Liễu Phượng Ngâm cũng nghe thấy câu nói đó của Thần Huy.
Hắn ngược lại cảm thấy, cùng với nói là Thần Huy uy hiếp Trình Như Phong, chi bằng nói là Thần Huy bất mãn với hắn.
Thực hiển nhiên, Thần Huy có lẽ không ngại ngẫu nhiên cùng người khác chia sẻ Trình Như Phong, nhưng nếu có ai muốn độc chiếm nàng, vậy khẳng định Thần Huy không thể nhẫn nhịn được nữa.
Hắn nhớ rõ lúc Trình Như Phong kết Đan thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, Thần Huy ở bên ngoài bộ dáng nôn nóng hai mắt đỏ đậm đứng ngồi không yên. Hắn không hề nghi ngờ, nếu Trình Như Phong thật sự không qua được cái cửa ải này, Thần Huy thật sẽ lập tức nhập ma.
Cái vị sư huynh này của nàng... Tình ý đối với nàng sâu đậm hơn so với biểu hiện ra bên ngoài.
Liễu Phượng Ngâm có chút đau đầu.
Nhưng thực nhanh liền không rảnh lo tới.
Thần Huy nằm ở phía sau Trình Như Phong, một tay bóp mông nàng, một tay vòng qua vuốt ve ngực nàng, nam căn thô to dưới háng hung mãnh va chạm cúc huyệt nàng.
Trình Như Phong đôi mắt mê say, môi anh đào khẽ nhếch phát ra tiếng thở dốc kiều mị, vặn eo nghênh hợp động tác của Thần Huy.
Liễu Phượng Ngâm nằm ở phía dưới cùng cũng không cần động, cũng đã có khoái cảm bị cọ xát đè ép, côn thịt của hắn còn lưu tại hoa huyệt của Trình Như Phong lại lần nữa cứng lên.
Chỉ cách một màng thịt mỏng, Thần Huy đương nhiên có thể cảm giác được biến hóa của Liễu Phượng Ngâm, cười khẽ một tiếng, hỏi: "Liễu công tử, ngươi thích kẻ lừa gạt này chỗ nào?"
Thích nàng chỗ nào?
Liễu Phượng Ngâm không khỏi nhớ tới lúc ban đầu thời điểm gặp mặt Trình Như Phong.
Nàng như vậy... thẳng thắn lớn mật, lại có tâm chí kiên định, hành sự bình tĩnh, không câu nệ tiểu tiết, nhưng vẫn duy trì điểm mấu chốt của chính mình...
Nhưng Liễu Phượng Ngâm còn chưa nói ra khỏi miệng, Thần Huy đã tự mình trả lời trước.
Thần Huy buông bộ ngực của Trình Như Phong ra, đổi thành nâng cằm nàng lên, ngón tay ở trên cánh môi kiều diễm của nàng vuốt ve qua lại, "Ta yêu nhất cái miệng này của nàng."
... Thần Huy hỏi chính là cái này sao?
Liễu Phượng Ngâm không khỏi giật mình, sau đó liền đỏ mặt.
Ngón tay của Thần Huy đã vói vào trong miệng Trình Như Phong, khiêu khích đầu lưỡi nàng, một mặt nói: "Kẻ lừa gạt này lúc dụ ngọt người, mới thật sự lời ngon tiếng ngọt gì cũng chịu nói ra, cho dù ngươi biết rõ là giả, nhưng cũng có thể nghe đến tâm hoa nở rộ"
Liễu Phượng Ngâm không tiếp lời.
Kỳ thật... nếu hôn ước là giả, như vậy, Trình Như Phong chưa từng lừa gạt hắn.
Liễu Phượng Ngâm không biết là hẳn là nên vui mừng vì nàng đối với hắn thành thật, hay là thương cảm vì nàng thật là ngay cả lời dụ ngọt hắn cũng không chịu nói ra.
Thần Huy bên kia thả chậm tốc độ, một mặt cảm thụ khoái cảm mất hồn trong con đường hẹp hòi ấm áp, một mặt lại bỏ thêm một ngón tay vói vào trong miệng Trình Như Phong, giống như giao cấu quấy thọc vào rút ra, "Nhưng ta thích nhất kỳ thật vẫn là khi nàng nói không ra lời. Ngươi biết không? Lần đầu tiên lúc nàng ngậm lão nhị của ta, mới bảy tuổi, chỉ lớn như vậy, ngay cả cái quy đầu cũng nhét không vô. Ta lúc ấy hầu như sắp phải nổ tung, chỉ hận không được trực tiếp đem nàng thao nát. Lúc ấy... nếu thật sự thọc vào, đại khái thật có thể thọc xuyên qua."
Trình Như Phong nhíu mày, quay đầu nhìn Thần Huy liếc mắt một cái.
Thần Huy đối diện với nàng, ánh mắt bình tĩnh, còn hơi nhướng mày.
Thần Huy chính là cố ý, một mặt đùa bỡn nàng, một mặt ở trước mặt Liễu Phượng Ngâm vạch trần quá khứ của nàng.
Trong lòng Trình Như Phong chợt lạnh, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy, như vậy cũng tốt.
Nói chung nàng cũng không có khả năng thật sự vứt bỏ những người đó những chuyện đã xảy ra, mà đi theo Liễu Phượng Ngâm song túc song phi.
Chỉ là...
Rốt cuộc... vẫn là có chút luyến tiếc.
Nàng hít sâu một hơi, lại nhìn về phía Liễu Phượng Ngâm.
Nhưng ngoài dự đoán của nàng, cũng không có nhìn ra sự ghét bỏ cùng chán ghét, trong ánh mắt xinh đẹp của Liễu Phượng Ngâm, chỉ có thương tiếc ôn nhu như nước.
Liễu Phượng Ngâm vốn dĩ còn nắm tay nàng, lúc này ngược lại cầm thật chặt, mười ngón tay giao nhau, lòng bàn tay kề sát.
Trình Như Phong giật mình ở nơi đó.
Thần Huy cười rộ lên, "Ngươi là đang thương tiếc cho nàng sao? Hoàn toàn không cần phải như vậy a, tiểu sư muội nhà ta, chính là vẫn luôn thích thú. Bằng không ngươi cho rằng nàng tu hành vì sao có thể nhanh như vậy? Nàng chính là yêu tinh dâm loạn trời sinh thích hợp công pháp của Dục Linh Tông. Từ khi bảy tuổi bắt đầu, phàm nô hầu hạ nàng chính là thay phiên nhanh nhất, nàng quả thực hận không thể cả ngày đều lăn lộn trong tinh dịch . Liễu công tử ngươi phải nỗ lực hơn nữa, nói không chừng một lát nữa cũng có thể chứng kiến."
"Đủ rồi."
Liễu Phượng Ngâm đánh gãy lời nói của Thần Huy.
"Ta biết ngươi đang tính toán cái gì." Liễu Phượng Ngâm nhìn Thần Huy liếc mắt một cái, nhưng ánh mắt thực nhanh liền trở về trên người Trình Như Phong, "Nhưng e là phải làm cho ngươi thất vọng rồi. Mặc kệ trước kia từng phát sinh cái gì, mặc kệ về sau sẽ thế nào, ta đều sẽ không từ bỏ."
Thần Huy không nói chuyện nữa.
Trình Như Phong kéo tay Thần Huy ra, hướng Liễu Phượng Ngâm nói: "Nhưng mà..."
"Ta biết." Liễu Phượng Ngâm cũng cắt lời của nàng.
Mới vừa rồi nàng đã nói qua một lần, lời cự tuyệt, hắn không cần nghe lần thứ hai.
"Ta đã thử qua từ bỏ, thử qua quên đi, nhưng mà... cũng vô dụng. Ta nghĩ, điểm chấp niệm này, nói không chừng đã thành tâm ma của ta, ta bỏ xuống không được." Liễu Phượng Ngâm ngẩng đầu, ôn nhu mà hôn môi nàng, "Hôm nay nàng không đồng ý với ta cũng không sao. Sang năm ta sẽ hỏi lại. Sang năm không được, năm sau hỏi lại. Chỉ cần nàng một ngày không đồng ý với người khác, ta liền sẽ tiếp tục hỏi. Năm tháng dài lâu, ý nghĩ của con người luôn sẽ thay đổi. Khi còn trẻ thích uống rượu, qua mấy năm, nói không chừng sẽ thích uống trà thì sao?"
Trình Như Phong cũng không nói nữa.
Thậm chí đều không rảnh lo Thần Huy còn đang vận động ở phía sau nàng, nàng chỉ ôm chặt lấy Liễu Phượng Ngâm, hận không thể cả người đều khảm tiến vào trong lòng ngực hắn.
Liễu Phượng Ngâm ôm nàng, trấn an mà nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, ánh mắt lướt qua vai nàng, nhìn về phía Thần Huy.
Liễu Phượng Ngâm vốn dĩ cho rằng Thần Huy sẽ cảm thấy xấu hổ hoặc là không còn hứng thú, tốt nhất tự động rời đi.
Nhưng Thần Huy lại hướng Liễu Phượng Ngâm nhếch miệng cười cười, "Ồ, nói rất đúng. Vậy thì, sau này ngươi chắc sẽ thường xuyên gặp được loại trường hợp này, tốt nhất nhanh thích ứng một chút. Đừng nói ba người, ngày mai nói không chừng Bạch chân nhân cũng xen vào một chân, bên ngoài Vân Bát Vân Cửu kỳ thật cũng là người của tiểu yêu tinh này...À, còn có Phương Lưu Vân, cái người nàng nhớ thương gần mười năm, còn chưa được ăn vào miệng, lúc này chắc là tâm ngứa ngáy nhất, à Ánh Nguyệt Lâu quả thực chứa không đủ rồi! Không bằng học theo Chưởng môn, đơn giản trực tiếp ở đại điện mở đại hội Vô Già đi."
Thân thể Liễu Phượng Ngâm tức khắc liền cứng đơ một chút.
Hắn có thể không so đo quá khứ của nàng, có thể tiếp thu nàng có người khác, thậm chí có thể buông bỏ hổ thẹn luân lý cùng với Thần Huy cùng nhau cùng nàng giao hoan.
Nhưng đại hội Vô Già là cái quỷ gì? đại hội Vô Già của Dục Linh Tông ... Ngẫm lại cũng không phải đại hội đứng đắn gì.
Cho dù thế nào hắn cũng tuyệt đối không thể tiếp thu được cái kia.
Hơn nữa đếm đếm xem có bao nhiêu người?
Đây còn chưa tính cái chướng ngại lớn nhất trong dự đoán của hắn còn đang bế quan chưa tới.
Trình Như Phong chính mình đều cảm thấy trên mặt nóng lên, bèn tiếp tục vùi đầu ở trong lòng ngực Liễu Phượng Ngâm giả chết.
Ngay cả Liễu Phượng Ngâm nhẹ giọng gọi, nàng đều cắn răng không có lên tiếng.
Liễu Phượng Ngâm có chút bất đắc dĩ nhíu mày.
Thần Huy lại hừ một tiếng, nói: "Ngươi đem nàng thao sảng, nàng sẽ không giả chết."
Liễu Phượng Ngâm nhấp môi một cái, cảm thấy Thần Huy nói đúng.
Lập tức vòng eo phát lực, thật mạnh chọc lên trên, côn thịt đẩy ra thịt non trùng trùng điệp điệp trong hoa kính, trực tiếp đụng đến hoa tâm của nàng.
"A..."
Trình Như Phong quả nhiên không thể ức chế mà phát ra tiếng rên rỉ kiều mị, trong hoa huyệt một cổ xuân thủy trào ra, sảng đến ngay cả ngón chân đều cong lại.