Ngày mười sáu tháng bảy, anh hùng hào kiệt trong thiên hạ tập hợp đến Nam Hải Kiếm Phái mừng thọ kiếm đạo túc lão Từ Khánh Châu, trên yến thọ có người hiến Thái Huyền tiên quả, mùi thơm lạ lùng tỏa khắp cả điện, thế nhưng đã dẫn giao long tới đoạt quả.
Quần hào phấn khởi tiến lên, cách Nam Hải mấy ngàn dặm, phát hiện một cái đảo lớn ẩn trong sương mù dày đặc, trên đảo kỳ trân dị thú, thiên tài địa bảo vô số, nhưng lại có cơ quan trận pháp, thật nguy hiểm. Ngày đó lên đảo mấy chục người, chỉ có chín người bị thương trở về. Còn những người khác tin tức không rõ.
Tin tức truyền ra, các đại tông môn vì chuyện này mà chấn động, đều cảm thấy cái đảo kia có thể là cùng với Cửu Trọng Sơn giống nhau đều là di tích thượng cổ, mọi người tổ chức nhân thủ đi thăm dò trước, nhưng cho tới nay, vẫn như cũ không có tin tức toàn diện.
Trình Như Phong nghe thấy tin này, không khỏi hơi sửng sờ.
Nếu thật là phát hiện một di tích thượng cổ mới, trước mắt đại khái vẫn là thời điểm các tông môn tận lực vớt vét thứ tốt, làm sao có thể đem tin tức tung ra để tiện nghi cho người khác.
Trình Như Phong lúc này đang ở mật thất tình báo của Tứ Phương Lâu.
Phương thức tìm đọc tình báo ở nơi này, là trước tiên bỏ một khối linh thạch lên trên khe lõm ở nơi thao tác, lấy thần niệm truyền vào từ ngữ mấu chốt mà mình muốn tìm, sau một lát, sẽ có một miếng ngọc giản có liên quan trồi lên, giá cả không đồng nhất, sau khi giao nộp linh thạch tương ứng, thì có thể xem.
Bảo mật lại tự tại.
Hơn nữa khiến cho Trình Như Phong có một loại cảm giác quen thuộc không thể hiểu được.
Tóm lại là cảm thấy... quả thực giống như nàng ở kiếp trước dùng máy vi tính tìm kiếm tin tức vậy.
Nàng thậm chí có vài phần tò mò, so sánh với chính mình, nhân tài khai sáng ra Tứ Phương Lâu càng giống như là một người xuyên việt.
Tỷ như phương thức tìm đọc tình báo, lại tỷ như hình thức kinh doanh chi nhánh... Còn nàng nhiều lắm chính là thời điểm vừa đến Dục Linh Tông nghĩ tới có phải có thể đem đệ tử nhãn dùng như di động hay không, sau đó thì... vẫn luôn... không phải đang phạch phạch phạch thì chính là đang chạy trốn.
Thường thường trong truyện vai chính xuyên qua làm ruộng, kinh doanh, tranh bá còn nàng thì cái gì cũng chưa làm.
Lúc này tới Tứ Phương Lâu tra tin tức Nam Hải, cũng không phải nàng muốn đi thám hiểm tìm bảo, mà là... nàng không liên hệ được với Thương Ngô.
Trình Như Phong cảm thấy, nàng đời này, vĩnh viễn đều là kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
Nàng xuyên qua, không đầu thai tốt, thành nô tịch, từ nhỏ bị dạy dỗ trở thành tính nô. Nàng vốn dĩ nghĩ, thừa dịp còn nhỏ, xem có thể tìm cơ hội đào tẩu hay không, kết quả còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, liền gặp phải Dục Linh Tông nhận đệ tử, nàng không hiểu tại sao đã bị chọn trúng.
Woa , tu tiên nha.
Ngay từ đầu nàng vẫn là thực hưng phấn, làm tốt một đường nữ kiếm tiên mộng tưởng hão huyền, kết quả vừa đến Dục Linh Tông, thì đã lạnh nửa người rồi.
Nhưng có thể thế nào? Còn tốt hơn ở phàm thế làm tính nô đi? Tốt xấu người tu chân mệnh thọ dài.
Nàng nỗ lực tu hành, nghĩ đời này đại khái cứ như vậy, lớn lên một chút cùng các sư huynh như vầy như vầy, ở Thúy Hoa Phong qua một hai trăm năm... Bình bình an an, nói không chừng còn có thể làm trưởng lão.
Kết quả cơ hội chạy trốn được Phương Lưu Vân đưa tới trước mắt.
Đương nhiên là muốn chạy.
Lúc nàng ở Cửu Trọng Sơn, cũng lên kế hoạch rất tốt.
Cơ sở nền tảng nàng đã nắm vững chắc, lại học xong cách luyện đan, thay hình đổi dạng, bất luận trốn ở nơi nào, đều có thể sống đến không tồi.
Ai biết vừa ra khỏi, chẳng qua đi tham gia cuộc khảo hạch Đan sư, liền gặp phải Mạc Như Hải. Muốn sống tiếp cũng chỉ có thể cầu viện, được rồi, lại lao trở về trong tay Thương Ngô sư phụ.
Vốn dĩ cho rằng cứ như vậy chỉ có thể đi theo sư phụ hồi tông, kết quả sư phụ vừa quay đầu, lại đem nàng giao cho huynh đệ Bạch gia.
Lần này thì càng tốt, nàng còn không có kịp lên kế hoạch, thì lại bị Tư Không liên lụy vào Cập Thời Hành Lạc Đồ.
Theo lý thuyết, ra khỏi Cập Thời Hành Lạc Đồ, Thiên Minh lại dạy nàng che dấu khí tức, lúc này thật có thể tìm một nơi mai danh ẩn tích bắt đầu làm ruộng.
Nhưng... Ha ha, hai vị đại thần trong cơ thể nàng đều không cho phép.
Đối với Mặc Bảo mà nói, tu vi của chủ nhân quá thấp chính là nổi đau vĩnh viễn của hắn, phải mau chóng đề cao tu vi, đương nhiên là khiến cho nàng đi tìm người song tu a, có thể là Kim Đan thì tốt nhất.
Ngươi trốn ở góc xó xỉnh có thể tìm được sao.
Còn về Thiên Minh, y ký khế ước là đi theo đến khi nàng tìm được bảo tàng của y, nàng nếu thật đi làm ruộng... y phải tới năm nào tháng nào mới có thể có tự do.
Tuy rằng hai vị đại thần này đều ký ước, nhưng nếu tu vi của nàng thật sự quá thấp, bọn họ muốn phản phệ cũng chỉ là trong một ý nghĩ mà thôi, nàng thật không dám mạo hiểm.
Ngay cả Thiên Hương Đằng, cũng kêu gào tưởng nhớ Bạch Ký Lam.
Nhưng nàng không dám đi tìm hắn.
Hiện tại tuy rằng nàng có thể thu liễm ma khí của Cập Thời Hành Lạc Đồ, nhưng cũng chịu không nổi tu sĩ cấp cao tra xét, cho nên Thiên Kiếm Tông loại địa phương đó là không dám đi. Huynh đệ Bạch gia phiền toái của chính mình còn chưa có giải quyết, còn khiến cho người đội thêm cái mũ lên đầu, tội bao che ma tu thì không tốt lắm.
Kỳ thật tốt nhất vẫn là trở về Dục Linh Tông.
Trình Như Phong có Mặc Bảo chỉ dạy bù, chỉ luận song tu mà nói, đối với Kim Đan chân nhân trong tông cũng sẽ không thua. Huống chi còn có thể lựa chọn nam đệ tử trong tông.
Nhưng... ngẫm lại tự mình chạy trốn ra, giờ trở về, Trình Như Phong cảm thấy có chút xấu hổ.
Hơn nữa, nàng ở bên ngoài có... Bạch Ký Lam nè, Tư Không nè, Liễu Phượng Ngâm nè, Thiên Hương Đằng và Mặc Bảo... Ngẫm lại muốn gặp lại hai vị sư huynh, nàng cũng có chút chột dạ.
Cho nên tốt nhất là đi tìm Thương Ngô trước, có sư phụ mang nàng trở về, nàng cũng có chuyển biến tốt đẹp.
Sau đó, nàng liền phát hiện, không liên lạc được với Thương Ngô.
Truyền tin phù căn bản phát không ra.
Nàng chỉ có thể mạo hiểm vào thành, đến Tứ Phương Lâu hỏi thăm tin tức
Dù sao lúc trước Cập Thời Hành Lạc Đồ thu nhiều gia sản của các tu sĩ như vậy, nàng hiện tại không thiếu tiền.
Nhìn mấy cái ngọc giản liên quan, về mặt cơ bản nàng có thể xác định, Thương Ngô khẳng định cũng là đi lên cái đảo kia.
Hiện giờ vấn đề chính là, nàng nên đi, hay là không nên đi.
Mặc Bảo cùng Thiên Minh nhất trí yêu cầu, đi.
Ai cũng biết, cái loại địa phương này hiện thế, nguy hiểm thì có nguy hiểm, nhưng đồng dạng cũng sẽ có kỳ ngộ lớn. Nói không chừng sẽ nhặt được bảo.
Ngay cả Thiên Hương Đằng có quan hệ không tốt với bọn họ —— chủ yếu là quá sợ hãi —— cũng biểu lộ ra một loại nóng lòng muốn thử.
Trình Như Phong yên lặng một hồi.
Nói thực ra, theo bản tính của nàng, vẫn là sợ chết.
Nhưng... Tu chân là vì cái gì?
Không phải là cầu tự tại, cầu trường sinh, cùng trời tranh mệnh hay sao.
Hiện giờ cũng chưa xác định nơi đó rốt cuộc có cái gì, nàng đã sợ hãi, vậy còn có cái gì đáng nói.
Nàng không phải muốn đổi lại học kiếm sao, đầu tiên muốn học chính là cái loại nhuệ khí thẳng tiến không lùi, ngay cả chút dũng khí này cũng không có, về sau còn xứng cầm kiếm sao?
Huống chi Thương Ngô ở nơi đó, sống chết chưa rõ.
Thương Ngô tuy rằng không dạy qua nàng cái gì, nhưng sau khi nhận đồ đệ, đối với nàng vẫn là không tồi. Mặc Uyên sư phụ còn cứu mạng nàng.
Cho nên, bất luận nói như thế nào, vẫn là phải đi một chuyến.
Trình Như Phong mới từ mật thất đi ra, liền nhìn thấy chấp sự Tứ Phương Lâu chờ ở bên ngoài.
Chấp sự vừa thấy nàng, liền cười chào đón, nói: "Công tử tìm đọc xong rồi à?"
Trình Như Phong lúc này không những thay đổi hơi thở của mình, còn giả dạng thành một thiếu niên mi thanh mục tú.
Nàng chỉ cho rằng là phải nhường chỗ cho một vị khách khác, cười cười đứng qua một bên, nói: "Tra xong rồi, mời."
Chấp sự lại chắp tay, cười nói: "Lão bản nhà ta muốn mời công tử uống ly trà."
Trình Như Phong ngẩn ra.
Nàng vừa mới còn suy đoán lão bản của Tứ Phương Lâu có phải cũng là người xuyên qua hay không, đối phương liền muốn gặp nàng.
Chẳng lẽ là đã nhìn ra cái gì.
Chấp sự thấy nàng do dự, lại nói: "Công tử xin yên tâm, ta lấy toàn bộ danh nghĩa Tứ Phương Lâu đảm bảo, chúng ta đối với ngài tuyệt không có ác ý."
Người ta đã nói như vậy, nàng lại là ở địa bàn Tứ Phương Lâu, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, vậy thì không bằng thoải mái hào phóng mà đi thôi.
Trình Như Phong liền gật gật đầu, "Ta cũng đang có chút khát nước."
Chấp sự cười cười khom người dẫn đường: "Công tử mời đi bên này."