Liễu Phượng Ngâm đem bùa chú được nam tử áo đen truyền thụ dạy cho đám người Trình Như Phong, mỗi người học tập thuần thục.
Một mặt bắt đầu hỏi thăm điều tra về "khí linh".
Cuối cùng xác nhận, nếu thật sự có khí linh, vậy nó có khả năng ở trong hoàng cung, thậm chí có thể là "Hoàng đế" của thế giới này.
Mọi người phải càng thêm thận trọng.
Muốn vào hoàng cung thật ra không khó, mấy tên thị vệ đứng gác lo cùng tiểu cung nữ phạch phạch phạch, quả thực thùng rỗng kêu to.
Bọn người Trình Như Phong đều là tu sĩ, cho dù biến thành người thường, gân cốt rèn luyện nhiều năm cũng có thể so với võ lâm cao thủ, lại có Thiên Hương Đằng loại linh sủng gian lận, đi vào hoàng cung dễ như trở bàn tay.
Nhưng hoàng cung này có diện tích thật là không nhỏ, Trình Như Phong cảm thấy cùng với Tử Cấm Thành mà kiếp trước nàng đã đi qua cũng không khác là bao, lúc ấy Tử Cấm Thành còn chưa có hoàn toàn mở ra cho du khách tham quan, nàng cũng đã ở trong đó đi dạo cả ngày.
Cho nên sau khi thuận lợi vào cửa cung, mấy người họ ngược lại gặp phải khó khăn.
Ai mà biết "Hoàng đế" sẽ ở nơi nào.
"Nếu không chúng ta phân nhau đi tìm?" Từ Trú đề nghị.
Dù sao hiện tại linh lực bị phong bế, nếu thật đụng phải "khí linh", một người hay bốn người cũng không có khác gì nhau.
Hơn nữa, trong lòng y kỳ thật vẫn là có chút tính toán nhỏ, hy vọng có thể thu phục cái "khí linh" đó, có được bảo vật của Ma giáo. Nghĩ tới loại uy lực này, người của cả tòa thành, nói thu thì thu. Ngay cả Phượng Cầm công tử Kim Đan hậu kỳ cũng không thể may mắn thoát khỏi. Pháp bảo như vậy, nếu như về tay y, thì vui mừng sảng khoái biết bao.
Liễu Phượng Ngâm nhìn y một cái, hắn không có biểu cảm gì, nói: "Vậy chia làm hai nhóm đi, cũng có thể chiếu cố giúp đỡ lẫn nhau. Như Phong đi cùng với Viên Tuệ, ta cùng Từ Trú."
Trình Như Phong nhìn Liễu Phượng Ngâm, cũng nhìn thoáng qua Từ Trú, liền gật gật đầu.
Tiểu hòa thượng chỉ lo niệm kinh.
Như vậy, Từ Trú ngược lại cũng ngại mở miệng kiên trì đơn độc hành động, cứ như vậy hai người một nhóm phân công nhau đi tìm "Hoàng đế".
"Tiểu hòa thượng, ngươi đừng lo tụng kinh mà không nhìn đường nha." Trình Như Phong dặn dò Viên Tuệ, "Ta biết ngươi không muốn cùng một nhóm với ta, nhưng cái này không còn biện pháp nha. Họ Từ kia thoạt nhìn thì biết có chút tâm tư bất chính, Liễu công tử thích hợp nhìn chằm chằm y. Ngươi theo sát ta, đừng đi rời ra đó."
Từ Trú tuy rằng là do bọn họ làm cho thức tỉnh, nhưng trước đó cũng không quen biết, y nếu là có ý gì đó, bọn họ cũng là không có biện pháp mà.
Liễu Phượng Ngâm sẽ không an tâm để Trình Như Phong đi cùng y, tiểu hòa thượng lại khẳng định không phải là đối thủ của Từ Trú, chỉ có thể chính hắn đi cùng Từ Trú. Bị vây tại nơi quỷ quái này đã đủ xui xẻo, đừng để cho Từ Trú nháo ra chuyện gì mới được.
Trình Như Phong bên này, nàng tuy rằng là nữ nhân, nhưng tu vi so với tiểu hòa thượng cao hơn, lại còn có Thiên Hương Đằng, nếu dùng vũ lực nàng tuyệt đối chiếm ưu thế, cho nên thực tự nhiên liền gánh nổi trách nhiệm chăm sóc Viên Tuệ.
Nhưng không ngờ tới nàng mới vừa nói xong vừa quay đầu lại, tiểu hòa thượng đã không thấy tăm hơi.
Nàng tức khắc liền cảm thấy không đúng, vừa mới muốn chạy, liền cảm thấy chung quanh cảnh vật nhoáng lên, chính mình thế nhưng đã ở bên trong một tòa đại điện.
Đại điện kim bích huy hoàng, trang nghiêm lộng lẫy rộng lớn, đèn bạc sáng ngời, tấm thảm hoa lệ, ở phía trên cao có một bảo tọa vàng ròng điêu khắc hình rồng.
Một nam nhân ngồi ở phía trên bảo tọa.
Hắn mặc long bào màu vàng, đầu đội mũ Bình thiên, diện mạo ẩn ở dưới bóng ngọc châu nhìn không rõ, nhưng chỉ một thân khí độ này đã là trang nghiêm đẹp đẽ quý giá uy phong lẫm lẫm.
Trình Như Phong không khỏi líu lưỡi, "Ai da, thật đúng là hoàng đế."
Người trên bảo tọa la rầy nói: "Lớn mật điêu dân, thấy trẫm còn dám không quỳ."
Trình Như Phong:...
Người tu hành, tranh mệnh cùng với trời, nào biết quỳ trước mặt hoàng đế.
Nhưng nàng cũng không có nói thẳng, mà là cười đến vũ mị, hỏi: "Nếu như ta quỳ, có lợi ích gì không?"
Người trên bảo tọa hơi sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới nàng sẽ có loại phản ứng này, nhíu mày nói: "Chỉ là mấy con bò sát nhỏ bé mà thôi, trẫm chẳng qua là không muốn động tay, cho các ngươi nhảy nhót thêm mấy ngày, thế nhưng còn dám hỏi ta muốn có lợi ích?"
Hắn đã nói như vậy, có thể thấy được thật đúng là khí linh không thể nghi ngờ
Không ngờ tới bọn họ còn chưa có tìm được nó, lại bị nó phát hiện trước.
Trình Như Phong ở nơi này chỉ có một mình nàng, không biết những người khác thế nào, trong lòng không khỏi có vài phần lo lắng, hỏi: "Những người tới cùng ta đâu rồi?"
Khí linh giả dạng làm hoàng đế nói: "Ngươi còn không rảnh lo cho mình, còn lo cho người khác."
Chỉ thấy người nọ ngoắc ngón tay, thân thể của Trình Như Phong thế nhưng không tự chủ được mà đi về phía bảo tọa.
Trình Như Phong trong lòng rùng mình, trên mặt lại vẫn như cũ mỉm cười, nói: "Ngươi muốn ta đi qua, kêu ta một tiếng là được rồi, hà tất phải như thế."
Nụ cười của nàng ngọt ngào tươi đẹp, giọng nói mềm mại dịu dàng, nghe tới tựa như làm nũng, vô hình trung liền tựa hồ lộ ra vài phần mị hoặc.
Khí linh hơi nheo mắt, đột nhiên vẫy tay một cái, thân thể của Trình Như Phong liền trực tiếp bay đến trong lòng ngực hắn. Khí linh duỗi tay bóp yết hầu nàng, cười nhạo nói: "Biết ta là ai sao? Dám ở trước mặt ta chơi loại kỹ xảo này."
Tuy rằng bộ dáng giống như thực tức giận, nhưng cái tay bóp cổ nàng lại không dùng sức, hơn nữa cũng không tự xưng là "trẫm", Trình Như Phong cảm thấy hắn hẳn là vẫn có vài phần để ý, vì thế tận lực bỏ qua áp lực trên cổ, cười đến càng thêm nhu mị, thấp giọng nói: "Vậy... có hữu dụng hay không."
Khí linh không có trực tiếp trả lời, hơi nheo mắt lại, đánh giá Trình Như Phong, chậm rãi nói: "Ngươi thật sự có chút kỳ lạ."
Cái tay của hắn dừng ở trên cổ nàng từ từ đi xuống, xé rách vạt áo của nàng.
Da thịt tuyết trắng của Trình Như Phong lộ ra, bộ ngực cao ngất bởi vì động tác của hắn, hơi hơi đong đưa, hai viên châu trên đỉnh cũng bởi vì gió lạnh thổi qua mà đứng thẳng lên, run rẩy, mê người cỡ nào.
Nàng vẫn như cũ không thể khống chế thân thể của mình, chỉ có thể kiều thanh kinh hô, "Nha ~ người ta cũng không thể động, ngươi gấp cái gì."
Khí linh cũng xé rách váy nàng, nhưng ánh mắt lại tựa hồ cũng không mang tia dục vọng, ngược lại nhíu mày một cái, "Rõ ràng có thể cảm giác được ma khí yếu kém, vì sao không thấy ma văn."
Ma khí.
Trên người nàng.
Trình Như Phong thực nhanh liền ý thức được, hắn cảm ứng được, đại khái là Thiên Hương Đằng.
Thiên Hương Đằng đích thật có bị ma khí xâm nhập, mà Trình Như Phong cùng nó ký kết chính là Khế Ước Cộng Sinh, nó lại đem gốc rễ cắm ở đan điền của nàng, khí linh có cảm ứng được cũng không kỳ lạ.
Nhưng thấy hắn không có phát hiện ra Thiên Hương Đằng, Trình Như Phong liền theo lời nói của hắn, nhẹ nhàng nói: "Người ta mới không thích trên người có hoa văn kỳ quái, đương nhiên sẽ không lộ ra cho người khác thấy."
Khí linh vẻ mặt miệt thị: "Chỉ có Ma tộc có huyết mạch của Ma Vương, mới có thể che dấu ma văn, ngươi loại tôm tép này, tu vi thấp kém, ma khí mỏng manh, sao có thể có được huyết thống cao quý như vậy."
Trình Như Phong đối với Ma tộc cũng không hiểu biết, sợ nói nhiều sai nhiều, bèn chơi xấu nói, "Sao ta biết được? Dù sao ta sinh ra chính là như vậy đó."
Cũng không biết khí linh tin hay không tin, chỉ tiếp tục nheo mắt đánh giá Trình Như Phong, giống như là muốn nhìn thấu nàng.
Trình Như Phong dù sao cũng không thể động đậy, liền cũng thản nhiên mà đánh giá hắn.
Nhìn gần như vậy, khuôn mặt của khí linh thế nhưng cũng không tồi, mắt phượng lông mi dài, mũi cao môi mỏng, chỉ là hình bóng của những sợi ngọc thỉnh thoảng đong đưa ở trên mặt hắn, thoạt nhìn có vài phần hung ác nham hiểm.
Cũng không biết nhìn nhau bao lâu, khí linh mới nói: "Nể mặt chút ma khí này của ngươi, lại tu công pháp của ma giáo ta, ta liền cho ngươi một cơ hội."
Cơ hội.
Nghe thấy cái từ này, trái tim của Trình Như Phong không tự chủ được mà kinh hoàng lên.
Cái cơ hội gì?
Hắn nhắc tới thể chất lại nhắc tới công pháp, có phải cơ hội thu phục hắn hay không.
Nàng đột nhiên nhớ tới Tư Không.
Tư Không nuốt vào Huyết Ách Đan làm cho mình ma hóa, đại khái cũng không đơn thuần chỉ là vì trà trộn vào thành đơn giản như vậy đi.
Nói không chừng, Tư Không căn bản là hướng về phía bảo vật của Ma giáo.
Lại nghe khí linh nói: "Nếu ngươi có thể khiến cho ta vừa lòng, ta liền đem ngươi lưu lại làm Hoàng Hậu của ta."