- Khốn khiếp, ta thực sự đã chết rồi sao?
Cảnh vật xung quanh tối sầm lại, Ma Kim cố gào lên trong tuyệt vọng...
Mở mắt, hắn thấy bản thân đang nằm trong một con hẻm nhỏ, tứ chi lúc này rệu rã, vô cùng nhức mỏi.
"Cơ thể này, khoan đã? Hồn ta đã nhập thể lại rồi sao?" Ma Kim tự hỏi.
Theo bản năng, hắn ngay lập tức gắng gượng đứng dậy quan sát nhưng không được mấy giây, hắn vì kiệt sức mà khụy gối xuống. Hết cách, hắn đành nương theo vách tường để trụ vững.
"Chiều cao này, ta đang trong vóc dáng thanh niên. Cơ thể này khá yếu đuối nhỉ, mùi rượu. Khoan đã, ta là ai, khốn khiếp, ta là Ma Kim mà, ta đang ở đâu?" Ma Kim cố định thần lại, não của hắn đang hoạt động hết công suất, có đôi lúc như bị kéo ra làm hai, có lúc như bị ép chặt lại, vô cùng khó tả.
Đầu hắn đau nhức dữ dội, cố gượng mà nghĩ như một thói quen từ bé: "Nô lệ, em có ở đó không?"
Không có âm thanh hồi đáp.
Ma Kim bất lực ngồi xuống tựa lưng vào tường: "Ta đã chết, ta đang ở đâu thế này, ta, a, rốt cuộc là có chuyện gì, sao có những ký ức khác đang víu lấy ta. Ta, Nguyễn Kim? Không, rốt cuộc là gì đây. Ta có cha mẹ sao? Cha mẹ ta đã chết? Vô lý, mẹ ta là Ly Ly mà, ta làm gì có cha. Con mẹ nó chứ. Khoan đã, những ngôn từ này là sao?"
Suốt một canh giờ tiếp theo, Ma Kim cứ ngồi bất động tại chỗ, tự mình nghiền ngẫm chính ký ức của bản thân, thi thoảng lại bộc phát cười lớn:
- Ha ha ha, ta đoạt xá một tên cặn bã sao? Một tên nghiện cờ bạc, sắc tửu khiến nhà tan cửa nát, cha mẹ bị người khác bức chết. Ha ha ha!
Nước mắt của hắn bỗng dưng tuôn trào, hắn úp mặt vào đầu gối khóc nức nở như một đứa trẻ:
- Ta nhớ mẹ Ly Ly, ta nhớ Tử Nguyệt, ta nhớ Mộng Dao, ta nhớ Lisa, ta nhớ Thượng giới. Ta không muốn sống ở đây, nô lệ, trả lời ta đi, tại sao, tại sao ta đã nhìn thấy ngươi rồi mà sự việc lại thành ra thế này?
Những gì hắn đã trải qua ở trong tâm cảnh của Ly Ly tựa hồ như một giấc mơ, cố nhưng chẳng thể nhớ rõ, mọi thứ ngoại trừ việc đó ra, hắn đều nhớ như in.
Gò má của hắn đã ướt đẫm dòng nước mắt khi nào không hay.
Nếm được vị mặn của giọt lệ, hắn cố đứng dậy một lần nữa, lấy hết can đảm lao tới trước đập đầu vào tường... tự sát.
.
Ma Kim lại tỉnh dậy, vẫn là dáng vẻ nằm bệt dưới đất với bộ dạng uể oải, đầu không hề rướm máu.
"Lại là gì nữa đây? Sao ta chưa chết?"
Không nghĩ ngợi nhiều, hắn dùng hết sức bình sinh, lao ra đường lớn có đầy người qua lại. Cười điên loạn một hồi rồi lại dùng hết sức đập đầu xuống đất.
.
"Con mẹ nó, lại là khung cảnh này. Tại sao không phải là được ở bên các mỹ nhân chứ."
Hắn cứ thế tự hành hạ bản thân cả chục lần liên tục, cứ như muốn dùng nỗi đau thể xác bù đắp cho tổn thương về tinh thần.
Lần nào cũng thế, đều quay lại vị trí cũ trong góc hẻm tối tăm. Hắn chán rồi, cái cảm nhận đau đớn khi cận kề cái chết đã chai sạn. Hắn nằm đó nhắm mắt thử chờ cho cái bao tử mục ruỗng, chờ cho một âm thanh nào đó đáp lại hắn.
"Rốt cuộc là ai đang trêu đùa ta?"
Rồi không bao lâu sau đó, hắn thiếp đi...
.
.
Bạch Tử Thần vẫn trong cái bộ dạng trắng tinh thuần khiết, nàng chau đôi lông mày màu trắng giở giọng trách móc:
- Này, sao cứ chết mãi thế?
Ma Kim mở tròn mắt, vô cùng kinh ngạc, lắp bắp:
- Ngươi, ngươi là nô lệ của ta đó sao?
Dứt lời, hắn lao tới ôm chặt lấy nàng. Nàng ta chau mày tâm sự:
- Ngài vẫn chưa chịu trở lại bộ dạng thật sự sao? Ngài thật là tự ngược đãi bản thân quá đấy.
- Ngươi đang nói gì thế? Ngươi có thể giúp ta gặp lại mẹ không?
Bạch Tử Thần thở dài, đẩy hắn ra và nói:
- Nếu như Ngài đã chọn nếm thử trải nghiệm này thì em cũng không dám cản.
- Rốt cuộc ngươi đang nói gì thế? Ta không chọn cuộc sống này, ta muốn ở bên người thân trên Thượng giới.
Bạch Tử Thần nhăn mặt, khựng lại vài giây rồi đổi sang giọng nghiêm túc:
- Nghe đây, chủ nhân, ngài đã chết rồi. Em chỉ có thể kí gửi linh hồn ngài vào một thể xác phàm nhân ở Hạ giới.
- Là sao cơ, người đó tên là Nguyễn Kim ấy hả?
- Chính xác.
- Em nói gì thế, anh không cần biết, anh chỉ muốn trở lại cuộc sống cũ, em có thể giúp anh không, anh làm gì cũng được, làm ơn đi.
Ma Kim quỳ xuống dưới chân Bạch Tử Thần nài nỉ van xin.
- Em đang giúp chủ nhân đây, anh đã được tái sinh vào quá khứ. Lúc đó Ly Ly còn chưa sinh anh ra. À mà chắc nhỏ đó cũng chưa chào đời đâu.
- Có chuyện thần kỳ như vậy sao?
- Đúng thế, nếu chủ nhân muốn trở về gặp Ly Ly, Tử Nguyệt, Mộng Dao, Lisa gì gì đó thì hãy bắt đầu trở thành tu chân giả và thăng giai, đến Thượng giới mà gặp lại họ.
- Anh, anh có thể làm được không? Nhưng mà, khoan đã, tại sao anh cố chết đi mà không được?
- Đây là một thiên phú của anh, khi cảnh giới thăng lên một bậc, anh sẽ chọn địa điểm đó để lưu trữ, nói cách khác, nếu như anh không tiến vào nhất giai sơ kỳ. Mỗi lần anh chết, anh sẽ tái sinh lại vị trí đó, cùng với thân xác đó. Có điều mọi ký ức anh đều nhớ kỹ. À, sẵn tiện nói luôn thiên phú thứ hai của anh, đó chính là khả năng ghi nhớ và phân tích siêu phàm, chỉ cần đã từng lọt vào tầm mắt anh, anh có thể nhớ từng li từng tí và đưa ra các dự đoán, tất nhiên sẽ có sai số, nhưng anh hoàn toàn có thể làm lại bằng cách chết đi. Với cả khi trải nghiệm thứ gì mới mẻ sẽ giúp anh trở nên mạnh hơn.
- Rồi trong bao lâu anh mới trở về được Thượng giới?
- Em không biết, tất cả là nằm ở sự cố gắng của anh.
- Lúc anh chết sẽ quay trở về điểm lưu trữ, thế thì ngoại trừ anh ra, không còn ai nhớ tới việc trước đó?
- Đúng là thế, công nhận thiên phú của anh khá là lợi hại đấy, nói sơ đã hiểu rồi.
- Này, cho anh hỏi, có cách nào để anh có thể chết một cách dễ chịu không?
- Chuyện này, à ừm, để xem, anh cắn lưỡi nhé, hoặc là nháy mắt liên tục mười cái, nếu hai cái đó không được thì hãy nín thở hai phút, nếu trong suy nghĩ anh thực sự muốn chết, anh sẽ chết. Nó sẽ giúp anh chết nhẹ nhàng hơn nhiều nếu so với việc anh tự đập đầu vào tường.
- Cảm ơn em đã giúp anh.
- Khoan đã, anh nói như thế là có ý gì?
Đấng Tối Cao lật mặt, cười một cách hả hê, dịch chuyển tới sát cạnh xoa đầu nô lệ hư hỏng của mình giải thích:
- Ha ha ha, nãy giờ anh giả vờ để xem sự sáng tạo của em thôi ngốc ạ.
Bạch Tử Thần ngờ nghệch trong chốc lát:
- Hả? Anh là ai?
- Anh là anh yêu của em đây, diễn sâu tí không được à?
- Hừ, tên đáng ghét, làm nãy giờ em đau lòng chết đi được. Em ghét nhất là chứng kiến sự yếu đuối của anh.
- Nhưng mà, anh ở trong kia đau đớn đến nỗi chỉ muốn được chết đi thôi.
- Anh vẫn quyết định trải nghiệm sao?
- Ừa, tự ngược bản thân một tí, có trải nghiệm buồn bã thì mới cảm nhận trọn vẹn sự vui vẻ chứ.
- Thật là, anh đã chơi đùa với số phận toàn vũ trụ mà còn chưa đã, đến bản thân cũng muốn tăng độ khó.
- Hì hì, sao thế. Mà thôi, lại đây anh nấc phát cuối nào. Đợt này em chỉ được quan sát thôi. Tí ti lúc nãy là để anh có động lực sống.
- Thế thì nên làm ngay lần tự sát đầu tiên chứ, anh khổ dâm giống em à?
- Lâu lâu muốn thử như thế mà.
- Lại đây mau lên, em nứng lắm rồi.
Ngài lao tới húp trọn cơ thể Bạch Tử Thần, người nàng mềm nhũn ra khi tiếp xúc với Đấng. Những tiếng rên rỉ thống khoái bù trừ cho sự cay nghiệt của trải nghiệm vừa rồi.
Lần này, Đấng muốn thử cái trải nghiệm sống không bằng chết, hệt như cái lần Ngài mất đi mối tình đầu.
Một cuộc sống đối lập, nghiệt ngã, mất đi tiếng cười, sự tha hóa dâng lên tột đỉnh, thế giới không có linh hồn sao? Ngài thoải mái chém giết, điên loạn, thứ bản chất tu ma tàn nhẫn nhất.
Liệu có điều gì mang lại hi vọng cho bản ngã này, liệu Bạch Tử Thần có thể sáng tạo ra điều thú vị gì cho trải nghiệm của Ngài ở thế giới này.
.
.
Ma Kim tỉnh dậy, hắn mơ hồ nhớ lại cuộc trò chuyện với Bạch Tử Thần trong đoạn "diễn kịch", tức là trước câu "cảm ơn" còn sau đó đương nhiên coi như chưa hề tồn tại.
Trong con hẻm đó, hắn bắt đầu phân tích về khả năng của bản thân.
"Trí nhớ siêu phàm sao. Lần thứ hai sống dậy, ta đã lao ra ngoài đường phía bên này, gặp một sạp trái cây, người phụ nữ đứng bán mặc bộ đồ màu hồng, cài tóc màu vàng. Có mười lăm quả màu cam trên khay."
Hắn lại lao ra ngoài, quả đúng y những gì đã nhớ, hắn lại tự sát bằng cách cắn lưỡi.
.
"Không đau tí nào! Nô lệ thật sự quả nhiên là biết về mọi thứ, còn giúp ta có cơ hội tái sinh!" Hắn cảm nhận được tí hi vọng về cuộc sống.
Ma Kim lại một lần nữa cắn lưỡi, nhưng lần này hắn không có ý định tự sát.
"Ồ, nó đau và không chết này! Mà thôi, nên chết đi để đỡ đau!"
.
Lần này tỉnh dậy, Ma Kim cố nhớ về quá khứ của cái thân xác này và đã thông suốt. Hắn tặc lưỡi tỏ ý khinh thường:
- Mang một đống nợ thế này. Mày ngu thật sự Nguyễn Kim à. Giờ tao phải cày cuốc trả cho mày sao. Mà không, vì mày tệ hại như thế nên nô lệ mới có thể giúp tao đoạt xá chăng. À nó chẳng liên quan. Ngôn từ ở Hạ giới có vẻ đa dạng hơn so với Thượng giới nhỉ? Con đĩ, rác rưởi, chó chết, súc vật. Ha ha ha, sảng khoái thật sự.
Hắn bắt đầu kiểm tra thử trí nhớ kiếp trước. "Nhớ hết luôn kìa, thậm chí còn nhớ rõ hơn lúc ta còn sống ở đó, aaaa, nhớ họ chết đi mất, Hạ giới linh khí ít ỏi, tỉ lệ có thể làm tu chân giả thăng tới Trung Giới đã cực hiếm, không biết bao giờ mới chạm tới Thượng giới đây. Má nó, mình lại muốn tự sát rồi. Rõ ràng có thiên đạo đang thao túng mình đây mà. Tức thật mà không biết làm gì khác ngoài thuận theo."
Một luồng suy nghĩ lạ lùng lóe lên, hắn lao ra ngoài đấm đá lung tung, tất nhiên là bị người khác hội đồng đánh trả. Hắn cắn lưỡi tự sát.
"Ổn áp, đỡ tức hơn rồi, cơ thể không tiến triển nhưng mà trí nhớ vẫn cứ hoạt động tích cực. Thế này thoải mái làm việc xấu rồi tái sinh." Hắn suy nghĩ đen tối trong đầu rồi tự cười lớn.
"Khả năng phân tích là gì nhỉ, chắc là lúc ta đứng dậy đã tự nhận thức chiều cao, rồi khi nãy người ta đấm ta thì ta đoán được đòn tiếp theo, tuy nhiên thực lực còn yếu nên không né kịp. Bây giờ có lẽ nên ưu tiên luyện thể nhỉ, tiến vào nhất giai mới có thể bước vào con đường tu chân, à hơn hết là có thể đổi địa điểm tái sinh, tưởng tượng ta cày cuốc sấp mặt mà bị giết, trở lại với hoàn cảnh như này chắc tức ói máu. Thay vào đó nếu được ở trên nệm êm giường ấm kề mỹ nhân thì sẽ dễ chịu hơn chịu."
Nhớ đến mỹ nhân thì hắn lại bắt đầu có tư tưởng bại hoại, khác cái là lần này hắn hành động luôn.
Hắn lao ra ngoài sờ soạng, cưỡng hôn phụ nữ, mặc dù nữ nhân phàm trần ở Hạ giới đa số không mấy xinh đẹp nhưng có đỡ hơn không. Sau khi thấy cả con đường xúm lại muốn giết chết hắn thì hắn nhanh trí tự sát.
"Hài, ta nghĩ gì vậy trời, trong khi mẹ và mọi người biết ta chết sẽ đau đớn như nào mà ta lại ở đây sa đọa. Tất cả là do Nguyễn Kim! Chắc chắn là do hắn tha hóa ta" Ma Kim cảm thấy hổ thẹn, bắt đầu tự ngụy biện.
Nhưng có vẻ sau khi thực hiện tội ác lại khiến cơ thể hắn mạnh mẽ hơn. Vì lúc hắn sàm sở phụ nữ, hắn cảm thấy cực kì sung sức.
"Đúng như dự đoán. Thứ thiên phú này rác rưởi thật sự mà!"
Một nụ cười nham hiểm xuất hiện trên gương mặt hắn:
- Sát!