"Này, sao anh cứ thích quay mông vào tôi thế?"
Hậm hực lườm xéo tinh cầu tròn tròn xấu xấu kia, cậu cố tình kiếm chuyện. Rõ ràng có thể biến thành dạng linh hồn thể trong suốt đẹp đẽ, tên ngốc này lại cứ thích dùng bản thể.
"Anh cũng có muốn đâu."
Bất lực mỉm cười, anh nhẹ nhàng quay người lại phía cậu, ánh sáng bạc ấm áp lóe lên mấy cái rồi biến mất, tụ lại thành một thiếu niên tuấn tú. Chớp mắt đầy vẻ vô tội, anh nói tiếp.
"Sợ em khó chịu đó."
"Tôi khó chịu bao giờ???"
"Chẳng phải em nói, linh hồn thể của tôi xấu đến đáng ghét sao?"
Nghẹn họng, cậu giận giữ lườm người kia một cái, cao giọng nói lớn.
"B...bản thể của anh còn xấu hơn ấy. Xấu thậm tệ, xấu đui mù con mắt, xấu...!"
Người kia không trả lời, chỉ có ánh mắt dịu dàng, ấm áp như sóng biển dập dìu, ôn nhu ôm lấy tinh cầu nhỏ đang ngúng nguẩy hờn dỗi.