Chereads / Dục Linh Thiên Hạ / Chapter 78 - Chương 78: Nghe nói song tu với muội là có thể đột phá

Chapter 78 - Chương 78: Nghe nói song tu với muội là có thể đột phá

Trình Như Phong được dẫn đến một căn phòng xa hoa tráng lệ.

Trên mặt đất trải thảm lông tuyết trắng mềm mại, bốn phía treo màn thêu hoa văn phức tạp, gia cụ tinh xảo mỹ lệ nạm vàng khảm ngọc, ngay cả bệ đặt chân ở dưới ghế quý phi cũng là ngà voi khắc hoa.

Lò Bác Sơn bạch ngọc lượn lờ hương khói, làm cho người đang dựa nghiêng ở trên ghế quý phi tựa như thần tiên giáng thế.

Một bộ quần áo to rộng, giống như ánh nắng chiều tà đỏ rực nơi chân trời, diễm lệ đến bắt mắt, nhưng bản thân người nọ càng loá mắt.

Diện mạo của người nọ có vài phần nhu mì, không hề nghi ngờ đó là một mỹ nhân.

(Mỹ nhân nói chung cho mỹ nữ, mỹ nam)

Da như ngưng chi, mày như viễn sơn, một đôi mắt nửa mở nửa khép, ánh mắt lại lộ ra vài phần lanh lợi khôn khéo.

Người nọ nhìn Trình Như Phong từ trên xuống dưới, khóe miệng liền chậm rãi dương lên.

Trong lòng Trình Như Phong có chút bất an.

Chấp sự chỉ đưa đến cửa, liền khom người lui xuống.

Người nọ lại chỉ nhìn nàng cười, không nói lời nào, cũng không biết rốt cuộc là có ý gì.

Nhưng vẻ bề ngoài, nàng cũng biết làm, vì thế cũng chỉ cười tủm tỉm nhìn đối phương không mở miệng.

Tốt xấu đối phương cũng là một mỹ nhân, nhìn nhau như vậy, nàng cũng không bị thiệt.

Quả nhiên không đến một hồi, mỹ nhân áo đỏ liền ngồi dậy, giơ tay về phía Trình Như Phong, "Ngồi đi."

Tiếng nói của người nọ có chút nhỏ nhẹ, nhưng cũng không khó nghe.

Trình Như Phong tìm một cái ghế dựa gần đó ngồi xuống.

Cái ghế được phủ lên tấm da không biết là da của con thú nào, rất thoải mái, nàng thay đổi cái tư thế nhàn nhã tùy ý, chờ mỹ nhân áo đỏ lên tiếng.

Mỹ nhân áo đỏ cười rộ lên, khích lệ "Ngươi không tồi." nhưng câu tiếp theo liền thiếu chút nữa đem trái tim của Trình Như Phong kinh hoảng đến muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Mỹ nhân áo đỏ nói: "Không hổ là người mà Ngạo Nguyệt công tử và Phượng Cầm công tử đều đang tìm kiếm."

Trình Như Phong dùng hết sức lực toàn thân mới khiến cho chính mình tiếp tục an ổn mà ngồi ở chỗ kia, nàng cười cười, "Những lời này của công tử ta nghe có chút không hiểu? Không phải nói có người muốn mời ta uống trà sao?"

Mỹ nhân áo đỏ gật đầu, quay đầu mệnh lệnh, "Dâng trà."

Một gã sai vặt mặc áo xanh bưng trà lên, đặt ở trên bàn nhỏ trong tầm tay của Trình Như Phong.

Trình Như Phong bưng chén trà, còn chưa có uống, liền nghe mỹ nhân áo đỏ nói: "Ngạo Nguyệt công tử và Phượng Cầm công tử ngươi nghe không hiểu, vậy đối với cái tên "Thần Huy", có ấn tượng hay không?"

Trình Như Phong thiếu chút nữa đem chén trà ném văng ra ngoài.

Thực rõ ràng, đối phương sớm đã biết rõ về nàng.

Là nên thản nhiên thừa nhận, hay là vẫn tiếp tục cắn răng giả ngu.

Trình Như Phong còn chưa có quyết định, mỹ nhân áo đỏ kia lại nói: "Ngươi không cần đề phòng như vậy, ta đối với ngươi không có ác ý. Cũng sẽ không đem ngươi giao cho bọn họ."

Trình Như Phong nâng mắt lên nhìn mỹ nhân áo đỏ.

Mỹ nhân áo đỏ đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, duỗi tay nâng cằm nàng lên.

Đây là động tác tiêu chuẩn đùa giỡn, nhưng Trình Như Phong lại cố tình tránh không khỏi.

Chính xác ra là, nàng không thể động đậy, lại bị nghiền áp rồi.

Trình Như Phong âm thầm cắn răng, mẹ nó tu vi thấp thật là đáng thương mà.

Thật trách không được Mặc Bảo ghét bỏ nàng như vậy.

Loại cảm giác hơi chút đã bị người khống chế thật là quá bực bội mà.

"Ta chỉ là có chút tò mò." Mỹ nhân áo đỏ nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng, "Ngươi như thế nào mà làm được."

Trình Như Phong đối với những lời này của mỹ nhân áo đỏ, thật là không rõ nguyên do.

Nàng làm cái gì.

Như thế nào sẽ khiến cho Bạch Ký Lam và Liễu Phượng Ngâm tìm nàng.

Nàng...

Chính là ngủ với bọn họ mà thôi.

Loại lý do này có thể nói ra sao.

Trên mặt nàng liền lộ ra vài phần xấu hổ.

Mỹ nhân áo đỏ lại gật đầu, "Cũng đúng, đại khái là nói không rõ. Không bằng đơn giản tới làm đi."

Trình Như Phong chớp chớp mắt, "Làm cái gì?"

Mỹ nhân áo đỏ cúi đầu, dán lên trên mặt nàng, nhẹ nhàng thổi một hơi, ngữ khí nhỏ nhẹ, nghe ra thế nhưng có vài phần vũ mị, "Đương nhiên là làm cái chuyện mà ngươi đã cùng bọn họ làm."

"A?" Trình Như Phong sửng sốt

Tuy rằng lúc trước nàng cũng có suy nghĩ tìm người song tu, nhưng người đẹp như vậy, tu vi lại cao, lại chủ động... Quả thực thật giống như trên trời rớt xuống một cái bánh lớn có nhân vậy.

Không duyên không cớ, có loại chuyện tốt này sao.

Nàng ngược lại lại do dự, ho khan một tiếng, nói: "Vị công tử này, ta thật không biết ngươi đang nói cái gì... Hơn nữa... Ta là nam, ngươi như vậy, ta..."

Mỹ nhân áo đỏ cười rộ lên, cắt ngang lời nói của nàng, "Vừa đúng lúc, ta là nữ nhân."

Trình Như Phong:...

Cái quỷ gì

Vì nghiệm chứng lời nói của mình, mỹ nhân áo đỏ giơ tay cởi bỏ đai lưng của mình.

Áo bào như rạng mây đỏ rơi xuống, lộ ra bên trong thân thể trắng tinh như ngọc.

Song phong trước ngực đứng thẳng, vòng eo như liễu, giữa hai chân tuyết trắng thon dài nơi riêng tư lấp ló dưới đám cỏ đen mượt, quả thật là thân thể lả lướt hấp dẫn của nữ tử.

Trình Như Phong toàn bộ ngây dại.

Nàng dại ra hiển nhiên làm vị mỹ nhân này thực vui vẻ, cười cúi đầu hôn nàng.

"Đợi đã .... đợi đã ..." Trình Như Phong vội vàng kêu lên, "Ta... vẫn là có chút không làm rõ tình huống... Ngươi là ai? Rốt cuộc muốn thế nào?"

"Ta kêu Yến Vân." Mỹ nhân nói.

Trình Như Phong nghe qua cái tên này

Nhưng mà...

Nàng nhịn không được hỏi: "Cái Yến Vân nào? Tiêu Dao công tử cũng kêu Yến Vân..."

Mỹ nhân cười nói: "Không sai, chính là nô gia ta đây."

Trình Như Phong lại lần nữa ngây người, "Tiêu Dao công tử là nữ nhân."

Yến Vân cười đến hoa chi loạn chiến, duỗi tay nhéo mặt nàng, "Cố chưởng môn của các ngươi có thể là một trong mười đại mỹ nhân, tứ đại công tử có nữ nhân thì có cái gì kỳ lạ."

... Nói như vậy, giống như cũng rất có đạo lý.

(Hoa chi loạn chiến: nữ tử thời xưa cài trâm trên đầu, mỗi khi cười trâm hoa trên đầu đều run động.)

Nhưng, cái này không phải là vấn đề chủ yếu. Trình Như Phong lắc đầu, "Không phải... Ngươi... Yến công... Ơ..."

Cái tình huống này, kêu công tử giống như có điểm không đúng.

"Gọi ta là tỷ tỷ." Yến Vân mệnh lệnh.

Trình Như Phong thở dài, "Được, tỷ tỷ, tỷ muốn làm cái gì?"

Yến Vân sờ mặt nàng, "Muội có biết tứ đại công tử là được chọn ra như thế nào không?"

Trình Như Phong lại lắc đầu.

Yến Vân lại nói: "Cũng rất nhàm chán, không đề cập tới cũng được."

Trình Như Phong:...

Tỷ tỷ, tỷ đây là cố ý đùa bỡn ta sao?

Yến Vân lại nói tiếp: "Tóm lại, bốn người chúng ta, tuổi không kém bao nhiêu, tu vi cũng là tương đương. Trên cơ bản là sau khi trong mười năm lần lượt kết đan về mặt tu vi thì hơi có trước sau, nhưng tới Kim Đan tầng thứ bảy, bốn người đều đình trệ."

Trình Như Phong cũng không biết Yến Vân vì sao muốn nói cái này, nhưng Yến Vân nói, nàng cũng an tĩnh nghe. Trong lòng cũng cảm thấy thật là trùng hợp.

Bạch Ký Lam là bị Mạc Như Hải hại, còn Liễu Phượng Ngâm thì không biết vì sao, nhưng khi nàng quen biết bọn họ, đích xác đều là Kim Đan tầng thứ bảy.

Nói cách khác Yến Vân cũng là tầng thứ bảy.

"Nhưng mà." Yến Vân giọng nói thay đổi "Trong một tháng gần đây, Bạch Ký Lam cùng Liễu Phượng Ngâm trước sau lần lượt đều đột phá."

Bạch Ký Lam đột phá Trình Như Phong biết, tư chất của hắn cùng tích lũy ở nơi đó, bệnh vừa khỏi, đương nhiên thế như chẻ tre.

Còn về Liễu Phượng Ngâm cũng đột phá thì...

Đôi mắt to của Trình Như Phong liên tục chớp chớp, Yến Vân cũng không cần đoán là có thể nhìn ra tâm tư của nàng, nói: "Liễu Phượng Ngâm từ khi ra khỏi Cập Thời Hành Lạc Đồ, vài ngày sau liền tiến giai. Phỏng chừng là ở trong ảo cảnh kia có điều đột phá, ra tới vừa tĩnh tâm tu hành, liền như nước chảy thành sông."

Trình Như Phong lại chớp chớp mắt, "Tỷ như thế nào mà biết... Ơ, sao chỉ nói Liễu công tử."

Yến Vân lại cười rộ lên, "Bởi vì Bạch Ký Lam sau khi đột phá, muội còn cùng hắn từng có liên hệ, tình huống của hắn còn muốn ta nói lại lần nữa sao?"

Trình Như Phong:...

Nàng kỳ thật vẫn là muốn hỏi "Tỷ sao mà biết?" Nhưng cảm thấy hỏi ra thì có chút ngu xuẩn, liền nuốt trở vào.

Yến Vân lại rất hiểu ý người mà giải thích, "Nơi tin tức trong thiên hạ giao lưu nhanh nhất, chính là Tứ Phương Lâu. Làm chủ nhân của Tứ Phương Lâu, chuyện mà ta muốn biết, đương nhiên đều có thể biết "

Tiêu Dao công tử là nữ nhân việc này quá chấn động, Trình Như Phong thiếu chút nữa cũng quên Yến Vân là chủ nhân của Tứ Phương Lâu. Nếu Yến Vân đều nói như vậy, nàng lại giả ngu, chính là thật khờ mà.

Trình Như Phong thở dài, "Bọn họ đột phá cùng với tỷ tìm ta... có quan hệ gì."

"Quan hệ rất lớn. Muội xem, ta khi nãy đã nói, bốn người chúng ta vốn dĩ không kém gì nhau, hiện tại hai người đã đột phá, hai người còn lại thì không. Mà hai người đột phá kia ..." Yến Vân dừng lại, ghé đến bên tai Trình Như Phong, thấp giọng, nói, "Đều cùng muội song tu qua."

Âm thanh của Yến Vân nhu mị, sau khi nói xong còn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai của Trình Như Phong, thân thể của Yến Vân kề sát qua, cặp ngực không lớn nhưng rắn chắc lại có co dãn vừa lúc cọ xát lên trên cánh tay của Trình Như Phong.

Ngụ ý, không nói mà rõ.

"Đợi đã" Trình Như Phong lại kêu lên, "Không phải bởi vì cái này đi."

Yến Vân dừng lại nhìn nàng.

Trình Như Phong nói: "Bạch Ký Lam đột phá, có lẽ nguyên nhân đích thật là do ta, nhưng hắn khi đó là bị bệnh, cho dù không phải ta, tùy tiện một nữ nhân nào đó, kết quả cũng là giống nhau. Liễu Phượng Ngâm thì càng không có quan hệ với ta, chúng ta bị vây ở trong ảo cảnh kia, cả linh lực cũng không có..."

"Nhưng mà bọn họ thật là sau khi song tu với muội, lập tức đã đột phá."

"Ơ mà..." Trình Như Phong có điểm bất đắc dĩ, rồi lại không biết muốn phản bác như thế nào.

Yến Vân đã dán lên trên người nàng, một mặt nói: "Coi như là cầu cái may mắn thuận lợi, thử xem cũng được mà."