Không được, hiện tại hắn đang ở phòng bệnh nhi, bên cạnh toàn là trẻ con, nếu như để các bà mẹ hoặc y tá nhìn thấy dáng vẻ động dục của hắn, nhất định hắn sẽ bị y tá trưởng đuổi đi.
Tắt điện thoại, hắn không khỏi hít sâu một hơi, nuốt tực giận váo bụng.
Hắn hiện tại phải chuyên tâm làm việc mới được, làm bác sĩ ngàn vạn lần cũng không thể để chuyện riêng tư cá nhân ảnh hưởng đến việc chẩn đoán bệnh.
Khương Đường thu hồi dáng vẻ nghiêm túc, từ chỗ y tá đứng cầm lấy bộ tài liệu bệnh án.
Ánh mắt y tá có chút lóe lên, thừa dịp hắn không chú ý , đem một tờ giấy hồng bỏ vào phong thư màu trắng rồi nhét vào túi của hắn.
Đừng xem Khương Đường không có bạn gái, trên thực tế "đường tình duyên" của hắn rất tốt, rất nhiều nữ y tá thực tập thầm mếm vẻ ngoài anh tuấn của hắn, thân hình thon dài, khi mặc áo blouse vào càng tăng thêm nét lịch sự nhã nhặn.
Đối với các cô mà nói, trên người Khương Đường luôn vô tình tản mát ra một loại cảm giác thân thiết và nhã nhặn, với lại hắn cũng thường giúp đỡ những y tá vừa mới bắt đầu thực tập còn chưa hiểu việc, để những nữ y tá này chỉ cần thấy nụ cười của hắn liền giống như mở cờ trong bụng, làm cho hắn thư tình thu mãi không hết.
Nhưng không biết tại sao, Khương Đường đối với các cô không có chút hứng thú, không phải là hắn không thích những cô gái trẻ tuổi hơn so với hắn, chẳng qua là trong mắt hắn, những nữ y tá này đều giống như em gái hắn, thỉnh thoảng giúp một tay thì còn có thể, nhưng để chăm sóc cả đời thì thật khó.
Về phần hắn, không biết có phải người hắn muốn chính là những cô gái trưởng thành như chị của hắn hay không?
Chính hắn cũng không xác định được điều này, mặc dù hắn rất hâm mộ bạn tốt Ôn Phong Nhã có mối tình chị em, nhưng hắn cũng biết thật ra thì hai người đó để đến với nhau cũng không phải chuyện dễ dàng gì, Ôn Phong Nhã hiện tại vẫn đang cố gắng điều chỉnh bản thân, hy vọng có thể xứng với chị gái xinh đẹp.
Chị gái xinh đẹp... thử hỏi chung quanh hắn có ai có thể trở thành "chị gái xinh đẹp" của hắn, có lẽ cũng chỏ có Trình Viên Viên – Chị gái dưa gang của hắn.
Hai người đều là chị, một người thì xinh đẹp, một người thì có bộ ngực mê người, cảm giác khác nhau không ít, hai cô gái so về cá tính lẫn dáng người thật giống như một trời một vực.
Trong mắt Khương Đường, Trình Viên Viên là một người rất hiền lành, lại thích cậy mạnh giả bộ làm người kiên cường.
Không biết từ lúc nào, hắn có cảm giác mình phải bảo vệ cô, không để cho cô bị thương tổn.
Viên Viên đối với đàn ông có sự chán ghét cùng bài xích, hắn cũng biết rõ nguyên nhân vì sao như thế, cô cũng có vài lần để bạn bè người quen sắp xếp cho mình xem mắt, nhưng không có lần nào được như ý muốn.
Bất quá, mỗi lần Trình Viên Viên xem mắt thất bại, trong lòng hắn sẽ xuất hiện một loại cảm giác nhẹ nhõm, ngày trước hắn vẫn không hiểu vì sao mình như thế, nhưng giờ đây, có vẻ như hắn đã biết được nguyên do rồi.
Là bởi vì hắn thích cô sao?
Nếu thật là vì thứ tình cảm này, vậy thì hắn bắt đầu thích cô từ khi nào?
Khương Đường không khỏi nghĩ về chuyện nhiều năm về trước . Ngày đó hắn bởi vì cảm mạo nặng mà mất đi ý thức, bị đưa đến bệnh viện, tỉnh táo lại, sau đó liền có một cô gái nhào vào trong ngực hắn khóc rống, đó là lần đầu tiên hắn ôm một cô gái.
Sự đau lòng cũng mang lại cảm giác kì diệu như vậy, hắn đến bây giờ cũng còn nhớ rất rõ.
Có phải hay không chính do là cái ôm đó, để cho hắn từ đó luôn bị khống chết, trừ phi trong cuộc đời của hắn xuất hiện một Trình Viên Viên thứ hai, nếu không hắn không bao giờ ... đối với phụ nữ khác động tình?
Loại cảm giác này... Thật là rất khó để làm rõ, giống như đang ở trong sương mù, rõ ràng biết phía trước có gì đó, nhưng là chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hình dáng, muốn đến gần, nhưng càng chạy lại giống như càng cách xa, lòng bất an kéo dài , không biết phải làm thế nào mới dẹp yên được.
Hắn thở dài, bộ dáng u buồn, không biết có y tá đang núp ở một bên rình coi hắn.
Các y tá phía sau mặt tràn đầy sau mê, đứng sau đó là một người đàn ông nhìn hắn một cách quái gở.
Hắn chính là bạn học cùng lớp với Khương Đường -Thi Vịnh Triển, hắn ung dung thản nhiên thấy tất cả, trong mắt vẫn như cũ loé lên ánh sáng, giống như đang chuẩn bị cái gì đó.
Khương Đường đột nhiên cảm thấy toàn thân run lên một cái.
Kỳ lạ, máy điều hoà trong bệnh viện rõ ràng là đang ỡ nhiệt độ bình thường, tại sao hắn lại đột nhiên lại thấy rét run? Sau một tuần, Khương Đường vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tìm Viên Viên giải thích rõ ráng, nhưng cô giống như không có can đảm, bày ra bộ dạng như con đà điểu trốn tránh hắn, cũng không nhận điện thoại của hắn.
Ngày hôm nay, thời gian trôi qua thật mau, nhà trẻ cũng đã đến giờ tan học, người bạn nhỏ Đại Ban đã bắt đầu quét dọn phòng học, các giáo viên cũng đang chuẩn bị giao cho những bạn nhỏ bài tập về nhà.
Lúc này, một bé gái tóc hai bím đã chạy tới chỗViên Viên nói "Cô giáo, có người không chịu quét dọn!"
"Là ai không nghe lời như vậy?" Viên Viên cố ý giả bộ rất tức giận "Mau nói cho cô biết xem nào."
Cô bé dắt tay của cô, đi tới một gian phòng học bên ngoài.
Cô vừa nhìn bên trong, chỉ thấy các bạn nhỏ ai cũng đang cố gắng quét dọn, chỉ có một bé trai đang ngồi xếp bằng trên một cái bàn lớn, cặp mắt nhắm lại, cái gì cũng không làm.
Viên Viên nhận ra đứa bé này, nghe các giáo viên khác nói, đứa bé này luôn ở trạng thái "Thiên Mã Hành Không" , hay suy nghĩ lung tung, thường gây ra một đống phiền toái, để cho các giáo viên khác không phải là giận đến thiếu chút nữa phát điên, thì cũng là bị hắn chọc cho cười đến đau cả bụng. [(Thiên Mã Hành Không : Ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc)]
Giáo viên chủ nhiệm của lớp này hiện không có ở đây, Trình Viên Viên không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng học, vỗ nhẹ đầu cậu bé, hỏi: "Tại sao con không chịu quét dọn với các bạn? Như vậy là không được, tất cả các bạn đều đang cố gắng dọn vệ sinh đấy !"
Cậu bé không để ý đến cô.
Trình Viên Viên lại nói thêm mấy câu, cậu bé cũng không có đáp lại, vì vậy cô không khỏi có chút nổi giận.
Đứa trẻ này rốt cuộc là muốn cái gì, dáng vẻ sao không tự nhiên lại thành ra như vậy!
"Nếu con không chịu trả lời cô, cô sẽ phạt con từ nay về sau không được phép uống trà và ăn điểm tâm nữa!"
Nhà trẻ buổi chiều là lúc tất cả những bạn nhỏ mong đợi nhất, bởi vì phòng bếp có bánh kem, luôn làm mê những bạn nhỏ thích ăn bánh ngọt, bạn nhỏ nào cũng yêu chết món bánh này .
Quả nhiên, vừa nghe đến những lời này, cậu bé lập tức mở mắt.
"Cô ơi! Đừng mà! Dì đầu bếp nói rằng ngày mai sẽ có món bánh sô-cô-la trứng đó!
"Vậy con tại sao con không cùng các bạn khác quét dọn?"
Cậu bé ngước cổ lên, giả bộ vẻ mặt nghiêm túc "Cô không nhìn ra được sao?"
Trình Viên Viên vô cùng khó hiểu "Không nhìn ra cái gì?"
"Con chính là Thần thổ địa đó! Thần thổ địa đương nhiên không cần quét dọn, chỉ cần ngồi đây nhìn người khác quét dọn là tốt rồi."
Viên Viên thiếu chút nữa trượt chân ngã trên mặt đất.
Rốt cuộc thì trong đầu cậu bé có thể tự mình tưởng tượng thêm cái gì nữa đây!
"Mặc kệ con có phải là Thần thổ địa hay không, ngay lập tức xuống dọn dẹp cùng các bạn cho cô!"