Editor : Phương Huyền + Bạch Lộc Thời
Đêm ba mươi tết kết thúc bằng sự rực rỡ và náo nhiệt của pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.
Mùng một đầu năm, Lâm Bảo Bảo vẫn như cũ dậy sớm hơn Đàm đại thiếu gia.
Trong chăn vẫn rất ấm áp, không bị nhiệt độ cơ thể của Đàm Mặc làm cho lạnh lẽo. Mặc dù bên trong phòng có máy sưởi ấm, nhưng không giúp cho cơ thể của Đàm Mặc ấm lên được, hai người nằm trong chăn, chăn mùa đông mềm mại và ấm áp, nhưng dù cho che kín và ấm áp đến mức nào, cũng rất dễ bị anh làm cho lạnh lại.
Lâm Bảo Bảo đẩy túi sưởi ấm về phía anh, chui ra khỏi chăn, sau đó rời giường.
Khi cô từ trong nhà vệ sinh rửa mặt xong và đi ra ngoài, phát hiện Đàm Mặc đã tỉnh ngủ, ngồi ngẩn ngơ ở trên giường.
.
Lâm Bảo Bảo đi qua, đưa quần áo cho anh, nói: "sao anh không ngủ thêm một chút nữa?"
Đầu tóc Đàm Mặc có chút rối loạn, đưa tay kéo cô vào trong ngực, tặng cho cô một nụ hôn tốt lành vào sáng sớm, âm thành khàn khàn nói :" hôm nay là mùng một đầu năm, chúng ta đi chúc tết bà ngoại đi.
Lâm Bảo Bảo cười nhẹ, vì đi chúc tết người lớn tuổi mà anh dậy sớm, cũng thật sự có lòng.
Chờ hai người rửa mặt xong, cùng nhau xuống lầu, quả nhiên thấy bà ngoại đang ngồi ngoài phòng khách, xem tivi, đang xem lại chương trình cuối năm mà tivi phát lại.
Nhìn thấy hai đứa đi xuống, bà ngoại cười lớn, sau đó đưa cho bọn họ một bao lì xì đỏ.
Lâm Bảo Bảo không muốn nhận tiền của bà ngoại, dù sao cô cũng đã trưởng thành rồi.
"Chỉ cần các con còn chưa đi làm, tất cả đều là trẻ con, nhận đi con." Bà ngoại xua xua tay nói.
Sau khi chúc tết bà ngoại xong, cùng nhau ăn chung bữa sáng, sau đó bà ngoại dẫn bọn họ sang nhà hàng xóm để chúc tết.
Ngày đầu tiên của năm mới, cửa nhà hàng xóm đều mở rộng, hàng xóm đến thăm từng nhà để chúc tết, gặp phải trẻ con đều đưa cho mỗi đứa một bao lì xì đỏ, bọn trẻ đáng yêu cùng nói :" chúc mừng năm mới, chúc mừng phát tài" càng tăng thêm không khí của năm mới.
Vì là một vùng quê nhỏ, nên những tập tục truyền thống vẫn được giữ lại rất nhiều, vui vẻ mà cũng náo nhiệt, so với thành phố lớn cũng không thua kém bao nhiêu.
Lâm Bảo Bảo cùng Đàm Mặc đi theo bên cạnh bà ngoại, để cho hàng xóm chúc tết xong, bà cũng nhận tiện giới thiệu cho mọi người Đàm Mặc là cháu rể của bà, trên mặt thể hiện sự tự hào, có thể thấy bà ngoại cực kì hài lòng với người cháu rể là Đàm Mặc này.
Hàng xóm cũng vui vẻ cười nói hỏi thăm hai người dự định bao giờ kết hôn, hỏi anh là người ở đâu, làm việc gì?
Một vài người tầm tuổi Lâm Bảo Bảo tò mò nhìn Đàm Mặc.
"Nhìn bạn trai của Lâm Bảo Bảo giống như người giàu có, có vẻ rất khó tính, không biết Nhị Bảo có thể giữ được anh ta không, hay lại giống mẹ với bà ngoại của Nhị Bảo, về sau lại ly hôn với chồng…."
Giữa những tiếng nói ồn ào, náo nhiệt, một âm thanh lẩm bẩm cực nhỏ vang lên.
Đàm Mặc quay đầu lại nhìn, thấy vài cô gái trẻ tuổi đang vừa nói chuyện vừa liếc trộm hắn, khiến họ bị dọa sợ hết hồn đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của anh, khuôn mặt của bọn họ sợ đến tái nhợt, sợ hãi cúi thấp đầu, không dám nói gì nữa.
Cho đến khi anh rời đi, mấy cô gái trẻ vừa nói xấu nhịn không được nhìn nhau, nói :" anh ta chắc là không nghe thấy gì đâu nhỉ?"
Bọn họ nói rất nhỏ, không biết anh ta có nghe được hay không.
"Chắc chắn là nghe được, cậu không nhìn thấy ánh mắt của ta đáng sợ như nào à."
Một cô gái có khuôn mặt tròn khẳng định nói.
Trong lòng mấy người đồng thời trầm xuống.
Kỳ thực các cô đều hâm mộ Lâm Bảo Bảo, thậm chí có thể nói là còn có chút ghen ghét cô.
Hồi nhỏ các cô từng cùng Lâm Bảo Bảo chơi chung với nhau, sau khi đánh nhau một trận, thì trở thành bạn tốt chơi với nhau. Chỉ là sau khi lớn lên, Lâm Bảo Bảo lại ít về quê, mọi người cùng với Lâm Bảo Bảo cũng trở nên xa lạ hơn.
Mọi việc về Lâm Bảo Bảo, bọn họ đều nghe người lớn nói mới biết, biết được gia đình của Lâm Bảo Bảo là một gia đình giàu có, cha của Lâm Bảo Bảo có rất nhiều tiền, mà mẹ của Lâm Bảo Bảo cũng vậy, mẹ của Nhị Bảo quanh năm đều ở nước ngoài, cực kỳ thông minh, nhiều kiến thức. Lâm Nhị Bảo cũng rất giỏi, một nữ sinh bình thường phải phấn đấu cả đời mới có thể đạt được như vậy, còn với cô thì việc đó dễ như trở bàn tay, làm gì có chuyện không khiến người khác hâm mộ, ghen tị.
Tiếp xúc với thế giới bên ngoài càng lâu, bọn họ càng chịu nhiều ảnh hưởng từ bên ngoài, bất tri bất giác những cô gái ngây thơ, chất phác đã học được thói ganh đua, ghen ghét và đố kị nhau.
Càng rõ hơn khi có vài người, trời sinh đã không cùng một tầng lớp với họ.
Hiện tại, việc Lâm Bảo Bảo đưa bạn trai về giới thiệu với mọi người, mà anh ta còn đẹp đến mức khiến cho mọi cô gái đều phải nhìn lại, đối với người có mệnh tốt như cô, không nhịn được cảm thấy trong lòng có chút phức tạp.
Sau khi chúc tết xong đã là buổi chiều, ba người cũng không thấy đói, nhưng lại có chút mệt mỏi, nên nhanh chóng trở về nghỉ ngơi một chút.
Bây giờ đang là tết, là thời gian để nghỉ ngơi, làm mọi việc cũng như nghỉ ngơi dù không đúng giờ cũng không sao cả.
Sau khi ngủ một giấc, tỉnh lại đã là chạng vạng tối.
Lâm Bảo Bảo ngáp một cái, rồi sau đó xuống lầu tìm chút đồ ăn, liền nghe thấy bên ngoài có người gọi cô, cô ra mở cửa, bên ngoài là mấy cô gái trẻ tuổi.
Vừa là hàng xóm xung quanh nhà cô, vừa là những người bạn cô chơi khi còn bé, mặc dù đã lâu không gặp, nhưng Lâm Bảo Bảo vẫn nhận ra bọn họ.
Lâm Bảo Bảo cười nói :" Lưu Lệ Nhã, Ôn Minh Minh, Hà Hoan Hoan, tìm mình có việc gì đó?"
"Nhị Bảo, buổi tối cậu không bận gì chứ? Nếu không bận gì thì lên trên huyện chơi đi." Một cô gái tóc xoăn, mặt hơi nhọn hướng về phía cô nói, cô gái này là Lưu Lệ Nhã.
Lâm Bảo Bảo nhìn những người bạn khi còn bé của mình, không khỏi có chút hoài niệm, vui vẻ nói :" đi cùng nhau đi, cậu có xe không?"
"Có chứ, lai đi lai về luôn."
Một đám nữ sinh vừa cười vừa nói, trong thị trấn không thiếu xe, tùy tiện gọi một cái xe là được, nhưng bây giờ vừa sang năm mới, không phải ai cũng ở nhà, những người trẻ tuổi đều thích đến nơi náo nhiệt, chỉ cần gọi một câu, liền có thể tụ tập một đám người trẻ tuổi, vừa có xe lại vừa rảnh rỗi.
Lâm Bảo Bảo là người thích náo nhiệt, nếu như không phải ngày nào Đàm Mặc cũng kè kè bên cạnh cô, cô sớm đã đi lên thị trấn chơi cùng mấy người trẻ tuổi, bây giờ có người rủ, có rất vui vẻ đáp ứng.
"Nhớ mang cả bạn trai cậu đi cùng nhé."
"Đúng vậy, càng nhiều người càng náo nhiệt." Lâm Bảo Bảo cùng bọn họ hẹn thời gian gặp nhau, sau đó liền về nhà chuẩn bị.
Bà ngoại nghe nói bọn họ định lên huyện chơi, cũng không có ngăn cản, chỉ nói :" Đừng chơi quá muộn, cũng không nên uống nhiều rượu, say rượu sẽ không tốt.
Lâm Bảo đáp một tiếng, chỉ vào Đàm Mặc nói: "bà yên tâm nha, có Đàm Mặc ở đây, uống say cũng không sợ."
Bà ngoại bất đắc dĩ cười một cái, nhận lúc Lâm Bảo Bảo lên nhà thay quần áo, vội kéo Đàm Mặc nói: "Bảo Bảo là một đứa thích náo nhiệt, càng đông người, nó càng không kiềm chế được bản thân mình, con để ý nó một chút, đừng để nó uống nhiều rượu." Sau đó bà hít một hơi, "còn trẻ mà uống nhiều rượu là không tốt cho cơ thể đâu, cũng không biết nó học uống rượu từ lúc nào….."
Đàm Mặc không có ý kiến gì, chỉ nói:" bà yên tâm, con sẽ để ý cô ấy."
Sau khi hai người chuẩn bị kỹ càng, rất nhanh đã đến thời gian hẹn nhau, Lâm Bảo Bảo cùng Đàm Mặc đi ra ngoài.
Đi ra đến quảng trường, nơi đó có mấy chiếc xe đang đỗ, bên đường có một nhóm người, ước chừng tầm mười mấy người, có cả nam và nữ đang đứng đó.
Nhìn thấy Lâm Bảo Bảo, một đám người nhao nhao chào cô, thực sự náo nhiệt.
Đàm Mặc nắm tay Lâm Bảo Bảo, còn Lâm Bảo Bảo hướng đến những người trẻ tuổi giới thiệu về anh, anh cũng nhận ra vài cô gái lúc sáng chúc tết nói anh là người nhà giàu, trong đó có cô gái tóc xoăn, mặt hơi nhọn tên Lưu Lệ Nhã đang có chút lúng túng dời ánh mắt đi chỗ khác, không dám cùng anh đối mặt.
Lưu Lệ Nhã cùng Lâm Bảo Bảo có chút quan hệ, nhưng cô cũng là người ác ý mà đoán rằng Lâm Bảo Bảo sẽ ly hôn giống mẹ và bà ngoại của mình.
Khuôn mặt của Ôn Minh Minh và Hà Hoan Hoan cũng lộ ra vẻ lúng túng.
Mặc dù Lâm Bảo Bảo cảm thấy họ có chút kỳ lạ, nhưng cũng không để trong lòng, cùng những người khác nói chuyện hàn huyên, sau đó ngồi chung xe lên huyện.
Từ chỗ bọn họ đi đến huyện không xa, đi xe tầm hai mươi phút là đến nơi.
Mặc dù là tết, nhưng bên trong huyện vẫn có nhiều nơi mở cửa, đặc biệt là những chỗ ăn chơi, vừa mới sang năm mới đã có không ít người trẻ tuổi tập trung lại, thật sự náo nhiệt.
Lâm Bảo Bảo và mọi người đã thuê hẳn một căn phòng, có thể đánh bài, ca hát, uống rượu, oẳn tù tì, chơi xúc xắc, hoặc lên tầng cao nhất để chơi bida,... Có rất nhiều trò để bọn họ chơi.
Lâm Bảo Bảo bị gọi đi đánh bài.
Tất nhiên Đàm Mặc sẽ ngồi bên cạnh cô, nhìn cô vui sướng cùng mọi người đánh bài, đánh từng quân bài vô cùng nhanh, có trận thắng cũng có trận thua.
Sau khi nhìn cô chơi hai ván, liền thế chỗ của cô, đánh cho mấy người trẻ tuổi thua không còn mảnh giáp nào, suýt chút nữa chỉ còn mặc đồ lót mà về nhà, khiến cho đám người trẻ tuổi gào khóc như sói tru, quỷ khóc.
Nơi này náo nhiệt hấp dẫn những người đang ca hát, uốbg rượu, chơi oẳn tù tì tiến lại, bọn họ không tin lại tà mua như vậy, nhao nhao đòi khiêu chiến Đàm Mặc, kết quả cũng thua đến suýt chút nữa thì ho ra máu.
"Không thể nào như vậy được!" một người đàn ông gầy yếu nhịn không được kêu lên, "Lâm Nhị Bảo, bạn trai cậu là quái vật phương nào, tại sao chỉ thắng mà không thua?"
Lâm Bảo Bảo cố ý dựa sát vào người Đàm Mặc, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào nói:" không nhìn xem đây là bạn trai của ai à, thắng không phải là chuyện đương nhiên hay sao?"
Đàm Mặc kiên định ngồi đó, nhìn như tư thế của ông trùm xã hội đen vậy, chấp hết tất cả những chuyện sẽ xảy ra, những cô gái ở đó vừa ao ước lại vừa ghen tỵ, bạn trai của Lâm Bảo Bảo ở phương diện ăn chơi này cũng thật lợi hại quá đi.
Có bạn trai như này mà đi ra ngoài cùng thì thật sự có mắt mũi à.
Đám người bị bộ dạng khiêu khích của cô làm cho tức vô cùng, cuối cùng không chịu thua, tiếp tục chiến đấu, chẳng qua không chỉ dừng ở bộ môn đánh bài này, bắt đầu chuyển sang chơi những thứ khác, kết quả vẫn bị Đàm đại thiếu gia làm cho thua như ngả rạ, phát điên liên tục, quyết định đổi sang chơi cái khác.
"Đi đánh bida!" Lưu Lệ Nhã hung ác nói, " mình không tin lần này Lâm Nhị Bảo vẫn thắng."
Lâm Bảo Bảo kích động: "được, lâu rồi không chơi, quên mất một chút rồi."
Thế là một đám người đi làm phòng cao nhất để chơi bida.
Lâm Bảo Bảo ghé sát vào người Đàm Mặc, nhỏ giọng hỏi anh: "Anh có biết chơi không?" Cô không có để ý đến thắng thua, nhưng nhìn khuôn mặt của đám người đang thua tức đến vặn vẹo, cô cảm thấy rất vui.
Chỉ cần xô thấy vui, Đàm Mặc không thể không tiếp tục chiến thắng.
Sự vui sướng của Lâm Nhị Bảo được xây dựng trên nỗi đau khổ của người khác.
Đàm Mặc xoa xoa tóc cô, không nói gì thêm.
Sau khi tới phòng bida, rất nhanh liền có những cô gái xinh đẹp mặc đồng phục đến phục vụ họ. Mặc dù phục vụ rất chu đáo nhưng có chút gì đó mơ hồ không thể nói rõ, đặc biệt là khi nhìn thấy Đàm Mặc, hai mắt không khỏi sáng lên.
Để làm được phục vụ ở đây, chắc chắn bình thường đã luyện được một đôi mắt như hỏa nhãn kim tinh, có thể nhìn ra được lại lịch của Đàm Mặc không hề nhỏ, nói không chừng là con cái của nhà đại gia nào đó, hơn nữa lại vừa giàu vừa đẹp trai.
Đáng tiếc anh chàng giàu có này bên cạnh lại có một cô bạn gái nhỏ.
Đàm Mặc cầm lấy cây gậy đánh Golf, hướng về phía Lâm Bảo Bảo cười cười, một lần nữa so tài cũng mấy người trẻ tuổi đang không phục.
Lâm Bảo Bảo cùng mấy cô gái ngồi trên ghế dài bên cạnh nghỉ ngơi, nhân viên phục vụ bưng tới các loại đồ uống, trong đó có rượu và nước trái cây, một đám người cùng nhau chọn nước trái cây.
Lâm Bảo Bảo thì muốn uống rượu, đang định cầm thì Đàm đại thiếu gia nhìn qua, nói:" không cho phép em uống rượu."
Lâm Bảo Bảo đành yên lặng đem móng vuốt hướng về chỗ nước hoa quả.
Đàm đại thiếu gia thoả mãn, tiếp tục chèn ép đám người trẻ tuổi đang không phục.