Chereads / Duyên Phận / Chapter 3 - Chapter 3

Chapter 3 - Chapter 3

Không lâu sau đó tin tức Moon Byul hủy hôn đã được truyền đi khắp nơi. Cha mẹ cô thấy con gái đột nhiên hủy hôn mà chẳng nói trước với ai thì không khỏi tức giận, ngay lập tức gọi điện bắt cô về nhà ngay trong đêm. Moon Byul còn chưa bước qua cửa, ông Moon đã không nhịn được mà lớn tiếng trách mắng.

"Mày coi đây là trò đùa à mà bảo cưới là cưới, bỏ là bỏ? Không nói với ai câu nào mà tự ý hủy hôn như thế tao lấy cái mặt mũi nào sang gặp nhà thông gia?" Cha không ngừng mắng xối xả vào mặt cô. Dường như cơn giận của ông đã chạm đến đỉnh điểm, không thể nào kiềm chế lại được. Từ bé đến giờ cô là đứa phá phách nhưng cũng rất biết nghĩ, tại sao lần này lại làm ra chuyện trời đánh như thế này chứ?

Moon Byul thấy mình bị mắng oan, không nhịn được mà khóc lóc ầm ĩ rồi kể hết cho cha mẹ nghe toàn bộ sự việc. Moon lão gia nghe vậy thì ngồi thụp xuống ghế, cúi đầu tự trách. Ông chưa hề nghe con nói gì mà đã quát mắng, nghiễm nhiên coi mọi thứ là con thiếu suy nghĩ mà hành động lỗ mãn. Vì cơn nóng giận ông đã vô tình quên mất Moon Byul là đứa láu cá, ranh ma lại luôn tính toán lợi, hại cẩn thận làm sao lại đem chuyện hôm nhân đại sự ra đùa giỡn được cơ cứ? Có lẽ lần này ông sai thật rồi. Đáng lý ra ông phải tin tưởng con mà hỏi han cẩn thận trước khi trách móc nó. Còn bà Moon thì kinh hãi che miệng lại, không nói được câu nào, cứ vậy ôm con mà khóc. Bà thật lòng không biết phải an ủi như thế nào để con có thể vơi bớt nỗi buồn trong lòng mình. Con gái bà thật khổ mà, tại sao sắp đến ngày cưới rồi lại xảy ra bi kịch như thế này chứ? Thôi thì coi như vậy cũng tốt, hủy hôn rồi con sẽ không phải sống cùng người đàn ông tệ bạc đó nữa. Đây coi như là sự khởi đầu mới cho con đường phía trước của cô. Moon Byul thiếp đi trong lòng mẹ, cô đã quá mệt mỏi và buồn bã rồi. Cha mẹ cô thấy con đã ngủ liền bàn nhau tính cách qua bên nhà thông gia hủy hôn. Con trai họ đã như thế thì chẳng tội gì mà cứ phải ép con gái lấy người đàn ông xấu xa kia. Hai người họ thở dài, đúng là con cái là chuyện cả đời, nó đã khôn lớn rồi mà phận làm cha làm mẹ sao vẫn cánh cánh trong lòng không thể yên tâm được chứ? Hôm Moon Byul đưa cậu ta về, hai người họ thấy cậu ta rất thương con gái họ nên cũng rất an tâm giao con cho cậu ta. Ngờ đâu sống hơn nửa đời người rồi vẫn để bị lừa, người khổ cuối cùng vẫn là con gái họ. Bà Moon nhẹ nhàng vuốt tóc Moon Byul, ngắm nhìn con gái ngủ, đôi mắt xưng húp vì khóc quá nhiều, cứ nghĩ đến mà thương. Moon phu nhân gạt nước mắt, chuyện còn lại để cha mẹ lo cho con.

Đã ba ngày sau khi tin tức hủy hôn được truyền đi. Trong ba ngày này, Moon Byul chẳng làm gì khác ngoài việc chuẩn bị hợp đồng, những bài thuyết trình nhằm thuyết phục, tìm kiếm những nhà đầu tư mới cho công ty của cô. Chuyện này cũng bắt nguồn từ chuyện hủy hôn mà ra. Cha mẹ lão chồng cũ sau khi biết tin con trai bị người ta từ hôn liền cố gắng làm mọi cách dỗ ngọt cô đủ kiểu chỉ để giữ lại cái hôn nhân này. Thật ra mà nói, cha mẹ hắn hoàn toàn biết con trai họ chơi bời bên ngoài, ngày nào cũng ôm ấp vài người nhưng vì nói hắn không nổi cộng thêm thể diện gia đình mà chọn che đậy, dung túng cho hắn. Hai người họ đâu dám ngờ cậu ấm nhà mình lại to gan đến độ vác cả gái lên giường của vợ chồng hắn chứ? Hơn nữa, hai người họ cũng sợ vì cái bản tính lăng nhăng đó mà chẳng ai thèm lấy hắn ngoài Moon Byul nên từ cái ngày hắn đưa cô về ra mắt, cha mẹ hắn vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng có người chịu lấy hắn. Nhưng thật không may, Moon Byul lại phát hiện ra hắn gái gú bên ngoài, với cái bản tính trời sinh ngang ngạnh nên cô nhất định không đồng ý rút lại lời từ hôn. Đã vậy vì khó chịu, bực tức trong lòng, Moon Byul chẳng ngần ngại trước mặt trưởng bối trong nhà mà chọc điên ông bà già nhà hắn. Cha mẹ Moon Byul thấy vậy cũng lặng thinh, coi như không thấy để kệ cho cô làm gì thì làm, nói gì thì nói. Dù sao người chịu tổn thương cuối cùng là con gái họ, hai người họ sao nỡ để con chịu ấm ức một mình chứ? Còn cha mẹ hắn vì vậy mà cáu gắt, đe dọa nếu như cô hủy hôn thì tập đoàn đó sẽ rút vốn đầu tư khỏi công ty cô. Họ còn cho cô ba ngày để suy nghĩ lại nhưng Moon Byul lạnh lùng thẳng thừng từ chối.

"Cho dù có ra đường ăn xin thì tôi cũng không bao giờ lấy hắn." Đôi mắt mắt cô kiên định, giọng nói cương quyết, nhấn mạnh từng từ như sợ rằng những con người kia không nghe được. Ông bà già nhà hắn đúng là vì con mà điên mất rồi. Thử hỏi có người phụ nữ nào chấp nhận nhìn chồng mình ăn nằm với người khác ngay trên giường của mình chứ?

Cha mẹ hắn trước giờ luôn cao cao tại thượng, mình nói một không ai dám nói hai vậy mà giờ bị một con nhãi ranh sỉ nhục không khỏi tức đến hộc máu nhưng cũng bất lực chẳng làm gì được cô. Thấy Moon Byul không hề lay chuyển chút nào, hai người họ đành đánh điện cho cậu quý tử đang ở nước ngoài về gấp để giải quyết. Hắn ta có lẽ giờ cũng đã đáp máy bay về đến nơi rồi, Moon Byul ngồi trong phòng làm việc, thư thả nhấp ngụm cà phê đắng, nhìn ra ngoài cửa sổ chờ đợi. Không biết còn bao lâu nữa "lão chồng yêu giấu" sẽ đến đạp cửa văn phòng nhỏ này của cô đây? Cô đợi hắn cả mấy ngày trời rồi mà không thèm xuất hiện, đúng là làm người ta có chút sốt ruột mà. Quả nhiên vừa nghĩ đến, hắn đã xuất hiện. Hắn đập cửa lấy cái rầm, rồi kích động đến trước bàn làm việc của cô lớn tiếng.

"Tại sao em hủy hôn mà không nói với anh lấy một câu chứ? Chúng ta không thể thương lượng sao?"

Dáng vẻ của hắn bây giờ vô cùng vội vã và sốt ruột, Moon Byul cười khểnh, cô làm giang giở chuyện tốt của hắn sao mà phải khó chịu đến vậy? Đến thương lượng cũng nên có chút thành ý chứ? Hùng hổ như vậy thật khiến người khác chán nản. Phải nói bây giờ hắn như muốn điên lên với cô vậy. Đang họp với đối tác ở nước ngoài thì hắn nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ cha. Ông chẳng giải thích câu nào mà xả cho hắn một tràng làm hắn muốn đau cả lỗ tai mà vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Đã vậy ông già còn chỉ chốt một câu về ngay rồi dập máy để lại hắn ngơ ngác nhìn vào điện thoại như thằng ngốc vậy. Hắn còn tưởng mình đã làm gì phá hoại đến cái tập đoàn đồ sộ này thì thư ký mới báo cô tuyên bố từ hôn. Vò đầu bứt tai, Moon Byul em bị cái quái gì vậy mà không thèm nói với anh một câu mà đã làm ra cái vụ long trời nửa đất này chứ? Hại hắn mất cả một hợp đồng lớn với đối tác nước ngoài chỉ vì gián đoạn cuộc họp, đã vậy còn bị mắng té tát. Bản thân còn tính sau khi xong việc sẽ đi lượn lờ ở đây mấy hôm, kiếm một em chân dài ngon nghẻ nào đó. Vậy mà còn chưa hưởng thụ được gì đã cha mẹ hắn bắt về làm mọi cách khiến cô hồi tâm chuyển ý. Trong lòng tuy không phục nhưng hắn cũng phải nghe theo, dù sao chuyện này cũng vô cùng hệ trọng, không về chắc ông bà già lột da hắn mất.

Moon Byul kiên nhẫn đợi đến khi hắn nói hết câu, cô mới ung dung quay lại đối diện với hắn, đặt tách cà phê xuống chống tay lên bàn, đan hai tay vào nhau rồi chống cằm nghiêng đầu nhìn hắn, cười cười.

"Còn gì để thương lượng sao?"

Hắn có chút sững người trước câu hỏi của cô. Nhất thời bối rối không biết trả lời như thế nào nhưng mồm mép hắn cũng rất nhanh nhậy, vội vàng đáp lại cô.

"Anh biết em rất bực mình về chuyện đó. Nhưng không phải anh đã giải thích rồi sao? Anh bị cô ta lừa. Hôm đó anh đã uống say nên bị cô ta lừa lên giường. Anh không hề cố ý. Em làm ơn tin anh đi có được không?"

"Anh nghĩ tôi bị ngốc hay sao mà nói nhưng thứ vô lý như thế? Chính mắt tôi đã nhìn thấy anh đủ tỉnh táo để nhận ra tôi là ai rồi buông cô ta ra, trần chuồng chạy đến chỗ tôi nhé. Anh còn dám đổ cho rượu sao? Moon Byul có mù vớ phải anh thì mũi vẫn đủ thính để nhận ra người anh không có mùi rượu nào mà chỉ có mùi nước hoa của cô ta thôi. Đúng là nói dối không chớp mắt. Tôi khinh." Bị chọc đúng nỗi đau, Moon Byul không kiềm chế được nữa mà đập tay thật mạnh xuống bàn, đứng dậy nói lớn. Hắn bị ngu hay quá coi thường trí thông minh của cô mà nói ra những lời trẻ con cũng không tin nổi như thế?

Hắn ta thấy thái độ của Moon Byul thì không khỏi ngạc nhiên. Trước giờ cô yêu hắn hết lòng hết dạ, luôn luôn nhu mì, dịu dàng, nhẹ nhàng với hắn, chuyện gì cũng đều cũng thuận theo hắn. Hắn cũng vì điểm này mà khống chế cô trong lòng bàn tay. Nhưng có mấy ngày không gặp cô đã như một người khác, cứ vậy mà xù lông nhím lên rồi chửi bới vào mặt hắn. Ban đầu hắn chỉ nghĩ rằng cô vì giận dỗi nhất thời nên mới đòi hủy hôn, nhưng có vẻ mọi chuyện không đơn giản như thế. Thái độ của cô dành cho hắn không giống như giận hờn nữa mà là khinh thường, ghét bỏ, xa cách. Hắn thấy mọi thứ vô cùng bất lợi cho mình đành chọn cách hạ giọng dỗ dành cô.

"Moon Byul, em làm ơn chính chắn lên một chút được không? Em không nên vì giận dỗi nhất thời mà đòi hủy bỏ hôn lễ như vậy. Còn mấy ngày nữa chúng ta kết hôn rồi, sao em nói bỏ là bỏ chứ? Đây là chuyện cả đời không phải trò trẻ con. Em biết anh rất yêu em mà. Không yêu sao anh có thể chọn em làm vợ trong hàng tỷ người phụ nữ khác trên trái đất này chứ?"

"Anh thấy tôi giống đang đùa lắm sao? Yêu tôi? Yêu tôi mà vác tình nhân lên giường cưới của tôi à? Anh nói anh yêu tôi, được, anh đi chết đi để chứng minh tình yêu của anh dành cho tôi." Moon Byul nhướn mày, cười khểnh, trưng ra bộ mặt giễu trước câu nói của hắn. Cái gì mà trẻ con với chuyện cả đời chứ? Cô và hắn còn chưa lấy nhau, hắn đã vác gái về nhà làm ra loại chuyện bì ổi ngay trên giường cưới của cô với hắn. Thế đến khi cưới rồi hắn tính cho cô xem phim người lớn hằng ngày sao? Nực cười. Không lấy hắn ta mới là chính chắn đấy. Đúng là nói mà chẳng biết ngượng mồm.

"Em..." Hắn thật muốn á khẩu với cô luôn mà. Sao cô có thể nghĩ ra những thứ như thế chứ? Hắn đã hạ mình đi dỗ cô rồi sao cô cứ vậy mà chẳng có lý lẽ như thế chứ?

"Cho dù có là ngày mai kết hôn thì tôi cũng sẽ tuyên bố hủy đám cưới. Anh nói đúng. Đây là chuyện cả đời nên tôi có chết cũng không lấy một kẻ như anh." Moon Byul cứ vậy mà cắt ngang lời hắn. Bản thân chẳng muốn nghe thêm bất kỳ một lời dối trá nào từ hắn nữa.

Hắn ta nhăn mặt trước lời nói của cô. Sao cô có thể ương bướng đến thế cơ chứ? Hắn đã cho cô một đường lui rồi mà không chịu nắm lấy, cứ cố tình khăng khăng làm theo ý mình. Bình thường toàn là phụ nữ dỗ dành cho hắn vui, bây giờ hắn vì cô mà xuống nước năn nỉ vậy mà cô cứ vậy mà ngang ngược không chịu quay vê bên hắn. Nếu không phải vì cái thể diện gia đình đáng ghét kia thì nhất định hắn có chết cũng không đến đây mà thuyết phục cô. Ash, đúng thật là nhức đầu. Moon Byul có phải cô đã quên mất rằng tôi đang là nhà đầu tư chính của cái công ty này hay không? Hay cô nghĩ mình đã đủ lông đủ cánh rồi nên muốn vứt tôi đi? Tại sao cô cứ không nghe lời như vậy chứ? Rượu mời không uống cứ thích uống rượu phạt sao? Hắn thật sự mất hết kiên nhẫn, nghiến răng hỏi lại cô một lần nữa để xác nhận.

"Anh hỏi em một lần nữa. Em có chịu kết hôn với anh không?" Dù sao lúc tán cô cũng chỉ vì thấy muốn thay đổi khẩu vị một chút, sau này thấy cô ở nhà làm vợ cũng rất hợp nên mới quyết định lấy cô. Đối với hắn có vợ ở nhà không có nghĩa là xích cổ hắn lại, không được chơi bời bên ngoài nữa. Nếu cô không chấp nhận được hắn cũng không thiết.

"Không bao giờ." Ánh mắt cô khiên định, nhấn mạnh từng từ một. Kẻ lăng nhăng như hắn không bao giờ xứng đáng là chồng cô. Thế giới không thiếu đàn ông, cô chẳng tội gì cứ phải đâm đầu vào hắn.

"Em không sợ anh rút vốn đầu tư sao?" Hắn như bị dồn đến đường cùng, không còn cách nào khác liền đem vốn đầu tư ra nói.

Công ty này là công sức, là niềm kiêu hãnh, là đứa con tinh thần của Moon Byul. Nhờ nó mà cô được lọt vào bảng xếp hạng những doanh nhân trẻ thành công nhất năm ngoái. Nhà đầu tư lớn nhất của công ty không ai khác chính là hắn. Nếu như bây giờ hắn rút vốn đầu tư, công ty của cô nhất định sẽ rơi vào thế bị động, trở nên lao đao, thậm chí có thể phá sản. Moon Byul hoàn toàn biết điều này. Nhưng biết rồi thì sao chứ? Không nhẽ vì thế mà để hắn đè đầu cưỡi cổ cả suốt quãng đời còn lại à? Cả đời này Moon Byul ghét nhất là phục tùng, cho dù cô có phá sản ra đường ăn xin cũng phải ngẩng cao đầu mà sống, chứ nhất quyết không bao giờ chịu trở thành con rối trong tay kẻ khác. Ánh mắt cô nhìn hắn vẫn không thay đổi, cô không trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi xuống, nhếch môi khinh bỉ, tay làm động tác mang hàm ý mời hắn về. Hẳn là vị hôn phu bội bạc này của cô tự đề cao bản thân quá đà rồi. Không có hắn rót vốn đâu có nghĩa là cô không thể kêu gọi vốn đầu tư từ nơi khác chứ? Công ty này cô lập ra được thì cũng giữ vững nó được. Ngoài cô ra, không ai có quyền quyết định sống chết của nó. Hắn ta thấy cô vẫn ung dung như vậy không khỏi điên tiết, rít lên.

"Moon Byul Yi, cô được lắm, hãy chuẩn bị tuyên bố phá sản đi." Nói rồi, hắn lập tức quay người bỏ đi.

Gã chồng cũ đi rồi, Moon Byul ngả lưng ra ghế, hướng mặt lên trần nhà, trong lòng không khỏi thấy trống trải. Đã hạ quyết tâm rồi tại sao trong lòng vẫn buồn như vậy chứ? Chẳng gặp hắn thì thôi đi nhưng đến khi gặp rồi lại không khỏi buồn bã. Trước mặt hắn, cô cố tỏ ra mạnh mẽ, cố tỏ ra mình rất ổn nhưng thật tình cô không ổn chút nào. Hủy hôn với người mình yêu đau lắm nhưng bản thân sao chấp nhận được những gì hắn đã làm với cô chứ? Moon Byul thở dài, trở về nhà trang điểm lại cho thật xinh đẹp rồi chọn lấy một cái quần đùi jean ngắn, một chiếc áo quây đen vừa đủ che hết ngực, phối cùng chiếc áo sơ mi trắng rộng để thả hai cúc ở trên làm lộ ra bờ vai mảnh khảnh cùng xương quai xanh quyến rũ. Lại một lần nữa, cô chọn lên bar, làm bạn với rượu để giải sầu. Bây giờ cô chẳng còn nghĩ được thêm gì nữa, chỉ muốn trốn đi đâu đó thật xa để thoát khỏi những chuyện mệt mỏi này.