Hai năm sau…
Ánh mặt trời rực rỡ có chút chói mắt, Ngọc Sơn Bạc Tuyết nở tươi tốt, như từng tầng từng tầng tuyết mỏng dưới tiết trời oi bức mang đến cảm giác thanh mát.
Trong Bạc Tuyết Bảo, người làm vẫn bận rộn thường xuyên.
"Bác Hàn Á…"
Giọng nói vui mừng của cô gái phá vỡ sự yên lặng trong tòa thành, giống như chú chim sơn ca tràn ngập sức sống thanh xuân và vẻ linh động hoạt bát.
Lại nhìn đến cô gái, đôi đồng tử trong suốt sáng người, mày liễu cong cong, lông mi thật dài rung động khe khẽ, làn da không tỳ vết lộ ra sắc phấn hồng nhàn nhạt, cánh môi mỏng manh như cánh hoa mềm mại ướt át, để lộ sự xinh đẹp tinh khiết.
Quản gia Hàn Á quay đầu nhìn bóng dáng vui vẻ của cô gái, cười cười, "Tiểu thư Mạch Khê vui vẻ như vậy, nhất định là có tin tốt lành."
Thời gian qua thực nhanh, chỉ chớp mắt cô bé này đã mười sáu tuổi, nhìn dáng vẻ cô trưởng thành càng thêm xinh đẹp, Hàn Á vẫn có thể nhớ rõ năm cô vừa bước vào tòa thành.
Cô bé ngây thơ trước kia cuối cùng cũng sắp lớn, còn hai năm nữa sẽ đến mười tám tuổi.
Mạch Khê mỉm cười ngọt ngào như suối nước mát lành mùa hè, cô làm nũng ôm lấy quản gia Hàn Á, một tay đột nhiên giơ lên một bức thư thông báo…
"Bác Hàn Á, con được thông qua điều kiện xét duyệt của đại học Cambridge rồi, con có thể học Cambridge!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra ánh sáng vui vẻ không thôi, như ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua từng tầng mây.
Quản gia há to miệng, vẻ già nua trên khuôn mặt được tin tức tốt lành này thắp sáng lên, gật đầu liên tục, kích động nói: "Thật tốt quá, thật tốt quá, đây quả thực là tin tốt động trời."
Ông sống đến ngần này tuổi, chuyện tự hào nhất là từng phục vụ cho thiếu gia cùng tiểu thư Mạch Khê. Nhất là Mạch Khê, từ nhỏ đến lớn đã rất thông minh, chẳng những nhảy lớp liên tục, bây giờ chỉ mới mười sáu tuổi đã được đại học Cambridge xét tuyển, để được như thế thật sự không đơn giản.
Hàn Á biết Mạch Khê trước khi được nhận nuôi đã nhận được rất nhiều mặt chữ, dường như so với những đứa trẻ cùng tuổi cũng biết nhiều hơn, hiểu nhiều hơn, hỏi về việc học hành của cô lúc trước thì cô cái gì cũng không nói, cứ cho là đứa bé này cũng lớn lên ở một gia đình không tồi đi.
Mạch Khê cười ngọt ngào, vẻ đẹp thiếu nữ bao phủ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngay sau đó cô hơi hơi chu chu đôi môi nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp nổi lên vẻ buồn bã…
"Bác Hàn Á, tuy con có thể đi học Cambridge, nhưng nghĩ đến việc phải rời khỏi tòa thành, phải rời khỏi bác, con sẽ rất khó chịu."
Quản gia Hàn Á đã lớn tuổi, mà người già vốn dễ đa sầu đa cảm, vừa nghe Mạch Khê nói như vậy, tự nhiên trong lòng cũng bắt đầu khó chịu, nụ cười trên mặt cũng biến thành vẻ u sầu…
"Ôi, Tiểu thư Mạch Khê mới mười sáu tuổi lại đến nước Anh, sao bác có thể không yên tâm được, tiểu thư còn nhỏ như vậy, làm sao có thể tự chăm sóc mình đây?"
"Bác Hàn Á…" Mạch Khê tựa đầu vào bờ vai quản gia, làm nũng nói: "Con chỉ không muốn rời xa bác thôi chứ không phải không thể tự chăm sóc mình đâu, con đã mười sáu tuổi rồi, đã lớn, không còn là trẻ con nữa."
"Cô bé ngốc nghếch, chưa cử hành lễ thành nhân thì con vẫn là trẻ con, bây giờ bác còn nhớ dáng vẻ tám tuổi lúc con vừa tới tòa thành, đảo mắt một cái, con đã đến nước Anh du học rồi, sao bác có thể không lo lắng? Không được, nếu thật sự con muốn đến nước Anh, vậy bác phải thay con chuẩn bị cẩn thận những người giúp việc mới được, đầu bếp, còn cả lái xe. Đúng rồi, còn phải chuẩn bị biệt thự tốt cho con, bất động sản của Lôi gia ở Anh cũng không thiếu, ta cũng không yên tâm nếu để con ở ký túc xá trường học, rất nguy hiểm, còn nữa…"
"Bác Hàn Á…"
Mạch Khê buồn buồn trong lòng, từ nhỏ đến lớn người quan tâm cô như thế rất ít, bác Hàn Á chính là một trong đó, trong lòng cô, bác Hàn Á chẳng khác nào người thân.
"Con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, hơn nữa, con chỉ đến trường mà thôi, đặc biệt như thế sẽ khiến bạn học khác nghĩ nhiều, con chỉ lo cho sức khỏe của bác, bác phải quan tâm cả toà thành, mỗi ngày đều ngủ rất muộn, con sợ bác mệt hoặc bị bệnh, con sẽ đau lòng lắm."
"Sẽ không đâu, thấy tiểu thư Mạch Khê còn nhỏ như vậy lại lo cho bác, cơ thể bác có mệt thì trong lòng vẫn ngọt ngào." Trong mắt Hàn Á lộ vẻ vui mừng.
Mạch Khê lại làm nũng cười ngọt ngào, "Bởi vì ở trong lòng con, bác Hàn Á giống như người thân, thậm chí giống như ba vậy. Bác Hàn Á yên tâm đi, chờ con có thể kiếm tiền, nhất định sẽ hiếu kính bác, không bao giờ…để bác làm việc vất vả như thế nữa."
Quản gia Hàn Á cảm thấy ấm áp trước lời nói của cô, vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ thở dài, "Bác thực vui mừng, cũng thật hạnh phúc, nhưng những lời này ngàn vạn lần không thể để Lôi tiên sinh nghe được, nếu không cậu ấy…"
"Không vui đúng không?"
Mạch Khê nghe lời nói của ông, bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn, "Bác mà nói như vậy, con sẽ đau lòng lắm, ông ấy vì cái gì mà không vui?"
Quản gia Hàn Á cười cười, trong mắt có phần dung túng nhỏ nhỏ với sự phản kháng của cô.
"Cô bé ngốc, bác biết tiểu thư Mạch Khê đau lòng cho bác, nhưng bác chỉ là một quản gia, Lôi tiên sinh mới là cha nuôi của tiểu thư, là Lôi tiên sinh nhận nuôi tiểu thư Mạch Khê, vì thế người tiểu thư Mạch Khê muốn hiếu kính cũng là Lôi tiên sinh mới đúng."
"Bác…"
Mạch Khê khó chịu trong lòng, lại nổi lên một loại cảm giác đau đớn, "Con biết tất cả đều do cha nuôi cấp, không có ông ấy, con căn bản không có cuộc sống tốt như vậy, không có tòa thành xinh đẹp này để ở, không có nhiều người hầu hạ như vậy, con được mặc thứ tốt nhất, ngay cả xe cũng là tốt nhất, thậm chí có lái xe riêng đưa đón, không có ông ấy, ngay cả cơ hội đến trường con cũng không có, thậm chí có khi đã sớm chết rồi! Ông ấy đã thay đổi vận mệnh cả đời con, nhưng bác Hàn Á…"
Cô kéo tay quản gia Hàn Á, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp linh động lóe ra ánh sáng chân thành tha thiết, "Cho tới bây giờ con đều chưa từng gặp cha nuôi, con chỉ biết là, bác Hàn Á đã đưa con từ nơi tràn ngập ác mộng kia đến toàn thành này, là bác Hàn Á lúc nào cũng ở bên cạnh săn sóc con, khi con sợ hãi, khi con ốm, khi con vui, khi con buồn, cũng chỉ có bác Hàn Á cùng với con. Bác Hàn Á giống như ba nhìn con lớn lên, góp nhặt từng phiếu điểm của con. Mỗi lần sinh nhật, bác đều nhớ rõ con thích gì, không thích gì, nhưng còn cha nuôi thì sao? Nhiều năm như thế ông ấy ở đâu? Con chưa từng thấy ông ta, thậm chí cả giọng nói cũng chưa từng nghe qua, có đôi khi con còn nghĩ, người cha nuôi này của con có tồn tại thật không? Nếu ông ấy có thật, vì sao nhiều năm như vậy không xuất hiện? Ngay cả năm mười bốn tuổi con bị bệnh nặng cũng là bác Hàn Á ở bên chăm sóc con mà thôi."
Mạch Khê còn nhớ rõ năm mười bốn tuổi khủng khiếp ấy, tại giữa đêm khuya u tối làm người ta sợ hãi, cô chứng kiến được một màn kinh sợ!
Người đàn ông đẹp như thiên thần lại giống như ma cà rồng trong phim điện ảnh, tay nhấc ly thủy tinh, tao nhã nhấm nháp máu tươi của người phụ nữ đẹp đẽ như hoa.
Cô tận mắt thấy một người phụ nữ bị một đám đàn ông tra tấn đến chết như thế nào, cũng tận mắt nhìn thấy con dao sắc bén xẹt qua gáy như tơ lụa của người phụ nữ. Máu, tràn ra trên sàn đá cẩm thạch lạnh như băng, trơn bóng ánh lên gương mặt tái nhợt của người phụ nữ.
Đêm đó, cô ngất đi rồi, tỉnh lại thì bị bệnh nặng, thiếu chút nữa đã lấy đi mạng cô.
Thời điểm đó bác Hàn Á không ngày nào không chăm sóc sức khỏe cô, thậm chí cả đêm không ngủ, về sau cô kể lại chuyện đêm đó với bác Hàn Á, bác Hàn Á nói đó chỉ là ảo giác của cô mà thôi, trong tòa thành không có vệ sĩ mới đến. Tuy cô có rất nhiều nghi ngờ, nhưng chuyện này cũng chỉ có thể mặc kệ, dù sao trong tòa thành cũng không tìm được thi thể người phụ nữ cô nhắc đến, thậm chí một vết máu cũng không tìm ra.
Quản gia Hàn Á nghe vậy, trong mắt hiện lên một vẻ phức tạp, khẽ thở dài một hơi, muốn nói lại thôi.
"Tiểu thư Mạch Khê hiểu lầm Lôi tiên sinh rồi, Lôi tiên sinh rất quan tâm đến Tiểu thư Mạch Khê."
Tuy chỉ là đoán vậy nhưng ông cũng không phải không có căn cứ. Trong ấn tượng của ông, Lôi tiên sinh luôn lạnh lùng, bất luận kẻ nào cũng không thể bước vào được thế giới nội tâm của hắn, từ sau chuyện ở Bạc Tuyết Viên, tuy Lôi tiên sinh vẫn đến, nhưng số lần có thể đếm trên đầu ngón tay.
Chỉ từ sau khi nhận nuôi Mạch Khê, Lôi tiên sinh lại thường thường về nơi này một chuyến, tuy hai năm này không thấy Lôi tiên sinh trở lại tòa thành, nhưng ông rất tin Lôi tiên sinh vẫn quan tâm tới cô con gái nuôi này. Ông còn nhớ rõ đêm năm Mạch Khê mười bốn tuổi bị dọa ngất kia, đúng là Lôi tiên sinh tự mình bế cô xuống!
Lôi tiên sinh làm việc luôn luôn tuyệt tình, chưa từng thấy hắn sinh ra lòng trắc ẩn đối với ai, khiến Lôi tiên sinh tự mình ôm một cô bé hôn mê quả thực là ngạc nhiên tận trời, ngay cả Hàn Á cũng khiếp sợ. Đương nhiên, hết thảy Mạch Khê đều không biết. Ông rất muốn giải thích cho cô nghe, rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Mạch Khê thấy dáng vẻ ông cứ ấp a ấp úng, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, cô ôm lấy vị quản gia, "Con mặc kệ, tóm lại, ai tốt với con thì con tốt lại, bác Hàn Á là người tốt nhất với con, trong lòng con, Bác Hàn Á mới là quan trọng nhất."
"Con đó, chỉ được cái miệng ngọt, biết làm ta vui." Quản gia Hàn Á đau lòng khẽ nhéo cái mũi nhỏ của cô, chiều chuộng nói.
Mạch Khê nghịch ngợm thè lưỡi, cười càng thêm xinh đẹp.
————————
Vừa mới vào đêm, Mạch Khê được một chiếc xe thể thao đưa về tận cửa nhà, vừa mới rảo bước vào đến đại sảnh, quản gia Hàn Á liền vội vàng hỏi han: "Tiểu thư Mạch Khê sao lại về muộn thế?"
Bọn người giúp việc ba chân bốn cẳng bận rộn vì cô.
Mạch Khê ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngọt ngào nói: "Bác Hàn Á, con sắp đi Anh mà, đêm nay các bạn chuẩn bị tiệc chia tay cho con."
"Bạn bè?" Quản gia Hàn Á mẫn cảm vội vàng hỏi: "Tiểu thư Mạch Khê có bạn là trai hay gái?"
Mạch Khê khó hiểu nhìn quản gia, "Có cả con trai lẫn con gái chứ ạ."
"Vừa rồi là Tiểu thư Mạch Khê ngồi xe con trai về?" Quản gia truy hỏi.
Mạch Khê càng thêm nghi hoặc, đôi con ngươi lưu ly rực rỡ mang theo ánh nhìn khó hiểu, "Đúng ạ, bác Hàn Á sao vậy?"
Quản gia vừa muốn mở miệng, một gã giúp việc hớt ha hớt hải chạy vào…
"Quản gia Hàn Á, Phí Dạ tiên sinh đến đây!"
Mạch Khê chỉ nhìn thấy đôi mày quản gia nhíu lại, chưa kịp phản ứng gì thì cửa chính ở đại sảnh tòa thành đã bị vài người giúp việc đẩy ra…
Phí Dạ tiên sinh?
Mạch Khê khẽ lẩm bẩm cái tên xa lạ này, thuận thế nhìn lại…
Dưới ánh trăng mông lung, một người đàn ông đi đến, hắn mặc tây trang tối màu, không khó nhìn ra hắn là loại người khó đối phó. Ngũ quan cương nghị tuy không gọi là anh tuấn, nhưng lại là người đàn ông vô cùng giàu có, nhất là đôi mắt sâu thẳm, lộ ra ánh nhìn sắc bén như kiếm, dáng người cao to làm Mạch Khê không khỏi nghĩ đến người đàn ông mà cô đã nhìn thấy đêm mười bốn tuổi ấy.
Hắn là ai vậy? Vì sao mọi người trong tòa thành dường như rất sợ hắn?
Đang nghĩ tới đó, vị quản gia tiến lên, khẽ gật đầu, "Để cho Phí Dạ tiên sinh tự mình đến tòa thành một chuyến, chắc là Lôi tiên sinh có chuyện quan trọng dặn dò sao?"
Trên mặt người tên Phí Dạ này hờ hững vô cảm xúc, hắn chỉ nhẹ nhàng hạ thấp người đối với quản gia, giọng điệu cũng như nét mặt không hề dao động cảm tình, điềm nhiên nói:
"Hàn Á tiên sinh, Lôi tiên sinh sai tôi mang một thông báo cho tiểu thư Mạch Khê!"
Nói xong câu đó, hắn liền nhìn về phía Mạch Khê ở bên cạnh…
Mạch Khê mặc chiếc váy đen, làn da trắng tuyết, đôi tay bạch ngọc nhỏ bé đặt trên tà váy, không nói một lời. Dưới ánh đèn thạch anh trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm linh hoạt, hai mắt trong veo nhìn hắn, đáy mắt ẩn chứa ánh sáng ngọc tựa sao dường như mang theo một chút vẻ tò mò.
Phí Dạ đột nhiên sửng sốt…khuôn mặt này.
Gần như lâu đến một thế kỷ, hắn mới bắt đầu có phản ứng, "Đây chính là tiểu thư Mạch Khê?" Trong giọng nói nhạt lộ ra sự chần chừ rõ ràng.
"Đúng vậy, cô ấy chính là tiểu thư Mạch Khê, năm nay mười sáu tuổi." Quản gia hình như nhìn thấu sự chần chừ trong mắt hắn, nhẹ giọng giải thích.
Trong mắt Phí Dạ lơ đễnh hiện lên một chút vẻ hiểu rõ rồi lại đến lo lắng, nhưng chỉ là một cái chớp mắt, tức khắc liền che lại, hắn nhìn về phía quản gia…
"Lôi tiên sinh vì tiểu thư Mạch Khê đã sắp xếp xong chương trình học ở đại học Havard, mấy ngày nữa là có thể nhập học, xin Quản gia Hàn Á chuẩn bị cho Tiểu thư Mạch Khê một chút."
Quản gia Hàn Á sợ run một chút, nhưng chẳng nói gì, gật đầu nói: "Xin Lôi tiên sinh yên tâm, tôi sẽ thu xếp tất cả."
Phí Dạ gật đầu một cái.
"Không được!"
Tiếng nói phản kháng của Mạch Khê vang lên, thanh âm dịu dàng có phần bất mãn rõ ràng. Cô đi đến trước mặt Phí Dạ, nhìn người đàn ông cao hơn rất nhiều so với mình, thân hình to lớn của hắn làm cô cảm thấy một chút khiếp đảm nho nhỏ…
"Tôi đã nhận được thông báo nhập học của đại học Cambridge, sẽ không đến đại học Havard."
"Tiểu thư Mạch Khê…"
Quản gia vội vàng kéo cô lại bên cạnh, ánh mắt ý bảo cô đừng nhiều lời.
Mạch Khê tủi thân và khó hiểu.
Phí Dạ nhìn về phía cô, bất thình lình hỏi một câu: "Tiểu thư Mạch Khê vừa mới tham gia tiệc với bạn bè về?"
"Tôi…"
"À, không phải, là tiểu thư Mạch Khê cảm thấy hơi buồn, vừa mới dạo phố về." Quản gia cắt ngang lời Mạch Khê, vội vàng nói.
"Bác…"
"Tiểu thư Mạch Khê đừng nói nữa." Quản gia nhẹ giọng ngăn cản.
"Quản gia Hàn Á…"
Mắt Phí Dạ sáng như đuốc, nhìn về phía quản gia với ánh mắt hiểu rõ hơn một phần, thản nhiên nói: "Lôi tiên sinh còn bảo tôi nói một câu với ông!"
"Xin Phí Dạ tiên sinh cứ nói." Quản gia vội vàng nói.
Ánh mắt sắc bén của Phí Dạ xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn bất mãn của Mạch Khê, lại dừng trên người quản gia…
"Lôi tiên sinh hi vọng quản gia có thể trông giữ tiểu thư Mạch Khê, đừng kết giao với những người không nên kết giao!"
Một câu nói này lộ ra hành vi che giấu vừa rồi của quản gia.
Quản gia run rẩy, nét mặt xấu hổ rõ ràng, "Vâng, xin Lôi tiên sinh yên tâm."
Phí Dạ gật đầu, sải bước rời đi.
Hơi lạnh khiến người ta khó thở dần tiêu tán.
Thật lâu sau…
"Bác Hàn Á, vì sao bác phải đồng ý với ông ta? Cháu đã gặp người hướng dẫn của Cambridge, làm sao có thể nói không đi là không đi? Đây là cơ hội khó được mà." Mạch Khê thật sự không hiểu hành động của ông, làm sao có thể như vậy?
"Tiểu thư Mạch Khê, Havard là trường học người người đều hướng tới, học ở đó tốt hơn ở Anh mà."
Quản gia cười nhẹ nhàng, an ủi cô nói: "Lại nói, Lôi tiên sinh cũng từng học ở Havard, các giáo sư nơi đó thậm chí cả hiệu trưởng cũng sẽ chiếu cố tiểu thư."
"Nhưng mà làm sao ba nuôi có thể như vậy? Ông ta cũng không hỏi qua ý kiến của con, thậm chí chuyện con được tuyển thẳng vào Cambridge cũng không biết? Còn người vừa đến kia nữa, rốt cục anh ta là ai, hình như bác Hàn Á rất sợ anh ta?"
Mạch Khê cực kỳ bất mãn cộng thêm tủi thân, cô thật sự không rõ vì sao một người cho tới bây giờ không lộ diện lại muốn can thiệp vào quyền quyết định và tự do của cô như vậy, đây hoàn toàn không phải thái độ quan tâm.
Phải kiềm chế! Kiềm chế một cách khó hiểu!