"Ngươi đừng như vậy, để ta đi ra ngoài đi. Ngươi tự nhìn xem, thật sự không thể làm nữa. Ngươi bắn vào nữa, ta thật sự sẽ chết." Nàng ưỡn cái bụng phồng lên của mình ra, cầu xin tha, "Hai ngày, chỉ cần hai ngày. Ta luyện hóa những thứ này xong lại đến bồi ngươi, có được không?"
Trong mắt Bạch Ký Lam hiện lên một tia áy náy, nhưng lại không chịu nhả ra, "Nàng có thể ở chỗ này tu luyện, toàn bộ Thiên Kiếm Tông, nồng độ linh khí ở động phủ này cũng được coi là tốt nhất. Ta tạm thời không thể ngồi dậy, nhưng ta muốn nhìn nàng."
Trình Như Phong nhấp môi, nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn.
Bạch Ký Lam có một chút không đành lòng, nhưng càng nhiều lại là không nỡ để nàng rời đi, "Nàng đợi ta, chờ ta khỏe hẳn, ta bồi nàng đi ra ngoài, nàng muốn đi nơi nào ta cũng bồi nàng, cũng có thể đi khắp thiên hạ trong bản đồ nàng vẽ..."
Hình ảnh rất tốt đẹp, nhưng thay đổi không được tâm tình trước mắt của Trình Như Phong.
Nàng bĩu môi, nước mắt lại chảy xuống, khụt khịt nói: "Nhưng ta muốn ăn cơm... Muốn ăn đồ ăn ngon..."
"Về sau ta bồi nàng đi ăn, hiện giờ để cho bọn họ đưa vào đây."
"Ta muốn tắm rửa... Toàn thân đều mồ hôi .... rất thúi ..."
"Không thúi chút nào, trên người của nàng vẫn luôn là thơm ... nàng thật sự muốn tắm, cũng kêu bọn họ đưa nước vào, tắm rửa ngay ở chỗ này ..."
"Ngươi có biết cái gì kêu là riêng tư hay không, hiểu cái gì kêu là không gian độc lập của cá nhân hay không?" Tốt xấu gì cũng nói không thông, Trình Như Phong trực tiếp phát hỏa, "Ta chỉ là đang giúp ngươi "chữa bệnh", lại không phải thiếu ngươi, dựa vào cái gì ngươi đối đãi với ta như vậy?"
"Xin lỗi." Bạch Ký Lam lại xin lỗi, nhưng vẫn là không chịu buông nàng ra.
Trình Như Phong dứt khoát mở ngọc giản truyền tin của Bạch Ánh Sơn đưa cho, kêu lên: "Cứu mạng! Bạch chân nhân, đệ đệ của ngươi quả thực muốn điên rồi, mau tới cứu ta đi ra ngoài."
Bạch Ký Lam không dự đoán được nàng thế nhưng sẽ như thế, nhất thời giật mình sửng sốt.
Bạch Ký Lam không thể cử động, trong động phủ cũng không thể có người ngoài, chỉ có một mình Trình Như Phong, Bạch Ánh Sơn vừa làm huynh trưởng vừa làm mẹ, đương nhiên sẽ không an tâm, cho nên để lại ngọc giản truyền tin, thuận tiện cho bọn họ có việc gọi người.
Nhưng thật không ngờ tới lần đầu tiên có tác dụng thế nhưng sẽ là bởi vì chuyện này.
Bạch Ký Lam hơi nhíu mắt lại, "Cứu?"
Trình Như Phong không chút nào yếu thế mà trừng mắt với hắn, "Ngươi hạn chế tự do của ta như vậy, coi ta là cái gì? Không tìm người tới cứu, ta phải làm sao bây giờ?"
Bạch Ký Lam căn bản không tiếp lời nàng, chỉ nắm eo nàng, kéo thật mạnh xuống, côn thịt tức khắc trực tiếp liền đâm vào đáy huyệt của Trình Như Phong.
Hắn yêu nàng như vậy, nàng thế nhưng muốn người khác tới cứu nàng đi?
Cái ý nghĩ này vừa nảy lên, ngay cả hắn cũng bị dọa một cái.
Yêu?
Loại cảm giác này... Một khắc cũng không muốn cùng nàng tách ra...
Là yêu sao?
Hắn mới quen biết nàng bao lâu?
Hắn...
Tâm tư của Bạch Ký Lam, trước nay chưa từng hỗn loạn như vậy.
Trình Như Phong bị hắn thọc một cái tựa hồ lại muốn thét chói tai.
Không thể không thừa nhận, có lục dịch của Thiên Hương Đằng, tính ái lâu như vậy đối với thân thể của nàng cũng không có tạo thành tổn thương nào cả, thân thể của nàng vẫn luôn là sung sướng mà hưởng thụ, hơn nữa còn sẽ trung thực mà cho ra phản ứng.
Cổ đáy huyệt chặt chẽ khóa lại côn thịt của Bạch Ký Lam, một cơn xuân thủy trực tiếp tưới lên trên quy đầu của hắn.
"Nàng xem, nàng rõ ràng cũng là rất thích..." Bạch Ký Lam nói xong, nắm eo nàng lại muốn cử động.
Trình Như Phong quả thực muốn điên lên, vung tay lên, trên người liền mọc ra vài sợi dây đằng, trực tiếp cuốn lấy hai tay của hắn kéo ra.
Bạch Ký Lam tuy rằng là Kim Đan hậu kỳ, nhưng mà hiện tại hắn dù sao cũng là cái trạng thái này, đại bộ phận trên thân thể không thể cử động, linh lực cũng không thể dùng, cho dù thân thể rèn luyện có giỏi đến đâu, lúc này sức lực cũng bất quá chính là so với người bình thường mạnh hơn một chút, còn giỏi hơn nữa thì cũng tương đương với kỳ Luyện Khí.
Trình Như Phong thật muốn đối phó hắn, kỳ thật cũng không khó.
Chỉ là vẫn là thích tướng mạo này của hắn, thời gian qua ở chung cũng không tệ, hơn nữa thân phận của hắn, không đến vạn bất đắc dĩ, thật sự không muốn gây mất mặt như thế này.
Hơn nữa, nơi này là động phủ của Bạch Ký Lam, cấm chế thật dầy, nếu náo thật, nàng cũng không thể ra ngoài được.
Cho nên nàng mới vẫn luôn chỉ có ý muốn cùng hắn thương lượng, nàng thật không ngờ tới hắn còn muốn lại "làm" một cái mạnh như vậy, thật sự nhịn không nổi nữa.
Nhưng ngay lúc nàng dùng dây đằng trói chặt tay hắn, lại cho hắn một cái bạt tai, thì Bạch Ánh Sơn tới.
Trình Như Phong ngẩn ra một lát.
Nàng kêu y tới cứu nàng, kết quả y đi vào nhìn thấy nàng đang đánh đệ đệ của y... Trường hợp này có chút xấu hổ.
Bạch Ánh Sơn cũng không ngờ tới, lòng y nóng như lửa đốt, mà tới rồi lại nhìn thấy một màn như vậy, đặc biệt là... đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Trình Như Phong lõa thể.
Rõ ràng là một khuôn mặt trẻ con thanh thuần như vậy, thân thể lại gợi cảm như thế. Một thân da thịt trắng nõn, bộ ngực nõn nà đẫy đà nhô cao ở trước ngực, trên eo liễu tinh tế còn có thể nhìn thấy dấu bàn tay vừa mới bị véo ra, nước mật đào nhuộm ướt đôi mông, cặp đùi trắng nõn thon dài thẳng tắp ..... Hơn nữa lúc này tư thế ngồi xổm ở trên người Bạch Ký Lam, Bạch Ánh Sơn chỉ cảm thấy nhìn một cái đã là thất lễ thất nghi rồi, nhưng lại cố tình không dời được ánh mắt, nhất thời cũng có chút không biết làm sao.
Bạch Ký Lam càng là hoàn toàn không ngờ được đại ca sẽ đến nhanh như vậy, ngay cả Trình Như Phong tát hắn một cái hắn còn chưa phản ứng lại.
Trong lúc nhất thời ba người đều ngây ra đó.
Thật giống như cả không khí cũng đọng lại.
Kết quả vẫn là Trình Như Phong động trước, nàng trực tiếp bổ nhào vào trong lòng ngực Bạch Ánh Sơn, nắm quần áo y, khóc đến thở hổn hển, một bên còn muốn cáo trạng.
"Hắn khi dễ ta... Không cho ta ăn cơm, không cho ta tắm rửa, không cho ta ngủ... ngay cả xuống giường cũng không cho ta bước xuống ... Vẫn luôn làm vẫn luôn làm vẫn luôn làm... Ta nếu không phản kháng...sẽ phải bị "làm" cho đến chết..."
Bạch Ánh Sơn nhìn ra được.
Lúc Trình Như Phong vừa mới từ trên người Bạch Ký Lam xuống, thứ đó của Ký Lam mới từ trong cơ thể nàng rút ra, hiện tại vẫn còn dựng đứng thẳng tắp.
Bụng nàng như cái trống.
Nếu vẫn chưa ăn cơm, ngẫm nghĩ cũng biết bên trong đều là cái thứ gì.
Hơn nữa... Nàng đã lên Trúc Cơ tầng thứ tư.
Mấy ngày ngắn ngủn, lại thăng một cấp.
Nói thì dễ, nhưng kỳ Trúc Cơ, mỗi khi tăng lên một tầng, đều phải tích lũy bội số linh khí biết bao nhiêu.
Càng không cần phải nói tầng thứ ba tiến lên tầng thứ tư, đó là sơ kỳ tiến trung kỳ, y nhớ rõ chính y lúc trước thậm chí đã dùng thời gian bảy năm.
Trình Như Phong mới có bao lâu... Mặc dù công pháp của Dục Linh Tông đặc thù, vậy cũng phải cần hấp thu một lượng lớn dương khí mới được đi?
Có thể thấy được bọn họ thật là "Vẫn luôn làm vẫn luôn làm vẫn luôn làm".
Ánh mắt của Bạch Ánh Sơn hơi tối sầm lại, thở dài, trước hết từ trong pháp bảo túi trữ vật của mình lấy ra một chiếc áo choàng đem Trình Như Phong bọc lại, sau đó đi đắp chăn cho đệ đệ, mới đối với Bạch Ký Lam nói: "Mặc dù đệ nóng lòng muốn sớm một chút khỏi hẳn, cũng không thể không biết tiết chế như vậy. Nàng mới tu vi gì? Nàng mới bao lớn?"
Bạch Ký Lam nhấp môi, không có hé răng.
Bạch Ánh Sơn lại lén truyền âm, "Mặc dù nàng là đệ tử của Dục Linh Tông, nếu đang thay đệ "chữa bệnh", đó chính là ân nhân của chúng ta, đệ không thể chà đạp nàng như vậy."
Bạch Ký Lam thoắt cái mở to mắt.
Hắn không phải bởi vì cái này...
Hắn chưa từng để ý đến xuất thân của nàng.
Bạch Ánh Sơn không chờ hắn biện giải, đã quay đầu nói với Trình Như Phong: "Không có việc gì, cô nương buông hắn ra đi. Ta sẽ không để hắn làm xằng bậy nữa."
Trình Như Phong lại vẫy vẫy tay, thu hồi dây đằng, thút tha thút thít nói: "Ta muốn đi ra ngoài."
"Đại ca..." Bạch Ký Lam cũng gian nan mà kêu một tiếng.
Bạch Ánh Sơn nói: "Nếu chính đệ nói chỉ cần một mình nàng, vẫn là phải kiềm chế một chút. Ta mang nàng đi ra ngoài trước, chờ..." Y nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trình Như Phong, ánh mắt lại nhịn không được đảo qua cái bụng nhỏ tuy rằng nàng đã bọc áo choàng nhưng vẫn phồng lên rõ ràng, hít một hơi thật sâu, không mềm lòng mà đối với đệ đệ nói, "Chờ nàng tha thứ cho đệ, ta mới để nàng đi vào nữa."
Bạch Ký Lam nỗ lực dùng cánh tay khởi động nửa thân người, mang theo vài phần khẩn cầu, nói: "Đệ sai rồi, đệ sẽ không còn như vậy nữa."
Bạch Ánh Sơn lại không để ý đến hắn, để Trình Như Phong thu thập đồ đạc của mình, mang nàng đi ra ngoài.
Bạch Ký Lam ngã thật mạnh trở về trên giường, nhắm mắt lại.
Lần này... Thật là hắn sai rồi.
Là chính hắn nhất thời đắc ý làm hỏng rồi.
Chỉ hy vọng "thời gian tha thứ" của Trình Như Phong không cần phải lâu lắm.