Ngay sau khi Lý Dã Trư rời đi, ba người nhà họ Vương vội vã đỡ Trần Thiên Minh vào bên trong. Trong lòng Vương Thanh Trúc tràn ngập lo lắng, nàng biết hắn vì bênh vực bọn họ nên hắn mới ra mặt để rồi thành ra nông nỗi này, nếu có chuyện gì xảy ra thì nàng không biết phải đối mặt thế nào nữa. Ân tình còn chưa trả hết bây giờ lại khiến hắn vướng vào rắc rối.
Khoảng chừng một canh giờ sau Vương Thanh Trúc mang vào một bát thuốc đặt xuống bên cạnh Trần Thiên Minh, nàng kinh ngạc phát hiện những vết thương trên cơ thể hắn đã biến mất, chỉ mới lúc trước thôi khuôn mặt hắn còn sưng vù lên như bị ong đốt, thế mà lúc này tất cả đã biến mất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc này Trần Thiên Minh tỉnh lại, vừa mở mắt ra cảnh tượng đầu tiên hắn nhìn thấy là Vương Thanh Trúc đang ngây ngốc đứng nhìn mình.
Nhận ra hắn đã phát hiện, hai gò má nàng đỏ lên lúng túng đưa bát thuốc đến trước mặt hắn nói:
- Không biết thương thế của Trần công tử thế nào. Nơi này cách xa nội thành vả lại hoàn cảnh của gia đình tiểu nữ không mời nổi đại phu. Chỉ có một chén thuốc đắng này mong Trần công tử thông cảm!
Trần Thiên Minh vặn mình vài cái thấy cơ thể mình khoẻ mạnh không có chỗ nào đau đớn liền nói:
- Không có vấn đề gì quá nghiêm trọng!
Vương Thanh Trúc thở phào nhẹ nhõm đáp lại:
- Cảm tạ công tử đã ra mặt giúp đỡ, ân tình này không biết phải báo đáp thế nào nữa.
- Chuyện cỏn con thôi không cần phải để trong lòng!
Nhớ đến việc bản thân đã mất tích nhiều ngày, Trần Thiên Minh lên tiếng:
- Không biết liệu mọi người có thể chỉ cho ta đường đến Trần gia không? Ta cũng đã ra ngoài nhiều ngày cũng cần phải trở về, nhưng mà khu vực này ta lại không biết đường.
-Trần công tử là người của Trần gia sao?
Vương Thanh Trúc kinh ngạc hỏi lại.
Hỏi xong rồi nàng mới nhận ra có vẻ hơi dư thừa, hắn mang họ Trần thì là người của Trần gia là điều rất bình thường. Có điều những người trong nội bộ Trần gia ít nhiều nàng cũng biết đến, bởi vì gia đình bọn họ thường xuyên bán thảo dược kiếm được cho người của Trần gia. Vậy mà từ trước đến nay nàng chưa từng nghe qua có người thanh niên trẻ tuổi nào như hắn.
- Hôm nay là ngày giao thảo dược đến Trần gia, nếu công tử muốn trở về thì có thể cùng đi!
Sau đó bọn họ mất một một chút thời gian chuẩn bị rồi mới lên đường, Trần Thiên Minh thấy Vương Thanh Trúc vất vả vật lộn với giỏ đựng dược liệu, hắn liền tiến lại không nói lời nào mà đeo nó lên vai. Bình thường mỗi lần đi giao dược liệu đều là hai cha con bọ họ cùng đi nên cũng không quá vất vả, nhưng ngày hôm trước lão Vương bị thương nên lần này chỉ có thể để nhi nữ đi một mình. May sao có hắn đi cùng xách hết vật dụng nặng nên nàng mới nhàn hạ đi rất nhiều.
- Đa tạ Trần công tử!
Vương Thanh Trúc cúi đầu nhẹ nhàng nói. Khuôn mặt nàng đã sớm ửng hồng lên, kết hợp với khuôn mặt thanh tú liền khiến hắn ngây người một chút.
Mất nửa ngày đường cuối cùng cùng Trần Thiên Minh cũng đã đến chân núi Vạn Dặm, lại mất thêm nửa canh giờ nữa đi theo con đường lên núi hắn mới nhìn thấy cánh cổng lớn bên trên viết hai chữ Trần Gia.
Lúc này ở bên trong Trần gia có rất nhiều người cùng nhau tụ tập bàn luận sôi nổi, hôm nay mới là ngày chính thức tổ chức lễ mừng thọ của gia chủ Trần gia Trần Thanh Sơn, vì vậy rất nhiều người của các gia tộc nổi danh cùng nhau đến chúc mừng.
Nhìn thấy hai thân ảnh bên ngoài có người hô lên:
- Đó là Trần Thiên Minh!
Ngay sau tiếng hô đó tất cả mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía bên này, hầu hết mọi người trên giang hồ đều biết cháu đích tôn của Trần Thanh Sơn là một tên phế vật, ngay khi nghe thấy có người hô tên hắn bọn họ đều nhìn sang để xem hắn trông như thế nào. Một lúc sau Trần Gia Hoá vội vã chạy đến nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới rồi hỏi dồn dập:
- Con không sao chứ? Mấy ngày vừa qua con đi đâu vậy?
Ánh mắt yêu thương tràn trề lo lắng của Trần Gia Hoá khiến hắn cảm thấy có chút xúc động, đây chẳng phải điều mà hắn mong ước mỗi đêm trong rất nhiều năm vừa qua sao?
Thu lại sự nghẹn ngào vào trong lòng, hắn nhìn một vòng những người xung quanh liền phát hiện kẻ đã đẩy mình rơi khỏi vách núi Trần Thành Đạt đứng cách đó không xa, khuôn mặt của hắn ta tràn ngập sự kinh ngạc cùng sợ hãi.
Hắn không ngờ tên Trần Thiên Minh kia bị đẩy từ trên núi xuống vậy mà lại không chết, nếu việc này lộ ra thì sẽ là tai hoạ ngập đầu đối với hắn ta. Phải biết nội quy của gia tộc rất nghiêm khắc, không cần biết vì lý do gì tội sát hại người trong gia tộc chính là trọng tội, cho dù đối phương mắc lỗi gì thì cũng phải bắt sống mang về gia tộc trừng trị theo gia pháp chứ không được tự ý lấy mạng.
Đằng này Trần Thành Đạt không chỉ đơn thuần sát hại mà là ám hại, tội danh này nếu lộ ra thì hắn có khả năng sẽ bị lăng trì xử tử mất.
Nghĩ đến đây Trần Thành Đạt vội vã lui về phòng của mình, hắn muốn nhanh chóng thu dọn trốn khỏi đây trước khi bị bắt lại.
Trần Thiên Minh thấy hành động đó chỉ nhếch mép cười khẩy một cái rồi nói với Trần Gia Hoá:
- Con xuống núi đi dạo vô tình bị lạc, may mà gặp được cha của Vương cô nương nên mới tìm được đường về!
Hắn không muốn tiết lộ chuyện mình bị người ta ám hại cho Trần Gia Hoá biết bởi vì không muốn để ông phải phiền não thêm nữa. Dù gì quyền lực của ông cũng chẳng còn nữa, có nói ra chỉ tổ mang đến sự nguy hiểm.
Mục đích thứ hai là hắn muốn tự mình giải quyết chuyện này, đối phương đã có ý định lấy mạng mình thì không thể dễ dàng bỏ qua được. Tính ra giữa hắn và tên Trần Thành Đạt không thù không oán, đã vậy còn có chung một huyết mạch, không hiểu vì sao tên kia phải tuyệt tình đến mức đẩy hắn vào con đường chết.
Lúc này Trần Gia Hoá mới nhìn sang Vương Thanh Trúc nói một câu cảm tạ, ông không quên mời nàng ở lại tham gia lễ mừng thọ. Tuy nhiên Vương Thanh Trúc khéo léo từ chối bàn giao thảo dược cho người của Trần gia rồi ngỏ ý cáo lui.
Tiễn Vương Thanh Trúc ra đến cổng hắn nói:
- Để ta nhờ người đưa Vương cô nương trở về.
- Đa tạ Trần thiếu gia, ta có thể tự mình trở về được.
Cách gọi của Vương Thanh Trúc bất giác đã thay đổi, đến lúc này nàng đã biết hắn là nhi tử của Trần Gia Hoá dù sao thân phận hắn cũng rất cao, vậy nên trong vô thức cách xưng hô của Vương Thanh Trúc đã thay đổi. Có điều kỳ lạ là những gì hắn thể hiện dường như không giống với lời đồn đại mà nàng nghe được cho lắm.
- Vương cô nương không cần khách sáo, cô một thân một mình đi quãng đường xa như vậy rất nguy hiểm cứ để ta tìm người đưa Vương cô nương trở về.
Nói rồi hắn quay vào tìm Trần Gia Hoá nói ra ý định của mình. Mặc dù Trần Gia Hoá không còn quyền lực trong Trần gia nữa nhưng ông vẫn có những người thân cận trung thành từ trước, nghe thấy yêu cầu của hắn ông đắn đo mà ngay lập tức đồng ý, trong ánh mắt của ông nhìn về Vương Thanh Trúc còn mang theo một chút vui vẻ khác thường.
Sau khi tiễn Vương Thanh Trúc đi Trần Thiên Minh quay trở lại tắm rửa sạch sẽ, hắn khoác lên mình một bộ y phục mới rồi bước ra ngoài tham gia đại lễ mừng thọ, nếu không phải Trần Gia Hoá bắt ép thì hắn cũng chẳng muốn tham gia vào cho mệt người.
Trần Gia Hoá nhìn con trai mình lúc này bất giác cảm nhận được những khí tức khác thường, một loại khí tức vừa lạ vừa quen khiến ông hơi thất thần một chút.
Trần Thiên Minh trở về không lâu người đàn ông đứng đầu Trần gia hiện nay, Trần Thanh Sơn cũng xuất hiện, có thể thấy năm nay ông ta đã 90 tuổi những vẫn giữ được dáng vẻ oai phong và sự minh mẫn.
Lão ta liếc mắt qua Trần Thiên Minh một cái rồi quay người bước đến ghế gia chủ nói lớn:
- Đa tạ các vị hôm nay đã đến đây tham gia lễ mừng thọ của lão phu! Nhân dịp này lão phu muốn công bố một chuyện.
Chờ cho tất cả mọi người im lặng Trần Thanh Sơn mới tiếp tục lên tiếng:
- Chẳng là trong thời gian bế quan lão phu đã sáng tạo ra một bộ võ công mới, nhân dịp này chúng ta cùng để cho lớp trẻ đứng ra so tài, người nào dành chiến thắng sẽ được tham khảo môn tuyệt kỹ này của ta!
Phải biết Trần Thanh Sơn là một trong những bậc cao thủ hàng đầu hiện này, thời gian bế quan của lão đã ngót nghét cả chục năm. Với từng đó thời gian để sáng tạo ra một bộ võ công thì chắc chắn sớm muộn cũng sẽ trở thành môn võ đáng sợ trên giang hồ.
Tin tức này nhanh chóng được truyền đi khắp nơi với tốc độ chóng mặt, thể lệ của của tỉ thí chỉ cho phép những người dưới 25 tuổi tham gia, nhưng vẫn thu hút rất nhiều cao thủ trong thiên hạ đến Vạn Dặm Sơn, chủ yếu bọn họ đến đây là muốn được chứng kiến môn võ mới mà Trần Thanh Sơn sáng tạo ra như thế nào.
Chỉ sau ba ngày số lượng người đến núi Vạn Dặm nhiều không thể đếm nổi, so sánh với Đại hội võ lâm được tổ chức 5 năm một lần cũng chẳng thua kém là bao.
Về phía Trần Thiên Minh hắn không quá quan tâm đến cuộc luận võ kia mà bắt đầu tìm hiểu tại sao mình lại không có kinh mạch. Vốn dĩ con người khi sinh ra phải có kinh mạch, đó là thứ bắt buộc phải có ở trong kết cấu cơ thể mới đúng.
Vấn đề này không thể nào tìm được lời giải trong sách vở, vì vậy sau một hồi suy nghĩ Trần Thiên Minh quyết định đi tìm Trần Gia Hoá để hỏi thử xem sao.
Ngay khi nghe thấy câu hỏi của hắn, hai hàng lông mày của Trần Gia Hoá nhíu chặt lại, đắn đo một hồi ông cẩn thận nhẹ nhàng nói:
- Vấn đề này liền quan đến rất nhiều thứ, tốt nhất con không nên biết thì hơn, ta chỉ muốn con sống đời thật bình yên, chẳng cần phải cố gắng luyện võ làm gì!
Cuối cùng Trần Gia Hoá thì thầm nói thêm một câu:
- Cho dù có luyện đến đỉnh phong đi chăng nữa thì cũng không bằng một ngón chân của những thế lực đáng sợ ngoài kia!
Câu nói của ông dù rất nhỏ nhưng hắn đều nghe thấy cả. Trần Thiên Minh cũng không để ý rằng các giác quan của bản thân đã phát triển đáng kinh ngạc, lúc ở trong rừng hắn còn nghe thấy tiếng kêu cứu của Vương lão đầu ở khoảng cách xa hàng trăm mét.
Lúc này chỉ có hai người bọn họ cho dù Trần Gia Hoá thì thầm thôi Trần Thiên Minh cũng nghe thấy cả, tuy nhiên hắn cũng không hỏi thêm nữa mà lựa chọn rời đi.
"Tại sao ông ấy lại nói như vậy? Chẳng nhẽ việc đó cũng liên quan đến sự kiện ông bị đứt hết kinh mạch hay sao?" Trần Thiên Minh ngồi thất thần thầm nghĩ.
Có lẽ đúng là có liên quan đến việc Trần Gia Hoá bị đứt hết kinh mạch thật, phải biết ở thời điểm đó Trần Gia Hoá sở hữu một thân võ công cao cường, cho dù gặp kẻ địch mạnh đến thế nào không đánh lại thì cũng chạy thoát thân được mới phải. Vậy mà kinh mạch toàn thân đứt hết một thân võ công đó lại hoàn toàn bị phế bỏ.