Chương 43 CÔ DÂU TRONG MÂY (2)
Tang Nhu bước đi trên nền đất. Nếu không có người đỡ, có lẽ cô đã ngã nhào ra đất từ lâu.
Người đang dìu Tang Nhu là Mia, người khá gần gũi với cô trong suốt mấy ngày qua, là một cô dâu Jihad* sinh ra và lớn lên tại vùng đất này.
(*) Những người phụ nữ kết hôn với phiến quân của Nhà nước Hồi giáo tự xưng (IS)
Mia nói, lần đầu tiên làm chuyện này, cô ta cũng rất căng thẳng. Cô ta vẫn thường ca ngợi người chồng đầu tiên của mình với Tang Nhu, còn lấy làm tiếc vì mối tình với người chồng đầu tiên này quá mức ngắn ngủi. Cô ta còn chưa kịp sinh con cho anh ta.
Tối nay, trong số những người đàn ông kia, Mia sẽ lựa chọn người chồng thứ hai của đời mình.
Bước chân đang giẫm trên nền đất của Tang Nhu nhẹ bẫng như bông, máy móc đi theo Mia về phía đống lửa.
Đây là đốm lửa to nhất mà Tang Nhu từng thấy. Ánh lửa nhuộm đỏ nửa chân trời, ngay cả hình bóng của mấy người đàn ông đang vây quanh đống lửa cũng đỏ rực cả lên.
Đám đàn ông đều khoác áo choàng Ả Rập sẫm màu, mặt mang đủ loại mặt nạ khác nhau, chỉ để lộ đôi mắt, nhìn chằm chằm về phía hai cô.
Thấy các cô đến, mấy người phụ nữ luống tuổi họ vào bên trong lều.
Mấy người phụ nữ này nói sơ qua vài điều cần chú ý trong hôn lễ tập thể, còn nói hai người các cô rất may mắn, bởi vì chủ hôn lần này là ông Ali Muhammad. Theo lời họ, đó là một người nổi tiếng lãng mạn, hơn nữa còn có giọng hát trời phú, được mệnh danh là "Ali Người hát tình ca", cũng chính là người đứng ra chuẩn bị đám cưới tập thể này.
Mấy người phụ nữ kia lại dặn các cô không cần chọn lựa quá vội vã. Bởi lẽ ông Ali đã chuẩn bị các tiết mục vô cùng lãng mạn cho buổi hôn lễ này. Còn điều mà những người đàn ông tham gia cần phải làm là dùng tài nghệ của bản thân để khiến các cô gái vui vẻ. Ai nấy đều tò mò muốn biết liệu những người đàn ông vốn chỉ quen cầm súng này sẽ làm nên trò trống gì.
Trong lều náo nhiệt, mà ngoài lều cũng ồn ào không kém.
Trong tiếng trống Ả Rập lúc có lúc không, người chủ hôn không ngừng khích lệ các chàng trai thể hiện sở trường tốt nhất để làm hài lòng các cô gái.
Mấy người họ không ngừng liến láu mấy câu kiểu như: "Tôi sẽ dùng điệu múa để chinh phục trái tim của mẹ các con mình." "Tôi sẽ cho cô gái đẹp nhất trong lòng mình biết rằng tôi là một tay thiện xạ." "Tôi sẽ đọc cho các cô gái ở đây nghe một bài thơ của Shakespears." "Ngoài ông Ali, không ai ở đây có thể hát tình ca hay hơn tôi đâu."
Chỉ trong chốc lát, xung quanh náo nhiệt hẳn lên. Bên trong lều, vài cô gái lặng lẽ đứng yên, một số cô khác lại che miệng cười khẽ.
Có tiếng trống rền vang, sau một câu "Mời các cô dâu Jihad xinh đẹp bước ra sân," mành lều được chậm rãi vén lên.
Mấy người phụ nữ lại thêm lần nữa nhắc nhở mấy cô gái đang nối đuôi nhau bước ra ngoài không được quyết định vội vàng.
Vừa bước ra khỏi lều, Tang Nhu đã hơi loạng choạng, người đỡ lấy cô vẫn là Mia.
Lúc này đây, mắt Tang Nhu đã ríu cả lại, phải nhờ Mia đỡ mới tìm được chỗ ngồi của mình. Nếu bây giờ có một chiếc giường ở đây, có khi cô đã vùi mình lên giường ngủ đến quên cả trời đất rồi.
Nhưng cũng không sao, nửa giờ nữa thôi, cô đã có thể nằm lên giường rồi.
Mia khẽ nói bên tai cô: "Mau tỉnh táo lại đi, có khi cô sẽ tìm được người mà mình vừa ý giữa những người đàn ông này thì sao? Charlie, tối nay cô may mắn lắm đấy."
Mia nói "Charlie, tối nay cô may mắn lắm đấy" có lẽ đang ám chỉ việc Tang Nhu là người đầu tiên có quyền chọn chú rể.
Trong điệu múa Ả Rập dập dìu, các chàng trai vững chãi đi đến trước mặt các cô gái. Các cô gái cũng chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, tạo dáng trước mặt cánh đàn ông.
Mới đầu, hai bên nam nữ đều có vẻ dè dặt, không ngừng đánh giá dò xét nhau. Tuy vậy, người chủ hôn lại chịu để yên như vậy. Chỉ chốc lát sau, dưới sự cổ vũ của ông ta, cánh đàn ông nhanh chóng vừa đẩy vừa lôi kéo các cô gái đến bên cạnh đống lửa.
Tang Nhu cũng không thoát được.
Người đẩy cô khá khỏe, trong khi cô chỉ vỏn vẹn có bốn mươi ký, hơn nữa đó còn là số cân nặng từ mấy tháng trước. Khi ấy, cô vẫn không hề hay biết, có một ngày mình sẽ trở thành cô dâu Jihad. Hơn nữa, khi ấy, cô vẫn còn chút hứng thú với thức ăn.
Dưới sức ép, cô loạng choạng lùi về sau, ngước mắt nhìn về phía bầu trời đêm, sau lưng là tiếng củi cháy lốp bốp.
Có lẽ, nằm ngủ trên đống lửa cũng là một ý hay.
Tang Nhu bỏ qua việc tìm một điểm tựa, cứ thế dang rộng đôi tay, chậm rãi ngả người ra sau…
Đúng lúc này, một đôi tay vững vàng đón được cô.
Đó là cánh tay cường tráng rắn rỏi, mà trong vòng tay ấy, Tang Nhu như nhìn thấy một ngọn lửa vô cùng rực rỡ.
Ngọn lửa bập bùng phản chiếu trong đôi mắt giấu sau lớp mặt nạ Zorro kia.
Ban đầu, trông đôi mắt chỉ ấy sâu thẳm như đêm đen. Nhưng khi nhìn kĩ lại, trong đôi mắt ấy lại ánh lên sắc xanh olive nhàn nhạt.
Tang Nhu thề, đây là đôi mắt tuyệt mỹ nhất cô từng nhìn thấy.
Mà trên thế gian này, tất cả những từ ngữ như xinh đẹp, lộng lẫy hay phong phú… đều không tài nào sánh bằng sự "tuyệt mỹ" kia.
Tuyệt mỹ đến mức hồi sinh vạn vật, khiến trời yên biển lặng.
Nghĩ vậy, cô càng thêm tham lam ngắm nhìn đôi mắt kia.
Khi bừng tỉnh lại, cơ thể cô đang ngả ra sau đã đứng thẳng lên, đối diện cô là người đàn ông đeo mặt Zorro dáng dấp cao lớn rắn rỏi đứng thẳng tắp.
Đúng rồi, cô còn chưa cảm ơn người ta nữa.
Tuy vậy, khi cô vừa định lên tiếng thì có mấy đôi nam nữ rượt đuổi lẫn nhau, chạy ngang qua khoảng trống giữa cô và người đàn ông kia. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, trước mắt cô xuất hiện vô số người đàn ông mặc áo choàng Ả Rập sẫm màu mang mặt nạ, mà trong số ấy đã có đến năm người đang mang mặt nạ Zorro.
Tang Nhu không thể nhận ra người mang mặt nạ Zorro nào mới là người đàn ông ban nãy. Hoặc có khi, tất cả họ đều không phải.
Sau khi đi hết một vòng tròn, cô đã không thể tìm ra đôi mắt kia nữa.
Mấy người đàn ông xung quanh không ngừng ca hát, nhảy múa, đọc thơ tình, Tang Nhu cứ bị động đi theo, không ngừng vòng quanh đống lửa, trôi dạt như làn sóng. Sau mấy mươi vòng, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, có lẽ do tác dụng của nửa viên thuốc ngủ kia, mí mắt cô không ngừng có xu hướng dính chặt vào nhau.
"Tùng!" Người chủ hôn tự mình gõ một nhịp trống.
Tiếng trống này như khuấy đảo cả trời đêm.
Còn năm phút nữa là đến phần cô dâu Jihad chọn chú rể. À đúng rồi, cô chính là người có quyền chọn đầu tiên.
Thôi thì cứ nhịn thêm năm phút nữa vậy.
Cô cố nhướng mắt lên, ánh mắt nhìn xa xăm, bước chân loạng choạng, không biết sao lại ngã vào lòng một người đàn ông. Cô thầm nghĩ, có lẽ, vòng tay của người đàn ông này chính là thứ mà biết bao cô gái thầm thương trộm nhớ, đem lại cảm giác an toàn như tường thành, yên ả như bờ biển.
Cô nói xin lỗi bằng tiếng Ả Rập, sau đó rời khỏi lồng ngực người đó.
Ấy thế mà, chỉ ngay sau đó, cô lại ngã nhào vào vòng tay người đàn ông ấy, chỉ là lần này, cô hoàn toàn nằm ở thế bị động. Có lẽ có người đẩy cô, hoặc cũng có thể là do lực hút của Trái đất. Trong khoảnh khắc mơ hồ không rõ, cô lại quay về vòng tay người đàn ông kia.
Lần này, ngay cả một câu xin lỗi cô cũng lười nói, chỉ vội vã rời khỏi lồng ngực người đối diện.
Tuy vậy, ngay giây tiếp theo, cô lại va vào một bức tường người, vẫn là người đàn ông kia.
Lần này đã quá rõ ràng. Người đàn ông này cố ý, có lẽ là kẻ có hứng thú với thân thể của cô chăng?
Nghĩ đến đây, cô cười ngẩng đầu lên.
Người đàn ông đối diện đang đeo mặt nạ Zorro.
Tang Nhu không quan tâm đến chuyện người đàn ông đeo mặt nạ Zorro trước mắt có phải người đã đỡ cô trước đống lửa ban nãy không. Bởi lúc này, thứ mà cô muốn nhất là nhanh chóng tìm được một chiếc giường để ngả lưng mà thôi.
Tang Nhu thầm đoán, cân nặng hiện tại của cô là bao nhiêu? Ba mươi lăm ký ư? Chắc nhiều lắm cũng chỉ ba mươi lăm ký mà thôi.
Ba mươi lăm ký là số cân nặng bình thường của một cô gái đang thời kỳ trổ mã. Tuy vậy, cô đã trải qua sinh nhật lần thứ mười tám rồi.
"Thưa anh…" Cô mỉm cười nói, "Tôi bảo đảm, anh sẽ không có được bất cứ trải nghiệm tình dục tốt đẹp nào từ tôi cả đâu."
Người đàn ông đối diện vẫn không mảy may nhúc nhích.
Cô cũng chỉ muốn tốt cho người này mà thôi. Xung quanh đây đâu thiếu những cô gái có thân hình nóng bỏng. Người đàn ông có diện mạo tốt thế này chắc chắn là cái đích mà biết bao cô gái muốn hướng đến.
Nghĩ vậy, cô lại nói lớn tiếng hơn một chút: "Tôi nói này, thưa anh! Tôi chỉ nghĩ cho anh thôi…"
Đúng lúc này, lẫn trong tiếng củi cháy lộp bộp, một tiếng gọi khẽ chợt vang lên rất gần bên tai, khiến mọi điều muốn nói cứ thế nghẹn lại trong cổ họng Tang Nhu.
Là ảo giác ư? Cô nghe nhầm sao?
Trong khoảnh khắc, dường như cô đã nghe thấy một tiếng "Tiểu Nhu" mà chỉ mẹ cô mới hay gọi.
Mà lúc này đây, tiếng gọi này lại xuất phát từ một giọng nam xa lạ, nhưng cũng là phát âm tiếng Trung giống hệt mẹ.
Cô ngơ ngác nhìn chiếc mặt nạ Zorro đối diện, hỏi khẽ: "Thưa anh, anh vừa gọi tôi là gì cơ?"
Người đàn ông đối diện cất lời, gọi thêm một tiếng "Tiểu Nhu", không chỉ thế còn bổ sung thêm, "Tiểu Nhu, tôi đến để đưa cô đi."
Trên đời này, ngoài mẹ ra, chỉ có một người gọi cô là "Tiểu Nhu", cũng chỉ có một người biết cô tên là "Tiểu Nhu" mà thôi.
"Tiểu Nhu, sẽ có một ngày, anh trai con tìm được con, đưa con đến nơi mà con muốn đến." Trước khi qua đời, mẹ đã trăn trối với cô một câu như thế.
Mẹ còn nói rằng: "Tiểu Nhu, con đừng sợ, linh hồn của mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con, chờ đến khi anh trai con tìm được con mới thôi."
Mà khoảnh khắc này đây, cuối cùng Tang Nhu cũng đã được nghe thấy câu nói mà mình ngày đêm mong ngóng.
Người đàn ông trước mặt có phải là anh trai không?
Nghĩ vậy, cô chậm rãi đưa tay lên, muốn tháo chiếc mặt nạ Zorro kia ra. Nhưng tay mới đưa được nửa chừng đã bị túm chặt.
Người đàn ông kéo tay Tang Nhu, đặt tay cô lên tấm thẻ bài có đánh số Ả Rập ngay cổ áo choàng mình: "Tạm thời tôi không thể giải thích rõ ràng với cô được."
Cho nên? Tang Nhu ngơ ngác nhìn người đối diện.
"Tháo thẻ bài xuống, nắm chặt trong tay đi." Người đàn ông đó nói.
Trái tim không ngừng đập vang thình thịch khiến Tang Nhu không thể suy nghĩ thêm được gì, chỉ biết máy móc làm theo những gì người đàn ông kia nói. Mãi đến tận khi tiếng trống vang lên, báo hiệu quá trình chọn lựa đã kết thúc, cô mới ý thức được tấm thẻ bài có đánh số Ả Rập trong tay mình có nghĩa là gì.
Điều này có nghĩa là, cô đã dùng thân phận của một cô dâu Jihad để chọn người đàn ông trước mặt làm chồng.
Em gái chọn anh trai làm chồng ư? Chỉ nghe thôi đã thấy kỳ quái rồi.
Tang Nhu cứ đứng thừ người ra, mà người đàn ông kia cũng không hề tỏ vẻ muốn trao đổi gì thêm với cô.
Dưới sự ra hiệu của người chủ hôn, với tư cách là cô dâu Jihad đầu tiên được quyền lựa chọn chú rể, Tang Nhu đọc to mã số của người đàn ông mà cô "ngưỡng mộ", mà người đàn ông ấy cũng đi đến trước mặt cô.
Cặp đôi đầu tiên của đêm nay đã xuất hiện, đám cưới tập thể cũng chính thức bắt đầu, tốp cô chú chủ rể đầu tiên bước ra sân.
Người đàn ông ấy kéo tay Tang Nhu, bước đi thong thả mà vững chãi trên đôi chân dài thẳng tắp. Ban đầu, cô bị người đàn ông ấy kéo đi, nhưng sau mấy mươi bước, cô đã dần bắt kịp bước chân của người này. Anh một bước cô hai bước, anh hai bước cô ba bước.
Hai người đi thẳng đến trước mặt người chủ hôn.
Dựa theo yêu cầu của chủ hôn, hai người cần ký tên lên tờ kinh văn đã được in sẵn.
Tuy vậy, trước khi hai người bắt đầu ký tên, một người phụ nữ đưa một chiếc khay đến trước mặt họ.
Người phụ nữ ấy nói: "Hai người phải biết ơn ông Ali đấy. Ông ấy tự bỏ tiền túi ra mua cặp nhẫn này với mong muốn hai người sẽ luôn nhớ kĩ giây phút hạnh phúc này."
"Xin mời cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau." Giọng nói của người chủ hôn truyền đến từ micro.
Ấy vậy mà, không ai trong hai người chủ động cầm lấy nhẫn trên khay cả.
Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
Thấy thế, người phụ nữ kia cười khanh khách, hỏi có phải hai người họ xúc động quá rồi không?
Tang Nhu biết, lý do người đàn ông này cứ chần chừ mãi không đeo nhẫn cho cô có lẽ cũng là vì khó xử. Có anh trai nào lại đeo chiếc nhẫn tượng trưng cho hôn nhân vào tay em gái mình chứ? Nghĩ thế nào cũng quá…
Chỉ là, việc này cũng không thể trì hoãn quá lâu, nếu không sẽ khiến mọi người sinh nghi.
Nghĩ vậy, cô đành cắn răng, cầm lấy chiếc nhẫn nam trên khay, thầm nghĩ, nếu sau này có bị ai chỉ trích, tất cả hãy để một mình cô gánh chịu.
Thế nhưng, khi cô muốn nắm lấy tay người đàn ông đối diện, người đó lại thẳng thừng tránh khỏi tay cô.
Cô giậm chân, cảm giác cố chấp chợt dâng lên trong lòng, kiên quyết túm chặt tay người đối diện rồi đeo chiếc nhẫn tượng trưng cho hôn nhân lên ngón áp út của người kia.
Tuy vậy, trong mắt những người có mặt, hành động này của cô lại bị suy diễn thành cô đang sốt ruột muốn "làm thịt" chồng mình, trong khi chú rể lại…
"Cô ấy gầy quá rồi." Người chủ hôn trêu chọc, lập tức một tràng cười vang dội vang lên khắp nơi.
Giữa tiếng cười rôm rả, người đàn ông cũng đeo nhẫn vào tay Tang Nhu.
Sau đó, hai người lần lượt ký tên lên tờ kinh văn đã được in sẵn: Charlie, Sheekh Mohammed.
Tang Nhu đương nhiên biết Sheekh Mohammed không phải tên thật của người đàn ông này. Nhưng cô vẫn thầm nhẩm đọc cái tên này trong lòng.
Ký tên xong, hai người cùng đi qua hành lang hôn lễ tràn ngập những lời chúc phúc.
Kết thúc buổi lễ, cả hai nhận được chìa khóa cho nơi diễn ra lễ "động phòng".
Các thành viên trong tổ chức dẫn hai người họ đến trước một gian phòng. Khi người đàn ông đeo mặt nạ Zorro mở cửa phòng ra, một thành viên của tổ chức cười mờ ám, "Để hai người họ tận hưởng khoảng thời gian đêm nay đi."
Nghe thấy thế, một người đàn ông khác lại hùa theo: "Có khi sau khi trở về từ tiền tuyến, anh đã là một người cha rồi đấy."
Cửa phòng được đóng lại, chắn hết những tiếng cười xấu xa ngoài cửa. Sau đó, tiếng bước chân cũng xa dần.
Đến tận lúc này, Tang Nhu mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau tiếng thở phào này, thần kinh vốn căng thẳng của cô cũng dần bị cơn buồn ngủ xâm chiếm. Cô thầm nghĩ, sớm biết thế, cô đã không uống nửa viên thuốc ngủ kia.
Trong chiếc phòng vuông vắn, ngoài một chiếc giường, một vòi nước và bóng đèn treo trên trần nhà thì không còn bất cứ thứ gì khác. Có thể nói, nếu xem gian phòng đơn sơ này là một nơi để "động phòng" thì đúng là vô cùng khó xử.
Cũng không biết… Lúc này đây, có phải người đàn ông kia cũng cảm thấy lúng túng như cô hay không.
Tang Nhu lặng lẽ nhìn về phía người còn lại trong phòng. Hơn nửa gương mặt của người này đã bị hàng râu và mặt nạ Zorro che khuất. Cô thật sự không thể tìm được bất cứ đặc điểm quen thuộc nào từ gương mặt anh.
Mà hiện tại, người đàn ông này lại đang đánh giá hoàn cảnh xung quanh gian phòng, từ hai cánh cửa sổ chỉ to bằng nắm tay nằm ở hai bên trái phải của gian phòng, cho đến vòi nước đang nhỏ nước, đến giường, rồi đến…
Cuối cùng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, sau đó đều vội vàng lảng tránh.
Thật lúng túng, tình cảnh này hoàn toàn khác biệt so với những gì mà cô đã tưởng tượng. Cô cứ tưởng, vào khoảnh khắc gặp được anh trai, cô nhất định sẽ khóc nức nở không thôi, trách anh vì sao lại không đến đón hai mẹ con cô sớm hơn một chút.
Có lẽ… Cũng có thể, điều này bị chi phối mạnh mẽ từ cách thức hai người gặp lại.
Tang Nhu chậm chạp đi đến trước giường, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn chìm vào giấc ngủ say, không muốn khiến mình có vẻ quá tùy tiện, chỉ lắp bắp gọi một tiếng: "Thưa anh…"
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa lại khiến cô phải nuốt những lời định nói vào trong.
Cách âm của gian phòng này thật sự quá tồi.
Người đàn ông kia đi đến trước mặt cô.
Bây giờ Tang Nhu mới phát hiện ra, người này còn cao hơn so với ấn tượng ban đầu trong lòng cô.
Bóng người cao lớn rắn rỏi đứng đó khiến bầu không khí quanh gian phòng càng trở nên ngượng ngùng khó tả, càng làm nổi bật lên sự đáng thương của cô.
"Đây là cách tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra để đưa cô rời khỏi đây." Người đàn ông nói bằng tiếng Ả Rập.
Đây cũng là những gì mà cô thầm suy đoán.
"Chờ trời sáng, chúng ta sẽ rời khỏi đây."
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói của người đàn ông đặc biệt êm tai, khiến người ta càng thêm mơ màng.
Chỉ vừa nghĩ đến đây, Tang Nhu đã thầm muốn tự đánh mình một phát.
Đây là anh trai của cô đấy, mà lúc này, lẽ ra cô phải bước đến nhận người thân mới phải. Chỉ tiếc, cô thật sự đã quá mệt mỏi, sức quyến rũ từ chiếc giường kia thật sự đã lấn át tất cả.
"Gật đầu, hoặc trả lời 'vâng' rất khó với cô sao?" Giọng nói của người đàn ông có hơi khó chịu.
Hả? Tang Nhu bất giác há hốc miệng, suy đi nghĩ lại mới hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh. Ban nãy anh có nói, khi trời sáng hai người sẽ rời khỏi đây, lẽ ra cô phải nên đáp lại mới phải.
Thế nhưng giờ đây, cô lại chỉ một lòng muốn ngủ mà thôi.
"Anh này… Trước khi đến đây, tôi đã uống nửa viên thuốc ngủ." Cuối cùng, cô cũng chỉ đành lắp bắp nói, "Bởi vì nửa viên thuốc ngủ kia, bây giờ đầu óc của tôi có hơi váng vất."
Bây giờ lại đến lượt người đàn ông kia không nói lời nào.
Một lúc sau, người đó mới cất tiếng hỏi: "Tại sao lại uống thuốc ngủ?"
Cô gắng sức tập trung tinh thần, nói cho anh biết lý do mình uống thuốc ngủ, xong xuôi mới hỏi lại: "Anh này, bây giờ tôi có thể lên giường ngủ một lát được không?"
"Ừ." Người kia thản nhiên đáp.
Nghe thấy thế, cô cởi chiếc áo trùm đầu màu đen ra, cởi giày, gắng sức rụt người lại thành một khối nhỏ theo thói quen suốt bao nhiêu năm nay của bản thân.
Thật tốt, đây là một chiếc giường kê sát tường.
Tang Nhu thích nhất là giường kê sát tường, bởi như thế, cô có thể tựa cả người mình vào tường mà ngủ.
Cứ thế, lưng cô dán chặt vào tường, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cuộc sống lang bạt đó đây nhiều năm đã khiến Tang Nhu quen với việc ngủ nông, cho dù có uống một viên thuốc ngủ, mắt cô vẫn cứ chớp mở mấy lần.
Cũng không biết đây đã là lần mở mắt thứ bao nhiêu, nhưng cô vẫn nhác thấy bóng người đàn ông đứng trước giường.
Người đàn ông ấy đang nhìn cô.
Nếu người đang nhìn cô là một kẻ khác, có lẽ cô sẽ cảm thấy sợ hãi.
Thế nhưng, người này lại không phải ai xa lạ.
Nghĩ đến đây, mí mắt cô lại dần khép lại.
Lần tiếp theo cô mở mắt ra, trên mặt người đàn ông đã không còn lớp mặt nạ. Cô muốn nhìn gương mặt đó, nhưng chỉ đành bất lực vì đôi mắt không hề nghe theo sự sai bảo của bản thân.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, người đàn ông kia đang dựa vào tường, ngồi trên mặt đất đối diện với giường.
Tư thế ngồi của người kia trông giống một thầy tu, hoặc một võ sĩ đang chờ gọi đến tên, mà giống nhất là một học sinh xuất sắc không bao giờ khiến giáo viên phải lo lắng về mình.
Tang Nhu nghĩ, bất kể là thầy tu hay học trò cưng của giáo viên, người này cũng nhất định là một người đàn ông có tính kỷ luật đặc biệt mạnh mẽ. Tang Nhu tin rằng, người đàn ông này có thể dẫn cô rời khỏi nơi này.
Tang Nhu tin rằng, người đàn ông này có thể dẫn cô rời khỏi nơi này.
Cô nhắm mắt lại lần nữa, lòng thầm nghĩ, trời sẽ sáng nhanh thôi.
Chỉ cần trời sáng, cô sẽ có thể rời khỏi đây.