Chereads / Dục Linh Thiên Hạ / Chapter 82 - Chương 82: Không có chuyện gì nhắc đến sư huynh làm gì

Chapter 82 - Chương 82: Không có chuyện gì nhắc đến sư huynh làm gì

Trình Như Phong tỉnh lại ở trong một trận khoái cảm tê dại, phát hiện mình đang nằm ở trên giường, cả người trần trụi dưới lớp chăn gấm. Bên cạnh cũng không có ai khác.

Nhưng... hạ thân...

Chấn động cùng tiếng ve.....

Chết tiệt, bọn họ thế nhưng không giúp nàng lấy Miễn Tử Linh ra.

Trình Như Phong cắn chặt răng, ngồi dậy, muốn tự mình duỗi tay đi lấy ra, đại khái là cơ thể thay đổi tư thế, khiến cho Miễn Tử Linh đánh vào nhau, tức khắc càng chấn động kịch liệt.

Trình Như Phong ưm một tiếng, lại ngã trở về trên giường.

"Nàng tỉnh rồi."

Màn lụa trước giường được vén lên.

Không biết..... là Vân Bát hay là Vân Cửu, thiếu niên anh tuấn đứng ở trước giường mỉm cười mà nhìn nàng, "Ngủ có ngon giấc không?"

"Sao có thể ngon giấc được hả? Các ngươi..." Trình Như Phong mím môi, "Thế nhưng đem chuỗi Miễn Tử Linh... vẫn luôn đặt ở bên trong ta...."

"A. Cái đó, thật ngại quá, quên mất."

Trình Như Phong nhìn hắn.

Âm thanh lớn như vậy, sao có thể quên.

Rõ ràng là cố ý.

Thiếu niên ngồi xuống ở trên mép giường, vỗ vỗ chân nàng, "Mở ra."

Trình Như Phong nhìn hắn, không nhúc nhích.

Thiếu niên vẻ mặt vô tội, "Bằng không ta như thế nào giúp nàng lấy ra."

"Không cần." Trình Như Phong nói, "Ngươi đi ra ngoài trước, ta tự mình có thể lấy ra."

"Hả?" Thiếu niên nhướng mày, ánh mắt chuyển qua bụng nhỏ của nàng, "... Đã bị đụng đến bên trong đáy huyệt rồi. Dây thừng đều đã đi vào, sâu như vậy, tự nàng như thế nào mà lấy ra được?"

Tự nàng có khả năng đích thật với không tới, nhưng nàng có Thiên Hương Đằng, dây Đằng móc một cái là ra liền.

Nhưng thiếu niên đối diện này đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ là người xa lạ, nàng cũng không muốn đem lá át chủ bài làm lộ ra, liền chỉ nói: "Tự ta có biện pháp là được rồi."

Thiếu niên lại cười rộ lên, tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Hay là nói, nàng thật sự thích thứ kia, không muốn lấy ra."

Hắn nói loại lời này, Trình Như Phong liền biết hắn là Vân Cửu.

Trình Như Phong vặn đầu qua một bên, nói: "Đã nói rồi không cần."

Hắn liền nhẹ nhàng thở dài, "Rõ ràng ngày hôm qua còn ôm ta không buông tay, hút nguyên dương xong rồi liền trở mặt, cả chạm vào cũng không cho ta chạm vào."

Trình Như Phong:...

Nói như vậy, nàng giống như đích thật có chút tra...

(tra: từ ngữ trên mạng, chỉ người không phụ trách, đùa giỡn cảm tình của người khác.)

Thấy thái độ của nàng mềm xuống, Vân Cửu thuận thế liền kéo chân nàng ra.

Miễn Tử Linh ở trong cơ thể nàng rung động một đêm, hoa huyệt của nàng vẫn luôn ướt át, Vân Cửu nhẹ nhàng với hai ngón tay vào, ở bên trong sờ sờ, "Quả nhiên cả sợi dây cũng móc không được."

Không sờ đến sợi dây của xâu Miễn Tử Linh, ngón tay của hắn lại không nhàn rỗi, ở trong hoa huyệt của Trình Như Phong trêu chọc một phen.

Trình Như Phong vốn dĩ đã bị Miễn Tử Linh kia làm cho tê dại không thôi, hắn vừa sờ tới, càng làm cho toàn thân đều giống như bốc cháy, hai má ửng đỏ, kiều suyễn thở phì phò.

Nàng ngồi dậy, nhìn Vân Cửu, "Ngươi... A... Dừng tay..."

Bộ dáng của Vân Cửu thật bất đắc dĩ, "Ta không giúp nàng lấy ra, chẳng lẽ nàng muốn mang theo thứ này đi gặp sư huynh của nàng."

Sư huynh!

"Thần Huy ở chỗ này?" Trình Như Phong theo bản năng liền co rụt lại, cho dù Miễn Tử Linh còn đang rung động, cho dù tay của Vân Cửu còn ở trong cơ thể nàng, nàng cũng tức khắc không có chút dục vọng nào.

Vân Cửu đương nhiên có thể cảm giác được, hơi nhướng mày, "Nàng sợ Thần Huy như vậy sao?"

Trình Như Phong không muốn nói với hắn cái vấn đề này, chỉ nói: "Ngươi hoặc là giúp ta đem Miễn Tử Linh lấy ra, hoặc là lập tức đi ra ngoài trước, được không? Coi như ta cầu ngươi."

Người như Vân Cửu, luôn biết nhìn mặt đoán ý, thấy nàng thật là không có tính thú gì nữa, liền không trêu chọc, tìm cái móc nhỏ, giúp nàng câu Miễn Tử Linh ra.

Mặc dù về mặc tâm lý Trình Như Phong thật sự không có dục vọng gì, nhưng khi Miễn Tử Linh chuyển động xoay tròn thông qua hoa kính của nàng, thân thể vẫn là bị làm ra một trận khoái cảm , mệt mỏi lại ngã vào trên giường lần nữa, mở miệng thở dốc.

Vân Cửu bế nàng lên, "Ta mang nàng đi tắm."

Trình Như Phong tắm rửa, thay đổi quần áo, sạch sẽ, thoải mái bước ra.

Vân Cửu vẫn luôn không có làm loạn, lúc này mới tiến đến bên người nàng, nhẹ nhàng ngửi ngửi, "Thì ra ngày hôm qua... thật là mùi thơm của cơ thể sao... thật thơm."

Trình Như Phong không có để ý đến hắn, suy nghĩ đến phải gặp lại Thần Huy, nàng liền hoàn toàn không có tâm tình để ý bất luận chuyện gì, chỉ hỏi: "Sư huynh của ta ở đâu?"

Vân Cửu tát mình một bạt tai.

Trình Như Phong nhìn hắn, nhíu mày, "Ngươi làm gì vậy?"

"Ta mỏ nhọn." Vân Cửu nghiến răng nghiến lợi, "Tự nhiên không có việc gì nhắc đến sư huynh làm gì."

Trình Như Phong hết lời với hắn, hỏi "Huynh ấy rốt cuộc ở đâu?"

"Hắn không ở nơi này." Vân Cửu nói

Trình Như Phong:...

Cho nên nàng khẩn trương hồi sáng sớm tới giờ là vì cái gì.

"Ngươi vừa nãy tát quá nhẹ." Trình Như Phong nói.

Vân Cửu nhún nhún vai, "Ta cũng không có lừa nàng a, lúc trước hắn ở chỗ này, sau đó nghe nói Thương Ngô xảy ra chuyện, liền đi Nam Hải. Nàng ngày hôm qua tới điều tra tin tức Nam Hải, chẳng lẽ không phải cũng muốn đi? Tóm lại sẽ gặp được."

Trình Như Phong:...

Đạo lý cũng không sai, nhưng... trễ một ngày là trễ một ngày a, nàng vừa mới... thật là khẩn trương đến trái tim đều muốn phải nhảy ra ngoài.

Vân Cửu lại hỏi: "Nàng thật sự sợ hắn như vậy sao? Hắn đã làm cái gì với nàng?"

Trình Như Phong không có trả lời, chỉ hỏi: "Cho nên, các ngươi nói là mật thất mua bán tin tức, kỳ thật các ngươi đều biết ai đang mua bán cái gì."

Cái này Vân Cửu cũng không thể trả lời, cười ha ha, cũng dời đề tài đi: "Ta mang nàng đi gặp công tử."

Trình Như Phong được mang đến trước một căn phòng tráng lệ huy hoàng.

Nhưng Yến Vân không có ở đây.

Vân Cửu nói: "Nàng ngồi ở đây một lát, công tử thực nhanh sẽ trở lại."

Vân Bát dâng trà bánh lên, sau đó hai huynh đệ tựa như ngày hôm qua, cùng nhau đứng ở trong một góc.

Nhưng chủ nhân không có ở đây, bọn họ thật không có như trước thật cẩn thận bình thanh tĩnh khí, mà là ghé vào cùng nhau nhỏ giọng nói chuyện.

Mặt mũi giống nhau như đúc, quần áo cũng giống nhau như đúc, Trình Như Phong lại có chút phân không ra.

Chỉ nghe một người nói: "Sáng sớm là đi ăn vụng chứ gì."

Một người khác nói: "Đúng là có nghĩ đến, nhưng không ăn được."

Người trước có chút bất ngờ nhướng mày, "Ồ!"

"Đều do Thần Huy." Người sau nói, "Lần sau nhìn thấy hắn, giúp ta cùng nhau đánh hắn."

Người trước có chút không thể hiểu được, nhưng lại vẫn như cũ nói: "Phải cảm tạ hắn mới đúng, ngươi cho rằng ngươi thật sự ăn vụng, công tử sẽ nhìn không ra sao."

Người sau liền không nói chuyện nữa.

Hai người đều tiếp tục trầm mặc.

Trình Như Phong nghĩ nếu hai huynh đệ đều quen biết Thần Huy, nghĩ đến sư huynh hẳn là thật sự ở chỗ này. Tuy rằng nàng có chút chột dạ không muốn gặp lại Thần Huy sớm như vậy, nhưng hiện tại sư phụ không biết là đã xảy ra chuyện gì, nếu có thể cùng sư huynh hội hợp trước, cùng nhau đi tìm, vậy thì cũng không tồi.

Trình Như Phong liền hỏi: "Xin hỏi, Thần Huy sư huynh đi khi nào? Các ngươi biết đại khái phương hướng của huynh ấy không?"

Vân Cửu hừ một tiếng, cũng không trả lời. Vân Bát liếc hắn một cái, cười cười nói: "Thần Huy đã đi khoảng mười ngày rồi, là đến Thành Đông Trạch ngồi thuyền đi Nam Hải Kiếm Phái, có lẽ là sắp tới rồi, nhưng chi nhánh của chúng ta ở phía Nam rất ít, nên tin tức chậm một chút."

Thoạt nhìn là đuổi không kịp rồi. Trong lòng Trình Như Phong cũng không biết là thất vọng hay là may mắn, thở một hơi dài, lại hỏi: "Huynh ấy sao lại ở chỗ này?"

"Vì tìm nàng a." Vân Bát cười nói, "Hai năm trước, Thần Huy tới Tứ Phương Lâu tìm người. Tiền không đủ, phải lưu lại làm công."

Phải lưu lại làm công hai năm... Các ngươi là lấy bao nhiêu tiền hả.

Nhưng Trình Như Phong lại có điểm tò mò, "Huynh ấy ở chỗ này làm cái gì?"

Vân Cửu khi nãy không nói lời nào, lúc này lại mở miệng, ái muội mà chớp chớp mắt, "Nàng nói xem."

Trình Như Phong:...

Chẳng lẽ là thiếu tiền đền thịt sao?

Trước kia nàng có nghe người ta nói Tứ Phương Lâu cũng có xướng kĩ xuất thân từ Dục Linh Tông, không ngờ tới còn có như vậy.

Bất quá, đối với Thần Huy mà nói, loại công việc này nói không chừng chính mình cũng thích chứ gì.

Tâm tình của Trình Như Phong có chút phức tạp, liền không nói chuyện nữa, an tĩnh mà uống trà ăn điểm tâm, chờ Yến Vân.