Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

PHÚC HẮC

Phantomhive_Ciel_6206
--
chs / week
--
NOT RATINGS
13.3k
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Hôn tôi cái đi

Hải Thành vào tháng tư, bắt đầu ấm dần lên.

Chín giờ tối, các nhân viên văn phòng trong toà cao ốc Phong Mậu thuộc quận Kim Dung mới lục đục kết thúc một ngày làm việc 996 như thường lệ, nhưng những gương mặt trẻ tuổi ấy chẳng hề nhuốm vẻ mệt mỏi, bởi dường như cuộc sống về đêm mới chỉ vừa bắt đầu.

(*996: lịch làm việc 9am-9pm 6 ngày/tuần)

Rooftop bar của toà cao ốc, là nơi tập trung cánh đàn ông Âu phục giày da cùng phái nữ trang điểm ăn bận cực chăm chút.

Cũng là địa điểm mà Lưu Vũ và Ngô Hải đã hẹn gặp nhau.

Căn bản vì công ti của ba Lưu Vũ nằm trong toà nhà này, và Ngô Hải là CEO được chính Lưu Nguyên Thành uỷ nhiệm.

Có điều, hôm nay bọn họ gặp nhau không phải để bàn chuyện công việc.

Lưu Vũ vừa lên đại học hồi năm ngoái, hiện mới là sinh viên năm nhất khoa Kinh Tế trường đại học Stafford, đối với hắn, chuyện tiếp quản sự nghiệp của ba vẫn còn quá sớm để bàn đến. Trước kia ở Mĩ, Ngô Hải là thư kí của Lưu Nguyên Thành, cũng từng chiếu cố Lưu Vũ không ít lần, cho nên bọn họ cũng có thể coi như anh em bạn bè.

Hiếm được dịp Lưu Vũ về nước, Ngô Hải dĩ nhiên phải làm một cái hẹn còn hỏi han về tình hình đối phương gần đây.

"Gặp em trai rồi chứ hả?" Ngô Hải hỏi.

Lưu Vũ chỉ "Ừ" một tiếng.

Cách đây không lâu, mẹ hắn gọi điện bảo rằng, em trai sinh đôi Lưu Gia Nguyên của hắn có bạn trai cùng trường đại học.

Lúc hắn kể lại chuyện này cho ba, ông thẫn người mất vài giây rồi mới ngẩng đầu xác nhận lại: "Bạn trai?"

"...Vâng, là bạn trai."

Hắn không nghĩ là mình đã nghe nhầm.

Năm ngoái Lưu Gia Nguyên đột nhiên quyết định ở lại trong nước thi đại học, kết quả vừa vào đại học F hơn nửa năm liền lòi ra một người bạn trai, lại còn mau chóng đưa về ra mắt như thế...

Mẹ vốn dĩ bình tĩnh như thế, mà lúc gọi điện sang giọng điệu cũng không khỏi bất an, nói gì là ba hắn, chưa đầy hai tháng đã lo muốn bạc đầu, cứ nghĩ ngợi không biết có phải vì thiếu thốn tình thương của cha nên Tiểu Nguyên mới lầm đường lạc lối như vậy hay không...—Ba mẹ Lưu Vũ li hôn từ khi anh em họ mười tuổi, Lưu Gia Nguyên ở lại trong nước với mẹ, Lưu Vũ thì theo ba sang Mĩ, đến nay cũng đã chín năm.

Trong chín năm này, cả Lưu Nguyên Thành lẫn Khương Oánh đều không đi tìm ai khác, Lưu Vũ làm anh hiểu chuyện hơn, đó giờ vẫn luôn đảm nhiệm vai trò bôi trơn cho gia đình tan vỡ cũng như người truyền lời giữa mẹ và ba, nhưng Tiểu Nguyên lại không ngừng oán hận chất vấn ba, ngay cả lễ tết cũng chẳng gửi cho ông một lời chào hỏi nào.

Cho nên đối với ba, sự kiện come out chấn động này của em trai hắn không khác gì một cú sét ngang tai.

Chuyến này Lưu Vũ về nước, chủ yếu cũng là để năm bắt tình tình thực tế ở nhà theo lệnh của ba.

"Vậy gặp bạn trai nó chưa?" Ngô Hải cũng có nghe qua về chuyện này.

"Gặp rồi."

"Là người thế nào?" Ngô Hải tò mò.

"Một cậu trai rất soái."

"Soái?" Ngô Hải nhíu mày, cười nói, "Soái bằng anh em hai đứa không?"

Cả hai anh em họ Lưu đều thừa hưởng gen tốt của Lưu Nguyên Thành và Khương Oánh, sở hữu vẻ ngoài xuất sắc cùng chiều cao 1m87 nên đi đến đâu cũng chói mắt như hạc trong bầy gà.

Mỗi lần Lưu Vũ về nước, Ngô Hải mà rảnh thì đều ra tận sân bay đón, dọc đường lúc nào cũng được người ta ngoái đầu nhìn lại, ai không biết còn tưởng hắn đi hộ tống minh tinh nào.

"Cậu ấy không giống những người theo đuổi Tiểu Nguyên trước đây."

Lưu Vũ nhớ lại lúc Lâm Mặc thẳng thắn bày tỏ tâm ý với Lưu Gia Nguyên ngay trước mặt mình, nghe ra tình cảm của đối phương qua những lời kể rất đỗi bình thản, chính hắn cũng không khỏi sinh lòng xúc động...

"Tình cảm của cậu ta rất đơn thuần."

"Sao cậu biết người ta không có mục đích gì khác?" Ngô Hải nói đùa, "Biết đâu cũng chỉ vì vẻ ngoài của em cậu thì sao."

Lưu Vũ khẽ cười, đầu ngón tay vuốt dọc li rượu, nói: "Trước khi gặp cậu ấy em cũng nghĩ vậy."

Trước giờ, tất cả những người theo đuổi mà Lưu Gia Nguyên có thiện cảm đều phải trải qua khảo nghiệm của Lưu Vũ, nhưng chưa một ai có thể từ chối hắn và nói họ chỉ để ý mình Lưu Gia Nguyên, chứng tỏ đối với những người này, chỉ cần vẻ ngoài giống nhau, thì pick ai trong hai anh em họ chả được.

Bao nhiêu năm qua, Lưu Vũ vẫn luôn dùng đúng một cách ấy để giúp em trai nhìn đời rõ hơn, nhưng lần này—

"Em có tà lưa thử, mà cậu ta không hề có phản ứng gì."

"Pfff—!" Ngô Hải suýt nữa phun cả ngụm rượu ra ngoài, "Cậu, cậu lại còn tà lưa bạn trai của em mình?"

"Cậu ấy phân biệt được hai bọn em, lần đầu gặp mặt em còn cố tình mặc quần áo của Tiểu Nguyên, thế mà cậu ấy cũng nhìn ra luôn."

Ngô Hải bật cười: "Nếu vậy thì đúng là đặc biệt đấy."

Lưu Nguyên Thành và Khương Oánh đã li hôn, song Khương Oánh với Lưu Gia Nguyên vẫn là cổ đông của công ti. Là người phát ngôn đại diện cho Lưu Nguyên Thành ở Hải Thành, thi thoảng Ngô Hải cũng tìm đến hai người họ vì công việc.

Hắn đã từng gặp Lưu Gia Nguyên, và không thể không công nhận hai anh em nhà này đúng là giống nhau như đúc. Các cặp sinh đôi khác ít nhiều gì cũng có điểm khác nhau, thế mà chín năm xa cách cũng không thể khiến hai anh em họ Lưu xuất hiện điểm nào như thế.

Nếu gặp cả hai cùng một lúc, Ngô Hải cũng không nghĩ mình có thể phân biệt nổi.

"Thế nên là hai đứa nó qua được cửa ải của cậu rồi phải không?"

"Uh huh." Ở Mĩ bao năm qua, Lưu Vũ đã tiếp xúc với đủ loại văn hóa, cho nên cũng chẳng có thành kiến gì quá lớn đối với LGBT. Vấn đề là so với hắn thì hoàn cảnh lớn lên của Tiểu Nguyên đơn thuần hơn rất nhiều, hắn vốn chỉ sợ em mình bị người ta lừa vào tròng mà thôi.

Ngô Hải còn đang định hỏi gì đó, nhưng điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Nhấc máy trao đổi được vài câu thì ra hiệu tỏ lỗi với Lưu Vũ: "Thiếu gia, anh phải xuống giải quyết chút chuyện dưới công ti luôn bây giờ, lát gặp lại."

Lưu Vũ thờ ơ "Ừm" một tiếng, hơi dịch cánh tay về phía sau, ngả người ra sofa, tiếp tục chìm vào suy tư.

Sự thật là Lưu Vũ cũng đang hoang mang không kém, rõ ràng từ bé đến giờ Lưu Gia Nguyên không thiếu gì nữ sinh theo đuổi, chính thằng bé cũng chẳng hề tỏ ý kháng cự, thế mà đùng một cái lại cong veo là sao?

Cuối tuần vừa rồi Tiểu Nguyên với Lâm Mặc đều ở nhà, hắn có giả vờ thả thính Lâm Mặc mấy lần mà đối phương không hề lung lay, ngược lại chỉ khiến Tiểu Nguyên nổi khùng... Thằng nhóc kia trông thế mà ghen lên thấy sợ, sẵn sàng anh anh em em ngay trước mặt hắn chỉ để khẳng định chủ quyền.

...Chậc.

Bảo sao người ta cứ nói yêu vào là IQ về 0—hiện tại Lưu Vũ cũng thấy có khi năng lực tư duy của em trai mình còn chẳng bằng một con heo.

Chẳng qua thấy Tiểu Nguyên yêu vào bỗng thành một con người khác, trông thực sự vui vẻ hạnh phúc và thỏa mãn như vậy, người làm anh là hắn cũng không khỏi nóng lòng theo.

Thậm chí còn sinh ra tò mò, không hiểu nam nam với nhau sẽ là một trải nghiệm thế nào...

Nghe bảo tính hướng do trời sinh, hắn với Tiểu Nguyên lại là song thai, nếu Tiểu Nguyên đã gay, có khi nào... hắn cũng như thế?

...Suy cho cùng thì bao nhiêu năm nay, đúng là hắn chưa từng để ý đến nữ sinh bao giờ.

Tất nhiên, nam sinh cũng không nốt.

Cũng có thể là do phải trưởng thành quá sớm, mà hắn dường như đã vô cảm với hết lượt người này đến lượt người kia theo đuổi...

"...Chào cậu."

Một âm giọng bỗng vang lên, cắt đứt khoảng trầm tư của Lưu Vũ.

Hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp một người đàn ông xa lạ đứng cạnh mình.

Người kia đeo gọng kính mỏng màu bạc, bờ môi hơi mím, nhìn có vẻ dè dặt nhưng chiếc sơ mi thiết kế riêng được là lượt cẩn thận cùng đồng hồ hàng hiệu bên cổ tay trái đã đủ để toát lên khí chất bất phàm.

"Có chuyện gì vậy?" Lưu Vũ hỏi.

Người đàn ông kia nắm tay đặt trước miệng, hắng giọng rồi nói: "Cho hỏi, tôi có thể xin số của cậu không?"

Âm giọng của đối phương sắc bén, lại còn lạnh lùng xa cách.

Nói xong liền nghiêng người chỉ về phía sau, giải thích: "Một người bạn của tôi đã để ý cậu từ rất lâu."

Lưu Vũ đánh mắt nhìn theo, thấy một bàn người trẻ tuổi ngồi sofa, cả nam cả nữ đều đang nhìn về hướng này đầy hứng thú.

Sớm đã nhận thức rõ về ngoại hình của mình, cho nên Lưu Vũ cũng không ngạc nhiên với những cuộc bắt chuyện thế này.

Hắn nhanh chóng đoán ra, hẳn là đám người kia đang chơi trò gì đó, và anh trai này là người bị sai đi bắt chuyện xin số.

Hắn thấy khó chịu trong lòng, nhưng không rõ vì bỗng dưng trở thành một trò cá cược của người khác, hay là do vẻ bất đắc dĩ như thể đang phải làm chuyện gì đó mất mặt lắm của người đàn ông này.

Thấy Lưu Vũ không đáp lại, người kia lại liếc xuống li Macallan mới uống được hai ngụm bên tay hắn, điệu bộ chân thành nói: "Chén rượu này, để tôi trả cho cậu được không?"

*(Macallan: một dòng Whisky)

Lưu Vũ: "..."

Này anh trai, rốt cục là anh thấy tôi thiếu tiền uống rượu hay cho rằng chỉ cần một li rượu này là hốt được tôi vậy?

Lưu Vũ không khỏi nghĩ bụng một câu như thế, nhưng bắt gặp vẻ căng thẳng của người kia, hắn chợt nhớ đến một Lâm Mặc lúc nào cũng câu nệ với mình.

Khoan chưa nói đến chênh lệch về tuổi tác, nhưng quả thật là anh trai này sở hữu một khí chất gì đấy rất giống Lâm Mặc.

"Hehh..." Lưu Vũ nhếch miệng, vô thức áp dụng điệu bộ trêu chọc "em dâu" mấy ngày trước lên anh trai trước mặt, "Được thôi, hôn cái đi rồi tôi cho."

Đối phương kinh ngạc chớp mắt, lại yếu ớt nhướng mày, hỏi: "Cậu... nghiêm túc?"

Lưu Vũ cho rằng anh ta chắc chắn không dám, bèn cố ý gật đầu gây khó dễ.

Dù sao thì không phải người đàn ông nào cũng chấp nhận được loại điều kiện này, chưa kể người này còn chỉ đến bắt chuyện hộ.

Nhờ trò ghẹo trai khiến người ta bối rối ra mặt này, lâu lắm rồi Lưu Vũ mới cảm nhận được thú vui của đùa ác.

Người kia đứng từ trên nhìn xuống Lưu Vũ đang ngồi, giống như đang dò xét đối tượng vừa đưa ra yêu cầu hôn mình này...

Thanh niên có tỉ lệ gương mặt gần như hoàn hảo, đôi mắt đào hoa với vẻ biếng nhác mở to, kiêu ngạo như thể không vừa mắt với bất cứ thứ gì.

Thế mà lời nói vừa rồi lại mang đầy vẻ khiêu khích và dụ hoặc, thật khiến cho người ta... không thể nào từ chối.

Đôi mắt đằng sau lớp kính dần gạt đi bối rối và do dự, ngày càng trở nên nghiêm túc.

Người đàn ông tiến lên một bước, nhanh chóng cúi người xuống.

Mới vừa rồi đứng xa nên không cảm thấy gì, hiện tại lại gần hơn, vòm ngực rộng rãi của đối phương mới trực tiếp che khuất một khoảng sáng trước mắt Lưu Vũ.

Hắn bất giác dịch người về phía sau vì khí thế bức người từ đối phương, muộn màng nhận ra—Anh ta định làm thật!

Người kia đã kịp chống một tay lên thân ghế sofa bên cạnh Lưu Vũ, tay còn lại giơ lên, dịu dàng nắm lấy cằm hắn.

Kì quái ở chỗ, lúc này Lưu Vũ lại chỉ chú ý đến cổ tay của đối phương...

Bởi vì ống tay áo bị co lên, để lộ ra một chiếc vòng hạt màu xanh nhạt, gợi cho Lưu Vũ nhớ về một sự kiện từ rất nhiều năm về trước...

Trong lúc hắn ngây người như vậy, đối phương cũng đã hôn xuống.

"!"

Lưu Vũ như hóa đá tại chỗ, khi hắn còn đang tưởng bọn họ sẽ chỉ hôn hình thức một cái rồi thôi, người kia đã thì thầm ngay trên môi hắn, thấp giọng ra lệnh—

"Há miệng."

"..."

Lí trí thúc giục Lưu Vũ phải ngăn lại hành động quá giới của đối phương ngay lập tức.

Nhưng có thể vì lòng tự trọng không muốn nhận thua như vậy, hoặc là do bị chuyện yêu đương của em trai và Lâm Mặc tác động mà lòng hiếu kì trong hắn bỗng trỗi dậy đầy mạnh mẽ.

Khi tâm trí còn chìm trong suy tư, cơ thể hắn đã rất thành thật phối hợp với đối phương...

...

...

Cảm nhận được hương vị nam tính tràn vào khoang miệng, từng chút trải nghiệm tư vị hôn môi với người cùng giới, Lưu Vũ thấy da đầu mình bắt đầu tê tê...

Không chán ghét, nhưng cũng không phải quá hứng thú.

Vấn đề có khó chịu hay không thì...

Suy cho cùng, bản năng của nam giới vẫn phụ thuộc vào cảm giác, nếu kĩ thuật của đối phương không tệ thì cũng chấp nhận được...

...Hả?

...Cũng được?!