Vừa bước vào bí cảnh, Trân Châu đã lâm vào trong bóng đêm hoàn toàn đen tối.
Nàng kinh hoảng trong nháy mắt, sau đó liền làm theo lời của giáo tập tiên sinh, nhắm mắt lại, hoàn toàn thả lỏng chính mình.
Hôm nay là kiểm nghiệm ngộ linh của bọn họ, đám người mới này, có thể trở thành đệ tử của Dục Linh Tông hay không, thì phải xem kết quả lần kiểm nghiệm này.
Trong cái bí cảnh nhỏ này, có rất nhiều loại linh vật được Dục Linh Tông thu thập trong ngàn vạn năm qua, chúng nó sẽ ở trong những người tiến vào kiểm nghiệm tìm kiếm chủ nhân phù hợp với mình, cũng ký kết khế ước.
Nghe nói đệ tử có tư chất tốt đã từng mang ra năm con linh thú.
Đương nhiên cũng có người cả một con cũng không thể ký khế ước thành công được, người như vậy thì sẽ bị đào thải, trở thành nô bộc ti tiện nhất của Dục Linh Tông.
Trân Châu đương nhiên không muốn biến thành tiện nô, nàng thả lỏng thân thể, nỗ lực vận chuyển linh lực của mình, ý đồ hấp dẫn linh vật trong bí cảnh tiến đến.
Nàng cũng không có chờ lâu lắm.
Trong bóng đêm không thể nhìn thấy vật gì, nhưng các cảm giác khác lại càng rõ ràng.
Nàng nghe được tiếng hô hấp thô nặng, hơi thở ấm áp từ má nàng lướt qua, lại đi xuống một đường kéo dài đến trước ngực, bụng nhỏ, ở nơi riêng tư của nàng dừng lại trong một lát, nhưng cuối cùng vẫn là rời đi xa.
Lại có một con vật lông xù xù cọ lên lưng nàng, ngưa ngứa.
Một bên khác, một con vật thân thể dài dài ướt lạnh trơn trượt quấn lên chân nàng, dọc theo chiếc đùi tuyết trắng thẳng tắp của nàng không ngừng hướng lên trên.
Trân Châu không khỏi đánh cái rùng mình.
Cái thứ kia hiển nhiên cũng cảm giác được, thật giống như tức khắc mất đi hứng thú, buông nàng ra, trượt đi rồi.
Bầu ngực nho nhỏ của Trân Châu còn chưa có bắt đầu phát dục bị cái gì đó ngậm lấy, đầu lưỡi linh hoạt ướt át trêu đùa hai hạt đậu đỏ trước ngực nàng. Phía dưới lại có lông chim nhẹ nhàng quét qua hoa đế của nàng.
Thật thoải mái... Trân Châu nhịn không được mím chặt môi, nhưng tiếng rên rỉ thấp thấp nho nhỏ lại vẫn như cũ từ trong cánh môi tràn ra. Nghe vào tai, vừa mị hoặc, lại vừa cảm thấy thẹn.
Trân Châu vội vàng che môi mình lại, lại phát hiện phát ra âm thanh cũng không phải chỉ có một mình nàng.
Những người cùng tiến vào chung với nàng, hoặc nhiều hoặc ít đều đang rên rỉ, thậm chí nàng còn nghe được một nữ hài tử phát ra tiếng thét sung sướng chói tai.
Mọi người ... đều đang... bị những linh vật đó đùa bỡn.
Âu yếm, khiêu khích, thăm dò, lựa chọn.
Đây là một màn kiểm nghiệm dâm mỹ.
Ngoại trừ việc không bị cắm vào, nhóm người mới này bị các loại linh vật mà bọn họ căn bản không biết là thứ gì lấy đủ loại phương thức đùa bỡn, cho đến cuối cùng chúng nó tuyển chọn nhận định chủ nhân.
Toàn bộ thân thể của Trân Châu đều đang nóng lên, giống như bốc cháy, nhưng lại thực mềm nhũn, giống như hóa thành nước vậy, mặc cho các linh vật lăn qua lộn lại, hạ thân càng là đã sớm ướt đẫm một mảnh, hoa huyệt lại ngưa ngứa, chỉ hận không được có cái gì đó cắm vào hung hăng đùa bỡn một phen.
Nhưng nàng là không có khả năng ở chỗ này được đến thỏa mãn.
Cho dù là Dục Linh Tông đem nhục dục xem như là việc tu hành, nguyên âm nguyên dương của các tu sĩ cũng rất quý giá, không có khả năng tùy tiện giao ra. Các linh vật mà Dục Linh Tông nuôi dưỡng, tự nhiên cũng đã sớm bị hạ cấm chế.
Linh vật vây quanh Trân Châu rất nhiều, nhưng lại tựa hồ cũng không có khuynh hướng muốn ký khế ước, Trân Châu không khỏi có chút sốt ruột, vừa chống cự khoái cảm trên dưới toàn thân, vừa liều mạng vận chuyển linh lực, trên người thấm ra mồ hôi mỏng cùng với hoa huyệt chảy ra xuân thủy đều tản mát ra mùi hương nhàn nhạt.
Mùi hương tươi mát hơi ngọt, linh vật bên người lại giống như ngửi được thôi tình hương nồng liệt nhất, tất cả động tác đều trở nên điên cuồng lên.
"Không cần...đùa bỡn," Trân Châu mềm mại nũng nịu thở dốc không thôi, "Khế ước... cùng ta ký khế ước đi... cầu các ngươi..."
Nàng sắp chịu không nổi rồi.
Đúng lúc này, có một viên hạt châu mát lạnh mượt mà chen vào trong hoa kính của nàng.
Trân Châu vốn tưởng rằng là cái linh vật nào đang chơi kiểu mới, một mặt kêu "Không được, không thể tiến vào." Một mặt duỗi tay, muốn đem hạt châu kia moi ra.
Hạt châu kia giống như là vật sống, nàng càng muốn moi, nó càng chen vào trong.
Hạt châu trơn trượt ở trong con đường bí ẩn nhỏ hẹp của nàng chen tới chen lui, Trân Châu theo bản năng muốn bài xuất cái dị vật kia, liền kẹp chặt lại, lúc kẹp lấy hạt châu, cũng mang đến một trận khoái cảm , chỗ sâu trong hoa huyệt nhịn không được lại chảy ra một luồn xuân thủy.
Hạt châu toàn bộ ngâm mình ở trong xuân thủy, cũng không bị lao ra, ngược lại lại lớn thêm một vòng.
Trân Châu hầu như đều muốn khóc ra.
"Không được, không được mà..."
Nàng lại duỗi thêm một ngón tay đi đào móc hạt châu kia ra, hạt châu kề sát đầu ngón tay của nàng chen lách đi vào phía trong, tựa hồ liền phải đụng tới tầng màng kia.
Trân Châu cả người đều muốn nổ tung, khóc kêu lên: "Không, không cần. Ta không động, ngươi cũng đừng động đậy nữa có được không? Không thể ở chỗ này... Thật sự không thể..."
Động tác này của nàng, không những không đem hạt châu moi ra, mà còn là hầu như muốn lộng tới chính mình tự tiết ra, xuân thủy trong hoa huyệt róc rách, không dừng, hạt châu tựa hồ thực vừa lòng, hút lấy xuân thủy của nàng, lại lớn thêm một vòng, sau đó kẹt ở nơi đó không động đậy.
Trân Châu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện thời gian kiểm nghiệm sắp phải kết thúc.
Làm sao bây giờ?
Nàng còn chưa có cùng linh vật ký khế ước.
Nếu đi ra ngoài, thì sẽ biến thành nữ nô hạ tiện, sẽ không còn có ngày trở mình.
Nàng không muốn như vậy.
Giống như là nghe được nàng kể lể cầu xin, trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một cái pháp trận.
Đúng là pháp trận ký kết mà giáo tập đã nói, mắt thấy thời gian sắp hết, nàng bất chấp nghĩ nhiều, liền bức một giọt tinh huyết của mình ra, nhỏ vào trong trận.
Pháp trận nháy mắt thu lại, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh lục, từ ấn đường của nàng hoàn toàn đi vào thức hải.
Ký kết thành công.
Nhưng làm cho Trân Châu buồn bực chính là, khế ước của nàng, đúng là ký với hạt châu kẹt ở trong tiểu huyệt nàng, đó là hạt giống của một gốc cây Thiên Hương Đằng.
Thiên Hương Đằng chẳng qua chỉ là linh thực cửu phẩm, ở trong linh vật bí cảnh này, đại khái xem như là đồ vật cấp thấp nhất. Huống chi vẫn là một hạt giống. Thời gian linh thực tu hành, vốn dĩ lâu hơn so với linh thú, mà đây vẫn còn là một hạt giống, thật không biết năm nào tháng nào mới có thể có tác dụng.
Hạt giống Thiên Hương Đằng đối với sự buồn bực của chủ nhân mới không để ý chút nào, sau khi khế ước thành công, truyền tới duy nhất ý tưởng là "Nước, uống ngon, còn muốn."
Nó nằm ở trong tiểu huyệt của Trân Châu, muốn uống nước gì còn dùng nhiều lời sao?
Nhưng đã ký khế ước rồi, Trân Châu cũng không có cách nào, chỉ có thể chấp nhận vận mệnh mà duỗi tay đi xuống, xoa nắn hoa đế của chính mình, ý đồ lại muốn lộng ra một đợt khoái cảm, chảy ra thêm chút nước cho nó uống.
----‐---------------------------------------
❌CẢNH BÁO: Đây là một bộ truyện H + np ( một nữ nhiều nam). Không yêu thương xin đừng buông lời cay đắng 🦋🦋