Chereads / hya / Chapter 1 - 7

hya

🇻🇳lacey0401
  • --
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 146.4k
    Views
Synopsis

Chapter 1 - 7

Chương 8.1THƯ CỦA NỮ HOÀNG (8)

Ảnh đặt hai bên, Donna không thể gọi tên được vấn đề trong đó, nhưng chắc chắn mẹ hiểu.

Cô bé ngẩng đầu lên.

"Donna, bức ảnh này chụp trực diện." Mẹ chỉ vào tấm ảnh Nữ hoàng và Thủ tướng nhìn nhau cười, "Người trong ảnh biết họ đang đứng trước máy quay."

Đúng là vậy.

Tấm ảnh thứ nhất, cả hai đều chăm chú nhìn vào ống kính. Sau một loạt ảnh nhất định, cuối cùng lại trở về hình ảnh hai người nhìn nhau cười.

"Nhưng chuyển sang loạt ảnh khác…" Mẹ Donna chuyển sang nhìn tấm ảnh ngày Tết trồng cây, nói, "Người trong ảnh không biết có người đang chụp mình."

Nghe mẹ nói vậy, Donna hiểu rõ hơn một chút.

Tấm ảnh trong công viên xanh mướt đã hơi đổi góc, người đứng ngoài nhân lúc người trong cuộc không chú ý mà vội vã nhấn chụp. Ba cô là phóng viên, Donna đã quá quen thuộc với kiến thức cơ bản về nhiếp ảnh.

Đáng nói là dù góc nhìn không được tốt, nhưng ngài Thủ tướng vẫn điển trai như vậy. Donna thầm thấy ngọt ngào, nhưng đằng sau mấy tấm ảnh này cất giấu điều huyền bí gì vậy?

Sự chú ý của cô bé một lần nữa quay về với tấm ảnh.

"Nhìn đi." Ngón tay mẹ cô bé chỉ vào tấm ảnh đầu tiên trong ngày Tết trồng cây.

Trong ảnh, Nữ hoàng và Thủ tướng đứng cách nhau vài người. Thủ tướng đang uống nước, còn Nữ hoàng đang vén tóc. Tay cô chỉnh lại tóc nhưng ánh mắt… lại hướng về ngài Thủ tướng, ánh mắt ấy… rất say đắm.

Donna đã quá quen với ánh mắt Nữ hoàng dành cho Thủ tướng. Thỉnh thoảng mẹ cũng nhìn ba cô bé bằng ánh mắt ấy, đó cũng ánh mắt khi ba nhìn mẹ.

"Con có nhận ra điều gì không?" Mẹ hỏi.

Donna khẽ khàng nói: "Nữ hoàng đang nhìn ngài Thủ tướng."

Bức ảnh có bầu trời xanh, có mây trắng, có cây có hoa, nhưng khoảnh khắc cô gái nhìn chàng trai lại là điểm nhấn tươi sáng nhất trong tấm ảnh.

"Donna, con nhìn lại đi." Theo ngón tay mẹ, Donna nhìn tấm ảnh thứ hai, thứ ba, thứ tư và thứ năm.

Cả năm tấm ảnh đều chụp Nữ hoàng nhìn Thủ tướng với ánh mắt ở tấm ảnh đầu tiên, nhưng… Thủ tướng không hề nhìn Nữ hoàng… dù chỉ một lần.

Thủ tướng không nhìn Nữ hoàng lấy một lần.

Donna bỗng thấy hơi khó chịu.

Nữ hoàng rất đẹp, đặc biệt là bức ảnh đầu tiên. Cành lá biếc xanh rủ bóng lên khuôn mặt nõn nà của cô. Mái tóc đen nhánh buông lơi trên vai, nhìn cô như một nàng tiên trong rừng, làm người ta muốn âu yếm vuốt ve.

Mấy cô gái trạc tuổi Nữ hoàng lọt vào khung ảnh cũng xinh đẹp nhưng không thể sánh bằng Nữ hoàng. Nữ hoàng đẹp hơn họ, cũng dịu dàng hơn họ.

Ở tấm ảnh thứ hai, mấy cô gái kia vây quanh ngài Thủ tướng. Thủ tướng mỉm cười với một cô gái trong đó. Ở tấm ảnh thứ ba, Thủ tướng và một thanh niên mặc áo sơ mi sẫm màu đang tưới nước cho cái cây vừa trồng xong. Trong bức ảnh thứ tư, Thủ tướng đang chụp ảnh cùng mấy cô cậu thanh niên trẻ tuổi.

Đến bức ảnh thứ năm, bên Thủ tướng không còn ai khác, nhưng anh lại dõi mắt về phía chân trời. Cách đó không xa, một cô gái trẻ dáng người thon thả đang nhìn Thủ tướng. Ánh nhìn ấy… quá đỗi xao xuyến.

Cô gái trẻ mảnh dẻ ấy chính là Nữ hoàng.

Đó là Nữ hoàng.

Donna bỗng thấy sầu muộn.

Nhưng cô bé cũng không hiểu sao mình lại thấy buồn.

Tấm ảnh cuối cùng vẫn chỉ có Nữ hoàng và Thủ tướng, nhìn rõ rồi, Donna thở phào một tiếng.

Đến tấm ảnh cuối, Thủ tướng vẫn không để ý gì đến Nữ hoàng. Hay nói khác đi, đôi mắt Thủ tướng vẫn không hề nhìn về phía Nữ hoàng. Nhưng Nữ hoàng cũng không nhìn Thủ tướng nữa.

Trong bức ảnh cuối cùng, Nữ hoàng nhìn xuống khóm hoa vàng dưới đất.

Cuối cùng Nữ hoàng đã không nhìn ngài Thủ tướng nữa rồi, thật tốt quá!

Đặt bức ảnh cuối cùng trước mặt mẹ, cô bé nói: "Mẹ, trong tấm ảnh này Nữ hoàng không nhìn ngài Thủ tướng."

Lúc này, Donna đã lờ mờ hiểu ra vì sao mình có cảm giác khó chịu và buồn bã bất chợt ấy rồi. Cô bé cảm thấy ánh mắt Nữ hoàng trong ảnh vẫn luôn hướng về Thủ tướng, trong khi Thủ tướng không hề nhìn Nữ hoàng là chuyện không tốt chút nào, cũng là chuyện thiệt thòi cho Nữ hoàng.

May mà ở tấm cuối cùng, Nữ hoàng không nhìn ngài Thủ tướng nữa.

"Không, Donna, con vẫn chưa nhìn rõ." Mẹ cô bé vẫn buồn bã.

Donna nhìn lại tấm ảnh cuối cùng đến năm lần, mắt Nữ hoàng nhìn chăm chú xuống bãi cỏ xanh.

"Mẹ?" Cô bé thoáng thấy sốt ruột.

"Con bé vẫn nhìn cậu ta." Mẹ buông rèm mắt.

Ơ?

Ý của mẹ là Nữ hoàng vẫn nhìn ngài Thủ tướng sao?

Rõ ràng tầm mắt Nữ hoàng rơi trên bãi cỏ và khóm hoa, đâu còn gì nữa đâu.

Không, khoan đã. Tầm mắt của Nữ hoàng không chỉ dừng ở khóm hoa và bãi cỏ, còn… còn có bóng của một người đàn ông. Chủ nhân của cái bóng ấy, chính là ngài Thủ tướng.

Ở tấm ảnh cuối cùng, tuy Nữ hoàng không nhìn Thủ tướng nữa, nhưng Nữ hoàng vẫn dõi theo cái bóng của anh. Bởi vậy mẹ cô bé mới nói "Con bé vẫn nhìn cậu ta."

Bực quá, bực quá!

Tại sao Nữ hoàng phải nhìn Thủ tướng chăm chú như vậy chứ. Thủ tướng có nhìn cô ấy đâu, mà cô ấy cứ phải nhìn anh ấy. Cô ấy là Nữ hoàng cơ mà.

Nữ hoàng hẳn nên kiêu kỳ: Dẹp đi, anh không nhìn tôi thì tôi cũng không thèm nhìn anh nữa.

Hơn nữa, ngài Thủ tướng đúng là mù quáng, hơn nữa… Hơn nữa, Nữ hoàng xinh đẹp thế kia đứng trước mặt mà không buồn nhìn lấy một lần là sao?

Như cô đây này, dù Thủ tướng chỉ hiện diện qua tấm ảnh thôi, vậy mà cô vẫn lưu luyến không thể dời mắt đi được.

Sao trên đời này lại có người đẹp trai đến thế cơ chứ? Khóe mắt cô bé bất giác nhíu lại. Mẹ cô bé nói đã từng nói chuyện với Thủ tướng rồi, khiến cho Donna cảm thấy mình cũng có mối liên hệ với người trong ảnh, tâm trạng vui lên.

"Tần Donna!" Lại một tiếng hét bên tai.

Cô bé bịt tai lại. Một giây trước cô bé còn canh cánh trong lòng chuyện Thủ tướng không nhìn Nữ hoàng, bây giờ lại… Tất cả là lỗi tại khuôn mặt tuấn tú trong tấm ảnh kia.

Chương 8.2THƯ CỦA NỮ HOÀNG (8)

Mẹ cất thư và những bài báo về Nữ hoàng vào két sắt. Từ đầu đến cuối, mẹ Donna không nhìn cô bé một lần nào.

Rõ ràng mẹ đang giận cô bé, cũng giận cả ngài Thủ tướng.

Nếu đó không phải ngài Thủ tướng, có lẽ Donna đã mắng người đàn ông không thèm nhìn Nữ hoàng kia té tát để làm vui lòng mẹ. Nhưng vì đó là ngài Thủ tướng, nên cô bé không nỡ mắng mỏ tiếng nào.

Giờ phải làm sao đây?

Mắt cô bé đảo một vòng, dừng lại trước mặt mẹ, rồi vỗ ngực đảm bảo: "Mẹ, bây giờ Nữ hoàng toàn tâm toàn ý ngắm nhìn Thủ tướng, sau này sẽ khiến Thủ tướng phải nhìn lại Nữ hoàng gấp đôi."

Tay mẹ khựng lại khi nghe cô nói.

"Đúng, như vậy đấy! Sau này, để Thủ tướng nhìn Nữ hoàng mãi mãi. Còn Nữ hoàng xinh đẹp của chúng ta lúc đó sẽ không nhìn ngài Thủ tướng nữa. Mẹ, mẹ thấy không, như vậy là hòa nhau rồi. Không đúng, theo cách tính của con, Nữ hoàng được lãi gấp đôi ấy chứ." Càng nói càng thấy đây là ý kiến hay, Donna đắc ý đánh mắt nhìn mẹ.

Quý bà, còn không mau khen con đi.

Cô bé bị cốc một cái vào đầu.

Cảm ơn trời đất, mẹ không mặt nặng mày nhẹ nữa.

Sau nửa chén rượu, có vẻ như mẹ đã đồng tình với ý kiến của cô bé. Ngón tay mẹ Donna gõ lộc cộc lên bàn: "Đúng! Sau này, hãy để thằng nhóc nhà Utah nhìn Thâm Tuyết mãi, còn… Thâm Tuyết không thèm nhìn thằng nhóc nhà Utah nữa."

"Phải rồi mẹ, Nữ hoàng xinh đẹp như vậy mà không nhìn, bây giờ chắc chắn ngài Thủ tướng đã lỗ to rồi." Donna nịnh nọt lấy lòng mẹ. Cô bé vẫn muốn nghe mẹ kể chuyện về ngài Thủ tướng.

"Đúng vậy, Thâm Tuyết thật xinh đẹp."

"Vâng, Nữ hoàng phải cỡ Scarlett, không, Nữ hoàng còn đẹp hơn cả Scarlett." Donna ghé mặt đến gần sát mẹ, "Mẹ, mẹ có thể kể thêm về chuyện ngài Thủ tướng không?"

Mẹ cô bé nheo mắt lại, sau một lát ngẫm nghĩ mới nói: "Cậu ta hẳn là tên tiểu quỷ một lòng một dạ muốn hạ bệ cha ruột của mình."

Tiểu quỷ?

Phản đối! Donna ra dấu phản đối. Ngài Thủ tướng tuyệt đối không phù hợp với hình ảnh tiểu quỷ này, Thủ tướng xuất chúng lắm cơ mà.

"Thưa bà, xin hãy dừng hành vi phiến diện của mình đi. Đừng quên bà là chuyên viên đánh giá tình hình, bây giờ bà đang làm ngược lại nghề nghiệp của mình đấy." Đây là câu nói trêu đùa bông lơn mà ba hay nói với mẹ.

Câu nói này gợi lên ký ức ngọt ngào khiến cho mẹ cô bé nở nụ cười hài lòng.

"Mẹ, kể chuyện về ngài Thủ tướng cho con nghe đi, con xin mẹ đấy." Lắc vai mẹ, cô bé làm nũng, "Kể những chuyện ngài Thủ tướng giỏi đi mẹ. Mẹ ơi, chắc ngài Thủ tướng xuất sắc lắm phải không?" Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com

Lát sau, mẹ cô bé khẽ "ừ" một tiếng.

Đây là cách mẹ khẳng định lời nói của cô.

Mẹ bất lực nói: "Quả thật con trai lớn nhà Utah rất được."

Chỉ được thôi á? Donna mím môi.

"Phải, phải, ngài Thủ tướng rất xuất sắc." Mẹ cô bé thở dài, "Là người Goran, mẹ cũng như những người dân Goran khác, rất cảm kích cậu ta, cũng thấy may mắn vì có một lãnh tụ ưu tú toàn diện."

Mẹ cô bé hỏi Donna, "Donna, con biết cao nguyên Golden không?

Donna biết cao nguyên Golden mà mẹ nhắc đến. Không chỉ Donna, Sara, bạn của Sara cũng biết, đám trẻ sống giữa khói lửa chiến tranh như họ đều già dặn sớm.

Cao nguyên Golden không liên quan gì đến vàng bạc châu báu. Cao nguyên Golden có tên gọi này bởi vì đó là vùng đất ở trên cao, có lợi thế địa lý đóng vai trò rất quan trọng trong thế trận chiến lược của toàn Trung Đông.

Tóm lại, ai có thể chiếm cao nguyên Golden trước thì sẽ có cơ hội rất lớn để chiến thắng trận chiến này.

Ba nước Goran, Syria và Israel đang ra sức tranh giành quyền sở hữu cao nguyên Golden.

Ban đầu, cao nguyên Golden thuộc về Goran, về sau Goran di chuyển đến châu Đại Dương, tro cốt tổ tiên Goran vẫn rải rác trên cao nguyên Golden. Theo tài liệu hành chính khảo cổ quốc tế, văn tự cổ ghi dấu ở cao nguyên Goran có thể chứng minh vùng đất ấy thuộc về Goran.

Thời kỳ Goran xây dựng đất nước, người Syria từng sinh sống một thời gian ngắn ở cao nguyên Golden. Quân đội Israel cũng từng đóng quân hai năm ở cao nguyên Golden.

Từ khi chiến tranh vùng vịnh bùng nổ, Syria, Israel đồng loạt đòi quyền sở hữu cao nguyên Golden với Liên Hiệp Quốc, nhưng đều bị bác bỏ.

Trên đây là tư liệu về cao nguyên Golden.

"Donna, bây giờ cao nguyên Golden đã về với Goran rồi." Khi nói lời này, giọng mẹ vô cùng hãnh diện.

Mười năm gần đây, Goran, Israel và Syria đấu tranh ác liệt để giành quyền sở hữu cao nguyên Golden. Ngày thứ một trăm sau khi Utah Tụng Hương được chọn là Thủ tướng Goran, quốc kỳ Goran được cắm trên cao nguyên Golden với tốc độ chóng mặt.

Tổng kết một trăm ngày sau khi nhậm chức của Utah Tụng Hương tuyên bố: Cao nguyên Golden sẽ cho Mỹ thuê với giá một đô la. Mười lăm năm sau, cao nguyên Golden sẽ trở thành cơ sở thí nghiệm hệ thống chống tên lửa đạn đạo của Mỹ.

Bước đi này khiến cả thế giới kinh ngạc.

Các chuyên gia về quân sự đồng loạt công kích rằng đối sách của Utah Tụng Hương về cao nguyên Golden là một hành động "bợ đỡ" trắng trợn. Họ còn dành riêng một chuyên mục để đăng bài viết dài dòng: Chỉ trong vòng một trăm ngày, chàng trai Goran đã bộc lộ nhược điểm bởi sự non nớt trên chính trường.

Cùng lúc đó, Syria và Israel đồng loạt phản đối kịch liệt, công bố sẽ kiên quyết áp đặt lệnh trừng phạt với Goran để trả đũa.

Ba ngày sau khi quốc kỳ Goran được cắm, một đội quân mang lá cờ sao đổ bộ lên cao nguyên Golden. Chưa đầy nửa ngày, vệ binh cộng hòa Goran được vinh danh là "bậc thầy tinh nhuệ" của Goran đóng quân tại cao nguyên Golden trên danh nghĩa bảo vệ chủ quyền của Tổ quốc.

Đến khi ấy, lãnh đạo Israel và Syria từng hùng hồn tuyên bố muốn đưa ra lệnh trừng phạt để trả đũa Goran không hề nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến cao nguyên Golden nữa. Giới phê bình quân sự cũng lặng lẽ rút bài "Chàng trai Goran" chĩa mũi nhọn vào Utah Tụng Hương kia.

Trong mắt tất cả mọi người, cho Mỹ thuê mảnh đất có diện tích 19,5 km2 với giá một đô la không chỉ là một phi vụ kinh doanh lỗ vốn, mà còn liên quan đến bộ mặt của một quốc gia.

"Nhưng hôm nay, ngay tại lúc này, lá cờ tung bay trên cao nguyên Golden chính là quốc kỳ Goran, không phải là quốc kỳ Syria hay quốc kỳ Israel. Người canh giữ mảnh đất ấy không phải binh lính Israel hay Syria, mà là vệ binh cộng hòa Goran." Đôi mắt mẹ sáng long lanh.

Lại là chuyện khiến người ta nửa hiểu nửa không. Nhưng Donna có thể chắt lọc được một tin từ câu chuyện của mẹ: Quốc kỳ Goran có thể tung bay trên cao nguyên Golden là nhờ công lao ngài Thủ tướng.

Cô bé cần mẹ xác nhận tin này.

"Mẹ, ngài Thủ tướng đã làm rất tốt trong chuyện đó phải không?"

"Đúng, trong chuyện này, cậu nhóc nhà Utah đã làm rất khá."

Hơ, chấn động đến như thế mà mẹ chỉ nói rất khá. Donna liếc xéo mẹ: "Mẹ, mẹ thay đổi cách nói không được sao?"

"Thay đổi cách nói?"

Đúng vậy, đúng vậy, cô bé gật đầu lia lịa.

"Chuyển thành…" Mẹ cô bé kéo dài giọng, "Cậu thanh niên Goran chính là một kẻ xảo quyệt."

Nói vậy càng tệ hại hơn, mẹ đúng là cố chấp. Hết tiểu quỷ rồi lại kẻ xảo quyệt.

"Con nói này, bà thím, bà không thể gạt thành kiến của mình đi sao?" Donna thầm nổi giận.

"Bà thím?"

"Phụ nữ trung niên không gọi là bà thím thì nên gọi là gì ạ?" Cô bé chống nạnh tức tối.

"Tần Donna!"