Chereads / Đấng Du Ký Cửu Giai Giới / Chapter 72 - Ta là một tên bỉ ổi

Chapter 72 - Ta là một tên bỉ ổi

Hai người sau đó đi dạo một vòng chợ tay trong tay, Ái Như cảm thấy rất hạnh phúc, nàng đã chấp nhận bản thân là người tình của Ma Kim. Mặc dù xưng hô là dì với con, nhưng mà hai người không hề có tí quan hệ huyết thống, thậm chí nàng còn chẳng phải người họ Nguyễn, rào cản duy nhất là nàng gần gấp đôi tuổi của hắn.

Về phần Ma Kim thì hắn chẳng bận tâm nhiều về sự chênh lệch tuổi tác, hắn chỉ lo sợ nếu bản thân bước vào con đường tu chân sẽ phải bỏ lại Ái Như phía sau.

"Mà sao cũng được, dù gì thỏa mãn dục vọng ích kỷ của bản thân đi rồi lo cho người khác."

Ma Kim chưa thật sự coi đối phương là đạo lữ.

Đang đi trên đường cười cười nói nói, bỗng có hai tên cướp bịt mặt hung hăng lao đến giật lấy túi vải đựng ngân lượng của Ái Như.

Ma Kim vội vàng đuổi theo sau mấy tên cặn bã mặc kệ sự ngăn cản của nàng.

Khi hắn đuổi tới một con đường vắng, xung quanh chỉ toàn những căn nhà bỏ hoang thì có thêm ba tên côn đồ nữa xông ra, một tên to cao mặt thẹo tay cầm dao găm hét lớn:

- Thằng ngu, xem ra mày cũng liều mạng đấy!

Ma Kim không hề hốt hoảng, ngược lại còn dám mạnh dạn thách thức:

- Nơi đây là trong thành, các ngươi dám giết ta sao?

- Ha ha ha, quanh đây là khu vực của tao, tao đã giết không biết bao nhiêu người rồi, ai dám bắt tao chứ?

Ma Kim hạ giọng hỏi:

- Lời ngươi nói là thật sao?

- Để tao chứng minh cho mày xem. Bây đâu, giết!!!

"Thế thì tốt quá rồi! Không uổng công ta phải cố chạy chậm." Ma Kim nở một nụ cười nham hiểm.

Hắn lúc này rất tự tin vì thể lực đang căng tràn, thân pháp khi xưa tuy mới tái luyện được nhập giai nhưng đã rất linh hoạt. Cộng thêm võ công của Nguyễn công tử hình thành phản xạ trên thể xác này.

Bốn tên cướp cầm hung khí đồng loạt lao tới.

Ma Kim chỉ cần dùng tay trái đã chặn được một gậy đối phương toàn lực đập xuống. Hắn nắm chặt cây gậy rồi đẩy một phát mạnh, kết quả là thanh gỗ đầu tròn đường kính chừng một đốt ngón tay đã đâm thủng bụng tên xấu số.

Đồng bọn bên cạnh vẫn chưa hề nhận ra thực lực của Kim công tử, vẫn ngoan cố quơ dao chém một nhát nhưng Ma Kim chỉ cần lách người né dễ dàng. Hắn chụp lấy cây dao và cứa đứt cổ kẻ thù, máu đỏ văng tung tóe khắp nơi.

Còn hai tên tiểu tốt chứng kiến cảnh đồng bọn bị thảm sát, liền sợ hãi vội vứt hung khí xuống và cắm đầu bỏ chạy. Ma Kim nhẹ nhàng nhún chân nhảy phốc qua chặn đường lui, hắn dùng một cước quét ngang đã khiến chúng gục xuống đất không còn động đậy.

Bây giờ chỉ còn Ma Kim mặt đối mặt với kẻ cầm đầu mặt sẹo, tay của gã đó cầm con dao phay. Tên đó giờ đây có phần run rẩy, khác hẳn với dáng vẻ nghênh ngang quăng lên chụp xuống con dao làm màu ban nãy. Mặc dù sợ sệt nhưng đứng giữa ranh giới cái chết, y đành cố thử một phen:

- Ta liều mạng với ngươiiii!

Đối phương dùng hết sức quơ quơ lưỡi dao bốn năm đường về phía trước, thủ pháp cũng không tồi. Tuy nhiên cách biệt vẫn là quá lớn, Ma Kim cứ thản nhiên né qua né lại, điệu bộ cù nhây, có vẻ như đang tận hưởng việc giết chóc này.

Tên đầu xỏ bất ngờ cúi thấp người vung chân đá.

"Trúng rồi!" Y đắc ý, để lộ nụ cười nham hiểm khi nghĩ rằng tiểu xảo của mình đã thành.

Tiếc thay, Ma Kim vốn dĩ đã tiên liệu được đòn đó, nhưng hắn chẳng thèm tránh, thậm chí còn đỡ nó bằng hạ bộ.

- Đúng thật là không cùng đẳng cấp. Có lẽ ta thăng lên nhất giai sơ kỳ rồi.

Ma Kim tỏ vẻ hời hợt khi mà một cước toàn lức của tên kia không hề gây tổn thương tới vòi tiểu tiện.

Tên cướp trợn mắt kinh sợ, lật người quay đầu bỏ chạy. Ma Kim phóng nhẹ con dao ghim vào cổ chân, rồi từ từ bước tới.

Tên mặt theo chỉ còn cách nài nỉ van xin:

- Làm ơn tha cho ta, ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng. Làm ơn đi mà.

Ma Kim điềm đạm trả lời:

- Tất nhiên là được rồi. Ngươi dẫn ta đến chỗ cất giấu toàn bộ ngân lượng ngươi đã cướp.

- Được được, để ta dẫn ngài đi.

Tên mặt thẹo dẫn hắn đi sâu vào trong một góc nhỏ, có một cái lỗ chui qua vách tường, Ma Kim tự tin theo sau.

Sau nhiều ngã rẽ, cả hai đi tới một căn phủ, tiếng chó sủa inh ỏi. Tên mặt sẹo hét lên:

- Đại ca, ta dẫn người tới!

Một gã đầu trọc bặm trợn bước ra, tay cầm theo một cây đao lớn, đi theo còn có vài tên bịt mặt.

- Ngươi là kẻ nào, dám tới tận sào huyệt của bọn ta?

- Tại hạ tên họ Nguyễn tên Kim mong muốn được chôn xác tên này. Sau đó gia nhập bang hội của vị tiền bối đây.

Gã đầu trọc nghe vậy, liền cười lớn:

- Ha ha ha, ngươi cũng có mắt nhìn đấy! Tên của ngươi, ta đã nghe qua, rất phù hợp nhập hội của bọn ta.

Tên mặt thẹo sợ hãi cầu cứu:

- Đại ca cứu ta, hắn đã giết hết bốn tên lâu la rồi!

Ma Kim nhẹ nhàng dùng con dao, từ đỉnh đầu của tên cướp ngu si mà một đường cắm xuống. Hắn thản nhiên cười nói:

- Những tên yếu đuối như này, chắc hẳn đại ca không còn dùng tới.

Tên đầu trọc liền đáp

- Ha ha, được lắm, ta thích khẩu khí của ngươi. Hãy cởi mặt nạ ra ta xem nào!

- Nhưng mà ta muốn thỉnh giáo người làm đại ca như ngươi đây.

Dứt lời, Ma Kim hùng hổ lao tới tên đầu trọc. Sức lực cả hai có sự chênh lệch, thậm chí xét về vũ khí thì cây dao ngắn ngủn của hắn há có thể sánh với cây đao to lớn của tên kia.

Bị áp đảo đến nỗi văng luôn cái lưỡi dao nhỏ trong tay, Ma Kim khụy xuống đất. Tên đầu trọc đứng thẳng người nghênh ngang.

- Ha ha, tiểu tử ngươi cũng khá đấy.

Ma Kim liền lấy cây dao giấu trong đai lưng phóng thẳng vô tên trùm.

Nhưng mà mọi chuyện há có dễ dàng như vậy, đối phương kịp né được ám khí. Cây dao chỉ xước ngang mặt tên mặt theo khiến y liền tức giận, hét lớn:

- Bây đâu, giết!!!

Ma Kim cười xuề xòa, vẫy tay nói:

- Không cần như thế đâu, hẹn gặp lại!

.

Ma Kim cắn lưỡi tự sát, tái sinh về điểm lưu trữ ở chỗ góc phố vắng người, tuy nhiên vì chưa kịp định thần nên sơ ý bị tên cầm dao chém rách mặt.

"Ồ, may mà ở chỗ này, nếu mà ở chỗ ban đầu thì mất công tán tỉnh lại dì Như, hoặc nếu ở chỗ giết tên mặt sẹo thì phải gia nhập bọn cẩu tặc. Tính ra ta vẫn còn may mắn chán!"

Ma Kim lại cắn lưỡi tái sinh, lần này hắn lười việc đùa giỡn với năm tên cướp yếu ớt nên đã giải quyết trong một nốt nhạc, hắn nắm tóc tên mặt thẹo, bắt đầu tra tấn. Tên đó y như lần trước, vội cầu khẩn van xin:

- Làm ơn tha cho...

- Câm, nghe đây, dẫn ta đến chỗ ngươi giấu ngân lượng, nếu ngươi dẫn ta chui qua vách tường dẫn tới hang ổ đại ca ngươi, ta sẽ giết ngay lập tức.

- Thì ra ngài còn biết hang ổ của bọn ta sao?

- Đúng vậy, ta quen đại ca ngươi, tên khốn mập đầu trọc cầm đao chứ gì.

- Vậy ngài đây là...

- Đừng hỏi nhiều. Mau dẫn ta đi đến nơi ta muốn. Ta sẽ tha cho mạng chó của ngươi.

Tên đầu mặt theo bắt đầu dẫn Ma Kim tới một cái sào huyệt nhỏ hơn mà y đang trực tiếp cai quản. Y lấy chiếc chìa khóa được giấu dưới sàn nhà ra để mở tủ khóa, bên trong có hơn năm mươi đồng vàng.

Đối phương nhỏ giọng nói, trông khá tội nghiệp.

- Nhiêu đây đã là tất cả vốn liếng của ta rồi. Tại vì ta phải nộp phần lớn cho Hổ đại ca.

Ma Kim cười khẩy:

- Ồ, thôi, ta chỉ lấy hai mươi đồng vàng thôi. Số còn lại ngươi giữ lấy, nhưng ta muốn hỏi một chuyện.

- Chuyện gì ngài cứ hỏi.

- Mấy cái xác chết ngươi giết, ngươi giấu chúng ở đâu mà không để quan phủ phát hiện.

- Ta chuyển chúng về phía phủ của Hổ đại ca, còn chuyện còn lại ta không rõ.

- Ồ, cảm ơn nhé. Mà Hổ đại ca của ngươi tên họ là gì, sau này ta hợp tác với hắn sẽ chiếu cố ngươi.

- Đại ca tên là Hổ Thiết. Cơ mà sao nãy ngươi nói quen...

.

Chưa nghe hết câu thừa thải, Ma Kim đã vội tự sát để tái sinh.

Lần này Ma Kim giết năm tên cướp một cách nhanh chóng chứ không dây dưa nữa, xong sau đó hắn chạy vòng quanh khu vực để nghiền ngẫm từng lối đi, sau đó tiến vào xào huyệt của tên đầu trọc. Vừa chạy xung quanh vừa hét để gây chú ý.

Vì sở trường hắn chạy nhanh nên không ai đuổi kịp, thậm chí hắn còn chạy thẳng vào phía bên trong quan sát toàn bộ. Khi bị dồn vào đường cùng, hắn lại tự sát.

Hắn lại tái sinh rồi giết năm tên cướp, rồi lại lao một mạch qua căn nhà nhỏ của tên mặt sẹo, giết khoảng ba người trong đó rồi cướp ngân lượng, rồi lại tự sát. Tuy nhiên hắn lại không tăng thêm tu vi mà vẫn giữ nguyên "Chắc trải nghiệm giết người kiểu này không còn mới mẻ."

Hắn lại tự sát rồi ở lại ngõ nhỏ đợi xem người nào phát hiện ra cái xác hắn giết để tính toán thời gian ngụy tạo chứng cứ, ai dè sau một hồi thì dì Như lại lần mò tới địa điểm này và chứng kiến cảnh tượng ghê rợn này. Nàng sợ hãi hét toáng lên cầu cứu.

"Hiếp dâm thì sao nhỉ? Dù gì không sớm thì muộn vài ngày nữa cũng quất nàng ấy!"

Hắn trở nên vô nhân tính, lôi Ái Như vào góc, lột đồ của nàng ra mặc kệ sự la hét, vùng vẫy:

- Con làm gì thế, buông dì ra.

Nàng bất lực trào nước mắt, vừa chứng kiến cảnh tượng máu me ớn lạnh phía trước, vừa bị người mình yêu ra tay bệnh hoạn.

Xong xuôi, hắn lại tự sát.

"May quá, không thăng bậc sau khi cưỡng hiếp!" Hắn ta vừa cười hả hê vừa giết chết năm tên cướp một cách thành thục, sau đó lôi xác bọn chúng tới cái căn nhà nhỏ của tên mặt thẹo. Sau đó hắn chờ đợi ở đây xem ai phát hiện ra, hắn cố tình mở toang cửa để cho dân chúng xung quanh dễ phát hiện. Đúng như hắn dự đoán, một người tò mò vô tình ngó thấy xác chết chất chồng liền báo với quan phủ, phía đấy nhanh chóng gửi lính xuống điều tra.

.

Ma Kim lại tự sát, lần này sau khi giết gọn lẹ tổng cộng tám thi thể, hắn rất cẩn thận không để dính một tí máu nào lên y phục rồi cuỗm gần hết số ngân lượng, chừa lại khoảng năm đồng vàng rồi khóa tủ lại. Thậm chí hắn còn thâm hiểm đến nỗi còn để lại lời nhắn giả mạo "Hổ Thiết, ngươi giết cả nhà ta, giết hại người dân vô tội, ta phải trừng trị bọn ngươi." và một tấm bản đồ chỉ rõ vị trí sào huyệt của tên đầu trọc.

Xong xuôi, Ma Kim quay về chỗ cũ, chạy ra đón dì Như sau đó mau tránh đi chỗ khác không để bất cứ ai nhìn thấy.

Trên đường đi, Ái Như sốt ruột hỏi Ma Kim:

- Này, con thật sự không sao chứ?

- Con không sao, vừa nãy có một vị đại hiệp ra tay tương trợ đuổi bọn cướp và lấy lại túi cho dì. Chúng ta trốn mau kẻo bọn cướp trả đũa.

- Ra là như vậy. Chúng ta mau trở về quán thôi.

.

Sau vụ việc vừa rồi, hai người cũng mau chóng về lại khách điếm. Hắn vội cất số ngân lượng vừa lấy được vào trong tủ. Ái Như vẫn còn lo lắng liền ghé qua phòng Ma Kim hỏi thăm. Nàng sờ lên gương mặt nhiễu nhại mồ hôi của hắn mà quan tâm hỏi han:

- Nè, con thực sự không sao chứ, để dì xem nào.

Một đôi nam nữ chung một phòng, lại ngồi trên giường thân mật, điều này khiến Ma Kim nổi lên dục vọng, dù sao thì sau khi tái sinh, ký ức hắn giữ nguyên nhưng cơ thể đã làm mới, việc từng cưỡng hiếp Ái Như càng làm ham muốn của hắn dâng trào thêm.

Ma Kim đỡ nàng nằm xuống giường, kê mặt sát lại và bắt đầu ngấu nghiến hôn.

- Nếu như không có vị đại hiệp đó, thì ta đây mất mạng rồi, không thể gặp lại nàng nữa. Cho nên ta trân trọng giây phút này lắm. Nàng có thể tin tưởng trao cho ta cái ngàn vàng không?

Không rõ vì lý do gì, nữ nhân vốn kín cổng cao tường như Ái Như lúc này khẽ gật đầu đồng ý. Hai người cứ thế quấn lấy nhau một cách nồng cháy, trong đầu vẫn đang nhớ lại cảnh tượng biến thái trước đó khiến cảm xúc của hắn cứ thế bùng nổ.

Xé rách bộ trang phục của nàng chứ chả thèm cởi từ từ như lúc cưỡng hiếp "Khỏi cần chừa đường lui nữa rồi!"

Hắn cuồng nhiệt như một con thú, nàng thay vì lo lắng, sợ sệt như trước đó thì giờ đây lại vô cùng thỏa mãn. Lúc hắn phá tan vách ngăn, nàng cũng đồng thời ứa lệ, nhưng đây là giọt nước mắt hạnh phúc chứ không phải cay đắng.

Nàng cào cấu lưng hắn, hắn càng thúc mạnh hơn, thân xác này tuy có hơi xấu trai hơn cái cũ, nhưng được cái vòi tiểu tiện cũng không đến nổi tệ, có thể so với cơ thể thiếu niên của hắn trên Thượng giới. Nhưng mà không biết do hắn bị kích thích mạnh quá nên đại chiến có chút tàn sớm "Nhục nhã thật, đúng là phế phẩm, còn chưa được năm phút, y lần trước!"

Hắn đành dùng kĩ thuật bù đắp lại tổn thất của nàng.

- Này, đừng mà, chỗ đó bẩn lắm.

Ma Kim vẫn húp một cách ngon lành.

"Ái chà chà, ta vẫn cảm nhận được âm dịch tinh khiết này! Lại có mùi máu trinh nữ, ngon thật, có điều mùi vị hăng hăng sản phẩm của chính ta nên có chút hơi kinh, lần sau rút kinh nghiệm làm đúng trình tự mới được."

Gì chứ với cái sự điêu luyện này, dẫu cho là lần đầu của Ái Như có chút nhạy cảm, nhưng thừa sức khiến cho nàng ấy leo lên tới đỉnh.

- Áaaaa!

Mọi sự xong xuôi, cả hai đều thỏa mãn, sảng khoái nằm ngửa ra giường thở hổn hển:

- Cảm ơn chàng! Ta yêu chàng!

- Ta cũng thương nàng, Ái Như!

Ma Kim nghiêng người lại nhìn đạo lữ, tay còn mân mê lên bộ đồi núi, bỗng dưng phát hiện ra gì đó, liền thắc mắc:

- Khoan đã, hình như nó to và hồng hào hơn thì phải?