Chương 66 LẠI MỘT NĂM NỮA (1)
Đầu tháng Sáu, Tô Thâm Tuyết nhận được món quà Tang Nhu gửi đến Cung điện Jose. Đó là một con chuột túi Australia làm từ sợi vỏ, ngoài ra còn có một tấm thiệp kèm theo.
Tấm thiệp viết: "Chúc Nữ hoàng dồi dào sức khỏe."
Từ hộp đựng cho đến thiệp mừng đều mang thiên hướng người dưới tặng quà cho bề trên.
Bề trên ư? Tang Nhu thật sự xem Tô Thâm Tuyết cô là bề trên đấy à? Tô Thâm Tuyết vừa nghĩ vừa nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương.
Cô vừa thức dậy từ giấc ngủ trưa, rèm cửa đã được mở ba phần tư, khả năng lấy sáng vô cùng tốt. Lúc này, Hà Tinh Tinh đang giúp cô chỉnh lại mái tóc, đối diện cô là tấm gương hình bầu dục viền vàng xen lẫn mấy đóa hoa mộc miên, mà người con gái trong gương kia lại dường như có chút khác lạ.
Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh giúp cô lấy nước hoa quả, còn nói rõ là muốn uống nước lựu tươi.
Đi lấy nước hoa quả vốn không phải là nhiệm vụ của Hà Tinh Tinh, nhưng cô vẫn nũng nịu nài nỉ: "Tôi cứ muốn cô đi lấy cơ."
Thấy thế, Hà Tinh Tinh chỉ đành chiều lòng cô.
Tô Thâm Tuyết không nhúc nhích, chỉ nhìn người con gái bên trong gương, mà người con gái bên trong gương cũng đang nhìn cô.
Không biết đã bao lâu trôi qua, người con gái ngoài gương dần dí sát về phía người con gái trong gương, mãi đến khi hai người chỉ còn cách nhau một lớp kính.
Cuối cùng Tô Thâm Tuyết đã biết, điều khác lạ trên gương mặt mà cô vẫn không ngừng băn khoăn kể từ sau giờ ngủ trưa kia là gì. Nghĩ đến đây, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng xoa lên khóe mắt mình.
Hóa ra, khóe mắt cô đã xuất hiện vết chân chim nhàn nhạt, hằn lên phía đuôi mắt, thấp thoáng như lông tóc của trẻ sơ sinh.
Kỳ lạ thật, thứ này đã xuất hiện từ khi nào vậy chứ?
Vào sinh nhật lần thứ hai mươi tám của cô, mấy vết hằn này chưa từng xuất hiện, ngay cả mấy tháng trước cũng không. Vậy rốt cuộc chúng xuất hiện từ lúc nào?
Một tuần trước ư? Hay là mới hôm qua?
Hay là lúc cô ngủ trưa vừa rồi?
Từ năm mười mấy tuổi đến nay, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ già đi. Năm hai mươi tuổi, "già đi" vẫn là một khái niệm khá mơ hồ. Đến tận năm hai mươi lăm tuổi, miệng cô lúc nào cũng ồn ào mấy chữ "già rồi, già rồi", nhưng trong lòng lại chưa bao giờ coi đó là một chuyện đáng quan tâm.
Ngón tay cô dần miết dọc theo khóe mắt, lòng bàn tay áp lên gương mặt mình.
Khó trách dạo gần đây, nhiếp ảnh gia của cô hiếm khi tỏ ra hài lòng. Hóa ra, mặt cô đã nhỏ đi trông thấy, mà hoàn toàn không phải là vì cô gầy đi.
Người con gái trong gương… Có phải là vì ánh sáng quá chói chang không?
Tại sao những dấu hiệu tuổi tác này lại lũ lượt xuất hiện trên gương mặt cô chỉ sau một giấc ngủ trưa cơ chứ? Phải rồi, lẽ ra cô không nên uống nước trước khi đi ngủ. Có lẽ chính vì uống nước nên mắt cô mới hơi sưng phù như thế.
Nghĩ vậy, cô cầm điều khiển từ xa, kéo rèm cửa sổ đang mở ba phần tư lại chỉ còn mở một phần tư. Ánh sáng trong phòng cũng theo đó mà dịu đi đôi chút.
Lúc này, Tô Thâm Tuyết mới nhìn lại người con gái trong gương. Đó vẫn là Nữ hoàng ngọt ngào mà dân chúng Goran hằng yêu mến.
Chỉ là, hôm nay, cằm của vị Nữ hoàng ngọt ngào này có hơi nhọn hơn một chút mà thôi. Nhưng chẳng phải như thế sẽ càng khiến cô ăn ảnh hơn sao?
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt cô lại lướt qua hộp quà mà Tang Nhu tặng mình. Cô lớn hơn Tang Nhu chín tuổi, khoảng cách tuổi tác này cũng đủ để tạo thành sự cách biệt nho nhỏ giữa hai người, cũng khó trách Tang Nhu lại viết một câu "Chúc Nữ hoàng dồi dào sức khỏe" lên tấm thiệp.
Tang Nhu.
Tô Thâm Tuyết đã nhận quà của cô gái này mấy lần, nhưng lại chưa lần nào gọi điện thoại cảm ơn. Không những thế, kể từ khi Tang Nhu đi học ở miền Đông Goran, Tô Thâm Tuyết cũng chưa gọi cho cô ấy lấy một lần.
Nghĩ đến đây, Tô Thâm Tuyết chủ động gọi điện thoại cho Tang Nhu.
Cuộc gọi đầu tiên không có người nhận, nhưng đến cuộc gọi thứ hai thì đầu bên kia nhấc máy.
Ở đầu bên kia điện thoại, Tang Nhu lắp bắp nói: "Bởi vì đây là số điện thoại lạ, mà tôi lại rất ít khi nhận điện thoại từ số lạ… Không ngờ… Không ngờ… Nữ hoàng lại… lại gọi điện thoại cho tôi."
Xem ra, tính cảnh giác của cô gái này vẫn còn rất mạnh.
Tô Thâm Tuyết cứ tưởng điều kiện an yên ở Goran có thể khiến Tang Nhu dỡ bỏ phòng bị trong lòng mình. Nhưng giờ có thể thấy, còn một chặng đường dài để xử lý vấn đề này.
Trong điện thoại, Tang Nhu lần lượt trả lời từng câu hỏi của Tô Thâm Tuyết như: "Đã quen với cuộc sống ở Goran chưa?"; "Việc học hành thuận lợi chứ?"; "Cảm giác lần đầu tiên tham gia hoạt động từ thiện mà Chính phủ tổ chức như thế nào?"
Sau khi trả lời xong, Tang Nhu còn tỏ ra quan tâm đến vấn đề sức khỏe dạo gần đây của Nữ hoàng.
"Tôi rất khỏe." Tô Thâm Tuyết cười nói, cũng ngỏ lời cảm ơn vì món quà Tang Nhu gửi tặng, "Sao cô lại tặng quà cho tôi?"
"Hả?"
Có vẻ đối với Tang Nhu, câu hỏi của Tô Thâm Tuyết có phần đường đột.
Tô Thâm Tuyết thầm thở dài, nói: "Tôi rất vui khi nhận được quà của cô."
"Cảm ơn Nữ hoàng bệ hạ."
Còn về lý do vì sao lại tặng quà, Tang Nhu đã trả lời rằng, trước khi trở lại Goran, cô và những người làm từ thiện khác cùng đi dạo chợ đêm ở Sydney, ai nấy đều mua quà tặng về cho người thân bạn bè.
"Thế là… Thế là…" Ở đầu bên kia điện thoại, giọng Tang Nhu càng lúc càng nhỏ, "Thế là… Tôi…"
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô."
Sau khi trò chuyện vài câu, không biết vì sao, Tô Thâm Tuyết lại chợt hỏi: "Mua quà cho Nữ hoàng, vậy có mua quà cho Thủ tướng không?"
"Hả?"
Tô Thâm Tuyết vẫn yên lặng đợi câu trả lời.
Chốc lát sau, đầu bên kia mới vang lên giọng nói của Tang Nhu: "Không có."
Cuộc điện thoại với Nữ hoàng đã kết thúc từ lâu, nhưng Tang Nhu vẫn cứ cầm điện thoại ngẩn người.
Lúc Nữ hoàng hỏi cô vì sao lại tặng quà, Tang Nhu quả thật đã không thể thốt thành lời. Trong tiềm thức, cô luôn tin rằng mình tặng quà cho Nữ hoàng xuất phát từ lòng biết ơn. Cô cũng biết rất rõ, Nữ hoàng không thiếu bất cứ thứ gì, nhưng cô vẫn muốn tặng cho Nữ hoàng chút gì đó để thể hiện tấm lòng.
Tuy nhiên, khi câu hỏi này được thốt lên, mọi chuyện dần trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
"Sao cô lại tặng quà cho tôi?"
"Bởi vì tôi đã viết cho chồng cô rất nhiều lá thư, mà cho đến tận lúc này đây, việc viết thư này vẫn chưa từng gián đoạn." Đây mới thật sự là đáp án.
Không chỉ thế đâu… Thưa Nữ hoàng…
Tôi không chỉ viết thư cho chồng cô, tôi còn luôn gìn giữ chiếc mặt nạ Zorro mà chồng cô đã từng đeo vào đêm hôm ấy.
Mặt nạ Zorro đã được giữ lại, thế thì đôi nhẫn kia lại càng không thể nào bị vứt đi. Không những thế, tôi còn không ngừng lấy chúng ra mà ngắm nghía từng giây từng phút.
Thời gian dần trôi, việc chỉ được ngắm nhìn đôi nhẫn ấy đã không còn khiến tôi thỏa mãn được nữa. Vào một buổi sáng cuối tuần rảnh rỗi, tôi đã đeo chiếc nhẫn nữ vào ngón áp út của mình, rồi lại nắm chặt chiếc nhẫn nam trong lòng bàn tay.
Sau đó, tôi còn mua một sợi dây chuyền, lồng hai chiếc nhẫn ấy vào, mà sợi dây chuyền có lồng hai chiếc nhẫn ấy hiện đang được đeo trên người tôi.
Tôi đã đeo nó một thời gian dài rồi. Có hôm bị bạn cùng lớp vô tình phát hiện, hỏi tôi đây có phải nhẫn tình nhân hay không. Khi ấy, lẽ ra tôi phải trả lời rằng: "Không phải, đây không phải nhẫn tình nhân." Nhưng không, cuối cùng tôi lại không hề đưa ra câu trả lời.
Thưa Nữ hoàng, đây mới là động cơ chính của việc tặng quà, bởi vì chột dạ, bởi vì không ngừng bị cảm giác áy náy quấy phá.
Hơn bất kì ai khác, Tang Nhu biết rất rõ, đây là một hành động trái đạo đức. Dù rằng tỷ lệ Utah Tụng Hương không mở những bức thư kia lên đến chín mươi chín phần trăm, nhưng không phải vẫn còn tồn tại một phần trăm còn lại đấy sao?
Dành một tia hy vọng cho một phần trăm kia cũng đã là trái đạo đức rồi.
"Đó là ánh sáng le lói trong cuộc đời xám xịt u tối của tôi. Tôi cần tia sáng ấy để giúp bản thân thoát khỏi bước đường cùng, tất cả cũng chỉ vì thế mà thôi." Tang Nhu miễn cưỡng viện cớ cho bản thân mình đối với một phần trăm kia như thế.
Thế nhưng, còn những bộ quần áo mới mua đang được treo trong tủ kia thì sao đây?
Những bộ trang phục được treo trong tủ quần áo Tang Nhu lúc này chính là những thứ cô đã mua sau khi biết tin Utah Tụng Hương có kế hoạch đến viếng thăm và thị sát khu vực phía Đông này.
Khi ấy, nữ sinh trong Chủng viện không ngừng bàn tán xôn xao về chuyện ngài Thủ tướng sẽ đến đây.
Thành phố nơi họ đang sinh sống chính là một trong những đích đến đầu tiên trong chuyến thăm lần này của Thủ tướng. Không những thế, có nữ sinh còn nghe ngóng được từ nguồn tin thân tín rồi bí mật bắn tin cho các cô biết rằng, ngài Thủ tướng có kế hoạch sẽ ngụ lại nơi này một đêm.
Tang Nhu không tham gia vào bất cứ cuộc thảo luận nào.
Khi ấy, chắc chắn không ai ngờ rằng, sau giờ học, cô lại yên vị trên chiếc xe buýt đi về phía trung tâm thương mại.
Tại trung tâm thương mại, khi nhân viên cửa hàng hỏi Tang Nhu thích kiểu dáng quần áo thế nào, cô lại không thể nói nên lời. Về sau, khi nhân viên cửa hàng hỏi có phải là loại quần áo mặc nhân dịp hẹn hò với chàng trai nào đó không, cô cũng không hề phủ nhận.
Thế là, nhân viên cửa hàng lại hỏi cô, chàng trai mà cô muốn hẹn hò khoảng chừng bao nhiêu tuổi, cô chỉ có thể ấp úng nói mấy tiếng: "Khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi."
Nghe thấy thế, nhân viên cửa hàng lại chọn cho cô mấy bộ trang phục, nói rằng đó chính là phong cách mà những người đàn ông tầm hai mươi tám, hai mươi chín tuổi sẽ thích.
Trên đường ngồi xe buýt trở về trường, Tang Nhu đã tự hỏi bản thân vì sao muốn mua quần áo mới.
"Có lẽ… Có lẽ bởi vì anh ấy sẽ đến gặp cô." Tận đáy lòng, một giọng nói khẽ đáp.
Trước lễ Giáng Sinh, các nam sinh của Chủng viện đều tổ chức bình chọn xem ai là cô gái mà họ muốn cùng hẹn hò nhân dịp này nhất.
Tang Nhu không ngờ mình lại nằm trong danh sách "Những cô nàng nam sinh muốn hẹn hò nhân dịp Giáng Sinh nhất", hơn nữa còn lọt vào top 3. Tuy vậy, đối với các thầy cô giáo và bạn học, kết quả này dường như không hề bất ngờ.
"Cậu rất đặc biệt."
"Có lẽ cậu không phải là người xinh đẹp nhất trường, nhưng cậu chắc chắn là người đầu tiên thu hút ánh mắt của các chàng trai."
Các nam sinh bầu cho cô đã nói như thế đấy.
Ngoài ra, còn có một vài cách nói cường điệu hơn một chút, kiểu như: "Trời ơi, cậu còn không biết sao? Cậu có một đôi mắt của Medusa*, mỗi lần chạm phải ánh mắt của cậu, tớ đều có ảo giác như 'Thượng Đế ơi, con như hóa đá mất rồi'."
(*) Một con quỷ trong thần thoại Hy Lạp, với mái tóc là hàng trăm con rắn độc và một đôi mắt có thể làm người đối diện phải hóa đá.
"Tớ phải thừa nhận, ban đầu trông cậu không có vẻ thu hút cho lắm. Nhưng một tháng sau, tớ lại phát hiện cậu dần xinh đẹp hơn. Một tháng sau nữa, tớ bắt đầu chú ý đến cậu. Lại một tháng sau sau nữa, tớ thầm hy vọng cậu sẽ là người con gái ngồi sau xe máy của tớ… Tóm lại, mỗi tháng trôi qua cậu lại dần trở nên xinh đẹp hơn. À không, phải nói hôm nay lại xinh đẹp hơn hôm qua mới phải." Nghe nói, đây chính là tâm tư của đa số nam sinh trong Chủng viện.
Tang Nhu vốn không hề quan tâm đến lời nói của các nam sinh tham gia bình chọn cho lễ Giáng Sinh. Nhưng bây giờ, khi ngồi trên xe buýt, nhớ lại những lời đó, lòng cô lại khó nén cảm giác vui sướng.
Nếu… Nếu anh thật sự đến gặp cô, ít nhất… ít nhất trong mắt anh giờ đây, có lẽ cô sẽ không còn là một cô nhóc nữa rồi phải không? Nói không chừng… cô còn làm anh giật mình thảng thốt.
Cô dõi mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trái tim không ngừng đập thình thịch.
"Nếu như cậu có da có thịt thêm một chút, chắc chắn cậu sẽ là cô gái mà các nam sinh muốn cùng hẹn hò đêm Giáng Sinh nhất cho xem." Mấy nam sinh không bầu chọn cho cô đã ám chỉ như vậy.
Nghĩ đến đây, Tang Nhu lại mong anh đừng xuất hiện.
Bác sĩ dinh dưỡng có nói, mặc dù cô đã hồi phục tốt lắm rồi, nhưng nếu muốn cân nặng có thể đạt đến tiêu chuẩn bình thường thì phải đợi đến sang năm.
Cứ thế, trong tâm trạng vừa chờ đợi lại vừa thấp thỏm lo âu, Tang Nhu mặc lên người bộ quần áo mà mình mới mua.
Chỉ có điều, anh không xuất hiện.
Không đúng, phải nói là, anh xuất hiện theo đúng kế hoạch, nhưng lại không đến gặp cô.
Mấy bộ trang phục mà cô đã chuẩn bị sẵn vì anh nay vẫn còn được treo trong tủ quần áo, để cô có thể nhắc nhở bản thân phải nhanh chóng tỉnh mộng. Chỉ là, cô vẫn chưa bao giờ thôi viết thư cho anh.
Cúp máy xong, Tô Thâm Tuyết liền giao món quà Tang Nhu tặng cho Hà Tinh Tinh.
Đến chạng vạng tối, Tô Thâm Tuyết đã quẳng chuyện quà tặng ra sau đầu từ lâu, bởi có một chuyện khác khiến cô phiền lòng hơn nhiều. Cô vẫn chưa thể nào quen với việc nơi khóe mắt mình chợt xuất hiện thêm một vài vị khách không mời mà đến thế này.
Cô không biết, vào khoảnh khắc phát hiện ra vết hằn đầu tiên ở đuôi mắt mình, liệu các cô gái hai mươi tám tuổi khác có không ngừng quấn quýt lấy chồng hay bạn đời mà hỏi rằng "Trông em hôm nay có gì khác với mọi hôm?" không?
Đêm dần khuya, trong phòng khách sạn.
Đây đã là lần thứ ba Tô Thâm Tuyết hỏi Utah Tụng Hương: "Hôm nay trông em có gì khác mọi hôm không?" Lần đầu tiên, anh còn đáp một câu "không có", đến lần thứ hai thì anh không buồn trả lời nữa.
"Tụng Hương, trông em hôm nay có gì khác không?"
Khi anh đang tắm vòi sen, cách cửa phòng tắm, cô lại không nhịn được hỏi câu này lần thứ ba.
Cửa phòng tắm bật mở, một bàn tay chợt thò ra, lôi cô vào trong phòng tắm. Lúc này, anh đang quấn khăn tắm quanh người, cơ thể còn tỏa ra mùi hương dễ chịu của sữa tắm hòa lẫn kem cạo râu.
Tối nay, cô lại bị anh vừa lừa vừa dỗ đến khách sạn. Lần này là một khách sạn gần sân bay.
Sáu giờ sáng ngày mai, anh phải xuất phát đến thăm các đảo quốc ở khu vực phía Nam Thái Bình Dương.
Ánh đèn trong phòng tắm rất sáng, rọi thẳng vào gương mặt cô. Chỉ nghĩ đến việc anh sẽ phát hiện ra mấy vị khách không mời mà đến đáng ghét nơi khóe mắt mình, cô lại cảm thấy sợ hãi.
Nghĩ đến đây, cô bèn choàng tay lên vai anh, kiễng chân lên nói: "Tụng Hương, nhìn em này."
Thế nhưng ánh mắt đang chiếu thẳng vào gương mặt cô kia lại vô cùng hời hợt.
Dù vậy, anh vẫn cứ vờ vịt quan sát cô, ánh mắt di chuyển từ mắt đến chóp mũi rồi xuống đến tận cằm, cuối cùng mới lơ đãng hỏi: "Em mới hỏi anh gì cơ?"
"Trông em hôm nay có gì khác so với mọi hôm không?" Cô giậm chân, đây đã là lần thứ tư rồi.
"Để anh nhìn kĩ hơn xem nào." Ánh mắt anh lại tiếp tục lướt xuống, cuối cùng lại dán chặt vào nơi nào đó, khàn giọng đáp, "Tô Thâm Tuyết, mấy thứ khác thì anh không rõ, anh chỉ có thể khẳng định rằng, cảm giác hôm nay nhất định sẽ tốt hơn cho xem. Phu nhân Thủ tướng, Thủ tướng đã vô cùng sốt ruột muốn cảm nhận cảm giác kia rồi." Dứt lời, anh lại bế bổng cô lên.
Cô còn trông chờ gì vào anh nữa chứ?
Chẳng lẽ cô lại có thể mong anh sẽ hôn lên khóe mắt mình hết lần này đến lần khác, rồi học theo mấy người đàn ông trên tạp chí, phim ảnh hay tiểu thuyết mà dỗ dành người phụ nữ của mình mấy câu như:
"Em yêu, đó là món quà tượng trưng cho trí khôn mà Đấng tạo hóa dành tặng cho loài người đấy thôi."
"Em yêu, em biết không? Anh đã trúng tiếng sét ái tình với chúng ngay từ ánh nhìn đầu tiên đấy."
"Nói một cách đơn giản, anh yêu mấy dấu vết nho nhỏ này chết đi được."
"Không sao đâu, Thượng Đế vô cùng công bằng, những người khác cũng sẽ trải qua những gì mà em đang phải trải qua đấy thôi."
"Tô Thâm Tuyết, đây chính là dấu hiệu đầu tiên tượng trưng cho việc chúng ta đang cùng nhau già đi đấy."
Cô giáo ơi!
Em quả thật rất muốn nghe một câu "Tô Thâm Tuyết, đây chính là dấu hiệu đầu tiên tượng trưng cho việc chúng ta đang cùng nhau già đi" từ miệng anh ấy.
Trong bóng đêm thăm thẳm, cô lại chìm sâu vào từng tiếng anh gọi "Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu" không ngừng vang lên bên tai mình.
Tiếng gọi "Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu" xen lẫn trong từng con sóng ngây ngất, khiến cô say sưa mơ màng trong cảm giác "một phút lên thiên đường rồi lại rơi xuống địa ngục" ấy.
Từng ánh bình minh đầu tiên dần le lói phía chân trời.
Tô Thâm Tuyết bật đèn tường, mượn ánh sáng để ngắm nhìn thật kĩ từng đường nét trên gương mặt Utah Tụng Hương.
Nhìn một lần chưa đủ, cô lại nhìn thêm lần thứ hai, thứ ba, thứ tư, không khỏi thầm nghĩ, thật không công bằng, tại sao anh lại không có? Tại sao đuôi mắt anh lại vẫn trơn bóng nhẵn nhụi như vậy? Chẳng lẽ, người này thật sự là đứa con của thiên thần sao?
Con của thiên thần á? Thôi đi, giờ phút này đây, cô chỉ muốn đánh vào gáy cái "đứa con của thiên thần" này một phát mà thôi.
Thế mà, khi cô vừa vung tay lên, đôi mắt đang gần sát trong gang tấc kia chợt bừng mở.
Tia lạnh lẽo từ tận sâu đôi mắt ấy khiến bàn tay suýt vung xuống của cô phải khựng lại giữa không trung.
Đó không phải là đôi mắt của một người chồng dành cho vợ. Khoảnh khắc ấy, cô gần như ngây dại.
Người ta nói, vào giây phút lìa đời, trọng lượng cơ thể của một người sẽ giảm đi hai mươi mốt gram.
Hai mươi mốt gram này chính là trọng lượng của linh hồn.
Mà tại khoảnh khắc này đây, Tô Thâm Tuyết biết, linh hồn nặng hai mươi mốt gram ẩn trong cơ thể người đàn ông này chưa bao giờ coi cô là một người vợ thật sự.
Dù vậy, chỉ trong chớp mắt, đôi mắt kia lại quay về với trạng thái bình thường.
Cô buông thõng tay xuống, xoay người, quay lưng lại với anh.
Anh ôm lấy cô từ đằng sau, hỏi cô muốn làm gì.
Cô không đáp.
"Anh biết, Tô Thâm Tuyết nhất định là sát thủ do đất nước thù địch phái đến để ám sát Thủ tướng Goran. Sát thủ tên Tô Thâm Tuyết này thật sự rất nguy hiểm. Đáng sợ là cô ấy sẽ mưu sát anh bằng tình cảm, khiến anh từng bước rơi vào cạm bẫy màu hồng của cô ấy, sau đó mới giơ lưỡi dao lên, khiến anh cam tâm tình nguyện chịu chết dưới lưỡi dao ấy." Vừa nói, anh vừa rải từng cái hôn lên thái dương cô.
Dù chỉ là giả tạo, nhưng lời ngon tiếng ngọt của người yêu quả thật không khác gì một cuộc tàn sát không đổ máu.
Cô khẽ giãy giụa khỏi vòng tay anh.
"Anh nói này cô nàng sát thủ ơi, còn chờ gì nữa, sao còn chưa giơ dao lên đâm vào cổ họng anh đi. Em không biết rằng, đôi môi xinh đẹp của em, đôi mắt như ngọc bích của em, mái tóc gợn sóng óng ả của em, vóc dáng quyến rũ của em, tất cả đều không khác gì hình phạt lăng trì đối với anh." Anh thủ thỉ nồng nàn.
Cô khẽ vung khuỷu tay về phía anh.
"Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu, quay lại nhìn anh đi mà." Giọng anh lại bồi hồi bên tai cô.
Cô như bị mê hoặc, chậm rãi quay đầu lại.
"Nói anh nghe xem, ban nãy em định làm gì?" Anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô.
"Không định làm gì cả." Cô dừng một chút rồi lại thành thật khai báo, "Chỉ muốn đánh vào gáy anh một cái thôi."
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
"Sao lại muốn đánh vào gáy anh?"
"Không biết."
"Bây giờ còn muốn đánh nữa không?"
"Muốn." Bây giờ cô lại càng muốn, hơn nữa còn nhất định phải đánh thật đau nữa kìa.
"Muốn đánh vào gáy anh cũng được thôi, nhưng có một điều kiện."
Lại còn điều kiện cơ á? Cô trợn mắt nhìn anh.
Anh chỉ tỏ ra không cho phép thương lượng: "Thủ tướng muốn dùng một lần bị đánh vào gáy này để đổi lấy một cơ hội hẹn hò với Nữ hoàng."
Nói cái gì vậy?
Utah Tụng Hương nói tiếp: "Tô Thâm Tuyết, sau khi kết thúc chuyến thăm đảo quốc Thái Bình Dương này, chúng ta hẹn hò đi. Anh sẽ mặc áo hoodie, còn em hãy mặc váy nhé."
Cô giáo ơi, cô có nghe thấy gì không?
Con trai trưởng nhà Utah muốn hẹn hò với con gái lớn nhà họ Tô đấy.
Không, không đúng, cô giáo ơi, phải nói là, con trai trưởng nhà Utah "bằng lòng bị đánh vào gáy một cú" để đổi lấy cơ hội hẹn hò với con gái lớn nhà họ Tô mới phải.
Tóm lại là, cô giáo ơi, con trai trưởng nhà Utah muốn hẹn hò với con gái lớn nhà họ Tô rồi này.
Chỉ tiếc, trong buổi hẹn hò ấy, Tô Thâm Tuyết không đợi được Utah Tụng Hương xuất hiện, mà chỉ gặp phải một Lục Kiêu Dương.