Song tu có chừng mực như vậy, hiệu suất ngược lại so với trước đó không ngừng nâng cao.
Quan hệ giữa Bạch Ký Lam cùng Trình Như Phong cũng hòa hợp đi rất nhiều.
Thời gian bảy ngày một thoáng đã qua.
Khi Bạch Ánh Sơn tới đón Trình Như Phong, phát hiện Bạch Ký Lam đã có thể ngồi dậy, Trình Như Phong đang dựa ở bên người hắn đọc sách.
Hình ảnh thoạt nhìn ấm áp an bình.
Bạch Ánh Sơn trong lòng hơi chua xót.
Trình Như Phong đứng lên chào hỏi, "Bạch chân nhân, ngươi tới rồi."
Bạch Ánh Sơn cười cười, đi nhìn xem tình huống của đệ đệ mình, lại hỏi Trình Như Phong: "Lần này cũng còn phải muốn đi ra ngoài sao?"
"Muốn a." Trình Như Phong cười nói, "Ngươi dẫn ta đi ra ngoài đổi gió đi. Lưu tiên trù còn nói muốn làm món mới chờ ta đi nếm thử đó."
Cái loại nhiệt tình đối với thức ăn này của nàng cũng ủng hộ cổ vũ cho hai vị tiên trù, mỗi ngày chỉ lo nghĩ biến đổi phương pháp làm món ăn ngon cho nàng.
Bạch Ký Lam có chút dở khóc dở cười mà nhìn nàng, nhưng vẫn là gật gật đầu, "Chơi hai ngày thì trở về? Ta cảm thấy thêm mấy ngày nữa, ta có thể khỏi hẳn, đến lúc đó ta lại bồi nàng cùng nhau đi ra ngoài."
Đến lúc đó... Nàng sẽ rời đi.
Trong lòng Trình Như Phong có chút không nỡ, dứt khoát không nhìn hắn, quay đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài.
Cái người vô tâm vô phổi... Bạch Ký Lam vẫn nhìn nàng, vừa là bất đắc dĩ, lại vừa sủng nịch, càng nhiều là bịn rịn quấn quýt không muốn rời xa.
Bạch Ánh Sơn nhìn Trình Như Phong, lại nhìn đệ đệ, cảm xúc thầm lặng vui sướng liền chậm rãi chìm xuống đáy lòng.
Trình Như Phong "nghỉ ngơi" lần này quả nhiên không còn gặp lại Bạch Liên Nhạc, lại "ngẫu nhiên gặp được" thị thiếp của Bạch Ánh Sơn.
Hai mỹ nhân tư dung xuất sắc, cố ý "ngắm hoa" ở trên con đường Trình Như Phong nhất định phải đi qua.
Người bên trái mặc một bộ váy đỏ, mái tóc đen bóng mịn màng như mây, mày liễu mắt hạnh, đôi môi đỏ tươi giống như hoa hồng mềm mại. Dáng người càng là gợi cảm nóng bỏng.
Ả liếc mắt nhìn Trình Như Phong một cái, dùng cái mũi hừ một tiếng, "Chẳng qua chỉ như thế."
Đơn giản chỉ nói về diện mạo, Trình Như Phong nhìn vị thị thiếp mặc váy dài màu xanh da trời đứng bên cạnh ả còn đẹp hơn mấy phần, mặt mày như họa, dịu dàng động lòng người, tuổi tác cùng mình cũng không kém bao nhiêu, Bạch chân nhân cũng không biết sao lại chọn cái tiểu nha đầu như vầy.
Mỹ nhân váy dài màu xanh da trời lôi kéo ả, "Kiều Hạnh, là chúng ta có việc cầu người, tỷ không được như vậy."
Nàng ta lại hành lễ với Trình Như Phong, nói: "Chào Trình cô nương, chúng ta là thị thiếp của Ánh Sơn chân nhân, ta kêu Thanh Đào, đây là Kiều Hạnh."
Trình Như Phong chỉ có thể dừng lại, hỏi: "Có chuyện gì à?"
Thanh Đào lại đỏ mặt, sau một lúc lâu cũng không ra tiếng.
Vẫn là Kiều Hạnh nói: "Nghe nói ngươi am hiểu thuật phòng the, chúng ta là tới thỉnh giáo. Chỉ cần ngươi chỉ dạy cho chúng ta, giá cả tùy ý khai."
Nói là thỉnh giáo, nhưng trong giọng nói lại mang theo loại kiêu căng cùng chán ghét không che dấu chút nào.
Nói chuyện với yêu nữ Dục Linh Tông, cũng làm ô uế miệng của mình.
Vốn dĩ Trình Như Phong cảm thấy Bạch Ánh Sơn đối với nàng khá tốt, gia quyến của y tới tìm nàng, nàng cũng không thể mặc kệ không hỏi, nhưng thái độ của Kiều Hạnh, lại làm nàng không vui.
"Không dạy." Nàng nói xong liền rời đi.
Kiều Hạnh tức giận đến dậm chân, lại cũng không dám làm gì.
Ai đều biết Bạch Ánh Sơn có bao nhiêu coi trọng cái yêu nữ này, ả nếu dám động thủ thật, nơi này lại là Sướng Viên, Trình Như Phong chỉ cần kêu một tiếng, Bạch Ánh Sơn sẽ lập tức chạy đến.
Ả chỉ có thể căm giận mà ở phía sau Trình Như Phong mắng, "Đắc ý cái gì? Chẳng qua chỉ là một yêu nữ Dục Linh Tông hạ tiện, ngươi cho rằng Ánh Sơn chân nhân nhất thời sủng ngươi là ngươi là có thể vô pháp vô thiên sao? Cũng không nhìn xem thân phận của mình là cái gì, cũng không nhìn xem đây là nơi nào? Chẳng qua là coi ngươi như thuốc dẫn chữa bệnh mà thôi, chỉ bằng vào xuất thân của ngươi, vĩnh viễn cũng đừng hy vọng có thể bước vào cửa Bạch gia."
Trình Như Phong không lời để nói.
Nàng vốn dĩ cũng không muốn bước vào cửa Bạch gia mà, có được không hả?
Nhưng mà, thị thiếp đã trực tiếp tới tìm nàng, lời đồn Bạch Ánh Sơn có bệnh kín, đại khái thật là càng ngày càng nghiêm trọng.
Lúc nàng cùng Bạch Ánh Sơn cùng nhau ăn cơm, cũng nhịn không được nhìn y thêm mấy lần.
"Làm sao vậy?" Bạch Ánh Sơn hỏi.
"Hôm nay thị thiếp của ngươi tới tìm ta." Trình Như Phong nói tiếp "Ngươi thật sự không có việc gì sao?"
Vì dấu diếm tác dụng chân chính của nàng, tự biên cái lời nói dối thì thôi đi, ngay cả thị thiếp của y cũng..... Có phải thật sự xảy ra vấn đề hay không?
Bạch Ánh Sơn có chút buồn bực, cũng chỉ có thể nói: "Không có việc gì."
Trình Như Phong khuyên nhủ, "Tuy rằng việc này có điểm khó mở miệng, nhưng nếu thật sự có vấn đề, ngàn vạn không cần giấu bệnh sợ thầy nha."
Sắc mặt của Bạch Ánh Sơn đều biến xanh.
Trình Như Phong còn tiếp tục nói: "Kỳ thật ta cũng cảm thấy, đã là tu vi Kim Đan, thân thể không có khả năng có vấn đề. Cho dù thật sự nhất thời không dậy nổi, đại khái cũng chỉ là nhân tố tâm lý. Bạch chân nhân ngươi hãy thả lỏng, từ từ sẽ tốt..."
Cả người Bạch Ánh Sơn đều không thích hợp.
Y vì sao phải ở chỗ này nghe nàng thảo luận vấn đề không ngẩng đầu lên được?
Có tin hay không y hiện tại có thể đem nàng đè lại hành hình ngay tại chỗ, để nàng nhìn xem rốt cuộc có vấn đề hay không?
Trình Như Phong lại hoàn toàn không có chú ý tới cảm xúc của y, nói xong liền trực tiếp nhảy vọt qua cái đề tài khác, vẻ mặt thỏa mãn đối với món ngon mỹ vị trên bàn, "A a a, chén súp Long Phượng này quả nhiên uống rất ngon. Một lát kêu Lưu tiên trù làm một phần nữa, ta mang đi cho Bạch Ký Lam nếm thử."
Bạch Ánh Sơn chỉ cảm thấy ngọn lửa dục vừa mới bốc lên, bị nàng một tiếng "Bạch Ký Lam" diệt đi hết một nửa, còn một nửa treo ở nơi đó không lên không xuống, cực kỳ khó chịu.
Rồi lại phân không rõ, rốt cuộc là bởi vì thân thể bị nghẹn lửa, hay là bởi vì thái độ của Trình Như Phong.
Y trước đó cảm thấy Bạch Ký Lam hỉ nộ vô thường, lúc này cảm thấy chính mình đại khái cũng có chút không bình thường.
Lần trước Trình Như Phong đi ra, đối với Bạch Ký Lam không chút nào để ý, thậm chí đều có thể đáp ứng Bạch Liên Nhạc, y đã rất tức giận.
Nhưng lần này, bọn họ tốt tốt đẹp đẹp như vậy, Trình Như Phong ăn một món, đều nghĩ phải mang cho Bạch Ký Lam, y vẫn như cũ... thực tức giận. Chỉ cảm thấy chỗ nào đó ở đáy lòng, nhói đau giống như bị kim đâm.
"A, đúng rồi." Chính Trình Như Phong nhắc tới Bạch Ký Lam, lại nghĩ tới một sự kiện, "Bạch Ký Lam có thể ngồi dậy, có thể làm một chiếc xe lăn cho hắn hay không? Tuy rằng chính hắn nói qua mấy ngày nữa là có thể khỏe hẳn, nhưng nói chung nằm lâu như vậy, có thể sớm một chút xuống giường cử động cũng tốt, ngươi cảm thấy sao?"
Nàng vì Bạch Ký Lam suy nghĩ như vậy, Bạch Ánh Sơn còn dư lại một nửa ngọn lửa kia, cũng lặng yên không một tiếng động mà tắt ngấm.
Y lên tiếng, lại nói: "Cái chuyện lần trước ta nói..... cô suy xét chưa?"
Trình Như Phong sửng sốt một cái.
Nàng chẳng qua là nhìn thấy Bạch Ký Lam mấy ngày nay đối với nàng rất tốt, bánh ít đi bánh quy lại mà thôi, không nghĩ đến Bạch Ánh Sơn đã hiểu lầm.
Nhưng mà Bạch Ký Lam còn chưa có khỏe hẳn, nàng còn phải ở chỗ này ngốc một thời gian, cũng ngại cự tuyệt, suy nghĩ một lát, vẫn là hàm hồ nói: "... Chờ sư phụ ta tới rồi nói sau."
Thương Ngô chân nhân thật sự thông đạt tình lý không bảo thủ, đến lúc đó nàng thuyết phục sư phụ so với thuyết phục bọn họ thì dễ dàng hơn.
Bạch Ánh Sơn lại không ý thức được Trình Như Phong chỉ là kế hoãn binh. Lấy giáo dưỡng của y mà nói, hôn nhân đại sự, muốn thỉnh sư phụ làm chủ, đây cũng là lẽ phải.
Hôn nhân phàm thế, đều là chú ý lệnh của cha mẹ lời người mai mối, giữa tu sĩ kết đạo lữ với nhau, tuy rằng không nghiêm khắc như vậy, nhưng còn có cha mẹ sư trưởng, đương nhiên vẫn là phải nên cùng các trưởng bối thương nghị.