Chapter 67 - Chia ly

Cơ thể Bạch Tử Thần lúc này dưới tác động của trọng lực, hai phần ngã sang hai bên.

Đấng Tối Cao chầm rãi bước đến bên xác nạn nhân. Ngài ngồi hổm xuống, dùng ngón tay quẹt tí máu rồi đưa vào miệng mút trông rất ngon lành.

Dẫu miệng bị chẻ dọc nhưng giọng của Bạch Tử Thần vẫn cất lên:

- Chủ nhân à, số máu này anh phải bù lại cho em đấy.

Đấng Tối Cao hai tay nắm hai nhúm tóc trắng, rồi đứng lên và ép nó lại, hai mảnh cơ thể của Bạch Tử Thần cứ thế mà ghép liền lại như chưa có gì xảy ra.

Cả hai ôm hôn nhau thắm thiết rồi Bạch Tử Thần nhè răng nanh ra cạp lấy cổ của Đấng.

Ly Ly vẫn ngơ ngác đứng nhìn, nàng chưa hiểu chuyện quái gì đang diễn ra.

Sau khi hút đủ số máu, Bạch Tử Thần quay sang nhìn Đấng, hai cặp mắt chăm chú nhìn nhau.

Đấng Tối Cao lại vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Bạch Tử Thần rồi hôn nhẹ lên trán, Ngài nói:

- Chán quá đi!

Bạch Tử Thần lập tức biến sắc, nàng lo lắng tột độ, cái thứ đáng sợ nhất trên đời đối với các Ici đó là khi nghe Đấng nói "chán" mà đằng này lại còn có chữ "quá" phía sau, khéo đến ngay cả Máy Tính cũng phải dè chừng.

Bạch Tử Thần rưng rưng sắp khóc, nước mắt của nàng cũng chính là máu, điều này làm cho đôi mắt của nàng đỏ thắm, một vẻ đẹp kinh dị.

- Anh chán em rồi sao? Hu hu, em không muốn làm Đấng Sáng Tạo nữa. Em hủy điều ước.

Đấng Tối Cao liền ôm nàng vào lòng, vòng tay choàng qua eo, đập đập bờ mông căng tròn vỗ về:

- Làm gì có. Anh chỉ muốn em thay đổi một số thứ ở thế giới này thôi. Nín đi nào, anh xin lỗi.

Được Ngài dỗ dành, Bạch Tử Thần được đà khóc lớn hơn nữa, hai dòng máu từ khóe mắt tuôn trào như suối.

- Em không biết đâu, anh là đồ độc ác.

- Ngoan ngoan, anh thương.

Người đáng thương nhất lúc này là Ly Ly, đôi chân nàng không còn giữ vững được nữa, đành khụy xuống đất, hướng mắt không thể rời khỏi cảnh điên rồ phía trước, nàng cũng muốn... khóc.

Đấng Tối Cao càng an ủi thì Bạch Tử Thần càng giãy nảy. Như thường lệ, Ngài chặt đầu nàng ấy rồi túm tóc xách lên.

Lúc này thì Bạch Tử Thần không còn có thể khóc được nữa. Đấng cười nói dịu dàng:

- Mới cho hút một tí lại muốn thay máu. Có tin mốt anh cho em biết cái mùi thiếu máu là như nào không?

- Em xin lỗi. Giờ anh có thể gợi ý cho em về sáng thế rồi á.

Trong tích tắc, cả không gian thay đổi, mọi thứ nghịch đảo và hỗn độn. Giờ đây cả cái đầu Bạch Tử Thần và Ly Ly mỗi bên đang nằm gối đầu trên bắp tay của Đấng Tối Cao, hướng mắt lên phía trên là cả thiên hạ với vô vàn tinh tú lấp lánh. Ngài mở lời:

- Giờ mẫu thân muốn con sống thế nào đây. Con cho lựa chọn đấy. Chứ ả bánh bèo kia vô dụng quá!

Ly Ly thất thần, nàng chỉ biết câm nín chứ không thể làm gì hơn.

Bỗng nàng nghe tiếng búng tay của Đấng Tối Cao.

Lúc này toàn bộ ký ức của linh hồn cũng như là kiến thức của vũ trụ ào ạt đổ xô vào đầu nàng một cách đồng loạt.

Nàng khóc nấc lên, cảm xúc lẫn lộn, thứ trải nghiệm này trước giờ chỉ có Ici mới chạm đến. Đấng Tối Cao hào phóng tặng nó cho nàng, chắc có lẽ là vì nàng là "mẹ" của Ngài.

Đấng giải thích:

- Thật ra ta muốn cưỡng hiếp ngươi cho đỡ chán, nhưng mà nghĩ lại thì trải nghiệm đó quen quá rồi, chẳng còn thú vị cho lắm.

Ly Ly vẫn đang nghe từng câu từng chữ của Đấng Tối Cao, nhưng mà hiện nàng đang phải gánh chịu cơn bùng nổ thông tin trong não, cơ thể này không thể gánh tải nỗi thì sao mà bình tĩnh đáp lời.

Bạch Tử Thần ghen tị trước sự ưu ái này, dù gì Ly Ly cũng chỉ là xử nữ đồng trinh có vài chục kiếp, ân huệ được thông kiếp để "đắc đạo" là quá lớn rồi, nếu cứ vậy mà Đấng mềm lòng để tiểu nữ nhỏ bé này lên chức Ici, thế thì hỏng hết. Nhưng giờ Thần Chết Trắng này giờ cũng không dám hé môi, cái chữ "chán" vẫn là nỗi ám ảnh gì đó quá lớn.

May mắn thay là Đấng Tối Cao lại đổi ý quay sang hỏi ý kiến của nàng:

- Nè nô lệ, em nghĩ sao về việc tạo thêm một thế giới không linh hồn?

- Như vậy thì còn gì ý nghĩa nữa, em muốn cho vào đấy một vài linh hồn xử nữ đồng trinh để tạo cơ hội cho họ. Như Ly Ly chẳng hạn.

- Hừm, thế giới cũ em cứ giữ nguyên đi. Tạo thêm cho anh đi giải trí một tí thôi. Chứ ở thế giới hiện tại thì anh bận ngoan ngoãn với mẹ yêu xinh đẹp rồi.

- Dạ, em hiểu rồi.

- Chắc không?

- Dạ không, làm sao để em đưa anh sang thế giới khác?

- Sao lại hỏi anh.

- Hu hu, em xây dựng thế giới này tốn rất nhiều công sức đấy. Giờ tạo thêm một cái nữa thì mệt lắm.

- Tận dụng thế giới này đi, cứ chuyển mốc thời gian về trước, có được nền tảng đấy là phát triển thêm, không thì cứ để xác suất ngẫu nhiên lo liệu.

- Ừa nhỉ, sao em không nghĩ ra nhỉ?

- Tại em ngu.

- Không, em thông minh và xấu xa! Cơ mà anh đấy, em dặn anh phải đi xuống Trung giới rồi mà. Ở Trung giới có nhiều thứ hấp dẫn lắm á!

- Đổ thừa gì, em xây dựng thân thế của anh xịn quá rồi, nghĩ sao anh vì một con nô lệ lải nhải trong đầu mà mạo hiểm tính mạng đi xuống dưới đó.

- Nhưng mà anh đã hứa với em...

- Anh hứa thu thập đủ nguyên liệu thôi.

- Nhưng mà em đã dặn trước...

- Kệ em, anh là Đấng Tối Cao mà, làm sao em có thể ép anh đi theo một hướng em muốn được, cứ thế này bảo sao bị Máy Tính mắng, tới lúc Máy Tính thu quyền thì em tự chịu nhé.

- Anh ăn hiếp em.

- Có mà ăn và hiếp em ấy.

- Như thế cũng được...

- Dẹp, anh về.

- Lâu rồi mới gặp nhau mà. À phải rồi còn Ly Ly thì sao?

- Xóa ký ức đi chứ sao.

- Dạ vâng.

.

.

Ly Ly dần dần tỉnh lại sau cơn ác mộng. Đôi mắt chưa kịp hé mở, nàng đã nghe tiếng khóc than của các tỷ muội.

Nàng bị xóa mất đoạn ký ức quan trọng, tuy tâm trí nhẹ nhõm nhưng tâm tình lại nặng trĩu.

Mộng Dao thấy nàng cử động, liền ôm chầm lấy và khóc nức lên.

Ly Ly trong cơn mơ màng vẫn dành sự quan tâm cho hài tử:

- Ma nhi của muội đâu? Thằng bé nó gặp được người ấy chưa?

Mộng Dao không đáp lời, Ly Ly linh cảm không lành, vội quay người lại.

Ma Kim đứng trơ ra đấy như một bức tượng, không, hắn chính là bức tượng, toàn thân thể hóa thành một khối tượng đen sẫm, y phục khoác bên ngoài vẫn giữ nguyên hiện trang.

Tử Nguyệt quỳ rạp ngày dưới chân hắn, gương mặt hiện rõ vẻ đau đớn khôn xiết.

Lisa thì đang vừa khóc lóc vừa cố lay người Ma Kim, khi thấy Ly Ly tỉnh dậy, Lisa vội trườn qua ôm lấy chủ nhân hỏi dồn dập:

- Tại sao tên độc ác đó lại thành ra như thế, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tỷ mau biến hắn trở lại đi!

Ly Ly không cầm được nước mắt, tay chân bủn rủn chỉ có thể gạt tay Lisa ra và cố bò đến chỗ Ma Kim.

Da thịt hắn hóa cứng, lạnh lẽo, mạch bật động, một tí ti sự sống cũng chẳng còn.

Ly Ly không thể nào chịu đựng thêm, nàng kiệt sức ngất xỉu. Cả đám nữ nhân vội vàng đỡ lấy nàng.

.

Linh hồn của Ma Kim gần đó chứng kiến tất thảy. Hắn cố gào thét gọi mẹ, gọi nương tử nhưng không ai có thể nghe thấy được.

Hắn cố chạm vào người họ nhưng vô dụng bởi hắn chỉ còn sót lại tàn hồn. Hắn không thể khóc vì giờ chẳng còn giọt nước mắt nào cả, hắn hiện tại trông như một đốm lửa bay lơ lửng.

Hắn chợt nghĩ ra ý tưởng nhập lại vào cái thể xác đang đứng trơ trơ kia. Nhưng mà kết quả vẫn chỉ khiến thêm hắn thêm phần vô vọng.

Hắn không thể nhớ được những gì đã diễn ra trong tâm cảnh ngoài hình dáng của Bạch Tử Thần mờ mờ ảo ảo.

Càng nghĩ càng không ra, tại sao bản thân lại chết đột ngột như thế, Ma Kim không thể cam tâm.

Hắn chỉ níu giữ ở trần thế được thêm vài phút cho tới khi Ly Ly được Mộng Dao bế trở lại giường nghỉ ngơi.

Ngay sau đó một luồng sáng xuất hiện kéo Ma Kim rời xa đại gia đình chỉ vừa chớm nở.

.

Cái thể xác hay có thể nói là bức tượng Ma Kim được Lisa đặt giữa phòng khách, ngoài việc bị bọc một lớp màn đen siêu cứng ra thì trọng lượng hay kích cỡ chẳng hề thay đổi một tí nào cả.

Ly Ly sau khi tỉnh dậy lập tức cùng với Lisa trở về Ma Sát giáo đi cầu cứu Đồ Long Thiên.

Tử Nguyệt cũng lật đất đi tìm Vô Diện ở cửa hàng thần bí, mong tiền bối ấy nghĩ ra cách gì đó, dẫu sao nguyên liệu cũng phần lớn do y cung cập.

Đồ Long Thiên và Vô Diện nghe tin động trời vội vàng tới xem tình hình.

Hai cao nhân này xem ra cũng quen biết từ lâu, Vô Diện gặp ma vương cũng chỉ gật đầu chào một cái nhẹ chứ không quỳ xuống kính cẩn.

Cả nhóm người xúm lại thảo luận, mỗi người một ý kiến, nhưng kết quả thì vẫn không ai lý giải được nguyên do tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế.

Vô Diện quan sát hiện trường kỹ lưỡng rồi nói:

- Những món đồ tiểu ma vương nhờ ta tìm kiếm đều chỉ là những thứ ở Trung giới. Ta đã đích thân kiểm tra quá một lần rồi mới đưa cho công tử. Hoàn toàn không có gì bất thường, nếu có thì người gặp nguy hiểm nhất phải là Ly tiểu thư, bởi lẽ dù có chênh hai đại cảnh giới đi nữa thì ma lực của công tử vẫn có phần nhỉnh hơn.

Đồ Long Thiên nghe họ đề cập tới thực thể bí ẩn giao tiếp với cháu trai thì khá là bất ngờ, lão lớn tiếng chất vấn:

- Tại sao trước đây các con không đề cập tới việc trong đầu Ma Kim có giọng nói kỳ lạ?

Ly Ly đang buồn bã, nghe vậy thì càng khiến tâm trạng nàng tiêu cực:

- Thực chất con cũng không rõ, những chuyện Ma nhi không cho phép, con không dám tiết lộ.

Đồ Long Thiên trách mắng:

- Làm mẹ như thế thì sao quản được con cái. Chính con cũng hay ngang ngược cãi ta lắm mà, sao mà lại đi sợ một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi. Con bị sao đấy hả?

Mộng Dao liền quỳ xuống nói:

- Mong giáo chủ bớt giận, Ly Ly muội ấy cũng rất khổ tâm. Lỗi này là tại tiểu nữ không chăm sóc tốt cho hai mẹ con tiểu thư.

Tử Nguyệt cũng quỳ xuống, hối lỗi:

- Chuyện này, muội cũng có phần. Muội... muội...

Các nữ tử lúc này chẳng thể kiềm được nước mắt nữa, nó cứ thế trào ra.

Lisa chẳng quan tâm tới phép tắc, nàng đứng trước Đồ Long Thiên và Vô Diện thắc mắc:

- Thật sự không còn cách nào khác để cứu hắn ta sao, có thể dùng sinh mạng của ta để đổi với hắn không, dù gì ta sống tới bây giờ cũng nhờ có hắn.

Vô Diện điềm đạm trả lời:

- Nếu muốn đổi gì đi nữa thì trước hết phải hiểu nguyên do tại sao công tử bị thạch hóa.

Ly Ly chợt nói:

- Ở trong tâm cảnh ta từng thấy... một mỹ nhân... màu trắng... aaa...

Ly Ly ôm đầu hét lên, tự trách bản thân vô dụng, không thể bảo vệ cho con trai, thậm chí chỉ việc nhớ lại cũng không xong.

Những tỷ muội khác liền chạy tới đỡ lấy nàng và an ủi.

Vô Diện dùng tay sờ thử bức tượng Ma Kim, không thể xác định cái lớp màn đen đó rốt cuộc là thứ gì:

- Nó không phải tạo thành từ ma lực, càng không phải tiên lực hay yêu lực, nó cũng không phải là kim loại hay thạch, nó... chẳng là gì cả.

Đồ Long Thiên thấy con gái đau khổ như thế trong lòng rất sốt ruột, không nghĩ ngợi dùng một chưởng ba phần công lực khiến bức tượng văng ra xa vỡ cả mảng tường trong Tình Phủ, nhưng xem ra cách này hoàn toàn vô hiệu.

Ly Ly hốt hoảng chạy tới ôm lấy bức tượng Ma Kim khóc nức nỡ, đuổi mọi người ra ngoài:

- Phụ thân làm gì đấy? Lỡ hài nhi của ta chết thì sao? Các người mau tránh xa hài nhi của ta ra.

Lão cũng hết cách, chỉ đành quay người dặn dò mọi người giữ kín chuyện này, tuyệt đối không để lộ ra ngoài:

- Nếu có ai hỏi thì cứ nói nó đang bế quan tu luyện.

.

Bất lực, Ly Ly ôm gối khóc nức nở. Những nữ nhân khác cũng buồn bã trở về phòng riêng, các nàng hiểu rõ là Ly Ly thương Ma Kim đến nhường nào, chính các nàng cũng tự trách bản thân thì sao mà an ủi cho thỏa.

Ly Ly cũng đã từng nghĩ qua việc hỏi Hắc Long. Nhưng mà không có Ma Kim, nàng há có thể vận được vũ hồn trong tâm cảnh. Nàng sẽ lại trở về với cái mác phế vật, kém cỏi của ngày xưa, tuy vậy, thứ này nàng hoàn toàn để tâm đến, nàng chỉ cần con trai mình, thế là quá đủ.

Tâm cảnh của nàng giờ đây chỉ là một khu rừng chết chóc ghê rợn, nàng lại ứa nước mắt nhưng lần này là do thứ đáng sợ hơn gấp bội lần, đó là sự chia ly.

Ấy vậy mà sáng ngày mai, Ly Ly lại gõ cửa từng phòng gọi mọi người dậy để thưởng trà ngắm bình minh, tất nhiên là không quên xách theo bức tượng Ma Kim.

Trên gương mặt khả ái của nàng nở một nụ cười gắng gượng:

- Ta tin Ma nhi sẽ trở lại!

...