Chereads / Đấng Du Ký Cửu Giai Giới / Chapter 71 - Thiên tài văn chương

Chapter 71 - Thiên tài văn chương

Sau khi đã no bụng, Ma Kim nắm tay Ái Như tung tăng trên phố, dì ấy giờ đây đã quen với đôi tay ấm áp của hắn, cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Bởi vì Ma Kim không có tỏa ra dâm khí vậy nên thần trí của Ái Như không bị dục vọng cám dỗ, nàng ấy chỉ đơn thuần coi hắn là một người thân thích để bầu bạn mà thôi. Nhưng thần thái tự tin và điệu bộ thoát tục của hắn dễ khiến một nữ nhân phàm trần sinh lòng hảo cảm.

"Nơi đây tuy không rực rỡ như Thượng giới, nhưng mà người đông đúc chen lấn nhau, bảo sao đối với tu chân giả, mạng người như cỏ rác."

- Nè, Kim nhi.

- Sao á dì Như?

- Con rất giỏi về văn chương nhỉ, nghe nói hôm nay Hoàng Hà thành có tổ chức một buổi giao lưu, con muốn tới đó xem thử không?

- Dì muốn thì chúng ta đi thôi, có dì ở bên, tới đâu mà chẳng được.

- Con cứ thích trêu dì thôi!

- Thì thích thật mà, ha ha.

Thế là hai người họ cùng đi đến đó, Ma Kim trông có vẻ còn rành đường hơn dì Như, căn bản là hồi chưa sa đọa, thân phận Nguyễn công tử của hắn từng là người nổi tiếng nhất ở đấy mà.

Nhiều nhân sĩ cũng hay ghé lui nơi này, kể từ khi đại thi hào họ Nguyễn biến mất khỏi giới học giả, các thư sinh dường như tranh đấu rất gay gắt để thế chỗ hắn ta.

Hôm nay đeo mặt nạ tới đây, Ma Kim yên tâm không bị đám người đó lăng mạ, dù gì mục đích chủ yếu hôm nay cũng để tán tỉnh dì Như mà thôi. Đúng vậy, hắn đã quyết định chọn nữ nhân này làm hầu cận của mình trên con đường chinh phục Hạ giới.

Ma Kim đã phân tích rất kỹ lưỡng, một nữ nhân dáng mạo không quá xinh đẹp như Ái Như sẽ đỡ khiến hắn gặp phải rắc rối. Nhưng tiếc là tên ma đầu chỉ so sánh nhan sắc của nàng ấy với các nữ tử trên Thượng giới, quên rằng so với mặt bằng chung chốn Hạ giới, người dì bên cạnh đây cũng thuộc mỹ nhân của nơi thôn làng, phố phường.

Chỉ là Ái Như tính cách có phần mạnh mẽ, lại ít khi trang điểm, tuổi quá đôi mươi, hiếm khi lui tới nơi náo nhiệt, vậy nên nàng của hiện tại không thu hút nhiều ong bay bướm lượn.

.

Giữa dòng người tấp nập, tên Bạch công tử nhận ra Ma Kim qua chiếc mặt nạ hình con cáo. Y chủ động tiến lại gần rồi làm ra vẻ mừng rỡ:

- Kim công tử cũng tới đây sao? Thật trùng hợp mà.

"May mà cái mồm ngươi biết điều nhỏ tiếng đấy." Ma Kim nghĩ thầm, rồi cũng lịch sự đáp lại:

- Nay ta cùng mỹ nữ muốn tới nghe chút văn thơ mà thôi.

- Tại hạ, Bạch Thiên Thu, rất vui được gặp tiểu thư đây, không biết cao danh quý tánh.

Ái Như có chút lúng túng, đáp lời:

- Ta sao? Thằng nhóc này nói đùa đấy, ta chỉ là một bà dì ngoài ba mươi, chủ một khách điếm, cứ gọi là Ái Như, hoặc là Như.

- Thật sao, tỷ đây không nói thì ta đây cũng không nhìn ra, mém tỷ nữa lại xưng huynh muội.

- Bọn trẻ các người thật giỏi nịnh nọt đấy.

Ma Kim đứng bên cười nghiêng đầu nói:

- Đấy, con bảo dì xinh thật mà dì không tin. Dì xem, nếu dì không xinh thì người ta nịnh nọt có ích gì.

Kế đó hắn nhìn về phía Bạch Thiên Thu và hỏi:

- Mà Bạch công tử hôm nay đi một mình sao?

- Ta có đi cùng một vài vị bằng hữu, họ đứng bên kia kìa.

- À, ta thấy rồi, giờ ta muốn riêng tư một tí với mỹ nữ.

- Tại hạ thất lễ, thất lễ rồi. Nhưng mà hôm nay ta đây muốn mời Kim công tử lên đó thể hiện tài nghệ một tí. Dì, à không, Như tiểu thư đây nói xem huynh ấy chỉ đứng đây nhìn thì có phải quá uổng phí không?

- Ngươi thật sự có hơi phiền phức đấy.

Ái Như lúc này bỗng hiếu kỳ:

- Ta cũng muốn thử nghe văn chương của con đó Nguyễn Kim.

Ma Kim thở dài rồi nói:

- Thôi được rồi, ta lên chém gió một tí cho hai người vừa lòng. Bạch công tử ở đây trông chừng dì ấy giúp ta, dì ấy trong người có tí hơi men.

Bạch Thiên Thu cười sảng khoái:

- Ha ha ha. Ta lấy mạng của mình ra đảm bảo, Kim công tử yên tâm.

Ma Kim đành đi đăng ký lên đài tiếp thơ.

Đề là: "Trời xanh mây trắng nước trong, nước xanh hay trắng đều trông tại trời."

Hắn không cần tốn thời gian suy nghĩ mà lập tức đưa ra đáp án:

- Lời thanh giọng đắng ý sâu, ý thanh hay đắng có đâu tại lời.

Mọi người xung quanh ngây ra, có người còn nghi ngờ hắn gian lận biết trước đáp án nhưng hắn chả quan tâm, xong việc liền tranh thủ trở về với dì Như.

- Công tử, xin dừng bước. Xin cho hỏi quý danh của ngài đây.

Hắn quay lưng lại thì thấy một một thiếu nữ chỉ tầm mười bốn tuổi, nhưng lại đem tới một cảm giác rất thân quen. Hắn điềm đạm đáp:

- Ta đây tên là... Kha.

- Thơ của Kha công tử rất tuyệt đó.

- Mạn phép hỏi quý danh của tiểu muội đây?

- Tiểu nữ họ Hồ, tên Mẫn.

- Ha ha ha!

Hắn ta mặc kệ xung quanh, khoái chí cười lớn.

"Quá khứ sao, ta không nhầm chứ?" Ma Kim tự hỏi.

Cô nương kia thấy hắn vô duyên vô cớ cười lớn, liền thắc mắc:

- Không biết Kha công tử đây là có ý gì?

- Thất lễ, ta xin mạn phép cáo lui trước, tên của ngươi làm ta sức nhớ đến một quý nhân nên không kiềm được cảm xúc.

"Con mẹ nó, muốn hiếp ả ta quá đi. Chả nhẽ lại tái sinh lần nữa. Mà thôi ráng nhịn vậy." Ma Kim thầm suy nghĩ biến thái trong đầu.

Hồ Mẫn có chút xấu hổ vì hành động ban nãy của đối phương, liền tò mò dõi theo phía sau.

Ma Kim trở lại bên dì Như với tâm trạng cực kỳ phấn khích. Nàng ấy thấy vậy liền hỏi:

- Sao nãy có chuyện gì làm con vui thế?

Ma Kim chỉ đáp ngắn gọn:

- Chuyện này dài lắm, có dịp sẽ kể cho dì.

Bạch Thiên Thu vỗ tay khen ngợi:

- Câu thơ trác tuyệt đó của huynh, khiến cho mọi người ngỡ ngàng đến thế, đêm nay chắc chắn là đoạt giải rồi.

Ma Kim đương nhiên muốn thừa cơ hội này ghi điểm với nữ nhân, liền trả lời:

- Thế sao. Nếu được thì tốt quá. Ta sẽ nán lại đợi kết quả.

- Vậy ta quay lại lại với các vị bằng hữu, nam thanh nữ tú hai người đi chơi vui vẻ.

Nói xong, Bạch Thiên Thu đi về phía một đám công tử, tiểu thư, trong đó có cả Hồ Mẫn.

Ái Như lại vì cụm từ "nam thanh nữ tú" mà bừng đỏ cả mặt.

.

Mặc dù rất sốt ruột chờ đến phần tổng kết, nhưng vừa đứng thêm vài phút, bụng của Ma Kim bắt đầu có vấn đề.

"Khốn khiếp, cảm giác này là gì? Đại tiện sao? Ôi không, trước giờ ta chưa từng đại tiện mà. Thôi cứ tìm nhà xí rồi tính tiếp."

Ma Kim liền bỏ mặc Ái Như mà chạy như bay về quán trọ.

- Này, con đi đâu đó, đợi dì với.

Thân xác của tu chân giả có thể dùng năng lượng ép thực phẩm hóa lỏng, vậy nên kể từ khi lên nhị giai, cơ thể chỉ bài tiết qua bàng quang, cảnh giới cao hơn nữa thì hóa khí không mùi không màu, nay Ma Kim đang là phàm trần, không thể như thế.

Đây là lần đầu hắn làm việc này, thậm chí cách gặng cũng phải nhờ đến trí lực siêu phàm nhớ lại trong hồi ức của Nguyễn Kim.

Buổi giao lưu giữa các thi sĩ đêm đó, Ma Kim là người thắng cuộc, nhưng vì hắn bỏ về nên khiến mọi người càng thêm tò mò, đặt ra nhiều nghi vấn. Người quan tâm nhất không ai khác là vị cô nương tên Hồ Mẫn, một tiểu thư đài cát.

Bạch Thiên Thu tự nhận là người của một đại thế gia, y là một người văn võ song toàn, chu du khắp nơi để tìm kiềm niềm vui, y vô tình nghe nói về Kim công tử ăn chơi bậc nhất chốn Hoàng Hà thành trở thành một tên đầu đường xó chợ, liền hiếu kỳ tìm hiểu về "đối thủ" của mình tại sao lại ra nông nỗi này. Tuy nhiên những gì Ma Kim đã thể hiện dưới thân xác của Nguyễn Kim đã khiến cho Bạch Thiên Thu vô cùng bái phục.

Sau khi trải qua đại thử thách ở nhà xí, một cảm giác lâng lâng khó tả trong lòng Ma Kim "Cái cảm giác thỏa mãn như vừa giải được kịch độc vậy, thật là nhẹ nhõm".

Hắn vệ sinh thật sạch sẽ, phải gọi là không chừa một tí cặn bã nào dính lại trên người, sau đó về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi mới ghé qua phòng của dì Như.

Cốc cốc.

- Kim nhi đấy à?

- Dạ con đây.

- Vào đi.

Ái Như đã tẩy trang rồi thay một bộ độ ngủ mát mẻ, mái tóc thả dài xuống ngang vai. Vẻ đẹp thuần khiết này làm Ma Kim nhớ lại những ngày tháng dưới Địa Ngục, gương mặt của Ly Ly cũng giản dị như vậy.

Hắn nắm tay Ái Như rồi nhỏ nhẹ nói:

- Xin lỗi chuyện ban nãy.

- Ơ có gì đâu mà xin lỗi, nhu cầu khẩn cấp nếu là ta thì ta cũng thế.

- Là vậy sao...

- Mà này, sao con chưa bỏ mặt nạ ra nữa.

- Con thấy mình thật xấu xí.

- Làm gì có chứ.

Dì Như tiến tới, tháo chiếc mặt nạ của hắn ra, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, Ma Kim bất ngờ đặt tay lên eo dì ấy. Điều này khiến nàng vô cùng hồi hộp, tim đập mạnh như muốn rớt ra ngoài, ngượng ngùng nói:

- Con...

Ma Kim nghiêng đầu, dùng đôi môi tấn công đối phương, Ái Như không thể chống cự bởi tay chân đã mềm nhũn cả ra. Hắn lại như thói quen, đẩy nàng ngã xuống giường, sau đó ghé sát mặt xuống, từ từ tiến tới cổ nàng, há miệng ra và cắn nhẹ lên đó.

"Èo, không có dâm khí cũng chẳng còn răng nanh để hút máu sao?" Thì ra hắn chỉ muốn tìm cách để kích hoạt thiên phú của mình, cơ mà xem ra không có kết quả như hắn kỳ vọng.

Vì phân tích hoàn tất, hắn liên đứng dậy như chưa từng có gì xảy ra, cái thói lưu manh của hắn vẫn y như trên Thượng giới, gãi đầu cười nói:

- Con không hỏi trước mà đã tùy tiện, thất lễ rồi. Con đi đây!

Dì Như tức giận đứng lên, tát hắn một cái thật mạnh và lớn tiếng mắng:

- Con vừa làm gì thế hả, cút ra khỏi đây mau!

Bị đánh, Ma Kim tức điên lên, tính giơ tay bóp cổ nàng. Nhưng mà may mắn hắn kiềm chế thú tính lại được, lại làm ra cái điệu bộ ung dung, khẽ cười nói:

- Con chỉ muốn thử nghiệm một tí thôi. Dì đánh con đau quá đó. Hì hì, chúc dì ngủ ngon, con về phòng đây.

Ma Kim quay lưng bỏ đi, để lại Ái Như với tâm hồn mong manh dễ vỡ một mình trong phòng.

.

Cả đêm ấy, Ái Như ấm ức khóc nức nở, nàng vô cùng khó chịu cảm xúc hiện tại, chỉ mới một ngày bên cạnh hắn, nàng cảm nhận được biết bao hương vị đầu đời. Từ cái việc nhỏ như quan tâm và tặng quà cho nàng, đến cả nấu cho nàng những món ăn siêu ngon, rồi cái bàn tay ấm áp dắt nàng đi dạo phố, cùng nâng ly rượu, hứa hẹn biết bao tương lai tươi đẹp, thậm chí cướp cả nụ hôn đầu đời của nàng khiến tâm trí của nàng rộn ràng hơn bao giờ hết. Tuy nhiên vào lúc mấu chốt, hắn lại lật lọng rồi bày ra thái độ hời hợt khiến nàng vô cũng uất ức.

"Tại sao, tại sao thắng bé lại làm như vậy? Nó trêu đùa ta sao? Tại sao lúc đó nó dừng lại? Kim nhi chê bai ta sao? Tại sao ta lại đánh nó chứ? Ta giận dỗi điều gì cơ chứ? Ta và thằng bé vốn không thể nào mà."

Ma Kim nằm trong phòng cũng chẳng vui vẻ gì, hắn lại nghĩ về vũ trụ, về cuộc sống nhân sinh, hắn nghĩ về quá khứ, hiện tại và tương lai. Hắn là lần đầu bị một cô nương cho một cái tát, cay lắm chứ, hắn nhớ lại Tử Nguyệt cũng từng tức giận kiểu như thế, nhưng nàng ấy không như Ái Như dám tát mà chỉ dừng lại ở việc la mắng và ngắt nhéo.

Sáng ngày mai tỉnh dậy, Ma Kim muốn gặp Ái Như để xin lỗi, nhưng dường như nàng ấy muốn tránh mặt hắn. Tiểu nhị nói với hắn rằng bà chủ đã ra ngoài hóng mát.

Ma Kim nghe vậy, vội vàng chạy ra ngoài tìm kiếm. Nhờ khả năng phân tích siêu phàm, hắn liền tìm tới tửu quán đêm qua, Ái Như vừa hay cũng ở đây, trên bàn đã gọi ra một bình lớn, có lẽ nàng muốn mượn rượu giải sầu.

Hắn tiến đến ngồi đối diện, lại bằng giọng nói nhỏ nhẹ, an ủi nàng:

- Dì còn giận con sao? Con xin lỗi.

Ái Như ngoảnh mặt nhìn hướng khác. Hắn nói tiếp:

- Con xin lỗi dì mà, dì muốn con làm gì mới chịu tha thứ cho con đây.

Nàng ấy vẫn im lặng. Hắn xách bình rượu lên, kéo một phần mặt nạ lên rồi uống thốc uống tháo, tràn ra ướt cả y phục.

Dì Như lập tức kéo tay ngăn hắn lại, nhưng mà sức lực của hắn giờ không còn như xưa, một người đàn bà yếu đuối như nàng há có thể cản, chỉ có thể hét lớn:

- Con dừng lại đi, đừng uống nữa mà! Sặc bây giờ.

- Tiểu nhị, lấy thêm hai bình nữa.

- Này này, đừng lấy, nè dừng lại đi. Dì tha thứ cho con được chưa?

- Thật sao?

- Ừ.

- Con xỉn rồi, dì dìu con về nhé?

- Đừng có mà giả bộ, tửu lượng của con thì nhiêu đây có đáng là bao.

- Thế sao nãy dì hốt hoảng thế?

- Ta... ta chỉ sợ con chết vì sặc thôi.

Ma Kim cười lớn rồi "Ặc ặc", dì Như vội vỗ vào lưng nhằm giúp hắn ổn định.

- Này, thấy chưa, đã bảo là dễ sặc rồi.

- Nếu mà con chết lúc này, thì lỗi của dì đó nhé.

Ma Kim bất ngờ kéo Ái Như vào lòng. Nàng ngượng ngùng khẽ dùng tay đập vào ngực hắn và nói:

- Này, người ta nhìn kia. Con làm gì đấy hả, ta giận nữa bây giờ.

Hắn lập tức cưỡng hôn nàng, bàn tay thì nắm chặt không cho nàng phản kháng.

Cơ thể nàng nóng bừng lên, cảm giác này còn đặc biệt hơn nhiều lần so với việc tối qua, cũng may giờ là sáng sớm, quán mới mở nên chưa có người khách nào khác.

Hôn đã đời hắn mới chịu thả nàng ra, thân xác lúc này cảm nhận được sự rạo rực khác thường: "Biết đâu giờ là nhất giai sơ kỳ rồi cũng nên."