Chereads / Chiếm Hữu Tuyệt Đối / Chapter 32 - Chương 32: Đèn lồng đỏ của Đàm đại thiếu

Chapter 32 - Chương 32: Đèn lồng đỏ của Đàm đại thiếu

Editor + Beta: Bạch Lộc Thời, Phương Huyền

Bởi vì đêm qua ngủ khá trễ nên hôm sau Lâm Bảo Bảo dậy muộn.

Đương nhiên Đàm đại thiếu gia dậy còn muộn hơn cô.

Lâm Bảo Bảo nhìn Đàm đại thiếu còn đang ngủ say bên cạnh, ngáp một cái bò ra khỏi giường.

Đợi lúc cô xuống tầng phát hiện bà ngoại đã đi mua bữa sáng về.

Bà đang ở trong sân chăm sóc hoa cỏ của bà, gió lạnh thổi qua, hoa cỏ trong sân vẫn sinh sôi nảy nở vô cùng tốt, không hề có dấu hiệu bị ảnh hưởng bới mùa đông đìu hiu ảm đạm.

Thấy cô đã rời giường, bà ngoại cười nói với cô: "Bà đã mua đồ ăn sáng về rồi, con mau đi ăn đi, bà cũng không biết tiểu tử kia thích ăn cái gì nên cái gì cũng mua một chút."

Lâm Bảo Bảo nhìn bữa sáng trên bàn, đâu phải là mua một chút mà là mua phần ăn cho tận 5-6 người, cứ coi như trai trẻ sức ăn khá lớn thì cũng không thể ăn hết được chỗ này.

Nhưng mà Lâm Bảo Bảo đã quen với cách sinh hoạt và hành xử của bà ngoại.

Nói tóm lại chính là không dính khói lửa trần gian, làm gì cũng ít khi sẽ xem xét đến tình huống hiện tại, thôi thì quen là được rồi.

"Bà ngoại mua nhiều đồ ăn quá, kể cả heo cũng không ăn hết được đâu."

Lâm Bảo Bảo nói, cầm một cái bánh quẩy, bưng ly sữa đậu nành, ngồi ở dưới hiên vừa nhìn bà ngoại chăm sóc hoa cỏ, vừa ăn bữa sáng, vô cùng thoải mái.

"Bảo Bảo, thực ra chàng trai kia là bạn trai của con đúng không?"

m thanh của bà ngoại đột nhiên truyền đến làm Lâm Bảo Bảo suýt đánh rơi cái bánh quẩy trong tay.

Thấy cháu gái giật mình trợn mắt nhìn, gương mặt baby còn dễ thương đến mức khiến người ta chỉ muốn bóp một cái, bà ngoại nở nụ cười tươi, "Hôm nay bà lên trên tầng để phơi quần áo, lúc đi qua phòng khách phát hiện phòng khách trống không có ai nhé."

Lâm Bảo Bảo: "..."

Dạ mặt Lâm Bảo Bảo co quắp, này có khác gì so với việc lần đầu tiên mang bạn trai về ra mắt lại bị người lớn trong nhà phát hiện bạn trai không có ở trong phòng khách, lại chui vào ở trong khuê phòng của mình?

Nhưng mà bà ngoại cũng rất sáng suốt, thôi không nói tới việc này nữa, tiếp tục hỏi: "Thế bây giờ con có thể nói cho ta biết, cậu trai kia là con nhà ai không?"

Lâm Bảo Bảo cúi đầu nhìn cái bánh quẩy cắn được một nửa trong tay, bĩu môi nói: "Anh, anh ấy là Đàm Mặc."

"Họ Đàm?" Bà ngoại xoa xoa khăn tay, trực giác hỏi: "Là con trai Đàm gia sao? Là con trai cả của Đàm Minh Bác?"

Lâm Bảo Bảo vâng một tiếng.

Rõ ràng bà ngoại rất giật mình, nhìn chằm chằm vào cô.

Lâm Bảo Bảo bị bà nhìn cảm thấy có chút không được tự nhiên, cúi đầu tiếp tục gặm bánh quẩy.

Vừa vặn lúc này Đàm Mặc đi từ trên lầu xuống, ánh mắt của bà ngoại lập tức liền rơi xuống trên người anh.

Đàm Mặc đã ăn mặc chỉnh tề, mặc dù chỉ là trang phục bình thường, nhìn giống như một cậu thanh niên tràn trề thanh xuân, nhưng thân cao chân dài, khí độ bất phàm, dù mặc quần áo đơn giản như nào cũng vẫn làm anh nổi hơn so với mọi người, khiến cho người ta có một loại cảm giác anh rất tinh tế, khác hoàn toàn so với những người trẻ tuổi hiện nay, thậm chí nhìn anh càng hợp hơn với ngôi nhà tràn ngập phòng cách cổ xưa này.

Trái ngược hoàn toàn so với cháu gái của bà.

Bà thấy rất rõ ràng, nhưng khi đối diện với cặp mắt đen trầm lặng của người trẻ tuổi này lại bị kinh ngạc.

Lâm Bảo Bảo quay đầu, lúc nhìn thấy Đàm Mặc không khỏi lộ ra nụ cười, nói: "Anh dậy rồi à, bà ngoại mua đồ ăn sáng rồi, anh mau ăn đi."

Nói xong cô đứng dậy đi tới phòng bếp lấy cho anh một bộ bát đũa sạch sẽ, lại hâm nóng lại bánh bao, cháo và các loại đồ ăn sáng cho anh.

Bà ngoại nhìn cháu gái giống như một con bướm nhỏ bay tới bay lui, vây quanh chàng trai kia, cứ như sợ người ta không biết chàng trai đó là của cô.

Dù Lâm Bảo Bảo làm luôn chân luôn tay nhưng đầu óc vẫn đang suy nghĩ.

Bà ngoại sẽ biết là ở trong dự tính của cô, nhưng cô không nghĩ tới chỉ qua một buổi tối đã bị lộ tẩy.

Lại nhìn Đàm đại thiếu gia đang an ổn ngồi ở đằng kia ăn sáng hoàn toàn không biết nỗi khổ của cô làm cho cô rất buồn bực, nhịn không được nguýt anh một cái, thấy anh yên lặng nhìn qua, vẻ mặt không hiểu gì cô càng thêm tức.

May mắn, bà ngoại không nói gì ở trước mặt bạn trai của cô cháu gái.

Sau khi chăm sóc xong hoa cỏ trong sân, bà tự đi tìm nhóm chị em của bà để đi hát.

Bà đi lên tầng để thay quần áo.

Lâm Bảo Bảo thừa cơ theo sau, như một cái đuôi nhỏ, loanh quanh bên cạnh bà ngoại.

"Bà ngoại việc này bà không được nói cho mẹ con biết." Lâm Bảo Bảo nhịn không được nói, "Con không muốn bà ấy xen vào chuyện của con ."

Bà ngoại cầm sườn xám trên tay, cười nhìn cô, mặt tràn đầy từ ái, "Mẹ con rất quan tâm con mà."

"Con biết, nhưng con không cần." Lâm Bảo Bảo thô bạo mà khoát tay, "Bà ấy phiền lắm, con không cần bà ấy quan tâm."

Bà ngoại như có điều suy nghĩ nhìn cô, khuôn mặt của cháu gái nhỏ tỏ vẻ quật cường, không khỏi sờ mặt của cô, âm thanh trở nên mềm mại, "Bà biết rồi, bà sẽ không nói cho mẹ con biết, nếu con thích con trai Đàm gia thì hãy ở chung với cậu ấy thật tốt, đừng cứ mải cãi nhau như xưa, nếu không dù tình cảm có tốt đến đâu cũng sẽ bị phai nhạt."

"Con mới không có thích anh ấy đâu, là do anh ấy dán vào con không buông, mà con nhìn anh ấy đáng thương nên mới ở bên anh ấy." Lâm Bảo Bảo mạnh miệng nói.

Bà ngoại mặc dù chưa từng tới Đàm gia nhưng biết trước đây cháu gái và con trai lớn Đàm gia không hợp nhau, cứ gặp mặt là cãi nhau om sòm. Cũng bởi vì như thế cho nên khi bà biết cháu gái lại yêu đương với con trai lớn của Đàm gia, đã thế người ta còn đuổi theo tới tận đây mới khiến bà giật mình như vậy.

Cũng có thể là do bà đã già, không hiểu được suy nghĩ của mấy người trẻ tuổi, trước kia hai người vẫn còn cãi nhau dữ dội mà giờ lại đột nhiên yêu nhau, liệu sau này có còn ồn ào nữa hay không?

Trong lòng bà vẫn rất thương cô cháu gái nhỏ của mình, bà chỉ sợ cháu gái bị tổn thương.

Nhưng những người trẻ tuổi rõ ràng không muốn người lớn xen vào quá nhiều nên dù có lo lắng cũng không thể nói thêm cái gì.

Lúc Lâm Bảo Bảo đưa bà ngoại ra cửa, Đàm Mặc cũng đứng dậy theo.

Bà ngoại cười ha ha nói với anh: "Hiếm khi cháu tới đây vậy thì ở lại chỗ này thêm mấy ngày, thị trấn của chúng ta mặc dù không lớn, nhưng có rất nhiều phong cảnh đẹp, để Bảo Bảo dẫn cháu đi chơi."

Đàm Mặc gật đầu, vô cùng lễ phép nói: "Cháu cảm ơn bà, vậy cháu sẽ không khách khí."

Ý anh rõ ràng là muốn ở lại đây thêm mấy ngày.

Sau khi tiễn bà ngoại, Lâm Bảo Bảo và Đàm Mặc đứng ở cửa mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Đàm Mặc thấy vẻ mặt cô không vui, kéo cô trở về phòng đóng cửa lại.

"Sao vậy? Ai chọc giận em tức giận thế?" Đàm Mặc hỏi, miệng của cô vểnh lên tới mức có thể treo được một cân thịt heo luôn rồi.

Lâm Bảo Bảo tức giận nói: "Còn có thể là ai nữa, chính là anh đó... Bà ngoại đã biết quan hệ của chúng ta rồi."

"Quan hệ của chúng ta là gì?" Đàm Mặc nhìn chằm chằm cô.

Lâm Bảo Bảo không được tự nhiên nói: "Chính là, chính là... Loại quan hệ đó đó."

"Loại nào?"

Lâm Bảo Bảo bị anh làm cho tức giận tới mức muốn đánh người, tỏ vẻ nguy hiểm nheo mắt lại, "Này, anh chính là muốn bắt nạt em có đúng không?"

Đàm Mặc thấy cô tức muốn nổ tung, vẫn nhàn nhã thoải mái, đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên cái trán trắng nõn và ôm eo của cô, âm thanh trầm thấp thân mật nói: "Anh chỉ là muốn nghe một câu trả lời khẳng định từ em thôi, anh không có ý muốn bắt nạt em, anh không nỡ."

Mặt của Lâm Bảo Bảo lần nữa đỏ lên.

Cô có chút khó chịu đem khuôn mặt tựa ở trong ngực của anh, toàn thân bị hơi thở của anh bao phủ.

Qua nửa ngày cô mới nói thật nhỏ: "Đàm Mặc, quan hệ của chúng ta là yêu đương."

Rốt cuộc đã nghe được lời khẳng định của cô, phản ứng của Đàm Mặc là, bỗng nhiên nắm chặt tay của cô rồi cúi đầu hôn lên môi cô, kịch liệt gặm cắn, khiến cho cô không tự chủ được há miệng đón nhận tất cả.

Nụ hôn này dài dằng dặc mà kịch liệt, lúc kết thúc Lâm Bảo Bảo suýt chút nữa ngã vì đứng không vững, phải dựa vào trong ngực của anh.

Sau đó cô nhịn không được đập anh một cái, thế mà anh lại cắn cô, đau muốn chết.

Đàm Mặc nắm tay cô, mặt mỉm cười, mặt anh lộ ra vẻ thích ý nhẹ nhõm, cả trái tim đều là cô vừa ngọt ngào vừa mềm mại.

Chờ tới khi anh ăn sáng xong chuẩn bị ra ngoài dạo chơi, Lâm Bảo Bảo lấy tay che bờ môi sưng đỏ thầm nói: "Về sau không cho phép anh như vậy."

"Như thế nào cơ?"

Vừa nghe anh nói Lâm Bảo Bảo lại muốn nổ tung, "Anh biết rõ rồi lại còn cố hỏi."

Đàm Mặc kéo tay cô xuống nhìn chằm chằm bờ môi cô có thêm chút diễm sắc, ánh mắt anh tối sầm lại.

Lâm Bảo Bảo nơm nớp lo sợ nhìn anh, lo lắng Đàm đại thiếu gia lại biến thành cầm thú, nhìn bộ dáng vừa rồi của anh, cô đúng là đã bị hù dọa. Lần đầu tiên cô thân mật cùng người khác phái như thế, bị hơi thở của đối phương vây quanh, chi phối hoàn toàn mọi suy nghĩ và ý thức khiến cô có chút hoảng hốt.

May mắn Đàm Mặc cũng không nói gì, thừa dịp trước khi ra cửa, mổ thêm một cái vào môi cô rồi mới nghiêm trang nắm tay đi ra ngoài.

Lâm Bảo Bảo: "..."

Vừa ra cửa đã gặp dì Trương mua thức ăn trở về.

Dì Trương có một gương mặt mập mạp tròn trịa khiến người khác nhìn qua sẽ cảm thấy rất thân thiết.

Nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi đang tay trong tay, bà kinh ngạc sau đó cười nói: "Bảo Bảo, cậu trai này là bạn trai của cháu à?"

Lâm Bảo Bảo lúng túng mà vâng một tiếng, "Đàm Mặc, đây là dì Trương."

Đàm Mặc lễ phép chào hỏi.

Trẻ tuổi đẹp trai lại còn lễ phép, có học thức như vậy, trong nháy mắt ánh mắt của dì Trương nhìn Đàm Mặc giống hệt của bà ngoại, cảm thấy cậu thanh niên này rất vừa mắt.

Dì Trương cười nói: " Lúc trước bà ngoại luôn nói con rất nghịch ngợm khiến cho mọi người đều lo lắng, không nghĩ tới đảo mắt một cái đã có bạn trai. Ngày nào hai đứa rảnh thì tới nhà dì Trương ăn cơm, dì Trương làm món cá nấu với sen cho các cháu ăn..."

Đối với lời mời nhiệt tình của dì Trương, Lâm Bảo Bảo cũng không khách khí cười nói: " dạ vâng, đến lúc đó tụi con nhất định sẽ đến."

Sau khi chào dì Trương Lâm Bảo Bảo cùng Đàm Mặc đi sang khu phố bên cạnh.

Đường vào nhà bà ngoại tương đối hẹp, hai bên đường đều có nhà dân, nhìn xuyên qua hai bên hàng rào có thể thấy cây cối cành lá xum xuê trong sân của mỗi nhà, hầu như trong sân nhà nào cũng trồng rất nhiều cây, có cây hoặc hoa làm cảnh, cũng có cả trồng thêm rau hoặc cây ăn quả, khiến cho không khí nơi đây vô cùng trong lành dễ chịu.

Mặt đất được bao phủ bởi những phiến đá vuông màu xanh, có một số phiến đá đã bị nứt vỡ thành nhiều mảnh, trông có vẻ trống nhưng lại có nét quyến rũ riêng.

Đi ra khỏi con phố hẹp dài, hai người tới con đường sôi động và nhiều sức sống hơn.

Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng đa dạng, các cửa hàng có mặt tiền nhỏ và vì ngày Tết đang đến rất gần nên người người ra đường để sắm đồ Tết, thị trấn nhỏ càng náo nhiệt hơn so với bình thường, người đến người đi, khiến thị trấn nhỏ có không khí sôi động hơn rất nhiều.

Rất nhiều thanh niên đi làm ăn xa bên ngoài đều trở về để ăn Tết, người ăn mặc có phong cách không thiếu, hai người Lâm Bảo Bảo và Đàm Mặc trông cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng mà ngoại hình của Đàm Mặc vẫn gây rất nhiều sự chú ý của các cô gái.

Nhưng mắt anh luôn nhìn thẳng, từ đầu đến cuối vẫn nắm thật chặt tay của Lâm Bảo Bảo, thể hiện mối quan hệ thân mật giữa bọn họ.

Đi một lát đột nhiên anh hỏi cô, "Đèn lồng em hứa làm cho anh đâu rồi?"

Lâm Bảo Bảo ngẩn người một chút, phát hiện ánh mắt của anh dừng ở trên người ông lão làm lồng đèn ở đầu đường, cô cũng nhớ ra cách đây không lâu đã hứa làm lồng đến cho anh.

Cô có chút ngượng ngùng nói: "Anh có để ý hai cái đèn lồng đỏ dưới hành lang nhà bà ngoại không?"

Đàm Mặc gật đầu.

"Nó xấu như vậy, sao em đưa cho anh được?" Cô khẽ nói, "Chờ em làm cái khác đẹp hơn rồi đưa cho anh."

Đàm Mặc ừ một tiếng, nhìn cô một cái rồi lại nhìn ông lão đang làm lồng đèn, kéo cô đi tới.

Lâm Bảo Bảo không biết anh muốn làm gì, thấy anh khách khí lễ phép cùng ông lão nói chuyện một lúc, sau đó anh không chút ghét bỏ ngồi lên chiếc ghế đẩu cũ đã tróc sơn, học cách làm lồng đèn cùng ông lão, Lâm Bảo Bảo khẽ há miệng ngạc nhiên.

Nơi này hoàn toàn không hợp với khí chất của Đàm đại thiếu gia.

Đàm đại thiếu gia thân cao chân dài, ngồi ở trên cái ghế đẩu nhỏ kia, đôi chân dài phải cong lên nhìn trông vô cùng ủy khuất.

Nhưng sắc mặt anh nghiêm túc, giống hệt bộ dáng ông lão lúc học cách làm đèn lồng, đã in sâu vào trong tâm trí cô.

Tay nghề của Đàm Mặc rõ ràng tốt hơn nhiều so Lâm Bảo Bảo.

Ông lão chỉ cần hướng dẫn một lần anh liền có thể làm ra được một chiếc đèn lồng đỏ tươm tất chỉnh tề, không bị xiêu vẹo xấu xí, hoàn chỉnh trên mức trung bình.

Ông lão khen anh: "Cậu trai này đúng là có tay nghề tốt đấy, tốt hơn nhiều so với cô gái nhỏ."

Lâm Bảo Bảo bĩu môi, "Ông ơi, ông không thể nói như vậy, cháu cũng rất giỏi nhé."

Lão đại gia cầm lấy một dải tre cười ha ha nói: "Cô gái nhỏ học mấy mấy ngày chỉ làm ra hai cái đèn lồng xiêu xiêu vẹo vẹo, đúng là rất giỏi nha."

"Này!" Lâm Bảo Bảo trừng mắt.

Ông lão lại cười lộ ra chiếc răng sún, nếp nhăn đầy trên mặt xô vào nhau.

Đàm Mặc vẫn tiếp tục ngồi làm đèn lồng, Lâm Bảo Bảo nhàm chán ngồi ở bên cạnh giúp ông lão bán đèn lồng.

Mãi đến tận trưa, ông lão dọn quán về nhà ăn cơm trưa, Đàm Mặc mới cầm một chiếc đèn lồng tinh xảo cảm ơn ông lão đã dạy mình cách làm.

Đàm Mặc đưa cái đèn lồng cho cô, "Không biết bao giờ anh mới nhận được đèn lồng của em, anh cứ đưa cái của anh trước cho em."

Lâm Bảo Bảo nhìn anh, không khỏi mỉm cười.

Cô mang theo một chiếc đèn lồng đỏ cùng Đàm Mặc đi trên đường ăn một chút mấy món ăn vặt nổi tiếng trên trấn để giải quyết bữa trưa, sau đó mang theo một ít đồ ăn vặt đi ra khỏi thị trấn, chuẩn bị đưa anh tới mấy chỗ phong cảnh đẹp nổi tiếng gần đó.

Một ngày này của Lâm Bảo Bảo trôi qua vô cùng náo nhiệt.

Mãi đến khi chạng vạng tối hai người mới trở về nhà bà ngoại.

Đàm Mặc nhìn người ở thị trấn nhỏ tràn ngập tình cảm và nói với cô: "Trước đây em ở chỗ này sao?"

"Đúng vậy, không phải anh đã biết rồi sao?" Lâm Bảo Bảo vẫn cầm cái đèn lồng kia, vô cùng quý trọng nó, "Hồi nhỏ em ở nhà anh ở một đoạn thời gian, sau đó mẹ em đưa em đến đây ở mấy năm."

Đàm Mặc liếc cô một cái.

Lâm Bảo Bảo mẫn cảm hỏi: "Anh có có ý gì?"

"Người trấn đều có tính cách rất tốt, phong cách nói chuyện cũng rất ôn hoà, âm thanh cũng mang đậm phong cách của người phương nam, khác em hoàn toàn." Đàm đại thiếu trung thực nói.

Lâm Bảo Bảo lập tức giận đến muốn đạp anh một cái nói, "Anh muốn nói em hung dữ thì cứ việc nói thẳng!"

"Ừ, đúng là rất hung dữ." Đàm Mặc gật đầu, "Nếu không trước đây cũng không cãi nhau với anh hung ác như thế, lại còn thích mách với người lớn, rõ ràng là em bắt nạt người khác nhưng mà lại giống như bị bắt nạt vậy."

Lâm Bảo Bảo suýt chút nữa tức phì thành con cá nóc, người đàn ông này đúng là không biết tế nhị gì cả, lại còn dám bóc mẽ cô.

"Nhưng mà anh lại thích em như vậy." Anh nói tiếp.

Chỉ một câu nói đã làm dập tắt lửa giận của cô.

Lâm Bảo Bảo nhìn anh chằm chằm, không nói lời nào.

Đàm Mặc thích bộ dáng cô trợn tròn mắt nhìn mình, tựa như anh chính là toàn bộ thế giới của cô, cô chỉ cần nhìn anh như vậy, mãi nhìn một mình anh là tốt nhất.

Trái tim anh có chút nóng lên, anh mất hai kiếp mới có thể có được trái tim của cô, bình yên trưởng thành với cô như vậy là điều anh tha thiết ước mơ.

Đàm Mặc thành kính hôn ở trên gò má cô một cái, vén tóc bên mai cô ra sau tai rồi mới nắm tay dắt cô quay về nhà bà ngoại.