Năm 3000, chiến tranh thế giới nổ ra, súng đạn chỉ là một loại vũ khí hạng thấp, quân đội các nước trên thế giới không phải là nhân vật chính trong cuộc chiến tranh này nữa, con người vì một lí do nào đó đã không để ý đến sự sống còn của nhân loại, khi lợi ích của một số quốc gia bị xâm phạm họ đã phát động cuộc chiến này mặc sức ngăn cản của liên minh thế giới.
Cuộc chiến diễn ra nóng hơn những gì mà nhân loại có thể tưởng tượng ra, những vũ khí sinh hóa học, robot sát thủ, bom nguyên tử được nổ ra, các nhà khoa học chính là vũ khí sắc bén hơn cả quân đội mà các nước đang sở hữu.
Nhân loại hoảng loạn, sinh mạng lầm than, chiến tranh tàn khốc với vô số vũ khí nóng đã xóa sổ đi sự tồn tại của vô số lãnh thổ trên trái đất. Cuộc chiến giằng co năm này qua tháng nọ, địa cầu dường như chỉ còn một số cường quốc trụ lại, nhân loại đi đến hồi kết.
500 năm sau
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, tờ mờ sáng trong một ngôi làng nào đó, có người chạy gấp rút trên con đường nhấp nhô sỏi đá. Đến trước cửa nhà, là một căn nhà cấp 4 hắn gõ cửa:"cộc cộc cộc"
Một khắc sau, một thanh niên áng chừng là 17, 18 tuổi đẩy cửa ra:
"có chuyện gì sao, chú Trương"
"Lâu rồi mới gặp Tiến, ngươi còn có tâm trạng để ngủ sao"
Người vừa gõ cửa là Phạm Thanh Trương, người có chức vụ cao nhất trong ngôi làng này hay nói một cách ngắn gọn là trưởng làng.
Còn thanh niên đang đứng đối diện này là Chu Tiến, 17 tuổi sống một mình, tính tình trầm ổn, hắn rất ít khi giao lưu với mọi người trong làng nên dường như hắn cũng không nắm được một số thông báo về ngôi làng hắn đang sinh sống cho lắm.
"Hôm nay đoàn binh lính từ trên thành phố chấp hành nhiệm vụ sẽ đi qua làng chúng ta và nghỉ ngơi áng chừng là 7 ngày. Ta đến thông báo cho ngươi để ngươi lưu ý hành động cũng như cách hành xử"
Lão Trương giọng nói nghiêm túc thông báo.
"Ồ, đã hiểu."
Chu Tiến gật đầu:
"Còn gì nữa không lão Trương"
"À còn một việc, đoàn binh lính này không biết đang chấp hành nhiệm vụ gì mà có vẻ như là có khá nhiều thương vong, ta nghe trưởng thôn làng bên nói bọn chúng đang nhặt những thanh thiếu niên từ các làng đi ngay lập tức, có vẻ là một nhiệm vụ nguy hiểm nào đó nên ngươi hãy tránh bọn chúng ra một chút kẻo bị vạ lây"
Lão Trương nói nhỏ.
"Còn có chuyện như vậy nữa sao, được rồi ta sẽ lưu ý"
Nói xong, Tiến đóng cửa vào trong làm bữa sáng rồi chuẩn bị đi làm.
Công việc của hắn là nhân viên vệ sinh ở giảng đường trnog thôn, công việc cũng không mấy vất vả, tiền đủ để hắn sinh hoạt qua ngày. Được biết để kiếm được công việc ổn định như vậy ở thế đạo này là vô cùng khó, rất nhiều người đã không có khả năng để làm việc hay không xin được việc làm đã phải bán mạng cho những tay quý tộc trên thành phố, còn vợ thì để cho bọn chúng làm nô nệ.
Giảng đường thôn nơi hắn làm việc là nơi dạy những đứa trẻ để chúng có được những kiến thức cơ bản về đọc và viết. Mỗi đứa trẻ trong thôn đều sẽ được đưa đến giảng đường để học trong vòng 5 năm sau đó được coi là đã "tốt nghiệp". Tiền học là hoàn toàn miễn phí do chính quyền trên thành phố trợ cấp nhưng mỗi năm thôn sẽ phải cung cấp cho thành phố một nguồn lao động nhất định.
Trong trường chỉ có một giáo sư duy nhất tên là Hoàng Thành Nhân, đây là người thầy đầu tiên của Tiến cũng là người nâng đỡ hắn để hắn có thể ở lại giảng đường này làm việc.
Sáng nay Chu Tiến vẫn đến dọn vệ sinh như hàng ngày, một nhân viên vệ sinh như hắn sẽ không được nghỉ bất cứ buổi nào trong tuần cả. Bước vào trong lớp hắn đã gặp Nhân lão sư.
"Chào lão sư, hôm nay người lại đến sớm như vậy?"
Hắn chào vị lão sư đang ngồi trên bục giảng. vị lão sư này trạc tuổi trung niên, năm nay hắn vừa bước sang đội tuổi 50 nhưng trông ngoại hình vẫn rất phong độ.
"Được rồi, ngươi mau chóng hoàn thành công việc của mình đi lũ trẻ sắp đến rồi."
"Vâng, lão sư"
"à đúng rồi ta nghe nói quân binh sĩ từ thành phố sắp tới thôn, ngươi lưu ý bọn chúng một chút"
"Đã rõ, ta cũng đã nghe trưởng thôn nói qua"
"ừ"
Nói xong hắn đi làm công việc như mọi ngày quét sân, rồi lại quét hành lang lớp học.
Mặt trời đã chiếu lên đến đỉnh đầu, những tia nắng đã len lói qua những đám mây phía cao cao, những đứa trẻ đang lác đác đến giảng đường theo từng tốp.
Năm nay trường học trong thôn lại tăng thêm 5 học sinh so với khóa đã tốt nghiệp lần trước, Chu Tiến ngoài việc dọn vệ sinh trong trường còn giúp Nhân lão sư ổn định trật tự và sắp xếp vị trí cho từng học sinh.
Giờ học đến, hắn lại ngồi ngoài cửa để nghe lão sư giảng bài, hắn tích lũy được thêm nhiều kiến thức mới về nhân loại.
Trong lớp Nhân lão sư nói:
"Hôm nay là buổi học đầu tiên ta sẽ không dạy các ngươi viết chữ trước mà sẽ dạy các ngươi về lịch sử của nhân loại, và cách để tồn tại trên thế đạo này."
"Trái đất rất nhiều thế kỉ về trước đã xảy ra một đại nạn giáng thế, ta cũng không rõ là vì sao nhưng nhân loại đã phải chịu một cuộc càn quét của vũ khí sinh học. Nhưng đây không phải trọng điểm, các ngươi phải hiểu quy tắc của thế giới này. Chắc cha mẹ của các ngươi cũng đã đề cập, các ngươi cũng hiểu thân phận của mình ở thế giới này là gì cho nên bài học đầu tiên này ta yêu cầu các ngươi hãy sống thật khiêm tốn, và phải biết nhìn trên nhìn dưới không nên vì một chút lợi ích nhỏ mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng có thể là cả mạng sống."
Đây đại khái là bài giảng đã đi qua năm tháng của Nhân lão sư đối với mỗi thế hệ học sinh. Chu Tiến ngồi ngoài thì thầm: "chậc chậc, hôm nay lão sư lại chả nói kiến thức gì mới". Hắn đã nghe những lời này đến phát chán rồi, hắn mơ màng rồi thiếp đi lúc nào không biết.
Lúc tỉnh dậy thì đại khái đây cũng là giờ tan tầm, Nhân lão sư gọi hắn dậy:
"dậy thôi, hôm nay ta đi cùng ngươi về"
Chu Tiến ngáp một tiếng giọng điệu có vể uể oải:
"Được, lão sư ta dậy ngay"
Cứ như vậy là hết một ngày làm việc, hắn là Hoàng Thành Nhân hai thầy trò sóng đôi đi trên con đường nhỏ trở về.