Trời mới vừa sáng, Bạch Ánh Sơn liền nhận được truyền tin.
Nhị thúc của y - Bạch Nguyên Khánh, kêu y cấp tốc đi đến động phủ của Bạch Ký Lam.
Bạch Ánh Sơn không dám chậm trễ, lấy tốc độ nhanh nhất đi qua.
Y cũng thật là sốt ruột, Bạch Nguyên Khánh lúc này đi động phủ của Bạch Ký Lam, có phải cảm thấy cái gì rồi hay không.
Tới rồi mới phát hiện, không những có Bạch Nguyên Khánh, tam thúc Bạch Nguyên Ứng cũng ở đó, còn có Bạch Hạo Nguyên Anh trưởng lão duy nhất hiện giờ của Bạch gia.
Bạch Ánh Sơn vội vàng hành lễ, hỏi: "Hạo trưởng lão, nhị thúc tam thúc, không biết gấp gáp như vậy gọi ta tới, có chuyện gì phân phó."
Bạch Nguyên Khánh vẻ mặt nôn nóng nói, "Ta thấy Hồn Đăng của Ký Lam không ổn, tia lửa rất yếu ớt, sợ hắn xảy ra chuyện gì, ngươi có thể mở cấm chế động phủ của hắn phải không? Mau mở ra, vào xem sao."
Con cháu của Bạch gia đều ở trong Từ Đường đốt Hồn Đăng, để ngừa vạn nhất có chuyện xảy ra.
Bạch Ký Lam loại thiên tài ngàn năm khó gặp này, đương nhiên sẽ được chú ý, vừa nghe hắn có khả năng xảy ra chuyện, ngay cả Bạch Hạo sớm đã không quản mọi việc cũng vội vàng đi đến.
Trong lòng Bạch Ánh Sơn rùng mình, y mới từ nơi này của Bạch Ký Lam trở về chưa đến hai canh giờ, lúc rời đi Bạch Ký Lam còn rất tốt mà, lúc này xảy ra chuyện gì rồi sao.
Chẳng lẽ Ký Lam bởi vì chuyện của Trình Như Phong bị đả kích tẩu hỏa nhập ma?
Tâm chí của Bạch Ký Lam không đến mức yếu ớt như vậy.
Bạch Hạo thấy y do dự, hừ một tiếng, nói: "Mau mở ra đi, nếu không phải e sợ tự phá vỡ cấm chế ngược lại sẽ ảnh hưởng đến hắn, chúng ta đã sớm trực tiếp vọt vào, còn ở đây nghiền ngẫm cái gì. Vạn nhất Ký Lam thật sự xảy ra chuyện gì, ai đảm đương nổi."
Bạch Ánh Sơn cũng là quan tâm quá sẽ bị loạn, bị ông ta hừ một cái như vậy, vội vàng đáp lại, lập tức mở cấm chế.
Đúng lúc này, trong động phủ truyền đến động tĩnh rất nhỏ, theo đó cửa động liền chậm rãi mở ra.
Bạch Ký Lam hoàn hảo đi ra.
Bạch y trắng hơn tuyết, ngọc thụ lâm phong, trên gương mặt anh tuấn không có biểu tình gì, hướng vài vị trưởng bối làm lễ, nhàn nhạt hỏi: "Hạo trưởng lão cùng nhị thúc tam thúc tề tụ tại đây, là vì chuyện gì?"
Bạch Nguyên Khánh thật kinh ngạc hô, "Ngươi không có việc gì?"
Cái kinh ngạc này của ông ta không giả bộ chút nào.
Vả lại trước đó Bạch Ký Lam trùng dương tất âm giống như một tượng băng điêu khắc không thể cử động, ông ta đã biết, hiện giờ thế nhưng hoàn hảo tự mình đi ra, cho dù là có cái yêu nữ Dục Linh Tông "chữa bệnh" giúp hắn, nhưng sao có thể nhanh như vậy?
Bạch Hạo cũng thật giật mình, "Ký Lam, ngươi đây là... tiến giai."
"Đúng vậy." Bạch Ký Lam vẫn như cũ nhàn nhạt nói, "Đêm qua có chút ngộ ra, may mắn tiến giai."
Hắn hiện tại đã là Kim Đan tầng thứ tám, tăng một bậc.
Bạch Nguyên Khánh và Bạch Nguyên Ứng liếc mắt nhìn nhau một cái, sắc mặt đều thay đổi.
Chung quy, đây dù sao cũng là thế giới thực lực vi tôn. Có thực lực là mạnh nhất.
Mặc cho ai tính kế như thế nào, đều không bằng một quyền đánh chết.
Bọn họ tới tìm Bạch Ký Lam, cũng muốn lôi kéo Bạch Hạo có bối phận tối cao tu vi cũng tối cao của Bạch gia. Nhưng Bạch Ký Lam tiến giai, chiêu sau của bọn họ cũng không thể dùng được.
Đối mặt với Bạch Ký Lam mới vừa tiến giai, chỉ e cho dù bọn họ nói cái gì, Bạch Hạo cũng sẽ không tin. Mà chính bọn họ lại không phải là đối thủ của Bạch Ký Lam.
Cho nên hai người trao đổi ánh mắt, âm thầm đem kế hoạch kế tiếp đều áp xuống.
Bạch Ánh Sơn cũng có chút ngây ra.
Mặc dù là y sớm đã quen không so với Bạch Ký Lam, lúc này cũng không khỏi lòng sinh chua xót.
Y còn lo lắng Bạch Ký Lam có thể tẩu hỏa nhập ma hay không.
Kết quả, Bạch Ký Lam thế nhưng tiến giai.
Đã tiến giai
Có thể cho người có tư chất bình thường con đường sống hay không?
Chỉ có Bạch Hạo thực vui vẻ.
"Tốt, tốt." Bạch Hạo vuốt râu, vẻ mặt vui mừng, "Không hổ là đệ tử xuất sắc nhất của Bạch gia chúng ta." Ông ta vung tay lên, liền thưởng một đống linh thạch cho hắn. "Tới đây vội vàng, cũng không có chuẩn bị, những linh thạch này ngươi giữ trước đi, coi trọng thứ gì hay pháp bảo gì thì tự mình mua."
Bọn hậu bối Bạch gia cũng coi như quen với vị trưởng bối này một khi vui vẻ thì có thói quen cho linh thạch.
Bạch Ký Lam hào phóng thu nhận, nói cảm tạ, lại hỏi: "Hạo trưởng lão sao lại đến nơi này?"
Bạch Hạo nói: "Nguyên Khánh nói Hồn Đăng của ngươi không ổn, mời ta đến xem. Còn may tiểu tử ngươi không có việc gì."
Bạch Ký Lam có thâm ý khác mà nhìn Bạch Nguyên Khánh liếc mắt một cái, nói: "Đa tạ nhị thúc quan tâm. Chắc là nhất thời đột phá hết sức, thần hồn không ổn."
Hắn vẫn luôn hoàn hảo, Hồn Đăng sao có thể không ổn.
Vị nhị thúc tốt này của hắn, sớm biết hắn bị bệnh, hôm nay lại dùng Hồn Đăng không ổn làm cớ gọi Bạch Hạo tới, dụng ý sau lưng, không khỏi khiến cho người suy nghĩ sâu xa.
Nếu hắn không xong, có nhiều người như vậy chứng kiến hắn nằm ở đó giống tượng băng, hắn đương nhiên không có khả năng lưu giữ địa vị trước kia nữa, Thiên Kiếm Tông có rất nhiều người muốn kéo hắn xuống.
Nếu như gặp phải Trình Như Phong ở trong động phủ của hắn, vậy thì càng tốt, chẳng những có thể kéo hắn xuống, còn có thể bôi xấu thanh danh của hắn.
Nếu không phải hắn vừa vặn đã khỏi hẳn trước, nếu không phải ngày hôm qua bọn họ náo một trận, vừa vặn Trình Như Phong rời đi rồi, thì lúc này, hắn phải là thân bại danh liệt.
"Ừ, ngươi không có việc gì thì tốt rồi." Bạch Nguyên Khánh cũng chỉ có thể phụ họa như vậy, trong lòng lại không khỏi run lên.
Trước đây Bạch Ký Lam cũng là lãnh đạm kiêu ngạo, nhưng đối với người nhà từ trước đến nay cũng coi như ôn hòa, nhưng vừa mới nhìn thấy cái liếc mắt kia của hắn, lại lạnh băng đến tận xương, thậm chí tựa hồ ẩn chứa sát khí, khiến người không rét mà run. Bạch Ký Lam hắn đã biết cái gì rồi.
Bạch Ký Lam lại không có nhiều lời, ngược lại nói: "Ta vừa mới đột phá, cần thời gian củng cố, còn thỉnh Hạo trưởng lão cùng hai vị thúc phụ thứ lỗi."
Bạch Hạo gật gật đầu, "Vậy ngươi tu hành đi, ta đi về trước."
Huynh đệ Bạch Nguyên Khánh đương nhiên cũng chỉ có thể cáo từ theo.
Bạch Ký Lam chờ bọn họ đi xa, mới truyền một đạo thần niệm cho Bạch Ánh Sơn, hỏi: "Như Phong đâu?"
"Ở Sướng Viên." Bạch Ánh Sơn cũng phản ứng lại, "Bọn họ đã biết chuyện của Như Phong. Ta lập tức trở về gặp nàng một cái."
Bạch Ký Lam nói: "Đệ đi cùng huynh."
Bạch Ánh Sơn hơi nhíu mày, "Đệ không cần bế quan củng cố sao?"
"Không thiếu chút thời gian này."
Khi Bạch Ký Lam nói đã ngự kiếm bay đi trước.
Không xác định được Trình Như Phong bình an, hắn đâu có tâm tình bế quan.
Bạch Ánh Sơn đuổi tới cửa Sướng Viên, Bạch Ký Lam đã dùng thần thức đem toàn bộ Sướng Viên quét một lần, mặt mày âm trầm nhìn về phía ca ca hắn, "Không có."
"Sao có thể? Rõ ràng..." Bạch Ánh Sơn nói còn chưa dứt lời liền dừng lại, đích thực không có.
Trình Như Phong không có ở Sướng Viên.
Y rõ ràng không lâu trước đó mới đem nàng mang về an trí ổn thỏa, nàng cũng đáp ứng ở nơi đó chờ Thương Ngô tới, nhưng lúc này đích thật đã không cảm ứng được hơi thở của nàng.
Bạch Ánh Sơn không rảnh suy nghĩ, trực tiếp phóng đến tiểu viện mà y chuẩn bị cho Trình Như Phong.
Trong phòng trống không, trên bàn còn có bữa sáng chưa ăn xong, nhưng người đã không ở đây rồi.
Bạch Ký Lam sa sầm mặt đứng ở nơi đó, cảm giác so với lúc bị bệnh càng giống tượng băng hơn, một thân lạnh lẽo hầu như muốn đem không khí ở xung quanh đều đông lạnh.
"Đệ hãy bình tĩnh trước đừng có gấp." Chính Bạch Ánh Sơn cũng thực lo lắng, lại chỉ có thể trấn an hắn trước, "Ta có để lại thần niệm ấn ký ở trên người Như Phong, nàng hiện tại khẳng định còn sống."
Bạch Ký Lam nhíu mi, "Có phải nàng tự mình rời đi không?"
Ngày hôm qua chính Trình Như Phong cũng đã nói qua không muốn nhìn thấy hai bọn họ, lấy cá tính kia của cô nương, trực tiếp chạy mất cũng chưa chắc là làm không được.
Bạch Ánh Sơn lắc đầu, "Không có khả năng. Nàng đã đáp ứng chờ Thương Ngô tới. Hơn nữa ta cũng không có cho nàng quyền hạn tự do ra vào Sướng Viên. Còn nữa cho dù nàng có thể rời khỏi Sướng Viên, cũng không có khả năng rời khỏi Thiên Kiếm Tông."
Thiên Kiếm Tông có trận pháp hộ sơn, các nơi quan trọng đều có đệ tử canh gác, Trình Như Phong một người ngoại tông, nếu thật sự đi ra ngoài, chỉ e sớm đã có đệ tử báo lên rồi.
"Ta cho nàng một cái ngọc bội phòng thân, đạo thần niệm ấn ký kia cũng sẽ tự động hộ chủ, nếu nàng cùng người khác đánh nhau, ta sẽ biết trước tiên. Cho nên nàng cũng không có cùng người động thủ." Bạch Ánh Sơn phân tích nói, "Có lẽ là nàng bị người quen biết mang đi."
Bạch Ký Lam nhăn mày, "Nàng ở chỗ này, trừ bỏ huynh và đệ, còn quen biết ai?"
"Tử An nô bộc bên cạnh ta, hai vị tiên trù, thị thiếp Sướng Viên, hạ nhân." Bạch Ánh Sơn dừng một chút, thở dài, "còn có Bạch Liên Nhạc."
"Cái gì?" Bạch Ký Lam ngẩn ra, vì sao còn có Bạch Liên Nhạc? Sao không ai nói cho hắn biết chuyện này? Trình Như Phong là như thế nào quen biết tam ca của hắn, người được xưng là Thiên Kiếm Tông đệ nhất phong lưu ăn chơi trác táng.
Hắn xoay người liền muốn đi tìm Bạch Liên Nhạc.
Bạch Ánh Sơn giữ chặt hắn, "Đệ bình tĩnh một chút, hiện giờ cũng không xác định có phải Bạch Liên Nhạc hay không. Cũng có thể là nhị thúc bên đó. Bạch Liên Nhạc nhìn thấy Trình Như Phong, nếu Bạch Liên Nhạc cùng nhị thúc là cùng một bọn, vậy bọn họ hẳn là sẽ không chờ cho tới hôm nay mới đi tìm đệ. Nhị thúc bên đó, chỉ e là có tin tức từ nơi khác."
Huynh đệ bọn họ trước kia đối với Bạch Nguyên Khánh chưa từng phòng bị, ai cũng không biết Bạch Nguyên Khánh có gài người ở Sướng Viên hay không.
"Tra ra." Bạch Ký Lam lạnh lùng nói, "Không cần lo bố cục cái gì âm mưu cái gì, không tiếc mọi giá phải tìm được Như Phong trở về."
Cho dù không tính cảm tình của hắn đối với Trình Như Phong, hay Trình Như Phong đã cứu mạng hắn, hiện giờ nếu nàng xảy ra chuyện ở Bạch gia bọn họ, cả đời này của hắn cũng sẽ áy náy bất an.