Thanh Vy ngồi nhàn nhã ở hiên nhà, nhấp nhẹ một ngụm cacao nóng mà bà Thu vừa đưa cho cậu. Không khí đêm nay thật yên bình, tiết trời mát mẻ này khiến cậu cứ muốn ngồi mãi ở đây mà ngắm những vì sao trên bầu trời đêm.
Bỗng dưng có một chú quạ đen xà xuống đậu cạnh chỗ cậu ngồi, con quạ mỏ nhẹ vào chân cậu như thể muốn nói một điều gì đó. Cậu nhìn quạ một lúc rồi khẽ mỉm cười.
' Chà ! mình có nên đi đến chỗ anh ta không nhỉ ? '
Cậu đem chú quạ vào bên trong, chị cậu nhìn thấy chú quạ liền lo lắng nhìn cậu.
" Vy.. Quạ đen là điềm không lành ! Nó nói với em điều gì à ? "
" Tuấn Anh bị tai nạn xe ! Cách đây cũng không xa, em không biết có nên đi cứu anh ta hay không ! Chúng em đã chia tay nhưng em không muốn thấy chết mà không cứu như vậy . "
Sắc mặt của Tú Trinh không hề vui vẻ, cô không muốn Thanh Vy đi cứu tên khốn đã phản bội em cô.
" Em không thể mặc xác tên đó à ? "
Thanh Vy nhẹ nhàng lắc đầu, cậu có thể vô cảm đoạn tuyệt với anh ta nhưng không thể mặc anh ta chết được. Rốt cuộc thì sâu thẩm trong trái tim cậu, anh ta vẫn còn ở đó.
" Chị.. chị giúp anh ta lần này đi coi như là cứu mạng một người ! "
Tú Trinh lắc đầu ngao ngán nhìn em mình, cô biết rõ tính cách của em mình. Dù cho người khác cho gây bao nhiêu lỗi lầm đối với em ấy thì em ấy vẫn luôn dang rộng tay mà giúp họ mỗi khi khó khăn nhất. Cô đi lấy chiếc chìa khóa ở trên đầu tủ đưa cho Thanh Vy.
" Không được mềm lòng ! "
Thanh Vy nở một nụ cười thật tươi với cô, cậu quay người đi ra bắt đầu lái xe đến nơi mà Tuấn Anh bị tai nạn.
Đêm nay trăng thật sáng, dường như đèn pha của ô tô cũng không sáng bằng trăng. Cậu vừa lái vừa liếc nhìn về phía bầu trời xa, những hình ảnh về Tuấn Anh lại hiện về trong đầu cậu. Cậu nhớ vào những ngày đầu quen nhau anh đã cùng cậu đi dạo dưới những đêm trăng như thế này, sến súa nhưng lại rất lãng mạn và thơ mộng. Cậu nhớ anh đã nắm tay cậu và nói sẽ nguyện yêu một mình cậu suốt đời, ấy thế mà lại phản bội cậu khiến tim cậu đau đớn như thế.
Sau 30p chạy xe cuối cùng cũng đã đến chỗ mà Tuấn Anh bị tai nạn, cậu đi xuống xe ngắm nhìn về phía vụ tai nạn xảy ra. Mọi người xung quanh bu kín, những ánh đèn flash của điện thoại ở khắp nơi. Họ đang quay phim lại vụ tai nạn, gương mặt của cậu có chút khó chịu khi nhìn thấy điều đó. Thay vì giúp anh ta đi đến bệnh viện thì họ lại đứng đấy quay phim nhìn anh ấy chết một cái từ từ.
Thanh Vy đi đến lôi Tuấn Anh từ chiếc xe bị lật ngược, thân thể của anh bây giờ bê bết máu. Mùi rượu tỏa ra nồng nặc xung quanh khiến cậu như muốn sặc. Cậu vuốt nhẹ mái tóc của anh sang, gương mặt anh vẫn như vậy thật may vì cũng không có tổn thương gì quá nặng. Ít nhất anh ta cũng đã thắt dây an toàn nên phần đầu không chịu thương tổn gì lớn, chỉ là có vẻ phần chân do va đập vào cạnh xe đã bị gãy mất.
Thanh Vy bế anh vào xe mình không quên để lại một ánh mắt tức giận đối với bọn người vô cảm kia.
" Các người dám đăng thứ đó lên mạng thì tôi không để các người sống dễ dàng phần đời sau đâu ! "
Vài người bọn họ không hiểu cậu đang nói gì, số khác thì đang cợt nhả rằng cậu có thể làm gì được họ chứ. Cậu chỉ lạnh lùng bước vào xe chạy nhanh vào bệnh viện, trên đường đi cậu đôi khi nghe thấy anh gọi tên cậu. Lòng cậu đã có một sự dao động nhẹ, có thể anh thực sự vẫn còn rất yêu cậu.
Dừng lại trước bệnh viện cậu ôm người anh đi vào bên trong khoa cấp cứu, các y bác sĩ ngay lập tức hành động đưa anh vào trong.
Cậu nhấc điện thoại mình lên gọi cho trưởng phòng tài vụ công ty của Tuấn Anh.
" A-Alo là anh hả anh Vy ? "
" Ừm là anh "
" Giờ này đã khuya rồi anh gọi em để làm gì vậy ? "
" À-ừ giám đốc Tuấn Anh bị tai nạn xe, anh vừa mới đưa anh ta vào bệnh viện rồi. Trung vào đây đăng ký thủ tục giúp anh, anh trả trước viện phí cả rồi ! "
" D-Dạ chuyện này có hơi.. "
" Giúp anh đi, em quên là anh từ cứu em một lần à ? "
" Vâng em biết rồi ạ ! "
Thanh Vy nghe đâu có tiếng cậu ta xin lỗi ai đó rồi lập tức trả lời lại.
" Bệnh viện nào á anh ? "
" Để anh gửi địa chỉ qua ! À nhớ kêu người lại dọn cái xe nát của anh ta luôn ! "
" Dạ em hiểu rồi ! "
Cậu cúp máy rồi thong thả đi ra lấy xe của mình, tự cậu cũng cảm thấy mình thật vô tình. Dù sao đó cũng là người đã đầu ấp tay gối với cậu 5 năm nhưng bây giờ cậu chỉ đơn giản là giúp anh ta vào bệnh viện. Cậu lắc nhẹ đầu mình như phủ định những suy nghĩ đó, anh ta đã phản bội cậu nên bây giờ cậu cũng chả còn lý do để ở bên anh ta nữa.
Thanh Vy lập tức phóng ga trở về nhà mình, con quạ đen vẫn ngồi ở ghế sau của xe cậu. Gia đình của cậu qua các đời đều có những dị năng như vậy, có thể nói là những phù thủy. Tất cả các thành viên trong gia đình đều có khả năng sử dụng phép thuật ở một mức độ nào đó, cậu có lẽ là người sử dụng giỏi thứ 2 sau cha của mình. Mẹ cậu tuy là người không trong gia tộc nhưng bà lại là người đến từ gia đình phù thủy khác, bà là người rất giỏi trong việc đọc tâm trí người khác nên ngày cậu vừa trở về bà đã biết hết mọi chuyện và chỉ nhẹ nhàng ôm chặt lấy cậu.
Năng lực của cậu có rất nhiều, nói chuyện với quạ là một trong số đó. Cậu dùng con quạ này để theo dõi Tuấn Anh lúc mà cậu nghi ngờ anh ta ngoại tình, vốn lúc đầu cậu không muốn dùng để nó vì cậu tin tưởng anh nhưng dần dần cậu buộc phải dùng đến nó. Lúc mà cậu nghe được con quạ kể lại mọi chuyện trái tim cậu đau như bị hàng ngàn lưỡi dao cắt xuyên.
Cậu đã rời bỏ căn nhà đó nhưng con quạ vẫn cứ theo dõi anh ta, có lẽ cậu quên mất phải dặn nó đừng theo dõi Tuấn Anh nữa.
" Từ này ngươi không cần phải theo dõi Tuấn Anh nữa ! Trở về bên ta ! "
Con quạ kêu lên vài tiếng rồi trả lời, tiếng của nó nghe thật chói tai nhưng đồng thời cũng khá là vui tai.
" Dạ Dạ "
Cậu mỉm cười vui vẻ rồi lái xe trở về.
Ở nhà cậu mẹ cậu đang lo lắng nhìn đồng hồ, bà đang tức giận vì tại sao cậu vẫn còn lo lắng cho tên đó chứ. Ông Minh vỗ nhẹ vai bà, ông mỉm cười an ủi bà.
" Bà đừng có lo nữa, con mình tự biết xử lý. Tui thấy là con nó sắp về rồi đấy ! Nhớ đừng có la nó nghe chưa ! "
" Tui biết chứ ! Nhưng tui sợ con nó buồn nữa ông à ! Con mình đẻ ra thương đứt ruột nhìn nó như thế tui chịu không nổi. "
Tú Trinh đi ra nhìn hai người đang an ủi nhau cô vội đi đến bên cạnh
" Ba mẹ biết em ấy vốn là người lương thiện mà, thấy người ta sắp chết thì cứu bản tính đó không dời được ! "
" Ừ mẹ biết !"
" Vậy mẹ đừng có lo nữa, em ấy đã quyết tâm từ bỏ rồi thì sẽ không quay lại đâu ! Vì tên đó đã phạm vào đều mà em ấy ghét nhất đó là phản bội rồi ! "
Bà mỉm cười nhìn Tú Trinh.
" Úi giời văn với chả vở, rồi chừng nào kiếm chồng cho tui đây cô nương ! "
" Hehe con nói mẹ nghe, có anh trai ở ngoài chợ mê con lắm mà con đang làm giá với người ta đấy ! "
Bà Thu vỗ vai cô một cái rồi trả lời
" Nhanh lên để không thành bà cô già ế chồng đó nhá !"
" Xùy ! Con đẹp như thế này không có ế đầu mà lo "
Cô mỉm cười nói lại với bà, từ đằng cửa đã có tiếng ai đó mở cửa ra. Thanh Vy đã trở về, cậu cố gắng bước đi thật nhẹ để không đánh thức mọi người nhưng khi vào phòng khách thì cậu đã thấy cả ba người đang đợi cậu ở đó.
" B-ba mẹ, cả chị Trinh nữa sao 3 người chưa ngủ nữa "
" Mẹ không ngủ được nên ra đây ngồi ! "
" Ba cũng vậy ! "
" Chị thì bị họ làm ồn nên ra xem thôi "
Thanh Vy mỉm cười nhìn bọn họ.
" Đưa vào bệnh viện rồi, con cũng đi trước khi anh ta tỉnh rồi nên ba mẹ không cần lo con luyến tiếc gì ở Tuấn Anh đâu ! "
Ba mẹ cậu nở một nụ cười dịu dàng, rồi đi vào trong phòng. Tú Trinh đi lại gần đặt tay lên hai vai cậu.
" Nữa có đi nhưng vậy nhất định phải báo trước ba mẹ, họ sẽ không cản em đâu. Em đi như vậy họ rất lo lắng đấy, không có chị chắc họ chạy ra ngoài tìm em luôn rồi "
" Hì em xin lỗi ! em biết rồi ạ "
Cậu mỉm cười thật tươi rồi trở về phòng ngủ mình, hôm nay đáng lẽ sẽ giống như mọi ngày. Sẽ thật bình yên.
Cậu nhớ đến hình ảnh Tuấn Anh bị thương trong tay cậu, mặt anh ta đỏ hoe vì rượu. Hai mắt cũng sưng đỏ vì khóc nhiều, cảm giác khi ôm lại anh ấy vào trong lòng gợi một cái gì đó sâu thẩm bên trong cậu. Cậu ngang lập tức kiềm nén nó lại, cậu không muốn phải đau thêm nữa.
Thanh Vy nhẹ nhàng thiếp đi, hôm nay thật là một ngày dài.