Chereads / Dục Linh Thiên Hạ / Chapter 2 - Chap 2: Cái này cũng coi là linh sủng sao?

Chapter 2 - Chap 2: Cái này cũng coi là linh sủng sao?

Thời gian kiểm nghiệm đúng lúc này kết thúc, Trân Châu vẫn còn duy trì trạng thái thủ dâm đã bị từ trong bí cảnh truyền tống ra ngoài.

Cũng may tất cả mọi người đều bị chơi đến đều lộ ra tư thái vũ mị, một nữ hài tử giữa ngực bị một con bạch xà quấn lấy, lớn tiếng phóng đãng kêu rên, chiếc lưỡi của con bạch xà còn chặt chẽ cuốn lấy một quả mọng đỏ hồng trên ngực nữ hài tử, mà một thiếu niên khác đang ẵm một con linh miêu liếm đến phát ra âm thanh tấm tắc, Trân Châu chính mình chơi chính mình như vậy, cũng hoàn toàn không tính là kỳ quặc.

Hai giáo tập một nam một nữ đều ở bên ngoài bí cảnh chờ.

Giáo tập nam tên là Lục Xuân Dương, nhìn qua chưa quá hai mươi tuổi, mặt như quan ngọc, phong thần tuấn lãng.

Hắn mỉm cười đánh giá tân đệ tử đợt này vừa mới ra tới, vừa lòng gật gật đầu, "Thoạt nhìn tố chất của đám người mới này cũng không tệ lắm."

Giáo tập nữ Bích Vân lại có điểm bắt bẻ mà nhíu đôi mày lá liễu được vẽ đến tinh xảo, "Cả một con linh sủng trên ngũ phẩm cũng không có, tính là cái gì."

"Sư muội yêu cầu cũng quá cao đi, những người này dù sao cũng là đệ tử ngoại môn tìm kiếm từ trong dân gian." Lục Xuân Dương tính tình tốt, vẫn như cũ chỉ là cười nói, "Mười bảy người đi vào, mười lăm người ký khế ước thành công, Sở Dương còn ký khế ước với hai con linh thú, thực không tồi mà."

Bích Vân hừ một tiếng, "Bất quá là một con lục phẩm Tuyết Hồ, một con thất phẩm Liệt Hỏa Tước. Con linh sủng đầu tiên của khế ước sẽ là linh sủng bổn mạng của chính mình, hắn cho dù có nhiều thêm hai con, về sau cũng không vượt qua được lục phẩm."

"Cũng không phải nói như vậy, xét đến cùng linh sủng cũng sẽ cùng chủ nhân cùng nhau trưởng thành không phải sao, nuôi dưỡng cho tốt cũng có thể nâng cấp."

Lục Xuân Dương nói như vậy, kỳ thật cũng không có bao nhiêu tự tin, chính hắn cũng rất rõ, chân chính những linh sủng thiên tư cao linh căn tốt, đã sớm bị các đại môn phái chọn hết rồi, còn đâu mà lưu lạc đến nơi đây?

Dư lại những thứ này cũng chính là miễn cưỡng tìm tướng quân trong đám người lùn mà thôi, rốt cuộc lại có thể trưởng thành bao nhiêu?

Kết quả tốt nhất, cũng chính là tu đến Trúc Cơ, không phải trở thành lô đỉnh của một vị cao nhân nào đó trong tông môn, sau này cũng có thể giống như bọn họ vậy, ở trong tông môn xử lý tạp vụ làm quản sự.

(Tìm tướng quân trong đám người lùn : chọn người tốt nhất trong đám người không xuất sắc.)

Trong lúc hai giáo tập nói chuyện, các đệ tử mới đã sửa sang lại một chút, phủ thêm áo ngoài, ấn theo nam nữ xếp thành hai hàng.

Lục Xuân Dương gật gật đầu, phân phó bọn họ đi về nghỉ ngơi trước, sáng sớm ngày mai tập hợp, hắn sẽ dẫn bọn họ đến chính điện tông môn, chư vị chân nhân trong môn sẽ đến chọn lựa đệ tử. Lại xua xua tay, có đệ tử tạp dịch tiến đến đây, đem hai người đào thải đưa đi nô viện.

Hai người đều là nữ hài tử mười ba mười bốn tuổi, vừa nghe nói đến nô viện liền hoa dung thất sắc, một người khóc lóc thảm thiết mà bò lại đây ôm chân giáo tập cầu tình, một người khác lại có chỗ không phục, chỉ vào Trân Châu nói: "Nàng ta cũng không có linh thú, vì sao nàng ta không cần đi nô viện?"

(hoa dung thất sắc : hình dung nữ tử cực kỳ hoảng sợ, như đóa hoa mỹ lệ mất đi màu sắc.)

Mọi người vừa mới hoàn thành khế ước, không có công pháp tương ứng, lại không có không gian bảo vật như loại túi trữ vật, linh thú khế ước không phải ôm ở trên tay, thì chính là đi theo bên chân, vừa nhìn là hiểu ngay, chỉ có Trân Châu hai tay trống trơn, thoạt nhìn đích xác cái gì cũng không có.

Lục Xuân Dương nhìn Trân Châu, cũng không khỏi hơi hơi nheo mắt. Hắn chỉ là cảm nhận được trên người Trân Châu có linh lực của khế ước, lại thật không nhìn ra là khế ước cái gì.

"Linh vật của ngươi là cái gì?" Hắn hỏi.

Trân Châu mở chân ra, hạt giống kia còn ở trong tiểu huyệt của nàng, nàng đã ký khế ước, hạt giống chính là linh sủng của nàng, tuy rằng biểu đạt cảm xúc không quá tình nguyện, nhưng vẫn là không có cãi mệnh lệnh của nàng, chậm rãi lăn ra ngoài.

Các thiếu niên thiếu nữ, bao gồm nhóm linh sủng, thấy một màn như vậy đều không khỏi cười ra tiếng, cái này tính là cái thứ gì!

Bích Vân càng là không chút nào che dấu mà cười nhạo một tiếng, "A, Thiên Hương Đằng. Cái này cũng coi là linh sủng sao?"

Trân Châu cũng biết linh sủng của mình cấp bậc thấp, nhưng bị mọi người bài xích khinh bỉ như vậy, vẫn là có chút không biết phải làm sao, nhấp môi đứng ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ trướng đến đỏ bừng, bộ dáng như muốn khóc ra.

Lục Xuân Dương có chút không đành lòng, có suy nghĩ muốn nói hai ba câu lời hay, nhưng Thiên Hương Đằng loại linh thực cấp thấp này, tùy ý có thể thấy được, quả thực cùng với cỏ dại không khác gì cho mấy, cho dù muốn khen cũng tìm không ra phải nói cái gì.

Hắn cũng không biết thứ này là như thế nào trà trộn vào trong bí cảnh. Cuối cùng chỉ có thể nhàn nhạt gật gật đầu, nói: "Nuôi dưỡng cho tốt."

Trân Châu ngoan ngoãn lên tiếng.

Dù sao đều đã ký khế ước, không dưỡng còn có thể thế nào?

Hạt giống Thiên Hương Đằng lập tức lấy tốc độ so với khi tới mau hơn mười lần, lại nhảy vào trong tiểu huyệt của Trân Châu, đâm cho Trân Châu cả người đều rùng cả mình, nhịn không được rên rỉ một tiếng, dẫn tới mấy thiếu niên bên cạnh đều nhìn nàng nhiều thêm vài lần.

Trân Châu xem như là nhỏ tuổi nhất bên trong đám đệ tử này, năm nay mới bảy tuổi.

Tuy rằng linh sủng khế ước này chẳng ra gì, nhưng tốc độ tu hành của bản thân nàng ở nơi đó, còn xem như là đệ tử đáng giá bồi dưỡng, Lục Xuân Dương rất xem trọng nàng, vẻ mặt ôn hoà mà kêu nàng đi về trước.

Hai nữ hài tử bị đào thải thì không có mạng tốt như vậy, khóc la bị kéo đi. Vào nô viện, về sau cũng không tính là con người.

Mỗi ngày không những phải làm công việc dơ nhất mệt nhất, mà còn trở thành công cụ tiết dục mà ai cũng đều có thể thao, cho dù bị người thải bổ đến chết, cũng sẽ không có người nói nhiều thêm một câu.

Trân Châu nhìn họ với vẻ mặt không có biểu tình gì, vừa không ghi hận đối phương có ý đồ kéo nàng xuống nước, cũng hoàn toàn không đồng tình những tháng ngày về sau của họ.

Tóm lại, nếu không phải có viên hạt giống kia, bị kéo đi chính là nàng.

Nàng vốn dĩ chính là nô tịch, thật vất vả mới mượn cơ hội Dục Linh Tông chiêu tân đệ tử mới nhảy ra, nàng không bao giờ muốn trở lại sống trong những ngày tháng kia nữa.