Chereads / Khoa Kỹ Thuật Thần Kinh / Chapter 9 - Chương 9

Chapter 9 - Chương 9

Tôi ném hết nỗi sợ vào trong không khí. Kể từ tối qua sau khi nói chuyện với bác cùng mã số, suy nghĩ trong đầu của tôi liền thay đổi. Bắt đầu muốn đương đầu, dám mạo hiểm, dám thừa nhận nhiều thứ hơn. Dù không phải là tất cả nhưng mọi thứ cũng dần dần.

Biểu hiện của thằng Sand hôm nay khá hơn hôm qua một chút. Nó không còn ủy mị nữa. Không những vậy còn dậy sớm, tắm rửa, đánh răng, lôi cái áo đồng phục mà nó hay bảo mặc vào trông đẹp trai hơn để mặc. Nó đứng trước gương khá lâu trước khi xoay người cầm balo rồi rủ cả bọn đi ăn sáng.

Chiều nay có hoạt động của khoa. Như đã nói, 2 ngày nữa sẽ là lễ kỷ niệm thành lập khoa. Vậy nên sinh viên năm nhất khoa Kỹ thuật đều bị triệu tập đến dọn vệ sinh.

Mẹ nó. Khoa thì đúng rộng. Tòa nhà thì nhiều. Phần sân hoạt động càng không phải nhắc tới. Người thì bu đông bu đỏ đến nỗi chỗ nào cũng đầy rác. Năm nhất phải làm tất cả mọi thứ, từ chia nhau dọn vệ sinh, quét sân, nhặt rác, lau chùi, chà biểu tượng gear. Ngay cả tấm biển hiệu của khoa hình khớp răng, chúng tôi cũng phải chà cho nó sạch boong như mới để đón chào ngày trọng đại.

Mọi ngóc ngách chứa đầy sự hỗn loạn. Tôi nhận nhiệm vụ dọn vệ sinh biển hiệu của khoa với một nhóm bạn nữa. Đàn anh thấy thằng Po khỏe nên sai nó đi lau chùi cái quỷ gì đó. Còn thằng Sand phải leo lên giàn giáo quét mạng nhện ở khu IE. Có thể gọi là đứa nào đứa nấy làm việc luôn tay luôn chân.

"Năm 2 tập hợp trước cửa câu lạc bộ! Nhanh!" Tiếng hô hào của đàn anh khóa trên hối thúc năm 2 lũ lượt chạy.

"Năm nhất không được chểnh mảng công việc nhé."

"Vâng ạaaaa."

"Năm 3 trông coi các em nhé. Cái nào không tươm tất thì làm ơn chăm chút giùm. Hới, năm 2 đi đâu đấy? Khoan đã." Người chịu trách nhiệm chính của sự kiện la hét muốn khản cổ. Hồi nãy P"Yeepun cũng chạy qua than thở với tôi rằng năm 2 phải trải khăn, cắm đồ lễ, chuẩn bị quá trời đồ ăn để cúng sư thầy. Thế là tôi không dám than thở nữa khi phải bỏ công sức làm việc vào lúc này.

"Thằng Arm, áo mày ướt hết rồi. Cởi ra trước không?"

Tôi dời ánh mắt từ đàn anh về phía mình một lần nữa. Ờ nhỉ. Mới vác mặt lau chùi biển hiệu khoa chưa đầy 5 phút, áo đồng phục khoa Kỹ thuật của tôi đã ướt mất phân nửa rồi. Thế là tôi không chậm trễ nữa, vội cởi nó ra treo trên cây cùng với áo của những đứa bạn khác.

May hôm nay mặc áo thun màu đen nên có bị dơ trông cũng không đáng ghét lắm.

Và rồi thời gian của nô ɭệ trong căn nhà khoa Kỹ thuật bắt đầu. Chà rửa biển hiệu chứ sao. Nào là bột giặt, nước tẩy rửa, cái gì cũng đem ra xài hết. Đặc biệt là biểu tượng khớp răng đầy rỉ sét trước mặt. Đợi đến khi chà xong cũng mất cả kiếp người. Đồng hồ vừa điểm 7 giờ.

"Đi lấy cơm ở câu lạc bộ rồi phụ bạn lau chùi không?"

"Ờ." Nghỉ ngơi được không lâu, chúng tôi đã có ngay project mới. Tôi theo sau mấy thằng bạn thân đi phụ thằng Po và the gang dọn dẹp vệ sinh đến nỗi ướt đẫm cả người. Xong việc, chúng tôi tụ tập họp khóa một chút trước khi giải tán. Tôi trở lại cái cây treo áo đồng phục, không nghĩ rằng bây giờ nó đã không còn ở đó nữa rồi.

"Khoan đã, tụi mày. Có đứa nào thấy áo tao không?" Tôi hỏi một cách lo lắng.

Bạn bè đều lấy áo của mình hết rồi. Điều đó đồng nghĩa với việc ắt hẳn có người nào đó đã cầm luôn của tôi đi mất. Chắc là giữ giùm thôi. Chỉ là không biết người đó là ai.

"Không thấy."

"Tao treo ở đây này."

"Lúc nãy thì thấy. Còn bây giờ thì không biết."

"Ơ."

"Thử hỏi bên câu lạc bộ xem. Không thì các anh chị năm 2. Biết đâu họ giữ giùm."

"Ok. Cảm ơn tụi mày nhiều lắm."

Tôi không chậm trễ đi thẳng tới câu lạc bộ khoa rồi lặp lại câu hỏi cũ, thế nhưng câu trả lời duy nhất nhận được chỉ là "không".

Đang từ ban đầu còn nghĩ chắc có người giữ giùm, bây giờ tâm trí tôi bắt đầu hoảng loạn. Áo của P"Arc đấy. Lỡ làm mất, tao biết phải làm sao?

"Hới, Arm. Về kí túc xá thôi." Thằng Sand với thằng Po, bao gồm cả đám bạn kí túc xá nam đi tới nhập hội sau khi làm xong việc của mình.

"Tụi mày về trước đi. Áo đồng phục của tao mất rồi."

"Hả?"

"Tao treo trên cây. Trở lại thì không còn nữa. Hỏi ai cũng không nhìn thấy."

"Vậy để tụi tao phụ mày tìm."

"Không sao. Tụi mày về trước đi. Có gì gặp nhau ở kí túc xá."

"Làm vậy hả?"

"Thôi mà. Thế nhé."

"Nếu không thấy thì mày cứ gọi điện báo. Có gì tụi tao thông báo trong group khoa Kỹ thuật cho."

"Ok." Bạn bè làm việc mệt rồi, tôi không muốn tụi nó phải căng thẳng vì chuyện lộn xộn này. Còn tao ấy hả? Đi tìm chứ sao. Đừng để tao biết đứa nào lấy. Tao sẽ nguyền rủa mày bị F tất cả các môn cho mà coi.

Tôi bắt đầu công cuộc đi tìm một lần nữa. Hỏi thăm tất cả mọi người trên đường đi. Mãi cho đến khi bước chân lọt vào lãnh địa của tụi năm 3 đang giải tán trở về nhà sau khi giúp năm 2 giải quyết xong công việc.

"Thằng nhóc Arm."

Phựp!!

Mọi ánh mắt đồng loạt quay qua nhìn tôi.

"N"Arm Kitty."

"Người này đây hả?"

Cái gì của tụi anh vậy chứ.

Tiếng xôn xao rộ lên khắp cả khu vực. Tôi đứng gãi đầu một cách khó hiểu trước khi bị ai đó lôi đến chiếc bàn phía sau khu hoạt động.

"Có chuyện gì thế?" Đám bạn của bác cùng mã số ấy mà. Chỉ kỳ lạ ở chỗ không có P"Arc đi cùng mà thôi.

"Đến đây làm gì vậy?"

"Em đi tìm áo đồng phục. Nó biến mất lúc em đang dọn vệ sinh."

"Ai bảo giữ gìn không tốt." P"Pond sỉ vả tôi đầu tiên. Không cần nói như vậy cũng được mà. Biết lỗi rồi chứ bộ.

"Em không nghĩ sẽ có người lấy. Với lại nó cũng đâu còn mới nữa." Cái áo được thừa hưởng từ Trội trăng. Màu sắc đã bắt đầu phai nhạt rồi. Ai có ý định ăn trộm chắc là ngu dữ lắm.

Trong vô số áo đồng phục mới toanh của tụi năm nhất, mày lại đi lấy cái áo sờn cũ của tao. Ngu kinh khủng.

"Thế tụi anh có nhìn thấy không?" Tôi hỏi tiếp.

"Áo nào chả giống nhau. Lấy đâu ra mà thấy."

"Haiz." Nhưng em nhận ra đó.

"Chẳng thấy có gì phải phiền muộn. Mua mới đi." P"Copp gợi ý. Đó là cách giải quyết vấn đề siêu cùn luôn. Như đã nói, tôi sẽ mua mới được nếu cái áo bị mất đó không phải của P"Arc. Tao giữ gìn nó cẩn thận và cũng trót yêu chiếc áo đó mất rồi.

"Em không muốn mua mới."

"Chứ làm sao giờ? Tìm có thấy đâu." Mếu máo sắp khóc rồi đâyyyyyyyy.

"E...em không có tiền."

"Một cái áo có mấy trăm baht thôi."

"Vậy đó. Không có tiền." Đó chỉ là cái cớ.

"Cần tao mua cho không? Để đặt câu lạc bộ bây giờ luôn."

"Không thèm."

"Thế này không được, thế kia cũng không xong. Rốt cuộc mày muốn thế nào đây, thằng nhóc Arm?"

"Lấy áo cũ cơ."

"Nhõng nhẽo với tụi tao không được gì đâu. Thế này đi. Tao cho mày áo mặc trước. Khi nào tìm thấy hẵng trả." P"Copp chỉ nói vậy trước khi cởi chiếc áo màu xanh hải quân trên người ra rồi nhét vào tay tôi. Trong lòng tao đúng muốn từ chối luôn. Nhưng tình huống nguy cấp hiện tại khiến tôi không thể nói thành lời.

"Thì..."

"Cầm lấy mặc đi."

Cúi đầu nhìn chiếc áo trong tay, lòng tôi buồn vời vợi. Làm sao đây. Nhưng mà khoan...

Tôi lật tới lật lui chiếc áo. Cả vết xước lẫn mùi hương đều đã chỉ rõ ra rằng chiếc áo này không phải của P"Copp mà là của người mà ai cũng biết là ai. Biết thằng Arm ít quá rồi đấy. Là chiếc áo mới mà anh ấy mua. Tôi nhớ rõ chi tiết mà.

"Đây có phải áo của anh đâu." Nói rồi tôi giơ áo lên cho xem. Người nghe bèn phản bác ngay lập tức.

"Của tao."

"Của P"Arc."

"Của tao."

"Không phải."

"Thằng nhóc Arm, mày phát điên rồi."

"Em nhớ mùi hương mà. Nhớ cả dấu vết ở đây nữa. Nó là của P"Arc."

"Đệt. Mày là Kumanthong hả? Nhớ dai thế."

"..."

"Ờ, áo của thằng Arc đấy. Tao chỉ định trêu mày thôi. Thế mà lạ làm sao mày lại biết nhiều như vậy." Chết tiệt. Hỏng rồi. Đôi khi không nói sẽ tốt hơn đấy, thằng Arm. Ngu hết lần này đến lần khác thật mà.

"Th...thì nhìn hoài mà, sao lại không nhớ?"

"Vậy thì tốt. Cầm lấy xài trước đi."

"Em cầm rồi P"Arc lấy gì mặc chứ?"

"Quan tâm nó hả?"

"Không có." Tôi nhìn trái nhìn phải, sau đó bắt đầu lảng tránh. "Cơ mà bác cùng mã số của em đi đâu rồi?"

"Về rồi."

"Ơ? Về mà không chịu cầm áo theo."

"Nó quên. Nếu mày không mặc thì đem trả cho nó đi."

"Chắc phải vậy rồi."

Tạm biệt đàn anh năm 3, tôi lập tức gọi điện cho Trội trăng. Anh ấy bảo cầm áo đến phòng trả nên tôi không chậm trễ đi thẳng tới chỗ đối phương, quên sạch chuyện chiếc áo bị mất.

Cốc cốc cốc

Đợi đến khi lết được xác đứng trước cửa phòng cũng mất một lúc lâu. Tôi gõ cửa gọi người bên trong một lát thì người kia ra mở cửa. Anh ấy nhìn tôi từ đầu đến chân trước khi kéo cổ tay dắt vào bên trong.

"Sao người ướt?" Giọng điệu kiểu này chanh chua ghê. Hỏi thật. Đây là bác cùng mã số hay ba vậy chứ.

"Chà biển hiệu khoa nên phải ướt chứ." Nhìn thấy sắc mặt không vui của người nghe lúc này, vậy nên đổi chủ đề thì hơn. "Áo đồng phục của anh này. Sao lại để quên ở khoa chứ? Nó quan trọng lắm đó."

"Cảm ơn." Anh ấy đón lấy rồi máng lên chiếc ghế chỗ bàn học.

"Rồi..."

"Cởϊ áσ ra." Chết lặng!

"Anh nói gì cơ?"

"Ướt cả người rồi, muốn bị cảm hay sao?"

"Tao khỏe lắm."

"Lộn xộn đến mức tao muốn đem cây chùm ruột ra quất cẳng chân mày thật sự." Hollllllll. Ác hơn mẹ tao nhiều. "Còn mếu máo nữa. Đi tắm được rồi."

"Không mang theo quần áo."

"Quần áo tao đầy đó. Lẹ."

"Vâng ạaaaaaaa." Vì không tìm được câu nào để cãi lại, tôi đành hướng thẳng tới tủ quần áo, lấy ra khăn tắm, áo thun và quần đơn giản rồi tiến vào phòng tắm.

Làn nước mát từ vòi sen giúp cho cơ thể cảm thấy có sức sống hơn. Tôi thích mình lúc ở dưới vòi sen. Mải mê chìm đắm với suy nghĩ mông lung của mình, không ngờ rằng cuối cùng trí tưởng tượng lại bị dập tắt vì tiếng gõ cửa của người bên ngoài.

"Arm."

"Vâng."

"Mở cửa."

"N...nói gì cơ ạ? Nếu anh mắc ỉa thì đợi xíu. Tao đang tắm."

"Mở-cửa-ra." Lần này nhấn mạnh từng chữ nên tôi không dám làm trái ý.

"Anh có chuyện gì quan trọng không?"

"Mở cửa."

"Ok ok." Đúng thích làm theo ý mình luôn. Rồi nhìn đi. Bọt sữa tắm đầy trên người như vậy mà còn có mặt mũi gọi tao nữa.

Tôi trượt cánh cửa kiếng, rón rén đi trên sàn một cách chậm rãi, sau đó từ từ mở he hé cửa, chỉ để lộ mặt một chút ra khỏi cửa.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

"Vứt áo ở khoa hả? Bạn tao thấy nên hồi nãy đem qua trả." P"Arc giơ chiếc áo đồng phục của tôi. Nó làm tôi vừa mừng vừa lo.

"Thấy rồi hả? Cảm ơn nhiều lắm. Có gì lát tao ra nói chuyện."

"Arm."

"Hưuuuuuu. Là tao không tốt khi không giữ gìn được nó."

Cho dù có biện minh thế nào thì dường như cũng không kịp nữa rồi, vì P"Arc đã dùng tay đẩy cửa ra và bước chân vào một cách hùng hổ. Tôi giật thót, vội vàng bỏ chạy tới khu vực có vòi sen, một tay che "cậu nhỏ", tay còn lại dùng sức trượt đóng cửa kiếng. Tuy nhiên, P"Arc đã nhanh hơn ở chỗ anh ấy bước chân vào kịp. Không những vậy còn đẩy tôi ép sát vào tường.

"Anh, đừng giận tao nha. C...có chuyện gì thì từ từ nói, từ từ tính."

Bàn tay dày đặt áo đồng phục ở chỗ kệ để sữa tắm. Tay kia giữ vai tôi lại. Anh ấy không siết hay làm gì đó đau, nhưng cẳng chân tôi mềm nhũn nên cả người đổ sụp thành một đống trên sàn.

"Tao không tốt bụng đâu." Thân hình cao cao khuỵu gối xuống nói với tôi bằng ánh mắt trầm lặng.

"P"Arc, chỗ này nó...nó ướt. Người anh ướt theo bây giờ. M...mau ra ngoài đi."

"Nghĩ là tao sợ ướt như vậy sao?"

"Hưuuuuuu. P"Arc, đừng làm gì tao nhé." Bộ dạng tôi lúc này đúng thảm hại. Ngồi một đống trên sàn. Cả người đầy bọt sữa tắm. Tay cố hết sức che đi bộ phận chính giữa. Hôm nay đúng là ngày của người xui xẻo.

"Năn nỉ tao đi. Tao sẽ cưng chiều."

"Tao sẽ không ghẹo gan anh nữa." Tôi hạ giọng mềm mỏng. Nhưng thấy người trước mặt nheo mắt nhìn ra chiều không tin, tôi càng cảm thấy lo lắng hơn. "P"Arc..."

"Nói như thế, nghĩ là mình làm được hay sao?"

"T...tao là nhóc ngoan của anh mà."

"Thế nhóc ngoan thì phải làm thế nào?"

"Làm mặt ngốc nghếch với anh."

"Thằng nhóc chấy chó."

"Hổooooo. Con người ta mắng nhau như vậy cũng được hả?"

"Giỏi ghẹo gan. Giỏi nhõng nhẽo. Giỏi lộn xộn. Nhưng đúng đáng yêu. Thật sự rất đáng yêu."

Bùm! P"Arc giống như lúc nào cũng có hộp quẹt trong tay. Nhiều lúc anh ấy nói năng có vẻ không nghiêm túc lắm, nhưng với người nghe thì không khác gì đốt pháo hoa trong đầu, khiến tôi không thể suy nghĩ được điều gì.

"Tin tao không?" Người thân cao hỏi. Tôi không biết nó có ý nghĩa như thế nào nên lựa chọn lắc đầu thay cho câu trả lời. "Sợ hả?"

"Ừ..."

"Không có định làm gì hết. Đưa tay đây nào."

"Anh xem tao là chó hả?" Nói mà như sắp khóc vậy. Chết tiệt.

"Muốn là cái gì thì cho là cái đó hết. Sao bảo là nhóc ngoan cơ mà?" P"Arc xòe tay ra trước, để cho tôi cân nhắc một lúc trước khi chịu đặt tay lên. Nhưng anh ấy lại đáp rằng...

"Không phải. Tay kia của mày."

Hô~~~~~~~ Bên này bận che "cậu nhỏ" rồi, không rảnh nha.

"Không chịu."

"Arm."

"Anh, tao xấu hổ. Không hay đâu."

"Arm. Đưa tay đây nào, nhóc ngoan."

"Tao là nhóc hư rồi."

"Không sợ tao nữa hả? Cũng được. Tao là người kiên nhẫn. Đợi mày cả đêm cũng được."

Làm ơn chừa đường cho tao chọn với được khôngggg? Đúng làm theo ý mình luôn. Rồi ngồi khuỵu gối gây áp lực như vậy, làm gì có chuyện tôi dám trái lời ngoài đánh bạo bỏ tay khỏi cơ thể của mình, sau đó quyết định ngoan ngoãn đặt tay lên bàn tay to lớn của anh ấy.

"A...anh đừng giở trò xấu xa với tao nhé."

"Không cần sợ. Tao không xấu xa với mày đâu." Dứt câu đó, khuôn mặt đẹp trai tiến tới gần trước khi trượt môi áp xuống một nụ hôn, không cho tôi kịp chuẩn bị.

Chúng tôi từng hôn nhau một lần rồi. Nhưng bất kể là bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi vẫn không quen. Sự ấm áp của anh ấy, sự bá đạo, cái gì đó nói lên bản chất con người anh ấy, tôi chưa bao giờ quen nhưng...vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Tôi ngoan ngoãn hé môi khi bị đầu lưỡi thúc ép. Trong khi đó, bên tay bị nắm dần đan chặt vào tay đối phương. Ngay tại khoảnh khắc đó, tay còn lại trượt xuống eo. Động chạm vừa dịu dàng vừa gây nhột đó khiến cơ thể tôi run rẩy bởi sự cứng nhắc.

Đầu lưỡi nóng hổi chuyển động trong khoang miệng một cách tự nhiên khiến tôi gần như nghẹt thở bởi sự dịu dàng nhận được. Cơ thể của chúng tôi xích lại gần nhau hơn, trao đổi không khí một lúc trước khi đối phương rời ra, tạo cơ hội cho tôi ra sức hít thở.

Nhưng nó không quá lâu, vì giây phút tiếp theo đối phương đã dùng lưỡi quét qua môi tôi rồi nhẹ nhàng nút lấy nó, sau đó nhân cơ hội chen vào bên trong. Đầu lưỡi chúng tôi ma sát với nhau như thể đang trao đổi tất cả mọi thứ. Anh là của tôi, tôi là của anh. Chúng tôi là của nhau...

Anh là người dẫn dắt, tôi là người thuận theo. Anh ấy hôn tôi một cách cẩn thận và trao đổi sự ngọt ngào trong khoang miệng. Mãi cho đến khi cơ thể của tôi bắt đầu cảm thấy như đang lơ lửng giữa không trung, anh ấy mới buông ra rồi kéo tôi rớt xuống đất một lần nữa. Sau đó đổi thành cơn mưa nụ hôn trên trán, đầu mũi, tất cả các phần trên khuôn mặt rồi quay trở lại ở môi. Hết lần này đến lần khác...

Không ai thì ai cũng phải chết.

"Hức...A...anh." Cơ thể co giật cứng ngắc ngay khi cảm nhận được động chạm. Lòng bàn tay từng đặt ở eo bây giờ trượt xuống bộ phận chính giữa của tôi và lúc này đang bao trùm nó bằng lòng bàn tay dày.

Anh nắm "cậu nhỏ" của tao. Anh nắm "cậu nhỏ" của tao. Ưuuuuuuu.

"Arm."

"Không hay đâu."

"Từ trước đến giờ có bí bách không?"

"..."

"Arm." Lần này tôi gật đầu. Chúng tôi ở kí túc xá nên chuyện như trên chưa bao giờ tồn tại trong đầu của tôi cho đến khi có đôi lần nó cháy âm ỉ đến mức phát bực.

"Không cần sợ. Không cần sợ..." Thanh âm trầm thấp kia khẽ vang lên trong không trung. Bầu không khí xung quanh phảng phất mùi hương của sữa tắm. Tôi buông xuôi thân thể. Ánh mắt lim dim nhìn người đối diện với cảm xúc không thể giải thích được.

"Ức...Hư...Anh đừng di chuyển."

"Bình tĩnh."

"Anh, tao cảm thấy lạ lắm. Không quen. Không giống như trước đây. Nó..." Động chạm của anh ấy hoàn toàn khác với trải nghiệm trước giờ. Với loại chuyện này, tôi ngu chết đi được.

"Hít thở sâu."

"Để tao tự làm. Làm được mà. Anh...ra ngoài đợi đi."

"Phiền phức nhóc con nhõng nhẽo ghê." Không để cho tôi cơ hội cãi lại, P"Arc một lần nữa áp xuống một nụ hôn trên môi. Và lần này nó kéo dài hơn những lần trước, cho đến khi tôi không còn sức để tranh cãi nữa.

Lòng bàn tay chạm vào phần thân dưới liên tục vừa bóp vừa thả, đem đến cảm giác đê mê lúc ban đầu trước khi cảm nhận được sự dịu dàng sau khi anh bắt đầu di chuyển một cách chậm rãi.

Cả 10 ngón của tôi bấu chặt trên sàn nhà. Sự "an ủi" khiến phần bụng bắt đầu nhộn nhạo, cả người vặn vẹo uốn éo như thể có dòng điện chạy qua tất cả bộ phận trên cơ thể. Nó gây run rẩy và co giật theo lòng bàn tay của anh ấy.

P"Arc rời khỏi nụ hôn, siết chặt hơn bàn tay đang đan vào nhau. Tay kia vẫn chuyển động lên xuống một cách bình tĩnh.

"Ưu..." Tôi cố hết sức kiềm nén tiếng rên, nhưng lại bị la bởi giọng nói và hành động dữ dằn hơn trước.

"Rên đi, Arm."

"A~~"

Tiếng thở vang khắp căn phòng. Tôi khép mi mắt lại, để mặc nước mắt chảy xuống một cách tự do. P"Arc hôn lên mi mắt trước khi ra lệnh.

"Mở mắt lên, nhóc ngoan." Đầu tôi giống như chứa đầy sự nóng bức. Đợi đến khi nghe lời, đợi đến khi làm theo mệnh lệnh cũng mất rất nhiều thời gian. "Nhìn thấy ai?"

"Thấy anh."

"Tao như thế nào?"

"Anh...cười."

"Đúng. Nhưng sao mày lại khóc?" Tôi vội lắc đầu ngay lập tức.

"T...tao cảm thấy bí bách. Rồi...rồi cảm thấy sướng."

"Tao cũng cảm thấy sướng. Vì vậy, nhóc ngoan phải nghe lời đấy."

"Vâng."

"Dựa lưng vào tao được không?"

"Ưuuu." Dù đáp như vậy nhưng tôi không còn sức nữa rồi. Thế là P"Arc bèn tự mình kéo tôi vào trong cái ôm của anh ấy. Sự ấm áp len lỏi đó khiến tâm trạng lo sợ dần lắng xuống và giúp tôi sẵn sàng đón nhận tất cả những gì anh ấy trao cho.

Bàn tay dày nắm lấy phần cơ thể chưa nhô lên hết rồi bắt đầu chuyển động một lần nữa. Lần này vừa mạnh mẽ vừa bí bách. Tốc độ tăng lên khiến bắp đùi tôi run rẩy, phần thân giữa dựng thẳng tắp. Âm thanh dung tục của lòng bàn tay ma sát với phần thân dưới vang tới tai, cùng với sự ẩm ướt của nước và bọt xà bông đóng vai trò trung gian giúp cho việc di chuyển được dễ dàng.

"P"Arc. Không nổi...Không..." Tôi nói những câu gần như vô nghĩa. Sau lúc đó, sự di chuyển ngày càng nhanh và mạnh khiến tôi bật ra tiếng rêи ɾỉ đáng xấu hổ.

Anh ấy ôm lấy tôi, đánh thức mọi đam mê trong cơ thể. Bộ phận căng cứng ướt đẫm bởi thứ chất lỏng màu đục. Cảm giác kỳ lạ một lần nữa ghé thăm. Thứ ánh sáng màu trắng trước mặt lóe lên trong tích tắc.

"Tới rồi. Anh, không nổi rồi. Ưuuuuuu."

Hàng trăm bông pháo được bắn lên một lần nữa trước khi phân tán vào trong không trung. Hình ảnh vốn lờ mờ lúc ban đầu biến thành tối tăm. Cơ thể co giật không đếm xuể số lần. Hơi thở hổn hển đến mức phải hít lấy hít để không khí như chưa từng biết đến nó.

Tôi cảm nhận một sự di chuyển nho nhỏ trước khi đôi môi đầy đặn hôn lên thái dương, cùng với đó là thanh âm trầm thấp mà tôi ghi nhớ nằm lòng.

"Mày là nhóc con luộm thuộm hả?"

Tôi cúi đầu nhìn phần thân dưới v

à bàn tay anh ấy. Nó bị lấm bẩn bởi thứ chất lỏng màu đục khiến tôi xấu hổ.

"Ưuuuuu. X...xin lỗi ạ."

"Phải giúp tắm lại nữa rồi. Phiền phức ghê."

Nhiều lúc tôi cũng phiền phức anh lắm. Người khiến tôi mất hết sức lực đến nỗi không thể đi đâu được nữa. Phiền phức thật sự.

Tôi không thể nhìn mặt P"Arc. Nói thật thì ai mà dám nhìn chứ. Làm chuyện không đứng đắn trong phòng tắm như vậy.

Nhưng vì cái sự thích gì làm nấy của mình, anh ấy bắt tôi phải ngủ lại phòng cho đến sáng. Người thân cao không làm gì tôi nữa mà để cho tôi nằm yên ổn. Nhưng mà ghét ơi là ghét. Mỗi lần chúng tôi chạm mắt nhau, mặt tôi lúc nào cũng nóng bừng một cách ương bướng.

Hôm nay, sau khi được người kia đưa về kí túc xá, tôi định sẽ kiếm chuyện tránh mặt cái đã. Không nổi. Chẳng tốt cho con tim gì hết.

"Qua phòng idol tao ngủ thế nào rồi?" Thằng Sand chào buổi sáng. Tuy nhiên, điều lạ lùng ở đây chính là sắc mặt trông có vẻ tươi vui khác một cách khác thường. Mẹ nó, khác một trời một vực với hôm qua.

"Cũng được..." Tôi chọn cách trả lời một cách mơ hồ. "Cơ mà mày ấy, hết hurt rồi hả?"

"Ừ."

"Sao nhanh quá vậy?"

"Không có. Thì...hôm qua chị ấy gọi điện đến."

"Nói sao?"

"Thì kiểu như là" Nó vừa nói vừa chọt chọt mấy ngón tay. Tưởng như thế là dễ thương à, thằng quầnnnnnnn. "Chị ấy thấy tao tự nhiên biến mất nên lo."

"Sao bảo chị ấy chọn người khác rồi mà?"

"Thì...thì...Đó không phải bạn trai P"Wan đâu mày. Họ là bạn nhau như mày từng nói. I i."

Cái đầu mày!

Rồi việc phải chịu đựng nghe nó lảm nhảm, ngồi an ủi một cách nghiêm túc kia là gì? Biến tao với thằng Po thằng chó hả? Càng nhìn thấy bản mặt rạng rỡ của thằng Sand lúc này, tôi càng muốn đạp.

"Rốt cuộc là sao? Thằng Po biết chưa?" Tôi hỏi bằng giọng cáu kỉnh.

"Ngày mai tao sẽ ngỏ lời

xin chị ấy làm bạn ấy. Còn thằng Po chắc đập đầu vào tường chết rồi thì phải. Mày qua xem nó đi."

"Nó bực bội cũng do mày. Tự đi mà lo. Tao vội sửa soạn chuẩn bị đi học rồi."

"Đợi tao nữa."

"Vậy nhanh đi. Phiền phức."

"Thì người có tình yêu mà. Ư hưuuuuu." Mày tránh xa chân tao ra mà ư hư.

Sau đó, sự tươi mới một lần nữa trở lại với con dân khoa Kỹ thuật. Chúng tôi học ca sáng một cách vui vẻ. Buổi trưa thì gọi cơm cà ri ăn như thường lệ. Tất cả vẫn vậy nhưng lại có cảm giác đồ ăn ăn vào ngon hơn. Thằng Sand in love trở lại. Thằng Po đang hạnh phúc với sự nghiệp truy tìm thú bông trong tủ mới.

Còn tôi...Như đã biết.

Xấu hổ chết đi đượccccccccccccc.

Cầu nguyện sao cho hôm nay đừng tình cờ gặp phải P"Arc. Bình thường thích biến mất thì làm hơn biến mất lâu lâu giùm. Bởi lẽ tôi không biết mình phải bày ra biểu cảm như thế nào khi đối mặt với đối phương.

"Thằng Kai nhắn thầy gửi tài liệu ở tiệm photocopy. Có gì để tao với thằng Po lo vụ đó cho. Còn mày đem báo cáo đi nộp." Bạn Sand phân chia công việc với nét mặt tươi cười. Chỉ có tôi là không cảm được tâm trạng lúc này của nó lắm.

"Ờ. Thế phòng nghỉ của thầy Yongyuth ở đâu nhỉ?"

"Chắc là tòa nhà Cơ điện tử. Không thì bên Dân dụng. Một trong hai thôi."

"Giúp được nhiều cho tao thật sự." Mọi khi báo cáo chúng tôi nộp cho lớp trưởng. Nhưng do nhóm chúng tôi nộp bài trễ vì vướng ngay lúc thằng Sand hurt dữ dội, không chịu làm gì hết nên cuối cùng buộc phải tự đi nộp. Mà tôi thì nào có biết phòng nghỉ của các thầy cô ở đâu.

"Hỏi thăm đi vậy."

"Ờ."

Hỏi thăm từ người bạn làm lớp trưởng đó thôi. Có được câu trả lời thì giậm chân thình thịch đi nộp báo cáo trước khi vào ca chiều.

"Arm." Ơ, tự nhiên lại gặp P"Jet.

"Vâng."

"Đến làm gì đấy?"

"Nộp báo cáo của thầy Yongyuth ạ."

"À."

"Rồi anh đến làm gì vậy?"

"Đi tìm vợ bé."

"Đúng khốn nạn." Sau đó tôi nghe thấy tiếng cười khoái trá của anh ấy. Gia tộc mã số thần thánh đây thật sao? Hiểu rằng ai cũng bị chập cheng ngoại trừ tao.

"Xin phép hít thở không khí không có vợ một chút."

"Em sẽ méc P"Yeepun."

"Yeepun cho phép có vợ bé mà." Sụp đổ. "Cơ mà mày ấy, bao giờ mới có người yêu?"

"Hỏi gì thế? Anh cũng biết em không có ai."

"Làm mặt lấm lét như vậy, nghĩ tao sẽ tin chắc? Ra khỏi mã số đi."

"Em không ra. Nếu ra, em biết đi đâu tìm chỗ ăn free?" Người trước mặt cười tươi trước khi đưa tay vò đầu tôi thật mạnh làm nó rối bù cả lên. Gia tộc này không biết bị cái gì. Cứ thích động vào đầu tao.

"Thằng Arm, tao biết mày lo lắng điều gì. Cuộc đời mày chỉ có nhiêu đây thôi mà. Cứ sống hết mình đi."

"Anh biết hả? Sao anh biết rõ quá vậy? Vẫn chưa nói với ai mà."

"Mày lo lắng chuyện thằng Arc. Và quan trọng là mày rất sợ nó."

"Anh cứ nói. Thồ. Ai sợ không biết. Anh hiểu nhầm rồi."

"Giả sử thằng Arc đến, mày sẽ làm sao?"

"Tay đôi luôn chứ gì."

"Mong là thật. Thành thật với bản thân một chút đi. Tao đi đây."

"Ơ, đi rồi hả? Tạm biệt anh nhé. Khi nào chiêu đãi mã số lại gặp."

"Hết tiền chiêu đãi rồi. Kỳ sau đi vậy." Người kia đẩy đầu tôi một cái trước khi bỏ đi, làm tao phải đứng chỉnh lại tóc một lần nữa. Phiền phức ghê.

Sứ mệnh nộp báo cáo vẫn tiếp diễn. Tôi đi lên tòa nhà. Nhớ là phòng của thầy ở tầng 3, nhưng không biết cái phòng CE3108 nó ở bên nào nên định là cứ đi đại cho đến khi tình cờ đụng phải một đám chó!!

Đệt cụ. Thế mà vẫn đụng độ cho được. Tụi đàn anh năm 3 đứng tụ tập đầy trước cửa phòng. Sở dĩ tôi nhận ra là vì giọng nói và khuôn mặt của P"Copp quá nổi bật.

Làm sao đây ta. Giờ mà đi xuống cầu thang rồi đi sang bên kia cũng gặp thôi, vì phòng số 3108 chỉ cách đó có 2 phòng.

Cuối cùng đành phải đánh liều, cắm đầu cắm cổ đi một mạch cho thật nhanh. Trong lòng chỉ mong sao đàn anh đừng bắt chuyện rồi ngó lơ tôi. Nhưng trái với mong đợi...Không những bắt chuyện mà tiếng xôn xao của các anh chị còn vang lên gần như khắp cả một ngành.

Không hiểu đã vô tình gây ra chuyện gì, nhưng tôi thật sự không biết phải làm sao.

"N"Arm cute boy."

"Gia tộc mã số thần thánh đúng là siêu cấp của siêu cấp đỉnh cao luôn."

"Nhóc thiên nga. Khi nào có trận lớn gặp nhau ở quán rượu nhé nhóc."

"Đáng yêu chết đi được."

Muốn đi qua chỗ này thật nhanh cơ. Ngặt nỗi tụi đàn anh đành chị đứng ngáng đường nên việc đi lại khá khó khăn.

"Arm đến làm gì vậy?" Ai đó hỏi.

"Đến nộp báo cáo ạ."

"Dân ngành Điện toàn người đẹp."

"N"Kitty!!"

"Thằng Arc đi đâu rồi? Arc ớiiiiiiiiiiiiiiiii."

"Arm dừng lại đã. Vừa hay có chuyện này muốn nói. Thằng Arc ấy mà, nó có một sự thật muốn thú nhận..."

Rồi bỗng tất thảy âm thanh nghe thấy được như biến mất. Nó nhẹ bẫng nhiều đến mức khiến tôi kinh ngạc.

Ấy là bởi vì người nào đó đi sau lưng tôi và đang dùng 2 tay của mình bịt chặt 2 tai của tôi, sau đó cố gắng bước 2 chân về phía giữa tiếng la ó chọc ghẹo không dứt.

Thậm chí không biết tụi năm 3 đã nói gì, nhưng sự ấm áp nhận được khiến tôi quên hết sạch mọi chuyện ở đây.

"Khoan đã. Phòng của thầy." Đợi đến khi nghĩ ra, chúng tôi đã đi xa mất rồi.

"Từ từ nộp cũng được."

Không sai. Đó quả thật là giọng P"Arc. Nhưng khi tôi xoay người để thoát khỏi sự kiểm soát của đối phương thì lại vô ích. Anh không chịu.

"Buông ra đã." Dù ở đây không có ai đi qua để mà nhìn thấy đi chăng nữa, nhưng bộ dạng của chúng tôi trông vẫn buồn cười sao đó.

"Cứ như thế này cho đến khi bạn tao huyên thiên xong đi." Tiếng động ồn ào tiếp tục len lỏi vào tai. Đoán chừng phần lớn là tiếng cười nhiều hơn. Không biết có gì vui mà lắm thế. Nhưng nếu thầy mà đi lên, thề luôn rằng ăn chửi là cái chắc.

"Bạn anh nói chuyện gì thế?"

"Biết làm gì." Dù không nghe rõ lắm câu trả lời vì người kia cứ bịt tai tôi, nhưng tao đủ giỏi để đoán được nội dung.

"Lừa cho tò mò rồi bỏ đi. Người ta đã nhiều chuyện thì chớ."

"Chuyện của mày. Nói chuyện của mày."

"Vậy hả...?" Tim lại tan chảy rồi.

"Nó bảo mày đáng yêu."

"Ờ..."

"Tối quay qua phòng tao ngủ không?"

"Khoan đã. Không phải." Tôi làm điệu bộ muốn quay qua đối đầu với người phía sau, nhưng anh ấy không chịu mà giữ chặt tôi ở tư thế cũ.

"Vậy xin hôn được không?"

"Không được ạ."

"Xin thơm đầu một cái."

"Không cho." Tôi ngước mặt lên nhìn người cao hơn trước khi nói rành mạch một lần nữa. "Tiếng của bạn anh im ắng rồi. Anh buông tao ra được chưa?"

Anh ấy không đợi tôi lặp lại mà đồng ý thả tay một cách dễ dàng. Chúng tôi đối thẳng mặt với nhau. Biết luôn là lúc này mặt của tôi đã đỏ bừng lan đến tận cổ rồi, bởi tôi cảm nhận được sự nóng bức một cách rõ ràng.

"T...tao phải đi nộp bài."

"Lát tao lấy nộp cho. Của thầy nào?" P"Arc xung phong nên tôi không từ chối. Lý do có lẽ không thoát khỏi việc không muốn gặp lại cho bạn anh ấy trêu chọc nữa mà thôi.

"Thầy Yongyuth."

"Vậy đợi ở đây trước. Buổi chiều có tiết không phải sao? Để tao đưa về."

"Nhưng mà nó xa. Tòa nhà tụi em ở bên kia kìaaaaaaa."

"Ờ, đợi đi."

"Anh không học hả?"

"Thầy vẫn chưa mở phòng." Không đợi nghe tôi lảm nhảm tiếp, P"Arc vừa đi vừa chạy tới phòng nghỉ của thầy. Một lát sau, anh ấy trở lại chỗ tôi rồi nói bằng giọng đều đều.

"Đi thôi."

Chúng tôi dùng lối đi nối các tòa nhà của tầng 3 để đi về tòa nhà Điện. Trên đường đi, ai nấy đều im lặng. Chẳng thấy giống với từ trước đến giờ. Hỏi rằng vì cái gì thì có lẽ là do mối quan hệ kỳ lạ vượt trên mức anh em chăng?

"Hôm qua có cảm thấy tệ không?" Lại nữa rồi.

"Anh đừng hỏiiiiiiiiiiiii."

"Thì để tao biết."

"Không tệ. Nhưng không nhất thiết phải nói ra."

"Tí xíu nữa là mày bị nhiều hơn rồi. Tao là người chơi bạo đấy."

"Ghét anh ghê." Với loại chuyện này, tao sẽ nổi ư? Hôm nay suýt thì chết trong phòng tắm.

"Nếu không cho làm thì sẽ không làm."

"Anh không nghe lời tao đâu."

"Nghe. Có cho phép tao hay không là tùy thuộc ở mày hết." Cảm xúc lúc này giống như muốn kéo dài quãng đường đi của tòa nhà cho dài thêm gấp 10 lần.

"Không đau lòng khi thích người như tao hả? Biết đâu anh gặp được người tốt hơn thì sao."

"Còn chưa biết mình đáng yêu ư?"

"..."

"Còn chưa biết mình khiến người khác không ngóc đầu lên nổi như thế nào à?"

"Nói vớ vẩn rồi."

"Arm, tao không hề đặc biệt như mày nghĩ. Không hề vượt trội hơn mọi người."

"Anh trội hơn. Anh đặc biệt hơn."

"Tao chỉ là một người bình thường yêu mày mà thôi."

"..."

"Vì nếu tao đặc biệt, bộ mày không biết mình cũng đặc biệt với tao sao?"

"The gang bắt đầu chuyển ra ngoài thuê rồi, tụi mình tính sao đây?"

Thằng Sand bắt đầu cuộc nói chuyện vào sáng sớm với chủ đề vừa trở nên hot. Thật ra nó hot gần cả tuần nay rồi, từ khi thằng bạn đầu tiên của kí túc xá nam đánh liều lén khuân đồ đạc dọn ra ngoài thuê.

Bình thường trường sẽ bắt năm nhất ở kí túc xá trong vòng một năm. Thế mà mới học kỳ đầu tiên đã rủ nhau phá luật rồi.

Nguyên nhân chính không đến từ việc cãi nhau hay gì đâu. Đám bạn tôi thích party. Như đã biết, dân Kỹ thuật chúng tôi chỉ xuất hiện ở vài nơi. Một trong số đó là quán rượu. Tối nào về muộn một chút thì khó vào được kí túc xá nên buộc lòng phải tìm cách giải quyết bằng việc dọn ra ngoài thuê phòng.

"Không biết nữa. Phải xin ba mẹ đã." Bình thường đã không dám vác mặt về nhà rồi. Giờ mà vừa ló mặt một cái đã xin ra ngoài thuê phòng mới, ba tao quất chân chắc luôn.

"Vừa hay đàn anh cùng mã số của tao giới thiệu một chỗ. Mẹ nó, đúng ổn. Rất phù hợp cho việc lá la."

"Thật không? Thế thằng Po nói sao?"

"Ốiiiii. Thằng đó chuẩn bị dọn đồ dọn đạc đợi sẵn rồi mày."

"Gấp gáp đi đâu vậy chứ." Tôi càm ràm cho có lệ. "Tao nghĩ chuyển trước khi vào học kỳ 2 đi. Để cho mọi thứ ổn định hơn."

"Cũng tốt. Vì tự do của năm nhất."

"..."

"Với lại nếu P"Wan đồng ý hẹn hò với tao thì sẽ càng dễ dàng hơn mỗi khi tao trốn đi tìm."

"Rồi. Tùy mày."

"Còn mày sẽ có thời gian đi gặp P"Arc vào đêm khuya." Câu nói đó làm tôi giật bắn người. Mặt nóng bừng lan tới tận 2 tai.

"L...liên quan gì đến P"Arc chứ? Bình thường tao cũng có đi tìm anh ấy vào đêm khuya đâu. Mẹ nó, mày nói bậy nói bạ không à."

"Ok. Chột dạ hoài nha mày."

"Tao không có."

"Ừmmmmm. Tùy mày vậy. Khi nào sẵn sàng thì hẵng nói."

Nói rồi thằng roommate thân thiết lết xác xuống giường, tiếp đó lao thẳng vào phòng tắm. Chúng tôi dành thời gian vào buổi sáng như mọi ngày. Tắm rửa, thay đồ, ăn sáng trước cửa kí túc xá trước khi đi tới lớp học siêu tẻ nhạt và lặp đi lặp lại. Thế nhưng điểm khác biệt nằm ở chỗ điểm thi của 3 môn cuối cùng quyết định vận mệnh cuộc đời đã có.

Đây rõ ràng là ngày của taoooooo. Dù không thuộc trong top của ngành hay gì cả, nhưng khi đem tất cả các môn ra so sánh thì cũng nằm ở mức đáng ao ước. Hơn nữa còn có thể gọi về xin tiền bố với lý do nhóc con học giỏi nhưng không có tiền ăn.

Và dường như gia tộc mã số thần thánh đều đã biết năm nhất có điểm hết rồi nên P"Yeepun nhanh chóng ra mặt hẹn ăn mừng. Đừng quên gia tộc mã số của tôi còn vụ cá cược trước đó. Ai thua trả tiền. Chưa kể tao còn cá cược riêng với P"Arc.

"Arm tới rồiiiiiiiiiii." Tiếng đàn chị cùng mã số vang lên trong tích tắc ngay khi tôi ló đầu vào trong quán.

"Em chào P"Yeepun. Em chào P"Jet." Nói rồi tôi chắp tay chào. Nhưng khi quay qua thấy người nào đó đã ngồi đợi từ trước, tôi không quên chắp tay lại trước khi chào hỏi một cách ghẹo gan. "Chào ông bác."

"Nhóc quỷ." Rồi nhìn hắn trả lời kìa. Đúng yêu thương nhau luôn.

"Em có thích MU đâu. Sao lại là nhóc quỷ* được chứ?"

(*) เด็กผี/nhóc quỷ dùng để chỉ fan hâm mộ MU

"Ghẹo gan."

"Úi, sợ quá."

"Bác cháu nhà này cãi nhau suốt ha. Gọi đồ ăn đi đã." P"Yeepun là người đứng ra chấm dứt cuộc chiến như mọi lần, còn P"Jet cứ cười tủm tỉm như người khùng điên. Bị cái gì vậy chứ. Uống phải nước cần sa hả?

"Gọi đi." P"Arc đẩy menu đồ ăn qua. Tôi nhận lấy rồi mở ra một cách im lặng. Trong lúc đó, P"Jet vội vào chủ đề ngay lập tức.

"Hôm nay người thua trả nhé."

"Chà. Ai mới là người phải thua?" Tôi lẩm bẩm mang theo ý cười. Chắc chắn không phải tao. "Em ăn cái này ạ."

"Ok. Arm ăn steak cá. Thêm pasta không?"

"Không ạ. Sợ người thua phải trả nhiều. Nhìn mà tội nghiệp."

"Tự tin quá nhỉ." Câu này là của vị công tử năm 3 đang ngồi làm mặt ghẹo gan kế bên.

"Tự tin đó giờ."

Lạ ghê. Mỗi lần tôi ở gần anh ấy, luôn luôn tồn tại 2 cảm xúc đối lập nhau. Một là được làm chính mình nhiều đến nỗi cảm thấy thoải mái chưa từng có với bất kỳ ai. Nhưng đồng thời, thi thoảng tôi cũng cảm thấy mất tự tin khi ở cạnh P"Arc. Tình huống kiểu như là...

Ở riêng 2 người với nhau. Hơn nữa còn bị sàm sỡ. Thật lòng mà nói nếu vẫn cư xử được như thằng Arm ngày trước, chắc hẳn là siêu lắm luôn.

"P"Arc ăn gì ạ?" P"Yeepun hỏi tiếp.

"Giống Arm đi."

"Đồ bắt chước." Mẹ nó, hắn nhịn không nổi mà. Phải kiếm chuyện chọc tao hoài.

"Lộn xộn."

"Méc ba cho coi."

"Tao thách mày gọi ngay bây giờ luôn đấy. Có gì tao giải quyết luôn."

"Vậy gọi luôn cho quý ngày Rangsan nhé. Vừa hay em cũng muốn hỏi xem tại sao con trai của quý ngài lại ngỗ nghịch như vậy."

"Muốn nói chuyện với ba tao hả?"

Cả giọng điệu lẫn ánh mắt của người thân cao chứa đầy sự nghiêm túc. Hơn nữa tay còn cầm điện thoại, sẵn sàng bất nút gọi bất cứ lúc nào. Điều đó làm tôi...

"Ơ...ờ, đùa thôi ạ. Anh...Tao xin lỗi. Tao không cố ý." Sợ rồi.

"Xin lỗi làm gì? Ba tao cũng giống ba mày thôi. Gọi nói chuyện được."

Ốiiiiiiiiiiii. Bộ anh nghĩ ba là bạn chắc? Ai mà dám gọi nói chuyện chứ.

"Tao nghĩ khi nào rảnh hẵng gọi nói chuyện cũng được. Còn bây giờ làm ơn để ý tao và Pun trước đã. Trời ạ. Nhìn thấy đầu tụi tao không đấy? Mau mở Reg đi. Đứa nào thua biết liền." Người có quyền lực lớn nhất trong bàn chấm dứt chủ đề. Vấn đề là cặp tình nhân nam khôi - hoa khôi lúc nào cũng phải đứng ra giải quyết cho chúng tôi, làm nhiều lúc tao không khỏi suy nghĩ không biết anh ấy có ý định khai trừ tao khỏi mã số vì tội hay ghẹo gan không nữa.

Tất cả quay qua tập trung vào màn hình điện thoại của mình. Reg được mở lên một lần nữa. Thật ra hoạt động trong mã số này không make sense gì lắm đâu. Chỉ là hi vọng chiếm được tiện nghi của thành viên trong mã số mà thôi. Chúng tôi sẽ chọn ra môn có điểm số cao nhất, sau đó tính điểm trung bình. Người nào nhiều nhất thì thắng.

"Pun thắng P"Jet. Oáiiiiiiiiii." Tới rồi, người đứng đầu của mã số. "Arm đưa điểm ra xem."

"Triển luôn."

"Hả? Chị thua ư? Sao Arm giỏi quá vậy? Hồi đầu còn tưởng ngốc hơn cơ." Ơ...Ơ hay bà bác! Nếu không nể tình xinh xắn, tôi đã chửi nát nước rồi.

"Điểm của em cũng đẹp như mặt vậy đó."

"Chịu thua rồi. Cơ mà P"Arc, đâu đưa điểm cho em với cháu xem xíu nào." Người thân cao không đáp gì cả mà chỉ lướt điện thoại đặt ở giữa bàn trước khi chúng tôi được nhìn thấy tận mắt điểm tất cả các môn của anh ấy.

Đệt! Thông minh quá vậy.

"Môn này thiếu mất 2 điểm." Người kia nói bằng giọng điệu bình thản. Nhưng giây phút đó giống như có con dao vô hình găm thẳng vào ngực tôi.

"Cái gì chứ. P"Arc không thể qua mặt mọi người như thế được. Ốiiiiiiii." Tôi không quan tâm điều P"Yeepun nói mà đang hồi tưởng lại cảnh tượng ngày hôm ấy, lúc chúng tôi cá cược với nhau rằng người nào thua sẽ phải dắt người kia đi ăn. Rồi nhìn đi. Dù tôi không phải người ít điểm nhất trong mã số nhưng vẫn không thoát khỏi việc phải cung phụng bác cùng mã số.

"Tóm lại kỳ này tao thua. Vì thế hôm nay Pun, Arc, Arm ăn free!"

"Yeah yeah."

Sự vui vẻ xuất hiện một lần nữa. Chúng tôi ngồi ở bàn đợi đồ ăn. Trong lúc ăn thì nói chuyện linh tinh như thường lệ của anh em. Mãi cho đến khi người bên cạnh khom người tới gần rồi nói bằng giọng khe khẽ.

"Thua rồi. Biết phải làm thế nào rồi chứ."

"Biết rồi mà. Đãi thì đãi." Tôi lập tức đáp.

"Chiều mai gặp."

"Ok. Tóm lại muốn ăn gì?"

"Tùy mày."

"Vậy tao dắt anh đi ăn kem nhé."

"Sao phải là kem?"

"Thì tại tao muốn ăn."

"Ghẹo gan suốt ngày."

"Ơ. Nói vậy, coi chừng không được ăn free nhé. Nói luôn là tao không phải người tốt bụng như anh nghĩ đâu."

"Vậy hả?"

"Ờ đấy."

"Thật không?"

"Th...thật." Mẹ nó, chơi nhìn mặt tao như vậy, tim ai cũng phải quắn quéo thôi. Đang từ nghĩ là mình mạnh miệng lắm, gặp P"Arc phát huy uy lực khiến tao lần nào cũng thảm bại. Thế là đành cắm đầu ăn trong im lặng, đợi xem đến bao giờ P"Arc mới ngưng gϊếŧ tao bằng hành động của mình.

Chiều hôm sau, chúng tôi có cái hẹn không thể hủy bỏ, dù có chết cũng phải hiện hồn về, bởi vì Trội trăng đã ra quyết định rồi. P"Arc xung phong đón tôi ở kí túc xá, sau đó chúng tôi hướng thẳng tới một tiệm kem homemade nổi tiếng ở khu đại học.

"Ăn gì đây để tao gọi." Người thân cao lên tiếng sau khi chúng tôi ngồi sát rạt với nhau trên chiếc ghế ở góc tiệm.

"Anh gọi trước đi. Anh là người thắng cơ mà."

"Mày mới gọi đi ấy. Đừng có rề rà."

"Lấy set này được không? Được chọn vị kem nữa đó." Tôi chỉ tay vào menu trong hình cho người đối diện xem trước khi anh ấy hét toáng lên.

"Bộ muốn ăn cho vỡ bụng mà chết hả?"

"Sao lại nói như vậy chứ? Đây là tiền của em mà. Người ăn free cũng có quyền nói hả?"

"Ờ, lấy vị gì nói đi." Ông bác chuẩn bị sẵn sàng giấy bút rồi. Chần chừ thêm nữa thì sợ không chừng lại lên cơn. Đảm bảo có khả năng ngượng ngùng trước khi được ăn đồ ngon. Vì vậy, tôi không chậm trễ nhanh chóng gọi món với người thân cao.

"Cookies and cream ạ. Vị này ngon. Chảy nước miếng rồi nè."

"Ngưng phát cuồng rồi gọi cho xong đi đã."

"Thêm nhiều whip nha. Có mắc ca không?"

"Lấy không?" P"Arc ngước mặt lên hỏi.

"Lấy! Thật ra nó bỏ được 5 viên lận. Vị nào cũng lấy được không?"

"Ăn gì lắm thế."

"Ơ, em trả tiền cơ mà."

"..."

"Lấy 1 viên chocolate nha. Hồi nãy gọi cookies and cream rồi đúng không?"

"Ghi rồi."

"Vậy lấy Tiramisu với chuối nữa. Rồi anh ấy, lấy vị gì?"

"Nghe mày nói thôi tao cũng no rồi."

"Tốt quá. Không cần đãi."

"Suốt ngày ghẹo gan."

"Chỉ được chọn 1 vị nữa thôi. Anh chọn đi. Em đúng tốt bụng luôn mới cho cơ hội chọn đó."

"Vậy lấy cookies and cream đi." P"Arc vừa nói vừa ghi chú lại trên giấy, trong khi tôi chỉ biết thầm phấn khởi rồi nói ra ngay vì sự mồm miệng nhanh nhảu của mình.

"Húi. Thích giống nhau luôn kìa."

"Gọi cho mày nên chọn thứ mày thích."

Bùm!! Nghĩ thử xem lúc này tôi chết hay không chết. Gϊếŧ tao hoài nha, thằng cha Arc. Nhưng người kia nào có biết đâu, vì viết xong thì lập tức đưa ngay tờ giấy cho nhân viên ở trước quầy thu ngân, bỏ lại tôi ngồi với trái tim rung động một mình.

Đợi đến khi lấy lại được bình tĩnh cũng mất gần 10 phút. P"Arc trở lại chỗ ngồi, ánh mắt nhìn tôi chăm chú không rời như thể đang suy tính gì đó. Dù vậy, tôi không có đủ dũng cảm để hỏi nên đành im lặng, đợi cho đến khi tô kem siêu to khổng lồ được mang ra mới bắt đầu múc ăn.

Chắc chắn một điều rằng cuộc nói chuyện bắt đầu ngay sau đó. Hơn nữa còn ngập tràn sự dậy sóng.

"Ngon gì mà ngon đến cỡ đó."

"Ai mà giống anh chứ. Làm như bị bắt ép ăn ấy."

"Tao không muốn giành ăn với nhóc con. Mất công nó lại nhõng nhẽo. Phiền phức lắm." Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình như vậy nha. Thế mà dám nói. Đồ xấu xa!

"Hứ. Vậy tao ăn hết thì anh đừng có giận đấy nhé."

"Ăn đi rồi mai chết."

"Khốn nạn." Bình thường không muốn chửi đâu, nhưng hôm nay P"Arc ghẹo gan tôi nhiều thật sự.

"Hỏi cái này xíu." Rồi sao? Chơi cỡ này, tôi biết tránh kiểu gì. Hơn nữa, anh ấy còn chống tay xuống bàn rồi nhìn tôi chăm chú.

"N...nói đi. Nh...Nhưng anh không được rủ tao qua phòng đâu đấy. Tao không đi!"

"Làm gì mà chột dạ thế. Chỉ hỏi là từ khi sinh ra đến giờ từng có bạn gái chưa?" Câu hỏi đó làm tôi nuốt kem xuống cổ họng một cách khó khăn. Không biết bị cái gì nhập mà Trội trăng lại hỏi ra câu này.

"Trả lời thì em sẽ được gì ạ?"

"Trả lời thì không được gì cả. Nhưng nếu không thì mày có thể ăn đòn." Úiiiiiiii. Hung dữ với tao còn hơn chó nữa.

"Từng có một người. Dễ thương lắm. Quen nhau hồi lớp 10 rồi chia tay trong năm đó luôn."

"Chia tay vì cái gì?"

"Bạn ấy trốn đi thích người khác." Nói mà buồn. Kể ra là thấy đau. Múc kem ăn liên tục. "Hồi đó hurt quá trời quá đất. Không ăn cơm tận 3 ngày. Cân nặng tụt mất 6 vạch."

"Vượt qua được mà."

"Thì tại đẹp trai. Lựa chọn mới có cả đống, sao phải care." Nhưng khi thấy sắc mặt của người đối diện đang ngập tràn vẻ chán chường, tôi dừng câu chuyện của mình lại rồi lập tức quay qua chĩa mũi dùi vào ông bác. "Thế còn anh? Từng có bao nhiêu cô bạn gái?"

"Nếu tao trả lời thì sẽ được gì?" Trả đũa kìaaaaaaaaa.

"Không được gì hết. Nhưng nếu không thì có thể ăn đòn."

"Ối. Muốn ăn đòn ghê." Trời ạ. Đã bao giờ sợ tao chưa vậy chứ. "Từng có 2 người bạn gái. Hồi trung học là puppy love giống mày đấy. Đại học thì chia tay từ năm nhất sang năm 2."

"Thế...thế từng có one night stand chưa?"

"Từng."

Tao đang đối mặt với cái gì thế này? Hóa ra P"Arc cũng là hổ dữ thứ thiệt.

"Th...thường xuyên không? Không có gì đâu, chỉ là muốn hỏi cho biết vậy thôi."

"Không. 2, 3 lần lúc vừa lên năm 2. Lúc đó đang bốc đồng, với cả còn độc thân nữa. Bây giờ hết rồi." P"Arc nhấn mạnh câu cuối bằng tông giọng trầm thấp như muốn nói cho tôi biết. Mà...tao cũng biết rồi. Ờ. Chỉ có thằng quỷ Arm ngồi ở đây là không hề biết cái mô tê gì hết.

"Anh yêu người bạn gái nào nhất? Kiểu như là...rất rất gắn bó ấy."

"Người thứ 2."

"Bây giờ người đó đâu rồi?" Càng hỏi càng giống như bước chân vào bụi gai. Đau nhưng vẫn muốn biết.

"Học đại học. Có bạn trai mới rồi."

"Anh buồn không? Cơ mà trông điệu bộ thì có vẻ buồn lắm. Rồi lỡ một ngày kia người đó quay lại thì sẽ như thế nào? À không. Giả sử nếu quay ngược được thời gian, anh có muốn sửa chữa cho nó tốt hơn không? Tình yêu của anh đúng sâu sắc luôn. Kiểu như...kiểu như là tao với không tới."

"Arm."

"Người đó chắc chắn phải là người rất tốt. Chắc chắn trái ngược với tao rất nhiều. Thế thì sao anh lại thích tao chứ?"

"Tủi thân rồi."

"Tao không có nha." Nhưng thanh âm đáp trả lại run rẩy một cách không thể tha thứ.

"Nếu hỏi rằng thích không thì từng thích. Hỏi rằng có phải người tốt không thì trả lời là rất. Hỏi rằng trái ngược với mày không thì mỗi người một thế giới, sao có thể đem ra so sánh? Mày chính là mày."

"..."

"Sợ ngày nào đó mày sẽ bị tao bỏ rơi đúng không? Ờ. Tao cũng sợ có một ngày mày bỏ tao."

"Không đúng đâu."

"Tao thật sự thích mày như vậy. Chưa từng thích ai như thế. Không hề giống với cảm xúc trước đây. Đó không phải là sự lầm lỡ. Nhiều lúc thầm nghĩ nếu một ngày mày không chọn, tao vẫn hi vọng mày gặp được người tốt hơn. Trong lòng đã bỏ qua được sự ích kỷ rồi."

"Biết rồi mà. Trả lời dài dòng quá." Tôi cằn nhằn, chầm chậm tiếp thu những lời đó vào trong lòng.

"Đừng nghĩ nhiều. Là chấy chó, không cần nghĩ gì hết cũng được."

Chút xíu lại quay về chửi tao. Đây là thích nhau thật hả? Thầm khó hiểu.

"Vậy thì câu hỏi cuối cùng nhé."

"Ừ."

"Anh không xấu hổ khi phải nói với người khác là thích tao ư?" Phải thừa nhận mình khi bị xem là gay thật không dễ dàng. Tôi ấy mà, đợi đến khi hiểu được cũng cần có thời gian. Nhưng với P"Arc vốn là tâm điểm của sự chú ý của người trong khoa, tất cả thật sự đều sẽ trôi qua sao?

Chắc chắn câu hỏi này khá khó. Anh ấy không trả lời tôi ngay mà chọn cách im lặng như thể đang suy nghĩ khiến tôi bắt đầu bồn chồn.

"Nếu anh..."

"Trước đây có lẽ sẽ xấu hổ, không muốn thừa nhận với ai. Nhưng vì là mày, con tim lại dũng cảm hơn."

"..."

"Tao yêu của tao thôi. Nó thật sự chỉ là yêu."

Bùm! Bùm! Bùm! Mọi thứ trong đầu sụp đổ hết tất cả. Làm sao đây ta. Tay run. Miệng run. Cơ thể giống như bị ai đó chích điện. Tất cả tâm trí của tôi hoàn toàn chuyển thành hố đen. Nhưng lạ làm sao chúng tôi vẫn chỉ nhìn thẳng nhau, không có ý định né tránh.

"Arm."

"Hử?"

"Mau ăn đi. Kem chảy hết rồi."

Tim tao cũng tan chảy nữa đó, anh không biết hay sao...

[Thần lửa]

"Hôm qua đi ăn kem với N"Arm sao rồi?"

"Ăn quá trời. Cuối cùng là tao đãi nó. Đi về phòng trong bộ dạng sắp vỡ bụng."

"Không phải nói cái đó. Ý tao là sự tiến triển trong mối quan hệ kìa." Chính vì lời nói của thằng Copp khiến tôi bắt đầu nặng lòng. Nhóc con đó ngốc nghếch lắm. Dù có nhận ra tôi thích đến thế nào thì nó vẫn cứ trưng ra vẻ mặt ngơ ngác. Thế thì đòi hỏi sự tiến triển cái gì.

Với lại tôi là loại người không thích kể chi tiết cuộc sống tình cảm cho ai nghe nên chọn cách lảng tránh.

"Chẳng sao cả. Tao không vội."

"Hứ. Hèn thì cứ nói là hèn." Lần này thằng Pond và thằng Bloom hùa nhau sỉ vả.

"Phiền phức tai quá. Tránh xa ra đi."

"Đẻ ra đã có tất cả nha mày, đặc biệt là cái sự hèn."

"Chậm một bước là nhịn ăn nhé."

"Ế. Quên nói bữa trước tao thấy có đứa IE năm 2 nào lén lút ngó nghiêng em mày đấy nhé. Làm sao đây nhỉ. Chó sắp ngoạm mất cái ăn rồi. Hahaha." Mẹ nó, tôi đúng chán lũ bạn mình. Muốn tỏ vẻ không quan tâm, nhưng khi bị tụi nó khích chuyện đứa nhóc ngành hàng xóm tăm tia thằng Arm, lần nào tâm trạng tao cũng lên. Thang kiểu gì cũng không leo xuống nổi.

"Mày muốn tao làm sao thì nói đi." Tôi thở dài, chịu thua sự nhiều chuyện của bạn mình.

"Ngỏ lời xin làm người yêu đi."

"Nhanh quá."

"Hổ. Nếu chậm hơn nữa, em mày Bangon Pochana xong xuôi. Muốn thể hiện chủ quyền thì phải gan một xíu chứ." Tôi im lặng một lúc, cố gắng cân đo trong đầu. Không phải chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng có những thứ phải mất thời gian, dù tin chắc rằng tôi và Arm đều có tình cảm dành cho nhau một thời gian rồi.

"Vậy để tao tự lo."

"Không được, thằng Arc. Lần nào mày lo cũng nhạt nhẽo lắm. Xin làm người yêu không phải chỉ ngỏ lời hẹn hò rồi xong. Nó phải romantic hơn cơ." Tôi bắt đầu gãi đầu, khó hiểu với điều 3 thằng bạn muốn truyền đạt.

"Thế thì phải làm sao?"

"Tụi tao lên kế hoạch tạo bất ngờ rồi. Đảm bảo nó sẽ là ký ức đẹp giữa mày và thằng Arm."

"Ờ! Muốn làm gì thì làm."

Rồi để xem kế hoạch của tụi nó đi được bao nhiêu nước...

Kế hoạch tạo bất ngờ xin thằng Arm làm người yêu bắt đầu.

Vào ngày nghỉ mà sinh viên kéo nhau nằm chết dí trong phòng, tôi phải thực hiện sứ mệnh do tụi khốn nạn kia tự hào lên kế hoạch và chuẩn bị lời thoại tỏ tình cho suốt cả tuần lễ. Hôm nay tôi đích thân gọi điện hẹn thằng Arm ra ngoài.

Ban đầu thằng nhóc chấy chó vùng vằng không muốn đi, than thở sợ tao hiếp như thế này như thế kia làm nản muốn chết.

Biết vậy tôi đã không lấy áo đồng phục của nó xuống khỏi cây rồi dùng đó làm cái cớ giở trò đen tối với nó đâu. Nghĩ mà tao nổi máu dâm tà liền.

"Thằng Arc, tao chuẩn bị vé xem phim suất muộn nhất cho mày rồi. Ghế honeymoon nhé. Hơn nữa còn không có người luôn nên tiện đường hành động." Thằng Pond đi tới phổ biến trong khi thằng Bloom và thằng Copp bận rộn với việc chọn quần áo.

Làm gì mà ghê thế. Chỉ là xin làm người yêu thôi mà. Thằng Arm nó cũng hiểu.

"Những gì tao nói có hiểu không đấy?"

"Ờ."

"Có gì tụi tao chờ nghe tin ở bên ngoài rạp chiếu phim nhé."

"Biết rồi."

"Tập thoại lần nữa nào. Mày phải nói gì?" 3 mặt giấy mà thằng Pond soạn cho là thứ gì đó làm tao rất đau đầu. Nhưng do nể tình ý tốt của tụi nó, tôi đành chấp nhận ngồi học thuộc lời thoại như đọc kinh.

"Tao biết rồi mà, không cần nhắc."

"Ok. Chúc thành công, chúc lụn bại nhé, bạn hiền."

"Khốn kiếp."

"Phúc đức phù hộ nhé."

Tôi đến đón thằng Arm ở kí túc xá vào lúc 8 giờ, đưa nhóc con bướng bỉnh đi ăn tối trước, sau đó mua vé đi vào xem phim suất cuối cùng vào lúc 10 giờ rưỡi. Thằng Arm mè nheo mua bắp rang mất 10 phút. Đã thế còn ngồi uống nước ngọt cho đến khi bao tử đầy ứ hự, lúc này phim mới chiếu.

"Anh bị cái gì nhập mà xem phim này vậy?"

"Vậy đó." Lúc đến quên xem. Đợi đến khi nhận ra, tao đã ngồi trước màn hình mất rồi.

Suspiria. Chọn hay quá ha. Tính ngỏ lời xin ai làm người yêu mà dắt đi xem phim kinh dị chứ, lũ khốn nạn!

"Nhưng mà cũng hay. Lâu rồi không xem phim thể loại này. Háo hức." Thằng Arm vừa nói vừa cười tươi rói khiến tôi chỉ muốn lôi nó đi quần một trận cho bớt cơn ham muốn. Mẹ nó. Tao đã là người dễ cương thì chớ.

"Mày thích là tốt rồi."

"Anh, tao ăn bắp rang được không?"

"Ừm. Để tao đút cho."

"Buồn cười. Em tự ăn được mà. Chỉ sợ anh phiền thôi."

"Bình thường phiền phức sẵn rồi. Làm đi." Nhóc quỷ bĩu môi, sau đó bắt đầu bốc bắp rang lên ăn.

Kinh dị quá. Bầu không khí nhát ma chết tiệt thế này, rồi nghĩ xem tao lấy tâm trạng nào mà tỏ tình với nó.

Tôi không biết thời lượng của phim là bao nhiêu, nhưng khi đã ước chừng xong thời gian, tôi bèn nhân cơ hội phim trình chiếu được khoảng nửa tiếng để đi theo những gì lũ bạn đã chuẩn bị sẵn.

"Arm."

"Hửm..."

"Kể từ hôm tao biết mày vào ngày chiêu đãi mã số, đã có rất nhiều thứ xảy ra. Thật ra lúc đó tao không có cảm giác gì đặc biệt với mày lắm. Như đã nói..."

Tôi im lặng một lát, cố gắng nhớ lại dialogue mà thằng Pond đã nghĩ ra cho, sau đó quay qua nhìn người bên cạnh để xem phản ứng. Muốn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng xen lẫn mắc cỡ như trước giờ. Nhưng lúc này...

Thằng nhóc nghiệp chướng.

"Hưuuuuu." Nó co chân hẳn lên ghế, 2 tay bịt tai rồi nhắm tịt mắt vào vì phim đang chiếu đến đoạn giật gân. Cơ mà tao đây này, hứng thú tụt thẳng xuống vực, chán không thèm nói.

Cuối cùng đành phải để cho Arm nó nhập tâm với việc xem phim cho đến khi kết thúc phần end credit thêm 10 phút trước khi định ngỏ lời xin nó làm người yêu một lần nữa. Lần này còn chưa kịp mở miệng, thằng nhóc kia đã ngắt lời.

"Anh, chúng ta đi ra không? Bây giờ..."

"Bị sao thế?" Sắc mặt nhìn thấy khá tệ khiến tôi không khỏi lo lắng.

"Kiểu như đau ấy."

"Đau cái gì?"

"Tao mắc ỉa. Có gì anh đợi ở ngoài nhé. Bây giờ chịu hết nổi rồi." Cuối câu đó, nó lao cái vèo ra khỏi rạp chiếu phim, bỏ lại tao ngồi như trời trồng ở chỗ cũ, lâu thật lâu sau mới gom góp chút ít sức lực còn sót lại đi ra ngoài, nơi tụi bạn trong nhóm đã ngồi đợi từ trước.

"Arc, sao rồi?"

"Kể liền đi. Em nó trả lời đồng ý chưa? Íttttttttt."

"Đồng ý cái khỉ gì. Chạy đi ỉa rồi."

"Ơ. Chết tiệt."

Thế là đành ôm trái trứng bị tổn thương ngồi bình tâm lại. Không đứa nào nói gì thêm nữa, bởi lẽ tất cả đều biết rõ kế hoạch đã đổ bể. Điều duy nhất làm được chỉ có thể vỗ vai an ủi trước khi mỗi đứa trốn một hướng khi thằng nhóc gây chuyện kia xuất hiện.

"Anh đợi tao lâu không? Xin lỗi nha. Không nổi thật sự."

"Ờ. Kệ nó đi."

"Rồi bị sao mà mặt mày nhăn nhó quá vậy? Sợ ma hả?"

"Buồn cười."

"Ôi~ Sợ ma hả? Không dám tin Trội trăng lại bị nghiêm trọng vậy đó."

"Tao không sợ."

Tao sợ mày ấy, thằng quần. Có thể khiến tao ngượng ngùng, đúng là không tầm thường. Đúng mắc cỡ luôn...

"Mày nhớ không? Edison đâu có chế tạo thành công bóng đèn điện chỉ với một lần duy nhất. Vậy nên phải có sự cố gắng lần 2."

Việc yêu thằng Arm khiến tôi cảm nhận được rất nhiều trải nghiệm mới. Lần này cũng thế.

Sự khốn nạn đang một lần nữa ghé thăm khi lũ bạn đểu vẫn chưa ngừng suy nghĩ kế hoạch tạo bất ngờ.

"Arc, mày nghe tao đã. Khoan hẵng làm mặt như thế."

"Tao làm mặt thế nào?"

"Mặt như cái gót chân."

"Chân bay vào mặt mày thật bây giờ."

"Cái này nghiêm túc đấy. Không giỡn chơi. Như mày phải làm hoành tráng."

"Nói đi." Thằng Copp hắng giọng một chút trước khi bắt đầu diễn giải điều nó nghĩ.

Cũng chẳng có gì nhiều đâu, chỉ là nó bảo tôi lái xe đón thằng Arm, sau đó đậu xe ở địa điểm nào đó siêu siêu romantic để tỏ tình. Ở sau xe, thằng Bloom sẽ lo liệu mua hoa rồi xếp đầy trong đó. Nhiệm vụ của tôi và thằng Pond chỉ còn lại bước đi tìm tín vật định tình. Mà tôi nghĩ chắc chắn không thể nào thoát khỏi nhẫn hoặc vòng tay.

Sau khi thu xếp được thời gian rảnh, tôi vội hướng thẳng tới trung tâm thương mại theo thời gian đã hẹn sẵn. Trong đầu tôi không có hình mẫu rõ ràng của món đồ mình muốn. Chỉ biết thích cái nào thì liền chọn cái đó.

Tất cả đang diễn ra êm đẹp cho đến khi...

"P"Arc!!"

"..."

"Anh đến làm gì vậy?" Bình thường chả bao giờ thấy mặt, cứ nhằm lúc nào quan trọng là mày ló đầu vô. Vừa yêu lại vừa ghét.

Thằng Arm ơi là thằng Arm!

"Còn mày?"

"Tao hỏi anh trước."

"Đi dạo chơi."

"Món đồ quý khách cần có rồi ạ."

Hồn lìa khỏi xác...

Chưa kịp nói hết câu, nhân viên đã đưa túi giấy nhỏ nhỏ cho. Tôi vội đón lấy trước khi bỏ đi. Con người khoái tọc mạch kia vẫn cư xử cái kiểu làm người ta muốn quất muốn đè như cũ. Lỡ mà có tâm địa xấu xa hơn thế, tao đã bắt lột quần ra hiếp rồi. Ngặt nỗi nó là nhóc con ghẹo gan nhưng lại dễ cưng nên xuống tay không đặng.

"Đến mua gì vậy?"

"Nhiều chuyện." Tôi đáp ngay lập tức.

"Không nhiều chuyện cũng được. Em biết anh mua gì rồi."

"Thấy hả?"

"Chắc chắn là mua trang sức cho gái." Vừa nói mặt vừa nhăn nhó làm chỉ muốn cắn một cái.

"Ghen với tao chứ gì."

"Ai nói? Còn chưa nói một câu nào nha. Đúng nói lung tung."

"Rồi đến làm gì đây? Mày vẫn chưa trả lời tao." Tôi vội đánh trống lảng trước khi sinh lòng nghi ngờ nhiều hơn thế.

"Bạn hẹn làm bài ở Starbucks."

"Ăn cơm chưa?"

"Chưa. Nhưng định sẽ đi ăn với bạn."

"Đi ăn với tao đi. Đúng lúc đang đói."

"Vậy cho em gọi thằng Sand và thằng Po xíu nha. Chắc tụi nó cũng đói rồi."

"Arm."

"Xíu thôi."

"Arm."

"..."

"Ăn 2 người được không? Tao muốn ở riêng với mày."

"Ừ. Nhưng để em gọi báo tụi nó kiếm gì ăn trước đã. Po với Sand chắc không giận đâu." Người trước mặt khẽ nói khiến tôi thấy buồn cười nhưng vẫn chú tâm lắng nghe.

"..."

"Nhưng nếu tao từ chối anh, tao chắc chắn sẽ giận bản thân mình."

Vào giây phút đó, tôi biết ngay phương thức tỏ tình đã dự tính khiến tôi không hoàn toàn là chính mình với người tôi yêu...Chắc chắn một điều rằng ai cũng muốn làm cho nó đặc biệt. Nhưng có lẽ tôi đã quên mất một điều. Đôi lúc con người ta không nhất thiết phải làm gì nhiều hơn thế, bởi lẽ chỉ cần đến sự bình thường. Đó là sự bình thường đầy ấp sự chắc chắn và chân thành, như vậy có lẽ đã đủ rồi.

Đối với tôi, nó vẫn chưa phải hôm nay, ngày mai. Việc tỏ tình với thằng Arm, có lẽ thật sự vẫn chưa tới lúc...

Thời gian cũng trôi qua nhanh quá. 2 tuần nữa là trường bắt đầu kỳ thi cuối kỳ rồi.

Bạn bè vẫn sỉ vả tôi gần như mỗi ngày chuyện không dám ngỏ lời xin cháu cùng mã số làm người yêu. Thật ra không phải tôi thờ ơ, chỉ là đang tìm cơ hội.

Thời gian vừa qua, tôi ở bên thằng Arm nhiều hơn. Dù không thể thuyết phục nó lên phòng làm chuyện thân mật, nhưng thi thoảng tôi cũng được hưởng ké kẹo ngọt đáp lại như là nắm tay, xoa đầu. Rốt cuộc tối đó tao nằm ngửi tay mình, hít hà tóc thằng Arm cho tới sáng. Lộn xộn chết đi được.

"Thứ 6 này có trận lớn. Đi Bangon Pochana không?"

"Đi chứ."

Thật ra tôi ít khi từ chối tụi nó. Rủ đi đâu cũng đi. Có đôi lần còn dắt theo thằng Arm.

"Dắt cái đồ lộn xộn đi nữa." Thằng Copp đề xuất.

"Hỏi nó đã. Biết đâu nó muốn đi với đám bạn kí túc xá thì sao."

"Hiểu nhau như người bảo hộ nhưng thật ra lại đúng hènnnnn." Chúng tôi ngồi ở chiếc bàn đá cẩm thạch giữa các tòa nhà. Do chỉ rảnh được một tiếng nên đám bạn chung ngành không trốn về mà tìm chỗ tụ tập chờ ca học tiếp theo.

"Hới, Arc. Kia là ai thế?" Đứa nào đứa nấy huých huých cánh tay tao, buộc tôi phải quay qua để ý người đang đi ngang qua lối đi giữa các tòa nhà.

"Trời ạ. Đáng yêu chết đi được nhaaaaa."

"Hôm nay mặc áo jeans đi học nữa. Đúng cool."

"Xinh xẻo."

"Đến mức phải la óooooooo."

"N"Arm của ai vậy ta? À, nghe nói vẫn chưa có người tán đây mà. Khà khà."

"Vậy xin tán được không? Xinh xẻo quáaaaaaa."

"Mày sẽ được nhai răng mình rộp rộp* cho coi! Im đi." Tôi quát lũ bạn ngồi cười khúc khích. Mỗi lần tụ tập đều không thể thiếu vụ chế giễu tao. Trêu từ vụ tao lấy áo của thằng Arm vào ngày dọn vệ sinh khoa cho tới scene quan trọng trong rạp chiếu phim tụi nó cũng không tha.

(*) Nghĩa gốc là tiếng nhai rộp rộp, nghĩa bóng là dễ thương.

Nguyên cả ngành đều biết. Đổ bể hết chứ sao. Đợi đến khi cãi xong với tụi nó, thằng Arm đã đi ngang qua rồi.

Tôi thở dài thườn thượt vì không biết ngỏ lời xin đối phương làm người yêu như thế nào.

Cuộc đời này việc gì cũng dám làm. Với người khác thì chưa bao giờ, nhưng không hiểu sao nhóc con này luôn là tất cả ngoại lệ đối với tôi. Kêu bạn nghĩ cách tỏ tình cho lại sợ hỏng bét. Thật lòng muốn tự làm hơn. Đã tự yêu thì phải tự mình nỗ lực. Nghĩ như vậy đấy.

Nhưng còn khi nào làm thì không biết.

"Arc! Thằng Arc, mày qua đây xíu." Ngồi nghĩ ngợi vu vơ chưa bao lâu thì tiếng trâu bò của đàn anh cùng mã số đã cắt ngang.

P"Jet đứng chống nạnh cách đó không xa nhưng không chịu đi tới bàn. Đó là lý do tôi buộc lòng phải lết xác qua chỗ đàn anh. Sắc mặt anh ấy lúc này trông có vẻ như có chuyện quan trọng nên tôi không muốn ghẹo gan.

"Có chuyện gì thế anh?"

"Nói chuyện với tao chút đi."

"Anh nói đi." Đứng nói chuyện với nhau ngay dưới tán cây luôn.

"Pun nói với mày chưa?"

"Chuyện?"

"Arm."

"Là sao?" Lần này chỉ cần nghe thấy tên của người nào đó, cơ thể liền cảm giác có phản ứng nhiều hơn hẳn bình thường.

"Ơ, không phải mày tán nó à? Rốt cuộc bao giờ mới ngỏ lời?"

"Sao anh biết?"

"Người ta biết cả khoa rồi, thằng Arc. Chỉ có mày là bình chân như vại. Ai cũng mong chờ trong vô vọng cả mấy tháng trời. Vì vậy, Pun có cách tỏ tình cho mày dùng rồi đây." Nhìn điệu cười kiểu này, tôi liền biết ngay là không tầm thường.

"Cách gì? Nếu thấy hay sẽ dùng. Nếu khốn nạn thì cảm phiền về đá vợ anh giùm 2 cái."

"Mày đấu miệng với tao trước cho xong luôn đi." Tóm lại là không được tích sự gì hết vì mải kiếm chuyện nhảm nhí cãi nhau. "Vào vấn đề vậy. Mày còn nhớ fanpage Engineer Cute Boy mà Pun quản lý không?"

"Ừ."

"Admin quản lý page còn lại là thằng Arm."

"Hả? Buồn cười. Sao Yeepun bảo admin kia không quản lý nữa?"

"Bị vợ tao lừa rồi. Tối qua mới thú nhận với tao vì tội nghiệp mày ảo não lâu quá." Đúng khốn nạn...

Rất nhiều sự kiện không ngừng ùa về kể từ lần đầu tiên tôi nói chuyện với admin biệt danh A. Ang. Chết tiệttttttt. Sao tao không nghi ngờ ngay từ đầu nhỉ? Quan trọng là còn bất cẩn làm ra chuyện mất mặt trước mặt thằng Arm nữa chứ. Dù chuyện trôi qua đã lâu rồi, nhưng con người cũng có thể xấu hổ một cách delay đó nha.

"Làm gì là chuyện của mày. Tao chỉ giúp được đến đây thôi."

"Cảm ơn anh."

"Ờ. Khi nào có được nó làm vợ, tao sẽ hẹn ăn mừng trong mã số." P"Jet rời đi, bỏ lại một đống phiền toái.

Tôi trở về bàn, không định sẽ nói với bất kỳ ai hết mà chỉ cầm điện thoại lên bấm vào application Facebook, sau đó gõ tìm tên fanpage vô cùng quen thuộc của dân Kỹ thuật - Engineer Cute Boy.

Bảo sao thằng Arm lại có nhiều đặc quyền như vậy. Không phải chỉ nhờ vào sự đáng yêu của nó đâu mà còn có Yeepun phụ thêm vào.

Tôi nhìn thấy những dòng tin nhắn cũ từng dùng để nói chuyện cùng đối phương qua inbox. Vô số chuyện, từ cãi nhau lần đầu tiên cho đến chuyện âm thầm vote cho cháu cùng mã số, ngay cả khi nó chính là admin. Ghét quá đi.

Chợt nhớ ra ca sau thằng Arm có tiết học nên tôi chọn cách đợi cho đến khi về tới phòng vào buổi chiều. Rất nhiều cảm xúc ùa đến khiến tôi không kiềm chế nổi nữa, quyết định gõ tin nhắn đáp lại và giả vờ như mình vẫn chưa biết gì hết.

Bắt đầu từ việc đính kèm một tấm hình của nó mà tôi lén chụp được.

Anol Paraminphisan

*đính kèm hình*

Chỉ vậy thôi, chưa đầy một phút, đối phương đã hồi đáp không khác gì chuột sa bẫy.

Engineer Cute Boy

Có chuyện gì không ạ?

Dạo này page có đăng hình gia tộc mã số thần thánh đâu.

Anol Paraminphisan

Không. Định nói là người trong hình

Mẹ nó, đáng yêu.

Engineer Cute Boy

ʕ◉ᴥ◉ʔ

Chơi kiểu emoji luôn. Trêu nhóc con vui như vậy đấy.

Nhưng mà cho xin. Bây giờ đến thời khắc quan trọng rồi.

Có một số thứ không cần chuẩn bị, không cần câu nệ. Tôi nghĩ sự chân thành dành cho nó đủ để khiến đối phương cảm nhận và thấu hiểu. Vì vậy...

Anol Paraminphisan

Arm.

Tôi gõ rất nhiều lời trong đầu ra thành ký tự. Nhưng còn chưa kịp bấm gửi, đối phương đã trả lời liên tục khiến tôi thiếu điều muốn vứt luôn điện thoại.

Engineer Cute Boy

P"Arc biết là tao hả? Sao lại biết?

Anh, tao xin lỗi. Không cố ý nói dối đâu mà.

Tao chỉ sợ anh mắng thôi.

Hưuuuuuuuuuuu.

Anol Paraminphisan

Arm.

Khốn kiếp. Phải xóa rồi lấy lại bình tĩnh rồi đây này.

Engineer Cute Boy

Xin lỗi được không? Muốn ăn gì tao đãi.

ᶘᵒᴥᵒ ᶅ

P"Arc, đừng im lặng mà.

Anh, tim tao khó chịu. Giống như sắp chết rồi đây.

╥﹏╥

༶ඬ༝ඬ༶

ಥ_ಥ

Anol Paraminphisan

Qua đây cho tao đá một cái đi.

Mất cả hứng tỏ tình. Phiền phức nhóc con quanh đây.

Cái gì mà rắc rối thế. Mẹ nó, tao sẽ bắt về làm vợ luôn. Đỡ tốn thời gian xin làm người yêu. Phiền phức nhóc con ngu ngốc quá!

"Xin làm người yêu qua IG."

Thằng Bloom nói câu này trong lúc đang ngồi gác chân xỉa răng đợi thầy vào lớp.

"Cái gì chứ?" Tôi quay sang hỏi. Nó làm màu nhún vai tỏ vẻ cool ngầu khiến tao thiếu điều muốn hết kiên nhẫn.

"Hổ. Chọc có xíu mà đã làm mặt nhăn nhó rồi." Thằng bạn thân giơ tay vỗ vai tôi bộp bộp trước khi trình bày tiếp ý tưởng của mình. "Đây này. Tao thấy người ta hay tỏ tình qua IG nên nảy ra ý tưởng. Hầu hết đều thành công đó."

"Hứ."

Cái thành công mà mày nói không áp dụng được với tao đâu. Người tao thích ngốc lắm.

"Thử dùng cũng đâu có mất mát gì."

"Tao sẽ đợi thằng Arm ngỏ lời xin tao làm người yêu."

"Buồn cười."

"Thì cứ thử xem. Không được thì tính tiếp, có gì khó đâu. Chỉ là tỏ tình trong phạm vi của chính mình." Lần này thằng Copp góp lời vào. Tôi bèn phản bác lại ngay lập tức.

"Nhưng tao không thích người khác tọc mạch chuyện của tao."

"Ô hổ. Người ta biết cả khoa rồi. Mày nhận ra có trễ quá không?"

"Biết thì sao? Chỉ cần đừng chen ngang thời khắc quan trọng của tao và thằng Arm là đủ." Lúc tỏ tình thì chỉ tỏ tình với nó 2 người. Lúc ngỏ lời xin làm người yêu cũng đâu nhất thiết phải có người đứng tụm năm tụm bảy chứ. Quá lắm thì chỉ bạn thân, còn người khác thì đừng hòng.

Tôi thích cuộc sống mà mình cứ thoắt ẩn thoắt hiện và khó kiếm để giữ gìn sự riêng tư cho đến khi gặp thằng Arm. Một số thứ trong cuộc sống đã thay đổi, nhưng ít nhất, tôi vẫn hi vọng chúng tôi hạnh phúc mà không cần có người xung quanh thúc đẩy phụ mối quan hệ.

"Vậy mày nói bóng gió đi, không cần nói thẳng nhưng vẫn hiểu được ý nghĩa ấy."

Tôi không trả lời ngay mà giữ suy nghĩ đó cho riêng mình.

Mấy ngày nữa là vào guồng học bài ôn thi rồi. Nếu để lâu hơn nữa, tôi sợ chúng tôi sẽ bận đến mức không còn thời gian làm gì khác cùng nhau. Thằng Arm phải ôn bài, quay cuồng với báo cáo, dành thời gian với bạn bè. Tôi cũng thế.

Nếu vậy...

Có lẽ tôi phải tìm thời gian tỏ tình riêng với nó, không có Instagram cái quần què gì nữa. Lắm sự!

Tối nay có trận huyết chiến. MU - Liverpool lại xoay vòng gặp nhau lần nữa. Bangon Pochana đông chật kín người. Thằng Arm đi cùng bạn, ngồi tách bàn ở phía không xa mà cũng chẳng gần, trong khi tôi rượu chè với lũ bạn nhưng vẫn không quên quan sát tình hình ở phía xa xa.

"Đợi đã, thằng chết tiệt. Khoan hẵng đá. Ôiiiiiiii! Ngu quá đi." Tiếng hò hét vang khắp quán khi Liverpool đá trượt. Sau đó, các cầu thủ trên sân bắt đầu chuyền bóng một lần nữa.

"Ốiiiiii. Tối nay thiên nga đỏ liệu có thắng không đây? Nhớ người nào đó cổ vũ đội nào cũng thua ghê." Thằng Copp vừa nói vừa phá ra cười. Thằng Arm liền giơ ngón giữa từ xa, tạo ra sự giải trí cho đám năm 3.

Vậy đó. Mặc kệ cho nó điên khùng đi, bởi vì chỉ nửa tiếng sau, MU một lần nữa bật lên khi đối thủ lại đá trượt.

"Thôi rồi. Handball trong khu vực chấm phạt đền. Tệ quá."

"Vụ này phải đá phạt!"

"Trọng tài nói sao ạ?"

"Rồi, bị đá phạt. Đợi nhéeeeeeee." Lũ bạn trong bàn la hét ỏm tỏi. Riêng tôi quay qua dành sự chú ý cho người nhỏ con hơn đang ngồi cách đó không xa lắm. Nó làm mặt nhăn nhó rồi cầm ly rượu lên tu liên tục khiến tôi phải đứng dậy đi qua can ngăn. Tuy nhiên, thằng Pond đã kéo tay tôi lại.

"Ngồi đi đã. Nếu thua thì hẵng an ủi. Sử dụng kế hoạch của chúng ta."

Nghe vậy, tao buộc lòng phải ngồi xuống chỗ cũ, nhìn theo nhóc con mạnh miệng một cách lo lắng.

"Alexis, mày phải sửa sai đấy."

Hoéttttt. Tiếng huýt còi vang lên là tín hiệu cho màn đá phạt. Vào giây phút trái bóng lơ lửng giữa không trung rồi chuẩn bị hướng thẳng tới khung thành, thời gian như thể ngưng đọng một lúc trước khi trở lại bình thường khi tiếng hò reo vang lên khắp quán.

"Yay!! Chuẩn đét luôn, đại ca."

"1 - 0 không đến vì xui

xẻo mà đến vì handball. Haha."

Đợi đến khi kết thúc trận cầu 90 phút cũng chết mất mấy cái mạng rồi. Một trong số đó là thằng Arm. Nó đang làm mặt nhăn nhăn nhó nhó ở bàn. Thấy vậy tôi làm sao chịu nổi chứ, cuối cùng đành phải đi qua tìm.

"Đừng có làm mặt nhăn nhó nữa. Không đáng yêu chút nào." Tôi ngồi xuống bên cạnh người nhỏ con hơn trước khi giơ tay xoa đầu nó để giảm bớt cơn oán giận. Nhưng ai mà ngờ còn chưa kịp chạm vào, thằng Arm đã nghiêng đầu né tránh.

"Đừng chạm vào người emmmmmm."

"Sao không được chạm?"

"Mất công handball."

Đúng ghẹo gan. Bảo tôi không yêu sao được.

"Tao không phải trái bóng. Nhích qua đây. Uống nhiều rượu phải không? Ăn đòn bây giờ."

"Cằn nhằn cái gì lắm thế. Phiền phức." Thấy chu mỏ ra như vậy, tưởng tao sẽ tội nghiệp hả? Không đâu. Muốn kéo ra hôn môi thì đúng hơn, dù hiện thực chỉ có thể đánh nhẹ vào miệng nó để trừng phạt.

"Đừng chạm vào emmmm."

"Không chạm. Nhưng uống nước đã. Say rồi." Tôi vừa nói vừa đưa ly nước lọc cho người bên cạnh.

"Không say mà. Chỉ là buồn."

"Chuyện bóng đá hả?"

"Ừ."

"Rồi sẽ có ngày thắng thôi. Lại đây nào. Có gì tâm sự với nhau." Tôi cố gắng kéo tay thằng Arm để đỡ đối phương đứng dậy.

"Tâm sự ở đâu?"

"Trong xe."

"Không ngủ phòng anh đâu. Mất công anh cắn tao nữa."

"Ờ, để đưa về kí túc xá. Tao xin phép đưa thằng Arm đi một xíu nhé." Dứt lời, tôi quay sang nói với đám bạn trong nhóm của nó trước khi đỡ thân hình mềm oặt đi ra chiếc xe đang đậu ở bãi của mình.

"Đâu, có đè nén gì trong lòng thì nói ra đi." Tôi hỏi với vẻ cưng chiều, vừa xoa đầu vừa kéo nó vào lòng ôm không buông.

"Đừng chạm vào người emmmmm."

"Arm."

"Handball có tí xíu à, sao lại được đá phạt? Không công bằng."

"Sao mày nhỏ con quá vậy?"

"..."

"Arm."

"Hửm..." Đôi khi cảm xúc của con người không cần phải đợi thời điểm và cơ hội. Đôi khi cũng muốn làm theo ý thích giống như cảm giác yêu thích một người vậy đó. Vì thế, tôi muốn nói ra, bất kể nó có hiểu hay không đi chăng nữa.

"Tao thích mày."

"..."

"Làm người yêu nhau nha."

"Ưu..."

Tôi bật cười khi người trong vòng tay rên ư a thay câu trả lời. Thằng Arm không cảm nhận được gì cả. Rồi nó ngủ.

Nhưng dù nó có ngủ, tôi vẫn vui vì hôm nay đã nói ra được điều mình thật sự muốn nói.

[Kết thúc part thần lửa]

Buổi trưa, cuộc sống của con dân khoa Kỹ thuật như ở trong tầng sâu nhất của địa ngục. Người thì đông, bàn thì gần như không có. Hơn nữa còn phải tranh giành cơm trưa với người trong khoa. Nghĩ mà muốn khóc. Đợi đến khi được ngồi ăn một cách vui vẻ, tao phải dùng cách bao vây quanh bàn đợi con mồi ăn xong mới có cơ may ngồi vào.

Căn tin khoa Kỹ thuật như thể trung tâm tụ tập của người cả trường. Không chỉ dân Kỹ thuật chúng tôi mà còn có các khoa khác sử dụng. Đặc biệt là tụi con gái được chia thành 2 nhóm. Một là đến săn trai và hai là vợ của tụi con dân khoa Kỹ thuật.

Càng gần mùa thi như lúc này thì bầu không khí càng ngập tràn sự hỗn loạn.

"Ca chiều cô Wimol cho nghỉ, đi đâu đây? Phấn khích quá. Thằng Po nói bằng giọng hớn hở, nhưng ánh mắt mày lại có câu "gắp thú bông" đầy trong đó. Tao biết tỏng.

"Đâu cũng được. Mày hỏi thằng Sand đi. Hôm nay có hẹn gái không?"

"P"Wan có tiết. Tụi mình cứ quẩy xả láng."

"Vậy hôm nay qua ngồi cua gái với tao ở tiệm cafe khoa Kế toán đi. Xong rồi hẵng đi gắp thú bông." Thằng Po tự nói tự chốt.

"Khoan đã. Mày dính vào gái khoa này từ bao giờ?"

"Hồi tuần trước. Gặp ở chỗ gắp thú bông gần trường nên xin Line. Ư hưuuuu." Rồi. Tùy mày. Dù ngoại hình không đạt chuẩn nhưng đã là dân Kỹ thuật ắt sẽ có điểm cộng. Nhiều người có áo đồng phục có gear, còn thằng Po chẳng có cái mẹ gì cũng vẫn dính. Đỉnh chết đi được.

"Thằng Arm." Tôi dời sự chú ý khỏi đám bạn trong nhóm, lập tức quay qua người vừa đến.

Là thằng Theme, thằng bạn chung khoa đẳng cấp nam khôi.

"Ờ, sao thế? Có chuyện gì không?"

"P"Arc nhờ đưa giùm." Nói rồi người trước mặt đặt hộp nước trên bàn.

"Cảm ơn nhiều nhé."

"Không có gì." Thằng Theme rời đi, chỉ còn tôi và the gang ngồi nhìn hộp sữa. Giây phút này đứa nào nhanh tay đứa đó được.

Khoặp!!

May sao anh đây nhanh tay hơn 2 thằng kia. Nếu không, thể nào tụi nó cũng kiếm chuyện đọc miếng post-it dán trên hộp sữa cho coi.

"Hổ. Gì chứ. Cho tụi tao đọc một xíu cũng không được." 2 đứa kia bắt đầu cằn nhằn. Tôi phiền phức nên vội quay lưng ra với bàn, sau đó lặng lẽ cầm miếng post-it màu xanh chanh lên đọc.

"Uống nhiều vào cho cao."

Đúng ghẹo gan.

Đây rõ ràng là sỉ vả nhau một cách trá hình. Nghĩ vậy, tôi vội đi tới quầy bán nước để mua một hộp sữa bạch quả, sau đó lục tìm giấy nháp trong balo, xé nó ra thành hình vuông có kích thức vừa đủ rồi nắn nót viết lời nhắn lên.

"Anh cũng uống nhiều vào. Nó giúp kíƈɦ ŧɦíƈɦ trí não. : )"

Đây là cách chửi lộn trá hình gây đau đớn như nhau.

"Thằng Po, thằng Sand, tụi mày giúp tao cái này với."

"Cái gì?" Nó đáp bằng giọng đều đều.

"Tao nhờ đưa giùm sữa này cho P"Arc được không? Vừa hay không muốn đụng mặt. Sợ lại cãi nhau."

Kể từ đêm say ngoắc cần câu trong trận huyết chiến rồi tỉnh giấc thế giới quay mòng mòng trong phòng của mình, P"Arc nhắn Line đến mắng tôi một sớ dài khiến tao phải thốt lên câu "xin lỗi ạ" không biết bao nhiêu lần. Vì thế, lần này tôi không muốn đối mặt trực diện mà sẽ cử team nhiều chuyện đi thay.

"Mày nói gì cơ?"

"Nhờ đưa cái này cho P"Arc với."

"Ốiiiiiiii. Triển luôn mày. Tao sẽ chạy đi thật nhanh." Với việc học, tụi mày có từng tâm huyết như vậy chưa? Bởi chỉ trong tích tắc, bạn Po and bạn Sand chạy thẳng tới góc cuối cùng của căn tin, nơi băng của P"Arc đang ngồi.

Tôi ngồi đợi một cách chăm chú trước khi thằng bạn thân trở về cùng lọ dầu cá trong tay. Hổ ~ Con người ta đầu tư cỡ đó để chửi đàn em đấy. Nghĩ mà xem. Không những vậy còn không quên gửi lại lời nhắn.

"Tao thông minh sẵn rồi, nhưng mày ấy, phải ăn nhiều vô cho bớt ngốc đi."

Đau nhói luôn.

Được. Anh được lắm. Để tao tìm khuyết điểm trên người mày đã.

2 chân giậm thình thịch trở lại quầy bán nước và bánh lần nữa, quét mắt nhìn dàn bánh trái trước mặt một hồi lâu, sau đó cầm một thanh chocolate lên rồi xoay người ngồi vào bàn để viết lời nhắn đáp trả.

"Ăn chocolate nhiều vào để cho miệng ngọt hơn đi."

Vì nếu khoa có bán rọ mõm, có lẽ tôi đã mua cho anh ấy rồi.

Thằng Po và thằng Sand là người đưa tin đẳng cấp. Tụi nó chạy qua bàn bên kia gần 10 phút trước khi trở về bàn tìm tôi một lần nữa.

"P"Arc gọi."

"Cái gì chứ? Tao không đi."

"Thấy bảo có đồ cho mày."

"Đảm bảo trêu nhau nữa cho coi." Chơi lớn đến cỡ đó, anh ấy sẽ không tha cho tao đâu.

Tôi ngồi im, không có ý định nhúc nhích. Nhưng dưới sức ép của 2 thằng bạn, tao buộc phải đứng dậy đi tìm bác cùng mã số đang ngồi ở phía bên kia một cách miễn cưỡng. Mỗi bước chân đi như thể có lực hấp dẫn nào đó tác động lên người tôi. P"Arc ngồi đó cùng nhóm bạn thân. Ánh mắt nhìn chăm chú cho đến khi chúng tôi tiến tới gần nhau hơn.

"Anh gọi tao làm gì?" Lên mặt đấu với hổ thế thôi chứ trong lòng mềm nhũn như nước rồi.

"Mày đúng đanh đá luôn."

"Gì chứ. Còn chưa làm gì nha. Mới mua chocolate cho thôi đó."

"Ok ok. Tao ăn rồi."

"Húiiiiiii. Tức là chấp nhận điều tao viết rồi chứ gì."

"Viết gì cũng chấp nhận hết. Này! Của mày." Nói rồi người kia chìa một cuốn sách. Nó khiến tao đứng ngây ra như gà mắc tóc vì vẫn chưa học đến cuốn này.

"Anh hiểu nhầm rồi. Tao vẫn chưa cần dùng đến."

"Rồi sẽ được dùng. Còn nhớ sách tao cho mày không? Thật ra nó không phải có 2 cuốn."

"À, cuốn thứ 3 đây mà. Cảm ơn nhiều nha."

"Thử mở ra xem đi. Có một câu đố trong đó."

"Có chửi nhau gì nữa không vậy?"

P"Arc cười. Điều đó càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ tôi tò mò hơn. Tôi quyết định mở trang đầu tiên của cuốn sách ra. Chắc chắn một điều rằng có miếng post-it màu xanh chanh ở trong đó.

Chữ viết tay của P"Arc là thứ tôi có thể nhớ như in. Anh ấy nắn nót đặt đầu bút xuống viết như trong mọi tờ giấy gửi qua. Nhưng lần này lại khác biệt...

"Arm, làm người yêu nhau nhé."

Đây là dòng chữ hiện hữu trước mặt. Đang yên đang lành anh ấy lại viết nó cho tôi. Mẹ nó. Muốn khóc ghê nhưng chỉ có thể kiềm nén rồi cúi đầu đọc đi đọc lại lời nhắn đó cho đến khi giọng nói trầm thấp vang tới màng nhĩ một lần nữa. Bấy giờ tôi mới ngước mặt lên nhìn.

"Nội dung cuốn này hơi khó một chút đấy. Nhưng tao muốn mày hiểu."

"Vậy...vậy nếu không hiểu thì sao?"

"Có gì tao sẽ dạy. Tao còn nhiều thời gian dành cho mày lắm."

"..."

"Mang về phòng tìm hiểu trước rồi hẵng giải câu đố cũng được."

"Không biết có hiểu hết không, nhưng câu đố này...có thể làm được một chút." Tôi khẽ đáp, trái ngược với nhịp đập của trái tim đang tăng nhanh gấp mấy lần.

"Vậy hả? Vậy cho tao xin đáp án đi."

"Ừ."

"Cái gì cơ?"

"P"Arc."

"Nói gì cơ? Đáp án chẳng rõ ràng gì cả."

"Thì ờ đó. Câu trả lời là..."

"..."

"Đồng ý ạ."

"Trả lời đúng rồi. Giỏi quá."

"Thật ra đợi giải câu đố này từ lâu rồi. Nhưng tại anh không hỏi nên không biết phải trả lời thế nào."

Câu hỏi này có gì khó đâu. Tôi...chỉ thích một mình anh ấy thôi mà.

[Thần lửa]

"Ái chà~ Cute cute moe moe."

"Tự nhiên đang ngồi ăn cơm lại có 2 đứa lộn xộn tỏ tình với nhau."

"Nguyên xe đường đổ ụp vào cơm thịt heo xào của tao rồi. Khóc lóc dữ dội."

"P"Arc, vậy tao...đi trước nha. Lát...lát có tiết học." Thằng Arm cúi gằm mặt. Miệng cứ lắp ba lắp bắp thì thầm. Chắc là mới nhận ra mình trót thổ lộ điều trong lòng ra. Hơn nữa còn bị bạn tôi nghe thấy hết. Vừa tội nghiệp vừa đáng yêu.

"Bạn mày bảo tao buổi chiều không học." Tôi phản bác lại. Muốn thử phản ứng của nó xem sẽ đáp trả thế nào. Đúng như dự đoán, thằng Arm vẫn cúi đầu nhìn mặt đất. Sự ghẹo gan lúc ban đầu đã biến mất sạch, chỉ còn lại nhóc con đang bị trêu chọc trước mặt mà thôi.

"Th...thì vậy đó. Quên mất. Cơ mà buổi chiều phải qua tòa nhà khoa Nhân học."

"Qua đây ngồi đã."

"Không ngồi đâu. Tao không mỏi. Ưu...Anh quên chuyện tao nói trước đó được không?" Người kia ngẩng mặt lên nhìn tôi một chút, 2 mắt ngấn lệ khiến tôi chỉ muốn kéo vào lòng ôm một cái.

"Quên cái gì? Quên chuyện tao xin mày làm người yêu hay chuyện mày bảo cũng đợi tao ngỏ lời từ lâu rồi?"

"Không biết."

"Trả lời câu hỏi đi rồi thả."

"Vế sau."

"Không quên. Không quên được. Ghi nhớ rồi." Thằng Arm mím chặt môi, không biết nên nói hay đáp gì nữa cho đến khi tôi mất sạch kiên nhẫn, đứng dậy đi tới chỗ nó rồi xoa đầu như muốn cắn một cái trước khi dằn lòng thả cho đồ lộn xộn về với nơi của nó.

"Có gì tối nay gọi điện. Đợi nghe máy đấy."

Người nghe gật đầu khí thế, sau đó ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh về bàn, để lại tôi nhìn theo bóng lưng mỏng manh gần như không rời mắt.

"Arc..."

"..."

"Thằng Arc."

"..."

"Thằng quỷ Arc!"

"Gọi làm cái khỉ gì?" Tôi dời mắt khỏi cháu cùng mã số để quát vào mặt đứa hỏi ngay lập tức. Nhưng có vẻ như lũ bạn trong nhóm tôi không biết điều, cứ làm ra vẻ mặt khoái chí khiến tôi chỉ muốn đạp cho mỗi đứa một cái rớt ghế.

"Nhìn gì mà nhìn ghê thế. Bạn gọi cũng không thèm quay qua. Sao hả? Vui đến mức đầu óc trì trệ luôn à?"

"Nhiều chuyện."

"Tao không có nhiều chuyện nhé. Mày với thằng nhóc quỷ tự gây sự chú ý trước mặt thì có." Thằng Pond nói bằng giọng xấc xược. Riêng thằng Copp cũng không chậm trễ kiếm chuyện trêu chọc.

"Tụi tao bỏ công sức nghĩ kế hoạch romantic xin làm người yêu, thế mà cuối cùng lại đổ bể vì cái sự hèn của mày. Ai dè đâu tự nhiên tạo bất ngờ giữa căn tin làm tao sững sờ luôn."

"Tao cố tình hồi nào?" Tôi về lại chỗ ngồi, nhìn tờ giấy có nét chữ của thằng Arm trên đó với cảm xúc khó có thể giải thích. Trời ạ. Ghét bản thân khi không chắc mình đang ở trong tâm trạng nào, chỉ biết rằng cảm thấy rất vui như thể cả thế giới chỉ toàn màu pastel và mùi hương của tình yêu.

Màn ngỏ lời xin thằng Arm làm người yêu hôm nay không hoành tráng mà diễn ra một cách rất tự nhiên. Hiện giờ những người biết chỉ có lũ bạn trong nhóm tôi và bạn bè thằng Arm mà thôi.

Cũng hài. Ban đầu không hề có ý định sẽ xin đối phương làm người yêu bằng cách này. Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của nó trong tầm mắt lại nhịn không được mà mua đồ cho. Rồi tôi nào phải tuýp người thích thể hiện sự lo lắng ra bên ngoài. Thế là đành kiếm chuyện viết những lời nhắn chọc tức đáp lại.

Ai mà ngờ không lâu sau thằng Arm lại đáp trả cùng sự ghẹo gan khiến tụi bạn phá ra cười ngặt nghẽo. Sau đó thì dài luôn. Vừa chửi nhau vừa chọc tức. Cuối cùng tôi chợt nhớ ra cuốn giải tích mang theo trong balo nên dùng nó làm phương tiện để xin đối phương làm người yêu luôn.

Thế nào! Romantic không?

"Ờ. Cơ mà cuốn sách mày cho thằng Arm không dùng nữa hả?" Bỗng dưng suy nghĩ trong đầu vỡ tan sau khi thằng Bloom chen vào hỏi. Và điều đó khiến tôi...

"Đúng đấy, thằng Arc. Mày không giữ lại để ôn bài hả?" Ờ nhỉ. Vừa mới nhớ ra sự thật rằng cuốn này vẫn dùng để ôn bài. Tại tao quên chứ bộ. Đôi khi tình yêu có thể che mờ đôi mắt và biến con người ta thành kẻ ngốc mà.

"Để xin lại thằng Arm."

"Ốiiiiiiiiiiii. Thằng trâu! Mày đang có hình tượng đẹp trai rồi mà. Làm gì cũng nghĩ kỹ đi chứ."

"Tiêu tùng Trội trăng."

"Đừng có nói với ai mày là bạn tao. Xấu hổ chết đi được."

Và buổi chiều của tôi không còn yên tĩnh nữa khi thằng Copp, thằng Pond và thằng Bloom vẫn tiếp tục lôi chuyện cuốn sách giải tích 3 ra chọc cho đến khi tan học. Khốn kiếp! Scene đáng nhớ nhất cuộc đời tao chính là việc đưa sách ôn bài để thi cho đứa nhóc không cần thi. Cảm ơn.

8 giờ tối, tôi nhấc điện thoại lên, bấm dãy số của người nào đó rồi cứ nhìn như vậy mà không chịu ấn nút gọi.

Từ đó đến giờ chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày phải ngồi nghĩ ra câu chào hỏi đầu tiên sau khi đối phương nghe máy. Nhưng mà mẹ nó, tao đã đánh mất chính mình vì nó mất rồi. Giữ hình tượng không gọi thì không được, cứ nhớ nhung, cứ muốn nghe giọng. Cuối cùng không thể kiềm nén cảm xúc của mình nữa nên đành nhấc máy gọi cho đối phương.

Thằng Arm không để tôi phải đợi lâu. Nó bấm nghe một cách nhanh chóng. Hơn nữa còn chào hỏi bằng một câu đúng ghẹo gan.

[What"s up, Trội trăng?]

Đáng yêu chết đi đượccccccc. Đừng để tao ở gần nhé. Mẹ nó, bắt về quần một trận cho rên tới sảnh cũng nghe cho coi.

"Mày sao rồi? Đang làm gì?" Đầu óc đầu iếc gì bay hết luôn. Những câu êm tai nghĩ sẵn trong đầu vỡ tan vào không khí vì thằng nhóc chấy chó đanh đá, ghẹo gan.

[Đọc sách.]

"Môn gì?"

[Giải tích.] Thằng Arm đáp ngay lập tức. Nhưng không lâu sau, nó tiếp lời. Lần này giọng nói có phần nhẹ hơn lần đầu rất nhiều. [Cuốn 3.]

"Hiểu hả? Chưa học đến mà."

[Chỉ đọc trang đầu mà anh hỏi thôi.] Nhóc con xấu xa.

"Thắc mắc chỗ nào cứ hỏi thêm đi."

[Không thắc mắc.]

"Một chút cũng không có à?"

[Bạn nó hỏi anh nói chuyện gì. Tao không dám trả lời, sợ anh giận. Phải nói thế nào đây?] Với một số chuyện, em nó thật không hiểu chuyện. Cất công xin làm người yêu như vậy rồi, tôi sẽ không muốn nó che giấu bí mật đâu.

"Cứ nói là tao ngỏ lời xin làm người yêu, bây giờ thành người yêu của nhau rồi."

[Có thẳng thắn quá không? Tụi nó mến anh dữ lắm. Lỡ nói ra, tao có bị gì không?]

"Nếu không nói, mày sẽ bị tao đè ra cɦịƈɦ. Muốn bị làm hả?"

[Kh...không mà.] Tôi phì cười ngay khi nghe thấy thanh âm lắp bắp đáp lại. Đáng yêu quáaaaaa. Muốn làm thịt nhóc con ghê. Muốn đè ra quần trên giường rồi làm cho nó rêи ɾỉ cho đến khi kiệt sức. Chỉ nghĩ thôi mà đã lên rồi. Kiếm thang cho tao leo xuống với.

"Rồi ăn cơm chưa?" Đối chủ đề thì hơn.

[9 giờ rồi mà. Phải ăn rồi chứ.]

"Tốt."

[Còn anh? Ăn chưa?]

"Chưa. Lát ra ngoài ăn với bạn rồi ghé học bài ở thư viện. Cơ mà tao định qua kiếm mày ở kí túc xá trước."

[A...anh có chuyện gì hả?] Thằng Arm hỏi một cách nửa dám nửa sợ. Lúc bấy giờ tôi thu hết can đảm trong lòng để nói ra thứ mình muốn. Và bất kể đối phương nghĩ thế nào, tôi cũng sẵn sàng chấp nhận sự thật.

"Thằng Arm, tao..."

[...]

"Phải thi. Vì vậy, cho tao xin lại sách giải tích 3 được không?"

[Haha. Nếu tao không trả, anh sẽ làm gì?]

"Muốn ăn đòn hả, thằng nhóc nghiệp chướng kia?] Trời ạ. Mất hình tượng chết đi được. Bị nhóc con cười vào mặt.

[Sợ rồi.]

"Lúc nào cũng ghẹo gan. Đến lúc khóc ra nước mắt rồi mới thấu."

[Sợ ghê vậy á. Sợ quá, sợ quá.]

"Mua từ này đem vứt."

[Không bán.]

"Tao sắp ra ngoài để qua kí túc xá rồi. Nếu muốn cãi nhau thì đi xuống."

[Thế có cần mang theo sách không?]

"Đi người không được rồi. Không đọc sách nữa. Vừa hay sẽ kiếm chuyện cɦịƈɦ nhóc con cho xong luôn." Chỉ vậy thôi, tai tôi như muốn điếc vì bị thằng Arm xạc cho một trận trước khi cúp máy.

Tôi chưa từng cảm thấy khiên cưỡng khi ở bên nó. Rất ít khi ở bên ai mà cảm thấy thoải mái như thế này. Bạn bè chính là safe zone đối với tôi. Và giờ thằng Arm cũng không khác gì mấy, trái ngược với những mối quan hệ trước đây. Dù có cố gắng trở thành chính mình đến đâu, vẫn có những khoảnh khắc chúng ta khép mình, không cho đối phương tiến vào.

Có lẽ chỉ mình thằng Arm mới có thể phá vỡ bức tường thành và tiến tới làm quen với tôi mà chúng ta...vẫn được là chính mình, không phải đánh mất bản thân.

Tôi hẹn tụi bạn ở căn tin. Nhưng trước đó phải ghé vào gặp nhóc quỷ ở kí túc xá cái đã.

Thật ra chuyện cuốn sách, khi nào lấy cũng được, bởi lẽ nó không có gì quan trọng. Điều quan trọng nhất là khuôn mặt ghẹo gan của người tôi muốn gặp cơ.

"Hổ. Đứng đẹp trai gì mà dữ vậy. Xe màu xước hết rồi kìa." Coi nó đi. Thấy tao đứng dựa vào xe một chút là kiếm chuyện chọc tức ngay.

Thằng Arm đi xuống trước cửa kí túc xá cùng với cuốn sách giải tích. Bộ dạng lúc này có thể gọi là không chỉnh chu lắm vì đầu tóc rối bù, áo thun màu trắng với quần short làm tao bực bội vô cùng. Sợ muỗi cắn nó đấy. Nói thẳng ra thì ghen với con muỗi. Mẹ nó. Chỉ tao mới được cắn nó thôi. Sẽ cắn ngập răng cho đến khi nào đã mới thôi.

Nói rồi lấy thang cho tao nữa đi chứ. Lên hoài luôn này. Phiền phức!

Đợi đến khi người nhỏ con dừng chân trước mặt, tôi liền đáp nửa đùa nửa thật.

"Thì tao đẹp trai."

"Chịu chịu."

"Chịu cho tao cɦịƈɦ hả? Được được."

"Anh qua bên kia mà ghẹo gan."

"Tao có con hay có người yêu đây. Rồi sách đâu?" Bàn tay trắng bóc đưa cho tôi thứ tôi cần, sau đó xua tay như muốn đuổi đi.

"Anh mau đi ăn đi. Mất công bạn đợi lâu."

"Biết rồi. Mày cũng mau đi lên đi. Muỗi cắn bây giờ." Tôi sẽ ở đây nhìn cho đến khi nhóc con bướng bỉnh đi khuất tầm mắt.

"Ok. Vậy đi đây."

"Ừ."

"Anh...đừng quên đọc cuốn sách giải tích này nhé."

"Biết rồi." Thằng Arm xoay người trở vào kí túc xá, còn tôi đi ra xe ngồi trước khi khởi động động cơ, không mảy may mở cuốn sách giải tích ra kiểm tra. Chẳng biết Arm đã lấy miếng post-it mà tôi viết ra chưa, nhưng cũng thầm hi vọng mảnh giấy không còn nữa.

Và đúng vậy! Khi mở trang đầu tiên ra, tôi không tìm thấy mảnh giấy màu xanh chanh từng viết nữa, bởi nó đã được thay thế bằng mảnh giấy màu vàng tươi với dòng chữ viết tay nắn nót của chủ nhân.

"Chú tâm học bài nhé ạ."

Bùm!

Chỉ là một câu chữ hết sức bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng không hiểu tại sao...

Lại có thể gϊếŧ người.

Cuộc sống sinh viên bước vào giai đoạn thi cuối kỳ. Và cũng như mọi lần, sinh viên tụ tập ở khắp mọi nơi trong trường. Người nào người nấy thi nhau giữ chỗ để ngồi học bài. Tất cả các tiệm cafe đông nghẹt từ đầu đường cho tới cuối đường. Thư viện càng không phải nói. Đợi đến khi tìm được chỗ ngồi cũng mất gần 2 tiếng đồng hồ.

Đã 3 ngày rồi tôi không được gặp thằng Arm. Một là vì thằng nhóc đang bận rộn với việc học phụ đạo với bạn. Hai là tôi cũng không dám gặp nó vì sợ kiềm lòng không nổi. Dạo gần đây mức độ chịu đựng của tao thấp lắm. Càng lúc trở thành người yêu, tôi càng muốn cưng chiều một cách đáng xấu hổ.

Chạm vào cánh tay có chút xíu mà suýt nữa làm nhau ngay trên đường.

Điều duy nhất làm được lúc này là nếu không âm thầm mua sữa cho thì tao phải đợi đến khi thi xong mới có thể kiếm cớ gặp nó.

"Làm mặt như môn nào cũng ăn F vậy mày. Chú tâm học bài đi."

Bây giờ đã là 10 giờ rồi. Thư viện cực kỳ yên tĩnh, dù vậy cũng không thể khiến tôi tập trung hơn.

"Đang học đây. Bộ không thấy hay sao?"

"Rồi, bạn Arc. Mày học. Nhưng hỏi xíu là nội dung có vào đầu không?"

"Đừng có nhiều chuyện."

"Tao biết mày đang mải nhớ ai. Ai bảo nhóc con nó đáng yêu nhỉ. Thế nên tâm địa xấu xa như mày mới muốn quần người ta. Ủa mà xin lỗi. Nghe nói 3 ngày không gặp rồi mà ha."

"Úi, mày! Đừng có nói huỵch toẹt vậy chứ. Tao cương. Haha."

Ghét bạn mình có sai không? Kiếm chuyện chọc tức tao mỗi ngày. Khốn kiếp.

"Arc, thế này nhé. Dù sao cũng không có tâm trí học rồi, mày rủ thằng Arm qua phòng đi." Thằng Copp kéo đề cương ôn thi khỏi tay tôi, riêng thằng Pond và thằng Bloom dọn sạch sẽ mặt bàn trước khi lấy ra thứ gì đó từ trong túi.

"Tao có hàng ngon cho mày. Ư hưuuuuuu." Hư cái đầu mày!

"Đây này. Tối nay rủ em nó tới phòng rồi xử luôn đi. Tao nghiên cứu cho rồi." Nói rồi tụi nó lôi một túi đầy bαo ƈαo sυ có đủ các nhãn hiệu ra làm tôi phải đẩy đầu mỗi đứa một cái. May sao chỗ ngồi khuất nên không ai để ý thấy.

Nhưng bạn tao nào chỉ dừng lại nhiêu đó, bởi lẽ tụi nó đang tiếp tục trình diễn kĩ năng thuyết trình sản phẩm.

"Đây. Durex mùi strawberry. Mày ới...Mày ới. Tốt lắm á mày. Tao từng dùng với gái rồi. Thơm từ giường cho tới trước cửa luôn đấy." Thấy tôi nheo mắt lườm, nó vẫn không ngừng, lấy tiếp ra một hộp bαo ƈαo sυ mới.

"Hay không thích? Có loại mỏng nữa nhé. Okamoto. Chỉ dày 0.03 mm. Đeo như không đeo."

"Không chịu hả? Loại 0.01 mm cũng có nha mày. Đẳng cấp của sự ấn tượng."

Tôi lắc đầu, nhìn thằng bạn thân bận rộn chia sẻ kinh nghiệm mà tao hoàn toàn không muốn biết một tí nào.

"Bạn Arc không thích kiểu này, thế thích kiểu sần sùi không? Thêm chút ma sát cho người thêm phê. Nói luôn là bồ cũ tao rên còn to hơn tiếng TV bật âm lượng cao nhất đó."

"Đủ rồi. Tao ngủ với vợ, vì vậy tao không đeo." Tôi chấm dứt câu chuyện vì không muốn nghe tụi nó lảm nhảm nữa. Nhưng kết quả nhận được lại hoàn toàn trái ngược.

"Ốiiiiiiii. Đỉnh quá, bạn Arc. Mày có dâm dê hay ngủ với ai đâu nhỉ. Vì vậy, nếu chỉ có mình thằng Arm thì tao xin phép giới thiệu gel bôi trơn công thức nước đặc biệt, không màu, không mùi, nhập khẩu trực tiếp từ Anh Quốc."

"..."

"Nhưng nếu thích có mùi thì đây, cherry blossom. Ngửi một cái là như sεメ trong vườn hoa."

"Tao nghĩ không hợp với thằng Arc đâu. Riêng tao xin phép giới thiệu nhãn hiệu này. Nó có trích xuất khiến "con trai" mày cứng ghê lắm. Gõ đầu một cái là xỉu luôn á. Đảm bảo cứng như đá granite."

Tôi vừa nghe vừa căng thẳng. Ban đầu tôi chẳng nghĩ gì hết đâu, cơ mà càng nói càng sinh ra nhiều chuyện. Trí tưởng tượng bay cao bay xa, không cách nào lấy lại. Đợi đến khi đẩy được suy nghĩ ra khỏi đầu cũng là lúc thằng bạn địa ngục trút tất cả mọi thứ vào balo của tôi.

"Vì mày."

"Học bài đi, thằng quần."

"Tao biết cái gì làm mày thất thần rồi. Vì vậy phải cố lên! Cố lên vì hạnh phúc của nhân loại."

"Thằng Arm sắp thi rồi. Nó phải ôn bài."

"Mày đừng giả vờ đạo mạo. Nhìn ánh mắt thôi cũng biết mày có ý đồ đen tối với nhóc quỷ. Sao đây? Không làm, tao làm đấy." Nghe xong câu đó của thằng Copp, tôi trợn mắt lên nhìn, nghiến răng nghiến lợi nói bằng vẻ không mấy hài lòng.

"Làm ơn tôn trọng thằng Arm đi."

Dâm dê thì chỉ mình tao được dâm dê mà thôi...

"Yêu người ta lắm mà nhỉ. Không ai được nói chuyện tăm tia, không là ghen. Rồi sao? Ghen nhưng vẫn hèn. Chắc chắn rồi thì hẹn em nó qua phòng ngủ đi. Can đảm lên xíu chứ." Tôi thở dài một hơi rồi chấm dứt chủ đề bằng việc gọi cho thằng Arm. Không nghĩ rằng tao lại không nhịn nổi mà phá lệ đi tới tận phòng phụ đạo tìm gặp đối phương.

"Idol tới. P"Arcccccccccccccc."

Vừa ló đầu vô đã được chào hỏi rồi. Không biết tôi đã làm gì để cho tụi năm nhất mến mộ đến mức mừng rỡ vô cùng mỗi khi nhìn thấy tao.

Quan trọng là bây giờ người cả khoa đều đã bắt đầu biết tôi và thằng Arm hẹn hò với nhau. Vì thế cũng không lạ nếu bắt gặp tôi xuất hiện ở phòng phụ đạo năm nhất. Hơn nữa tất cả còn phụ nhau xếp ghế cho tôi ngồi cạnh thằng nhóc chấy chó mà không cần mở lời.

"Phụ đạo môn gì thế?"

"Cơ học ạ. P"Arc, nếu thằng Arm nó ghẹo gan, anh cứ nói với em. Em sẽ giúp dạy dỗ cho."

"Trội trăng, em ngầu hơn nhiều. Không những vậy, trái tim còn trống vắng."

"Chú tâm học hành đi. Ghẹo nhiều quá coi chừng ăn chân."

Bầu không khí trong phòng phụ đạo lập tức vui hơn hẳn. Không ai sợ tôi nữa. Toàn là giả bộ tiến cử mình làm tôi chỉ muốn đập rồi dạy cho một bài học. Đối đáp cũng giỏi quá đi. Ở với tụi bạn thì đau đầu, ở với tụi này thì phát bệnh thần kinh. Ờ!

"Anh không học bài với bạn hả?" Cuối cùng người giữ im lặng lâu ơi là lâu cũng lên tiếng hỏi. Thằng Arm chớp chớp mắt nhìn tôi. 2 cánh môi mím chặt vào nhau tạo cảm giác quyến rũ thế nào đó không biết.

Bαo ƈαo sυ nằm trong balo rung liên hồi.

"Học rồi. Giờ rảnh nên ghé qua tìm mày. Rồi học có theo kịp bạn không?" Tôi cúi đầu nhìn tài liệu trong tay của người nhỏ con hơn, sau đó ngẩng mặt lên nhìn nó một lần nữa.

"Kịp chứ. Tao là người giỏi."

"Giỏi lộn xộn nữa."

"Không mắng nhau một ngày không được hay sao?"

"Mắng hồi nào. Tao nói sự thật." Thằng Arm bĩu môi một chút trước khi quay qua tập trung vào tờ giấy đang học.

Tôi ngồi bên cạnh nó, lâu lâu chỉ bài hoặc hướng dẫn mỗi khi người kia không theo kịp bạn. Nói thẳng ra thì tao phiền phức điệu bộ gãi đầu sột soạt của nó lắm. Nhóc con nó ngốc nhưng tao lại mê không ngóc đầu lên nổi.

Buổi phụ đạo vẫn tiếp diễn cho đến 1 giờ sáng. Bọn năm nhất kí túc xá nam bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi ra về. Còn tôi lên kế hoạch kiếm cớ dụ chấy chó ra khỏi hang.

"Đến cùng ai?" Tôi hỏi một cách chờ mong.

"Đến cùng thằng Po với thằng Sand."

"Để tao đưa về."

"Mất công lắm. Cùng đường, về chung được rồi. Anh cũng mau về nghỉ ngơi đi."

"Không sao. Đưa đón người yêu có gì đâu mà mất công."

"..." Ơ. Sao lại trợn tròn mắt với tao? Bố nuốt chửng bây giờ. Đang hưng phấn thì chớ.

"Tóm lại sao đây?"

"Thì được. Nhưng để nhắn với bạn đã." Yes! Bước đầu tiên đã qua.

Kế hoạch dự tính trong đầu là giả vờ lái xe về phòng, sau đó nhốt thằng Arm lại, chừng nào xử lý xong mới thả cho về. Tôi nghĩ kế hoạch này khả thi nhất rồi.

Nhưng khi vào tình huống thực tế, tao còn chưa kịp đánh vô lăng quẹo, thằng nhóc quỷ đã lên tiếng trước.

"P"Arc định đưa tao đi đâu? Kí túc xá quẹo phải."

"Ờ."

"Anh quẹo đi."

"Biết rồi. Nhắc gì lắm thế." Làm tao loạng choạng tay lái luôn. Hết luôn cái sự giả vờ. Bây giờ không còn đủ can đảm nữa nên quyết định đưa thằng nhóc nhỏ con về trước cửa kí túc xá. Trước khi ra về còn ngỏ lời xin điều gì đó có lợi cho trái tim.

"Trước khi xuống xe phải làm thế nào?" Thằng Arm chớp chớp mắt với vẻ khó hiểu, sau đó chắp tay vái.

"Cảm ơn ạ."

"Không. Mày phải thơm má tao."

"Sao được?"

"Được. Là người yêu thì phải thơm má." Vẫn bất động, không nhúc nhích. "Tính sao đây? Hay là ngủ luôn trong xe?"

Lâu thật lâu sau nó mới chịu động đậy. Bàn tay mỏng manh tháo dây an toàn, sau đó từ từ rướn người đến một cách chậm rãi. Trong đầu tôi không mong đợi gì nhiều ngoài việc chiếm được chút ít tiện nghi. Thế nhưng ai mà ngờ cuối cùng thằng nhóc con kia lại làm nhiều hơn thứ tôi xin.

Tim tôi đập mạnh đến nỗi suýt nữa rớt ra ngoài khi đôi môi nhỏ nhắn chạm lên môi mình. Dù chỉ là một lát nhưng cũng khiến cho người bị động chết lên chết xuống.

"Cảm ơn đã đưa về nhé. Ngủ ngon ạ."

"Ừ..."

Cạch!

Thằng Arm mở cửa ra ngoài. Riêng tôi vẫn ngồi bất động như thể bị bỏ bùa, chỉ có duy nhất một thứ chuyển động. Tôi ghét mình vô cùng vì không thể kiểm soát cơ thể như đã mong muốn.

Chết tiệt...

Cứng rồi.