Đông Trạch Thành là một tòa thành thị hải cảng, Truyền Tống Trận của Tứ Phương Lâu đưa đến chỗ xa nhất phía Nam cũng chỉ có thể tới nơi này.
Lại đi tiếp về phía Nam, không phải núi non trùng điệp, thì là rừng cây đầm lầy.
Thành trấn con người tụ cư không phải không có, nhưng khoảng cách quá xa, ở giữa linh khí lại không ổn định, Truyền Tống Trận là không vận chuyển nổi.
Con đường thương lộ của Tứ Phương Lâu cũng phải dựa vào đội ngựa truyền thống, cho nên lúc trước Vân Bát nói tin tức không nhanh là như vậy.
Nhưng thuyền mà mấy người Trình Như Phong ngồi, cũng là do Tứ Phương Lâu kinh doanh.
Trình Như Phong sớm biết quy mô của Tứ Phương Lâu, nhưng vẫn là nhịn không được cảm khái một phen, trách không được một vạn linh thạch nói tặng liền tặng.
Nàng nói với hai huynh đệ song sinh: "Nói không chừng về sau các ngươi cũng sẽ không còn được đãi ngộ ưu việt như ở Tứ Phương Lâu nữa."
Đôi huynh đệ từ lúc bắt đầu tu hành, là không thể thiếu linh thạch đan dược. Hiện giờ rời khỏi Tứ Phương Lâu, những cái cung dưỡng đó đương nhiên cũng liền chặt đứt. Trình Như Phong nuôi không nổi.
Vân Cửu cười ôm nàng nói: "Ta chỉ cần có tiểu Trân Châu là được rồi."
Vân Bát thì thẳng thắn hơn nhiều, "Tứ Phương Lâu dưỡng chúng ta, chẳng qua là đầu cơ kiếm lợi. Tư chất của chúng ta lại hữu hạn, cũng cấp cho chúng ta tu hành đến Trúc Cơ tầng thứ chín, cũng đã đến đỉnh rồi. Cho dù không phải gặp phải nàng, đại khái cũng thực mau liền sẽ tặng cho người khác."
Nếu bọn họ có thể kết Đan, đãi ngộ đương nhiên cũng sẽ bất đồng.
Nhưng mà hy vọng của bọn họ cũng không lớn, cho nên Trúc Cơ tầng thứ chín vừa lúc là thời điểm có thể miễn cưỡng thông qua.
Vân Bát tuy rằng nói thật thản nhiên, nhưng mặt mày vẫn là có vài phần cô đơn.
Vân Cửu và Trình Như Phong lặng lẽ kề tai nói nhỏ, "Ca ca ta, kỳ thật là hy vọng có thể lưu lại hầu hạ Yến công tử..."
Trình Như Phong đã nhìn ra.
Vân Bát trừng mắt liếc nhìn đệ đệ một cái.
Nhưng Vân Cửu không sợ y một chút nào, chỉ ôm Trình Như Phong không buông tay, trên mặt rõ ràng viết "Ta chính là đang tranh sủng, ta chính là mách lẻo việc của ngươi."
Vân Bát bèn rời đi thu thập hành lý.
Kỳ thật... Hành lý của các tu sĩ có cái gì đâu mà thu thập, còn không phải đều là một túi trữ vật mang ở trên người thôi sao.
Trình Như Phong có điểm bất đắc dĩ mà vỗ tay Vân Cửu, "Đừng nháo, dù sao chờ ta gặp được sư phụ hoặc là sư huynh, các ngươi liền được tự do rồi, thích đi nơi nào cũng được."
Vân Cửu giống như kẹo mạch nha dính vào nàng, "Ta không đi, ta ở chung với nàng."
Trình Như Phong có chút không lời để nói.
Chỉ nghe nói qua nữ nhân sẽ đối với người nam nhân đầu tiên có ỷ lại kết tình, hắn bên này xem như ngược lại sao?
Trình Như Phong nói: "Bất luận các ngươi lúc trước ở Tứ Phương Lâu là chịu giáo dục như thế nào, nhưng đến lúc đó, ta đem khế thân hoàn lại cho các ngươi, các ngươi chính là người độc lập tự chủ, không cần nhìn sắc mặt người khác nữa, tự do tự tại sinh hoạt không tốt sao?"
"Nhưng ta chính là thích nàng mà." Vân Cửu nói, kéo tay Trình Như Phong đặt lên ngực mình, "Nàng sờ thử xem, ở bên cạnh nàng, tim đập cũng nhanh hơn vài phần."
Trình Như Phong có chút dở khóc dở cười, nàng mới không tin nhất kiến chung tình gì đó, đặc biệt bọn họ còn là quen biết theo kiểu đó.
Nàng chính là đề phòng hai huynh đệ, nên phải đợi nhìn thấy sư phụ mới dám trả khế thân của bọn họ, hắn thật sự thích nàng sao?
Thích nàng cái gì hả?
Thao sảng sao?
Nàng lại vỗ vỗ Vân Cửu, nói: "Đừng ngốc, về sau ngươi sẽ gặp một cô nương mà mình thích thật lòng."
Vân Cửu cúi đầu nhìn nàng.
Hắn thoạt nhìn còn như là thiếu niên, kỳ thật là sớm phục qua Định Nhan Đan, vả lại thân là làm thương phẩm mà, đương nhiên phải bảo trì trạng thái hoàn mỹ nhất, nhưng thực tế tuổi thật không nhỏ. Nếu là ở phàm thế, chỉ e là cháu gái cũng đã lớn hơn Trình Như Phong.
Nhưng tiểu cô nương này lại một bộ dáng người từng trải mà đi khuyên nhủ. Khuôn mặt nhỏ nõn nà giống như nụ hoa mới nở, ánh mắt lại bình tĩnh sâu sắc.
Vân Cửu chỉ cảm thấy chính mình tựa hồ muốn sa vào trong đôi mắt sâu thăm thẳm kia.
Hắn vội vàng thu liễm tâm thần, cười khẽ cắn lỗ tai Trình Như Phong nói: "Kỳ thật... Nàng là sợ gặp Thần Huy, không giải thích được quan hệ của chúng ta chứ gì?"
Trình Như Phong quả nhiên liền ngẩn ra, toàn bộ thân thể đều cứng đờ.
"Xem, ta không đoán sai mà." Trong giọng nói của Vân Cửu lộ ra vài phần ủy khuất, "Nói như là vì suy nghĩ cho ta, kỳ thật chỉ là ăn xong lau sạch sẽ liền không thừa nhận mà thôi."
Trình Như Phong:...
Nàng không biết cảm xúc này của Vân Cửu là thật hay là giả, nhưng mà... Tuy rằng tính sự lúc trước là do Yến Vân làm chủ đạo, nhưng nàng ăn người ta là sự thật. Nếu muốn nói không nhận ...
Nàng cũng đích thật không có nghiêm túc suy xét qua có phải thật sự muốn lưu lại hai huynh đệ này hay không, cho nên nàng cũng không thể tiếp lời được.
Nàng chỉ có thể cười ha ha, bèn dời đề tài đi. "Hai ngày sau thuyền mới chạy, chúng ta vẫn luôn ngốc ở nơi này sao?"
Bọn họ hiện tại đã ở trên thuyền rồi.
Chiếc thuyền lớn này là của Tứ Phương Lâu, Yến Vân có chào hỏi qua, thuyền trưởng đặt biệt an bài cho đám người Trình Như Phong một khoang thượng đẳng.
Gian phòng rộng lớn, đồ gia dụng bài trí tinh mỹ thoải mái, có cửa sổ có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, còn bày bố trận pháp, đã có thể bảo đảm an toàn lại có thể hội tụ linh khí cung cấp cho việc tu luyện.
Chẳng qua là cũng chỉ có một phòng, một chiếc giường. Trình Như Phong thực lòng nghi ngờ là Vân Cửu lặng lẽ nói thêm gì đó với thuyền trưởng.
Nàng thật cũng không phải đặc biệt để ý cái này. Dù sao cũng đã ăn qua rồi, ăn một lần, hay ăn hai lần thì cũng vậy.
Nàng còn giữ khế thân của bọn họ, cũng không sợ bọn họ sẽ bất lợi đối với nàng.
Chỉ là nếu cặp song sinh vẫn luôn ở bên cạnh nàng như vậy, nàng không tiện thả Thiên Hương Đằng ra, cũng không có tiện tiến vào Cập Thời Hành Lạc Đồ đi gặp Mặc Bảo.
Nhưng Vân Cửu nêu ra lý do cũng thực đầy đủ. Chuyện Nam Hải phát hiện một cái đảo mới hiện giờ đã lan truyền ra, tu thổ chạy đến Nam Hải giống như cá chép qua sông. Chiếc thuyền này cũng sẽ chở khách khác, cộng luôn thuyền viên thủy thủ hơn một ngàn người, ai dám bảo đảm không có người xấu?
Từ nơi này đến Nam Hải Kiếm Phái thuận thuận lợi lợi cũng phải đi nửa tháng, ai dám bảo đảm sẽ không có việc gì? Đương nhiên vẫn là mọi người ở cùng một chỗ tương đối an toàn.
Vân Cửu ôm Trình Như Phong nô đùa ngọn tóc của nàng, nhẹ nhàng nói: "Nàng muốn ở chỗ này chúng ta liền ở chỗ này, nàng nếu là muốn rời thuyền đi chơi hai ngày cũng có thể."
Vân Bát quay đầu lại nói: "Trước mắt Đông Trạch Thành quần hùng tụ tập, cá rồng hỗn tạp, vẫn là không nên đi ra ngoài, miễn cho vạn nhất gây ra chuyện gì. Nàng nếu muốn mua thứ gì, ta đi mua là được rồi."
Trình Như Phong suy ngẫm lại cũng đúng, nơi này rốt cuộc cũng không phải là một xã hội có pháp chế, vạn nhất lại gặp phải người giống Vương công tử như vậy đùa giỡn dân nữ thì làm sao bây giờ?
Huống chi trên người nàng có Cập Thời Hành Lạc Đồ, ma khí cũng chỉ là miễn cưỡng che dấu, nếu thật sự động tay, vạn nhất bị nhìn ra thì làm sao?
Lúc nàng mới từ Cửu Trọng Sơn ra, cảm thấy trời đất rộng lớn, chính mình có thể tự do tự tại rất có nhiều việc để làm, bây giờ nghĩ đến, thật là người không biết không sợ. Nếu không phải sư phụ vừa vặn cũng ở Vạn Ninh Thành, thì có lẽ cả tro cốt của nàng cũng không còn.
Thế giới này thi hành chính sách luật rừng chính là cá lớn nuốt cá bé, chút tu vi này của nàng, vẫn là ngoan ngoãn làm rùa rụt đầu đi.
Thấy nàng không muốn đi ra ngoài, Vân Cửu liền thò lại gần hôn nàng, nhỏ giọng nói: "Ngồi không nhàm chán, không bằng chúng ta tới song tu nha."
Trình Như Phong ngoái đầu liếc hắn, nhưng cũng không kháng cự, thậm chí chủ động trở tay câu lấy cổ hắn, đầu lưỡi vói vào trong miệng hắn.
Vân Cửu vội vàng ngậm lấy, dây dưa chơi đùa một phen, thẳng đến khi hơi thở của hai người đều bắt đầu thô nặng mới buông ra.
Hắn bế Trình Như Phong lên, hỏi: "Lên trên giường?"
"Ừ." Trình Như Phong gật đầu, ôm hắn, môi dán ở cần cổ hắn mút hôn.
Hô hấp của Vân Cửu đình trệ, dưới chân lại nhanh hơn vài phần, hai bước liền vượt tới mép giường, đặt Trình Như Phong lên trên tấm chăn thêu hoa mẫu đơn, lúc buông tay, thuận tiện liền cởi dây cột áo váy của nàng.
Váy áo màu hồng phấn như cánh hoa tản ra, lộ ra thân thể trắng tinh như ngọc của nàng.
Vân Cửu chính mình cũng lên giường, cúi đầu nhìn nàng, duỗi tay vuốt ve lên xuống vòng eo của nàng.
"Thật tốt." Y nhẹ giọng cảm khái, "Hôm đó rõ ràng bị chơi đến chỗ nào cũng là dấu vết, thật đáng thương, nhưng mới chỉ qua một ngày, tất cả đều không còn."
Đều là công lao của Thiên Hương Đằng.
Dưới tình huống ăn no, nó đối với Trình Như Phong thật là không keo kiệt.
"Cho nên" Vân Cửu cởi bỏ quần áo của chính mình, phủ lên thân thể của nàng, một bên hôn môi nàng, một bên nói, "Làm mạnh thêm một chút nữa cũng không sao đâu ha?"
Trình Như Phong nâng tay, móng tay cào lên cơ ngực rắn chắc của hắn, "Ngươi còn muốn thế nào?"
Vân Cửu hít một hơi, nhưng cũng không có đau bao nhiêu, chỉ là cái loại cảm giác bị vật cứng bén nhọn xẹt qua làn da làm cho hắn có một loại tê dại giống như bị điện giật
Cộng thêm ánh mắt như tích ra nước của Trình Như Phong, côn thịt nơi hạ thân càng là ngẩng cao đầu lên.
Nhưng mà... không vội, còn sớm...