Ma Kim trợn trừng mắt và lớn giọng nạt nộ:
- Thái độ gì đấy? Sao lại hét lên thế kia?
Xà yêu hơi hoảng loạn, khua tay trả lời lắp bắp:
- Không... không có gì.
- Yêu cầu của ngươi ta đã thực hiện, giờ vui lòng cho ta biết quý danh.
Trông Ma Kim ra dáng nhã nhặn, khí linh rất nhanh đã lấy lại giọng điệu tự tin:
- Ta sau bao ngày suy nghĩ, cuối cùng quyết định là để chủ nhân đặt tên cho ta. Chủ nhân ơi!!!
Dứt lời, nàng ta quay sang chớp chớp mắt với Ly Ly.
Ly Ly chưa chuẩn bị trước, đột ngột nhận được sự thỉnh cầu thì khó lòng đáp ứng:
- Đã bảo xưng tỷ muội rồi, nhưng mà tỷ không biết đặt tên đâu!
Xà yêu chỉ tay vào Ma Kim, ra vẻ nghi hoặc:
- Tên của thằng bé này cha nó đặt à?
Ly Ly lắc đầu phú nhận:
- Không phải.
- Thế thì ai đặt ngoài tỷ ra?
- Tỷ cũng không biết nữa, nhưng không phải tỷ mà!
Ma Kim bực mình hối thúc:
- Này, hơi nhây rồi, không có tên thì để ta.
Xà yêu nắm lấy tay Ly Ly, cầu khuẩn:
- Tỷ đặt tên cho muội đi mà! Hắn ta sẽ gán cho muội một cái tên xấu xí đó!
Ly Ly thở dài rồi nói:
- Muội màu xanh, lại là xà yêu kết hợp với lưỡi hái, ghép lại là Lục Xà Liềm nhé?
Tử Nguyệt bật cười:
- Tỷ tỷ tính đặt cho cô ta cái tên đó thật à.
Ly Ly xấu hổ ngượng ngùng nói:
- Tỷ đã nói tỷ không biết rồi mà!
Xà yêu nhanh trí quay sang Tử Nguyệt cầu cứu:
- Hay tỷ tỷ đây đặt tên cho muội đi!
Tử Nguyệt quan sát một hồi, liền nói:
- Tử Xà, thấy thế nào.
Ma Kim cười phá trêu chọc:
- Thế nghĩa là con rắn chết à?
Hồ Mẫn bất ngờ nhỏ nhẹ bày tỏ:
- Gọi Sa Ly thì sao nhở?
Ma Kim cười sảng khoái đáp:
- Quả thật là cái tên hay, chữ Ly được lấy từ tên chủ nhân, chữ Sa là kết hợp của ba từ xà, sát, xanh, đúng là Hồ tỷ uyên thâm.
Hồ Mẫn che mặt tỏ vẻ e thẹn, khiêm tốn đáp:
- Tiểu ma vương quá lời rồi, tỷ đây có chút kinh nghiệm gặp qua ngàn vạn cái tên trong thiên hạ nên vô thức phát biểu ý kiến thôi!
Ma Kim quay qua xoa đầu xà yêu:
- Thế nhé, tên của ngươi là Lisa, phản đối thì ta hiếp.
Ly Ly, Tử Nguyệt, Hồ Mẫn lúc này trong thâm tâm có phần cay cú: "Ể, cuối cùng hắn vẫn giành đặt tên, sao không đặt từ đầu đi cho đỡ tốn công ta suy nghĩ, đã vậy còn chơi đảo từ."
Xà yêu lúc này đỏ mặt thẹn thùng, hai tay đặt sau người nắm lại khẽ lắc lư, cao giọng nói:
- Hừ, dù sao ta cũng không có quyền chống đối, mặc theo ý ngươi vậy.
Trong lòng nàng thì cứ thổn thức: "Lisa, Lisa, cái tên nghe sang trọng còn hơn những người kia nữa, hắn bình thường ngu ngơ vậy mà cũng tinh ý nhỉ?"
- Thế nhé, chuyến thăm lần này có vậy thôi, Lisa ở lại học hành cho giỏi, nhớ vâng lời Hồ Mẫn nha.
- Này, khi nào ta mới được về bên chủ nhân?
Ma Kim cười hiền hòa nói rằng:
- Khi nào sư phụ ngươi thấy hài lòng ắt sẽ trả ngươi cho ta! Còn vài phút cho mấy tỉ muội tâm sự đó.
Dứt lời, hắn kéo tay Hồ Mẫn đi ra chỗ khác nói chuyện riêng. Ba người kia cũng tò mò nhưng không thể làm gì hơn.
Ở đằng kia, Ma Kim dúi vào tay Hồ Mẫn một pháp bảo, ả ta thắc mắc:
- Này là món gì đó đệ, giống xâu hạt của sư tăng thế, tính bao ta tụng kinh tu tâm dưỡng tính hay gì?
Ma Kim bỗng cười nham hiểm, bàn tay mon men chạm tới hai bờ mông khổng lồ của Hồ Mẫn, chắn nhẹ vào lối mòn nhỏ gần thác nước. Ả ta hiểu ý, đá chân mày với hắn ta. Hắn lại dúi vào tay ả một vũ khí hình trụ, cồm cộm hai đầu, không quên nhắc nhở:
- Vũ khí cứng, có thể mượn ma lực chuyển thành những tia sét nhẹ nhẹ, hai sư trò dùng cẩn thận, nhớ giữ gìn lớp bảo vệ của cô ta, đi cổng sau thôi. Dứt lời, hắn dụng ma lực, khiến vũ khí giật Hồ Mẫn một cách tê tê.
Hồ Mẫn trêu ghẹo:
- Đệ quả thật biến thái thật đấy, bộ không tính thực nghiệm một lần hướng dẫn ta sao?
Ma Kim trả lời:
- Lần trước ta hướng dẫn kỹ càng rồi, có dịp ta bổ túc sau, nhớ nhẹ tay nhé, nó có tổn thất gì ta dùng món vũ khí này đâm xuyên qua người ngươi đấy.
Hồ Mẫn không chịu được nữa, nhấn đầu hắn vào hai quả núi, lúc hắn sắp chết ngợp thì lại dùng miệng sơ cứu, tra tấn tàn nhẫn lặp đi lặp lại, tay của hắn cũng vùng vẩy mà bám níu khắp thớ thịt của Hồ Mẫn, thi thoảng cắn yêu một hai cái.
Ma Kim dùng ma lực, đâm vũ khí vào thác nước, khiến dòng nước bị điện giật cứ thế bắn tung tóe. Họ vờn nhau như thế đến khi cả hai thở hổn hển sắp hết hơi.
Lisa thấy họ quay lại, giở giọng trách móc:
- Này, tên khốn nhà ngươi làm gì mà lâu lắc thế?
Ma Kim uể oải bước tới:
- Chẳng phải cho ngươi có chút thời gian bên chủ nhân à, sao lại hối hả thế.
- À.... à thì ngươi làm ta lo lắng sợ bớt chợt rời xa chủ nhân thôi.
Ma Kim bất ngờ ôm chặt Lisa khiến nàng hét toáng lên:
- Này, ngươi làm cái gì đó, bỏ ta ra nào!
Hắn bỗng nói với cái giọng nghẹn ngào như sắp khóc.
- Thật ra ta cũng rất nhớ ngươi đấy, ngươi ráng mà chăm chỉ để sớm về cạnh ta.
- Ngươi nói thật sao?
Không ngờ, hai tay Ma Kim lúc này đang sờ soạng cái đuôi của Lisa xem coi cổng vào ở đâu.
Lisa la làng và đẩy đối phương ra:
- Ngươi dám chọc tay vào đấy sao tên biến thái độc ác này.
Hắn giơ tay lắc đầu phủ nhận:
- Không có, không có, ta chỉ đang ráng kiếm một chỗ để bám víu vào, người ngươi trơn quá!
Lisa tức điên, hai tay hóa vũ khí lao tới Ma Kim và hét:
- Ra là ngươi muốn chết!
Rầm.
Hồ Mẫn đạp một cước khiến Lisa ngã ào xuống đất. Ả chào tạm biệt những vị khách quý rồi nắm đuôi con rắn kéo đi.
- Đồ đệ ngoan, ta đang có thứ này muốn thí nghiệm với ngươi đấy!
Kể từ ngày hôm đó, Ma Kim cũng không còn cấm cản việc Ly Ly tới thăm Lisa nữa, có điều hắn vẫn phải đi theo hộ tống để ngăn chặn dục khí ở đó ảnh hưởng tới nàng.
.
.
Mỗi khi nhìn thấy Lisa chăm chỉ luyện tập thì người làm vi sư như Hồ Mẫn cảm nhận một sự an yên khác lạ.
Hồ Mẫn đã sống được hơn ba trăm năm, ả ban đầu vốn là một tiểu thư đài cát ở Hạ Giới, thêm vào đó là ngộ tính hiếm có, nhưng chính vì vậy ả được một ma nhân tên Xích Mạ nhắm trúng. Thế là hắn ta sai thuộc hạ dưới hạ giới bắt ép ả vào ma đạo, sau hơn bảy mươi năm ả cũng lên được Trung giới.
Hồ Mẫn trông ngóng về một tương lai hạnh phúc, trở nên mạnh mẽ và được tự do, nhưng nào ngờ, tên ma nhân kia bắt đầu lộ rõ bản chất xấu xa. Sau khi Hồ Mẫn bế quan thăng giai trở ra, Xích Mạ đã dùng vũ lực để hãm hiếp ả ngày này qua ngày nọ, ả sống không bằng chết dậm chân ở tam giai sơ kỳ gần hai trăm năm. Ả hận thói đời hồng nhan bạc phận, cứ nghĩ thăng thiên sẽ thoát khỏi cảnh ăn tươi uống máu dưới phàm trần, ai mà ngờ đâu lại rơi vào địa ngục bi ai.
Nhưng tới một ngày, khi tên ma nhân chuẩn bị tiến hành việc cưỡng bức Hồ Mẫn như mọi khi thì có một tiếng động ồn ào phát ra, một thứ gì đó có sức sát thương cực lớn phá tan cửa vào động phủ.
Xích Mạ tức giận bay ra, bắt gặp một bộ xương khổng lồ, y dò la thân thế đối phương. Bộ xương không trả lời mà lập tức đánh ra một quyền nhưng y kịp thời bay lên cao né tránh.
Xích Mạ niệm chú, xung quanh bỗng xuất hiện những sợi dây xích trói buộc bộ xương
- Chỉ một tên tứ giai trung kỳ mà dám tới đây náo loạn, ta sẽ cho ngươi biết sức mạnh của tứ giai hậu kỳ.
Nào ngờ bộ xương chỉ cần vùng người một cái đã khiến những sợi xích kia đứt từng đoạn, rồi tiếp tục tấn công, y liền bay cao hơn nghĩ rằng có thể thoát khỏi tầm đánh của vũ hồn chân thân kia. Y vận ma lực biến ra một sợi xích dài, quăng ra tròng vô đầu lâu để hút ma lực, thế nhưng bộ xương lại đưa tay lên, bắn ra một mảnh xương cắt lìa cánh tay của y.
Xích Mạ hoảng sợ, nhanh chóng tẩu thoát. Đối phương cũng không đuổi theo mà tiến vào trong động phủ tìm kiếm chiến lợi phẩm. Hồ Mẫn lo lắng, không biết liệu mọi sự như nào.
Một chàng trai tuấn tú bước qua phòng giam của cô, dò xét xung quanh thấy không có món gì tốt nên lạnh lụng bỏ đi qua gian phòng khác. Hồ Mẫn thấy vậy, đành liều một phen, lõa thể chạy đến ôm chân tên đó cầu cứu. Hắn ta không quan tâm, đá ả văng ra rồi tiếp tục bước đi, ả ta vẫn cố lết tới xin một món vũ khí để phòng thân. Hắn chần chừ một lát, quăng cho ả một cái nanh vuốt.
Ả ta lập tức nhặt lấy, nhưng hành động tiếp theo lại là đưa lên cổ và cố tự sát. Hắn ta động lòng thương hại, dùng ma lực phóng tới chặn đứng ý đồ đó.
Thế là Hồ Mẫn đồng hành cùng với hắn kể từ đó, hắn đã bảo vệ ả mà chẳng quan tâm tới quá khứ nhem nhuốc.
Sau nhiều năm bôn ba cùng hắn, ả dồn mọi sự cố gắng để truy cầu sức mạnh, tu vi thăng tiến không ngừng, không lâu sau đã tự tay kết liễu được tên Xích Mạ từng hại đời mình thê thảm.
Nhưng chuyện gì đến cũng đến, ân nhân của ả đã tới cảnh giới cần thăng thiên lên Thượng giới. Ả bất lực nhìn hắn ra đi, một mình ở lại Trung giới, mặc dù không có hắn nhưng ả vẫn là một nhân vật nổi tiếng trong giới tu ma. Hơn một trăm năm sau cái ngày hai người hơn xa, ả cũng đủ bản lĩnh bước lên Thượng giới. Nhưng vừa lúc đó hay tin, người thương đã bị đày xuống hố sâu địa ngục. Ả không tiếc gì bất chấp nhảy xuống đó nguyện ước được đoàn tụ, trả hết ân tình.
Và đó là câu chuyện cuộc đời của Hồ Mẫn, nếu không có Đồ Cốt Thiên thì không biết liệu giờ đây số phận của ả ra sao.
Khi Đồ Cốt Thiên xuất quan, ả vui mừng khôn xiết, thế mà lão ta lại chỉ quan tâm tới Ma Kim, ả ghen tuông, đố kỵ, nên tìm mọi cách để hãm hại.
Cái ngày mà tinh thần Tử Nguyệt sụp đổ, ả đã xúi dục nàng mượn khoái lạc trong Mị Mộng để giải tỏa, đồng thời nhờ đó dẫn dụ Ma Kim tới để đe dọa.
Không ngờ Đồ Cốt Thiên đột nhiên lui về bế quan một lần nữa, giao lại quyền hành cho Ma Kim, ả ta tức điên lên muốn giết chết tên nhóc đó bằng Mị mộng. Nhưng không ngờ tên nhóc đó lại thoát được và còn cho ả một vố.
Nhiều lần cám dỗ nhưng Ma Kim quyết không đi vào khu luyện dục. Không ngờ đêm đó Ma Kim cùng Ly Ly tự mò tới, ả ta tính hãm hiếp mẹ hắn trước mặt tiểu tử đó, nhưng mà Vô Diện lại bất ngờ xuất hiện can ngăn. Ả đành phải quay sang dạy dỗ tên nhóc Ma Kim. Bất ngờ thay, kiến thức của tên nhóc vài ba tuổi quá cao thâm, khiến ả cũng phải chết mê chết mệt.
Ả nhìn lại cuộc đời đầy trớ trêu nhưng cũng thú vị, ngẫm nghĩ những lời dạy của Ma Kim về trải nghiệm cuộc sống.
Ả mỉm cười, ả muốn học trò mình mau chóng mạnh mẽ hơn, để có thể vượt qua những tháng ngày đen tối ở cõi đời này, cùng đồng hành với Ma Kim kiếm tìm trải nghiệm tươi đẹp, tuyệt vời, không phải rơi vào hoàn cảnh lâm li như ả đã từng.