Chereads / Đấng Du Ký Cửu Giai Giới / Chapter 51 - Khiêu vũ

Chapter 51 - Khiêu vũ

Ma Kim ngước nhìn Vô Diện với vẻ mặt hớn hở, giọng điệu thoải mái nói:

- Tiền bối, đã lâu không gặp.

- Chuyện ngươi nhờ vả, thật sự không có cách giúp rồi. Quá nhiều kẻ đang dõi theo ngươi, chắc chắn ma vương không cho phép ngươi xuống Trung giới.

Nghe thế, sắc thái của Ma Kim sượng xuống, tiếc nuối đáp:

- Thế à, nhưng tiền bối có thể chỉ cho ta phương pháp xuống Trung giới không?

- Việc đó rất nguy hiểm đấy. Người không nên tự mình đi như vậy.

- Không sao đâu, ta thực sự phải tự mình xuống đó tìm kiếm.

- Thế thì tùy ý ngươi vậy.

Vô Diện lấy từ nhẫn dự trữ ra một cuốn sách, đưa cho Ma Kim rồi nói:

- Ngươi tự tìm hiểu, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây mà thôi.

Dứt lời, Vô Diện biến mất dạng trong nháy mắt.

Ma Kim đành cất đi cuốn sách rồi tiếp tục trở về với bầu không khí vui vẻ của bữa tiệc, lần này người hắn muốn tới gặp không ai khác ngoài Đồ Long Thiên để bàn về hôn sự của Mộng Dao, nhưng giữa đường lại bị một người réo tên:

- Ma Kim tiểu điệt!

Ma Kim đoán chắc đây là Đồ Bá, đệ đệ của mẫu thân hắn, bèn lễ phép trả lời:

- Bái kiến cửu cửu!

- Ngươi, sang kia nói chuyện riêng với ta.

Ma Kim cười hớn hở, làm ra vẻ bận rộn:

- Không. Tiểu bối đây có chuyện gấp cần phải gặp tổ phụ rồi. Khi khác gặp cửu cửu sau nhé!

- Ngươi...

Thái độ của Ma Kim khiến Đồ Bá tức tối, nhưng cũng chỉ đành đứng nhìn thằng nhóc bốn tuổi quay đầu bỏ đi thẳng thừng.

Nhìn ngó xung quanh, Ma Kim phát hiện lão ma vương đã chuồn đi đâu mất, ban nãy còn thấy lão đứng phía dưới chú tâm xem buổi biểu diễn, thế là hắn đành phải tìm mấy nữ nhân, đặc biệt là nương tử, hắn cứ lo nàng sẽ bị cái tên Lịch Cao trưởng lão dòm ngó.

Hắn bèn tới chỗ Ly Ly đứng gần đấy. Lúc này nàng và Mộng Dao đang đi theo lão Lạc Ma Sư tiếp khách, thật ra là do lão già ấy quá hãnh diện với đứa cháu gái nên cứ lôi nàng đem khoe khắp nơi. Mà công nhận ngày hôm nay bốn mỹ nhân xinh đẹp ngất trời, so ra thì ba muội muội một chín một mười với Mộng Dao tỷ tỷ chứ không bị lấn át như trước đây.

Ma Kim lại dùng động tác quen thuộc vỗ nhẹ vào mông để gọi mẹ, Mộng Dao ấy vậy mà nhạy cảm thật, phát hiện có một bàn tay chuẩn bị va chạm với thân thể ngọc ngà của tiểu muội, liền dùng quần vải lụa quấn chắt, nhấc lên cao rồi mới quay lại hăm dọa:

- Ai to gan...?

Mọi người xung quanh lúc này tất nhiên ngơ ngác, Ma Kim đang tự hỏi bản thân làm sai điều gì, Mộng Dao nhận ra hắn thì vội vàng thả xuống, hành động tiếp theo lại khiến cho quan khách ngỡ ngàng, nàng cúi người xuống hai tay bóp má tiểu ma vương nựng nịu như đối xử với một đứa con nít ất ơ đâu đó, chắc là thần trí đang trong lúc cuống cuồng nên tìm đại một cách nào đó để chữa quê, quên bén đi mất vai trò của Ma Kim trong buổi tiệc hiện tại, hoặc có thể do hằng ngày hắn hay biến thành dạng con nít để vòi mỹ nhân ẳm nên hình thành thói quen.

- Ỏ, đệ đệ ngốc nghếch, tỷ xin lỗi nha, tỷ cứ tưởng người lạ.

Ma Kim thì chỉ nhẹ nhàng cho vài luồng sát khí lan truyền tới bàn tay của mỹ nhân để nhắc nhở tỷ tỷ điều chỉnh hành vi, Mộng Dao như bị bỏng lạnh, vội rút tay về, đứng thẳng người nghiêm chỉnh, mặt có chút cúi xuống tỏ vẻ hối lỗi:

- Tiểu nữ thất lễ, xin người tha tội.

- À hì hì, có sao đâu. Đệ thích vậy mà.

Ma Kim ngó một loạt xung quanh, mặt hướng tới đâu, mấy quan khách quay người liền giả lơ tới đó, dù gì chả ai muốn mích lòng tiểu ma vương này cả.

Ma Kim hỏi Mộng Dao:

- Nguyệt tỷ đâu rồi nhỉ?

- À, nãy ta thấy muội ấy đi cùng với một vị cô nương nào đó, nghe bảo là người quen cũ, nói chuyện trông khá thân mật.

- Hướng nào?

- Ta không chắc, có lẽ là hướng kia.

- Dạ, thế giờ đệ đi tìm tỷ ấy đây.

Mộng Dao vội vịn vai Ma Kim lại và hỏi:

- Khoan đã, tỷ đi cùng đệ có được không?

- Không cần đâu, tỷ ở trong này, nếu có gặp ma vương thì kêu ngài ấy sớm đưa ra quyết định về chuyện hôn sự của tỷ.

- Ừm, tỷ rõ rồi.

Ma Kim vội vàng theo hướng đó tiến tới, lại gặp phải tên Đồ Bá đứng chặn đường, cái mặt y trông khá gian xảo với nụ cười nhếch mép, nói bằng cái giọng giễu cợt:

- Ta cứ tưởng Ma nhi đây tìm tổ phụ chứ, giờ đổi mục tiêu rồi à?

- Cửu cửu biết Tử Nguyệt tỷ ấy ở đâu sao?

- Tất nhiên, nhưng trước hết ngươi phải trả lời ta một vài câu hỏi.

- Hừm, đếm đến ba mà cửu cửu không khai ra thì tiểu bối hét lên là cửu cửu có ý đồ xấu với nương tử của ta đó! Một...

- Ngươi, ngươi dám?

- Hai...

- Khoan đã, khoan đã...

Đồ Bá vội hạ người khua tay như đang cố cầu xin Ma Kim đừng làm bừa, dù sao thì đứa trẻ không cần sỉ diện nhưng y thì cần.

Ma Kim thấy đối phương cũng có liêm sỉ nên hắn cũng không làm khó.

- Hì hì, tiểu bối đùa thôi, cửu cửu có thắc mắc nào cứ hỏi đi.

- Tên tiểu quỷ ngươi thật không coi ai ra gì.

- Hì hì, có hỏi không đây?

- Ngươi ở bên cạnh Mộng Dao cô nương trong khoảng thời gian có từng nghe cô ta bàn luận vấn đề gì với tổ phụ không?

- À ừm, hình như có, đại loại là tỷ ấy không có tình cảm với cửu cửu, xin tổ phủ suy xét lại vấn đề hôn ước.

Tên Đồ Bá có vẻ không ngạc nhiên lắm nhưng lại liền kề mặt tới gần để hỏi thêm, trông có vẻ rất nghiêm trọng.

- Tổ phụ đã trả lời thế nào?

- À ừm, để về suy xét, đại loại là vậy.

- Ngươi thấy hai người họ có thân mật không?

Nghe tới đây, Ma Kim bắt đầu thấy cấn cấn "Chả nhẽ hắn ta không ghen với mình mà ghen với lão già kia à?"

Nhưng thời gian không cho phép nghĩ nhiều nên Ma Kim đành trả lời bừa:

- Hành động như chủ tớ bình thường thôi.

- Ngươi miêu tả kĩ hơn nữa nào?

- Trước mắt tiểu bối thấy có gì lạ đâu? Kĩ là kĩ như nào?

Nghe Ma Kim nói thế, Đồ Bá lại càng cảm thấy nghi hoặc hơn "Ừa nhỉ, trước mặt trẻ con thì làm sao dám thể hiện ra."

Đồ Bá thấy không còn moi được thông tin gì nữa đành chỉ tay về phía bên phải rồi nói:

- Ừ, chuyện ta vừa hỏi không được nói cho ai đấy, ban nãy ta thấy vị hôn thê của ngươi đi vào đó.

- Dạ, đa tạ cửu cửu đã quan tâm.

Vừa đi, Ma Kim vừa cười thầm trong bụng bởi lẽ phán đoán ban nãy của hắn là hoàn toàn có khả năng. Đồ Long Thiên sau khi mất đi Ly Huyền, nạp liền mười mấy thê thiếp để mượn dục giải sầu, đây cũng là một trong những nguyên do Ly Ly ghét phụ thân. Bây giờ tới lượt đứa con trai Đồ Bá dè chừng cũng là điều tất yếu.

Dù gì đây cũng là Tình Phủ, ngôi nhà của Ma Kim và các nữ nhân, vừa thấy tên kia chỉ hướng là hắn biết ngay Tử Nguyệt đi tới chỗ kính viễn vọng, pháp bảo giúp quan sát những vì sao trên trời rõ hơn.

Ma Kim bước vào một cái hộp lớn, gọi là pháp thang, kích hoạt cơ quan liền có thể vận chuyển lên xuống, cũng bởi hắn ta bị khóa ở nhị giai sơ kỳ, không thể bay được nên đã lắp đặt thứ nay để có thể đi lại dễ dàng giữa các tầng.

Trong động phủ có nhiều pháp thang, cái mà Tử Nguyệt bước vào thì là dẫn tới tầng thượng, cũng là nơi đặt thấu kính khổng lồ.

Ma Kim đi lên bắt gặp Tử Nguyệt đang cùng một vị cô nương nào đó đang sử dụng kính viễn vọng để ngắm bầu trời đầy sao. Hắn tiến lại gần, ôm lấy nương tử từ đằng sau, nàng cảm thấy rất dễ chịu, lúc hắn vừa lên nàng đã phát giác rồi chứ không thì lại phản xạ như Mộng Dao sẵn sàng cho hắn một cú tát trời giáng.

Tử Nguyệt lúc này mỉm cười nói:

- Đệ đáng yêu thật đó!

Ma Kim dụi mặt vào lưng của mỹ nhân nói bằng cái giọng làm nũng:

- Cho đệ tí âm...à không...hôm nay tỷ đẹp quá đi mất, thơm đệ đi!

Nữ nhân bên cạnh thấy tiểu ma vương tới, vội cuối đầu hành lễ.

- Bái kiến Ma công tử.

Ma Kim phủi tay miễn lễ và nói:

- Ngươi tự giới thiệu bản thân đi.

- Tiểu nữ Lâm Diệm, nội giáo đồ, từng ở cùng phòng với Tử Nguyệt trong ký túc xá.

- Ồ, ngươi là người của Lịch Cao trưởng lão phải không nhỉ?

- Ý của công tử là sao ạ?

- Hả, à, cùng phòng thì ta đoán do tên đó sắp xếp.

- Chuyện đó...

Tử Nguyệt quay người lại, cúi xuống hôn nhẹ lên môi của Ma Kim, rồi cười nói:

- Đệ thật là, đừng nghi ngờ tiền bối ấy nữa, Lịch trưởng lão không có ý đồ xấu với tỷ đâu.

Ma Kim vẫn cứ mê gái như thuở nào, thấy nương tử quyến rũ như thế, hắn chả thèm quan tâm tới chuyện gì khác.

- Đành nghe tỷ vậy, chúng ta làm một hiệp đi!

Tử Nguyệt nghe thế rất bất ngờ, mặt ửng đỏ xấu hổ, miệng lấp bấp:

- Ý... ý... đệ là gì?

- Đi mà, đệ cầu xin tỷ đó! Xin tỷ, xin tỷ,...

Ma Kim tiến lại nhón chân, úp mặt vô hai cái màn thầu lớn của mỹ nhân, hít lấy hít để, Tử Nguyệt muốn lùi lại thì bị vòng tay hờ hửng của tên nhóc ôm lấy vòng eo nhỏ.

Nàng nhắm chặt mắt, lấy tay đánh yêu hắn và nói:

- Đệ đừng có như vậy mà, đừng mà! Lỡ người ta nhìn....

Lúc này Tử Nguyệt mới sực nhớ tới vị tỷ tỷ đứng bên cạnh, liền ngó mắt sang cười một cách ngượng nghịu.

Bạch Diệm vội vàng lơ sang hướng khác, Tử Nguyệt lúc này gỡ cái ôm của Ma Kim, hai tay xách nách nhấc hắn lên và nói:

- Sao hôm nay hư thế hả?

Ma Kim lấy tay vuốt ve gương mặt Tử Nguyệt.

- Hôm nay muốn đệ ngoan hay hư, cho tỷ quyết định đó!

Tử Nguyệt đắn đo một tí rồi nói:

- Tỷ chịu thua đệ đấy, có thể chờ lúc tiệc tàn không, đệ là chủ tiệc mà sao vắng được.

- Không đợi, ngay bây giờ hoặc là cuối năm.

Tử Nguyệt kéo hắn sát vào người rồi ghé tai thầm thì:

- Để ta dẫn Lâm Diệm tỷ tỷ xuống dưới rồi sẽ chơi đùa với đệ được không?

- Không cần đâu, để đệ dẫn Bạch tiền bối xuống dưới.

Trong pháp thang, Ma Kim lần nữa thăm dò Lâm Diệm:

- Lịch Cao kêu ngươi dụ Tử Nguyệt đi riêng lẻ phải không? Nếu không vì nơi này người ngoài không tiện vào thì trưởng lão sẽ gặp mặt nàng ấy à?

Lâm Diệm bỡ ngỡ trước lời nói của Ma Kim, im lặng không dám đáp lời.

Hắn cũng chẳng để tâm gì nhiều, sau khi đưa người xuống thì vội vòng lên trên.

.

Tử Nguyệt đang xấu hổ đứng đó nghĩ ngợi đủ điều "Sao hôm nay đệ ấy lại bạo thế nhỉ, cái ngưỡng dục vọng đó lại tới mức sao, hay là... do ta hôm nay quá kiểu diễm?"

Ma Kim hóa thành bộ dạng thanh niên, trong bộ trang phục co dãn hôm bữa mua, chầm chậm tiến tới, trên miệng còn ngậm một bông hoa hồng trao môi đối phương rồi đề nghị:

- Khiêu vũ một bài nhé?

Tử Nguyệt gật đầu đồng ý.

Cả hai nắm tay cũng bước những bước đồng điệu, tuy là lần đầu họ nhảy cùng nhau, nhưng rất chi là ăn ý cứ như là đã tập luyện rất lâu rồi. Điệu nhảy phóng khoáng, lúc nhanh lúc chậm, thi thoảng lại kề mặt trao nhau bông hoa kia một cách tình tứ.

Mãi cho đến khi Ma Kim cố ý làm rơi bông hoa trên miệng, họ nhìn nhau cười mỉm rồi tiến tới ôm hôn. Hai người cứ thế quấn chặt lấy nhau, trao cho nhau những phút giây hạnh phúc nhất dưới luồng ánh sáng mờ ảo của trăng sao trên trời cao.

Ma Kim và Tử Nguyệt ân ái xong xuôi thì cũng tranh thủ trở lại bữa tiệc để tiễn quan khách ra về.

Mộng Dao và Ly Ly nãy giờ luôn trong tâm thế sốt ruột, lo lắng, thấy Ma Kim dắt tay Tử Nguyệt vui vẻ đi tới, họ liền thở phào nhẹ nhõm, cơ mà vẫn phải lườm nguýt một cái cho bỏ ghét, nhìn cái gương mặt tươi tắn có tí ửng đỏ của Tử Nguyệt là biết chuyện gì đã diễn ra trong ba mươi phút vừa rồi.

Ly Ly quan tâm hỏi han:

- Mọi chuyện có gì bất thường không Ma nhi?

Ma Kim tự hào đáp:

- Dạ có! Tử Nguyệt tỷ ấy bỗng nhiên thăng lên tứ giai trung kỳ.

Bị Ma Kim đùa giỡn, Ly Ly khoanh tay ngoảnh mặt sang hướng khác ra vẻ dỗi hờn. Hắn vậy mà không chịu dỗ dành mẫu thân, lại đi hỏi sang vấn đề khác:

- Lisa con bé đó chưa về à?

Thấy Ly Ly không hồi đáp, Mộng Dao bèn trả lời thay:

- Muội ấy chưa, nãy đi chung với Hồ tiền bối, không rõ là đi đâu.

Ma Kim mỉm cười đáp:

- Thế thì không sao. Hai người đó chắc giờ đang thư giản ở tầng trên ấy mà. Chúng ta đi tiễn khách thôi.

Buổi tiệc khá là thành công như mong đợi, chỉ có mỗi vụ Đồ Long Thiên chơi bể kèo trốn đâu mất, chứ nếu không thì Ma Kim đã lao lên sân khấu tuyên bố hủy bỏ hôn sự của Mộng Dao.

Quan khách ra về với tâm thái hài lòng, dù gì thì nhưng thứ mà Ma Sát Giáo cùng với Ma La Cốc chuẩn bị rất chu đáo.

Tiệc đã tàn, chỉ còn lác đác môn đồ đang dọn dẹp, Hồ Mẫn và Lisa lúc này mới chịu mò xuống dưới đây, lại có hai dáng vẻ phè phỡn thỏa mãn khiến cho Ly Ly và Mộng Dao thêm phần ganh tỵ.

Hồ Mẫn vẫn làm cái hành động quen thuộc, ả đè đầu Ma Kim dúi sâu vào bộ ngực như một nghi thức chào tạm biệt, rồi cùng đám tay to mặt lớn cai quản Địa Ngục trở về.

Hắn chợt đuổi theo và nói lớn:

- Lần sau nhé! Hồ tỷ tỷ!

Hồ Mẫn không kìm được sự vui sướng trên gương mặt, chả uổng công nàng phá phách phía dưới Địa Ngục đòi lão Đồ Cốt Thiên cho phép lên đây chơi một bữa.

Ma Kim mặc dù ban nãy được giải trí cùng với nương tử, nhưng cũng hơi tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội hiếm có này.