Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Tharntype the Series

🇻🇳MaRia1001999
15
Completed
--
NOT RATINGS
160k
Views
Synopsis
Type "Tao ghét gay" Tôi liên tục nói điều này với mọi người xung quanh, từ lúc tôi chỉ là thằng nhóc học cấp 2 cho đến tận bây giờ - khi tôi đã bước chân vào đại học. Gay là thứ duy nhất tôi ghét. Cực kì ghét!!! Tôi không hiểu nổi tại sao, những "người đó" cứ luôn tới tiếp cận tôi. Kể cả hiện tại, khi tôi đã bước qua nửa cái tuổi 18 rồi, nhưng tôi vẫn không thể tránh xa được bọn họ. Mẹ nó! Thậm chí ngay lúc này, ngay lúc chúng ta đang nói về nó, tôi vẫn bị tụi đó chọc giận đây. Có chuyện quỷ quái gì với đầu óc tụi nó vậy? Mấy người có bị gì không hả? Họ luôn thích sờ mó cánh tay của tôi... Mấy người không thể để cho tay của tôi được yên à? Tôi nên ngừng nói xấu tụi đó nếu không tôi sẽ bị coi là một chàng trai có trái tim hẹp hòi mất. Nhưng má nó! Tôi thật sự ghét bọn gay. Dĩ nhiên, tất cả bạn bè là gay của tôi đều biết rõ về điều này nên họ chẳng bao giờ tới gần tôi cả, hoặc tốt hơn hết là cứ giấu luôn giới tính của họ đi với tôi nếu không muốn bị tôi sút một phát bay xa. Tôi biết làm sao được đây? Chỉ đơn giản là tôi ghét thôi. Bây giờ tôi vào đại học rồi. Tôi đã năn nỉ bố tôi cho tôi tự thuê một căn hộ để tiện cho việc học. Cuộc sống của tôi sẽ tuyệt vời biết bao nếu tôi có thể tự mình chọn bạn cùng phòng. Và tôi còn có thể rủ rê vài cô gái về ngủ lại bất kì lúc nào tôi muốn. Mèng ơi! Đây chính là thiên đường rồi còn gì. Nhưng bố tôi đã nhanh chóng dập tắt mộng đẹp của tôi. Ông nói: "Con đúng là đứa công tử bột! Con nên vào sống trong kí túc xá của trường để học được cách sinh hoạt với mọi người xung quanh và làm quen được nhiều bạn mới đi. Không nên chỉ chơi với bạn bè cùng chuyên ngành. Phải kết giao... con hiểu không? Kết giao đó? Nếu như con có thể vượt qua năm nhất của mình ở kí túc xá, thì chúng ta có thể bàn bạc lại về vấn đề này vào năm sau." Đấy, buồn rầu quá mà. Bố yêu cầu tôi phải dọn vào sống trong kí túc xá ít nhất một năm. Vậy được thôi! Tôi sẽ nghe lời ông, tôi có thể xin ông cho dọn ra ngoài vào năm sau. Thế nhưng... Bạn cùng phòng của tôi sẽ là ai đây? Và hóa ra...
VIEW MORE

Chapter 1 - giới thiệu

"Tao ghét gay!"

Đó là những gì tôi luôn nói với bạn bè xung quanh, từ cấp 2 cho đến cấp 3, thậm chỉ cả khi vào đại học, nếu bất kì ai hỏi tôi ghét cái gì nhất, tôi sẽ trả lời mà không cần suy nghĩ "Tao ghét gay."

Hãy dừng lại nếu ai đó muốn mắng tôi, tôi không phân biệt giới tính. Ok, nó như nhau với bất kì giới tính nào "Miễn là đừng làm phiền tới tao."

Không hiểu tại sao trong nửa năm nay, kể từ khi bước qua tuổi 18, luôn có những người đồng tính thích quấy nhiễu cuộc sống của tôi. Shit, rất thực sự không ổn với tôi khi đối xử với "mấy người đó" như cách mà người thường vẫn làm. "Mấy người đó" uốn éo như không có xương sống, còn luôn muốn chạm vào tay tôi. Mịa, sao không tự chạm vào tay mình đi? Cứ muốn đụng vô tay tôi là sao?!

Khi ai đó nói về vấn đề này, kì thực nó rất phiền phức. Đừng để tôi nghe thấy ai nhắc về cái vấn đề chó má này nữa. Tôi không muốn bị chửi là kì thị, ích kỉ và nhát như thỏ đế nhưng mà ghét chính là ghét, tôi vô cùng ghét gay!

Vì vậy, mấy thằng bạn tôi khi biết điều đó, châm biếm rằng, nếu mày là gay, tốt nhất đừng có tới gần thằng Type, hoặc đơn giản nhất là đừng để nó biết, nếu không thì Type nó không những nguyền rủa mày đâu mà nó còn đánh và đá đít tất cả cùng nhau.

Nhưng chỉ đơn giản là tao ghét thôi! (Trách tôi được sao?)

Bây giờ tôi đã vào đại học, tôi đã xin ba tôi được chuyển ra ngoài trường, có lẽ cuộc sống của tôi sẽ thoải mái hơn. Tôi không cần chia phòng với người lạ, cũng có cơ hội mang bạn gái về phòng để vui vẻ. Chỉ nghĩ vậy, tôi đã mãn nguyện rồi. Nhưng giấc mơ đó tôi đành cam chịu bị dập tắt từ trong trứng nước, vì ba tôi bảo:

"Con trai thì nên sống ở kí túc xá trường, con cần biết cách sống hòa hợp với người khác. Đừng có đắm chìm vào thế giới của mình nữa, bước ra ngoài xã hội và giao tiếp nhiều hơn đi. Con có biết cách tương tác hòa hợp với người khác không? Thử đi rồi năm sau chúng ta nói chuyện."

Cuối cùng, ba tôi nói bằng bất cứ giá nào, Type, con cũng phải ở kí túc xá trường năm nay. Năm sau, tôi sẽ sống chết ôm đùi ba tôi xin thuê phòng ngoài kí túc xá trường. Đó là lí do tại sao tôi khó chịu.

Bạn cùng phòng của tôi như thế nào? Thực tế là...

"Type, ăn bánh miễn phí đi, đàn anh cho đó."

Má, sao có thể đẹp trai được vậy chứ?

Tôi muốn xoay người và nhìn chàng trai đang ��i ngang qua cái bàn, người mà ở chung phòng với tôi trong một năm, đẹp từ trên xuống dưới. Bạn có hiểu ý tôi không? Cậu ta có hào quang của người đứng đầu và có trái tim hào phóng của một anh chàng đẹp trai.

Ở chung phòng với cái loại chàng trai mà cái sự đẹp trai của cậu ta làm tôi muốn choáng váng.

OK, tôi nghĩ tôi nên giải thích về vẻ ngoài phi lý của cậu ta.

Tharn, một học sinh của khoa Âm nhạc và Nghệ thuật, học âm nhạc ở đây. Cậu ta vô cùng cao, dù tôi cũng cao gần 1m8. Hình thể của cậu ta giống như một tay chơi trống chính (cậu ấy không biết vì nghĩ người chơi trống sẽ có múi, và cậu ấy có múi). Cậu ta trông rất tuyệt mĩ và có hình trạng sạch sẽ. Vẻ ngoài của cậu ta đủ cho tôi thấy cậu ta hẳn là con lai. Cái mũi cao thẳng như cái cầu tưởng chừng có thể đâm thủng mắt tôi và cậu ta thậm chí còn trắng hơn cả tôi.

Ừ, tôi không thừa nhận là tinh thần tôi sụp đổ như thế nào đâu.

Mặt khác, tôi an tâm hơn phần nào. Cậu ta rất được yêu thích bởi đám con gái, và cậu ta thu hút như vậy, đồng nghĩa là cậu ta không phải gay, vậy thì tôi không phải lo cho cái mông tôi rồi.

Tôi sống năm nay rồi, hurayy!!

Trước khi cậu ta quay sang treo đồng phục lên móc treo và mặc lên cái áo khác, tôi đã nghĩ về cái túi to đầy snack ở giữa cái bàn kiểu Nhật kia. Ok cậu ta trông rất ổn, nhưng một thứ tôi luôn ghét đó là những người quá hào phóng.

Tharn rất đẹp trai nhưng không kiêu ngạo. Cậu ta chỉ vừa chuyển tới được 4 ngày, cậu ta thường chia sẻ snack với tôi. Chẳng hạn như hôm qua, cơ bản là tôi chỉ lê chân bước trở lại từ hoạt động chào mừng tân sinh viên mới c���a các giảng viên, tôi quá mệt và lười kiếm gì đó để bỏ bụng, thế là cậu ta đi mua thức ăn và chia cho tôi.

Cậu ta rất yên tĩnh, những việc cậu ta thường làm là đeo tai nghe và nằm nhắm mắt tĩnh lặng trên giường. Cậu ta không gây ra tiếng động nào. Do đó, sau khi sống với người bạn cùng phòng này, tôi cảm thấy rất thoải mái.

"Tiếc ghê nhưng mà tao ngán rồi, tao đã ăn nó trong mấy ngày liền rồi. Tao xin lỗi nhé."

Tôi nói, quay sang lấy bộ đồ tính thay rồi chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe cậu ta cười.

"Tao không thể ăn hết tất cả chỗ này đâu. Gíup tao ăn một ít đi." Thực tế là cậu ta chỉ đổi cách gọi trang trọng từ Naai sang Rao thường dùng giữa bạn bè cho thấy cậu ta đã nói chuyện với tôi đã cởi mở hơn.

"Hahaha, mày có nhiều gái theo chân thật đấy." Tôi đùa, cảm thấy dường như tôi chưa biết nhiều về cậu ta lắm. Sau khi thay bộ quần áo, tôi quay lại và thấy cậu ta nhìn tôi chằm chằm nhưng ngay sau khi tôi bắt gặp ánh mắt cậu ta, cậu ta liền vớ lấy cái cặp rồi đi.

"Tao có tiết."

Sao cậu ta nhìn tôi kì quái thế? Ừ thì Techno thường nói mỗi khi tôi thấy ai hành động kì lạ, ý nghĩ ghét gay chó chết lại làm tôi tưởng tượng rồi suy nghĩ linh tinh.

Tôi nghĩ nghĩ, chợt nhớ mình cũng có tiết, vội vàng lấy cặp rồi đi đến lớp.

Chúa sẽ không ghét tôi đến độ để tôi ở với một thằng gay* trong một năm đâu.

Đương nhiên đó chỉ là ý nghĩ của Type, cậu ấy không hề biết rằng Chúa sẽ không theo lời cậu.

*Từ gốc ở đây là "fags", dùng để gọi người đồng tính một cách kì thị.

"Ôi, nay tới sớm thế."

"Ở kí túc chả có gì làm."

"Mày buồn chán vì không có em trai nào cho mày chơi, nói đại đi."

Tharn chỉ có thể thở dài, nhìn thằng bạn tốt của mình nhào tới, đặt tay lên vai mình rồi móc cổ mình đi tới căn tin phía trước để kiếm thứ gì bỏ bụng cho bữa sáng. Thằng bạn xấu tính nhưng vô cùng thân với tôi, Lhong, người mà tôi đã ẩu đả từ hồi cấp ba, và nó cũng đấu tranh chung một vấn đề với tôi, người mà không biết khi nào tôi nghỉ chơi được.

"Hey, mày thành thật với tao coi, sao tự nhiên lại muốn ở kí túc xá? Tao nhớ mày đâu có thích sống ở kí túc xá? Hay tại vì kí túc xá nó gần?"

"Ờ. Tao lười. Nó gần nên buồn ngủ thì chạy về nhanh." Tôi nói trong khi đặt cái cặp xuống cái ghế kế bên "Ngoài ra thì tao thấy bạn cũng phòng cũng ổn."

"Cái th���ng từ khoa thể thao á hả?"

"Ờ." Tôi chỉ nói thế, sau đó để Lhong ở đó, chạy đến chỗ lấy món ăn sáng như thường lệ và chờ đợi. Tôi đứng đó, im lặng chơi điện thoại và nghĩ về bạn cùng phòng.

Đầu tiên, tôi không nghĩ ở kí túc trường là một ý hay. Thẳng thắn mà nói, sạch sẽ chính là vợ tôi, tôi yêu sự sạch sẽ. Tôi có thể chịu đựng mọi thứ trừ những thứ dơ. Như tôi đã nói với thằng bạn là tôi rất lười chạy tới chạy lui giữa trường và nơi ở, vì vậy nên tôi quyết định ở kí túc trường để có nhiều thời gian luyện tập hơn.

Tôi đã từng nói tôi bắt đầu học trống từ cấp 3 và muốn học sâu hơn khi vào đại học chưa nhỉ? Ở kí túc thì gần với mấy tòa nhà chính, vậy thì tôi sẽ có nhiều thời gian tập hơn. Mà kí túc thì cũng khá sạch sẽ. Như đ�� nói, tôi hoàn toàn hài lòng với bạn chung phòng của mình.

Đầu tiên tôi biết cậu ấy học khoa thể thao, theo quan sát của tôi, dù không chắc nhưng cậu ta cũng ok. Điều tôi thích nhất ở cậu ấy là dù cậu ấy có mệt đến đâu, mỗi khi quay về kí túc, việc đầu tiên là cậu ấy sẽ tắm trước khi làm những việc khác.

Điều mà tôi không thể phủ nhận là...cậu ấy rất là đẹp trai.

Da Type không trắng như làn da lai Tây của tôi, nhưng nó rất dễ nhìn. Và điểm nổi bật nhất của cậu ấy chắc là đôi mắt, cậu ấy bảo cậu ấy đến từ phương Nam, nhưng không phải từ phần lớn phía Nam của Thái Lan, cậu ấy giống như đến từ Surat Thani, mắt của cậu ấy nhìn rất sống động. Còn chưa nhắc đến lông mi của cậu ấy, nó còn dài và cong hơn của con gái. Với thể hình của một vận động viên, th��n hình cậu ấy nhìn rất vừa mắt.

Bởi vì...

"Oh Tharn, ngày nào mày cũng ăn cố định một tiệm." Khi tôi xếp hàng, tôi thấy đàn anh và đám đàn em của anh ta cười nói, lời nói của tôi nghẹn trong cổ họng, và người mảnh khảnh đó là đàn anh với túi guitar trên vai.

Phải, người đó là bạn trai cũ của tôi.

"Ừ." Tôi thật thà trả lời rồi tiếp tục nhìn xuống điện thoại. Tôi không muốn nói nhiều từ khi tôi với người này chia tay. Tôi mua xong đồ thì quay về chỗ ngồi. Lhong vẫn đang liếc nhìn bạn trai cũ của tôi.

"Bạn trai mày muốn trả tiền cho mày, hình như muốn quay lại."

"Xàm xí." Tôi ngồi xuống, trả lời một cách cộc lốc. Nó cười, bắt đầu chỉ trích tôi.

"Tao chán phải nhắc mày là mày nên cẩn thận hộ tao cái. Mấy thằng bạn trai cũ của mày thích ghen ghét lẫn nhau lắm, một ngày đẹp trời nào mà tụi nó vì mày ẩu đả thì tao cũng không ngạc nhiên đâu. Như bạn cùng phòng mày kìa, ở với mày mỗi ngày luôn, coi chừng mấy thằng bạn trai cũ của mày xé xác cậu ta ra."

"Cậu ấy không có vấn đề gì cả."

"Hum." Nó nói nhỏ, tôi nhìn lên nó.

"Cậu ta là trai thẳng."

Phải, tôi thừa nhận, tôi là gay.

Thằng bạn tôi đột ngột im lặng xong phá lên cười "Nhưng không phải là Tharn tài năng không thể đảm nhận cả một chàng trai thẳng đó chứ?"

"...." Tôi thở dài thườn thượt, bởi vì chung phòng ở trai thẳng, sẽ gặp hàng tá rắc rối, nhưng quan trọng nhất, còn có thể bị đập nhừ tử.

Nhưng điều tồi nhất là tôi có thể bẻ cong một chàng trai thẳng.

Tôi không muốn chuyện đó xảy ra đâu.

"Mày biết tao éo bao giờ chơi trai thẳng." tôi nhún vai, sau đó tiếp tục ăn.

Thằng bạn ngẩng đầu, nói.

"Tao nghe nói bạn cùng phòng mày ghét gay."

Tôi hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu.

Tôi hành xử vô cùng bình thường, tôi chưa bao giờ bộc lộ quá nhiều mình là gay, tôi thề là tôi không bao giờ dính dáng tới trai thẳng.

Vì thế, tôi chắc chắn rằng không gây phiền toái với Type.

"Miễn là cậu ấy không biết thì chẳng sao cả."

Tôi nói thế và tỏ ra chẳng có gì cả. Tôi buộc bản thân phải tập trung vào âm nhạc trong đầu mình, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng nếu có chuyện gì xảy ra thì sao. Tôi có thể kìm chế bản thân được, nhưng ai biết được nhỡ đâu tôi có thể làm gì? Tôi không muốn làm mọi thứ phức tạp hơn.

Mặc dù tôi không chắc, một chàng trai ghét gay lại ở cùng kí túc x�� với một tên gay, chuyện gì sẽ xảy ra?