy liền ghẹo một câu
" Con đi theo con Trinh thì nhớ giúp nó trả giá, nó từng mua 1kg chanh với giá 20 nghìn đấy ! "
" Mẹ này ! Mẹ nói gì vậy ! "
Cô vừa đỏ mặt vừa nói với bà, Thanh Vy không kiềm được mà cười thành tiếng. Bỗng nhiên điện thoại cậu rung lên, cậu lấy chiếc điện thoại ra nhìn. Một số điện thoại quen thuộc đang gọi đến, cậu phớt lờ rồi từ chối nó đi.
Ba cậu gắp cho cậu một miếng thịt cá trắng vào bát, cậu gắp nó bỏ vào miệng. Thịt cá thật ngọt, ngọt như tình cảm gia đình này vậy.
Tiếng chuông điện thoại lại vang inh ỏi, mặt cậu thể hiện rõ sự khó chịu của mình
" Xin lỗi cho con ra ngoài nghe điện thoại tí nha ba mẹ ! "
" Ừm con đi đi ! "
Sao khi Thanh Vy bước ra khỏi phòng gương mặt của các thành viên còn lại lạnh lẽo đến rợn người, họ biết người gọi đến là ai, chính là tên khốn đã làm cậu ra bộ dạng vào một tháng trước. Nhưng họ phải nhẫn nhịn, họ không muốn Thanh Vy phải phiền lòng thêm, họ chỉ đơn giản muốn cậu thật hạnh phúc.
Thanh Vy nhìn cái tên đang hiện trên màn hình điện thoại của mình.
' Tuấn Anh ? Anh ta còn dám gọi điện mình nữa à '
Cậu lại tiếp tục từ chối nó nhưng ngay lập tức tiếng chuông lại vang liên, cậu bắt máy, cậu tò mò không biết tên khốn đó sẽ nói gì với cậu. Tai cậu áp vào lắng nghe âm thành từ bên trong
" Thanh Vy.. em đưa anh về.. anh say quá ! "
Anh ta đã say sỉn rồi gọi cho cậu, đúng thật buồn cười, nếu mà còn tỉnh táo thì anh ta làm gì dám vát mặt gọi cho cậu được.
" Sao anh không gọi cho bé thư kí của anh kìa ? "
Tuấn Anh im lặng, nghe như anh ta đang khóc vậy.
" A-Anh đã chia tay với cậu ta rồi ~ hức ~ ! An~h sai rồi mà.. anh xin lỗi em ! "
Cậu dập máy đi, tình cảm của cậu đã chết vào ngày hôm đó. Cậu đã yêu hết mình, hi sinh mọi thứ cho anh ta, giúp anh ta lập công ty của mình đổi lại là một sự phản bội đáng kinh tởm. Điều đó làm lòng cậu đau như cắt, cậu có thể tha thứ cho những người nói dối mình nhưng tuyệt đối không phải là những kẻ phản bội.
Cậu lập tức bấm chặn số của Tuấn Anh rồi quay người bước lại vào bên trong, ở nơi đó ba mẹ và chị đang đợi cậu.
Tuấn Anh vào màn hình điện thoại của mình, anh không còn nghe được giọng của Thanh Vy nữa. Anh cố gắng bấm gọi lại một lần nữa, nhưng có vẻ Thanh Vy đã chặn anh rồi. Anh thật là bất tài, anh đã đánh mất gần như mọi thứ. Công ty đã thua lỗ nặng nề trong tháng này, nhân viên nói anh vì bị Khôi Vỹ mê hoặc mà bỏ bê công việc làm công ty bị thua lỗ, anh không thể phủ nhận được nó. Anh đã bị cậu ta làm mờ mắt để rồi khi tỉnh táo lại anh đã gần như mất đi mọi thứ.
Anh mất đi tình yêu 5 năm của mình, mất đi sự tín nhiệm của các nhân viên, mất đi hình ảnh của mình trong mắt mọi người. Vào tuần trước anh đã dứt khoát chia tay rồi đuổi việc Khôi Vỹ, cậu ta đã khóc lóc cầu xin anh. Anh đã không còn mê mụi như trước nữa, người đời nói phải phở chỉ ngon khi ăn vài lần nhưng cơm nhà mới là thứ theo ta cả một đời.
Hôm nay anh uống thật say, chỉ khi anh uống say anh mới có một lý do chính đáng để gọi cho cậu. Anh không dám gọi cậu khi tỉnh táo, anh nhớ về gương mặt đau khổ của cậu khi biết anh đã ngoại tình. Từng kí ức hiện lên khiến tim anh đau nhói, nước mắt anh không ngừng trào ra. Là do anh ngu ngốc, tất cả là do anh ngu ngốc.
Tuấn Anh cố gắng lê thân mình ra khỏi quán bar, ngồi vào xe anh thở một hơi nặng nề. Xung quanh anh bây giờ giống như đang bị kéo thành những sợi mì vậy, anh cố khởi động xe anh phải trở về nhà. Chợt anh nhận ra ở nơi đó không còn ai luôn kiên nhẫn chờ đợi cậu cả, nước mắt anh lại tuôn xuống ướt đẫm cả khuôn mặt anh. Anh sai thật rồi, anh sai thực sự rồi !
Anh lấy chiếc xe đi khỏi thành phố này, anh biết cậu đang ở đâu. Anh muốn đi đến nơi đó, anh muốn nắm lấy tay cậu rồi nói " Anh xin lỗi ! ", nếu cậu không chấp nhận anh sẽ quỳ xuống cầu xin cậu, anh sẽ bất chấp mọi thứ để cậu tha lỗi cho anh. Anh đã sai, anh đã biết cậu đã cho anh cơ hội để nhận lỗi nhưng anh lại giả vờ như không biết.
Anh cố gắng chạy thật nhanh, những tia sáng xoẹt ngang mắt anh giống như một dãy quanh phổ tuyệt đẹp vậy. Chúng mờ ảo lung linh đẹp tuyệt hệt như những ánh đèn phố đêm vào ngày hẹn hò đầu tiên giữa anh và cậu.
' Thật đẹp ! '
Một tiếng động cực lớn vang lên, cả chiếc xe bắt đầu quanh vòng giữa không trung. Cơ thể anh như đang bay giữa không khí, thời gian xung quanh dường như lắng đọng lại. Anh nhớ về cậu về người con trai có nụ cười ấm áp tựa thái dương, anh muốn sờ lên gương mặt đó. Anh muốn đặt nhẹ một nụ hôn lên đôi má mềm mại đó, anh muốn...
Ý thức anh mờ dần những dòng máu bắt đầu chảy ra từ đầu anh, anh sẽ chết ở đây chăng ? Không được anh vẫn chưa muốn chết, anh muốn gặp lại cậu ! Anh phải sống để gặp cậu một lần nữa, anh nhất định phải nhìn thấy cậu.
Ý thức anh dần rơi vào khoảng không !
" A..nh..nhớ em ! Thanh Vy ! "