Chương 47 NỤ HÔN ĐẦU TIÊN (2)
Hai người lại sóng vai đi trên hành lang quay về bàn ăn ngoài trời. Lần này, Tô Thâm Tuyết không cố ý bước chậm lại nữa, ngược lại Utah Tụng Hương đi chậm hơn một chút.
Còn lại hai phần ba hành lang, cô và anh đều có chút thất thần.
Cuối hành lang, sợ cô không nhớ, anh dặn thêm một lần: "Hai giờ rưỡi, ở trong phòng chờ anh."
Cô gật đầu, anh đi về phía anh, cô đi về phía cô. Được mấy bước chân, tiếng gọi "Tô Thâm Tuyết" lại vang lên. Quay đầu lại, Utah Tụng Hương đang nhìn cô.
"Còn chuyện gì sao?" Cô hỏi.
"Có cần… anh cho gọi bác sĩ đến không?" Anh nói với cô.
Lắc đầu, Tô Thâm Tuyết quay đi.
Được mấy bước, lại có tiếng bước chân đuổi theo, cô được ôm gọn vào một lồng ngực.
"Anh đưa em đi." Utah Tụng Hương ôm lấy cô, cất giọng nói kiên quyết không cho phép từ chối.
Chỗ này cách bàn ăn cô đang dùng bữa không đến trăm bước.
"Em cứ coi như đây là cơ hội gần gũi mà ngài Thủ tướng đi công tác nửa tháng muốn dành cho Phu nhân Thủ tướng đi." Con trai trưởng nhà Utah có bản lĩnh nhìn thấu lòng người.
Cô giáo ơi, lạ quá! Rõ ràng em vừa cảm thấy thế giới này mất đi hết thảy màu sắc vì anh ấy bỏ rơi em ở đó. Nhưng thời khắc này, cả thế giới nhuộm sắc xanh của bầu trời và hương cỏ thơm ngát vì những lời anh nói.
Utah Tụng Hương độc đoán kéo cô về phía bàn tiệc.
Ở cửa phòng ăn, cô cảm thấy hơi bất an. Cô hỏi Utah Tụng Hương, lát nữa định nói với cô chuyện gì.
Anh áp lòng bàn tay lên má cô, trả lời: "Nữ hoàng bệ hạ, mấy hôm nay ngủ không ngon sao, không biết đám trẻ có lén gọi Người là Nữ hoàng mắt gấu mèo hay không?"
"Là chuyện gì?" Cô cố chấp hỏi.
Anh cười, nói chỉ là chuyện nhỏ.
Được rồi, còn hơn nửa tiếng nữa là đến hai giờ rưỡi. Nếu "chuyện nhỏ" mà anh nói chọc giận cô, thì lần này cô thật sự không để ý đến anh nữa.
Cách đó mấy bước, nét mặt Hà Tinh Tinh đầy lo lắng. Đương nhiên, cô đi vệ sinh quá lâu rồi. Đám trẻ đang chờ cô. Cô là Nữ hoàng, Nữ hoàng không đúng giờ không phải là tấm gương tốt.
"Em đi đây." Tô Thâm Tuyết nói.
Utah Tụng Hương nhìn cô bằng ánh mắt chuyên chú hiếm có. Vẫy tay với anh rồi đi mấy bước, khi cô ngoảnh lại nhìn, anh vẫn đứng nguyên ở đó.
Ngẫm nghĩ một lát, cô sải hai bước đứng trước mặt anh.
"Sao vậy? Nữ hoàng bệ hạ của anh." Anh dịu dàng hỏi.
Những lời định nói với anh nghẹn nơi cổ họng. Mặt cô đỏ lựng, miệng há ra mà vẫn không thể cất thành lời. Cô giơ tay lên, vò rối mái tóc chỉnh tề của anh, cho rằng đầu tóc rối bời thì anh không hấp dẫn phái nữ được nữa. Thế nhưng, dù tóc rối trông anh vẫn đẹp.
Mấy lọn tóc bị cô làm loạn mà rũ xuống trán anh. Trông anh không kiểu cách, không gò bó, lại vô cùng lãng mạn, như thể… một ca sĩ nhạc Rock tài hoa.
Từ rất lâu trước đây, cô đã trông mong có thể trở thành bạn gái của ca sĩ nhạc Rock.
Tô Thâm Tuyết thầm thở dài.
"Sau này đừng có tùy tiện ân cần với phụ nữ nữa!" Cô bâng quơ mở lời, trái tim lại đập rộn ràng.
"Làm gì có chuyện đó." Ánh mắt con trai trưởng nhà Utah rất vô tội.
"Còn nói không." Tô Thâm Tuyết dừng lại, "Anh đã làm Tô Jenny mê như điếu đổ rồi."
Không chỉ Tô Jenny, còn có cả… Tang Nhu.
Utah Tụng Hương đưa tay day trán, ánh mắt nói rằng lời cô nói hết sức tẻ nhạt.
"Tô Jenny là em gái của em." Tô Thâm Tuyết gằn giọng.
Đến tận bây giờ, Tô Jenny không hề gây chuyện với cô, cùng lắm chỉ là nhóc con không biết trời cao đất dày.
"Tô Thâm Tuyết, đúng như em nói, Tô Jenny là em gái của em. Chính vì vậy, anh đành phải dành chút thời gian nghe em ấy kể về đám bạn trai cũ của mình." Utah Tụng Hương bất lực nói.
Là vậy sao? Tô Thâm Tuyết có thể chấp nhận lời giải thích này, nhưng… vẫn còn Tang Nhu, mà đâu chỉ mình Tang Nhu.
"Tóm lại, tóm lại đừng tùy tiện tỏ ra ân cần với phụ nữ nữa, phải biết rằng…" Cô cụp mắt xuống, "Phải biết rằng anh là đàn ông đã có vợ. Đôi khi, có lẽ chỉ là cử chỉ vô ý của anh thôi, dù… dù chỉ là mỉm cười thân thiện, cũng có thể gây ra hậu quả làm phụ nữ tan nát cõi lòng đấy."
Nói xong, cô như trút được gánh nặng.
"Hiểu rồi." Câu nói kia đã nhận được lời đáp của Utah Tụng Hương.
Anh hiểu thật sao? Cô ngẩng đầu lên.
"Nữ hoàng bệ hạ." Utah Tụng Hương chỉ vào phòng ăn, "Đám trẻ đang chờ em đấy."
Tiệc trưa kết thúc vào hai giờ mười phút.
Là chủ nhân của Cung điện Jose, Tô Thâm Tuyết nói vài lời cảm ơn những vị khách đã đến tham gia buổi lễ tưởng niệm này.
Quan khách lục tục rời đi theo hướng đi đã chỉ định. Tô Thâm Tuyết thấy Tang Nhu và Lý Khánh Châu đi về phòng y tế, Utah Tụng Hương và Bộ trưởng Bộ ngoại giao đang khẽ giọng nói chuyện ở một góc khu vườn.
Hai giờ hai mươi lăm phút, Tô Thâm Tuyết thông báo đi về phòng. Điều làm Tô Thâm Tuyết bất ngờ là Utah Tụng Hương còn đến sớm hơn cô.
Lần đầu cô gặp chuyện như vậy. Ngài Thủ tướng rất bận rộn, luôn đến sát giờ hẹn. Người được mệnh danh là cuồng số liệu sẽ không dành thời gian chờ đợi ai đó.
Nhìn Utah Tụng Hương đứng trước cửa sổ, trái tim Tô Thâm Tuyết như chùng xuống.
Utah Tụng Hương không chỉ đến sớm mà còn rất chu đáo treo áo khoác lên cho cô.
Bàn tay treo xong áo khoác cho cô còn mở cánh cửa ban công nhìn ra vườn hoa, kéo cô ngồi xuống chiếc ghế đôi khắc hoa rồi ngồi cùng cô.
"Chuyện gì nói đi." Tô Thâm Tuyết nhìn vườn hoa lâm viên tầng tầng lớp lớp, ngắm màu sắc rực rỡ đan xen nhau.
Utah Tụng Hương đặt tay lên mu bàn tay cô, khẽ gọi: "Thâm Tuyết."
Có lẽ giọng anh dịu dàng hơn bình thường, có lẽ hương hoa và gió nhẹ buổi chiều làm người ta say lòng cho nên Tô Thâm Tuyết cảm thấy đám cưới tập thể ở một thôn làng xa xôi tại Syria mà Utah Tụng Hương nhắc đến chỉ là một chuyện hư cấu không có thật. Có người vô tình bước vào thao trường luyện tập giữa khói thuốc súng, chứng kiến chàng trai đóng giả làm thương nhân Ả Rập cứu vớt cô gái sắp rơi vào nanh vuốt quỷ, trở thành chú rể của cô gái. Trong ánh lửa trại bập bùng, chàng trai và cô gái đeo nhẫn cưới cho nhau, họ tận hưởng đêm tân hôn trong một căn phòng chật hẹp. Sau đó, họ trải qua biết bao nguy hiểm chồng chất để có thể lên chuyến tàu hướng về ánh sáng.
Câu chuyện đến đây chấm hết. Nhưng Tô Thâm Tuyết cảm thấy còn thiếu một chút gì đó, ví dụ như…
"Cuối cùng, chàng trai đóng giả làm thương nhân Ả Rập sống hạnh phúc với cô thiếu nữ được cứu thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ."
Trong mơ hồ, Tô Thâm Tuyết nghe thấy mình khẽ khàng hỏi: "Sau đó thì sao?"
Trả lời cô là sự trầm lặng.
"Sau đó thì sao?" Cô cất giọng cao hơn.
Vẫn im lìm.
Tại sao anh không nói nữa? Vừa nãy nói nhiều lắm mà.
Không ngờ con trai trưởng nhà Utah còn có thiên phú kể chuyện. Cô như được dẫn đến thao trường rực ánh lửa, thậm chí còn loáng thoáng thấy chàng trai Ả Rập và cô thiếu nữ đáng yêu trao nhẫn cho nhau bên ánh lửa bập bùng.
Cô kéo tay anh, ra hiệu cho anh nói nhanh hơn chút.
Đáp lại cô là tiếng gọi: "Thâm Tuyết."
Không! Đừng!
"Không, đừng gọi em." Tiếng hét gay gắt phá vỡ thời gian buổi chiều tĩnh lặng, làm cô giật mình, đứng phắt dậy khỏi ghế.
Cô đứng, anh ngồi.
Sau cơn rét lạnh, Tô Thâm Tuyết mới hiểu được, âm thanh làm cô sợ hãi đứng bật dậy ấy phát ra từ chính cô. Còn… chàng trai đóng giả làm thương nhân Ẩ Rập không phải ai khác, mà chính là chồng của cô.
Ha!
Nhìn đi, cô ngu ngốc đến cỡ nào mà lại say sưa nghe câu chuyện đám cưới tập thể ở miền núi xa xăm ở Syria. Tại sao cô lại bối rối khi nhìn vào đôi mắt như hươu con của cô bé nọ. Thì ra là vậy.
Sự nhạy cảm của phụ nữ là một thứ đáng sợ.
Chồng cô đi Syria một chuyến, dẫn về một cô thiếu nữ tên Tang Nhu. Trong thời gian cô không hay biết, anh đã tổ chức đám cưới với cô gái tên Tang Nhu này. Người làm vợ là cô, thậm chí còn không có cơ hội phản đối.
Cô đứng, anh ngồi.
Cô cúi đầu nhìn anh, anh hơi ngẩng đầu, cũng đang nhìn cô.
Khuôn mặt ấy làm cô nhìn đến độ trào dâng ánh sáng nhạt nhòa.
Trong ánh sáng mơ hồ ấy, cô nhìn thấy một bàn tay chầm chậm đưa về phía cô.
Cô ngơ ngác nhìn, cho đến khi đầu ngón tay của anh chạm lên khóe mắt cô. Cơn gió nhẹ đưa, làm phất phơ sợi tóc trên thái dương cô. Cảm giác lạnh lẽo làm cô rụt lại, tránh khỏi cái động chạm của anh.
Cô lùi lại, tránh khỏi ban công, xoay người, bước chân lảo đảo. Cô không biết bước chân sẽ đưa cô đi đâu.
Bây giờ, cô không thể suy nghĩ nổi nữa rồi.
Tô Thâm Tuyết không biết trạng thái chết lặng này có liên quan đến nỗi hoang mang đó không. Hiện giờ, cô chỉ cố chấp, cố chấp với việc nghe theo chân mình.
Tiếng bước chân theo sát đằng sau làm cô luống cuống chạy loạn. Ở đây không còn ai khác nữa.
Giọng nói ấy vẫn với theo cô: "Thâm Tuyết, Tô Thâm Tuyết."
Đừng gọi em, đừng gọi em nữa, không được gọi em! Cô rất muốn hét lên như vậy, nhưng khóe miệng cô mím chặt lại.
"Đừng cố tình gây sự." Anh nói sau lưng cô.
Nếu vừa rồi cô còn muốn hét lên rằng anh đừng gọi cô, thì giờ phút này cô chỉ muốn tìm một thứ nào đó đập mạnh lên đầu anh. Khốn kiếp, sao anh có thể tùy tiện đeo nhẫn lên tay cô gái khác.
Anh vẫn nói sau lưng cô: "Tô Thâm Tuyết, anh không thể hiểu nổi phản ứng của em lúc này. Nói cho anh biết, em đang để bụng chuyện gì chứ? Em đã nghe đầu đuôi về đám cưới kia rồi đấy. Đối với anh, đó thậm chí không phải trò chơi. Anh không muốn nhớ lại chuyện xảy ra lúc đó dù chỉ một giây. Có thể em không biết, một người trưởng thành đeo nhẫn lên tay một đứa nhóc con là chuyện nực cười thế nào đâu."
Không, không phải, không phải nhóc con. Hơn nữa, anh đi chậm lại vì đứa nhóc đó, nhưng chưa từng làm vậy với em! Đối với em, anh chỉ có trách móc và vô tâm, còn có sự khinh miệt.
Giọt nước mắt rơi từ khóe mắt sao mà đắng chát.
Cố gắng chớp mắt mấy lần, tầm mắt Tô Thâm Tuyết rõ ràng trở lại. Cô còn tưởng mình đi xa lắm, thì ra cô vẫn ở phòng mình, trên tủ còn đặt từng tấm ảnh cô đội chiếc Vương miện Hoa hồng.
Chiếc Vương miện Hoa hồng ấy tượng trưng cho lòng kiêu hãnh và vinh quang của đất nước này.
Cô là Nữ hoàng.
Tô Thâm Tuyết dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Utah Tụng Hương.
Cô nhìn xoáy vào ánh mắt đó rồi nói: "Tụng Hương, cô ấy không phải nhóc con."
Utah Tụng Hương hơi khựng lại, anh cau mày.
"Nhóc con mà anh nói đã tròn mười tám tuổi vào tháng trước." Tô Thâm Tuyết nói rành mạch từng chữ.
Thật trùng hợp, Tô Thâm Tuyết và Tang Nhu sinh cùng một ngày.
Trước đó không lâu, Tô Thâm Tuyết đã nhận được tài liệu liên quan đến Tang Nhu. Tuần sau, Cung điện Jose sẽ có lễ sắc phong, Tang Nhu cũng sẽ xuất hiện tại buổi lễ ấy. Thấy ngày sinh trên tài liệu của Tang Nhu, Tô Thâm Tuyết cảm thấy thật trùng hợp. Tang Nhu và cô đến thế giới này vào cùng một ngày. Tô Thâm Tuyết cũng không biết cô và Tang Nhu cùng ra đời một ngày có ý nghĩa sâu xa gì không.
Lẽ nào lại có ý nghĩa, cả hai cùng được một người đàn ông đeo nhẫn lên ngón áp út vào thời gian khác nhau?
Thật nực cười!
Nụ cười của cô làm Utah Tụng Hương bất mãn, tiếng "Tô Thâm Tuyết" mang rõ ý cảnh cáo.
Không được cười sao? Tô Thâm Tuyết nhìn Utah Tụng Hương.
Lát sau, anh nhìn về hướng khác, từ tốn nói: "Tô Thâm Tuyết, nếu không phải vì Lý Khánh Châu, anh thậm chí còn cho rằng không cần thiết phải nói chuyện này với em." W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Đây là sự "chung thủy" mà anh vẫn luôn nhấn mạnh đấy sao?
"Tụng Hương, nếu em lén tổ chức đám cưới với một người đàn ông khác sau lưng anh, đám cưới ấy có chủ hôn, có lời chúc phúc, cũng có nhẫn, có cả lễ trao nhẫn cưới, thậm chí có cả đêm tân hôn, anh sẽ nghĩ thế nào?" Cô hỏi.
Lặng im.
Xem đi, có phải cũng anh cũng đang bị nhấn chìm trong cảm xúc không hề dễ chịu phải không?
Utah Tụng Hương nhanh chóng lựa chọn làm như không nghe thấy câu hỏi. Anh đáp bằng giọng thoải mái: "Nếu là anh, anh sẽ cho rằng đây là chuyện xảy ra trong phạm vi hợp lý. Quá trình không quan trọng, kết quả mới là thứ nên chú ý."
Câu trả lời này là đang chỉ trích cô phản ứng thái quá.
"Như vậy." Cô lạnh lùng nói, "Một lúc nào đó em cũng tìm một người tổ chức đám cưới không được xem là trò chơi này. Đến lúc đó, hy vọng ngài Thủ tướng còn có thể cho rằng đây là chuyện xảy ra trong phạm vi hợp lý."
"Tô Thâm Tuyết, đừng cố tình gây sự!" Utah Tụng Hương cao giọng, lát sau anh lại gọi "Thâm Tuyết" một cách khẽ khàng.
Tô Thâm Tuyết nhìn mũi giày mình, càng nhìn càng thấy mệt mỏi.
Mệt mỏi và luống cuống.
"Thâm Tuyết…" Giọng của người đàn ông hơi khàn, "Lúc ấy, thời gian quá gấp rút, anh không nghĩ ra cách nào khác. Anh có thể bảo đảm với em, đối với anh mà nói, đêm tân hôn đó không có chút ý nghĩa nào."
Nhưng làm sao đây? Trách giọng nói anh bùi tai, hay trách hương hoa ngập tràn, dẫn cô đến thao trường cũ kỹ, dẫn cô đến trước đống lửa. Đám cưới kia làm nước mắt cô nhạt nhòa, cô trơ mắt nhìn chồng mình đeo nhẫn cho một cô gái khác.
Kéo bước chân nặng trịch đi đến trước điện thoại nội bộ, Tô Thâm Tuyết nhấn nút phục vụ, nói vào mic: "Chuẩn bị xe cho ngài Thủ tướng."
Quay người lại, cô đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Utah Tụng Hương.
Trước ánh mắt ấy, cô nhếch khóe miệng: "Anh vẫn chưa hiểu lệnh đuổi khách của em sao?"
Utah Tụng Hương đi rồi.
Tô Thâm Tuyết ngẩn ngơ đứng đó, không biết trôi qua bao lâu, cô nhớ mình còn phải vào phòng làm việc một chuyến. Đám trẻ đang nghỉ trưa, Hà Tinh Tinh nghỉ ngơi xong sẽ dẫn chúng đi tham quan phòng làm việc của Nữ hoàng. Cô cần chụp ảnh chung với chúng trong phòng làm việc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Họ đang giục cô đến phòng làm việc.
Bàn chân nhấc lên, không có cầu thang hay nền đất nhấp nhô, vậy mà cô lại hụt chân, ngã khuỵu xuống đất.
Để tránh ảnh hưởng đến tư thái Nữ hoàng, cô phải lập tức đứng dậy, nhưng cô không có chút sức lực nào cả.
Chết tiệt, tại sao Utah Tụng Hương có thể… đeo nhẫn lên ngón áp út của người phụ nữ khác. Đây chỉ là nói đùa mà thôi.
Chuyện làm cô hoang mang hơn là, còn xảy ra chuyện nào khác không?
Nếu còn gì khác nữa, cô nhất định sẽ không tha thứ cho anh.
Nhất định không tha thứ!
Tại phòng y tế Hoàng gia.
Jessica đang kiểm tra toàn diện cho Tang Nhu. Người khác phái duy nhất trong phòng y tế là Lý Khánh Châu bị buộc phải chờ ở phòng nghỉ.
Nửa tiếng sau, Jessica đi qua đi lại nhiều lần trước mặt anh ta. Từ vẻ mặt nghiêm trọng của Jessica có thể đoán được, kết quả kiểm tra không mấy khả quan.
Lý Khánh Châu đã đoán được điều này.
Trong phòng khách sạn ở Ankara, Lý Khánh Châu nhìn thấy Tang Nhu co quắp được Utah Tụng Hương giữ chặt dưới nền đất. Trong vài phút chờ bác sĩ, khối nhựa Tang Nhu nhét vào miệng đã để lại vết răng sâu hoắm.
Nghĩ đến khuôn mặt rúm ró không phân biệt được đường nét của Tang Nhu, Lý Khánh Châu rời phòng nghỉ, vừa lấy thuốc ra đã thấy Utah Tụng Hương mới đến.
Nét mặt cấp trên của anh ta ảo não.
Xem ra, Phu nhân không chấp nhận lời giải thích của ngài Thủ tướng.
Anh ta tiến lên hỏi: "Thủ tướng có cần đi dạo không?"