Đại khái gần nửa canh giờ sau, Yến Vân mới trở về.
Vẫn là nam trang, hồng bào như mây, tóc đen như thác nước, tuấn dật vô song.
Trình Như Phong vội vàng đứng lên.
Yến Vân thoạt nhìn so với trước muốn nhiệt tình hơn nhiều, cười kéo tay nàng, giọng nói lộ ra vài phần nhu mị của nữ tử, "Lo liệu chút chuyện, làm muội đợi lâu."
Trình Như Phong nói: "Không có gì, ta cũng mới đến không lâu."
Yến Vân đánh giá nàng, tươi cười ái muội, "Xin lỗi, ngày hôm qua làm mệt muội rồi. Không bằng ở chỗ này nghỉ ngơi thêm mấy ngày."
Trình Như Phong vội vàng nói: "Không cần đâu, ta thật sự lo lắng cho sư phụ, cáo từ với tỷ tỷ xong là phải đi rồi."
"Cũng được." Yến Vân cũng sảng khoái, cũng không kiên trì giữ nàng lại, "Ta đang định an bài xong hết chuyện của Tứ Phương Lâu liền bế quan, nên không có biện pháp đưa muội đi. Không bằng như vầy..... ," nàng ta xoay người quét mắt nhìn Vân Bát Vân Cửu đang đứng ở bên kia, "ta tặng bọn họ cho muội."
Trình Như Phong sửng sốt một chút, hầu như cho rằng chính mình nghe lầm, "Là muốn cho bọn họ đưa tiễn ta à?"
"Không, là tặng cho muội." Yến Vân cười nói, "Từ giờ trở đi, hai bọn họ chính là người của muội. Qua núi mở đường, gặp sông bắc cầu, đánh nhau sai vặt, buổi tối còn có thể ấm giường."
Trình Như Phong quay đầu nhìn về phía hai huynh đệ song sinh.
Linh căn của hai huynh đệ này không tính là rất tốt, bằng không cũng sẽ không ở Tứ Phương Lâu làm hạ nhân. Có thể tu đến trình độ này, cũng không biết là đã tốn bao nhiêu linh thạch đan dược.
Hơn nữa Trúc Cơ tầng thứ chín, ở Dục Linh Tông đều có thể làm tổng quản hoặc là trưởng lão ngoại môn rồi.
Người tốn một cái giá lớn như vậy để bồi dưỡng ra, mà còn những hai người, nói tặng liền tặng.
Hai huynh đệ cũng thực khiếp sợ, đầy mặt đều là dấu chấm hỏi.
Vân Bát tiến lên một bước, dò hỏi: "Công tử, có phải bởi vì ngày hôm qua ta..."
Yến Vân xua xua tay cắt lời y, sắc mặt lạnh lùng, "Bản công tử tặng hai người còn phải giải thích lý do với ngươi sao?"
Vân Bát liền nói "không dám" , một mặt đã quỳ trên mặt đất.
Vân Cửu vội vàng cũng quỳ xuống theo.
Hai người cùng nhau khái đầu với Yến Vân, lại chuyển hướng về phía Trình Như Phong, dập đầu nhận chủ.
Trước kia tuy rằng Trình Như Phong từng có phàm nô, nhưng rốt cuộc vẫn là không quá thích ứng với loại trường hợp này, chỉ cảm thấy xấu hổ, nói với Yến Vân: "Tỷ tỷ, thật sự không cần như thế, ta..."
Yến Vân cắt lời nàng, nói: "Muội thu nhận là được, từ nơi này đi Nam Hải, núi cao đường xa, muội một nữ hài tử, còn là xuất thân Dục Linh Tông, tu vi lại thấp, thật không an toàn."
Trình Như Phong ngậm miệng.
Tu vi thấp thật là không có đường sống.
Vân Bát Vân Cửu tốt xấu gì cũng là Trúc Cơ tầng thứ chín, hai người liên thủ, gặp phải Kim Đan sơ giai bình thường, đều có thể liều một lần. Cũng đủ làm bảo tiêu của nàng.
Yến Vân cho rằng nàng vẫn là không muốn, lại khuyên, "Muội có biết chợ đêm một đệ tử Dục Linh Tông, có thể bán bao nhiêu tiền không? Nếu không phải sợ không thể trêu vào Cố Ngôn và sư phụ của muội, ta cũng muốn bắt người tới bán."
Trình Như Phong:...
Ngoại hiệu của ngươi kỳ thật hẳn nên kêu là Thẳng Thắng công tử đi? Loại lời này mà đi nói với nàng cũng là đệ tử Dục Linh Tông thì không thành vấn đề sao?
Yến Vân lấy ra hai miếng ngọc lớn bằng ngón tay, đưa cho Trình Như Phong, "Đây là khế ước bán thân của bọn họ, muội cất đi."
Khế thân đối với hai huynh đệ thần hồn tương liên, chỉ cần cái này ở trong tay Trình Như Phong, chỉ trong một suy nghĩ, thì có thể quyết định sinh tử của bọn họ.
Yến Vân lại lấy ra một cái túi trữ vật, "Nơi này là một vạn linh thạch, coi như làm lộ phí."
Trình Như Phong chỉ muốn quỳ xuống.
Ở Dục Linh Tông các đệ tử Trúc Cơ vì tiền tiêu hàng tháng mấy khối linh thạch lục đục với nhau, vị này thì ngược lại, một vạn linh thạch, nói đưa liền đưa, không hổ là ông chủ của Tứ Phương Lâu, thật là đại tài đại khí.
Cứ như vậy, cũng không cho Trình Như Phong cự tuyệt, Yến Vân liền tặng người cho tiền, trực tiếp đem nàng đưa lên Truyền Tống Trận.
Trình Như Phong chóng mặt đau đầu bị chuyển đưa tới Đông Trạch Thành, còn có chút không lấy lại tinh thần.
Tổng cảm giác chính mình giống như thật sự là bị cái bánh có nhân từ trên bầu trời rớt trúng.
Nàng cùng Yến Vân "song tu" một hồi, chính mình cũng không có hại, chẳng những được hầu hạ đến dục tiên dục tử, còn hút nguyên dương của hai nam tu Trúc Cơ tầng thứ chín, kết quả người ta liền xuất một số tiền lớn như vậy còn tặng người ...
Trình Như Phong nhìn Vân Bát Vân Cửu đi theo bên người nàng, tổng cảm giác không có cảm giác chân thật.
Hai người này thật sự là tặng cho nàng sao.
Không cần nàng làm cái gì.
Không cần nàng trả một cái giá gì.
Không phải nói Thần Huy treo giải thưởng tìm người, đều phải ở Tứ Phương Lâu làm công hai năm sao.
Nàng cứ như vậy mang theo linh thạch dẫn người đi, không có vấn đề sao?
Biểu hiện của nàng quá rõ ràng, Vân Bát liền nói: "Công tử... À, gút thắt mà Yến công tử bối rối nhiều năm, đêm qua có chút buông lỏng, Yến công tử cảm thấy đều là công lao của chủ nhân."
Trình Như Phong há to miệng, "Gì?"
Nàng lại không phải cẩm lý chuyển phát liền có vận may, sao có thể thật sự cùng nàng song tu xong là có thể đột phá.
(Cẩm lý: tượng trưng may mắn, phú quý, cát tường)
Hơn nữa bọn họ ngày hôm qua... Nói thực ra, bản thân Âm Dương Giao Hoan Đại Lạc Phú chính là công pháp song tu rất bá đạo. Cộng thêm dạy bù của Mặc Bảo, trong cơ thể nàng lại có Thiên Hương Đằng, lực hút thật là rất mạnh mẽ, nguyên dương của Vân Bát Vân Cửu đều bị nàng hấp thu hết, những tinh dịch rót ngược trở về cho Yến Vân ...
Đại khái cũng chính là thể dịch bình thường mà thôi, nàng cũng không cảm thấy còn có thể có ích lợi gì.
Yến Vân, đây hoàn toàn là bởi vì tác dụng của tâm lý.
Nàng ta tu hành nhiều năm như vậy, bản thân tích lũy ở nơi đó, có lẽ tự mình cho chính mình một gợi ý tâm lý nào đó, gút thắt gì đó, đã vượt qua rồi.
Chính Yến Vân cũng chưa chắc không rõ. Nhưng từ kết quả mà nói, tóm lại là tốt, cho nên có thể hiểu về thái độ của nàng ta.
Trình Như Phong có điểm bất đắc dĩ mà thở dài, nhìn về phía cặp song sinh, "Vậy các ngươi thì sao? Tu hành có cảm giác gì không?"
Vân Cửu thở dài, "Chúng ta? Không bị nàng hút về Trúc Cơ tầng thứ tám, đã xem như may mắn rồi."
Á...
Trình Như Phong có chút ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, lại nói: "Vậy sao buổi sáng ngươi còn tới tìm ta?"
Hắn lại không nhận, nhướng mày, "Ta đi tìm nàng khi nào?"
Trình Như Phong ngẩn ra một chút, ánh mắt xoay qua xoay lại ở trên hai gương mặt giống nhau như đúc.
Cái người buổi sáng, đích xác không có nói chính mình là ai, nói là Vân Cửu, kỳ thật cũng là nàng đoán mà thôi.
Trên thực tế, hiện tại hai người không nói chuyện, nàng cũng phân không rõ ai là ai.
Nhìn vẻ mặt ngây ngô của nàng, Vân Cửu lại nhịn không được cười rộ lên.
Vân Bát vỗ hắn một cái, "Đừng đùa, không thể vô lễ với chủ nhân." Lại nói với Trình Như Phong: "Ta là Vân Bát."
"Ồ." Trình Như Phong nhìn kỹ y, nỗ lực ghi nhớ mỗi một chi tiết trên gương mặt tuấn mỹ của y, nhưng ngoái đầu nhìn lại Vân Cửu ở ngay bên cạnh, vẫn là vô ích.
Đây thật là hoàn toàn không thể phân biệt.
Thậm chí cảm giác ngay cả mỗi một cọng lông mày, mỗi một cọng lông mi đều là vị trí giống nhau dài ngắn giống nhau.
Nàng thở dài, "Về sau các ngươi vẫn là đừng mặc quần áo giống nhau."
Vân Bát đáp lại một tiếp, Vân Cửu lại nói: "Không mặc quần áo giống nhau là nàng có thể nhận ra sao?"
Trình Như Phong nghĩ nghĩ, "Chỉ cần có một người mặc áo cổ thấp là được."
Biểu tình của Vân Cửu lập tức biến đổi, duỗi tay sờ lên gáy của mình, cúi đầu, "Nàng nhớ rõ à..."
"Ta chỉ là... Nhất thời thất thần, lại không phải mất trí nhớ." Trình Như Phong cho hắn một cái ánh mắt xem thường, đột nhiên lại hỏi, "Yến công tử có thể phân rõ hai người các ngươi không?"
Vân Cửu lắc đầu, "Không thể."
Vân Bát rũ xuống mắt, "Ai là ai, đối với công tử... Yến công tử mà nói, cũng không có gì khác nhau. Chẳng qua chỉ là một hạ nhân mà thôi."
Trình Như Phong yên lặng một chút.
Còn không phải như vậy sao? Cho dù là nàng một người đến từ xã hội hiện đại, ở trong hoàn cảnh như vậy, ở tại địa vị như vậy, cũng không nhất định có thể bình đẳng đối đãi với mọi người. Nàng ở Dục Linh Tông 5 năm, dùng qua vô số phàm nô, nghiêm túc mà nói, không phải phi thường đặc thù, thì nàng hầu như cả cái tên cũng quên mất.
Nhưng lúc này giọng nói của Vân Bát, lại làm cho nàng nghe ra có vài phần cảm xúc không giống nhau, Vân Bát lại nói: "Truyền Tống Trận hướng Đông Trạch ở bên này, chủ nhân xin đi theo ta."
"Ngươi đừng kêu ta là chủ nhân nữa, nghe kỳ kỳ sao đó." Trình Như Phong một mặt đi theo y, một mặt nói, "Kêu tên của ta là được rồi."
Vân Bát không nói chuyện, Vân Cửu lại thò qua, trêu chọc hỏi: "Kêu nàng là Trình Như Phong, hay là Trân Châu."
"Á..." Trình Như Phong bị nghẹn một chút, lúc nàng đổi tên đổi họ, cũng không nghĩ tới nhanh như vậy phải về Dục Linh Tông. Nàng thở dài, "Ngươi coi như một cái là đại danh, một cái là nhũ danh đi."
"Vậy Trân Châu đi. Tiểu Trân Châu ." Vân Cửu cười tủm tỉm, liên tiếp gọi vài tiếng.
Trình Như Phong có chút bất đắc dĩ mà nhìn hắn.
Vân Bát trầm giọng khiển trách, "A Cửu"
Vân Cửu mới dừng lại.
Trình Như Phong lại thở dài, cái Vân Cửu này, thật là vừa mới rời khỏi Yến Vân, thì lập tức không còn câu nệ cụp mi rũ mắt như trước nữa, cả người đều linh hoạt lên.
Mà Vân Bát thì...
Trình Như Phong nói: "Yến công tử nói con đường đi đến Nam Hải không an toàn, ta cũng có chút lo lắng, cho nên làm phiền các ngươi bồi ta đi qua, chỉ cần tìm được sư phụ ta hoặc là sư huynh, ta liền đem khế thân hoàn trả cho các ngươi."
Đôi mắt hai huynh đệ đều rõ ràng sáng ngời.
Thân là tu sĩ cùng trời tranh mệnh, ủy thân làm nô, đã là bất đắc dĩ, ai lại cam nguyện còn bị coi giống như hàng hóa thuận tay tặng người.
Có thể được tự do lần nữa, đương nhiên không thể tốt hơn.
Đổi một vị chủ nhân, lại nhìn thấy hy vọng của tương lai, cái loại khuôn mẫu được huấn luyện tốt ở trên người bọn họ liền hơi phai nhạt một ít, dần dần hiển lộ ra tính cách của chính bản thân mình.
Về thái độ đối với Trình Như Phong, cũng có rõ ràng khác biệt. Vân Cửu đối nàng càng thêm thân mật, mà Vân Bát lại càng thêm cung kính.
Trình Như Phong nghĩ, nếu vẫn cứ tiếp tục bảo trì như vậy, nàng đại khái cũng không cần nhìn quần áo cũng có thể phân rõ cặp song sinh này rồi.