Chereads / Dưa Gang Nhỏ Của Anh / Chapter 10 - Chương 10

Chapter 10 - Chương 10

Hừ, tức chết! Thật là tức chết đi được!

Viên Viên toàn thân bị tức giận bao phủ, bước nhanh ra hành lang bệnh viện.

Có lẽ là khí thế của cô kinh người đến mức, bất kể là bác sĩ, y tá hay bệnh nhân, tất cả đều tự động tránh đường cho cô đi.

Bản năng nói cho bọn họ biết, cô gái này hiện tại rất nguy hiểm, tốt nhất là không nên đến gần.

"Viên Viên ! Em nghe anh giải thích!"

Nghe thanh âm Khương Đường từ sau truyền đến, bước chân của Viên Viên gấp hơn .

"Viên Viên, Chị gái dưa gang không phải là anh gọi! Em hãy nghe anh nói đã!"

Ghê tởm! Lại còn trong đám đông ở đại sảnh kêu cô như vậy... Cô rất tức giận !

Đột nhiên một cánh tay khoác lên trên vai của cô, cô không chút suy nghĩ, đưa tay lui về phía sau khom đầu gối xuống, trọng tâm dồn về phía trước, sau đó dùng lực.

"Ây da!"

Cô làm một cú ném qua vai, một người đàn ông liền té xuống trước mặt cô.

"Đáng ghét, tốt nhất là ngươi ngã chết luôn đi!"

"Cô..." Người đàn ông té xuống đất đưa hai tay run rẩy, toàn thân đau đến nước mắt hắn lưng tròng.

"A! Phó viện trưởng! anh không sao chứ?" Y tá ở một bên kinh ngạc hô to. "Cô gái này! Cô thật là quá đáng, tại sao vô duyên vô cớ lại ném ngã người ta như vậy? Phó viện trưởng chẳng qua là có chuyện muốn nói với cô thôi mà!"

"Hả, tôi..." Viên Viên khó trả lời.

Cô cho là người mới vừa chụp bả vai cô là tên khốn Khương Đường kia, cho nên mới không thèm nhìn tới dùng chiêu sở trường vật người qua vai.

Cô quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc cuả Khương Đường đứng ở cách đó không xa.

Đáng ghét! Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!

Cô mắc cỡ dậm chân, nói với người đàn ông xui xẻo đang nằm trên đất nói một tiếng "Thật xin lỗi" rồi liền mặt xám mày tro rời đi.

Mắc cỡ muốn chết, cô sau này không bao giờ... muốn bước chân vào bệnh viện này nữa! Trải qua một ngày bận rộn, tan việc về đến nhà, Trình Viên Viên vẫn cảm thấy tâm thần rối loạn.

Cô vốn là muốn tìm cơ hội đem chuyện của mình với Khương Đường nói cho Diệp Linh biết, nhưng vì Diệp Linh gần đây đang bận rộn chuẩn bị cùng anh chàng Đầu Gỗ đi Hokkaido, nhìn bộ dáng hưng phấn vui vẻ cuả cô ấy, Viên Viên cũng không muốn quấy rầy.

Mấy ngày sau đó, đến khi Diệp Linh ra nước ngoài, Trình Viên Viên vẫn chưa đem chuyện của mình nói cho cô ấy biết.

Trong mấy ngày này, Khương Đường không phải là không muốn đi tìm cô, nhưng vì cô không chịu nhận điện thoại của hắn, cho dù hắn trăm cay nghìn đắng đứng ở ngoài nhà trẻ tìm cô, cũng không thể thấy cô đâu.

Cô chính là không muốn gặp hắn!

Dù sao đối với hắn mà nói, cô chỉ là một phụ nữ ngốc có bộ ngực lớn mà thôi!

Dù sao đàn ông đều là giống nhau, chỉ thích bộ ngực của cô, không hề thương cô!

Dù sao... Dù sao cô biết dáng dấp mình không đủ xinh đẹp, điều kiện cũng không đủ hấp dẫn người, hơn nữa tuổi cũng lớn mà vẫn chưa kết hôn, tựa như một cái bánh ngọt quá hạn sử dụng, bán cũng không được, đại khái chỉ có thể chờ nơi sản xuất thu về mà thôi.

Chẳng lẽ cô tìm khắp nơi cũng không tìm được một người bạn đời sao?

Nghĩ tới đây, cô thấy uất ức đến muốn khóc.

Mất đi lần đầu tiên, cô cũng không cảm thấy buồn bã mất mác, hơn nữa nói thật, đối tượng là Khương Đường, cô cũng không cảm thấy có gì xấu hỗ hoặc là có cảm giác bị khi dễ.

Suy nghĩ một chút lại thấy thật là kì, sao cô lại có thể có cảm giác như vậy chứ?

Cô cùng Khương Đường quen biết lâu như vậy, có lúc tựa như chị em cãi nhau ầm ĩ, trước kia cô thỉnh thoảng gặp phải chuyện suy sụp tinh thần rất khó vượt qua, Khương Đường luôn nghĩ ra biện pháp an ủi cô, chọc cô cười. Giống như lần này cô hẹn hò thất bại, Khương Đường cũng thật lòng muốn an ủi cô, cho nên mới mang cô đi uống bia tâm sự, chẳng qua là tửu lượng của cô không tốt nên mới có thể...

Ôi! Trình Viên Viên thở dài.

Đây là lần đầu tiên cô đối với một người đàn ông có loại cảm giác vừa yêu vừa hận rồi lại có một chút níu kéo không buông.

Mặc dù trong miệng nói ghét hắn, cả đời cũng không muốn gặp lại hắn, nhưng trong lòng cô hiểu, đây chỉ là nói lẫy mà thôi.

Chỉ cần hơi tỉnh táo lại, vừa nghĩ tới không thể gặp lại được Khương Đường, cô cảm thấy ngực có cảm giác khó chịu, buồn buồn, lại có chút đau nhói.

Sự hiện hữu của hắn sớm đã thành chuyện hiển nhiên, đùng một cái nói cô muốn rời khỏi hắn, vĩnh viễn không hề nhìn thấy hắn nữa, xem hắn giống như không còn tồn tại trên cái thế giới này, cô đột nhiên có cảm giác... đau lòng.

Đây là yêu sao?

Nhưng sao có thể như vậy? Đối phương tuổi còn nhỏ hơn cô, vừa lỗ mãng vừa háo sắc!

Ở trong mắt Viên Viên, hắn tựa như một người em trai, nhưng cô đối với hắn từ trước tới giờ chưa có bất kì "tà niệm" nào, thỉnh thoảng Diệp Linh có nói đùa, nếu như Khương Đường không phải emtrai mà là anh trai của cô ấy thì hắn đã sớm theo đuổi Viên Viên từ lâu, cứ như vậy, Viên Viên sẽ trở thành người nhà của cô, hai người chân chính trở thành chị em tốt.

Nhưng mà, Diệp Linh kể từ khi yêu anh chàng Đầu Gỗ kia, thường huỷ hẹn với cô, tình nguyện theo sau lưng người đàn ông kia đi khắp nơi, cho dù hầu như mỗi lần về nhà đều mang theo hốc mắt đỏ au, nhưng tình yêu của cô ấy đối với anh chàng Đầu Gỗ kia chưa từng biến mất.

Đây chính là cảm giác khi yêu một người hay sao?

Bất kể gặp phải bao nhiêu cản trở, bất kể đối phương cự tuyệt bao nhiêu lần, chỉ cần bản thân đối với hắn cảm thấy có tình yêu, thì bât cứ giá nào cũng vẫn nguyện ý theo đuổi đến cùng.

Thoạt nhìn thì có vẻ tất ngu ngốc, nhưng vì tình yêu mà tranh đấu thì cho dù vết thương có chồng chất, cũng vẫn không hề cảm thấy mệt mỏi, thậm chí còn có thể vì thứ tình cảm ngốc nghếch này mà nở nụ cười mãn nguyện. Loại cảm giác này, không phải ai cũng hiểu được.

Thật ra, Viên Viên cảm thấy có chút hâm mộ Diệp Linh.

Có lẽ là do cá tính của cô, hoặc ví như nếu bản thân cô đối với bọn đàn ông chỉ biết hứng thú với bộ ngực của phụ nữ không có ác cảm thì ấn tương của bọn họ trong lòng cô vốn vẫn không tốt chút nào.

Nhưng có một người ngoại lệ, đó chính là Khương Đường.

Cô biết chỉ khi nào có Khương Đường ở trước mặt cô, cô mới cảm thấy dễ chịu không cần che giấu khuyết điểm của mình, cho dù không có trang điểm cô cũng không phải sợ, dù sao trước kia Khương Đường cũng đã từng nhìn thấy khuôn mặt của cô lúc cô không trang điểm, cần gì phải cố tình ở trước mặt hắn làm bộ làm tịch?

Cô vẫn cho là, loại cảm giác tự do tự tại này chính là vì cô xem hắn như người nhà, vĩnh viễn cũng không thay đổi, cho dù trong tương ai cũng sẽ có người trong lòng của riêng mình, nhưng dù thế cũng sẽ không ảnh hưởng đến loại tình cảm diệu kì này. Có phải như vậy không?

Nói đến bạn gái mới nhớ, trong trí nhớ của cô, dường như Khương Đường chưa từng nghiêm túc với người bạn gái nào.

Hắn vừa lên trung học, đúng là từng theo đuổi không ít người, nhưng khi lên đại học, giống như ngoan hơn rất nhiều, cả ngày lẫn đêm vội vàng đọc sách, thực tập, có lúc cũng sẽ đi tranh thủ đi làm thêm, ngược lại không giống thời trung học, lúc nào cũng đem hai chữ "cua gái" giắt ở khoé miệng.

Trình Viên Viên thẩn thờ ngồi nghĩ ngợi, bụng cô bỗng phát ra âm thanh, thì ra trời đã tối rồi, cô vội vàng đứng lên chuẩn bị cơm tối.

Cô ở trong nhà bếp chạy đông chạy tây, một chốc sau, cô ngẩn người, cắn cắn chiếc đũa trong miệng, suy nghĩ không biết cảnh ăn cơm một mình này sẽ kéo dài đến bao giờ?

Cô xoay người nhìn đến cái bàn nhỏ trước ti vi trong phòng khách, nếu như có người cùng với cô ăn cơm... . Trong nháy mắt, cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Khương Đường.

Cô ngẩn người, chớp mắt mấy cái, đột nhiên cảm thấy hình ảnh giống như thật.

Hắn mặc chiếc áo blouse trắng, mang mắt kính lịch sự, cầm chén cơm trên bàn lên, ngón tay thon dài vươn lấy chiếc đũa, sau đó ngẩng đầu lên, hướng về phía cô mỉm cười.

"Viên Viên, ăn ngon thật." Thanh âm hắn trầm thấp nói chuyện với cô.

Hơn nữa, hắn còn quan tâm lại gần cô, hôn lên trên khuôn mặt - nơi cô không cẩn thận làm vươn lại một hạt cơm...

Ôi, hình như cô nghe thấy mùi khét thì phải?

"A! Chết rồi, món thịt hầm khoai tây của cô khét đen thui rồi!"

Ngu ngốc, ngu ngốc, đang nấu cơm lại đi suy nghĩ lung tung làm gì chứ?

Viên Viên vội vàng mở quạt điện hút gió trong nhà bếp, rồi lại mỡ toang cửa sổ, một tay che mặt ho khan, một tay hướng trong không khi phẩy phẩy xua khói.

"Thật là, dạo này mình bị cái gì vậy?" Cô ảo não lầm bầm.

Rốt cuộc là thế nào?

Tại sao lúc nào cô cũng nghĩ đến người đàn ông kia cơ chứ?