Chương 60 XUÂN ĐI XUÂN LẠI VỀ (3)
Tháng Mười đến trong lời ca tụng "Nữ hoàng của chúng ta đang trong giai đoạn tươi cười rạng rỡ" từ giới truyền thông. Người dân Goran đang đón chào ngày kỷ niệm hai năm kết hôn của Thủ tướng và Nữ hoàng. Dân chúng cho rằng Nữ hoàng rạng rỡ như vậy là vì mối tình thơ mộng giữa Người và ngài Thủ tướng.
Càng nhiều người biết đến Goran, biết Thủ tướng Goran kết hôn với Nữ hoàng, thì càng có nhiều người tìm đến miền đất có câu chuyện tình yêu cổ tích của Thủ tướng và Nữ hoàng. Goran trở thành một trong những nơi tổ chức tuần trăng mật được ưa chuộng nhất.
Kết quả trưng cầu dân ý về Thủ tướng vẫn luôn đạt kết quả cao, kinh tế Goran một lần nữa được giới truyền thông tài chính và kinh tế quốc tế đánh giá cao. Lần đầu tiên Goran tiến vào bảng xếp hạng hai mươi quốc gia đứng đầu thế giới, lần đầu tiên có đoàn làm phim Hollywood đến Goran lấy cảnh. Dĩ nhiên, xen giữa những chuyện thành công mỹ mãn cũng có vài điều phiền muộn. Ví dụ như, một số nghị sĩ được một phần nhỏ dân chúng ủng hộ đã kêu gọi gỡ bỏ lệnh cấm sử dụng súng. Cuối tháng Mười, sau khi một người dân ở vùng thôn quê Goran bị gấu tấn công đến chết khi đang làm việc, việc gỡ bỏ lệnh cấm sử dụng súng lại càng xôn xao.
Giữa tháng Mười một, Lý Khánh Châu phát hiện ra một chồng thư chưa được mở trong phòng hồ sơ.
Mười mấy lá thư đặt trong hộp hồ sơ không được dán giấy ghi chú, những lá thư giống hệt nhau, nét chữ cũng giống hệt nhau.
Địa chỉ gửi chỉ có mã số hòm thư, tên đường và thành phố, không có tên họ người nhận thư, cũng không đề tên và địa chỉ của người gửi. Rõ ràng, mười mấy lá thư này đến từ cùng một người.
Ban đầu, Lý Khánh Châu cho rằng đây là thư từ thời trước. Thời đại này, rất ít người cầm bút viết thư. Nhưng chất lượng và màu sắc thư từ không mang bất cứ dấu vết năm tháng nào, dấu bưu điện trên vài lá thư còn hiển thị ngày tháng gần đây.
Hiếu kỳ, Lý Khánh Châu lật sang mặt trái lá thư.
Khác với quy định thư tín quốc tế, dấu bưu điện của Goran được đóng ở mặt trái lá thư.
Địa chỉ trên dấu bưu điện nhìn hơi quen. Sau nhiều lần nhớ lại, Lý Khánh Châu nhớ ra mình từng làm việc vài lần với trung tâm cai nghiện này. Tang Nhu đã từng ở trung tâm cai nghiện này.
Ngày tháng trên dấu bưu điện trùng khớp với giai đoạn Tang Nhu ở trung tâm cai nghiện. Lý Khánh Châu giật mình, lật từng mặt trái thư. Ngày tháng trên dấu bưu điện thay đổi, địa chỉ trên dấu bưu điện đổi từ trung tâm cai nghiện thành một thị trấn cách thành phố Goose khoảng ba trăm hai mươi hai kilomet. Tang Nhu đang theo học tại một Chủng viện ở thị trấn này.
Lá thư cuối cùng được gửi vào bốn ngày trước.
Xem dấu bưu điện của tất cả các lá thư này, về cơ bản Lý Khánh Châu có thể khẳng định, những bức thư này đến từ Tang Nhu.
Tại sao Tang Nhu lại gửi nhiều thư đến một hòm thư như vậy? Cô ấy định gửi những lá thư này cho ai? Lý Khánh Châu đã loáng thoáng đoán ra được.
Đó là một cô gái tinh tế và nhạy cảm.
Văn phòng Thủ tướng có một nhân viên chuyên trách đi theo Tang Nhu. Cái gọi là đi theo chính là giúp đỡ xử lý đời sống sinh hoạt cho Tang Nhu, từ học hành đến vấn đề sức khỏe lẫn quan hệ bạn bè. Là người sở hữu huân chương Saint Laurent và là thân nhân liệt sĩ, đãi ngộ này cũng là hợp lý.
Cuối tháng trước, Lý Khánh Châu nghe được từ nhân viên chuyên trách của Tang Nhu rằng cô ấy đã thuận lợi vượt qua giai đoạn chín mươi ngày theo dõi tâm lý sau cai nghiện. Nói cách khác, hiện giờ Tang Nhu không có gì khác so với bạn bè cùng trang lứa.
Nhắc đến Tang Nhu, nhân viên ấy khen không dứt miệng. Cô ta nói rất khó tưởng tượng thân thể gầy gò ấy lại chứa nghị lực mạnh mẽ đến vậy.
Nhân viên ấy còn nói với Lý Khánh Châu, bây giờ Tang Nhu đang thực hiện đợt điều trị phục hồi theo hướng dẫn của bác sĩ vật lý trị liệu, kết quả rất tốt. Tháng trước, Tang Nhu đăng ký tham gia lớp ngôn ngữ cuối tuần, học tiếng Tây Ban Nha và tiếng bản địa Goran. Các giáo viên ở Chủng viện đều rất thích Tang Nhu.
Là thư ký công vụ khẩn cấp số một của Thủ tướng, hiện giờ trước mặt Lý Khánh Châu có hai sự lựa chọn.
Hoặc là tiêu hủy những bức thư này rồi dọn dẹp hộp hồ sơ này đúng giờ quy định; hoặc là vờ như không thấy, để chồng thư này tiếp tục nằm trong hộp hồ sơ.
Lựa chọn thứ nhất phù hợp với công việc của anh ta, còn lựa chọn thứ hai phù hợp với bản tính con người anh ta.
Lý trí nói với Lý Khánh Châu rằng anh ta phải làm theo lựa chọn thứ nhất, nhưng xét về mặt tình cảm… Cuối cùng Lý Khánh Châu lại nhớ đến đôi mắt như hươu con kia. Chủ nhân đôi mắt ấy đã bất hạnh như vậy, anh ta không thể chà đạp lên sự bất hạnh của cô ấy thêm nữa. Có lẽ viết thư cho người đó là chỗ dựa duy nhất của cô vào lúc này.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Khánh Châu quyết định để Thượng Đế lựa chọn thay anh ta.
Anh ta lấy một đồng tiền xu, tiền xu xoay giữa không trung mấy vòng rồi rơi xuống đất.
Nhìn đồng xu dưới mặt đất, Lý Khánh Châu thầm thở dài rồi trả thư lại hộp hồ sơ.
Có lẽ trời xanh đã cố ý sắp đặt.
Hiện giờ, đáng mừng hơn là mười mấy lá thư ấy chưa từng bị mở ra. Có lẽ sau này cũng sẽ không có ai mở nó ra. Cùng với năm tháng, nó sẽ trở thành tâm sự bí mật của một cô gái.
Cuộc sống luôn ẩn chứa khả năng vô tận, khả năng vô hạn ấy có thể thôi thúc sức sống tràn trề.
Có lẽ, sự tồn tại của những bức thư này chỉ để thỏa mãn mong muốn thổ lộ của một bên, đối với bên kia lại không là gì cả. Mà có lẽ, những bức thư này sẽ trở thành thử thách đối với đôi nam nữ vừa kỷ niệm hai năm ngày cưới, tương lai sẽ cùng nhau trải qua rất nhiều ngày kỷ niệm kết hôn, hoặc là… Không gian bỗng ngưng trệ tại một khoảnh khắc nào đó.
Lúc đồng tiền rơi xuống đất, Thượng Đế đã đưa ra lựa chọn thay anh ta.
Hành tinh này còn xoay chuyển đến ngày hôm nay là nhờ vào quy luật tự nhiên. Mỗi sự vật, mỗi sự việc có vẻ như tình cờ nhưng thật ra đã được sắp xếp từ trước.
Trong tháng Mười hai, Lý Khánh Châu lần nữa đến phòng tài liệu, lấy hồ sơ cần thiết. Ngẫm nghĩ một lát, anh ta mở lại hộp hồ sơ vô tình phát hiện hồi trước.
Mở hòm hồ sơ ra, như anh ta đoán, có thêm mấy chục lá thư, nhưng vẫn chưa có ai mở những lá thư đó ra.
Một tuần sau, lúc Lý Khánh Châu một lần nữa mở hộp hồ sơ ra, toàn bộ năm mươi lá thư đã được mở ra.
Những lá thư được cất giữ theo ngày tháng trở nên lộn xộn. Thư gửi vào tháng Mười xếp sau tháng Chín, thư gửi tháng Chín lại dồn xuống sau tháng Mười một.
Nhìn những lá thư bị sắp xếp lộn xộn này có thể phán đoán, ban đầu người mở thư ra chỉ vì tò mò.
Đọc hết một lá thư liền tiện tay đọc lá thư khác, từ từ dần dần thành đọc hết lá thư này đến lá thư khác, đến cuối cùng mới phát hiện ra, thoáng cái đã đọc hết cả chồng thư rồi.
Có lẽ người đọc thư vốn không định xem hết, chỉ bâng quơ quẳng thư vào hộp hồ sơ trong lúc buồn phiền, không để ý hộp hồ sơ đã đóng kín chưa mà vội vã rời đi.
Xem xét hộp hồ sơ chưa được đóng kín, có thể nói nội dung của những lá thư này đã làm người đọc thư bối rối.
Lý Khánh Châu đứng trước hộp hồ sơ, ngẫm nghĩ một lát thì lấy một lá thư rồi mở ra.
Đúng là thư của Tang Nhu, đúng là thư Tang Nhu viết cho Utah Tụng Hương.
Nội dung trên lá thư không nhiều.
"Ngài Thủ tướng:
Đây là lá thư thứ hai em viết cho anh. Hai ngày trước, em vừa viết thư cho anh. Em không muốn viết thư cho anh liên tục thế này, nhưng hôm nay là ngày mưa không có việc gì để làm.
Em ngồi ở bệ cửa sổ viết thư cho ngài Thủ tướng, ngoài kia trời mưa tầm tã. Bên tay trái em đặt hai chậu hoa, một chậu xương rồng, một chậu cỏ bốn lá.
Hạt mưa từ mái hiên rơi xuống bể chứa nước. Ban đầu, nó là âm thanh tự nhiên chào hỏi con người. Dần dần, nó trở thành âm thanh anh trai vẫy gọi chúng ta.
Thì ra, tiếng anh trai gọi là em là thế này: "Tiểu Nhu", "Tiểu Nhu", "Tiểu Nhu".
Em vươn tay đón, đón nhân tiếng gọi của anh trai.
"Tiểu Nhu", "Tiểu Nhu", "Tiểu Nhu" rơi vào lòng bàn tay em.
Mưa đã tạnh, "Tiểu Nhu" không còn nữa, anh trai đã đi rồi.
Thư viết cho ngài Thủ tướng cũng dừng ở đây thôi.
Chúc phúc ngài Thủ tướng."
Ở phần ký tên có ghi: Tiểu Nhu.
"Tiểu Nhu", thì ra tiếng mưa rơi là "Tiểu Nhu".
Giấy viết thư chỉ có vài câu ngắn ngủi, đong đầy nỗi buồn của người thiếu nữ.
Nỗi buồn ấy làm xúc động lòng người.
Lý Khánh Châu thở dài, thả lại bức thư vào hộp hồ sơ.
Trước khi rời khỏi phòng tài liệu, Lý Khánh Châu hỏi người điểm danh ở phòng tài liệu, trong vòng một tuần này, ngài Thủ tướng có đến đây không?
"Có, thưa anh." Người điểm danh phòng tài liệu trả lời như vậy.
Hai ngày trước ngài Thủ tướng từng đến đây, ở lại tầm bồn mươi phút, lúc rời đi không mang gì, hơn nữa…
"Hơn nữa, vẻ mặt ngài Thủ tướng hơi lạ." Anh nhân viên nói.
Năm 2014 đến trong màn pháo hoa rực rỡ.
Qua đêm giao thừa, Quảng trường Trung tâm thành phố Goose vẫn đông đúc. Nữ hoàng xuất hiện tại ban công Nữ hoàng đúng giờ, chuyển lời chúc mừng năm mới đến người dân. Thủ tướng cũng đọc "Thư gửi người dân Goran" trên tháp Nile đúng giờ.
Vào bốn ngày nghỉ Tết, người dân Goran biết được nơi nghỉ của Nữ hoàng và Thủ tướng thông qua báo chí. Họ đến một hòn đảo vừa khai phá ở vùng Tây Bắc.
Phong cảnh trên đảo rất đẹp, Thủ tướng và Nữ hoàng đắm chìm trong ngày nghỉ không khác gì những thanh niên đương thời. Họ chèo thuyền, leo núi, vận động trên nước, nắm tay nhau ngắm mặt trời lặn, dùng bữa tối bên ánh nến ở bờ biển dưới bầu trời đầy sao. Từng hình ảnh thông qua hình ảnh có độ phân giải cao xuất hiện trước mắt người dân Goran, trông vô cùng lộng lẫy.
Loạt ảnh vừa được đăng tải, hòn đảo du lịch miền Tây Bắc lập tức trở thành điểm du lịch nóng.
Tháng Một năm 2014 là tháng Tô Thâm Tuyết rảnh rỗi nhất. Cô quay về nhà họ Tô hai lần, cũng lấy thân phận con dâu theo Utah Tụng Khinh đến gia tộc Utah dùng bữa tối với mười mấy người.
Trái ngược với cô, Utah Tụng Hương rất bận rộn. Trừ cuộc họp bỏ phiếu bầu cử đảng phái hàng năm, tháng này người không thích diễn thuyết như anh còn lần đầu tiên cho cấp dưới sắp xếp nhiều buổi diễn thuyết. Chủ đề diễn thuyết nhằm mục đích ngăn chặn súng ống. Dù cuối năm ngoái, đề xuất sửa đổi lệnh cấm súng đã bị Quốc hội bác bỏ, nhưng nhờ vào kế hoạch của một số người, phong trào kêu gọi sửa đổi lệnh cấm súng ống không chỉ giảm mà còn có chiều hướng tăng lên.
Một khi lệnh cấm sử dụng súng bị liệt vào chương trình Quốc hội sửa đổi, lời hứa chính trị "Không để mảnh kim loại nào rơi trên lãnh thổ Goran" mà Utah Tụng Hương đã phát biểu khi nhậm chức sẽ trở thành lời hứa suông.
Đến lúc đó, chàng trai trẻ Goran sẽ phải gánh tội danh "nói không giữ lời", làm lòng dân dao động.
Nhìn Utah Tụng Hương đi liên tục từ hội trường diễn thuyết này đến hội trường diễn thuyết khác, dưới màn đêm trĩu nặng, vùi mặt trong lòng anh, Tô Thâm Tuyết nói có lẽ cô có thể giúp đỡ.
"Giúp thế nào?" Tay anh khẽ vuốt tóc cô.
Đúng vậy, giúp thế nào? Mím môi, cô thầm nghĩ phải giúp đỡ anh thế nào đây, nhất định có cách mà. Có lẽ không hiệu quả gì nhiều, nhưng cũng xem như thái độ tích cực.
"Dùng nhan sắc của Nữ hoàng sao?" Utah Tụng Hương cười hỏi.
Dùng nhan sắc của Nữ hoàng? Đương nhiên đây không phải là cách khả thi, nhưng có lẽ là cách có thể trêu chọc ngài Thủ tướng.
"Ý kiến hay, Goran có bao nhiêu cậu nhóc trẻ trung." Anh cười, mở ngón tay ra đếm, "Anh có thể bảo đảm, nhan sắc của Nữ hoàng Thâm Tuyết có thể tác động đến một bộ phận các cậu nhóc. Trong một trăm người, rất có thể sẽ có mười người bị mê hoặc bởi nhan sắc của Nữ hoàng, bày tỏ ý kiến phản đối sửa đổi lệnh cấm sử dụng súng. Trong một trăm người này sẽ có tầm mười người trong danh sách lưỡng lự. Đến lúc đó, có lẽ Nữ hoàng có thể lợi dụng nhan sắc…"
Còn chưa dứt lời, anh đã lật người, giam cô dưới cơ thể mình: "Tô Thâm Tuyết, em đừng mơ tưởng."
"Ngài Thủ tướng, em đang giúp anh mà." Ánh mắt cô vô tội, giọng nói cũng vô tội.
"Ngài Thủ tướng phản đối."
"Tại sao?"
"Nhan sắc của Nữ hoàng là vật sở hữu cá nhân của ngài Thủ tướng." Giọng anh khàn đi.
Trong bóng đêm trầm lắng, từ ngữ của anh làm trái tim cô đập rộn lên. Cô vòng tay ôm lấy anh, dịu dàng tĩnh lặng nhìn anh.
"Thâm Tuyết."
"Vâng."
"Tô Thâm Tuyết cần ngoan ngoãn ở Cung điện Jose làm Nữ hoàng."
"Được."
Vậy Tô Thâm Tuyết sẽ ngoan ngoãn ở Cung điện Jose làm Nữ hoàng.
Thưa cô, đêm ấy, em cảm nhận được sâu sắc cảm giác hạnh phúc xa vời ấy, nó vùi sâu nơi đáy lòng, như một bến cảng nào đó, an yên và rộng lớn.
Cô à, một năm trước, nếu em nói như vậy, chắc hẳn sẽ bị anh ấy chê cười.
Điều đầu tiên trong thỏa thuận hôn nhân giữa họ: Tô Thâm Tuyết không được can thiệp vào bất cứ công việc gì của Utah Tụng Hương.
Thưa cô, cô nhìn đi, có một số thứ sẽ lặng lẽ thay đổi theo thời gian.
Thưa cô, tối nay, Tụng Hương giống như người chồng tôn trọng đóng góp của vợ, đúng như những gì em hằng mong chờ.
Lần này, người có bàn tay hư chuyển thành cô. Tay cô rất hư, hư đến nỗi anh chỉ muốn há miệng ăn tươi nuốt sống cô.
"Tô Thâm Tuyết." Anh nghiến răng nghiến lợi.
"Làm gì thế?"
"Em đang chơi với lửa đấy."
"Đâu có." Cô tránh né anh.
Anh đưa một tay giữ chặt cô, một tay mò mẫm ngăn kéo tủ đầu giường.
Cô cười đắc thắng, nhắc nhở ngài Thủ tướng tám giờ sáng mai có diễn thuyết đấy, "Trật tự", "Em đang suy nghĩ cho thể lực ngài Thủ tướng mà", "Thêm hai lần nữa cũng không sao, trái lại không phải Nữ hoàng bệ hạ vừa mới tìm đường sống trong chỗ chết sao. Muốn anh nhắc nhở, em van xin anh tha cho em thế nào, hử?", "Trật tự!".
Tháng Một nhàn hạ, trừ những việc công cần ra ngoài, phần lớn thời gian Tô Thâm Tuyết đều ở số Một đường Jose.
Giữa tháng Hai, cựu Cố vấn Thứ nhất của Thủ tướng với biệt danh "Người đẹp giới chính trị" im hơi lặng tiếng gần một năm lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của công chúng.
Giới truyền thông thành phố Goose đưa tin Cố vấn Thứ nhất của Thủ tướng bị cuốn vào tin đồn tiết lộ bí mật Kim Jena sắp trở lại nước Anh.
Ba ngày sau, tin tức cựu Cố vấn Thứ nhất của Thủ tướng trở về Anh đã được chứng thực. Bộ Ngoại giao Goran và Lãnh sự quán Goran tại Anh cùng đưa ra thông báo, Kim Jena sắp trở về nước Anh.
Trang web chính thức của Bộ Ngoại giao Goran đăng thư xin lỗi của Kim Jena.
Đây là một lá thư xin lỗi đặc biệt.
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Trong thư viết ba trăm chín mươi mấy lời xin lỗi. Người nhiều chuyện kết nối ba trăm chín mươi mấy lời xin lỗi này với lịch trình Kim Jena bị dẫn độ về nước Anh.
Nói cách khác, ngày nào Kim Jena cũng nói xin lỗi.
Một ngày sau, có nhân viên hải quan tiết lộ đã nhìn thấy cựu Cố vấn Thứ nhất của Thủ tướng cùng người thân rời khỏi Goran.
Vị nhân viên hải quan này nhiệt tình kể chuyện: Nếu không thấy tên trên hộ chiếu, rất khó liên tưởng người phụ nữ ủ rũ ấy với Cố vấn Thứ nhất của Thủ tướng trước kia.
Mối nghi vấn việc cựu Cố vấn Thứ nhất của Thủ tướng cố ý tiết lộ tài liệu đã kết thúc sau khi cô ta về nước.
Tháng này, Nữ hoàng bận rộn hơn năm ngoái, bóng dáng của cô liên tục ra vào các lễ hội cây xanh lớn.
Đến khi lễ hội cây xanh kết thúc, dân chúng Goran mới biết tác phẩm đạt giải ba của lễ hội cây xanh đến từ tay Nữ hoàng. Trước đó, ngay cả ban tổ chức cũng không biết Nữ hoàng bí mật dùng tên trợ lý đăng ký tham gia tranh giải.
Khi tin tức này được tung ra, lại có một loạt tài khoản mạng xã hội sử dụng chân dung Nữ hoàng làm ảnh đại diện.
Kết thúc lễ hội cây xanh, tiếp theo là Đại hội Thể dục thể thao châu Đại Dương tổ chức bốn năm một lần.
Đây là lần đầu tiên Goran đăng cai tổ chức Đại hội Thể dục thể thao quy mô lớn thế này. Nữ hoàng cũng xuất hiện tại lễ khai mạc đại hội. Chỉ tiếc là hiện tại Thủ tướng đang thực hiện chuyến viếng thăm nước Úc.
Đã lâu rồi Nữ hoàng và Thủ tướng không cùng nắm tay nhau xuất hiện tại các sự kiện công khai, dân chúng đều thở vắn than dài.
Khi gần kết thúc lễ bế mạc, Thủ tướng kết nối với hiện trường qua cuộc gọi video.
Qua video, ngài Thủ tướng gửi lời chào và chúc mừng tất cả những người tham gia.
Rất nhanh, một vài người dân Goran xem truyền hình đã phát hiện chứng cứ Thủ tướng và Nữ hoàng bí mật khoe tình cảm. Cả hai mặc trang phục thể thao do nhà thiết kế của Đại hội Thể dục thể thao thiết kế cho các cặp tình nhân.
Phát hiện này làm dân chúng Goran vui mừng quá đỗi. Đây là lần đầu Thủ tướng và Nữ hoàng mặc đồ đôi.
Tháng Ba đến.
Tháng Ba, Nữ hoàng sắp đón sinh nhật hai mươi tám tuổi.
Đầu tháng Ba, Tô Thâm Tuyết nói trước ống kính rằng cô không hề muốn trải qua sinh nhật chút nào, vì Nữ hoàng lại già thêm một tuổi.
Lập tức, người dân Goran nhào lên trang web chính thức của Nữ hoàng để lại tin nhắn.
"Tôi nói này, cô bé, cô khai sai tuổi phải không? Trông cô còn trẻ hơn em gái tôi đấy. Bây giờ tôi hai mươi tư tuổi, em gái tôi kém tôi bốn tuổi".
"Có Nữ hoàng thế này thật làm người ta đau đầu. Tôi khoe ảnh chân dung của Người cho cậu bạn nước ngoài tôi quen trên mạng. Cậu ta nói tôi dùng ảnh học sinh cấp ba lừa cậu ta. Được rồi, chuyện này không có thật đâu. Tôi chỉ muốn nói rằng, cô không cần buồn vì sẽ lớn hơn một tuổi. Nữ hoàng bệ hạ của tôi, cô hai mươi tám tuổi không khác gì mười tám tuổi, tôi và gia đình sẽ mãi mãi yêu cô."
"Nữ hoàng bệ hạ, tuy cô đã kết hôn rồi, nhưng cô vẫn là người tình trong mộng của tôi, từ năm cấp ba đến bây giờ, khi tôi đã là sinh viên đại học năm hai."
"Hi, cô bé, tối nay có bằng lòng chơi trượt ván với anh không. Trong mắt anh, Nữ hoàng điện hạ là nữ sinh trượt ván đáng yêu nhất".
Những tin nhắn này được gửi đến Tô Thâm Tuyết sau khi được Hà Tinh Tinh rà soát, làm cô không biết nên khóc hay nên cười.
Đợi Hà Tinh Tinh đi rồi, Tô Thâm Tuyết mới len lén soi khuôn mặt mình trước gương.
Nhìn ngắm một lát, cô đưa ngón tay xoa khóe mắt mình.
Thưa cô, bây giờ vị trí này vẫn như trước kia, nhẵn nhụi trơn bóng.
Nhưng rất nhanh thôi, năm tháng sẽ để lại dấu vết nơi đây.
Khi còn hai ngày nữa là đến ngày sinh nhật, Tô Thâm Tuyết nhận được một món quà.
Món quà đến từ miền Đông Goran lần nữa nhắc nhở Tô Thâm Tuyết, có một cô bé, có một cô gái đã để chồng cô đeo nhẫn lên ngón áp út.
Cô gái ấy có cùng ngày sinh với cô.
Tại sao sinh nhật của cô gái đó không sớm hay muộn hơn một ngày, mà lại cùng ngày với cô, lại… giống hệt cô. Vào khoảnh khắc nào đó, được đeo chiế nhẫn từ người đàn ông tên Utah Tụng Hương.
Đó là người đàn ông tên Utah Tụng Hương…
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, Tô Thâm Tuyết vội vã giấu quà của Tang Nhu ra sau lưng.
Cử chỉ gần như bản năng này làm Tô Thâm Tuyết giật thót. Cô không hiểu tại sao mình phải giấu quà của Tang Nhu.
Ngẩn ngơ đứng, ngẩn ngơ nhìn bóng dáng cao gầy đi từng bước về phía cô.
Cô giáo ơi, tất cả đều là lỗi của người đàn ông này.