Sự ra đi của Nhân lão sư quá chóng vánh, Chu Tiến vẫn chưa hoàn hồn, hắn vẫn chưa thực sự tin người thầy đồng hành cùng hắn suốt hơn mười năm qua đã tạ thế. Nó nhanh đến nỗi mà trước khi ra đi người thầy này chẳng có một chút biểu hiện gì lạ thường cả. Chu Tiến ngồi đối diện với lão sư của mình tâm sự về những thói xấu mà anh đã làm sau lưng người thầy này.
Suốt cả buổi chiều cho đến chập choạng tối, người thầy này vẫn không mở mắt ra để trách móc Chu Tiến, hắn lúc này mới dần chấp nhận sự thật, hắn đã cố kìm nén nhưng nước mắt cứ tự động rơi xuống, sống mũi hắn cay cay, đây là lần đầu tiên sau 18 năm cuộc đời hắn đã khóc.
Mặt trời đã lặn, bầu trời lúc này là một màu đen tuyền, Chu Tiến bật đèn pin đem thi thể của Nhân lão sư chôn ở sau vườn. Hắn dọn lại vệ sinh toàn bộ căn nhà sau đó đóng chặt cửa. Khi đi ra khỏi cửa hắn quay lại khom người:
"Lão sư, an nghỉ!"
Chu Tiến rời nhà thầy Nhân hắn muốn về nhà một chuyến, nguyên lai trước khi tạ thế lão sư của hắn nhờ hắn hoàn thành chút tâm nguyện. Hiện tại hắn vẫn chưa sẵn sàng để đi xa nên muốn chuẩn bị một chút. Chu Tiến đang trên đường trở về hắn vừa đi lại vừa lo lắng cho công tác ở giảng đường. Có lẽ hắn phải đến nhà trưởng thôn một chuyến để thông báo về cái chết của lão sư. Nghĩ xong hắn liền rẽ sang con hẻm bên phải rồi đi một mạch về phía trước.
Điều kì lạ là con đường hướng đến nhà của Trương trưởng thôn hôm nay lại có vết bánh xe đẩy phía dưới vẫn còn lưu lại một số vết máu hằn nên đất cát, hắn giảm tốc độ. Chu Tiến là một người cực kì cảnh giác, hắn nhận ra có điểm kì lạ.
Con hẻm dẫn đến nhà chú Trương gồm có 4 hộ gia đình, những nhà gần đây rất có điều kiện nên họ đã sớm được mắc đường điện trong nhà. Nhưng hôm nay không nhà nào bật điện cả, nguyên một con hẻm tựa hồ như cái hố đen. Chu Tiến tắt đèn pin trên tay tiến sát lại gần căn nhà của trưởng thôn. Lúc này hắn phát giác được có tiếng người nói chuyện:
"Báo cáo trưởng quan, vẫn chưa tìm thấy mẫu ADN"
Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi hằn giọng nói:
"Tiếp tục tìm kiếm dù có phải lật tung ngôi làng này ra, rada đã báo tín hiệu phát hiện mẫu gen ADN001 mà chúng ta đang tìm ở khu vực này"
"Đã rõ"
Sau khi tắt điện thoại tên binh sĩ này nói với người đồng đội bên cạnh:
"Ngươi có nghĩ rada bị hỏng không, nếu mẫu gen không ở đây thì nó ở nơi nào được nhỉ."
"Chịu thôi, tiếp tục tìm kiếm, nhớ đừng gây ra ồn ào"
"Còn những thi thể này thì sao?"
"Bỏ đấy đi dù sao chúng ta cũng sẽ hủy diệt ngôi làng này sau khi tìm thấy mẫu gen 001"
Nghe đến đây Chu Tiến rơi vào hoảng loạn, gia đình trưởng thôn đã bị chúng giết rồi sao, đám người này là ai chứ. Vừa rồi hắn nghe tên binh lính trong kia xưng hô trưởng quan, hắn nhớ lại lúc sáng lão Trương đến nhà mình nói có đoàn binh lính ở trong quân đội thành phố sẽ đi qua và dừng chân nghỉ ngơi tại đây. Lúc này hắn mới nhận ra đây chính là quân đội của thành phố. Hắn lẩm bẩm:
"Bọn chúng tìm mẫu gen có lẽ nào là đồ lão sư đưa cho mình chứ"
Nghĩ đến đây hắn thấy mình vừa bị lão sư chơi cho một hố rồi không phải chứ, thế có nghĩa mình đang gặp nguy hiểm à. Cho nên không một chút do dự hắn lập tức xoay người để chạy về nhà mình ngay lập tức. Điều mà hắn không thể ngờ đó là 2 tên binh lính trong kia là chiến sĩ đã tiêm thuốc gen, thính giác của bọn chúng tốt hơn người bình thường rất nhiều, bọn chúng đã nhận ra có tiếng chạy phía ngoài nên lập tức chạy ra khỏi nhà của lão Trương sau đó đuổi theo.
Chu Tiến cảm thấy có luồng sát khí đang ở đằng sau lưng mình, hắn quay đầu lại thấy hai tên chiến sĩ trên gương mặt xuất hiện đường viền đỏ đang nhìm chằm chằm vào hắn. Tên chiến sĩ mang số hiệu T046 nói vào trong tai nghe bluetooth:
"Có người đã phát hiện ra kế hoạch của chúng ta. Trưởng quan ngài hãy ra lệnh"
Phía đầu dây bên kia đáp lại:
"Lập tức bắt hắn lại cho ta, nếu không đủ sức hãy yêu cầu viện trợ từ người của chúng ta đang ở gần khu vực đấy. Ta muốn các ngươi phải bắt sống hắn, ta nghi ngờ tên này biết thứ gì đó"
Tên trưởng quan này cũng là chiến sĩ gen nhưng hắn được tiêm liều thuốc chất lượng hơn những tên cấp dưới còn lại, trực giác của hắn cực kì tốt. Những loại thuốc gen mà quân đội được phép sử dụng có 3 cấp độ đó là hạ cấp, trung cấp và cao cấp mà tên trưởng quan này lại được tiêm loại trung cấp nên hắn đã sắp chạm đến ngưỡng cửa mở khóa sức mạnh siêu năng của mình, nếu hắn hoàn thành nhiệm vụ lần này thì rất có thể hắn sẽ được thưởng liều thuốc cao cấp. Vì lẽ này nên hắn đang vô cùng gấp rút, hắn đã phải chờ quá lâu rồi.
Cùng lúc đó Chu Tiến đang tăng tốc để cắt đuôi 2 tên chiến binh kia, hắn quẹo trái rồi lại quẹo phải, rồi lại nhảy lên bờ tường của nhà thím Trang sau đó bật nên trên mái nhà rồi lại liên tục nhẩy qua các nhà bên cạnh, hai tên chiến sĩ dù có sức mạnh và tốc độ cực kì tốt nhưng Chu Tiến lại quá thông thuộc địa hình quanh đây. Hắn đang chạy với tốc độ cực kì nhanh mà không còn tâm trí để quan tâm đến thể lực.
"Chúng ta có nên gọi trợ giúp không"
Tên T046 nói.
"Nó chỉ là một thằng vắt mũi chưa sạch, nếu chúng ta không xử lí được thì đến mút mùa cũng chưa được tiêm thuốc trung cấp đâu."
T023 đáp.
Nhưng trong lúc nói chuyện hai tên này lại không thấy Chu Tiến đâu nữa. Tên V023 tức giận nói:
"Hắn là làm sao."
Vài giây sau, tên T046 quay sang bên trái thì thấy đối phương đang đứng ở mái nhà bên cạnh cách một căn nhà đang cầm thứ gì đó. Hắn chưa kịp cảnh báo với T023 bên cạnh thì thiếu niên kia lại nhảy xuống đất không còn thấy bóng dáng đâu nữa, hai tên này tức giận chuyển hướng thề nếu không giết được thằng nhóc này thì cũng phải phế đôi chân của hắn.
T023 và T046 cứ thế chạy theo hướng mà Chu Tiến nhảy xuống nhưng lại giật mình khi phá trước chỉ còn lại một con mương cắt ngang. Hai tên này lục soát xung quanh chúng đoán Chu Tiến đã bơi sang bờ bên kia, chúng lúc này mới nhận ra thằng nhóc này rất xảo quyệt nên cuối cùng đã báo cáo lại với trưởng quan để cầu sự trợ giúp.
"Trưởng quan đã để mất dấu hắn, trên tay hắn cầm một chiếc hộp gì đó, ta nghi ngờ là mẫu gen 001"
Một khắc sau, cả tiểu đội hơn mười người đã tập hợp bên cạnh con mương này, trong tai nghe vang lên giọng nói:
"Nếu đã không bắt được con chuột này thì giết đi. Ta sẽ chịu trách nhiệm báo cáo việc này lên cấp trên"
"Đã rõ."
Tên tiểu đội trưởng số hiệu T011 đáp
Cả tiểu đội khẩn trương, trên mặt tên nào tên đấy đều xuất hiện đường viền đỏ phía sau là chiếc xe đẩy chứa khẩu trường pháo Tsar với đường kính của nòng là 350mm và rất nhiều viên đạn có sức nặng gần 800kg.
"Tất cả vào vị trí"
Tên tiểu đội trưởng hét lớn:
"Khai hỏa đi"
Khẩu pháo như một con quái thú khổng lồ, nó chứa đựng một nguồn sát khí khủng khiếp, từng viên đạn được cài sẵn tọa độ sau đó nó phóng ra đúng 4 viên vào 4 vị trí chỉ định phía bờ bên kia con mương. Chỉ thấy sau đó, hỏa lực bao phủ cả một thôn Trang Quan phía bên kia, tiếng rầm ầm ầm đánh thức tất cả người dân của làng Văn Cao phía bên này. Người dân bắt đầu hiếu kì đi đến gần nhưng ngay khi tiến sát lại con mương kia thì những chiến sĩ này lại rút đao ra chém về phía họ. Dân chúng trong làng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tạc đạn bay tới cuớp đi sinh mạng của không ít người. Lúc này, họ mới hoảng loạn, chạy trốn khắp nơi dẫm đạp lên nhau. Nhưng đã quá muộn, từng chiến sĩ gen nhảy lên đâm về phía họ ngay cả người già hay trẻ nhỏ chúng đều không tha. Trong một canh giờ thôn Văn Cao đã phủ đầy làn khói và mùi khét của súng đạn, một số người còn sống sau đó bị bắt và trói lại vào một khu đất trống, phía trước họ là một cái lồng được phủ một lớp vải đen bên trong là tiếng gào vô cùng kinh dị.