Chereads / Vô Địch Tam Giới / Chapter 4 - Gia đình lão Vương

Chapter 4 - Gia đình lão Vương

Trần Thiên Minh chứng kiến sự sợ hãi của con báo thì cảm thấy kỳ lạ, tiếng gầm vừa rồi hắn cũng nghe thấy, có điều khi nó lọt vào tai hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ vì chưa từng nghe qua âm thanh động vật như vậy, còn lọt vào tai con báo đen kia thì chính là một loại uy áp kinh khủng.

Trần Thiên Minh biết tiếng gầm vừa rồi chính là phát ra từ trong cơ thể mình, sự tình lần này chắc hẳn cũng có liên quan với việc cơ thể hắn được chữa lành thương thế. Sự tò mò trong lòng hắn càng ngày càng được đẩy lên cao, Trần Thiên Minh hạ quyết tâm phải tìm ra lời giải cho sự thần kỳ đã diễn ra trên cơ thể mình.

Trên đời này có một đạo lý chính là phải làm thì mới có ăn, đạo lý này hắn đã thấm nhuần từ kiếp trước, không làm mà đòi ăn thì chỉ có ăn....

Làm sao biết được những sự tình diễn ra trong cơ thể mình là may mắn hay xui xẻo, biết đâu có một ngày nó đột nhiên phát tác chất độc hay hút cạn sinh mệnh thì sao?

Trần Thiên Minh lại tiếp tục hành trình tìm đường trở về của mình. Lần này trên đường đi hắn đã bắt đầu gặp được động vật chứ không còn vắng lặng như lúc trước nữa.

Phải nói sinh vật ở nơi này thập phần kỳ lạ, con chim thì to như con gà, con gà lại to như con heo,... nói tóm lại là mọi sinh vật ở nơi này đều to lớn một cách khác thường, kể cả cây cối ở đây cũng phát triển một cách bất thường, hơn nữa có vẻ như sinh vật trong khu rừng này đã phát triển linh trí.

Mỗi khi có một sinh vật nào đó nhìn thấy Trần Thiên Minh thì đều tránh xa rồi nghiêng mình kính cẩn trước con người kia.

- Cứu với.....!

Đột nhiên một tiếng kêu cứu lọt vào tai của Trần Thiên Minh, hắn ngay lập tức đưa mắt nhìn về nơi âm thanh phát ra nhưng không thấy có người nào trong tầm mắt.

Hắn tưởng bản thân sinh ra ảo giác thì thanh âm kia lại một lần nữa vang lên:

- Cứu với....!

Lần này Trần Thiên Minh có thể chắc chắn đúng là có người đang kêu cứu, hắn không chần chừ liền chạy về nơi phát ra âm thanh. Khoảng hơn một trăm mét sau thì hắn đã nhìn thấy đằng sau lùm cây có một ông lão đang ngã nhào trên mặt đất đầy sợ hãi. Trước mặt ông ta lúc này là một con Trăn đang nhô cao đầu lên khỏi mặt đất.

Không chính xác đó không phải là một con Trăn mà là một con Rắn Hổ Mang Bành với kích cỡ của một con Trăn, sự to lớn của động vật trong khu rừng này không khiến Trần Thiên Minh cảm thấy quá bất ngờ nữa.

Vốn dĩ một con Rắn Hổ Mang bình thường đã cực kỳ nguy hiểm rồi, đây lại là một con Rắn Hổ Mang khổng lồ, lúc này hắn cũng không biết phải làm cách nào để cứu ông lão kia thoát khỏi Xà trảo chết người trước mặt.

Con Rắn Hổ Mang khổng lồ lè lưỡi xì lên một tiếng rồi lao lên, cái miệng của nó há rộng ra như muốn nuốt trọn ông lão. Đối phó với con người này nó còn chẳng thèm dùng đến nọc độc chết người mà cứ như vậy muốn gọn đối phương.

- Dừng lại!!!

Trần Thiên Minh chỉ biết theo phản xạ thốt lên.

Vậy mà con Rắn Hổ Mang kia qua thực dừng lại quay đầu nhìn về hắn. Ánh mắt của nó cũng toát lên vẻ sợ hãi giống như con báo đen hay những loài sinh vật đã từng gặp hắn.

- Cút ra!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người con Rắn kia vậy mà nghe lời lập tức lùi ra xa.

Trần Thiên Minh chậm rãi tiến lại gần ông lão, hắn cứ bước thêm một bước con Rắn lại lùi lại thêm một chút. Khi hoàn toàn xác định con Hổ Mang Bành kia sẽ không tấn công mình thì hắn mới đỡ ông lão kia đứng dậy rồi rời khỏi.

Khi đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, ông lão mới hoàn hồn chậm rãi nói:

- Cảm ơn vị đại hiệp đã ra tay cứu giúp!

Trần Thiên Minh nhất thời chưa kịp thích ứng với cách nói chuyện của con người nơi này.

Một lúc sau hắn mới đáp lại:

- Không có gì. Sao lão lại một thân một mình vào rừng thế này?

- Ta biết khu rừng này là cấm địa cực kỳ nguy hiểm, nhưng thảo dược phía bên trong cũng rất tốt nên ta mới vào hái, không ngờ vừa tiến vào liền bị hung thú truy đuổi vào sâu trong rừng.

Lúc này ông lão cũng đã phát hiện ra những con hung thú truy đuổi ông bây giờ không dám lại gần hai người bọn họ. Kết hợp với hành động trước đó của hắn, ông lão khẳng định người thanh niên này có lai lịch bất phàm.

Theo sự chỉ dẫn của ông lão Trần Thiên Minh cuối cùng cũng đã thoát ra khỏi khu rừng, cảm giác sống lại một lần nữa tràn về vậy là hắn đã chính thức sống lại, trải qua một lần chết đi cùng vài lần chết hụt, lúc này tâm tình hắn lại một lần nữa trở nên hưng phấn.

Hắn âm thầm hạ quyết tâm phải thật mạnh mẽ, kiếp trước hắn không dám đứng lên đấu tranh cho cuộc đời mình thì kiếp này nhất định phải làm được.

Khi hai người về đến trước cửa một ngôi nhà đơn sơ nằm lẻ loi thì ông lão lên tiếng:

- Nếu vị đại hiệp không chê thì để lão già này mời một bữa cơm đạm bạc báo đáp ân tình.

Không biết đã bao nhiêu ngày rồi chưa được bỏ cái gì vào mồm, lúc này đúng là hắn đã cảm thấy rất đói, vậy nên gật đầu đồng ý với lời mời của lão.

Từ trong nhà hai người phụ nữ một già một trẻ đi ra, người thiếu nữ trẻ tuổi đang đỡ một bà lão với ánh mắt lo lắng cùng biểu cảm thấp thỏm bước ra sân. Nhìn thấy ông lão đứng trước cổng hai người bọn họ liền mừng rỡ, người thiếu nữ nhanh chóng chạy đến đỡ lấy ông lão từ tay của Trần Thiên Minh rồi vội vã hỏi:

- Cha có làm sao không?

- Ta bị hung thú truy đuổi vào Rừng Cấm may mà có vị đại hiệp đây cứu mạng, nếu không chỉ e là đã lành ít dữ nhiều.

Người thiếu nữ quay sang nhìn về phía Trần Thiên Minh, thấy hắn chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi, thân hình thì gầy gò nên có chút bất ngờ, nhưng nàng ta cũng không nghĩ ngợi nhiều liền chắp tay hơi cúi người xuống nói:

- Cảm ơn vị đại hiệp đã xuất thủ cứu mạng cha của tiểu nữ!

Trần Thiên Minh lúc này vẫn còn đang ngây người, không ngờ phụ nữ ở xã hội này lại đẹp đến như vậy, nếu so sánh với phụ nữ hiện đại thì rất khó để nói, nhưng khá chất của phụ nữ trong xã hội này có gì đó đặc biệt hơn so với phụ nữ ở Trái Đất mà hắn biết. Có rất nhiều mỹ từ để miêu tả vẻ đẹp của một người con gái, nhưng cô gái trước mắt chỉ có thể gói gọn lại trong một từ "Ngon"

- Không có gì chỉ là thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi!

Trần Thiên Minh chống tay lên hông nhoẻn miệng cười một cái rồi học theo ngữ điệu của những vị đại hiệp hành tẩu giang hồ trên phim đáp lại.

Biểu cảm hài hước của hắn ngay lập tức khiến cho bọn họ phì cười, cơ bản vì nếu là người khác với dáng vẻ to lớn cùng khuôn mặt phong trần thì tạo dáng như thế sẽ thấy thập phần oai phong.

Còn Trần Thiên Minh hắn cơ thể gầy gò, nét mặt non nớt, vừa nhìn cũng biết công tử nhà giàu chỉ việc ăn chơi không cần lo nghĩ. Cái dáng vẻ của hắn chỉ khiến cho người ta thấy giống như mấy tên nhóc cầm cành cây rồi ra vẻ học đòi hành tẩu giang hồ.

Nhận thấy màn đêm đã hoàn toàn buông xuống ba người bọn họ liền mời hắn vào trong nhà. Trải qua một tràng tâm sự Trần Thiên Minh hiểu ra thêm một chút sự tình.

Tại Lục Địa Cổ này có ngũ đại môn phái với sở học cao cường xưng bá thiên hạ, đó là năm gia tộc họ Lý, Vương, Trương, Triệu và Trần gia. Đó là năm thế lực đỉnh cấp, cùng với rất nhiều môn phái trung cấp cũng như hạ cấp khác nhau.

Nói thêm về gia đình này ông lão tên là Vương Gia Phong, còn người vợ của ông là Lý Xuân Thu, hai người bọn họ có một người con gái tên Vương Thanh Trúc.

Bọn họ chỉ là một gia đình nghèo sống dưới chân Vạn Dặm Sơn, gọi như thế là vì người ta đồn đoán núi này cao đến vạn dặm, điều này chẳng có ai chứng minh bởi vì làm gì có người nào rảnh rỗi đến mức đi đo xem ngọn núi cao chính xác bao nhiêu.

Suy nghĩ một hồi Trần Thiên Minh đoán chắc hẳn mình chính là bị đẩy ngã từ trên ngọn núi này xuống.

Ông lão cũng ngay lập tức xác thực suy đoán của hắn.

- Trần gia chính là gia tộc toạ lạc ở trên núi này!

Tất nhiên nơi tộc nhân Trần Gia sinh sống không phải trên đỉnh ngọn núi mà chỉ ở độ cao khoảng chừng một dặm.

Gia đình ba người bọn họ kiếm sống bằng cách hàng ngày vào rừng kiếm thảo dược rồi định kỳ đem đến bán cho người của Trần gia.

Công việc này tưởng là nhàn rỗi nhưng thực chất rất nguy hiểm, nếu xui xẻo gặp phải sự tấn công của thú hoang có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Trong khu rừng còn có một vùng gọi là cấm địa bởi vì không hiểu tại sao động vật trong đó lại to lớn một cách đáng kinh ngạc.

Hôm nay Vương Gia Phong đi hái thuốc chính là đi nhầm vào vùng cấm địa đó, ngay khi ông đặt chân vào thì bị động vật trong đó truy đuổi suýt mất mạng. May mà gặp được hắn cứu mạng không thì sẽ nằm gọn trong bụng con rắn to lớn kia.

Cặp vợ chồng già kia nói thêm một hồi rồi lui vào bên trong để lại Trần Thiên Minh ngồi một mình trên chiếc bàn gỗ ngoài sân, hắn cảm thấy có chút buồn chán liền đứng lên đi một vòng ra đến sân sau liền thấy Vương Thanh Trúc đang cặm cụi chuẩn bị bữa cơm Bởi vì hôm nay gia đình bọn họ mời khách nên phải chuẩn bị một bữa thật đầy đủ mới đáp lại được ân tình của hắn, vậy nên một mình Vương Thanh Trúc phải cặm cụi làm tất cả mọi việc.

Cho dù là một gia đình nghèo khó bọn họ vẫn thịt một con gà để đãi khách, phải biết chỉ những dịp đặc biệt gia đình này mới thịt gà, bình thường bọn họ chỉ sử dụng chủ yếu là cơm trắng cùng với rau là chính. Dù sao ơn cứu mạng nặng tựa thái sơn nên bọn họ cũng không thấy tiếc nuối.

Trần Thiên Minh nhìn thấy những giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt thanh tú của Vương Thanh Trúc liền xắn tay áo lên tiến lại giúp nàng một tay.

Hành động của hắn ngay lập tức khiến Vương Thanh Trúc cảm thấy kinh ngạc. Ở xã hội này ngoài những người là đầu bếp ra thì chuyện bếp núc chỉ dành cho nữ nhi. Một nam nhân như hắn làm ra hành động như vậy tất nhiên khiến nàng kinh ngạc không thôi.

Vốn dĩ cha mẹ Trần Thiên Minh mất sớm, hắn phải tự lo toan cuộc sống nên việc nấu nướng đối với hắn là chuyện hết sức bình thường, hắn vẫn hiểu rõ cái đạo lý phải làm thì mới có ăn. Với lại ở thời hiện đại không quá đặt nặng tư tưởng việc bếp núc chỉ dành cho con gái nữa.

Vương Thanh Trúc ngượng ngùng thu hồi biểu cảm rồi nhẹ nhàng hỏi:

- Không biết vị đại hiệp xưng hô thế nào?

Trước đo hắn cũng đã nói nói tên mình cho Vương Gia Phong cũng lão phu nhân, mà thời điểm đó Vương Thanh Trúc đã lui ra sau nên không biết.

- Ta là Trần Thiên Minh!

- Trần đại hiệp cứ đi nghỉ ngơi, những việc này tiểu nữ có thể tự làm được!

- Mọi người không cần gọi ta là đại hiệp gì cả, chỉ là một việc cỏn con không cần phải giữ trong lòng.

Được người khác gọi là đại hiệp nghe qua thì có vẻ oai đấy nhưng hắn vẫn cảm thấy không quen với việc này cho lắm.

Trần Thiên Minh định tiếp tục giúp Vương Thanh Trúc nhưng nàng một mực từ chối sự giúp đỡ. Không còn cách nào khác hắn đành phải trở lại phía trước ngồi chờ đợi.

Không lâu sau từng món ăn nhanh chóng được đưa lên, Vương lão mang từ trong nhà ra một bình Nữ Nhi Hồng đặt xuống trước mặt mọi người.

- Bình Nữ Nhi Hồng này được ta ủ từ khi hạ sinh Vương Thanh Trúc. Hôm nay ta quyết định đào lên mời Trần đại hiệp để cảm tạ ơn cứu mạng.

Nói đến đây không biết Vương Thanh Trúc nghĩ ngợi đến điều gì mà bất giác hai má nàng ửng hồng.