Chereads / Dục Linh Thiên Hạ / Chapter 127 - Chương 127: Liễu công tử, ngươi đây là phạm quy nha

Chapter 127 - Chương 127: Liễu công tử, ngươi đây là phạm quy nha

Đêm đã khuya.

Trầm hương trong lò Bác Sơn lượn lờ, mờ mịt như tiên.

Cửa sổ không đóng, gió từ bên hồ thổi vào, màn thủy tinh lay động, lụa mỏng bay múa.

Ánh trăng bên ngoài thật sáng, ngay cả sàn nhà vách tường cũng chiết xạ ra một mảnh lân quang sóng gợn lăn tăn, nằm ở trên giường nhìn xem, giống như cảnh trong mơ mông lung mỹ diệu.

Liễu Phượng Ngâm lắng nghe tiếng nước chảy nhẹ nhàng ở bên ngoài, nhẹ ôm giai nhân trong lòng ngực, chỉ cảm thấy đáy lòng một mảnh yên tĩnh, tựa hồ thật giống như lại quay về cuộc sống sinh hoạt bình thường bình yên ở Cao Ninh Thành.

Thần Huy nằm ở bên cạnh tựa hồ đã ngủ rồi, tim đập bình ổn, hô hấp thật đều.

Thần Huy từ khi Trình Như Phong bắt đầu kết Đan liền vẫn luôn canh giữ hộ pháp ở bên ngoài, không nói đến thể lực, tinh thần vẫn luôn căng thẳng, đến khi thả lỏng, lại thống khoái mà ở trên người nàng tiết mấy lần, liền chịu đựng không nổi nữa lăn ra ngủ.

Bản thân Trình Như Phong thì ngược lại không thấy mệt mỏi chút nào.

Bọn họ làm thật mạnh bạo, cũng sẽ y y nha nha mềm giọng xin tha, nhưng chỉ chờ bọn họ bắn ra, một hồi nàng hấp thu những dương tinh đó, thì càng thêm quyến rũ dâm lãng.

Liễu Phượng Ngâm nghĩ, Thần Huy nói một người đút nàng ăn không no, thật đúng là không phải lấy cớ.

Trên đường Thần Huy ôm Trình Như Phong trở về phòng, cũng đã kéo chân nàng ra cắm vào, một đường đi đến trước giường, đã đem nàng đưa lên cao trào.

Nàng lại căn bản không có thỏa mãn, hai chân gắt gao khóa trên lưng Thần Huy, lắc mông nghênh đón đưa đẩy của Thần Huy, một đôi mắt long lanh, lại chỉ nhìn Liễu Phượng Ngâm.

Liễu Phượng Ngâm chưa từng thấy qua Trình Như Phong như vậy.

Nàng cùng Thần Huy tựa hồ kề sát vào nhau, da thịt tuyết mịn cùng với Thần Huy một thân tráng kiện làn da màu đồng tác động mãnh liệt lên thị giác. Eo liễu của nàng bị bàn tay to của Thần Huy véo ra dấu ấn hồng hồng, bộ ngực đẫy đà cũng ở dưới động tác cuồng dã của Thần Huy lắc lư tạo ra nhũ sóng khiến người quáng mắt.

Hương diễm gợi cảm, khiến người huyết mạch sôi sục.

Rõ ràng đều đã bị Thần Huy thao đến cả người nhũn ra, kiều suyễn liên tục, nàng lại còn đang câu dẫn Liễu Phượng Ngâm, ánh mắt doanh doanh lóng lánh, như khóc như tố.

Đôi môi đỏ tươi thì thầm mà gọi hắn, đầu lưỡi lướt qua cánh môi, lưu lại một vệt nước dâm mĩ.

Trong nháy mắt kia, trong đầu Liễu Phượng Ngâm tựa hồ là trống rỗng, trong lòng tia câu nệ cùng cảm thấy hổ thẹn cuối cùng cũng tức khắc bị dục hỏa che trời lấp đất đốt thành tro.

Liễu Phượng Ngâm chỉ theo bản năng đi qua, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Kế tiếp...

Hiện giờ Liễu Phượng Ngâm nhớ tới cũng còn mặt đỏ tai hồng.

Hắn cùng Thần Huy cùng nhau chơi hết thân thể Trình Như Phong, hoa huyệt, cúc huyệt, miệng nhỏ, đôi nhũ... Thần Huy thậm chí còn dạy hắn dùng bàn chân thanh tú mềm mại như không xương của Trình Như Phong... Điên cuồng mà kịch liệt, khoái cảm cực độ mất hồn quả thực khiến người trầm luân trong đó không thể tự thoát.

Bọn họ từ ban ngày lăn lộn tới tối, sau khi Thần Huy ngủ trước, Liễu Phượng Ngâm còn ôm Trình Như Phong, lấy tần suất của mình chậm rãi làm một lần nữa, cho dù là thời khắc này, côn thịt của hắn còn chôn ở trong thân thể nàng, chưa từng rời khỏi.

"Liễu công tử." Trình Như Phong nằm ở trong ngực hắn, kéo tay hắn qua, chơi đùa ngón tay của hắn, nghiêng đầu, cùng hắn cùng nhau nhìn làn sóng ánh sáng phản chiếu trên vách tường.

"Thích không?" Nàng hỏi.

Liễu Phượng Ngâm không biết nàng chỉ cái gì, nhưng lại thấp giọng lên tiếng "Thích."

Bất luận là cái gì hắn lúc này đều thích cả.

Trình Như Phong cười rộ lên, ngẩng đầu hôn lên yết hầu của hắn, "Lúc ta mới vừa đến nơi này ở, mới bảy tuổi, buổi tối nhìn thấy ánh trăng chiếu vào như vậy, liền cảm thấy đẹp giống như mơ vậy."

Liễu Phượng Ngâm dùng cằm cọ cọ lên tóc nàng, ngón tay giao nhau, nhẹ giọng nói: "Có nàng ở chỗ này, mới là đẹp nhất."

Trình Như Phong chỉ cảm thấy cả người tê rần, gương mặt nóng lên kề sát ở trên ngực hắn cọ cọ, nỉ non nói: "Âm thanh dễ nghe như vậy, còn nói lời âu yếm... Liễu công tử ngươi đây là đang phạm quy nha....."

Liễu Phượng Ngâm thậm chí có thể cảm giác được tiểu huyệt của nàng lại bắt đầu ươn ướt.

Nàng vẫn là đối với giọng nói của hắn mẫn cảm như vậy.

Liễu Phượng Ngâm điều chỉnh tư thế một chút, dán bên tai nàng "Nàng chẳng lẽ không thích? Về sau mỗi ngày đều nói cho nàng nghe có được không?"

Trình Như Phong chỉ cảm thấy giống như có điện lưu dọc theo xương sống lướt qua, toàn thân đều run rẩy lên.

Nàng rên rỉ nâng mắt lên nhìn hắn, duỗi tay sửa sửa tóc mai của hắn bị mồ hôi dính ướt, khẽ cười nói: "Thích thì cũng thích, nhưng Liễu công tử khi nào học được nói những lời vui vẻ như vậy dụ ngọt người ta vậy? Công tử chẳng lẽ sau này cũng không đi sao? Nơi này của ta cũng không phải không có chỗ ở, nhưng nếu Linh Hoa chân quân biết được, còn không phải muốn giết ta sao?"

Trình Như Phong hôn hắn, động tác ôn nhu, "Như vầy đã là không tệ rồi."

"Như Phong." Liễu Phượng Ngâm nhẹ nhàng gọi tên nàng, duỗi tay đem nàng ôm chặt một chút, "Từ sau khi ra khỏi Cao Ninh Thành ... Ta kỳ thật vẫn luôn tìm nàng..."

Trình Như Phong biết.

Thần Huy còn vì thế mà ăn dấm.

"Kỳ thật lúc ấy ta cũng không biết, ta vì sao còn muốn tìm nàng... Lúc ấy Bạch Ký Lam nói với ta nàng là vị hôn thê của y, ta liền vẫn luôn thuyết phục chính mình từ bỏ, thậm chí suy nghĩ, xem như chuyện này chưa từng phát sinh, về sau vĩnh viễn cũng không gặp nàng nữa, như vậy mới đối với mọi người đều tốt. Ta thậm chí còn hận nàng... Nếu nàng không có xuất hiện, nếu nàng sớm nói cho ta biết chuyện của Bạch Ký Lam, cho dù ta chết ở Cao Ninh Thành... cũng sẽ không giống như bây giờ mỗi ngày mỗi đêm, đều chịu dày vò." Liễu Phượng Ngâm dừng một chút, thở dài, "Nhưng chính là không có cách nào. Ta vẫn còn muốn gặp nàng. Ta nói với chính mình, chỉ gặp một lần thôi, tốt xấu gì cũng phải muốn chính nàng cùng ta làm cái chấm dứt. Nhưng ta thật không ngờ tới... Hôn ước thế nhưng là giả. Ta thật là... vui mừng biết bao."

Liễu Phượng Ngâm đem tay của Trình Như Phong đặt lên vị trí trái tim mình, "Cả trái tim... không, cả người ta, đều giống như sống lại một lần nữa, chỉ vì nàng."

"Liễu công tử..." Trình Như Phong lại bị lời âu yếm đột nhiên không kịp phòng bị đánh trúng, kêu hắn một tiếng, sau một lúc lâu cũng không thể nói ra cái gì.

"Cho nên," Liễu Phượng Ngâm lại lần nữa nắm chặt tay nàng, "Chỉ cần nàng nguyện ý cùng ta ở bên nhau, người khác... đều không phải là vấn đề."

Trình Như Phong cười rộ lên, "Vấn đề lớn nha."

Liễu Phượng Ngâm nhìn nàng.

Trình Như Phong thò lại gần hôn lên khóe môi hắn, "Vấn đề lớn nhất chính là bản nhân ta. Cuộc sống hai người một đời một kiếp, ta cũng không phải không nghĩ tới, chính là ... Đại khái là phương thức ta gặp gỡ các ngươi đều không đúng lắm."

Nếu nàng là một nữ tử bình thường, bình thường gặp gỡ một người nam nhân, tuần tự sẽ tiến đến yêu nhau kết hôn sinh con, bất luận là Bạch Ký Lam hay là Liễu Phượng Ngâm hoặc là Bạch Ánh Sơn, đều là người đáng giá phó thác cả đời bạch đầu giai lão.

Nhưng mà, nhìn xem nàng gặp gỡ đều là xảy ra chuyện gì.

"Ta không thể đáp ứng Bạch Ký Lam, cũng không thể đáp ứng ngươi." Trình Như Phong thản nhiên nói, "Thật giống như ta nghe đến giọng nói của ngươi, liền sẽ ý loạn tình mê, cũng giống như vậy, lần sau nếu như Bạch Ký Lam chọc ta, ta cũng sẽ cùng y lên giường. Ta chính là nữ nhân như vậy."

Liễu Phượng Ngâm chỉ cảm thấy cho dù có thiên ngôn vạn ngữ, đều bị nghẹn ở trong cổ họng, nghẹn đến phát đau.

Sau một lúc lâu, mới gian nan nói: "Ở trong lòng nàng... rốt cuộc xem ta là cái gì?"

Hỏi xong, lại cảm thấy hối hận.

Hắn sớm biết rằng nàng là đệ tử Dục Linh Tông.

Phương thức tu hành của Dục Linh Tông, cách sinh tồn của Dục Linh Tông, hắn cũng không phải không rõ, ngay cả hiện tại, bên cạnh còn có sư huynh của nàng đang nằm đó.

Có cái gì tốt để hỏi?

Nói đến cùng rơi vào chính là hắn, không phải nàng.

"Đương nhiên chính là Liễu công tử." Trình Như Phong ôn nhu nói, "Chúng sinh đều khổ, có tình toàn nghiệt. Hà tất suy nghĩ quá nhiều? Ta si mê giọng nói của công tử, tham lam một buổi giao hoan này, có cái gì không tốt?"

Liễu Phượng Ngâm nhấp môi một cái, hít sâu một hơi, dùng âm thanh ôn nhu, "Nàng nếu yêu giọng nói của ta, vậy cùng ta ở bên nhau, sớm chiều làm bạn, ngắm trăng nghe đàn, làm một đôi thần tiên quyến lữ, lại có cái gì không tốt?"

Trình Như Phong chỉ cảm thấy toàn thân một trận tê dại, không khỏi liếc hắn một cái, hắn chính là cố ý mà, thế nhưng dùng đến chiêu âm thanh quyến rũ dụ hoặc này, quá phạm quy rồi.

Nhưng nàng vẫn là lắc đầu, "Không được, vậy ta không thể hẹn với mỹ nhân khác rồi. Kỳ thật ta vẫn luôn suy nghĩ, khi nào có thể một bên nghe Liễu công tử đánh đàn, một bên xem Bạch công tử múa kiếm, đó mới là hưởng thụ nha."

Liễu Phượng Ngâm:...

Nghĩ đến thật đẹp.

Bạch Ký Lam nếu ở đây, không đánh nhau thì coi như đã không tồi rồi.

Hắn thở dài, rầu rĩ mà lên án: "Nữ nhân hoa tâm."

🔻Nữ nhân hoa tâm = nam nhân háo sắc: không chung tình, gặp một người yêu một người

"Nam nhân chẳng lẽ không hoa tâm sao? Nam nhân quang minh chính đại tam thê tứ thiếp còn không đủ, còn muốn đi tìm nữ nhân bên ngoài, dạo thanh lâu." Trình Như Phong khẽ hừ một tiếng, "Ngay cả sư huynh của ta, lúc ở trên người ta luôn mồm nói yêu đến chết đi sống lại, quay đầu đi có sư tỷ sư muội xinh đẹp tìm huynh ấy, huynh ấy còn không phải vẫn sẽ làm sao?"

"Ta..."

Liễu Phượng Ngâm vốn định biện bạch nói hắn sẽ không như vậy, nhưng chưa nói ra khỏi miệng đã bị một tiếng "Bang" đánh gãy.

Lại là Thần Huy không biết khi nào đã tỉnh, tát một cái lên mông của Trình Như Phong.

Trình Như Phong kêu một tiếng, bất mãn mà xoay đầu đi, "Sư huynh đừng nháo, ta đang nói chuyện với Liễu công tử."

"Nói bậy nói bạ." Thần huy nói, bàn tay to đã thuận thế vuốt ve cái mông mềm mại lại có đàn hồi, "Ta mới chưa có nói qua cái gì chết đi sống lại."

"Huynh chỉ nghe được cái này sao? Trình Như Phong có điểm bất đắc dĩ, "Muội chính là... nói ví dụ..."

Thần Huy lười nghe nàng giải thích, ngón tay ở trên cúc huyệt của nàng thử khuếch trương vài cái, liền trực tiếp cắm vào. Thần Huy cái này tuy rằng đột ngột, nhưng cũng không đến mức làm nàng bị thương, chỉ là hơi có chút trướng đau không khoẻ mà thôi.

Nàng buồn bực mà lại lần nữa quay đầu lại, chỉ kêu một tiếng "Sư huynh", đã bị Thần Huy hung hăng hôn lấy.

Mãi cho đến khi Trình Như Phong thở không nổi, mềm mại nằm ở trên người Liễu Phượng Ngâm, Thần Huy mới buông nàng ra, đổi lại cắn cổ nàng, hung tợn nói: "Thật có một ngày ta nói những lời đó, ta sẽ không đi thao người khác, nhưng muội cũng đừng nghĩ gả cho người khác làm thần tiên quyến lữ gì đó."

Âm thanh từ kẽ răng truyền ra, có chút mơ hồ không rõ, nhưng Trình Như Phong lại nghe đến thật rõ ràng, trong nháy mắt kia, thậm chí giống như lại nhìn thấy được Thần Huy hắc hóa trước khi nàng rời khỏi Dục Linh Tông buổi sáng ngày đó.

Nàng không khỏi rùng mình.

Thần Huy đối tốt với nàng, những cái ấm áp cùng cảm động, sau khi bốc ra từng lớp từng lớp, vẫn là một vực sâu đen tối thâm trầm nhất.