Chương 67 LẠI MỘT NĂM NỮA (2)
Trong ánh rạng đông hôm ấy, con trai trưởng nhà Utah đã dùng điều kiện "đánh vào gáy một cú" để đổi lấy cơ hội hẹn hò với con gái lớn nhà họ Tô.
Tay cô đập vào gáy anh, buổi hẹn hò này xem như đã được ấn định.
Khoảnh khắc chuyên cơ của Thủ tướng rời sân bay, cô thầm mong đợi anh có thể nhanh chóng trở về, để hẹn hò cùng cô.
"Em sẽ mặc váy, còn anh sẽ mặc áo hoodie."
Khó khăn lắm cô mới chờ được ngày anh trở về Goran. Nhưng suốt mấy ngày kể từ khi trở về, anh vẫn không mảy may đả động gì đến chuyện hẹn hò.
Buổi tối thứ tư kể từ khi anh trở về, anh gọi điện thoại muốn cô sang chỗ anh. Cô thầm nghĩ, lần này nhất định là để bàn bạc về buổi hẹn hò kia rồi. Nghĩ vậy, cô liền mang tâm trạng háo hức đến gặp anh, ai ngờ lại bị anh hành hạ đến xương cốt rã rời, thế mà cuối cùng vẫn không nghe anh nhắc gì đến chuyện hẹn hò. Đã mấy lần cô muốn nói nhưng lại đành cố nhịn. Cô cho rằng, một Nữ hoàng phải có sự dè dặt của phái nữ mới được. Chuyện hẹn hò này vốn là do anh chủ động nói ra, dù sao mỗi lần anh đi nước ngoài về đều phải xử lý hàng đống việc, thôi thì cứ để anh làm việc xong rồi lại hẹn hò cũng được.
Buổi tối thứ sáu kể từ khi anh trở về, anh lại gọi điện thoại cho cô. Cô thầm nghĩ, lần này chắc chắn là bảo cô đến để bàn chuyện hẹn hò rồi. Ấy vậy mà, chuyện ấy lại vẫn không xảy ra. Hai người cũng chỉ hoàn thành một đêm chung chăn gối như bao đôi nam nữ trưởng thành khác mà thôi. Đến lúc bình minh, tay anh lại bắt đầu hư hỏng. Cô biết đây là dấu hiệu báo trước khi anh lại muốn làm chuyện đó, bèn chiều theo anh, chỉ khẽ hỏi: "Dạo này anh bận việc lắm sao?"
"Cũng tạm."
"Cũng tạm ư? Vậy…" Cô vừa nói vừa nhìn anh với ánh mắt đầy mong ngóng, nhưng anh lại vẫn không nói năng gì khiến cô tức chết đi được, chỉ biết thở hổn hển, ồn ào đòi Hà Tinh Tinh đến đón mình về. Ấy thế mà, anh lại còn dám hùng hồn bảo cô phải ở lại "dập lửa" rồi mới có thể đi. Sao lại có chuyện như thế chứ?
"Tô Thâm Tuyết, dáng vẻ thở hổn hển này của em chính là mồi lửa đấy." Chỉ một chớp mắt cũng đủ để cô mềm lòng, cuối cùng, cô quả thật đã làm tròn trách nhiệm của một người "dập lửa" rồi.
Lúc Tô Thâm Tuyết rời đi, Utah Tụng Hương vẫn chưa tỉnh giấc.
Sáng tinh mơ, trên đường trở về Cung điện Jose, anh đã gọi điện cho cô, tỏ vẻ bất mãn đối với chuyện cô bỏ đi mà không nói tiếng nào.
"Tô Thâm Tuyết, em có biết khi tỉnh dậy mà không nhìn thấy em, anh đã cảm thấy kỳ quái thế nào không?" Giọng nói của người đàn ông vừa mới thức dậy vô cùng êm tai. Anh sợ cô nghe không rõ, còn bổ sung thêm, "Em đã đến đây, ý nghĩ 'Tô Thâm Tuyết đã ở đây đêm nay' như một chương trình được cài đặt vào tiềm thức trước khi anh chìm vào giấc ngủ. Não bộ tiếp nhận thông tin này, vậy mà điều đầu tiên khi tỉnh dậy lại không thấy em ở bên cạnh, cảm giác thật sự vô cùng khó chịu."
"Cho nên?" Vừa thiếu ngủ lại vừa tiêu hao quá nhiều thể lực khiến Tô Thâm Tuyết nghe Utah Tụng Hương nói hồi lâu vẫn cứ ù ù cạc cạc.
"Cho nên…" Anh kết luận với vẻ hiển nhiên, "Lần sau, trước khi em rời đi, ít nhất phải báo cho anh biết một tiếng."
Hóa ra là ham muốn kiểm soát đang tác oai tác quái. Tên này ghét nhất là những chuyện lệch khỏi kế hoạch đã được định sẵn, chẳng hạn như chuyện sáng nay cô rời đi chẳng nói chẳng rằng.
Cô không nói cho anh biết rằng, sở dĩ cô làm vậy chủ yếu là vì giận anh. Thật ra, trong lòng cô biết rõ lý do chính mà anh gọi cô đến là gì.
Em mặc váy, anh mặc áo hoodie, đều chỉ là những lời nói cửa miệng sau khi được thỏa mãn về mặt sinh lý mà thôi.
"Đừng tin những lời nói trên giường của đàn ông." Đây là lời khuyên mà biết bao chuyên gia tư vấn tình cảm đã một mực nhắn nhủ đến phụ nữ.
Cô uể oải nói: "Em cúp máy đây."
Vào giây cuối cùng, anh chợt gọi cô lại.
Chừng một phút sau, cuộc trò chuyện kết thúc.
Vài giây sau, Tô Thâm Tuyết nghe thấy bản thân mình thét lên chói tai, ngay cả Hà Tinh Tinh cũng giật nảy mình: "Nữ hoàng…"
Tuy vậy, cô chỉ không ngừng ra hiệu, muốn Hà Tinh Tinh yên lặng.
Hà Tinh Tinh, yên lặng, yên lặng nào, đừng quấy rầy tôi suy nghĩ, bây giờ tôi đang suy nghĩ một chuyện vô cùng quan trọng đấy.
Hà Tinh Tinh hỏi cô đang suy nghĩ chuyện gì mới biết được, hóa ra cô đang nghĩ xem, khi đi hẹn hò phải mặc bộ váy nào.
Ban nãy, Utah Tụng Hương đã nói trong điện thoại rằng cuối tuần anh muốn hẹn hò cùng cô.
Giữ hình ảnh, phải giữ hình ảnh.
Cô vờ vịt nói: "Em không thích hẹn hò, mà em ghét nhất kiểu hẹn hò Nữ hoàng và Thủ tướng, nhàm chán chết đi được."
"Thật trùng hợp, anh cũng ghét phải hẹn hò theo kiểu Nữ hoàng và Thủ tướng lắm rồi."
"Điều em ghét nhì là buổi hẹn hò kiểu Thủ tướng và Phu nhân Thủ tướng. Mười sáu vệ sĩ của Thủ tướng quả thật khiến người ta chán ngán không thôi."
"Làm sao đây, Tô Thâm Tuyết, chúng ta lại tình cờ hợp ý nhau rồi." Utah Tụng Hương khẽ cười, nụ cười này của anh khiến trái tim cô ngứa ngáy, "Vậy… Hẹn hò theo kiểu con trai trưởng nhà Utah và con gái lớn nhà họ Tô thì có đỡ hơn chút nào không?"
Phải nói là không thể tốt hơn nữa mới phải.
Cô lại vờ vịt suy nghĩ hồi lâu, đáp: "Vậy thì hẹn hò theo kiểu đấy đi."
Sau khi cúp điện thoại, cô không kìm được mà thét to sung sướng, tiếng thét chói tai ngay giữa trưa Chủ nhật lại có vẻ buồn cười hơn bao giờ hết.
Hai giờ chiều, tại một phòng trà bên cạnh bờ biển, Utah Tụng Hương vẫn chưa xuất hiện.
Không sao, anh là người bận rộn, bắt anh phải đến đúng giờ có vẻ là một yêu cầu thái quá, đến trễ chừng mười phút hay ba mươi phút cũng bình thường thôi.
Hai giờ rưỡi, anh vẫn không xuất hiện, thế thì chờ thêm chút nữa vậy.
Ba giờ, anh vẫn chưa đến, Tô Thâm Tuyết đã thầm mắng chửi anh xối xả rồi.
Cô đã nghĩ ra tận ba cách để trừng phạt, giờ chỉ còn chờ anh xuất hiện nữa thôi.
Khốn kiếp, còn không mau đến đi, nếu không, cô sẽ không chỉ làm khó anh ba lần thôi đâu.
Bốn giờ, vẫn không thấy bóng dáng Utah Tụng Hương đâu.
Cô ngồi lẻ loi trong phòng trà. Bên ngoài cửa sổ là cảnh đẹp dành cho các đôi tình nhân vô cùng nổi tiếng tại Goran này.
Từ cửa sổ, cô có thể nhìn thấy từng đôi tình nhân đang tản bộ trên bờ cát. Có cô gái ngồi sau yên xe đạp của chàng trai, bánh xe lăn trên bãi cát, tạo thành hình trái tim. Ở khu vực nước cạn, các chàng trai cô gái không ngừng nghịch nước. Gần đó là từng dãy ô che nắng, núp dưới bóng ô là từng cặp đôi đang nằm thư giãn trên băng ghế dài. Thậm chí, đôi tình nhân đang di chuyển về phía phòng trà kia cũng đã bắt đầu ôm hôn nhau đắm đuối.
Địa điểm hẹn hò là do Utah Tụng Hương quyết định, nghe nói là Lý Khánh Châu đề xuất.
Thứ nhất, đây là khu vực ngắm cảnh vô cùng hút khách của Goran, chủ yếu là tiếp đón du khách nước ngoài, mà các đôi tình nhân đang chìm trong tình yêu cũng sẽ không mảy may quan tâm người vừa lướt ngang qua mình trông có quen mặt hay không. Thứ hai, an ninh trật tự nơi này khá tốt, khắp nơi là các đội tuần tra, lại gần bệnh viện.
Vì buổi hẹn hò này, Tô Thâm Tuyết đã chuẩn bị rất nhiều thứ.
Hôm nay cô mang một chiếc túi to, trọng lượng không hề nhẹ, trong túi có áo tắm của cả anh và cô, mũ che, kính mát và kem chống nắng. Không chỉ thế, vì sợ anh không quen uống nước ở ngoài, cô còn chuẩn bị sẵn bình nước mà anh quen dùng.
Bốn giờ rưỡi, Tô Thâm Tuyết đến quầy thanh toán, chi trả bằng tiền mặt. Xem đi, để tránh phiền phức cho cả hai, cô còn chuẩn bị sẵn cả tiền mặt để chi tiêu. Cô cũng không sợ bị người khác nhận ra. Tóc mái dày kết hợp với gọng kính đen, lại thêm kỹ thuật hóa trang thượng thừa của chuyên gia trang điểm, đến cả Christie cũng không thể nhận ra cô.
Thanh toán xong, Tô Thâm Tuyết vẫn chưa thôi hy vọng. Cô tìm một nơi khác gần đó, dán mắt nhìn về phía phòng trà.
Một lúc sau, sợ Utah Tụng Hương quên mất buổi hẹn, cô còn mượn cớ xác nhận lại địa điểm gặp gỡ để gọi cho anh, mà ở đầu dây bên kia, anh cũng hứa hẹn sẽ nhanh chóng đến nơi.
Đến năm giờ, anh vẫn chưa xuất hiện.
Cô vẫn chưa chịu thua, lấy điện thoại ra xem, trên màn hình không thông báo bất cứ cuộc gọi nhỡ nào. Thậm chí, cô còn lên mạng lướt web. Suốt mấy giờ qua, Goran không hề xảy ra bất cứ tình huống bất ngờ nào.
Như vậy là… Utah Tụng Hương thất hẹn rồi.
Lý do thất hẹn? Không biết.
Như đã hẹn trước, bảy giờ rưỡi, Hà Tinh Tinh sẽ đến đón cô.
Từ giờ đến bảy giờ rưỡi còn hai tiếng rưỡi. Vất vả lắm cô mới có cơ hội được tự do không ai kè kè bên cạnh thế này. Xét cho cùng, ai có thể nghĩ cô gái đeo túi cái to uỵch, trang điểm quê mùa kia lại là Nữ hoàng của đất nước này cơ chứ?
Tô Thâm Tuyết quyết định nhân cơ hội này để vui chơi thỏa thích một phen, chơi một mình cũng được.
Mua đồ uống thôi. Đúng rồi, phải mua loại đồ uống có chỉ số phẩm màu được cho là vượt ngưỡng mà bình thường cô không được uống ấy.
Đồ uống còn phải đi kèm với một chiếc hamburger cỡ lớn nữa. Cô ngồi bắt tréo chân ngồi bên bờ biển, ăn ngấu nghiến.
Ăn uống xong xuôi, Tô Thâm Tuyết mua vé vào một khu vui chơi.
Ai nói cô không được ngồi tàu lượn siêu tốc chứ!
Lúc tàu lượn siêu tốc từ trên cao lao xuống, Tô Thâm Tuyết ra sức hét to: "Utah Tụng Hương, sau này em sẽ không bao giờ hẹn hò với anh nữa!" Bởi lẽ, điều này thật sự quá khó chấp nhận, còn khó chịu hơn gấp trăm nghìn lần so với bộ tem lưu niệm của sân vận động Old Trafford, thậm chí còn quá đáng hơn cả việc anh trả lời sai hết tất cả những câu hỏi kiểm tra kia.
Điều này có nghĩa là gì?
Cô giáo ơi, em biết đáp án đấy. Điều này cho thấy em đã yêu anh ấy nhiều hơn rồi, nhiều hơn trước kia gấp trăm nghìn lần.
Điều này còn cho thấy rõ điều gì?
Điều này còn thể hiện rõ, kể từ giây phút trải qua cảm giác đâm chồi rồi lại héo úa, trái tim này đã không thể chịu thêm gánh nặng được nữa. Khi những vết hằn đầu tiên xuất hiện trên khóe mắt, tận đáy lòng cô đã dần khát khao có thể nép vào một bến bờ bình yên.
Đã ngồi tàu lượn siêu tốc rồi, sao có thể thiếu vòng xoay ngựa gỗ đây?
Hơn nữa, muốn ngồi vòng xoay ngựa gỗ thì không thể thiếu kem trà xanh.
Vòng xoay ngựa gỗ đi một vòng, kem trà xanh trong tay ít đi một mẩu. Vòng xoay ngựa gỗ xoay hết vòng thứ hai, kem trà xanh lại ít đi một chút nữa. Đến khi vòng xoay ngựa gỗ đi hết năm vòng, kem trong tay đã bị cô ăn sạch. Nhưng ngựa gỗ vẫn đang xoay, cô ăn nhanh quá rồi.
Lúc vòng xoay dừng lại, Tô Thâm Tuyết vẫn đang ngồi trên con ngựa gỗ màu xanh nhạt.
Nhân viên của khu vui chơi đến trước mặt cô, hỏi cô có sao không?
Cô nói, vòng xoay ngựa gỗ còn đang xoay, nhưng cô đã ăn sạch kem mất rồi.
"Chỉ vì như thế thôi sao?" Nhân viên kia có vẻ vô cùng kinh ngạc.
Sao mà phải kinh ngạc như thế cơ chứ. Theo kế hoạch của cô, phải đến khi vòng xoay ngựa gỗ dừng lại, cô mới ăn hết que kem. Bởi lẽ, cô ghét nhất là ngồi yên trên vòng xoay mà không làm gì cả. Nếu có thêm que kem trong tay, cô sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều. Ít nhất, đôi nam nữ ngay bên cạnh cô sẽ không còn nhìn cô như kẻ ngớ ngẩn nữa.
Nhân viên khu vui chơi đưa cho cô một tờ khăn giấy.
"Cảm ơn." Cô nhận lấy, thầm nghĩ, chắc là người ta đưa để cô lau vết kem dính trên mép rồi.
Thế nhưng, khi khăn giấy chạm lên mặt, cô mới phát hiện ra, cô không cần phải lau khóe miệng dính kem, mà thứ cần lau chính là nước mắt đang rơi lã chã trên mặt mình.
Cô giáo ơi, vết chân chim đầu tiên xuất hiện trên khóe mắt em thật sự quá đáng ghét.
Tô Thâm Tuyết cúi đầu, hoảng loạn bỏ đi.
Vẫn còn chút thời gian, cô quyết định đi ngắm hoàng hôn.
Trên đường đi đến nơi ngắm hoàng hôn, trời bỗng đổ cơn mưa rào, người đi đường đều rối rít tìm chỗ trú. Cô thầm nghĩ, có lẽ mình cũng nên học theo những người đó, nếu không thì mình sẽ trở nên kỳ quặc lắm.
Chạy được mấy bước, như sực nhớ ra điều gì, cô vội cởi giày ra rồi ôm khư khư trong lòng, quyết không để giày bị mưa ướt.
Bởi lẽ, trên mặt giày có vẽ hình chibi của cô. Cô không dám chắc nước mưa có làm trôi hình vẽ đi không. Dù sao cũng là Lục Kiêu Dương vẽ cho cô, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Hôm nay là lần đầu tiên Tô Thâm Tuyết đi đôi giày mà Lục Kiêu Dương tặng mình.
Phải khó khăn lắm cô mới có dịp xỏ giày Lục Kiêu Dương tặng. Dù sao thì cả nhà người ta đã làm đôi giày này, nếu cô được tặng mà lại không dùng, chắc sẽ khiến người ta thất vọng lắm.
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Chỉ là, nếu cởi giày ra thì cô phải đi chân trần rồi. Nhưng dù sao thì, hiện tại, người đi chân trần trên đường là Tô Thâm Tuyết, chứ không phải Nữ hoàng Goran.
Là Tô Thâm Tuyết, không phải Nữ hoàng Goran.
Nghĩ vậy, cô càng sải bước dài hơn.
Khi đi ngang qua một cửa hàng dành cho khách du lịch, cô va phải một người chạy đến từ hướng ngược lại.
Cú va chạm khiến đôi giày cô đang ôm trong lòng rơi xuống nền đất.
Không kịp nghĩ nhiều, cô chỉ vội vàng nhặt một chiếc giày lên, lúc đang định nhặt chiếc còn lại, có người đã giúp cô nhặt lên trước. Người nhặt chính là thủ phạm đã va vào người cô. Dù sao giày cũng quan trọng hơn, cô vội giật lấy chiếc giày từ tay người đó, thầm nghĩ, mưa lớn quá đi mất.
Cô lại ôm cả đôi giày vào lòng mình, chạy về phía cửa hàng dành cho khách du lịch.
Đúng lúc này, sau lưng bỗng vang lên giọng nói nam tính quen thuộc: "Tô Thâm Tuyết?"
Đầu óc cô như nổ ầm một tiếng, chân cũng khựng lại. Đây là nơi công cộng, cô lại đang đi chân trần, tình cảnh này quả thật rất bất lợi, việc khẩn cấp trước mắt vẫn là không nên thừa nhận gì cả, cứ để người đó nghĩ mình đã nhận lầm người vậy.
Cuối cùng, Tô Thâm Tuyết cũng tìm được chỗ trú mưa dưới cửa hàng mua sắm dành cho khách du lịch.
Cô vừa đứng vững, một bóng dáng thon dài xuyên qua màn mưa cũng di chuyển về phía này. Bóng dáng cũng có vẻ khá quen thuộc.
Đến khi định thần lại, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy một màu hồng công chúa còn quen thuộc hơn.
Lục Kiêu Dương.
Cô há hốc miệng, nhưng lại không thể thốt thành lời.
Chỉ trong chốc lát, Lục Kiêu Dương đã xuất hiện trước mặt cô rồi.
Sau một câu "Đã lâu không gặp, Nữ hoàng của tôi," trên người cô đã có thêm một chiếc áo khoác của nam giới.
Lúc này Tô Thâm Tuyết mới nhận ra cả người mình đã ướt sũng rồi.
Hai người cứ thế vai kề vai đứng dưới mái hiên.
Dưới làn mưa tầm tã, anh không hỏi vì sao cô lại ở đây, cô cũng không hỏi vì sao anh lại có mặt ở nơi này.
Mưa sầm sập đến nhanh, đi cũng nhanh.
Chỉ mười mấy phút sau đã trời quang mây tạnh.
Mái hiên vẫn còn nhỏ nước, ánh chiều tà đã nhuộm đỏ hơn nửa mặt biển, kết hợp với sự xuất hiện của số đông nam nữ mặc áo tắm đủ loại màu sắc, khiến bờ biển lại càng thêm rực rỡ sắc màu, trên đường cũng náo nhiệt hẳn lên.
Lúc này, dưới mái hiên chỉ còn lại hai người, cô nói: "Tôi phải đi đây."
Thế nhưng Lục Kiêu Dương lại chặn đường cô.
Ánh mắt cô biểu thị sự khó hiểu.
Mãi đến khi ánh mắt anh nhìn vào đôi giày trong lòng cô, cô mới sực nhớ ra mình vẫn còn đi chân đất.
Đây là lần thứ hai Lục Kiêu Dương đi giày giúp Tô Thâm Tuyết, dù cô đã nói với anh rằng mình đã tự biết thắt dây giày rồi.
Đi giày cho cô xong, anh chợt hỏi: "Tại sao?"
Sao lại nói không đầu không đuôi thế kia, tại sao cái gì cơ?
"Tại sao có giày lại không đi, tại sao lại đi chân trần, tại sao lại đi trên con đường này, tại sao đã không mang giày đi chân trần trên con đường này lại còn va vào người tôi?" Chàng thanh niên trẻ đến từ Missisppi hỏi tới tấp một loạt câu "tại sao" bằng thái độ vô cùng hung hăng nóng nảy. Ánh mắt anh cũng không chút kiêng dè, cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô như muốn ăn tươi nuốt sống, như thể việc cô không mang giày đi trên con đường này là một tội ác tày đình.
"Hả?" Đây là đáp án duy nhất mà Tô Thâm Tuyết có thể trả lời cho một loạt câu hỏi "tại sao" tới tấp kia của Lục Kiêu Dương.
Lúc này, dường anh cũng nhận ra hành động vừa rồi của mình có vẻ hơi bất kính với Nữ hoàng, đành dịu giọng hỏi: "Tại sao lại không đi giày?"
Tuy giọng anh dịu dàng, nhưng nét mặt vẫn còn có vẻ bực bội bất bình lắm.
Được rồi, hôm nay cô là Tô Thâm Tuyết, không phải Nữ hoàng.
"Còn có thể tại sao chứ? Cũng vì bức hình mà cậu vẽ trên giày đấy thôi. Mưa lớn thế kia, tôi sợ nước mưa làm trôi màu vẽ." Cô đàng hoàng đáp lại.
"Chỉ vì vậy thôi sao?" Lục Kiêu Dương lại cao giọng.
"Lý do như thế còn chưa đủ nữa à?" Cô hỏi vặn lại.
Cô vừa dứt lời, anh đã cáu tiết hét to một câu "Tô Thâm Tuyết" khiến cô sợ đến mức lấm lét nhìn xung quanh. Dù rất ít người dám gọi cả tên họ của cô, nhưng cũng rất nhiều người biết họ tên đầy đủ của Nữ hoàng là "Tô Thâm Tuyết."
Cũng may, xung quanh không có một bóng người.
"Làm gì vậy hả?" Cô giậm chân, vội ra hiệu cho Lục Kiêu Dương im lặng.
"Tô Thâm Tuyết… Cô muốn tôi… Cô muốn tôi…" Anh nhìn thẳng vào cô, "Cô muốn tôi phải nói cô thế nào cho phải đây chứ?" Nói rồi, anh lại trợn tròn mắt, khẽ bổ sung thêm, "Cô là Nữ hoàng đấy."
Nghe thấy thế, cô lại khẽ bật cười.
Không, hôm nay cô không phải Nữ hoàng.
"Lục Kiêu Dương, hôm nay xem như cậu xui xẻo, không có cơ hội được gặp Nữ hoàng rồi. Người hôm nay cậu gặp là một Tô Thâm Tuyết không đi giày, đi chân trần trên đường mà thôi."
Lục Kiêu Dương vừa đeo ba lô vừa đeo thêm chiếc túi to của cô, còn cô thì khoác áo của anh. Hai người cứ thế bước đi trên con đường đi dạo ven biển.
Cuối lối đi, Hà Tinh Tinh đang đứng chờ cô.
Cảnh hoàng hôn ở Goran rất đẹp nhưng cũng rất ngắn ngủi, bầu trời nhanh chóng sập tối, mà chốc lát nữa thôi cũng đã đến giờ cô phải trở về Cung điện Jose rồi.
Lục Kiêu Dương rất trầm lặng, mà Tô Thâm Tuyết cũng không có ý muốn nói chuyện.
Đi được một đoạn ngắn, cô phát hiện anh đã cắt bím tóc của mình, không còn giống chú chó Collie lông dài thích phơi nắng vào mùa Đông nữa. Chuyện này khiến cô rất không vui.
"Đó là tóc của tôi, tôi thích cắt thì cắt thôi." Chàng thanh niên đến từ Mississippi trả lời không chút kiêng dè.
Cô vừa định trách mắng anh, nhưng lại sực nhớ ra hôm nay mình là "Tô Thâm Tuyết."
Lục Kiêu Dương nói, trước kia anh mải mê kiếm tiền đi du lịch nên không có thời gian để ý đến đầu tóc, vốn còn định đến Goran rồi tìm một cửa hiệu cắt tóc nào tốt một chút, chuẩn bị tinh thần lẫn diện mạo để diện kiến Nữ hoàng.
Có ai ngờ, ví tiền của anh lại không cánh mà bay, phải đến mấy hôm trước anh mới đi ngang qua một cửa hiệu cắt tóc.
"Cửa hiệu cắt tóc kia nhất định có giá rất rẻ." Cô nói.
"Sao cô biết?"
"Ở Goran, chỉ có mấy ông cụ mới cắt kiểu tóc này, mà các cửa hiệu cắt tóc cho các ông cụ thường lấy giá rất rẻ." Tô Thâm Tuyết cười khoái chí.
Như cô mong muốn, chàng trai trẻ đến từ Mississippi có vẻ vô cùng phiền muộn.
Hai người lại tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, màn hình quảng cáo các vật dụng đi biển chợt bật mở, Đài truyền hình Quốc gia Goran đang phát tin tức, có tin liên quan đến nhà Healther, mà cụ thể là con gái lớn nhà Healther đã lâu chưa lộ diện.
Vivian Healther bị phát hiện hôn mê sau khi dùng thuốc ngủ quá liều trong phòng nghỉ dưỡng tại vùng Caribe. Theo tin tức mới nhất, cô ta đã qua giai đoạn nguy hiểm, người trong gia đình Healther đang trên đường đến Caribe.
Vivian Jellybean đúng là một cô gái ngốc nghếch, ngốc chết đi được.
Mà cô cũng đã biết lý do Utah Tụng Hương thất hẹn rồi.
Đương nhiên, anh sẽ không đến thăm Vivian Healther đâu.
Tô Thâm Tuyết đứng trước cửa hàng cho thuê mướn vật dụng đi biển hồi lâu, quả quyết tắt điện thoại, rồi quay sang nói với Lục Kiêu Dương: "Bây giờ cậu có được một cơ hội đi chơi cùng Nữ hoàng rồi đấy."
Bảy giờ rưỡi tối, Tô Thâm Tuyết và Lục Kiêu Dương cùng nhau lên một chiếc tàu chuyên chở du khách ngắm cảnh theo chuyến.
Chuyến tàu này chạy quanh sông Goran một lượt, mất khoảng chừng hai tiếng rưỡi.