___
Bên trong gian phòng, người đàn ông trên người phụ nữ đã bứt ra ngồi dậy, thân mình cao lớn ngồi trên ghế salon, bóng dáng lạnh lùng phản chiếu ngược trên nền đá cẩm thạch trơn bóng. Dưới ánh trăng sáng tỏ cùng ánh sáng rọi ra từ ngọn đèn thạch anh, bóng hình người đàn ông càng được kéo dài ra.
Người phụ nữ tựa như bị bánh xe hung hăng nghiền qua, vô lực nằm trên mặt đất lát đá cẩm thạch lạnh băng, trên thân mình đầy đặn lộ ra những dấu vết vô tình của người đàn ông. Mái tóc dài của cô ta cũng ướt nhẹp mồ hôi, hai chân dường như mất đi tri giác mà phát run.
Điều làm Mạch Khê cực kỳ hoảng sợ chính là, không biết từ chỗ nào trong phòng chui ra vài tên vệ sĩ. Bọn họ mỗi người đều mang vẻ cường ngạnh, lạnh lùng, mặc một thân âu phục đen, hờ hững nhìn người phụ nữ xụi lơ trên mặt đất đang không ngừng run rẩy; tự nhiên như thể đã quá quen với một màn như vậy. Một tên vệ sĩ trong số đó tiến lên, cũng kính thay người đàn ông kia cài lại cúc áo sơ mi, sau đó lùi lại một bên.
Bên trong căn phòng dấy lên một tia bất an, thậm chí hơi thở nguy hiểm đang dần như lan tràn.
Mạch Khê rùng mình một cái, cô nhìn thấy người đàn ông phất tay, một tên vệ sĩ tiến lên, không chút lưu tình giật tóc người phụ nữ, túm cô ta tới trước mặt người đàn ông.
Từ chân tóc người phụ nữ truyền đến cơn đau kịch liệt khiến cô ta phát ra tiếng kêu rên bén nhọn.
Cả người Mạch Khê truyền đến cơn lạnh lẽo truyền từ chân tóc đến đầu ngón chân. Cô cảm thấy cả cột sống mình cũng nổi lên sự lạnh băng. Cách đó không xa, người đàn ông kia biểu cảm cực kỳ hờ hững, vẫn ngồi đó không nhúc nhích, tựa như ma quỷ vừa chui ra từ địa ngục.
Hắn sẽ làm gì người phụ nữ kia? Vừa mới rõ ràng là một màn kích thích không chịu nổi, vì sao đảo mắt một cái lại trở nên như vậy khiến người khác bất an?
Cô rất muốn rời khỏi nơi này, muốn tìm bác Hàn Á đến ngăn cản một màn này. Chỉ là, chỉ là cô cảm thấy hai chân run lên, giống như người phụ nữ bên trong; muốn động đậy lại không động nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh sắp phát sinh này.
Người phụ nữ trong phòng giương mắt nhìn người đàn ông. Chỉ thấy bên môi người đàn ông gợi lên ý cười lạnh lùng, nâng lên bàn tay to…
Ngón tay chậm rãi vuốt dọc theo vẻ xinh đẹp đã sớm ướt nhẹp mồ hôi, rơi trên khuôn ngực đầy đặn. Thân thể nhớp mồ hôi của cô ta dưới ánh đèn lộ rõ từng góc cạnh trước mắt bọn vệ sĩ.
"Cô tới, chính là muốn hầu hạ tôi, sao nhanh như vậy đã không chịu nổi?" Đôi môi bạc của người đàn ông thản nhiên hé mở, nói một câu.
Ngoài cửa, toàn thân Mạch Khê đột nhiên run lên!
Đây là loại thanh âm gì đây?
Trầm thấp, thâm thúy, cực độ dễ nghe, lại lạnh lùng xâm nhập tận xương tủy, nháy mắt như lưỡi dao sắc bén nhuốm đầy men rượu khiến người khác không thể không bị mê muội mà muốn nhầm nháp, kết quả là chỉ có thể nếm được mùi máu.
Người phụ nữ tựa như cũng bị giọng nói này mê hoặc, giật mình sửng sốt một chút, lại nhìn thấy vẻ lạnh băng bên khóe môi người đàn ông thì sợ tới mức thân mình lui về sau, "Thực xin lỗi, tôi, tôi…"
Người đàn ông kéo cơ thể cô ta lại, "Ngay cả một người đàn ông cũng không đáp ứng được, cô làm sao có thể ứng phó với nhóm thủ hạ của tôi, hả?" Một chữ cuối cùng hạ xuống, bàn tay to người đàn ông vừa thu lại, bầu ngực cao ngất bị bóp chặt lại. Nỗi đau đớn kịch liệt khiến người phụ nữ phát ra tiếng thét thống khổ, chói tai.
"Đừng! Van cầu ngài, đừng! Nhiều người như vậy tôi sẽ chết mất, tôi hầu hạ ngài, hầu hạ mình ngài thôi!"
Cô ta run rẩy, cầu xin tha thứ, hai má vốn mị hoặc giờ đã tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Người đàn ông nhếch khóe môi, bàn tay to đổi hướng, như là chiếu cố mà vỗ nhẹ đầu cô ta, từng câu lạnh lùng từ miệng hắn gằn ra…
"Tôi tin chắc cô được huấn luyện làm sát thủ thì sức chịu đựng nhất định vượt xa người thường, nếu không… làm sao cô có thể hoàn thành nhiệm vụ giết tôi?" Câu nói sau cùng giống như cái lạnh tháng chạp xuyên thấu lòng người, bàn tay to của người đàn ông đột nhiên kéo tóc người phụ nữ, rất hung hăng…
Cùng với tiếng thét hoảng sợ đến chói tai, người phụ nữ như một cái bao tải bị ném cách xa sô pha mấy thước.
"Không có khả năng, sao anh có thể phát hiện?" Người phụ nữ miễn cưỡng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt kiều mị đã bị che phủ bởi nỗi sợ hãi.
Người đàn ông giơ tay, cầm một chiếc hoa tai tinh xảo đùa nghịch trên cổ; Ngay sau đó, ngón tay hắn hung hăng nghiền một cái, trong nháy mắt, chiếc hoa tai tinh xảo kia vụn nát.
Người phụ nữ đột nhiên mở to hai mắt nhìn. Đây là vũ khí duy nhất cô ta dùng để giết người, nhỏ đến mức giấu không thấy. Không nghĩ tới lại bị người đàn ông này ngay trước mặt, thần không biết quỷ không hay cầm xuống, mà cô ta lại không phát hiện ra. Kính mắt! Chẳng nhẽ trong kính mắt của người đàn ông này có giấu dụng cụ tinh vi nào?
Nhưng mà điều làm cô ta hoảng sợ nhất chính là… người đàn ông này sao có thể một tay bóp nát thứ vũ khí cứng rắn kia? Điều này sao có thể? Hắn dường như có sức mạnh bất phàm không thể tưởng tượng nổi!
"Ai phái cô tới?" Một tên vệ sĩ trong đó lạnh lùng quát.
Người phụ nữ cắn chặt môi.
Người đàn ông chậm rãi gác chân trái ngang đùi phải, châm một điếu xì gà Cuba thượng hạng, khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh trong làn khói thuốc.
"Chủ nhân của cô thích xem diễn trò, như vậy, cô phải biểu diễn cho hắn xem, các cậu…"
Hắn thậm chí ngay cả đầu cũng không ngoảnh, trực tiếp ra lệnh,"Nếm thử cho tôi xem mùi vị nữ sát thủ là như thế nào!"
"Vâng!" Bọn vệ sĩ tuân lệnh, tất cả đều đi đến phía người phụ nữ.
Người phụ nữ đột nhiên trừng lớn hai mắt, còn chưa thấy tiếng thét chói tai, thân mình đã bị bọn vệ sĩ lao đến.
Bên trong, nhất thời trở nên u tối không thể chịu nổi lần thứ hai, có điều… lần này càng thêm tàn nhẫn!
Mạch Khê cho tới bây giờ không nghĩ rằng đời này có thể nhìn thấy một màn như vậy! Cô cảm thấy máu trong người bị rút cạn, thân thể như ngày càng lạnh, đầu ngõn tay cũng run lên.
Cô nhìn thấy bọn vệ sĩ kia trên mặt không có chút biến đổi, từng tên từng tên chà đạp người phụ nữ bên trong. Thân mình người phụ nữ kia bị đẩy đến tường, thân thể như sợi mỳ bị bọn đàn ông giày vò; mà người đàn ông trên ghế salon lại dựa lưng vào thành ghế, thân hình cao lớn mang vẻ ung dung, nhàn nhã, ẩn trong làn khói xì gà dày đặc.
Cô nghe thấy tiếng người phụ nữ thét chói tai, kêu rên, thậm chí có tiếng giãy dụa. Dần dần, tiếng người phụ nữ như đã nghẹn lại, kêu không ra tiếng, chỉ còn lại tiếng đàn ông thở dốc, cùng với tiếng đánh.
Thân mình Mạch Khê sớm phát run như lá cây trong gió thu, đôi môi vốn hồng nhuận giờ đã tái nhợt.
Mấy giờ tra tấn dài đằng đẵng rốt cục đã xong, Mạch Khê vô lực ngồi sụp xuống đất. Tuy rằng cô không biết người phụ nữ kia vì sao xuất hiện ở đây, chỉ là cô rất muốn đi cứu cô ta. Bởi vì cô ta gần như đã hấp hối rồi, đáng tiếc, cô chỉ là một đứa trẻ, muốn làm gì cũng không thể.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn những tên vệ sĩ kia thỏa mãn mà kéo khóa quần lên. Bọn hắn đều biến phụ nữ thành công cụ phát tiết, giống như người đàn ông kia, thậm chí quần áo cũng không cởi ra.
Cho đến khi… Mạch Khê nhìn thấy một tên vệ sĩ trong số đó đi đến phía người phụ nữ, con dao sắc nhọn cắt qua cổ cô ta, hô hấp lần thứ hai trở nên dồn dập!
Người phụ nữ thét lên một tiếng chói tai cuối cùng, nói như vậy là cô ta đã dùng hết sức lực cuối cùng trong cơ thể. Ngay sau đó, rốt cục không còn âm thanh gì nữa.
Cô không thể lại phát ra âm thanh gì nữa, bởi vì Mạch Khê nhìn thấy, máu đỏ thẫm từ cổ người phụ nữ kia ào ào chảy ra, nháy mắt đã nhuốm đỏ cả mặt đất.
Mạch Khê hoảng sợ lui người lại, hai tay nhỏ bé dùng sức ôm chặt đầu, trong đầu lại hiện ra một màn khiến cô kinh hãi.
Cô chỉ nhớ rõ, từng mảng từng mảng máu tươi nhuốm đỏ cả phòng, mùi máu tươi như mùi độc dược quanh quẩn trong mũi cô.
Nhưng mà, trước mắt sự kinh hoàng còn tiếp tục.
Mạch Khê nhìn thấy tên vệ sĩ kia hứng máu người phụ nữ vào một chiếc ly. Chiếc ly này tinh xảo như nước, dưới ánh đèn lộ ra ánh sáng trong suốt, máu trong chén cũng ánh lên đẹp đẽ, dường như còn mang theo hơi ấm của người phụ nữ.
Cô đột nhiên mở to hai mắt nhìn, hơi thở ở một khắc này đều như tắc lại. Cô thấy được một chuyện kinh khủng nhất trên đời này! Cô nhìn thấy người đàn ông trên ghế salon nhận lấy chiếc ly thạch anh, chậm rãi nhấm nháp máu tươi trong ly!
Động tác tao nhã đến cực điểm, tựa như vị vua ăn trên ngồi trước, nhấm nháp hương vị rượu ngon thanh thuần, lại mang vẻ tàn nhẫn khiến người khác… nổi điên!
"Aa…"
Mạch Khê rốt cục không khống chế được sự khủng hoảng trong lòng, hét lên một tiếng, ngay sau đó ngất đi.
Bên trong gian phòng, bọn vệ sĩ nhìn về phía người đàn ông trên ghế salon, dường như đang chờ mệnh lệnh của hắn. Người đàn ông đối diện chỗ Mạch Khê ngất đi như không nhìn thấy, chậm rãi buông cái ly.
Ngón tay thon dài lau lau chút máu tươi dính bên môi, vung tay, ném ly máu tươi của người phụ nữ xuống đất…
Cái ly rơi xuống cùng với tiếng vỡ vụn, máu tươi trong ly như hoa nở tràn ra.
"Đem xác con đàn bà này cho hắn đi, nói với hắn, muốn giết Lôi Dận tôi, tùy thời hoan nghênh!"
Người đàn ông cười lạnh, vẻ băng lãnh trong lời nói lộ ra sự uy nghiêm, quyền lực không ai bằng.
"Vâng!" Bọn vệ sĩ cung kính cúi người.
Người đàn ông đứng lên, bóng người cao lớn khiến cho cả không gian rộng như vậy đông lại lạnh lẽo không ít.
Mạch Khê ngất, thân mình nho nhỏ không hề hay biết xụi lơ ngay bên bậc cửa. Hai chân thon dài của người đàn ông dừng lại ngay trước khuôn mặt cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của cô phản chiếu vào đôi mắt người đàn ông, đôi lông mày cương nghị của hắn hơi nhíu lại, cánh tay dài lập tức duỗi ra, ôm lấy thân mình dường như không có chút sức nặng nào của Mạch Khê.
Trên cầu thang, tiếng bước chân trầm ổn dần biến mất, chỉ để lại trong không khí mùi máu tươi lan tràn.