Xích đu bay lên cao, áo choàng và làn váy của Trình Như Phong bay phất phơ ở giữa không trung, giống như bươm bướm nhẹ nhàng bay múa bên cạnh những đóa mai đỏ, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng dưới làn váy kia, côn thịt của Lý Mộng Tiều đã cắm thật sâu vào trong mật huyệt của nàng từ sớm.
Mỗi một tiếng thét của nàng, ngoại trừ kích thích do chơi xích đu ra, càng nhiều hơn là bởi vì mỗi cái ra vào mạnh mẽ của Lý Mộng Tiều.
Ngồi trên xích đu dùng sức không tiện cho mấy, nhưng mà quán tính lắc lư lại vừa lúc trở thành trợ lực cho hắn.
Lúc mỗi một lần bay đến đỉnh điểm cùng rơi xuống thấp nhất, hắn đều cố ý dùng sức đụng đến hoa tâm của nàng.
Cảm giác choáng váng do lực ly tâm của xích đu mang đến, cùng với khoái cảm tê dại do nơi sâu nhất trong hoa huyệt bị va chạm mạnh, khiến cho Trình Như Phong chỉ trong chốc lát đã đạt đến cao trào, ôm chặt Lý Mộng Tiều, run rẩy tiết thân.
Lý Mộng Tiều lại gia tăng tốc độ nhanh hơn.
Cũng vì vậy mà tần suất bay cao của xích đu càng nhanh hơn, Trình Như Phong chỉ cảm thấy mình liên tiếp bị ném lên mây, căn bản không có rơi xuống đất, chỉ có thể bắt chặt lấy Lý Mộng Tiều.
Trong tiểu huyệt càng co rút lại khiến cho Lý Mộng Tiều hầu như không thể động đậy, hắn không thể không hít sâu một hơi, "Thả lỏng một chút, sắp bị nàng kẹp gãy rồi..."
Trình Như Phong dán ở trong lòng ngực hắn, thở hổn hển cười khẽ, "Gãy luôn mới tốt, ai bảo ngươi luôn có những ý tưởng bậy bạ này..."
Lý Mộng Tiều cúi đầu hôn nàng, vươn một bàn tay ra, nâng mông nàng, để thuận tiện cho động tác của mình.
Nhưng như vậy, hắn cũng chỉ còn lại một bàn tay bắt lấy dây thừng của xích đu, theo xích đu bay lên, hai người hầu như muốn trượt ra bên ngoài, Trình Như Phong lại kinh hoảng kêu ra.
Lý Mộng Tiều lại bị kẹp đến kêu rên một tiếng, mau mau thọc vào rút ra mấy chục cái, ngay khi xích đu bay tới nơi cao nhất, hắn chống lên hoa tâm nàng bắn ra.
Trình Như Phong còn đang khẩn trương kinh sợ, lại bị tinh dịch của hắn đốt nóng, trong nháy mắt lại lần nữa lên tới cao trào, thét lớn, xụi lơ ở trong lòng ngực hắn.
Lý Mộng Tiều cũng không làm bừa nữa, chỉ ôm nàng, chờ xích đu cùng dư vị của cao trào cùng nhau lắng đọng lại, mới ôm nàng nhảy xuống. Đi đến cái đình bên cạnh, giúp nàng sửa sang lại quần áo.
Hắn chỉ là thừa dịp những người khác đang rút thăm mà ăn vụng, tuy rằng những người khác chưa chắc gì nhìn không ra, nhưng nếu quá rõ thì không tốt lắm.
Trình Như Phong lười nhác dựa vào trong lòng ngực hắn để mặc hắn hầu hạ, tiện tay nhéo hông hắn một cái, "Ngươi thật đúng là..."
"Là cái gì? Có phải đặc biệt tốt hay không?" Lý Mộng Tiều cười khẽ, lại thò đầu qua hôn nàng.
Trình Như Phong đẩy hắn ra: "Thối, không biết xấu hổ."
"Ô, vậy cái người bị "thối không biết xấu hổ" thao đến ôm chặt "thối không biết xấu hổ" không chịu buông tay thì kêu là cái gì?"
"Lúc đó là ta sợ bị văng ngã ra ngoài!" Trình Như Phong cãi cọ.
"Ừ, đúng vậy, nàng nói cái gì thì chính là cái đó."
Lý Mộng Tiều mới không tranh cãi với nàng, dù sao thân thể của nàng rất thành thật, lần sau cũng sẽ ôm chặt hắn không bỏ.
Trình Như Phong "dạo" vườn xong quay trở về, các nam nhân cũng đã hoàn tất việc phân phối phòng.
Trình Như Phong hơi tò mò, nhưng bọn họ lại tựa hồ đã đạt thành nhận thức chung, căn bản không nói cho nàng biết, chỉ bắt đầu thảo luận ngày mai phải làm cái gì.
Trình Như Phong tuy rằng biết hát bài đồng dao kia, nhưng trên thực tế, nàng chưa từng đón cái tết truyền thống nào.
Thời đại kiếp trước của nàng, rất nhiều tập tục truyền thống sớm đã biến thành chỉ còn là những ký lục ghi chép trên giấy mà thôi, Bạch Ký Lam có hỏi nàng ngày mồng tám tháng chạp đến hai mươi ba, thời gian đó thì qua như thế nào, kỳ thật nàng cũng nói không rõ.
Mà hiện tại trong mấy người này, huynh đệ Bạch gia cùng Liễu Phượng Ngâm đều là từ nhỏ sinh sống ở môn phái tu chân, Phương Lưu Vân là phàm nô của Dục Linh Tông, Thần Huy là cô nhi được Thương Ngô nhặt về, ngay cả Sở Dương, cũng là khi còn nhỏ đã lên núi. Lúc này vừa nhắc đến, mọi người thế nhưng hai mặt nhìn nhau, ai cũng nói không nên lời.
Sở Dương nói: "Nếu không, ta trở về kêu quản sự tới?"
"Không cần." Bạch Ký Lam trực tiếp cự tuyệt.
Chỉ có mấy người như vậy, hắn đã chê nhiều rồi, huống chi còn thêm một người ngoài?
Cuối cùng vẫn là Trình Như Phong lên tiếng, đều chơi hết!
Đi dạo phố mua sắm uống trà ăn cơm nghe thuyết thư xem biểu diễn...những chuyện mà người phàm vui chơi, từng cái đều chơi một lần!
Đến buổi tối ăn cơm xong, mọi người đều tan hết.
Lý Mộng Tiều bưng lên một cái hộp dùng vải bố che lại, để Trình Như Phong rút thăm.
Trình Như Phong tức khắc liền có cảm giác giống như kiếp trước xem TV thấy hoàng đế lật thẻ bài của các phi tần, nàng vui vẻ không ngừng.
"Cười cái gì, nhanh bắt đi." Lý Mộng Tiều thúc giục, "Người ta nói không chừng sớm đã tắm rửa sạch sẽ chờ ở kia rồi."
Nói như vậy thì càng giống.
Trình Như Phong cười đến run lên, duỗi tay vào hộp lắc lắc, phát hiện bên trong lại là từng miếng ngọc.
Nàng không thể không hít hà một hơi, "Cũng chỉ là phân phòng mà thôi, các ngươi thế nhưng dùng ngọc thay cho thẻ tre? Cũng quá xa xỉ đi?"
Lý Mộng Tiều nói: "Chẳng những dùng ngọc, còn truyền pháp thuật vô nữa. Chỉ cần nàng bắt lấy, người ở trong phòng cầm một nửa kia sẽ biết, miễn cho có người gian lận."
Là sợ nàng rút phòng Đông lại đi phòng Tây chứ gì?
Trình Như Phong có chút dở khóc dở cười, "Có cần thiết như vậy không?"
Lý Mộng Tiều thò qua hôn nàng một cái, "Ai biểu nàng về mặt này không hề có nguyên tắc lại chịu không nổi dụ hoặc làm chi?"
Trình Như Phong phản bác theo bản năng, "Nói bậy. Ta mới không có."
"Ồ, vậy thì là ai ở trên xe ngựa đã bị người thao đến chân nhũn ra, lại ở trên xích đu dây ..."
Trình Như Phong rút tay ra che miệng hắn lại, "Ngươi còn có mặt mũi nói?"
"Ừ, là ta không biết xấu hổ câu dẫn nàng." Lý Mộng Tiều thản nhiên thừa nhận, "Ai mà biết được nàng đang đi ở trên đường đến phòng, có người cũng giống như ta không biết xấu hổ ngăn nàng lại hay không? Nhưng có thể xuân phong nhất độ, ai còn muốn cái mặt mũi gì?"
Trình Như Phong:...
Cái này thật là... Khó nói nha.
"Tóm lại... rút thăm đi." Lý Mộng Tiều quơ quơ cái hộp trong tay.
Trình Như Phong lại duỗi tay vào lần nữa, bắt lấy một miếng ngọc.
Trên mặt có khắc "Tây Sương Nhị".
Lúc nàng cầm ở trong tay, quả nhiên nhìn thấy linh quang lấp lóe ở trên mặt ngọc, có lẽ người bên kia cũng sẽ biết.
"Tây Sương à."
Trình Như Phong nhấp miệng một cái, cũng không biết thế giới này có Tây Sương Ký hay không.
Lý Mộng Tiều chỉ cho nàng đường đi đến đó, còn mình thì không có đi theo.
Trình Như Phong tản bộ chậm rì rì đi qua, thấy sương phòng bên kia đã thắp đèn.
Ánh đèn hơi vàng đem bóng hình của nam nhân chiếu vào trên cửa sổ, mông lung lại mang theo loại mỹ cảm đặc biệt.
Nàng không khỏi tò mò đoán, đó sẽ là ai?