Quân Việt vẫn chủ động tấn công mặc dù hai cánh hai bên đã thất thủ khiến cho quân Sa có chút bất ngờ, nhưng mà xét theo tình hình hiện tại thì đây chẳng khác gì cá tự sa vào lưới.
Một tên lính nhất giai hậu kỳ thân cận của Lưu Chấn Phong đắc ý cười nói:
- Bọn Việt quốc ngu dốt xem ra đã cử một tên điên ra trận, vừa thí một vạn quân xong giờ tiếp tục thí tiếp. Xem ra chúng muốn kết thúc trận chiến sớm. Ngài xem kìa, bọn chúng không theo một đội hình nào cả, khí thế cũng không có, binh khí thì hỗn tạp không khác gì một lũ ô hợp. Xem chừng lần này ngài chẳng cần trực tiếp chiến đấu thì chúng ta vẫn thừa sức thắng.
Lưu Chấn Phong kinh nghiệm chinh chiến chục năm vẫn chưa hề thấy qua một kẻ cuồng ngông nào như Ma Kim "Mật thám có vẻ đã nhầm khi đánh giá đám lính đánh thuê kia rất nguy hiểm."
Tuy vậy, y không hề lơ là mà cẩn thận dặn dò đám thuộc hạ:
- Tên cầm lưỡi hái dẫn đầu xem ra khá mạnh, ta sẽ chú ý đến hắn, nếu cần thiết thì đích thân ta sẽ xử lý, ngoài hắn ra thì còn có mười tên mang thiết giáp và đeo mặt nạ. Các ngươi nên chăm sóc đối phương cho tốt, xem chừng đấy là lũ lính đánh thuê nhất giai hậu kỳ Việt quốc mới phái đến.
- Tuân lệnh!
Hiện tại đạo quân chính do Lưu Chấn Phong dẫn đầu chỉ còn khoảng ba mươi nhất giai hậu kỳ do đã phân tản đi nơi khác, tuy vậy bọn họ vẫn ỷ y rằng đang hơn đối phương về lực lượng nên quyết định giao tranh trực diện thay vì tạm hoãn để chờ hai đạo quân gần đó yểm trợ.
Không chỉ có nhất giai hậu kỳ ra trận, bên Sa quốc còn cử theo hai nhị giai trung kỳ trợ chiến, nhiệm vụ của họ là phi hành giữa các cánh quân để thuận tiện liên lạc. Tuy nhiên trận này thì xem ra không cần thiết nên hai tên nhị giai trung kỳ đó thoải mái bay trên cao thảnh thơi quan sát cuộc vui của đám phàm nhân:
- Cá cược một linh thạch không? Ta đoán trận này Lưu nguyên soái sẽ chiến thắng trong một canh giờ.
- Ta đoán nửa canh giờ.
- Ha ha, ngươi thông minh đấy! Chốt kèo.
.
Trống kèn nổi lên, lá cờ Sa Quốc phất phới, toàn quân khí thế sục sôi vì đây có lẽ là trận chiến cuối cùng.
- Tấn công!!!
Hai đạo quân ồ ạt sát lá cà, Ma Kim cầm trên tay lưỡi hái điên cuồng tàn sát, tay cầm cán, cả người xoay tròn, trung bình mỗi giây đã chém đứt năm, bảy tên.
Những ngọn giáo dài của quân địch chẳng thể nào đâm xuyên qua lớp da cứng hơn sắt của hắn. Hắn như một cơn lốc xoáy di chuyển đến đâu thì địch nhân bốc hơi đến đấy.
Lưu Chấn Phong không thể nào từ xa quan sát được nữa "Nếu thế này thì nhuệ khí quân ta sẽ bị áp chế mất."
Quân Sa tản ra hai bên nhường đường cho nguyên soái dũng mạnh phóng ngựa lao tới vị trí của tên ma đầu.
Nhảy xuống ngựa, Lưu Chấn Phong lập tức rút kiếm ra giao đấu. Những binh lính xung quanh lập tức lùi ra khỏi khu vực này vì không muốn rơi vào tình trạng trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết.
Lưu Chấn Phong khoác trên người một bộ giáp nhất giai, tuy không phải là thứ bảo vật gì đứng đầu thiên hạ nhưng vẫn đủ để phòng ngự trước mấy cây kim bé tí. Còn vũ khí mà y dùng là một cây kiếm cong được truyền lại trong dòng tộc, không có gì đáng gờm nhưng đương nhiên Ma Kim không muốn lấy thân mình thử nghiệm độ sắc bén của nó.
Không hổ là chiến binh được ca tụng là mạnh nhất Sa Quốc, Lưu Chấn Phong có thế bắt kịp được với tốc độ nhanh như gió của Ma Kim, hai người đánh nhau chục hiệp không phân thắng bại.
Đòn đánh của Lưu Chấn Phong ngoài tỏa ra dư chấn mà còn tạo ra dư ảnh, biến hóa khôn lường, có những lúc tưởng chừng đã áp đảo Ma Kim. Tuy vậy, y cố gắng hết sức vẫn chẳng thể dứt điểm được.
Khác với lần đối đầu với Vũ Nguyệt, đối phương chẳng chịu cởi bỏ giáp sắt ra nên Ma Kim đơn thuần là dùng cây lưỡi hái quơ đại trước mặt, mục đích chủ yếu là tách tên nguyên soái này khỏi trận đại chiến, đối phương cũng có cùng suy nghĩ với hắn vì tin chắc binh lính của mình trên cơ hoàn toàn.
Tầm nửa canh giờ sau, thế trận đã định. Nhưng không như dự đoán của hai tên tu chân giả kia là quân Sa sẽ chiến thắng chóng vánh mà ngược lại, họ đã bị quân Việt đánh cho tan tác.
Đám nhất giai hậu kỳ binh lính của quân Sa, xét về kỹ thuật chiến đấu thì không hề thua kém nhất giai giáo đồ Nhật Nguyệt, tuy vậy, những khía cạnh còn lại thì có phần chênh lệch.
Thứ nhất, về mặt tâm lý, quân Sa hiện giờ rất chủ quan, nôn nóng kết thúc sớm trận chiến, trong khi đó đám nô lệ của Ma Kim vẫn luôn giữ vững tinh thần thép.
Thứ hai, tương quan lực lượng, quân Sa hiện chỉ có ba mươi nhất giai hậu kỳ (không tính Lưu Chấn Phong), còn quân Việt có tận bốn mươi nhất giai hậu kỳ (không tính Ma Kim)
Thứ ba, về mục tiêu chiến đấu, những nhất giai hậu kỳ của quân Sa tập trung kết liễu nhất giai hậu kỳ phe đối phương, sau đó mới tiêu diệt những binh lính bình thường. Ngược lại, Ma Kim đã dặn dò các nô lệ là cố gắng hạ sát nhiều người nhất có thể ngay khi giao tranh xảy ra.
Và cuối cùng, điểm mấu chốt để khiến cho toán quân nhất giai hậu kỳ của quân Sa tử trận nhanh như thế đó chính là việc họ lầm tưởng mười kẻ đeo mặt nạ chính là đám lính đánh thuê. Thực tế thì mười kẻ đó chỉ là mười binh lính giỏi nhất trong số năm vạn quân Việt quốc.
Hắn cho mười tên này trang bị những bộ giáp nhất giai cứng cáp, mục đích duy nhất chính là ở đằng sau làm mồi câu dẫn, thu hút sự chú ý của quân địch. Đám nhất giai binh lính của Sa quốc như những con thiêu thân, bất chấp hiểm nguy vượt qua dàn chắn phía trước để giành lấy chiến công. Bởi lẽ việc giết được nhất giai binh lính rất đáng giá, một cái đầu tương đương với một linh thạch.
Nhưng mà để làm được điều đấy, dù là ba đánh một đi nữa thì rất tốn sức, đã vậy Ma Kim còn triệu ra ba tên phân thân cùng với bốn mươi nô lệ đánh lén ba mươi tên nhất giai hậu kỳ quân địch nhân lúc bọn chúng sơ ý.
Sau khi đã triệt hạ toán quân nhất giai hậu kỳ của quân Sa thì thế trận đã xác định. Bởi lẽ binh lính thường dù có đông như nào cũng không thể đả thương nhất giai hậu kỳ tinh nhuệ.
Ma Kim bản thể chỉ việc cù nhây khiến cho Lưu Chấn Phong không thể quan sát tổng quan thế trận, lúc y nhận ra thì hơi muộn, hơn hai vạn quân Sa đã bỏ mạng trong khi quân Việt mới chỉ tổn thất gần một vạn.
.
- Rút quân! Rút quân!
Lưu Chấn Phong lập tức ra lệnh cho toàn quân rút lui bảo toàn lực lượng, đồng thời bảo hai tên nhị giai trung kỳ chia ra gọi cứu viện khẩn cấp từ hai cánh quân gần đó. Một tên tu chân giả đề nghị chở y rút lui trước không, tuy nhiên y đã từ chối vì trọng trách đang gánh trên vai, với cả có chiến mã Sa quốc, biết chắc kiểu gì kẻ thù cũng sẽ không bắt kịp.
Quân Việt lúc này chỉ cần làm một việc đơn giản là đuổi theo và ra sức giết chóc bởi vì địch không thể chống trả. Ma Kim cũng góp vui, ung dung đứng giữa vạn người lấy thân mình làm một chiếc chong chóng tre khát máu, còn ba phân thân thì dùng Khiển Xạ kỹ điều khiển hơn một trăm cây kim đâm xuyên quân thù.
Con đường rút lui của quân Sa để lại vệt máu dài trên hoang mạc, thi thể la liệt, binh lính còn sống thì hoảng sợ la hét, dẫm đạp lên nhau bỏ chạy. Cảnh tượng nhìn vào thì chẳng ai nghĩ đó là một cuộc chiến mà giống cuộc tàn sát một chiều hơn.
Dẫu đã rút lui một quãng khá xa nhưng mà quân tiếp viện vẫn chưa hề có mặt.
"Khốn khiếp, đám nhất giai binh lính đâu cả rồi, sao tới tận bây giờ vẫn chưa tới nơi chứ!" Lưu Chấn Phong bất lực nhìn đám lính dưới trướng lần lượt gục ngã những không còn cách nào khác.
Y đâu biết rằng, hai tên nhị giai trung kỳ kia đã bị đám nô lệ nhị giai của Ma Kim chặn đường, mặc dù không xảy ra tử chiến nhưng đã khiến cho việc truyền tin bị chậm trễ.
Theo toan tính của nguyên soái Lưu Chấn Phong, đạo quân của y sẽ lùi tới hẻm núi, tận dụng địa hình chật hẹp của nơi đây mà kiên cường chống trả. Câu giờ đến lúc hai đạo quân tiếp viện đến bọc hậu từ đằng sau, một lần giết sạch quân Việt.
Thế nhưng ra sức cố thủ ở đây đã quá một canh giờ mà Lưu Chấn Phong vẫn chưa thấy bóng dáng của quân viện trợ đâu, hiện tại đạo quân của y chỉ còn lại hơn một vạn quân, nếu còn kháng cự thì chắc chắn sẽ bị tiêu diệt toàn bộ, y lần nữa đưa ra hạ sách rút lui để bảo toàn lực lượng. Nhưng mà Ma Kim há lại dễ dàng buông tha cho tên nguyên soái tài năng kia.
Đến lúc chạy đến cuối hẻm núi thì Lưu Chấn Phong mới phát hiện ngõ ra đã bị bịt kín.
Ma Kim ra lệnh toàn quân dựng khiên chặn đường lui của địch rồi bắn pháo hoa phát tín hiệu.
Hàng vạn mũi tên, tảng đá từ phía trên vách núi rơi xuống như mưa. Lưu Chấn Phong bất lực, tay buông kiếm, dang hai tay đón nhận thất bại. Đạo quân mạnh nhất của quân Sa cứ thế mà bị tiêu diệt toàn bộ.
"Biết thế kêu tụi kia chuẩn bị nhiều cung tên hơn." Ma Kim cười lạnh khi phát hiện còn có kha khá tên thoi thóp trốn dưới thi thể của đồng đội.
.
Một canh giờ sau, đạo quân tiếp viện của Sơn quốc mới đến vị trí hẻm núi này, thấy đạo quân kia đã tan nát, bọn chúng phân vân không biết nên tiến vào trong hay là không.
Hai tên nhị giai trung kỳ thì đã quay lại đây từ sớm, bọn chúng phát hiện Ma Kim cùng đoàn quân của hắn đang nghỉ ngơi trên nghĩa địa chết chóc, có vài kẻ còn cướp lấy quân phục của tử binh, Lưu Chấn Phong chưa chết, y bất tỉnh và đang bị trói chặt.
Hai tên nhị giai trùng kỳ sốt ruột chỉ chờ đến khi quân viện trợ tới liền hối thúc xông vào giải cứu nguyên soái.
Hiện quân Việt chỉ còn có khoảng hai vạn binh, chưa tính một vạn binh lúc này vẫn đang ở vách núi. Trong khi đó hai toán quân viện trợ của địch gộp lại cũng lên tới gần mười vạn.
Tuy nhiên, Ma Kim cũng đã có tính toán riêng, trong khoảng thời gian đó, hắn đã cho người chất thi thể của một vạn quân Sa lên thành một bức tường dày và đương nhiên không quên bỏ một ít "gia vị".
Còn về con đường bị bịt kín kia thì hắn đã sớm kêu nô lệ chưa một khe hở mỏng. Hắn chỉ cần một quyền là đất đá đổ sập, mở một lối đi nhỏ, hai vạn quân cứ chen chúc đi qua, sau khi xong việc chỉ cần lấp lại là được, nguyên liệu cũng được chuẩn bị sẵn bên ngoài.
Quân Sa đạp đổ bức tường xác người hôi thối thì tiếp tục gặp đống đất đá kia, muốn vượt qua thì cũng tốn ít nhất hai canh giờ.
Mà hai canh giờ đó thì đã đủ để bùng phát một trận dịch bệnh do độc dược Ma Kim bỏ vào khiến xác người bị phân hủy rất nhanh.
Lúc bọn chúng vừa phá đá xông ra ngoài thì lại đối mặt với một cái hố sâu do Ma Kim kêu người đào bới. Quân Việt lúc này đứng đối diện phóng những ngọn thương sắt khiến cho kẻ địch hoảng loạn.
Hết cách, bọn chúng buộc phải quay trở về doanh trại. Lúc này trời tối mù, không khí lạnh dần lan tỏa, độc phát tán khắp cơ thể, tiếng ho xuất hiện, có người còn thổ huyết, mười vạn binh mà khi lết tới doanh trại cũng chỉ còn bảy vạn.
Lần trước thắng đậm, bọn chúng mở tiệc ăn mừng nên giờ đã cạn kiệt lương thực. Mệt mỏi nằm chờ cứu viện.
Trái ngược với đó, quân Việt giờ đây đã leo lên núi cao lập ra cứ điểm phòng thủ, thức ăn nước uống, lều trại đều đã chuẩn bị sẵn, xem ra cuộc hành quân bí mật đem lại lợi ích to lớn đến như vậy.
Hai tên nhị giai trung kỳ của quân Sa nhìn thấy cảnh tượng này rất phẫn nộ, tuy nhiên không thể làm được gì ngoài việc trở về đại bản doanh báo cáo sự tình.
.
Tin tức thắng trận đã được truyền về Sa Thiết thành, đám người Kim gia vui vẻ ăn mừng còn Lâm gia thì tất nhiên rất tức giận.
Nhưng mà Ma Kim đã sớm gửi một bức thư yêu cầu hợp tác với Lâm gia, lúc đầu Lâm Tôn Chỉ ngó lơ, nhưng xét tình thế lúc này thay đổi, y đành phải đổi ý để kiếm chác chút lợi ích từ Mạt Thổ.
Ma Kim nhờ Lâm gia giết chết hai tên nhị giai trung kỳ đang trợ chiến Sa Quốc.
Việc này không mới mẻ gì, tuy tu chân giả nhị giai sơ kỳ trở lên không được phép tham gia trực tiếp trên chiến trường, nhưng vai trò của họ không nhỏ. Chỉ cần việc truyền tin nhanh hơn một tí đã đủ để thay đổi cục diện, chưa kể còn có thể thám thính và nhiều hành vi lách luật khác. Vậy nên giữa những tu chân giả trợ chiến không tránh khỏi việc giao đấu với nhau để kiềm hãm lực lượng đối lập, không ít trường hợp gây ra thương vong.
Lâm gia quyết định phái bốn tên nhị giai trung kỳ ra trợ chiến.
Ngoài ra, triều đình còn cử thêm mười vạn quân tiếp viện để giúp Ma Kim chiếm được vùng đất Mạt Thổ, tuy nhiên tận một tuần nữa số quân này mới đến nơi.