Biết được việc hai tên nhị giai trung kỳ kia trở về đại bản doanh sâu tận phía Tây, Ma Kim và đoàn quân của mình không quay về bổ sung lực lượng mà quyết định nhân cơ hội này tiếp tục tiến về phía Tây Nam để chiếm lấy ốc đảo, nơi đóng vai trò hậu cần quan trọng.
Tại đây, ngày trước Việt quốc đã xây dựng một tòa lâu đài kiên cố ở giữa một hồ nước lớn.
Cứ ngỡ nó sẽ bất khả xâm phạm nhưng nào đâu, Sa quốc cử một nhóm lính tinh nhuệ sử dụng thuật độn thổ, đào đất xuyên dưới tầng nước ngầm để lẻn vào trong thành mở cổng hạ cầu, thế là Việt quốc mất đi vị trí chiến lược.
Tất nhiên, sau khi đã chiếm được thành trì này thì quân địch đã lót đá cứng phía dưới nên chiến thuật đó chỉ dùng được một lần.
Thật ra là do chúng cẩn thận thôi chứ quân Việt làm gì biết về loại bí thuật kia.
Ma Kim đang phân vân không biết làm cách nào công thành thì Lưu Chấn Phong chợt tỉnh dậy, như vài lần trước, y la hét và chửi bới:
- Lũ khốn các ngươi. Còn không mau giết chết ta đi!
Nhưng vô tình điều này đã giúp Ma Kim nảy ra một kế hoạch chu toàn. Hắn nở một cười nham hiểm đằng sau lớp mặt nạ hình con heo, chậm rãi nói:
- Bình tĩnh nào. Ngươi còn phải làm một việc quan trọng.
Hắn cầm lưỡi hái lên, tiến hành thử nghiệm tạo ra hình nhân sống. Bước đầu là chặt đứt tứ chi của để đảm bảo nạn nhân không thể giở trò.
Vì không có vũ hồn để điều khiển, hắn đành phải giữ mạng sống cho tên nguyên soái này.
Tuy nhiên hắn tàn nhẫn ghim hàng trăm cây kim nhỏ xuyên qua các khớp tay chân và các giác quan của Lưu Chấn Phong, sau đó sử dụng Khiển Xạ kỹ để biến y thành một khôi lỗi biết động đậy. Cây kim đâm xuyên qua khiến cái lưỡi cũng động đậy như thật, chỉ là không thể phát ra âm thanh.
Cơ mà xét thấy tên nguyên soái cũng chẳng có thù oán gì với mình cho nên Ma Kim đã đánh ngất đối phương trước rồi mới tiến hành phẫu thuật như trên.
.
Xong xuôi, Ma Kim lấy ra một bộ quân trang của Sa quốc từ trong túi trữ vật rồi lớn tiếng nói:
- Thay đồ thôi nào mấy đứa ơi!
Hắn thản nhiên thay y phục giữa thanh thiên bạch nhật, lộ ra cơ thể hoàn mỹ khiến cho vài tên nam nô chảy dãi.
Để cho kẻ địch không nghi ngờ, Ma Kim còn phải cởi bỏ mặt nạ, lần này không chỉ đám giáo đồ mà các binh lính khác cũng chăm chú ngóng chờ.
Đáng tiếc là Ma Kim đã trang điểm nên nhan sắc sớm bị che đậy rồi, tuy nhiên hắn vẫn cẩn thận soi gương xem thử cặp mắt kính áp tròng vừa cải tiến có bị hư hỏng gì không.
Bỗng từ xa có bóng dáng vật thể bay không xác định, quân lính liền báo lại với viên chỉ huy.
"Thôi xong rồi, hai tên kia mà quay lại đây do thám thì hỏng rồi!" Ma Kim nghĩ bụng.
Tuy nhiên khi hắn díu mắt quan sát thì mới phát hiện cái thảm quen thuộc.
Tứ hồ đáp xuống đất liền lao nhanh ôm chầm lấy hắn.
Đại Nô bày tỏ:
- Thiếp nhớ chủ nhân quá đi!
Tam Nô khen ngợi:
- Chủ nhân thật tài giỏi, mới xuất chiến vài ngày đã bắt sống tướng địch!
Nhị Nô trổ tài tay nghề nấu nướng mới được Như phu nhân chỉ dạy:
- Chủ nhân chắc dạo này cực khổ lắm, em có làm vài món tẩm bổ cho anh nè!
Ma Kim vẻ mặt khó hiểu nhìn họ:
- Cơ mà đến đây làm gì, chẳng phải ta đã nhờ đạo lữ kích dục cho các ngươi rồi à?
Nhị Nô bĩu môi nói:
- Hừ, kỹ thuật của bọn họ sao sánh được với anh. Cơ mà em tới thăm anh không được à?
Ma Kim lạnh nhạt ra lệnh:
- Tất nhiên là không. Mau, đi về đi.
Tứ Nô liền mè nheo:
- Không chịu đâu. Thiếp muốn ở gần ngài thêm chút nữa.
Ma Kim thở dài, đành phải xuống nước, hắn lấy một tấm bản đồ ra chỉ chỏ và nói:
- Các ngươi phi hành tới chỗ này, gặp người của chúng ta rồi đem thông tin về đây, nhớ là phải cẩn thận. Xong xuôi ta đây thưởng cho.
Bốn nô lệ đặc biệt được chủ nhân giao phó nhiệm vụ, lập tức trở nên phấn khích đồng thanh đáp:
- Dạ vâng!!
Thế là bốn ả hồ nhân bay đi theo chỉ thị, chưa đầy nửa canh giờ sau thì quay lại báo cáo tình hình. Thật may mắn là tới tận bây giờ hai tên tu chân giả trợ chiến của Sa quốc vẫn chưa đặt chân tới tòa lâu đài kia, rất thuận lợi cho việc đột nhập vào mà không sợ bị phát giác.
Ma Kim nghiêm giọng nói:
- Nằm xuống đi.
Đại Nô có chút ngại ngùng:
- Có thể vào trong lều không ạ?
- Sao cũng được.
Hắn giữ lời giúp cho bốn nô lệ xinh đẹp thỏa mãn nhu cầu.
Tiếng rên rỉ của nữ hồ kết hợp với việc hôm qua chém giết man rợ đã khiến hắn dâng trào ngưỡng dâm dục. Tuy nhiên vì để tranh thủ thời gian nên hắn đã cố kìm chế lại.
.
Đến chiều, những tên lính gác trên tháp canh của tòa thành phát hiện từ xa có một toán quân lao tới, liền cảnh báo cho lực lượng chủ chốt.
Dường như đoàn quân kia đang đuổi theo ai đó. Mãi cho đến khi tới gần thì mới phát hiện ra đấy là Lưu nguyên soái và những binh lính trung thành.
Đám người Ma Kim diễn khá sâu, bắn vài mũi tên, phóng vài cây giáo, ba, bốn tên nô lệ giả vờ bị ghim trúng ngã lăn trên cát.
Riêng Lưu Chấn Phong còn bị cụt mất một chân, phải nhờ người cõng, ban nãy Ma Kim có thử nghiệm điều khiển hình nhân di chuyển, tuy nhiên khá khó cử động cho nên cách tốt nhất vẫn là chặt đứt cặp giò vị nguyên soái họ Lưu cho nhanh gọn lẹ.
Đám cung thủ Sa quốc vội dàn hàng dài trên tường thành sẵn sàng chiến đấu.
Ma Kim và đám người cải trang vội lấy lệnh bài nguyên soái quyền lực ra giơ phía trước. Thế là thuận lợi đi vào bên trong.
Thấy Lưu Chấn Phong đang bị trọng thương, các y sư vội đến để kiểm tra tình hình, sau khi kiểm tra thì kết luận:
- Vết thương không ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày.
Tên tướng quân chỉ huy nơi đây thở phào nhẹ nhõm:
- May quá, nguyên soái vẫn bình an quay về. Ông trời đúng là có mắt. Phúc cho Sa quốc ta.
Ma Kim tức giận hét lớn:
- Bình an cái gì cơ chứ, bọn ta mà không đến giải cứu kịp thời thì khéo đã mất ngài ấy rồi. Tại sao các ngươi không cử người đi tìm ngài ấy?
Tên tướng quân có chút sượng mặt trước lời chất vấn đó:
- Lực lượng bảo vệ nơi này không nhiều. Sợ rằng nếu phân tản sẽ trở thành điểm yếu quân địch nhắm tới, ta không dám hành động tùy tiện,...
- Hiện lực lượng nhất giai hậu kỳ ở nơi này là bao nhiêu?
- Chỉ có hai mươi.
- Thế mà không dám cử ra mười người. Cũng may bọn Việt quốc tách làm hai đạo quân, một đạo đi thẳng về phía Tây, một đạo vòng qua hẻm núi trở về. Bọn ta thừa cơ đột kích, nhân lúc hỗn loạn cứu được ngài ấy. Mà thôi đi, chúng ta mau ra ngoài để ngài ấy được nghỉ ngơi.
.
Đến tối, sau khi nắm được đầy đủ thông, Ma Kim bố trí lực lượng vào những nơi hiểm yếu của kẻ địch, chỉ cần một pháo hoa bắn ra thì một vạn quân bên ngoài sẽ ồ ạt tấn công.
Tuy nhiên trong người Ma Kim lúc này có chút khó chịu.
"Khốn khiếp thật!" Ma Kim dần nổi lên thú tính.
Ma Kim xông vào tên tướng chỉ huy và gợi ý:
- Này, tướng quân, ở đây có nữ nhân thành thạo giúp Lưu nguyên soái kiểm tra sức khỏe không? Ngài ấy vừa tỉnh dậy, ta muốn ngài ấy được giải trí một tí.
Tên tướng quân nở một nụ cười đê tiện và đáp lời:
- Nguyên soái hồi phục nhanh vậy sao. Ta sẽ kêu người qua đó ngay. Đảm bảo Lưu nguyên soái hài lòng.
Đúng năm phút sau, một cô nương xinh đẹp bước vào phòng nghỉ của Lưu Chấn Phong, y đang nằm bất động trên giường. Ma Kim thì ngồi trên ghế rung đùi đợi sẵn.
Thiếu nữ kia có chút thẹn thùng, ả cũng là một nữ hầu mới được thu nhận, nghe danh nguyên soái đã lâu rất chi là ngưỡng mộ, còn về mức độ thành thạo, đương nhiên là con số không rồi.
Ma Kim tiến lại gần, không nói không rằng đè nữ nhân ấy ra sàm sỡ. Cô nương ấy cố dãy dụa nhưng làm gì đủ sức, miệng cũng bị chiếc lưỡi cứng như đá của đối phương chặn lại.
Y phục của ả ta bị xé rách, để lộ ra da thịt trần trụi. Vì bên ngoài, nô lệ của Ma Kim phụ trách đứng canh gác nên dù ả có ú ớ thế nào cũng vô ích.
Tuy nhiên Ma Kim không có ham muốn nữ sắc gì cả. Hắn đơn thuần chỉ muốn được giải quyết ngưỡng dục vọng nhanh chóng.
"Không thể nào mà phân phát ma khí dự trữ một cách tùy tiện cho người lạ, phải để dành sau này giúp mấy đạo lữ thăng giai nữa." Ma Kim tự nhủ, hắn bỗng nghĩ ra một trò biến thái hơn thế nữa.
Hắn thả ả ra rồi bước ra ra ghế ngồi, ra lệnh:
- Ngươi mau chăm sóc cho Lưu nguyên soái đi. Chắc không cần ta dạy đâu nhỉ?
- Làm ơn tha cho ta đi. Làm ơn!
- Ngoan nào, đừng có nhõng nhẽo như thế, ngươi không thấy ngài ấy hi sinh cho tổ quốc thế nào à? Giúp ngài ấy bình phục đi chứ. Nếu không ngươi sẽ chết đó!
Lưu Chấn Phong chứng kiến cảnh tượng này, nỗi căm phẫn sôi sục trong huyết quản, chỉ hận không thể phanh thay tên ma đầu ra trăm mảnh.
Thiếu nữ yếu ớt không còn cách nào khác, đành phải làm theo lời của Ma Kim.
Ả tụt quần của nguyên soái xuống nhưng loay hoay không biết làm cách nào để nhét thứ kia vào.
Ma Kim tựa lưng thư giản trên ghế, bàn tay trái điêu luyện đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng chờ mãi cặp đôi kia vẫn chưa vào cuộc. Hắn thở dài rồi chỉ dạy:
- Uầy, làm nó cứng lên chứ.
- Tiểu nữ không biết.
- Dùng cơ thể ngươi quyến rũ hắn ta đi. Trông cũng nuột nà lắm mà.
Ma Kim triệu ra một phân thân khiến cô nương kia hoảng hốt.
- Để ta giúp ngươi.
Hắn lấy hai cây kim ghim thẳng vào mi mắt của tên nguyên soái ép hắn mở trừng mắt nhìn ngắm nữ nhân kia.
Tuy nhiên qua một loạt thao tác trườn bò cũng như dùng đôi tay mềm mại nhưng xem ra cô nương kia không thể khiến đối tác hài lòng.
- Thôi mệt quá đi. Đành dùng biện pháp khác vậy.
Thế là hắn lại lôi cây kim ra và châm cứu huyệt đạo, kích thích tuần hoàn máu thân dưới, giúp cho vị nguyên soái kia tuy tàn nhưng không phế, vẫn có thể lâm trận dũng mãnh.
Vì đây là lần đầu nên biểu cảm trên gương mặt của vị cô nương đó có chút đau đớn, cơ mà điều này khiến cho Ma Kim càng hưng phấn hơn.
Phân thân của hắn đứng ngay phía sau vịn hai bả vai giúp cô ta nhấc hông lên xuống nhịp nhàng.
Bản thể thì cứ thị dâm trực tiếp, tuy nhiên xem ra dùng tay là không đủ để hắn giải tỏa ngưỡng dục vọng này.
- Mau giúp ta nào.
Ma Kim bất ngờ dịch chuyển lên trên giường, cái thứ to bự chỉa ngang che mất tầm nhìn của cô nương kia.
Như một bản năng, nữ tử liền đưa hai tay lên xoa bóp thứ nóng hổi gân guốc.
Không biết có phải là do dâm khí của Ma Kim tỏa ra hay không mà cô ta chẳng còn cảm thấy đau đớn nữa, thay vào đó tốc độ xoa bóp tỉ lệ thuận với nhịp nhún nhảy ngày một nhanh.
Phân thân của hắn không cần phải trợ lực nữa mà thay vào đó là một tay ngự tại non cao, một tay dạo quanh suối nhỏ, hai ngón ma sát thật mạnh khiến cho vô số đầu dây thần kinh của đối phương trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết.
Bản thể không chịu nổi nữa, dùng tay đè đầu nữ nhân nhét hung khí vào khiến ả nghẹt thở.
Phụt.
Tất nhiên chẳng phải là của Ma Kim. Cũng chẳng phải của phân thân, tuy vậy trùng hợp là nó hết thời gian nên vừa hay biến mất.
Vị cô nương chưa thỏa mãn lắm, cũng tốt, lúc này vẫn nên là tập trung mọi sự chú ý vào thứ hấp dẫn hơn trước mắt.
Nếu Ma Kim là người thường thì khéo đây là lần cuối hắn ân ái. Đơn giản vì hàm răng của cô ta nghiến chặt như đang nghiền thức ăn vậy.
Cơ mà đối với nhất giai hậu kỳ phiên bản xịn như hắn thì đây chẳng khác gì gãi ngứa.
Lúc nào nô tỳ này hết hơi thì Ma Kim cho cô ta chuyển sang dùng tay, như vậy cứ trong khoảng mười phút sau thì tinh hoa mới tuôn trào bắn thẳng lên mặt của đối tác.
Ma Kim nhảy xuống giường, kéo quần lên. Bên ngoài bỗng có tiếng gọi trông có vẻ gấp gáp:
- Nguyên soái, kẻ địch đang tấn...
Vị cô nương chưa kịp mừng rỡ kêu cứu thì giọng nói đó đứt quãng thay bằng âm thanh Xoẹt.
Bịch.
Xem ra đã đến giờ, Ma Kim thản nhiên lấy từ trong túi trữ vật một con dao găm, trao tận tay vị cô nương kia và nói nhỏ nhẹ:
- Giết hắn giúp ta đi. Ta cho người mười giây. Nếu không, người chết đổi lại là ngươi.
Ả ta ngỡ ngàng, giọng nói lắp bắp:
- Giết, giết...?
- Ừa. Mười, chín, tám,...
Vị cô nương thấp cổ bé họng này không còn lựa chọn khác, chỉ đành vừa dùng hai bàn tay run lẩy bẩy cầm lấy con dao đâm xuống ngực Lưu Chấn Phong, vừa nghẹn ngào khóc lóc:
- Xin lỗi nguyên soái, xin lỗi ngài, ta thật sự không muốn làm thế.
Tuy nhiên sự sợ hãi đi kèm với việc tốc độ vung dao của ả càng lúc càng gay gắt khi mà nhận ra không thể xuyên qua lớp da nhất giai hậu kỳ.
- ...năm, bốn,...
Sắp hết giờ, ả giơ con dao lên cao, dùng toàn bộ sức lực đâm xuống nhưng không thành.
- ...ba, hai,...
Ả bất lực rồi, thể xác và tinh thần đã bị Ma Kim bóc lột đến cạn kiệt. Bàn tay buông lỏng ra, tuy vậy, đến số đếm cuối cùng, tên ma đầu dịch chuyển đến sau lưng ả nữ nhân tội nghiệp, hai bàn tay hắn nắm lấy đôi tay nhỏ bé, giúp ả ghim con dao thẳng vào tim, kết thúc sinh mệnh của vị nguyên soái đáng kính của Sa quốc.
Dòng máu đỏ thẳm từ từ chảy ra ga giường, có vài giọt li ti bắn lên tay.
Ngỡ như mọi chuyện đã kết thúc, nhưng vị cô nương nhận ra rằng Ma Kim chẳng hề buông tay, thay vào đó, hắn bắt đầu xoay mũi hướng dao ngược về hướng ả.
Con dao trong tay ả từ từ tiến lại gần mặc cho ả có cố gắng kháng cự và van xin:
- Đừng mà, làm ơn tha cho ta đi, ngài muốn ta làm gì cũng được, làm ơn.
Chỉ còn cách hai phân nữa, ả hoảng loạn tới mức chỉ dựa vào hệ bài tiết để trút bỏ nỗi tiêu cực trong người ra ngoài.
Ma Kim bỗng cười lớn và buông lời trêu chọc:
- Ta đùa thôi mà. Làm sao ta nỡ giết người vô tội như ngươi được. Mau, ngoan, nín khóc đi, lớn rồi còn tè dầm.
Hắn lúc này như biến thành một người khác, ẳm ả ta xuống giường, lấy khăn lau chùi cơ thể nữ tử cẩn thận, lại còn chu đáo đến mức lấy từ trong túi trữ vật ra một cái áo choàng đắt giá khoác lên người đối phương, sau đó xịt nhẹ một tí nước hoa lên trên cổ tay cho thơm tho.
Vị cô nương vào giây phút này như chết lặng, trong đầu không ngừng tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, hai tay hai chân vẫn còn run rẩy, chỉ có thể dùng tí lí trí sót lại cố đứng vững để hắn ta thuận tiện chăm sóc.
- Có cần ta chải tóc giúp không?
- ...tiểu nữ không dám từ chối.
- Thôi, từ chối đi, ta đang lười. Lược đây, ngồi xuống tự chải. Bên ngoài đang chém giết nhau, đợi tí hẳn ra. Yên tâm, nếu binh lính Việt quốc sau khi chiếm lâu đài có muốn dùng nữ nhân giải tỏa, thì cứ bảo ngươi từng thỏa mãn cho ta, Kim chủ. Mà đấy là ta lo xa thôi chứ chưa chắc bọn binh lính kia lại vô kỷ luật như vậy. Sau này nếu muốn thì cứ kiếm bừa một chi nhánh của Nhật Nguyệt thương hội, bảo rằng Kim công tử giới thiệu thì mặc nhiên vượt qua vòng phỏng vấn và thử việc.
- Dạ... vâng.
- Giờ ta đi nhé.
- Ngài đi thông thả...
Ma Kim ra ngoài, không quên kêu hai tên lính gác dọn dẹp cái xác và đống bừa bộn bên trong phòng để vị cô nương kia yên tâm nghỉ ngơi.
Hắn ung dung bước xuống cầu thang, tay vuốt ve con dao găm ban nãy, vừa đi vừa tự hỏi "Không biết trải nghiệm nhiều như thế sức mạnh ta đã tăng như nào rồi!"
Đến khi có một tên giặc lao đến, hắn phản xạ dùng con dao chống đỡ thì mới phát hiện lưỡi dao không biết tự khi nào bị uốn cong.