Sau lần gặp cô gái mắt xanh đó trên bar, Jin cho người đi điều tra khắp nơi, thậm chí là đến cả bệnh viện và cục dân chính để lấy thông tin nhưng vẫn không thu được gì dù chỉ là một chút manh mối về cô. Anh ngả người ra sau, mặt hướng lên trần nhà, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Những gì anh biết về cô quá ít, chỉ có đôi mắt màu lam thì làm sao tìm được cô chứ? Hơn nữa, đến cục dân chính lấy thông tin riêng tư cũng đã là phạm pháp, chẳng ai dám cung cấp tài liệu cho anh cũng là chuyện dễ hiểu. Thở dài, dựa lưng vào ghế suy nghĩ, quả nhiên cô ta là người rất chu toàn, cẩn thận nên mới đeo chiếc mặt nạ màu bạc đó. Nó khiến cô nổi bật giữa đám đông, tỏa sáng trên sàn nhảy, không một ai có thể rời mắt nhưng cuối cùng, tất cả đều bị sự ma mị của chiếc mặt nạ thu hút mà bỏ qua toàn bộ những đặc điểm khác. Nếu như không phải do vở kịch đó, chắc ngay cả đến manh mối duy nhất là đôi mắt màu lam anh cũng chẳng có để tìm cô. Jin hít một hơi thật sâu, thở hắt thất vọng, không khỏi tự trách mình ngu ngốc. Lần đó chạy ra đỡ cô cũng không dám hỏi danh tính, sợ rằng cô ta sẽ nhận ra mình đang bị tiếp cận. Nhưng đến khi cô đi rồi cũng không thèm nhìn biển số xe, cứ vậy mà đứng đó giương giương tự đắc bản thân ở thế thượng phong, nở nụ cười hài lòng ung dung nhìn theo chiếc xe đó đi mất. Jin thở dài, không hiểu lúc đó anh nghĩ gì mà lại đồng ý với Tae Hyung vụ cá cược đáng ghét này, để rồi bây giờ không tìm cô ta chẳng phải tự giác "biếu" hắn hai ngàn đô sao? Nghĩ đến đây, anh chợt nhận ra, bản thân bị thằng bạn chí cốt dụ vào tròng lúc nào không hay. Tae Hyung là một tay chơi gái có tiếng, làm sao hắn không tính toán trước kết quả của vụ cược này chứ? Trong lòng không khỏi tức tối, Jin thấy mình như tự chui đầu vào rọ vậy, thật sự quá ngốc ngếch. Lắc đầu, nhanh chóng vớ lấy chiếc chìa khóa xe, anh không thể chấp nhận kết quả như thế này được, hắn muốn chơi thì anh cũng sẽ chơi với hắn đến cùng, nhất định phải tìm được cô gái mắt xanh đó.
Jin ngồi trong quán bar, lắc lắc cốc rượu, chán nản nhìn quanh. Đã là ba ngày liên tiếp anh đến đây để đợi cô gái mắt màu lam hôm trước, nhưng ngồi cả buổi cũng chẳng thấy cô xuất hiện, trong lòng không khỏi sốt ruột. Anh chép miệng, thở hắt ra, trong đầu không ngừng tính toán phương án dự phòng. Tuy nhiên, còn cách nào mà anh chưa thử chứ? Nếu có thì chắc chắn anh sẽ không bao giờ dùng hạ sách "cắm rễ" ở đây trong vô vọng như vậy. Jin cắn răng, cố gắng suy nghĩ, thâm tâm không khỏi bực tức, không ngừng mắng chửi thằng bạn tốt của mình. Kim Tae Hyung đúng là một con cáo già, anh thật thiếu cảnh giác với hắn để rồi bị chơi một vố đau mà không thể làm gì được. Jin thở dài, ngửa cổ đổ phần chất lỏng màu vàng đồng vào miệng rồi đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn, toan đứng dậy ra về thì đột nhiên bóng dáng quen thuộc ở góc quầy bar khiến anh khựng lại, đôi môi vô thức nở ra một nụ cười quỷ dị. Cuối cùng cũng tìm thấy, ông trời đúng là không phụ lòng anh. Vẫn là mái tóc màu nâu hạt dẻ dài mượt cùng chiếc mặt nạ bạc quen thuộc, Moon Byul ngồi đó với chai rượu bên cạnh, một tay chống lên quầy đỡ đầu, một tay không ngừng rót rượu. Dường như tâm trạng cô không tốt chút nào, dáng vẻ mang nặng sự cô độc và buồn bã. Cô ta nốc rượu như nốc nước lã vậy, động tác tay cứ lặp đi lặp lại liên tục không ngừng, chai rượu bên cạnh cũng vơi đi quá nửa nhưng cô không có ý dừng lại. Jin đảo mắt một vòng, liếm môi, ánh mắt lộ rõ sự thích thú. Chẳng phải phụ nữ yếu đuối nhất là khi đau khổ sao? Thời cơ tốt đang ở ngay trước mắt, tội gì mà lại bỏ phí như vậy chứ? Jin lẳng lặng đứng dậy, cầm theo cốc rượu, tiến về phía Moon Byul.
"Lại gặp cô rồi." Anh cụm cốc, thành công thu hút sự chú ý của cô, cẳng tay chống lên mặt quầy bar nghiêng đầu chào hỏi.
Moon Byul cau mày, chậm rãi giương đôi mắt màu xanh lên nhìn kẻ phá rối không gian riêng của mình, trong lòng không khỏi khó chịu. Góc quầy bar này là nơi khuất người, khuất nhạc, bản thân cô cũng đã đắn đo kỹ lưỡng rồi mới chọn nhưng thật không ngờ vẫn có người nhìn thấy cô ở đây, đúng thật là một phiền phức. Moon Byul đặt cốc rượu xuống, hơi nhăn mặt lục lại trí nhớ xem kẻ lạ mặt kia là ai. Nhìn phong thái này có chút quen thuộc, hình như hắn ta là kẻ đỡ cô ở gần bãi đỗ xe hôm trước thì phải. Tặc lưỡi, khó chịu, cứ cho là có quen biết vậy. Moon Byul liếc hắn một cái rồi chuyển hướng đi chỗ khác, cười nửa miệng mang đầy ý mỉa mai. "Thật có duyên."
Jin cố gắng nở một nụ cười thân thiện trước câu nói của Moon Byul. Có duyên sao? Nếu cô ta mà biết vì mình mà anh đã "cắm rễ" ở đây ba ngày liên tục không khéo lại cảm động đến rơi nước mắt không biết chừng. Gặp được cô trong lòng anh không khỏi nhẹ nhõm, cười thầm, màn cá độ này cũng nên đến hồi kết rồi. Trên thế giới này có quá nhiều thứ càng để lâu sẽ càng gây ra rắc rối. Chơi đùa với đàn bà cũng không phải ngoại lệ, nhất là với những con người lắm mưu nhiều kế như cô, dọn dẹp không gọn gàng có ngày chết không thấy xác. Jin đảo mắt toan tính rồi nhanh chóng tiếp tục mở lời nói truyện với Moon Byul.
"Cô có vẻ không vui khi thấy tôi nhỉ?"
"Anh thật vui tính." Moon Byul cười xòa, lắc đầu phủ nhận, trong lòng có chút không tự nhiên, kiềm chế sự bực bội mà cố gắng lịch sự với hắn. Khuôn mặt lộ rõ vẻ chán ghét và khó chịu. Thật phiền phức, hắn ta muốn gì mà cứ cố gắng bắt chuyện vậy chứ?
"Chân cô đã đỡ hơn chưa?" Jin vờ như không thấy thái độ của Moon Byul, cười cười hỏi thăm cô, thâm tâm không khỏi tự cười, câu hỏi này có quá giả tạo? Khi đó, người đỡ cô dậy là anh, người xoa bóp chân cho cô cũng là anh, làm sao anh không biết ả diễn tuồng được cơ chứ? Tuy nhiên, giả ngốc nghếch một chút cũng rất tốt, biết đâu cô ta lại thấy vậy mà buông lỏng cảnh giác với anh?
"Đã khỏi, cảm ơn." Moon Byul nhàn nhạt trả lời, chẳng thèm liếc hắn lấy cái. Rõ ràng hắn biết chân cô hoàn toàn bình thường mà vẫn trưng ra bộ mặt quan tâm giả dối đó, đúng là khiến người khác chán ghét. Cô bắt đầu mất kiên nhẫn với hắn. Giọng điệu vì vậy mà cũng không còn nhẹ nhàng, lịch sự như khi nãy nữa.
Jin thấy thái độ của Moon Byul dần thay đổi trong lòng có chút lo lắng. Moon Byul càng lúc càng lạnh lùng, câu trả lời cũng trở nên vô cùng xúc tích, mang đậm ý tiễn người. Dường như người phụ nữ này càng lúc càng không để anh trong mắt dù chỉ là một chút thì phải, thậm chí là một chút che giấu sự kinh thường cũng không có. Nhưng anh đã tìm thấy cô thì sao dễ dàng buông tha đến thế. Hai ngàn đô đã đang ở trước mắt thì sao có thể bỏ qua được? Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh rồi rót rượu cho cô, ân cần hỏi thăm.
"Cô đang có tâm sự gì sao? Trông cô buồn quá vậy?"
Moon Byul càu mày, nhắm mắt, giả vờ nhấp rượu, che đi sự toan tính trong mắt mình. Thật sự mà nói, hôm nay cô chẳng có tâm trạng mà chơi đùa với hắn. Vừa mới giải quyết tên chồng cũ thì lại gặp một kẻ giống hắn ở đây. Người đàn ông này xuất hiện trong bộ dạng này làm Moon Byul không khỏi bực mình. Đàn ông kẻ nào cũng như nhau sao? Từ dáng dấp đến tính cách, hai tên khốn nạn này có gì khác nhau không cơ chứ? Moon Byul khép hời mắt, phân tích hành động của người đàn ông xa lạ kia. Tuy cô không thẳng thừng từ chối hắn nhưng thái độ cũng thể hiện rất rõ hiện tại cô không có hứng thú với hắn chút nào. Vậy mà tên chết tiệt này cứ cố gắng bám riết lấy cô không chịu buông, thật phiền phức. Chợt Moon Byul nhận ra có điều gì đó không đúng trong cuộc nói truyện này. Tuy hắn cố gắng bắt truyện nhưng hắn lại chưa từng hỏi danh tính cô là ai. Đây chẳng phải là đi đường vòng, tự làm khó mình sao? Cô có chút không hiểu, làm sao mà hắn có thể biết danh tính của cô được chứ? Nếu đã biết thì hắn đã điều tra được những gì về cô? Còn không biết tại sao hắn lại không hỏi? Không biết... phải là hắn không biết mới đúng. Hóa ra là vậy. Moon Byul nhếch miệng cười đểu, đôi mắt màu xanh dương bỗng chốc lộ ra sự lưu manh, gian xảo. Lén liếc xéo để nắm tâm tư của Jin, ngón tay trỏ khẽ gõ vào thành cốc, nếu hắn đã chọn cô là con mồi, vậy được, cô chiều ý hắn. Moon Byul nốc một ngụm rượu lớn, trưng ra sự bối rối, xấu hổ, trả lời.
"Thật ngại quá để anh nhìn ra rồi. Chỉ là chuyện công việc vặt vãnh."
Thái độ của cô biến đổi quá nhanh, biểu cảm khuôn mặt cũng rất thật làm Jin không nhịn được mà lén quay mặt qua một bên nhếch môi cười khểnh. Người phụ nữ này không phải diễn viên thì thật phí phạm. Nếu như không phải hôm trước anh được chứng kiến cô diễn kịch chắc bây giờ cũng như bao người khác mà tin sái cổ.
"Chuyện gì rồi cũng có hướng giải quyết thôi. Cô đừng quá lo." Jin nở nụ cười ấm áp động viên cô. "Nếu cô không phiền thì có thể nói cho tôi nghe."
Moon Byul cúi mặt, tay chống vào trán lắc đầu, cười buồn. "Anh không hiểu được đâu."
Jin thở dài, vỗ vỗ vào vai cô tỏ ý thông cảm. Anh mím môi, suy nghĩ rồi nói. "Nếu cô không thể kể cho tôi chi bằng cô lên nhảy một chút để giải tỏa bớt căng thẳng cũng được. Hòa vào điệu nhạc cũng là một cách thư dãn tốt."
Moon Byul liếc nhìn bàn tay ấm nóng đặt trên vai mình. Cô không hề ngạt đi mà ngược lại nắm lấy nó, dùng ngón cái vuốt ve nhẹ nhàng. Sau đó, Moon Byul uống hết cốc rượu rồi mỉm cười nhẹ, nói nhỏ.
"Anh có muốn nhảy với tôi không?" Đôi mắt xanh dương của cô nhìn thẳng vào anh chờ đợi câu trả lời. Mày phải nhướn cao, mang đầy ý thách thức xen lẫn mời gọi. Đôi môi đỏ rượu căng mọng cũng vẽ lên một đường cong hoàn mỹ rất khiêu gợi.
Jin có chút sững người, anh không nghĩ người phụ nữ trước mặt mình lại đẹp và quyến rũ đến vậy. Chiếc mặt nạ bạc làm cô trông thật bí ẩn, vô cùng kích thích sự hứng thú của anh. Cúc áo sơ mi cài cẩu thả, bỏ hai khuy đầu kiến chiếc áo quây đen bên trong lấp ló cùng với xương quai xanh và bờ vai mảnh của cô được lộ ra nhìn rất gợi cảm. Cô ta đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật vậy, nhìn mãi mà không thấy chán. Moon Byul thấy Jin không trả lời thì thả tay hắn ra, xoay người về quầy rượu, cười nhẹ.
"Bỏ đi."
Jin lúc này mới quay trở lại thực tại, vội vàng nắm lại lấy tay cô rồi nói. "Tại sao lại không chứ?"
Anh phải thừa nhận, khi nãy suýt chút nữa anh đã bị cô ả hớp hồn, bản thân thật không ngờ cô ta lại có thể thu hút đến như vậy. Jin lắc đầu, chỉ là chơi qua đường, nhất định không được để mình bị cuốn vào đó.
Nhận được sự chập thuận của cô, anh đỡ cô đứng dậy, dắt lên sàn nhảy. Trong quán bar đông đúc toàn người là người, DJ vẫn chơi nhạc rất hăng say, khuấy động bầu không khí hỗn loạn, náo nhiệt trên sàn nhảy. Ánh đèn nhấp nháy liên tục chiếu vào thân ảnh hai người một nam một nữ đang là tâm điểm của sản nhảy. Jin và Moon Byul kết hợp rất ăn ý. Hai người họ ban đầu chỉ đứng cạnh nhau cùng hòa mình vào những điệu nhạc sôi động, tuy nhiên dần dần chẳng biết vô tình hay cố ý, những động tác khiêu gợi không ngừng được phô diễn, đốt cháy cả sàn nhảy khiến những người xung quanh cũng phải hùa mà hú hét liên tục. Jin vòng tay ôm trọn lấy eo Moon Byul rồi xoay người khiến cô đối diện với mình. Cô đứng gọn trong lòng hắn, đôi mắt màu xanh dương sáng lên nhìn hắn say đắm, dịu dàng đưa tay vuốt ve, ngắm nghía kỹ càng từng đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt anh tuấn đó. Có lẽ đây là lần đầu cô nhìn kỹ gương mặt hắn đến vậy, cũng được cho là một cực phẩm, một tuyệt sắc mỹ nam hiếm thấy. Nhưng đáng tiếc, đẹp thì sao chứ? Loại như hắn có cho cô cũng không thèm. Chợt Moon Byul rướn người, vòng tay qua cổ Jin, hôn phớt lên đôi môi khô ráp của hắn. Anh có chút giật mình nhưng cũng nhanh chóng ghì chặt Moon Byul lại, không cho cô trốn tránh, tay còn lại vòng qua gáy, nâng cằm cô lên bắt Moon Byul đối diện với mình rồi cúi xuống gặm nhấm đôi môi màu đỏ rượu đó. Moon Byul như hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn đó. Cô cứ vậy mà đáp lại, rây rưa với anh vô cùng nhiệt tình. Mãi đến khi Jin chủ động dứt ra trước, Moon Byul yếu đuối dựa vào lồng ngựa anh mà thở hổn hển. Dường như cô không còn tỉnh táo nữa, rượu và nhạc đã khiến cô trở nên lâng lâng, mơ hồ, vui vẻ đến lạ thường. Moon Byul chủ động ôm lấy eo anh, bàn tay chẳng hề yên phận mà sờ soạng cơ bụng rắn chắc qua lớp áo sơ mi mỏng của anh. Nhếch môi cười khểnh, Jin không hề giấu đi sự mỉa mai trong mắt dành cho cô gái lạ này. Cuối cùng cũng chỉ có vậy, người đàn bà này cũng như bao người khác mà thôi. Ban đầu anh còn nghĩ cô ta thông minh, lanh lợi, vụ cá cược này xem như khá thú vị, giúp anh đổi gió tìm thứ mới. Nhưng cô ta sa lưới quá nhanh, gặp được hai lần đã chủ động quyến rũ, hôn anh như hổ đói khiến anh có chút hụt hẫng, thất vọng không thôi. Quả nhiên cho dù có tỏ ra cao ngạo đến đâu thì đàn bà vẫn là đàn bà, vẫn nhạt nhẽo, vô vị như vậy, thật khiến người khác phải chán ghét. Moon Byul lại một lần nữa kiễng chân lên chủ động hôn Jin, một nụ hôn rất sâu cũng rất nồng nhiệt. Nhưng lần này không giống lần trước, cô hôn hắn chưa được bao lâu đã nhất khoát đẩy mạnh ra, thoát khỏi vòng tay vạm vỡ đó. Nét mặt thay đổi, hiện rõ sự kinh khỉnh, cô cố ý lấy tay quyệt qua môi một cái đầy quyến rũ rồi chẳng nói câu nào, cứ vậy xoay người rời đi, vứt bỏ hắn lại một mình giữa sàn nhảy. Jin đứng đực ra như một thằng ngốc, trong phút chốc không kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Anh cau mày, trong lòng không khỏi bực tức, thật không dám tin, anh vừa bị cô ả dắt mũi. Đúng là lắm mưu nhiều kế. Chỉ mới một giây trước đó, anh còn nghĩ mình là người chiếm thế thượng phong trong cuộc chơi này nhưng ngay giây sau cô ta đã cho anh thấy mình mới là con mồi để người khác săn đuổi. Bản thân đã đánh giá quá thấp cô ta, không ngờ đến giây cuối cùng rồi mà ả vẫn chơi được anh một vố đau đến vậy. Đúng thật là nhục nhã. Jin hít một hơi điều chỉnh tâm trạng, đảo mắt vài vòng, trong lòng không ngừng toan tính. Cô ta đã như vậy thì anh chẳng cần phải giả vờ với ả nữa. Jin tiến đến sau lưng Moon Byul, xoay mạnh chiếc ghế cô ngồi khiến Moon Byul mất đà, theo quán tính khua tay bám vào người Jin. Đang dọn đồ ra về sao? Cô đã như vậy mà còn định chuồn sớm sao? Không dễ thế đâu. Moon Byul bị xoay ghế thì giật mình, hoảng hốt nắm chặt lấy áo Jin. Thái độ này của cô khiến anh không khỏi hài lòng. Jin cúi người, chống một tay bên cạnh cô ta, nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh dương độc lạ đó, tay còn lại lướt nhẹ bầu má phúng phính, đan vào lọn tóc màu hạt dẻ mềm mượt rồi đưa lên mũi ngửi.
"Tình một đêm, thế nào?" Hôn nhẹ lên lọn tóc, mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng của nước hoa cao cấp lẫn với mùi Brandy nho khiến người khác mê mẩn mà cuốn vào. Anh không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt nhìn người kia vô cùng thích thú. Là cô ta ngả bài với anh trước, anh không đáp lại cũng thật thất lễ.
Ánh đèn mập mờ nhấp nhánh liên tục, tiếng nhạc xập xình trong bar càng càng lớn. Moon Byul trấn an lại bản thân, giương đôi mắt sắc lẹm lên nhìn Jin, chẳng thèm giấu đi sự khinh bỉ, bông đùa, khiêu khích dành cho hắn. Cô đưa cốc rượu đến trước mặt anh, nhếch môi vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp, nhẹ nhang nhả từng từ. "Thành ý?"
Jin cười nửa miệng, cầm lấy ly rượu uống một hơi hết sạch rồi dốc xuống. "Đủ rồi chứ?"
Moon Byul mỉm cười tỏ ý vô cùng hài lòng. Cô ôm lấy cổ hắn, hôn lấy hôn để lên môi Jin mặc kệ để hắn bế sốc cô lên trên tay rồi lấy một thẻ phòng từ quầy rượu, mang cô đi mất.