Nhân dịp sắp chuyển mùa, Lưu Gia Nguyên đòi đi mua quần áo mới để có cớ hẹn hò với Lâm Mặc, hai người nhàn nhã ăn malatang rồi xuống phố đi dạo.
(*malatang: món lẩu thập cẩm đường phố bắt nguồn từ Tứ Xuyên)
Lâm Mặc thấy Lưu Gia Nguyên rút một chiếc áo phông trắng từ trên giá xuống, ngứa ngáy lên tiếng: "Cậu nhiều áo phông vậy rồi mà vẫn muốn mua nữa à?"
"À không, là mua cho cậu." Lưu Gia Nguyên cầm áo định ướm lên người Lâm Mặc.
"Tôi đâu có cần, tôi cũng nhiều lắm rồi!" Lâm Mặc giật lùi về phía sau.
"Cậu không thấy cái này đặc biệt à?" Lưu Gia Nguyên trải áo ra, nháy nháy mắt với Lâm Mặc.
Lúc này Lâm Mặc mới phát hiện, thì ra trên ống tay chiếc áo kia có thêu một hình lá phong nho nhỏ, nằm ở vị trí kín đáo nên ban đầu cậu mới không để ý thấy.
"Đừng nói là cậu muốn tôi mặc nó đến trường đấy nhé?" Mặt cậu bỗng nóng ran, "Nhỡ bị ai nhìn thấy thì sao? Cậu thấy đàm tiếu về bọn mình trên diễn đàn trường vẫn còn ít quá hả?"
Lưu Gia Nguyên cười nói: "Không mặc ra ngoài thì mặc làm áo ngủ ở nhà cũng được mà."
Lâm Mặc: "Cậu thôi đi..."
Bất chấp sự phản đối của cậu, Lưu Gia Nguyên còn chọn thêm mấy thứ nữa rồi ra tính tiền cả thể. Ra đến cửa, Lâm Mặc hỏi giá của chiếc áo phông kia, hắn mới thuận miệng đáp: "Không đắt đâu, 299 thôi."
(*gần 1 triệu VND)
"299!?" Lại còn 299 "thôi"!!?
Lâm Mặc không tin, lôi mác áo trong túi ra xem rồi phát hoảng: "Một cái áo phông mà 299? Trời đất, chỉ vì cái hình lá phong nát đó hả, cậu lãng phí quá đó!"
"Lá phong... nát?" Trái tim Lưu Gia Nguyên cũng thiếu điều nát bấy.
Lâm Mặc nghiêm túc giải thích với hắn: "Ý là cái hình lá phong thêu bị sứt á."
Lưu Gia Nguyên thở phào, làu bàu nói: "Dù sao cũng mua rồi, chỉ cần cậu mặc nó thì sẽ đáng giá thôi mà?"
Lâm Mặc không suy chuyển được hắn, đành nhét lại áo vào túi, hỏi: "Uống trà sữa không?"
Lưu Gia Nguyên sáp lại chọt chọt tay đối phương: "Cậu khao à?"
"Đang ở ngoài, đừng dính người như vậy." Lâm Mặc nhắc một câu, nói xong lại không nỡ, nên cũng chọt lại hắn, "...Ờm, mới cả cậu cũng mua quần áo cho tôi mà."
"Thế cậu còn chọt tôi làm gì?" Lưu Gia Nguyên lại chọt chọt.
"Cậu bắt đầu trước mà..." Hai người cứ thế mải mê tán tỉnh, cho đến khi bắt gặp một người đàn ông xa lạ đang nhìn mình chằm chằm, Lâm Mặc vội nói: "Đừng nghịch nữa, có người nhìn kìa."
Cậu thử tách ra khỏi Lưu Gia Nguyên, nhưng người kia không những không rời mắt, mà còn trực tiếp tiến về phía bọn họ.
Lâm Mặc còn đang nghĩ bụng có khi nào là người quen, thì đối phương đã cất giọng gọi tên Lưu Gia Nguyên—"Lưu Gia Nguyên?"
Người xuất hiện không phải ai khác, chính là Trương Hân Nghiêu. Hắn đi đến trước mặt Lưu Gia Nguyên, giọng điệu nghe có vẻ mừng rỡ: "Không ngờ lại gặp cậu ở đây."
Lưu Gia Nguyên mờ mịt khựng lại: "Anh là...?"
Trương Hân Nghiêu cũng hơi giật mình—Cậu ta tên Lưu Gia Nguyên thật!?
Thực tế kể từ sau cú điện thoại với Lưu Gia Nguyên, Trương Hân Nghiêu còn nghi ngờ cậu trai trong quán bar đã cho mình cả tên lẫn số giả.
Bởi vì chủ nhân số điện thoại kia không những không nhận ra mình, mà giọng nói của đối phương trong điện thoại cũng không hề giống với những gì hắn nhớ.
Cũng do gần đây bận bịu công việc mới, tin tức về người này lại quá ít, Trương Hân Nghiêu mới chưa thực sự ra tay, cho đến hôm nay bắt gặp người, hắn mới quyết tâm đi kiểm chứng một phen.
Thế nhưng đến gần rồi mới thấy, rõ ràng là cùng một diện mạo, mà Trương Hân Nghiêu lại cứ có cảm giác sai sai.
Hắn vừa lặng lẽ quan sát Lưu Gia Nguyên, vừa thâm tình diễn tiếp theo kịch bản: "Cậu không nhớ tôi sao? Tôi là Trương Hân Nghiêu, chúng ta từng gặp nhau ở bar Skyline."
"...Hả?" Lưu Gia Nguyên cũng đang dò xét đối phương, thậm chí còn sợ hay là mình đã quên đi nhân vật quan trọng nào, căn bản là nhìn người này trông cũng đứng đắn lịch sự, hẳn là không phải đến để gây sự.
Trương Hân Nghiêu liếc sang Lâm Mặc, cố ý hỏi: "Đây là... bạn cậu à?"
Không chậm tiêu như Lưu Gia Nguyên, ngay từ khi người này xuất hiện, radar phát hiện tình địch của Lâm Mặc đã hoạt động hết công suất.
Cậu đút tay trong túi quần, nghiêm túc xưng danh: "Là bạn trai."
Ánh mắt Trương Hân Nghiêu lập tức lạnh đi, quay sang Lưu Gia Nguyên chất vấn: "Đã có bạn trai rồi, sao lúc ấy còn bảo tôi hôn cậu? Đây là lí do vì sao cậu không nhận điện thoại của tôi?"
Hai câu nói lập tức khiến Lưu Gia Nguyên quay cuồng trong mơ hồ.
"Anh, anh nói linh tinh cái gì thế hả!? Rượu nào, hôn gì, không nghe điện thoại bao giờ?"
Lâm Mặc cũng như vừa bị sét đánh ngang tai, khiếp sợ quay sang trừng Lưu Gia Nguyên.
"Mà khoan," Lưu Gia Nguyên giống như nhớ ra gì đó, bỗng nhiên chỉ vào đối phương rồi la lớn: "A! Anh chính là người..."
Cảnh tượng này vào mắt người yêu lại càng như đang khẳng định sự vụ "trăng hoa", Lâm Mặc khó tin thốt lên: "Lưu Gia Nguyên cậu...!"
Trương Hân Nghiêu cười lạnh: "Nhớ ra rồi hả?"
"Không phải như cậu nghĩ đâu Lâm Mặc!" Lưu Gia Nguyên chợt nhận ra sai lầm, vội nói: "Tôi không có quen anh ta!"
Nhưng lời này cũng quá mức sơ sài, cho nên bầu không khí vẫn căng như dây đàn.
Giọng điệu khiêu khích của Trương Hân Nghiêu cùng ánh mắt phẫn nộ của Lâm Mặc giống như những thanh đao vô hình, liên tục bổ xuống một Lưu Gia Nguyên đang giãy dụa.
Lúc này Lưu Gia Nguyên đã quá luống cuống để giữ lấy hình tượng gia giáo gì đó, bối rối lo giải thích với Lâm Mặc: "Cách đây một tháng, người này có add Wechat của tôi nhưng tôi không chấp nhận, sau đó anh ta cũng gọi cho tôi nói về bar Skyline gì đó, trong khi tôi còn chưa đến cái chỗ kia bao giờ, thấy khùng quá nên tôi block luôn! Cậu không tin thì cứ kiểm tra điện thoại của tôi mà xem..."
Trương Hân Nghiêu giơ tay, thậm chí còn hoài nghi thanh niên trước mắt bị đa nhân cách... nếu không thì sao có thể diễn đến sinh động như vậy kia chứ?
Trước khi tình hình trở nên mất kiểm soát, Lâm Mặc đã kịp tỉnh táo lại, nhìn một Lưu Gia Nguyên đầy thành thật, lại nhìn sang Trương Hân Nghiêu thờ ơ lạnh nhạt, nghiêm nghị nói: "Cho hỏi, anh còn nhớ mình gặp Lưu Gia Nguyên từ bao giờ không?"
Trương Hân Nghiêu lưu loát trả lời: "Ngày 17 tháng trước, khoảng 9.30 tối."
"Ngày 17/4?" Lâm Mặc lục lọi trí nhớ một hồi, còn giở cả điện thoại ra xem lịch, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trương Hân Nghiêu đầy kì quái: "Anh chắc chứ?"
aTrương Hân Nghiêu: "Chắc."
Lâm Mặc: "Hôm ấy là thứ hai, nếu tôi nhớ không nhầm thì bữa đó tôi với Lưu Gia Nguyên về trường rồi cũng chỉ ở trong kí túc, sao mà anh gặp cậu ấy được?"
Lưu Gia Nguyên nghe thế cũng nhẹ nhõm hẳn, gật gù lia lịa: "Đúng đấy! Tôi thật sự chưa gặp anh bao giờ mà!"
Với độ tự tin vào trí nhớ của mình, Trương Hân Nghiêu cho rằng Lâm Mặc chỉ đang giúp Lưu Gia Nguyên nguỵ tạo bằng chứng.
Nhưng vẻ mặt lẫn giọng điệu của Lâm Mặc đều rất kiên định, mà để tăng độ xác thực cho lời nói của mình, cậu còn bổ sung thêm một câu: "Ngoài tôi ra, hai người bạn cùng phòng cũng có thể làm chứng cho Lưu Gia Nguyên."
Trương Hân Nghiêu nhíu mày, là người yêu thì còn có thể mù quáng che giấu cho Lưu Gia Nguyên, chứ những người khác thì việc gì phải làm thế?
Lúc này, Lưu Gia Nguyên cũng lây được ít tỉnh táo từ Lâm Mặc, bắt đầu suy nghĩ tại sao mình lại dính phải vụ việc đầy khó hiểu như thế.
"...Ngày 17 tháng trước à?" Hắn vuốt vuốt cằm, "Hình như lúc đấy anh tôi vẫn ở trong nước nhỉ, có khi nào là ảnh không?"
Hắn nói xong cũng như tự hù mình một phen, nghiêng đầu nhìn sang Lâm Mặc.
Ngay sau đó, bốn con mắt đồng loạt nhìn về phía Trương Hân Nghiêu đầy quỷ dị.
"...Hôm ấy anh thực sự đã gặp một người có vẻ ngoài giống y như tôi?" Lưu Gia Nguyên không hề che giấu sắc mặt kì quái, "Sau đó hai người hôn nhau, rồi người ấy bảo anh mình tên là "Lưu Gia Nguyên"? Còn cho anh số điện thoại của tôi?"
Thấy Trương Hân Nghiêu gật đầu, Lưu Gia Nguyên cũng méo mặt.
"Đệt..." Hắn đưa tay lên che mặt, vài giây sau mới buông ra, nhăn nhó giải thích với Trương Hân Nghiêu: "Người anh gặp được, có khi là anh tôi rồi!... Mà không, nhất định chỉ có thể là anh tôi!"
Trương Hân Nghiêu khó hiểu: "Anh cậu?"
Lâm Mặc ở bên cạnh cũng ngượng nghịu bổ sung: "Lưu Gia Nguyên còn có một người anh sinh đôi."
"...!?"
Đến lúc này, Trương Hân Nghiêu mới hiểu ra cảm giác sai sai nãy giờ là từ đâu mà có!
Trước đó không tài nào nhận ra, cũng là vì hắn chưa từng nghĩ đến khả năng người kia có sinh đôi, nhìn mặt nghe tên liền cho hai là một, bây giờ được Lưu Gia Nguyên chỉ ra, hắn mới lập tức phát hiện ra điểm khác biệt giữa hai người—
Lưu Gia Nguyên trước mặt tóc hơi nâu nâu, giống như đã nhuộm qua, mà Lưu Gia Nguyên trong trí nhớ của hắn lại để tóc đen cắt ngắn; Lưu Gia Nguyên này có đeo khuyên bên tai trái, Lưu Gia Nguyên kia hình như còn không bấm lỗ; chưa kể đến giọng nói và khí chất, Lưu Gia Nguyên giả nói giọng hơi trầm, có nét láu cá, trong khi Lưu Gia Nguyên này nhìn đơn thuần hơn nhiều...
"Ý cậu là, anh cậu giả danh cậu để lừa tôi?" Trương Hân Nghiêu hỏi.
"Chắc chắn luôn! Trò này ảnh dùng nhiều rồi, người anh nhìn thấy không phải tôi đâu!" Lưu Gia Nguyên nói xong còn choàng qua ôm Lâm Mặc khẳng định lòng mình, "Tôi có bạn trai đây rồi, tuyệt đối không đi thả thính người khác đâu!"
Lâm Mặc: "..."
Trương Hân Nghiêu dường như đã bị thuyết phục, hỏi tiếp: "Anh cậu tên là gì?"
"Ảnh tên Lưu Vũ, Vũ nghĩa là mưa ấy!" Căn bản do anh trai hố mình trước, nên Lưu Gia Nguyên cũng sẵn sàng bán đứng đối phương ngay tức thì, khai xong còn chủ động giao ra số điện thoại của anh mình, "Đây là Wechat của anh ấy, oan có đầu nợ có chủ, anh tìm ảnh mà đòi, đừng nhận nhầm người nữa!"
Trương Hân Nghiêu lưu lại dãy số, giơ tay tỏ lỗi với hai người bọn họ: "Vừa nãy tôi đường đột quá."
"Không sao không sao, anh không biết mà..." Sau khi biết anh trai này là người bị hại, Lưu Gia Nguyên cũng không tức giận nữa, giơ tay bắt lại, xong chợt nhớ ra nên dặn dò, "À đúng rồi, đừng kể là tôi cho anh số anh ấy đấy nhé!"
Trương Hân Nghiêu bật cười: "Được rồi."
Nhìn Trương Hân Nghiêu đi khỏi rồi, Lưu Gia Nguyên mới kéo Lâm Mặc ngồi xổm xuống một góc, dùng ba phát "Đệt đệt đệt" để diễn tả nội tâm quay cuồng của mình lúc này: "Thật không ngờ anh tôi cũng là gay!"
Lâm Mặc cũng cảm thấy hỗn loạn không kém: "Trước kia cậu không biết hả?"
Lưu Gia Nguyên vẫn bày ra vẻ mặt vkl: "Tất nhiên là không! Mười tuổi bọn tôi đã tách nhau rồi, lúc ấy thì đã biết cái quái gì đâu, sao nói mấy chuyện này được!?"
Lâm Mặc: "Không phải nghỉ hè cấp hai cấp ba cậu hay sang bên đó chơi à? Lúc ấy cũng không nói gì sao?"
"Tôi qua bên đó để du lịch mà, với cả có phải ngày nào cũng đi chung đâu! Có đúng lần tham gia doanh trại hè dành cho thiếu niên thôi, nhưng mà hồi đó..." Lưu Gia Nguyên hồi tưởng lại, "Ngày nào bọn tôi cũng chỉ lo đọ sức với nhau thôi thì phải?"
Lâm Mặc: "..."
"Nói chung là trước giờ chưa từng nhắc đến chuyện này!" Lưu Gia Nguyên lắc đầu, "Chưa kể từ nhỏ ảnh đã thích cướp bạn gái của tôi, tôi cứ nghĩ ảnh thẳng chứ..."
"Bạn gái??" Âm giọng của Lâm Mặc lập tức cao vút.
"À không không không!" Lưu Gia Nguyên vội sửa lại, "Ý là mấy nữ sinh theo đuổi tôi ý mà! Chưa bao giờ xác định quan hệ nào hết!"
Bởi vì chưa kịp xác định thì đều bị anh hắn vợt đi mất rồi...
Sợ Lâm Mặc nghĩ ngợi lung tung, Lưu Gia Nguyên cấp tốc ôm chầm lấy hắn làm nũng: "Giờ thì cậu biết mấy tin đồn kì quái về tôi là từ đâu mà ra chưa? Số tôi đúng là khổ không để đâu cho hết, à đấy, tháng trước ảnh về xong nói cái gì mà để "xem xét tình hình" ấy, có khi cũng vì ghen tị với tôi thôi! Chẳng trách anh ấy lại ghẹo cậu!"
Nhớ tới những chuyện anh mình đã làm với Lâm Mặc, Lưu Gia Nguyên lại rú rít loạn xạ cả lên...
Trạng thái bất ổn này chung quy mới thể hiện hết được độ chấn kinh sau khi biết anh hắn cũng là đồng chí.
Lâm Mặc đành phải nói: "Đừng có ghen bậy, sẽ không có chuyện tôi bị ảnh "vợt" đi đâu. Chưa kể với điều kiện của anh cậu, một khi đã muốn thì sợ gì không kiếm được bạn trai mà phải cướp người của em mình?"
Lưu Gia Nguyên nói như đinh đóng cột: "Không, không có chuyện anh ấy đi tìm bạn trai đâu!"
"Sao lại không?" Lâm Mặc không hiểu.
Lưu Gia Nguyên nói: "Ba sẽ không đời nào cho phép, thấy mẹ bảo, biết chuyện của tôi với cậu xong, ba phản đối dữ lắm, còn gọi điện thoại về cho tôi nữa mà..."
Lâm Mặc lo lắng hỏi: "Ông ấy mắng cậu à?"
Lưu Gia Nguyên bỗng nhiên như bị giẫm phải đuôi: "Mắng tôi? Hộ khẩu ghi tôi ở với mẹ cơ mà, ông ta lấy tư cách gì mà mắng tôi?"
Lâm Mặc: "..."
"Cậu không cần quan tâm đến ổng làm gì." Lưu Gia Nguyên ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chỉ có anh tôi là thảm, ba quản ảnh đủ điều, từ học hành cho đến xã giao, yêu cầu cao lắm, từ sau khi li hôn cũng chẳng đi tìm mẹ kế cho ảnh. Hiện giờ trên danh nghĩa ba chỉ còn đúng một đứa con là anh ấy, sự nghiệp lớn như thế cũng phải có người thừa kế chứ? Rồi còn nhiệm vụ nối dõi tông đường nhà họ Thích nữa?... Nói chung là anh tôi không come out được đâu, có mơ cũng đừng hòng."
Lâm Mặc hỏi: "Nãy cậu bảo, anh cậu hay chơi chiêu giả danh cậu lắm hả?"
"Chủ yếu là hồi trước thôi, hai năm nay thì ít lắm..." Đáp xong lời này, Lưu Gia Nguyên bỗng dưng cũng ngẩn người.
Bởi vì sau khi cẩn thận nhớ lại, phần lớn những lần anh giả danh đều là từ hồi cấp hai, mấy năm hắn bắt đầu dậy thì, mị lực nam tính bắt đầu văng tung toé, hút lấy ong bướm ở khắp nơi...
Lần nào anh hắn về nước cũng gặp được nữ sinh tìm đến tận nhà theo đuổi hắn. Và giống như lần với Lâm Mặc, anh đều giả danh thành hắn đi tà lưa người ta, đắc thủ rồi thì lập tức "cho tiễn" ngay và luôn.
Mặc dù mấy trò đùa ác ấy khiến hắn phiền muộn không ít, nhưng anh hai chưa từng làm gì tổn thương đến hắn, ngược lại còn khiến hắn ngộ ra rằng, chữ "thích" mà một vài người treo nơi cửa miệng thực chất nông cạn đến nhường nào, cho nên sau mỗi lần phát hiện, hắn cũng chỉ phàn nàn một chút rồi thôi.
Hai năm nay anh hắn trưởng thành hẳn, ngay cả mẹ cũng nói tác phong của anh ngày càng giống ba rồi, cho nên lần này bị Trương Hân Nghiêu làm phiền, hắn mới không nghĩ ra là anh mình lại bày trò.
Lưu Gia Nguyên trầm mặc hồi lâu, sau lại mềm lòng nói: "Thôi, cứ coi như chúng ta không biết chuyện này đi."
Lâm Mặc: "...Hửm?"
Lưu Gia Nguyên: "Tôi đoán anh ấy cũng chỉ chơi đùa thôi, không phải thật đâu."
Lâm Mặc nghĩ nghĩ: "Nhưng cậu vừa cho người kia số anh cậu mà, có khi nào sẽ gây phiền phức cho anh cậu không?"
Nhắc đến chuyện này Lưu Gia Nguyên lại nổi quạu: "Ảnh gây chuyện thì tự giải quyết đi là đúng rồi còn gì, đâu thể lần nào cũng đổ vỏ cho tôi hốt?" Sau đó lại khẽ hừ một tiếng, "Cậu khỏi lo, anh tôi xử trí mấy vụ này ghê gớm hơn tôi nhiều, ảnh mà đã không muốn phản ứng lại, thì không ai quấy rối nổi đâu."