Xe ngựa dừng ở bên ngoài một ngôi viện ngói xanh tường trắng.
Huynh đệ Lý gia cùng Sở Dương đã tới trước chuẩn bị xong xuôi, đang đứng ngoài cửa nghênh đón.
Thấy Trình Như Phong hai má nhiễm hồng, mềm như bông được Bạch Ký Lam ôm xuống xe, Lý Mộng Tiều lặng lẽ thọc Phương Lưu Vân một cái, nói: "Đây là "làm" nguyên một đường chứ gì? Ngươi cứ như vậy mà nhìn hả?"
Phương Lưu Vân nhẹ nhàng trả lời: "Nếu ta cũng đi vô, thì không ai đánh xe cả."
Lý Mộng Tiều:...
Trọng điểm là cái này sao?
Lý Mộng Ngư đi ở phía trước ho một tiếng, Lý Mộng Tiều mới vội vàng đi theo sau, tiến đến gần Trình Như Phong, giới thiệu ngôi viện mà bọn họ chọn lựa tỉ mỉ.
Nhưng kỳ thật nói ra cũng như không nói.
Trình Như Phong mê mê màng màng còn chưa tỉnh hẳn, còn những người khác... mùi hương trên người nàng tỏa ra rõ ràng như vậy, ai còn có tâm trí nghe giới thiệu gì gì đó?
Chỉ là e dè nàng còn ở trên tay Bạch Ký Lam, nên mới không có ai dám động mà thôi.
Kết quả vẫn là một câu nói của Lý Mộng Ngư đánh vỡ loại cục diện bế tắc này.
Y nói: "Ta đã nấu xong cháo mồng 8 tháng chạp, Trình chân nhân có muốn ăn không?"
Trình Như Phong lập tức liền có tinh thần "Muốn."
Nàng tới phàm thế, còn không phải là muốn thể nghiệm cái không khí đón tết sao?
Mùng 8 tháng chạp, đương nhiên là phải ăn cháo mồng 8 tháng chạp rồi.
Cháo mồng 8 tháng chạp nấu đến đặc sệt thơm ngon.
Trình Như Phong chỉ ăn một hớp đã thỏa mãn mà nheo mắt lại, phát ra tiếng ừm, dựng ngón tay cái về phía Lý Mộng Ngư, "Rất ngon."
Lý Mộng Tiều lập tức ghé người qua, "Vậy có được thưởng hay không?"
Trình Như Phong ghét bỏ đẩy hắn ra, "Có thưởng thì cũng là thưởng cho ca ca ngươi, liên quan gì với ngươi?"
Lý Mộng Tiều từ trước đến nay da mặt dày, vẫn là cười hì hì nói, "Chúng ta là huynh đệ một thể, thưởng cho ca ca chính là thưởng cho ta, không có gì khác nhau."
Trình Như Phong thưởng cho hắn một cái ánh mắt xem thường, không để ý tới hắn, chuyển hướng nói với Sở Dương: "Sao ngươi cũng ở chỗ này? Không phải đã nói với ngươi, kêu ngươi ăn tết ở nhà mà."
Sở Dương chỉ nói: "Đã về rồi." cũng không có nói thêm gì khác.
Trình Như Phong cảm thấy có lẽ Sở Dương ở trong nhà đã gặp chuyện không mấy vui vẻ. Sở gia là gia tộc giàu có ở Tĩnh Châu, bà con thân thích đông đảo. Người nhiều, thị phi sẽ nhiều, huống chi đón tết, là lúc bảy cô tám bà tụm lại. Nàng hiểu rõ, nên cũng không có hỏi hắn vào lúc này.
Ăn cháo xong rồi, đến lúc phân phối phòng, lại ngượng nghịu rồi.
Bọn họ mua ngôi viện này rất lớn, phòng là tuyệt đối đầy đủ, chẳng qua ai cũng muốn ở cùng với Trình Như Phong, hoặc là ở cách nàng gần một chút.
Trình Như Phong cũng rất bất đắc dĩ, chuyện này...an bài như thế nào cũng là sai cả.
Nàng bèn nói: "Vậy rút thăm đi. Ta cũng không phân phòng, đến tối ta cũng rút thăm, rút trúng phòng nào thì ngủ phòng đó. Ai cũng không được dùng linh lực, chỉ xem vận khí tốt mà thôi."
Lý Mộng Tiều nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta rút thăm nàng đừng nhìn, kết quả cũng đừng hỏi, đến tối chẳng phải là sẽ có bất ngờ sao?"
Trình Như Phong trừng hắn một cái, "Chỉ có ngươi lắm chuyện."
Lý Mộng Tiều chỉ là cười, "Đón tết mà, không chơi chút trò thú vị sao?"
Trình Như Phong ngẫm lại thật là có chút chờ mong, liền xua xua tay để cho bọn họ đi rút thăm, còn mình thì đi dạo chung quanh.
Lý Mộng Tiều lại đi theo đuôi.
Trình Như Phong hỏi: "Ngươi không đi rút thăm sao?"
"Ca ca ta đi rồi, chúng ta ở cùng nhau, một người đại diện là được." Lý Mộng Tiều giũ chiếc áo choàng khoác lên người Trình Như Phong, "Bên cạnh Trình chân nhân, sao có thể không có ai hầu hạ?"
Trình Như Phong hừ một tiếng, "Ngươi chính là muốn tìm cơ hội ăn vụng chứ gì."
Lý Mộng Tiều nương theo sợi dây của áo choàng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ngực nàng, sóng mắt câu dẫn, "Vậy phải xem tiểu Trân Châu có cho ta ăn vụng hay không."
Trình Như Phong mới ở trên xe ngựa được huynh đệ Bạch gia đút no rồi, lúc này thật tình cũng không muốn. Chỉ cười vỗ vỗ tay hắn, "Cùng ta dạo hoa viên."
Vườn này là điển hình cho phong cách Giang Nam, đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, lúc này là mùa đông, hoa rất ít, chỉ có vài đóa mai đỏ ở góc tường.
Trình Như Phong đến gần, mới phát hiện có một chiếc xích đu ở bên đó.
Nàng nhất thời nổi lòng muốn chơi, bèn ngồi lên.
Lý Mộng Tiều đẩy nàng, một mặt hỏi: "Thích không?"
"Ừ, thích."
Nghiêm túc mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên Trình Như Phong chơi xích đu.
Kiếp trước trong cô nhi viện cũng có, nhưng vĩnh viễn không tới phiên nàng, sau đó, mỗi ngày đều mệt mỏi vất vả kiếm kế sinh nhai, cũng không còn cái hứng thú kia.
Tới thế giới này, có tu sĩ nào muốn chơi cái này? Tùy tiện cưỡi mây ngự kiếm là trực tiếp lên trời rồi.
Trình Như Phong đúng là chơi rất vui vẻ.
Lý Mộng Tiều liền nói: "Đây chính là tự tay ta làm. Có phải nên thưởng ta hay không?"
"Ngươi thật đúng là vẫn luôn nhớ tới đòi phần thưởng!"
Có điều Trình Như Phong lúc này rất vui, lúc quay ngược trở về, thuận tay liền câu lấy cổ hắn, hôn hắn một cái.
Lý Mộng Tiều từ trước đến nay đều là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nếm được ngon ngọt liền thuận tiện cũng ngồi lên trên bàn đu.
Bàn đu dây được thiết kế to rộng, hai người ngồi không thành vấn đề, nhưng đột nhiên có thêm một người, lập tức lay động mất thăng bằng, vẫn là làm cho Trình Như Phong sợ hãi kêu ra tiếng.
Lý Mộng Tiều liền nhân cơ hội càng hôn sâu hơn.
Trình Như Phong một tay nắm chặt dây thừng, bàn tay còn lại đấm hắn hai cái, Lý Mộng Tiều mới buông nàng ra.
Trình Như Phong nghiến răng giận dỗi nói: "Ngươi muốn chết hả, đột nhiên nhảy lên làm ta giật mình."
"Ta tới chỉ nàng cách chơi đánh đu."
Lý Mộng Tiều cười cười, ôm Trình Như Phong đặt ngồi trên người mình, dùng sức một cái, bàn đu liền bay lên.
So với nhẹ nhàng lay động khi nãy thì cao hơn nhiều, quả thực như bay lên mây.
Trình Như Phong lại sợ hãi kêu một tiếng, theo bản năng ôm chặt Lý Mộng Tiều.
"Sợ thật à?" Lý Mộng Tiều hơi ngạc nhiên chớp chớp mắt, "Trước kia khi mang nàng ngự kiếm, nàng cũng không kêu mà?"
Trình Như Phong cũng không phải sợ, chỉ là cái loại kích thích đột nhiên bay ra xa, thật giống như ngồi tàu lượn cao tốc, ai mà chẳng kêu hét?
Hơn nữa trước kia bị hắn mang theo ngự kiếm bay đi, đó là đang chạy trốn, nào có để ý cái khác?
Trình Như Phong đang muốn giải thích, lại thấy hắn cười đến có chút gian xảo, còn chưa có phản ứng, tay hắn đã từ phía sau trượt vô váy nàng.
Lúc này Trình Như Phong đang khẩn trương, huyệt khẩu cũng co rút chặt lại, ngay cả một ngón tay còn không thể nào vào được.
Lý Mộng Tiều chỉ nhẹ nhàng trượt động ngón tay ở giữa khe, một bên trêu đùa âm đế, một bên ở bên tai nàng nhỏ nhẹ nói: "Kẹp đến chặt như vậy, nếu như cắm vào, sẽ mất hồn biết bao nhiêu?"
"Dừng tay."
Trình Như Phong nghiến răng, duỗi tay kéo cái tay đang làm loạn của hắn, xích đu vừa lúc từ điểm cao bay ngược trở về, tiếng gió vù vù ở bên tai cùng với cảm giác bất chợt rơi xuống, lại khiến nàng nhịn không được ôm chặt Lý Mộng Tiều thét chói tai lần nữa.
Nhưng...
Không biết có phải là bởi vì trong lòng của mỗi người đều có cái loại đuổi theo cảm giác điên cuồng, hay là bởi vì ngón tay của Lý Mộng Tiều, nàng ở trong kích thích thế nhưng thấp thoáng lại có một tia khoái cảm , thậm chí trong hoa huyệt cũng trào ra một tia ướt át .
Lý Mộng Tiều liền theo chút ướt át này trược đi vào, cắm một ngón tay vào trong hoa huyệt, lại cúi đầu liếm mút đôi tuyết nhũ của nàng.
Giọng nói mơ hồ không rõ, lại mang theo ý vị sắc tình.
"Ta đã nói mà, nàng sẽ thích."