Chereads / Tharntype the Series / Chapter 8 - chương 7

Chapter 8 - chương 7

***Chào mọi người, ngày đầu tuần vui vẻ, hôm nay toi quá đỉnh, bận rộn nhưng vẫn hoàn thành một chương trong chưa tới nửa ngày, cuối ngày còn bị gãy kính nữa cơ nhưng may vẫn up truyện được 🤦🏻‍♀️***

Mọi thứ càng lúc càng tuyệt vời hơn.

Sau cuộc hẹn hò, Type tách khỏi cô gái nhỏ nhắn dễ thương kia. Khỏi phải nói cũng biết tâm trạng cậu đang phấn khởi thế nào.

Sau khi trò chuyện được vài ngày, Type chắc mẩm cậu rất hứng thú với cô gái dễ thương xinh đẹp này, phía bên kia cũng dành 100% nhiệt tình cho cậu. Mỗi khi cậu gửi tin nhắn Line nói xin chào, phía bên kia có thể trả lời trong vài giây, thậm chí dù lúc đó có muộn cỡ nào, ngay khi cậu thức dậy, có rất nhiều tin nhắn Line gửi tới, rồi mỗi ngày trước khi đi ngủ, cũng có nhiều Line gửi đến đến nỗi cậu không nh��n lại kịp.

Cậu biết... Đây là thời điểm thích hợp để cả hai tìm hiểu nhau.

Cái loại cảm giác mới mẻ thích thú này không phải Type chưa từng trải qua, nhưng trong mối quan hệ lúc trước, cậu luôn là người chủ động. Khi gặp một người khác biệt về tính cách nhưng như nam châm trái dấu có thể thu hút lẫn nhau, cậu muốn mối quan hệ này sẽ tiến xa trong tương lai. Vì vậy, hôm nay cậu hẹn bên kia đi ăn, bên kia rất vui vẻ mà đồng ý tắp lự.

Vậy nên Type đã đến trường của cô ấy để tìm cô ấy, ăn tối cùng nhau sau đó mới chịu tách nhau ra. Bây giờ cậu đang trên đường trở về ký túc xá, vừa đi vừa huýt sáo với tâm trạng như trên mây.

Khi tiếng thông báo tin nhắn vang lên, Type ngay lập tức rút điện thoại di động ra nhìn.

... Cậu đã đến ký túc xá chưa?

Tin nhắn ngắn gọn nhưng đ��y sự quan tâm, cho thấy tính cách tinh tế của cô gái. Type không nhịn được cười cười.

... Đã đến rồi...

...Ừm, mình lo lắng cho cậu nên mới nhắn hỏi.

"Haha, cô ấy lo lắng cho mình... Lo lắng-mình-không-có-chủ-đề-để-nhắn-tin-trước." Type dừng lại một chút rồi cắm cúi trả lời tin nhắn trước khi đi lên cầu thang. Cô gái dễ thương lập tức trả lời.

... Mình không thể lo lắng cho cậu, phải không? Vậy sau này mình không lo nữa.

Sau đó, cô ấy gửi một biểu tượng cảm xúc mèo giận dữ để bày tỏ cô ấy đang tức giận, Type mỉm cười vui vẻ hơn, đôi mắt của cậu dán lên gói nhãn dán trên màn hình.

Phải nên như vậy chứ, đúng không? Nói chuyện với con gái đem lại cảm giác tốt nhất. Trái tim giống như một con mèo cào cào, mềm mại ngứa ngáy, một cảm giác không thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào khác.

Trong khi suy nghĩ về điều đó, Type dỗ dành cô ấy đồng thời gửi ba biểu tượng cảm xúc liên tiếp. Cậu cất đôi chân dài bước vào phòng kí túc. Một tay vẫn cầm điện thoại di động, tay kia đẩy mở cánh cửa ký túc xá. Mắt cậu vẫn dán vào điện thoại di động. Bóng tối trước mặt khiến Type hơi ngạc nhiên, nhún vai, đưa tay chạm vào công tắc.

Tách.

"Hahahaha, tuyệt, dỗ dành cô ấy thôi, nhìn cái má phồng phồng, giống như một con cá vàng vậy." Khi Type nhìn thấy tin nhắn được bên kia gửi đến, cậu cười lớn, cô gái dễ thương trong bức ảnh phồng má và giữ cái đầu như sắp xì khói. Type không biết nên khen cô ấy đáng yêu hay vui tính. Cậu thích ý nhìn qua lại gói biểu cảm, tập trung vào việc chọn biểu cảm phù hợp để trả lời.

Do vậy, sau khi mở cửa quá lâu, cậu vẫn đứng trước cửa nhìn vào di động, nhưng cậu không ngẩng đầu lên.

Vì thế...

"Mày lừa dối, phắc!!!" Khi cậu ngước lên sau, tim cậu suýt ngừng đập. Cậu thấy Tharn đang ngồi trên giường với đôi chân buông thõng chạm sàn, hai tay để trên đầu gối, cậu ta như thế làm tim của Type như chạy marathon trong lồng ngực, nó còn bắt đầu có chút như bị bóp nghẹt.

Type không biết chuyện gì đã xảy ra.

"Chết tiệt, thằng Tharn!! Mày điên hả. Mày không bật đèn dọa tao xém đứng tim chết đấy." Type hít một hơi dài, quay ra đóng cửa, đặt cái túi lên giường, một tay vẫn cầm điện thoại di động, nhưng cậu không thấy nắm tay cuộn chặt của người trên giường, cậu ta có vẻ rất tức giận.

"Mày đã đi đâu?"

"Đi ăn tối với bạn." Type trả lời ngắn gọn, đá đôi tất trên chân, xoay người ngã xuống giường, hai tay vẫn cầm điện thoại, nhìn tin nhắn trên màn hình.

"Bạn bè kiểu đếu gì."

"Mày không phải can dự vào chuyện của tao." Type hững hờ trả lời, cậu không có thời gian để nói thêm, vì cô gái dễ thương đang chơi trò ca ngợi cậu, cậu sẽ gửi tin nhắn trả lời cô ấy rằng cô ấy cứ trêu chọc cậu hoài. Nhưng cậu vẫn có chút thắc mắc về việc Tharn hôm nay đột nhiên nói nhiều hơn bình thường.

"Là một đứa con gái đúng không?"

Làm sao cậu ta biết được?

Type kinh ngạc, không trả lời câu hỏi của cậu ta, quay sang nhìn người trên giường phía đối diện, chỉ thấy Tharn đang trong trạng thái hơi bất thường.

Mỗi khi chỉ có riêng hai người trong phòng, dù trước đó cậu ta luôn yên lặng với khuôn mặt trầm trọng, nhưng d��o này cậu ta cũng cười nhiều hơn, bây giờ khuôn mặt cậu ta lại căng thẳng, đôi mắt sáng màu trở nên gay gắt, lông mày nhíu chặt, Type thậm chí có thể nghe tiếng cậu ta nghiến răng. Tất cả các hành động đã cho Type biết một điều: Tối nay cậu ta thật sự rất khác thường.

"Không phải chuyện của mày."

Giống như thả một quả bom sắp nổ vào một vũng nước êm đềm. Tharn nhìn cậu, đôi mắt cậu ta lạnh đến cực điểm, giọng cậu ta trầm trầm âm u.

"Tao không muốn nói lại lần hai. Bây giờ mày đang dây dưa với một đứa con gái đúng không?"

"Mày hét cái chó gì vậy thằng Tharn?" Type nheo mắt. Cậu hơi tức giận, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Tuy nhiên, Tharn hoàn toàn phát cáu vì lời nói này của cậu, đôi mắt cậu ta ngập tràn sự thất vọng

"Type, mày đã đi đâu? Với ai?"

Mặc dù rất giận, Tharn vẫn cố giữ bình tĩnh. Cậu ta tiếp tục hỏi. Type cay mày. Cậu cảm thấy giọng điệu của Tharn như đang can thiệp vào quyền riêng tư của cậu vậy. Cậu đột nhiên bật dậy khỏi giường, bước đến chỗ Tharn, người trong mắt đầy sự lạnh lùng cứng rắn.

Cậu hạ giọng.

"Mày không phải ba tao!" Mặc dù đó chỉ là một câu ngắn gọn, nhưng hàm ý cảnh cáo trong đó rất nặng nề. Mày chỉ là bạn cùng phòng của tao. Mày không có quyền trói buộc tao, còn tao không có lí do gì trả lời câu hỏi của mày!

"Bất kể tao đi đâu hay với ai, đó không phải chuyện của mày."

"..."

Tharn hít một hơi thật sâu lần nữa. Nắm tay siết chặt của hắn không thoải mái chút nào. Nhưng thay vì buông lõng, nắm tay siết càng lúc càng chặt cho đến khi tay cảm thấy đau, chỉ có nỗi đau mới có thể khiến hắn lấy lại được lí trí. Nhưng Type không cho hắn có cơ hội lấy lại lí trí.

"Tao chỉ hỏi thôi, mày không thể trả lời tao à?"

"Tao không thích cái giọng đó. Tao không thích cách mày hỏi tao như vậy, tao không thích mày tra khảo chuyện riêng của tao. Tao chưa bao giờ hỏi mày đã đi đâu, đi với ai, mày lấy đâu cái quyền hỏi tao?!!" Giọng nói của Type càng lúc càng to hơn, khiến Tharn, người đang cố gắng bình tĩnh lại, không thể tiếp tục chịu đựng.

"Mày không nói với tao vì mày đi với một đứa con gái, đúng không?"

Type dừng lại, nhìn Tharn đang rất vô lí hồi lâu.

"Mày đã ở ngoài đó với một đứa con gái, đúng không?!!"

Thằng Tharn, Type cắn răng, nhìn cậu ta với khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt giận dữ. Đối mặt với câu hỏi của Tharn, Type không thể thừa nhận cậu sai, ngay cả khi có một giọng nói sâu thẳm trong lòng nói với cậu: Dừng lại đi.

Đừng cãi nhau với cậu ta, đừng cãi nhau với cậu ta, đừng làm mọi thứ trở nên nghiêm trọng hơn.

Tuy nhiên, đó chỉ là một giọng nói yếu ớt trong sâu thẳm trái tim cậu. Nó không đủ để thuyết phục Type, người không bao giờ chịu nhận thua. Những lời nói của Tharn làm cậu nổi giận.

Thẳng thừng.

"Chuyện riêng của tao, tao muốn như thế nào, đi với ai thì kệ tao?!!!" Type đẩy mạnh Tharn, khiến cậu ta lảo đảo lùi lại sau vài bước. Khuôn mặt cậu ta không có biểu cảm gì ngoài vẻ lạnh lùng, nhưng câu tiếp theo khiến Type tức giận hơn.

"Nhưng tao là chồng mày."

Bốp!

Type đấm vào mặt cậu ta, khiến Tharn quay sang một bên, Type gần như gầm lên.

"Mày con mẹ nó đếch phải chồng tao!!!"

Bang.

Tharn quay lại nhìn cậu, đôi mắt cậu ta như lóe lên.

"Mày không cần phải nhìn tao như vậy. Nhớ cho kĩ cú đấm này. Tao và mày đã thỏa thuận trước đây là tao chỉ là bạn tình trên giường của mày! Vì vậy, cho dù tao đang tán tỉnh hay tao muốn theo đuổi ai, mày không có quyền can thiệp vào, mày nghe rõ chưa!!!!" Type hét vào mặt Tharn, không quên chốt câu cuối.

"Tao không phải đồ vật của mày."

"Vậy mày có thể ngủ với bất kì ai, phải không?" Tharn yếu ớt hỏi, trong giọng điệu có phần ghen tuông, Type nhanh chóng trả lời.

"Phải! Tao ngủ với ai cũng chẳng phải việc của mày."

Rắc.

Type rõ ràng đã thấy Tharn siết chặt nắm tay của cậu ta, có lẽ sắp sửa trả lại cậu một đấm, nhưng cuối cùng cậu ta chỉ đưa tay lên, xoa mạnh m��t. Ban đầu vì tức giận, khuôn mặt đỏ âu và đôi mắt đầy tàn bạo, nhưng giờ đây dần dần trở nên vô hồn, khuôn mặt dần bình tĩnh lại, chỉ có đôi mắt dần bị lấp đầy bởi sự thất vọng.

"Vậy tao cũng có thể ngủ với bất cứ ai, đúng không?"

Khi Tharn nói hắn muốn ngủ với người khác, nỗi đau trong lòng hắn không phải đã biến mất, nhưng cuối cùng hắn che đậy nỗi đau trong tim bằng sự thờ ơ.

"Ờ, mày muốn ngủ với ai là việc của mày."

"..."

Tharn không thể nói gì, một lúc sau, trong sự bình tĩnh, hắn bình thản nói.

"Mày từng nói tao là một thằng phóng đãng, nhưng bây giờ mày bảo tao cứ thoải mái đi ngủ với người khác."

Type cũng nhớ cậu đã nói điều này. Cậu từng nghĩ gay toàn là những người dâm dật, nhưng sau đó cậu đã thấy Tharn hoàn toàn không phải như vậy. Cậu không nói nên lời một lúc lâu, những lời tiếp theo của Tharn lại làm cậu tức đến xì khói.

"Và mày... Mày muốn trở thành một thằng điếm, đúng không?"

Thật chói tai.

"Mày!" Type nắm lấy cổ áo cậu ta, tức giận đến mức cậu chỉ muốn giết cậu ta, nhưng đôi mắt của Tharn ngăn cậu lại.

Không chế giễu, không khinh miệt, đôi mắt đầy nỗi đau.

"Mày nói tao muốn ngủ với ai thì ngủ, nhưng tao không muốn như vậy..." Tharn đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cậu. Đôi mắt sáng màu của cậu ta phản chiếu biểu cảm tức giận của Type, cậu ta nói điều gì đó gần như với giọng nói nghẹn ngào.

"... Bởi vì mày là người duy nhất"

"..."

"Tao đã có mày rồi. Tại sao tao có thể đi ngủ với người khác? Bây giờ tao đang bị làm sao vậy...?"

Tharn nghẹn ngào, sức mạnh trên tay cậu ta tăng lên, cậu ta giữ chặt tay cậu khiến Type cảm thấy đau nhức, nhưng cậu không thể nói bất cứ điều gì để chửi mắng cậu ta, như thể những lời đó bị kẹt trong cổ họng, Tharn với khuôn mặt đầy thất vọng tiếp tục nói.

"Tao ghen."

Huỵch.

Cốp!!!

Ngay khi giọng nói rơi vào tai cậu, Type thô bạo đẩy cậu ta ra. Tharn ngã xuống giường, khuỷu tay đập vào tường phía sau tạo ra một tiếng động lớn. Type không biết nên tiến tới xem cậu ta có bị sao hay nên chửi cho cậu ta một trận.

Khi nghe Tharn nói rằng cậu ta ghen, trái tim cậu như muốn nổ tung.

Cậu ta có quyền gì mà ghen? Cả hai không phải là người yêu. Cả hai lúc trước cũng đã đồng ý thỏa thuận. Vậy, cậu là gì là quyền của cậu. Cậu không sai!

Type nói to.

"Nếu mày nói như v��y một lần nữa, sau này đừng hòng ngủ với tao."

Rầm rầm rầm.

"Aizz, hai đứa bây đang làm gì vậy? Tụi bây ồn quá rồi đấy!" Lúc này, sinh viên phòng bên cạnh gõ vào tường la í ới.

Cuộc cãi vã của cả hai ầm ĩ đến mức làm phiền cả những người sống bên cạnh. Cả hai lặng lẽ nhìn nhau, không ai nói gì.

Khi Tharn đứng dậy kéo cậu lại, Type lạnh lùng nói.

"Tao đã nói với mày tao không gay, tao thích con gái. Nếu mày không chịu được tao như thế, thì mối quan hệ này kết thúc tại đây!"

Cộc cộc cộc.

"Thằng Tharn, thằng Type, tụi bây ra đây nói chuyện với tao. Hai thằng tụi bây một ngày đánh chửi nhau mấy lần mới chịu hả? "Lần này, không phải là âm thanh phát ra từ phía bên kia bức tường. Người bên cạnh không thể chịu đựng được nữa. Người đó trực tiếp đập cửa. Type xoay người, bỏ điện thoại di động vào túi, lấy gối và chăn, rồi đi ra cửa.

Két.

"Hey, hai thằng bây yên lặng chút thì chết à? Tao đang tập trung học!"

Type lờ đi đàn anh trước cửa, lướt qua vai đàn anh, đi thẳng rồi nói.

"Anh Klui, tối nay em xin phép ngủ ké." Rồi cậu bước vào phòng bên cạnh. Cánh cửa ký túc xá rộng mở. Đàn anh trưởng khoa đứng ở cửa, nhìn Tharn bên trong phòng. Cậu ta nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, dường như cố làm dịu đi tâm trạng. Đàn anh khẽ hỏi.

"Chuyện gì đã xảy ra với hai đứa vậy. Ah, thôi chuyện của bây tao sẽ không hỏi." Khi thấy biểu cảm của Tharn, đàn anh lập tức ngậm miệng lại, vội vã trở về phòng, để Tharn gầm lên trong phòng,

"Chết tiệt!"

Lúc này, Type đã thả chăn xuống, ném chiếc gối lên chăn, nằm xuống nhắm mắt lại, khuôn mặt vẫn còn cáu kỉnh vì cuộc cãi lộn ban nãy, đàn anh không dám hỏi gì, chỉ nói nhỏ nhẹ.

"Nếu mày không muốn nói thì tao không hỏi, nhưng mày vẫn phải tiếp tục làm bạn cùng phòng với nó thôi." Type không trả lời đàn anh, ngay cả khi tiếng báo tin nhắn của Line tiếp tục vang lên.

Cậu không ngủ cả đêm, chỉ nằm xuống, mắt nhắm nghiền. Type muốn trút hết bực dọc, sắp xếp tất cả chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này. Tuy nhiên, lời nói của Tharn và đôi mắt thất vọng của cậu ta cứ mãi ghim chặt trong tâm trí cậu. Dù vậy nhưng Type cảm thấy mình chả làm gì sai cả. Cậu đã nói rõ ràng đó chỉ là mối quan hệ bạn tình trước khi mọi chuyện bắt đầu. Cậu muốn theo đuổi ai là việc của cậu, càng không có liên quan tới cậu ta.

Con trai nên hẹn hò ghép đôi với con gái. Chẳng lẽ cậu ta nghĩ cậu sẽ ngủ với cậu ta cả đời chắc? Một ngày nào đó cậu cũng sẽ tìm được một người bạn gái hợp với cậu.

Khoảng năm giờ sáng, khi cánh cửa kí túc lần nữa mở ra, Type đột nhiên ngồi dậy, nhẹ nhàng cuộn chăn gối trở về phòng, trống vắng... Tharn vừa đi ra ngoài.

Tuy nhiên, cậu không nghĩ nhiều về điều đó. Cậu tắm rửa chuẩn bị tới lớp.

"Tao có chuyện muốn thành thực thú nhận."

Techno, người ngồi cạnh cậu, mở miệng nói, Type quay lại nhìn cậu ấy, Techno ngồi cạnh cậu ấy rầu rĩ như một đứa con nít chờ bị ba mẹ mắng.

"Hôm nay mày nhìn rất nghiêm trọng."

"Là nó?" Type trả lời.

Techno nắm chặt tay che chắn trên đầu.

"Tao đã nói với Tharn gần đây mày và Fai đang hẹn hò. Tao không có cố ý nói ra đâu. Hôm qua khi tao đến phòng tập để tìm nó, tao lỡ nói hớ. Tao nói dạo này mày dại gái vãi chó. Tao thật sự không cố ý muốn nói với nó đâu, tao làm sao có gan mong tụi bây sẽ cãi nhau vì chuyện này, đúng không? Tao sai rồi. Tao huênh hoang khoác lác. Cái miệng chó chết của tao lúc nào cũng nhanh nhảu đoản..." Techno thành thật phê bình bản thân, Type dần dần nổi giận.

Giận bởi vì vì cậu ấy mà Tharn cãi nhau một trận long trời lở đất với cậu, nhưng ... tức giận chỉ thoáng qua trong một khoảnh khắc.

"Tao xin lỗi." Type bình tĩnh nói.

"Hở?" Techno ngẩng đầu lên, trố mắt nhìn cậu.

"Tao không có gì với cậu ta cả. Đó là tự do của tao nếu tao muốn hẹn hò với ai. Cậu ta còn không biết cậu ta có đúng hay không khi quản tao. Đừng nhìn tao như thể tao là thằng đi ăn cắp thức ăn vậy."

"Nhưng hôm qua thằng Tharn có vẻ tức giận."

"Vậy thì sao? Cậu ta giận thì kệ cậu ta!" Type nhấn mạnh, Techno phải im lặng thở dài.

"Chậc, cũng đúng. Tao thấy nó thích mày, nhưng tao không biết mày có thích nó không. Mặc dù vậy, Tharn biết đó không phải là chuyện nó có thể xen vào, ok thôi, nhưng điều đó có thể làm tổn thương nó." Techno đang thực sự nghĩ về cả hai. Thành thật mà nói, Tharn đã thôi suy nghĩ, tốt hơn là xem Type thay đổi bạn gái của cậu hay không.

Nhưng ... Những lời này khiến Type cảm thấy rất đau.

Cậu biết những gì đang làm tổn thương đến trái tim cậu ta!

Type tự chửi bản thân. Cậu không trả lời những lời này của thằng bạn mình. Cậu quay đi rồi nhìn chỗ khác. Rồi cậu nhớ lại Tharn nói cậu ta không có ai khác ngoài cậu.

Đại loại nh�� vậy.

"Thằng Tharn, bạn tốt của tao a ~ "

"..."

"Chà, thế nào rồi man?"

Tharn rời khỏi kí túc vào sáng sớm. Thằng bạn của hắn nhảy tót lên từ phía sau choàng tay qua cổ hắn, gần như muốn siết cổ hắn luôn vậy. Tharn không tránh né. Thằng bạn thấy phản ứng của Tharn thật nhàm chán. Thằng bạn quay sang rồi ngồi xuống.

"Không có gì."

"Nhưng hình như thiệt ra thì mày đang nghĩ gì đó trong đầu. Mặc dù lúc nào mày cũng im lặng, nhưng đây là lần đầu tiên mày im lặng mà không có tí ti cảm xúc nào luôn. Coi chừng người ta tưởng mày là pho tượng mang lộn đi đấy..." trò đùa nhạt nhẽo này không vui tí nào.

"..."

Thằng bạn thích trêu chọc Tharn từ từ im lặng, vì Tharn luôn ít đáp lại trò đùa của thằng bạn mình. Lần này, hắn không nói chuyện hoặc chí ít trả lời bạn mình với chút biểu hiện nào.

"Kể tao nghe xem có chuyện gì?" Tharn biết rằng thằng bạn hắn lo lắng cho hắn, nhưng hắn không thể kể cho thằng bạn hắn nghe đầu đuôi câu chuyện.

Type muốn chuyện đó chỉ là bí mật hai người biết, sau đó Tharn... ảo não đồng ý điều đó.

"Không có gì. Tao không ngủ cả đêm. Tối qua tao mê xem chương trình trực tiếp."

"Ồ, tao hiểu rồi." Thằng bạn bạn gật đầu với một nụ cười để thể hiện đã hiểu rồi.

"Sáng nay tao vừa bước tới cổng trường, có thằng bạn đã gọi cho tao nói giáo viên vừa cho nghỉ tiết sáng. Má một sự giải thoát quá vĩ đại . Nếu ký túc xá của tao ở gần đây. Tao sẽ tọt về kí túc liền luôn. Nhưng tao chưa ăn cái gì hết. Vậy nên tao đi kiếm chút đồ bỏ bụng đã..." Thằng bạn hắn nói xong, cậu ấy đứng dậy rồi đi tìm thứ gì đó để ăn.

Ting.

Điện thoại trong túi hắn reo lên. Tharn lấy nó ra, thấy rằng đó không phải ai khác gửi tin nhắn mà là Type.

Tharn thở dài trước khi hắn nhấn vào đọc nội dung tin. Cậu gửi tới một liên kết. Tharn do dự một lúc, nhưng hắn vẫn nhấp vào.

Màn hình bắt đầu tải tin nhắn, sau đó một vài từ lớn xuất hiện khiến hắn câm lặng.

Mười quy tắc làm bạn tình.

Tharn nhắm mắt, tay tiếp tục lăn xuống.

1. Đừng ghen, nhưng cả hai có thể quan tâm đến nhau.

2. Có thể làm với nhau, nhưng cả hai không phải là đồ vật của người kia.

3. Không có quyền muốn làm quá nhiều.

4. Mày có thể thay đổi vị trí của mình, nhưng nếu không thể, đừng không vui vẻ khi chia tay.

5. Đừng ngăn cản đối phương có bạn gái.

6. Nếu một trong hai người có crush, không được phép khóc lóc, điên cuồng chiến đấu cố gắng giữ bên kia lại. Mày nên cố gắng chấp nhận sự thật, sau đó thảo luận về việc nên tiếp tục làm bạn tình hay chấm dứt mối quan hệ.

7. Đừng quan tâm quá nhiều về nhau, vì đó chỉ là mối quan hệ bạn tình.

8. Không có giới hạn về số lượng bạn bè tình dục. Mày có thể có vô số bạn tình. Không có giới hạn về giới tính, tuổi tác và địa điểm. Tất nhiên, nếu mày không phiền khi bị AIDS.

9. Người yêu trước nhất, bạn tình thứ hai.

10. Bạn tình là bạn tình. Nên biết giới hạn của mình.

Tóm lại, có một người bạn tình không có nghĩa là lừa dối người yêu, nhưng nếu người yêu của cả hai biết điều đó, cả hai phải tách ra.

Tharn ngồi lặng lẽ, hiểu những gì Type nói.

Ting.

... Mục số 6 ...

Quy tắc rất dài. Tharn không nhìn lại, hắn biết quy tắc 6 nói gì, đó có lẽ là điều mà Type muốn hắn biết nhất.

Không cãi nhau. Nhận thức và chấp nhận sự thật.

Hắn... Không thể thực hiện mục nào trong mớ quy tắc ấy.

Tharn chỉ muốn đặt điện thoại di động trở lại trong túi, tin nhắn lại reo lên.

... Mày có muốn chia tay?

Tharn đang giữ chặt điện thoại di động, Type chỉ cho hắn hai lựa chọn.

Nếu hắn vẫn muốn giống như trước đây, hắn không thể có cảm xúc ngoài lề nào. Hắn chỉ có thể sử dụng chàng trai đó làm công cụ tình dục. Nếu hắn không thể làm điều đó... Chính là chia tay.

Bất kể hắn chọn gì, cũng thật đau lòng... Chỉ hắn.

Ầm.

"Tao đi đây. Chiều này tao không lên lớp đâu"

"A?" A!" Thằng bạn của hắn nhìn bóng lưng hắn biến mất trong tầm mắt, Tharn đi thẳng đến nơi chờ. Chỉ có một ý nghĩ trong đầu hắn bây giờ... Type không quan tâm đến hắn chút nào.

Chừng nào mối quan hệ này còn tiếp tục như vậy, nó sớm muộn gì cũng bị cắt đứt.

Đôi khi, mặc dù Tharn biết hắn muốn gì, hắn lại không bao giờ có thể đưa ra quyết định.

Nên kết thúc mối quan hệ trước khi cảm thấy đau lòng hơn, hay chỉ như thế này, tiếp tục chờ đợi ánh sáng hy vọng xuất hiện trở lại.

Đây là lần đầu tiên Tharn không muốn đưa ra quyết định.

Không biết có đúng không khi nói rằng Type đang hơi sợ?

Cậu hơi hoảng loạn khi cậu gửi đi tin nhắn LINE.

Không, cậu không sợ câu trả lời của Tharn. Cậu nói: "Dừng ở đây. Tao không sợ những gì mà tao và mày đã trải qua mà tao sợ mọi thứ sẽ kết thúc trong sự mập mờ thế này."

Cậu lo lắng cậu sẽ bị phủi sạch.

Cậu vẫn là một người khá ngần ngại khi nói ra lời chia tay.

Mặc dù Type luôn tự nhủ rằng lý do cậu ở bên cạnh Tharn tất cả là vì chuyện lên giường cùng nhau, cậu ta giúp cậu tìm hiểu một khái niệm mới lạ và cho cậu biết không chỉ có con trai và con gái cùng lên giường mới đạt được cực khoái.

Giữa hai đứa con trai có thể hưởng thụ được những thứ vui vẻ khác lạ, nhưng nó chỉ như thế thôi. Một ngày nào đó, khi cậu có người yêu, cậu ta thì tìm được một người có thể giải tỏa ham muốn, cả hai sẽ phải đi con đường riêng của mỗi người.

Bây giờ đã đến lúc đó, dạo gần đây tâm trạng Tharn cũng tệ, cậu muốn sử dụng nó như một cái cớ để nắm bắt cơ hội, xem nó như một lí do để chia tay, nhưng cậu không nghĩ bản thân sẽ do dự.

Phải, Thiwat không thực sự muốn chia tay với Tharn.

Cậu ta là gay đầu tiên cậu muốn gần gũi.

Cậu ta là người đầu tiên thừa nhận cậu là một chàng trai tốt.

Cậu ta là người đầu tiên làm cho cậu cảm thấy không phải tất cả gay đều ngu ngốc.

Cậu ta là gay đầu tiên và duy nhất sẵn lòng đối xử "chân thành".

Tharn là người đầu tiên tạo nên Type như bây giờ, điều quan trọng nhất là cậu ta là người đầu tiên khiến Type cảm thấy tốt khi làm vài việc mà gay làm.

Type tình nguyện như đứa con nít dính chặt Tharn. Khi cậu ăn cùng cậu ta, cậu đi dạo cùng cậu ta, cậu ta sẽ luôn đi cùng với cậu. Cậu ta là người duy nhất Type chịu ngủ chung giường.

Cậu có chút luyến tiếc mối quan hệ này.

Type tự nói với bản thân như vậy, nhưng những gì xảy ra đêm qua khiến cậu gạt đi nội tâm đang do dự, cậu mới không cần một chàng trai đến rồi ghen tuông với cậu.

Tharn đã quản quá rộng rồi. Cậu ta không tuân theo thỏa thuận mà còn coi cậu là đồ của cậu ta. Đây là điều khiến Type không thể chấp nhận làm hòa vì dù thế nào thì cậu luôn nghĩ bản thân mình chẳng thuộc về ai cả.

Vì những điều này mà Type trở lại ký túc xá tối hôm đó để có câu trả lời chắc chắn.

Type mở của vào phòng. Cậu nhìn quanh phòng, nhưng không thấy bóng dáng chàng trai con lai đâu. Cậu thở phào, không biết bản thân có thấy nhẹ nhõm không, có lẽ cậu cũng nhẹ nhõm phần nào.

"Mình có phải bị điên rồi không?" Type lắc đầu.

"Đúng không, mày bị điên nên mới đứng nói chuyện với cái cửa thế."

Lúc này, người mà cậu nghĩ không có ở đây đột nhiên nói một câu từ phía sau. Type quay lại, thấy Tharn chỉ mặc một chiếc quần sóoc, khăn tắm vắt ngang cổ, tóc vẫn còn nhỏ nước. Cậu ta vừa từ phòng tắm về. Type nhìn chằm chằm chàng trai con lai trước mặt.

Ý cậu ta là sao cơ?

Type tự hỏi, bởi vì thái độ của đối phương đang rất dễ chịu khiến cậu tự hỏi mình có mù hay không. Không có tức giận, ghen tuông hay bất cứ thứ gì trong đôi mắt màu hổ phách đang nhìn cậu. Đôi mắt đó tĩnh lặng như mặt nước...

"Mày tính đứng chặn cửa đến khi nào nữa?" Tharn hỏi, Type lập tức di chuyển đi chỗ khác. Cậu nhìn người bước vào phòng, cậu ta tới tủ treo khăn tắm. Sau đó, cậu ta ngồi trước cái bàn kiểu Nhật chất đống sách dày.

Type đóng cửa lại, đi theo cậu ta. Cậu nhìn cậu ta, chậm rãi nói.

"Tao cần câu trả lời."

Tharn ngước nhìn Type, mắt cả hai chạm nhau. Tharn mỉm cười.

"Đó là câu trả lời của tao." Tay của Tharn dang ra, cậu ta dường như muốn cậu nhìn xung quanh phòng. Type nhíu mày. Căn phòng khi cậu rời đi lúc buổi sáng với bây giờ không có gì khác nhau, mọi thứ vẫn như vậy, y đúc lúc sáng, cậu muốn hỏi ý là sao, nhưng suy nghĩ lóe qua trong đầu ngăn cậu lại.

Lúc trước và bây giờ không khác gì nhau.

"Mày muốn như vậy?" Bất chấp sự không chắc chắn của bản thân, Type khoanh tay hỏi, Tharn nhún vai, nhưng mắt cậu ta chỉ nhìn vào màn hình máy tính, tay kia vươn tới lấy cuốn sách, có lẽ cậu ta sắp làm bài tập. Đồng thời, cậu ta thản nhiên như thể đang bàn về thời tiết hôm nay thế nào vậy.

"Là vậy đấy. Mày tự hỏi bản thân xem. Đó chính xác là những gì tao muốn." Tharn lại ngẩng đầu lên.

"Khi tao muốn làm, khi đó tao sẽ trở thành bạn tình của mày."

Bình thản.

Type nghe xong, cậu ngây ngốc. Cậu ta xem chuyện ngủ với cậu như một việc trút bỏ ham muốn. Cậu nghĩ việc này có mặt tốt lẫn mặt xấu nhưng người mà từng nói lên giường chỉ là thỏa mãn, nó chẳng có nghĩa lí gì cũng là cậu. Hiện tại, đối phương như đang lặp lại những gì cậu từng nói.

Không sai, Type đã nói làm tình chỉ là một cách để giải tỏa ham muốn, nhưng đến lượt Tharn nói vậy, Type ngược lại không nghĩ điều đó đúng.

"Tao có thể làm với m��y khi mày muốn, việc hòa hợp như thế này dễ dàng hơn nhiều." Tharn nói. Sau đó cậu ta quay lại tiếp tục làm bài tập. Câu nói vừa rồi cho cậu biết mối quan hệ giữa cả hai bị giới hạn trên giường.

Cậu im lặng, cố gắng kiềm chế cơn giận không tên đột nhiên dâng lên trong lòng.

Cậu nổi giận với Tharn, nhưng... Cậu không biết tại sao. Type không biết đến cuối cùng là bản thân muốn gì ở Tharn.

Type không biết bản thân đang mong đợi gì. Cậu hi vọng rằng Tharn sẽ tức tối và vô lí như ngày hôm qua? Cậu không biết. Cậu chỉ biết câu nói vừa rồi làm cậu thất vọng.

"Hừm, tốt nhất là nghĩ vậy." Tất cả những gì cậu có thể nói ở thời điểm này chỉ là như vậy. Cậu nằm trên giường, nắm chặt nắm tay.

Tin nhắn LINE của Puifai được gửi tới từ tận tối qua mà cậu chưa xem, tin nhắn lại tràn tới, nội dung là hỏi chuyện có chuyện gì với cậu.

Tại sao cậu không trả lời tin nhắn, cậu tức giận cái gì? Sau đó, cậu bắt đầu hành xử như chẳng có gì xảy ra.

Tuy nhiên, cảm giác ngọt ngào lẫn mập mờ ban đầu không còn hấp dẫn cậu như trước.

"Type này...."

"..."

"Type. "

"..."

Ừm!

"A, Fai, cậu nói gì?"

Type không biết cậu thả đầu óc đi đâu nữa. Cái chạm nhẹ vào cánh tay khiến cậu rùng mình, lập tức bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng, cậu quay qua nhìn người ngồi bên cạnh đang nhìn cậu nhiệt tình trong khi vừa rồi cậu không tập trung và không nghe cô ấy nói gì.

"Cậu sao vậy, Type?"

"Không có gì."

Type trả lời cậu vẫn ok. Mặc dù cậu vẫn còn bối rối, Type không phải không thích Puifai. Cậu giận bản thân vì mình có cơ hội hẹn hò với một cô gái đáng yêu như vậy, nhưng cậu lại đi suy nghĩ mấy thứ nhảm nhí.

Sáng sớm hôm nay. Ngay khi tiếng chuông vang lên, Type, người vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau, vội đến trường của cô ấy để cải thiện mối quan hệ và bù đắp cho việc ngày hôm qua cậu gần như bốc hơi không vết tích. Hôm qua cậu không gọi, không trả lời tin nhắn LINE hay bắt máy. Cậu thậm chí còn tự biện minh là cậu vô tình làm mất điện thoại di động ở xó nào đó nhưng hôm nay đã tìm thấy.

Rồi Type mời cô ấy đi ăn tối với lí do xin lỗi, cái lí do đó chỉ là để hai người có nhiều hơn cơ hội gần gũi với nhau. Vì vậy, cả hai quyết định sẽ ăn tối cùng nhau trong quán ăn nhỏ cách không xa ký túc xá của Puifai.

Đàn ông được sinh ra là để nói dối, sinh ra là để nói những lời đường mật, Type biết chính mình cũng không phải ngoại lệ.

Cậu có thể thô lỗ với gay, nhưng cậu cũng có thể cực kỳ dịu dàng với một cô gái.

"Không có gì? Vậy thì mình đang nói về cái gì?

"Ờm.... Con mèo đằng sau ký túc xá?"

"Sai!"

"Bộ phim mới?"

"Cũng sai nốt."

"Cái đèn hỏng nhấp nháy trong hành lang kí túc?"

"Không phải."

Cô ấy đang nói về cái gì vậy?!

Mấy câu trả lời đoán mò của cậu khiến cô gái mỉm cười, rồi cô ấy không nhịn được cười lớn.

"Chúng ta đang nói về món tráng miệng dừa."

Ha? Sao nói về cái đó vậy trời?

Type tự hỏi mình, bởi vì cậu nhớ hình như cả hai không nói về chủ đề đó, điều đó có nghĩa là thân xác cậu ở đây với Puifai, nhưng hồn cậu phiêu du đi đâu đâu, cậu phân tâm trước cả khi cả hai bắt đầu nói về món tráng miệng. Puifai lại cười vì biểu cảm có phần nhục nhã của cậu.

"Này, cậu đang nghĩ về cô nào đấy?" Type nhíu mày, kí ức về người yêu cũ đột nhiên lướt qua, cô gái trước mặt cậu đang mỉm cười ngọt ngào, nhưng những gì cô ấy nói thể hiện rằng cô ấy không vui.

"Không, tại sao Puifai lại nghĩ như vậy?"

"Mình chỉ muốn hỏi thế thôi."

Nhưng cô ấy cũng muốn biết.

Type tự nói với mình, vì cậu nghĩ con gái là những sinh vật đáng yêu nhất, nhưng cũng là những sinh vật phức tạp nhất. Cậu không biết có phải con gái được sinh ra là để thách đố đàn ông không khi họ chẳng bao giờ chịu nói trực tiếp suy nghĩ của họ hay thẳng thắn nói họ đang cảm thấy thế nào. Type không hiểu nỗi nữa, vì vậy cậu thường bâng quơ hỏi để xem cô ấy có phải muốn biết câu trả lời hay chỉ hỏi chơi.

"Chỉ là, mình chỉ nhớ con chó của mình ở nhà. Hôm qua mẹ mình gọi, nói nó đã chết."

Xin lỗi, Lychee, anh không có ý trù ẻo cưng đâu. Type thầm xin lỗi chú chó con của mẹ mình trong lòng, nhưng cậu khá chắc chắn về lí do vừa bịa ra, vì hiệu quả của nó khá là cao, đặc biệt là đối với một cô gái.

"Thật sao! A, thật tiếc. Nó bao nhiêu tuổi? Nó chết vì bệnh sao?"

"Mình xin lỗi, Puifai. Mình không muốn nói về nó nữa. Nó đã ở bên quấn quýt với mình từ đầu năm mới năm nay." Type nói.

Chàng trai phương Nam thở dài, Puifai gật đầu ngay lập tức, nghĩ rằng Type phải rất buồn, nhưng thực tế không phải như vậy. Cậu nói dối nhiều đến nỗi cậu không thể nhớ những lời nói dối mà cậu từng nói.

Nhìn Type như thế này, Puifai không thể không đưa tay ra, vuốt vuốt cánh tay cậu vài lần như để an ủi cậu, nhưng đúng vậy... Đây chắc chắn là một cơ hội tốt cho người cần được an ủi là cậu.

"Tay của Puifai mịn ghê." Chàng trai có một ít kinh nghiệm trong tình yêu nam nữ ngay lập tức nắm lấy tay Puifai, cầm nó một cách nhẹ nhàng.

Puifai đã không rụt tay ra nữa. Cô ấy mắc cỡ cười và cúi đầu xuống.

Không giống với bàn tay to như mái chèo của Tharn.

Trong khoảng khắc thế mà Type đi nghĩ về người khác.

"Ừm, cậu đang giễu mình đúng không?"

"Không, mình chỉ muốn nắm tay cậu thôi."

Puifai mỉm cười lắc đầu.

"Tay cậu đang nắm là của ai chứ? Mình giặt quần áo, rửa bát đĩa mỗi ngày, nếu tay mình trở nên to dày thì mình sẽ chết mất."

Tay Tharn có lẽ không hoàn to��n như giấy nhám cũng có thể vì cậu ra giặt quần áo và rửa bát đĩa mỗi ngày.

Type gần như xém nói ra những gì cậu nghĩ. Cậu hơi không vừa ý với cô gái nhỏ trước mặt. Cậu nghĩ về bạn cùng lên giường của mình, bàn tay của cậu ta không chỉ to, mà còn không trơn mềm như bàn tay của con gái, khiến cậu muốn nắm chặt, khi bàn tay to đó luồn vào quần áo của cậu, khi nó trượt theo làn da của cậu, cậu thích đến mức muốn nổ tung.

Thở dài.

Cậu nghĩ về Tharn làm gì?!

Type lắc đầu. Cậu lại đi so sánh cô gái trước mặt cậu với một chàng trai.

"Dù sao thì, tuần tới cậu có rảnh không?"

"Tuần tới?" Type ngước nhìn cô gái rụt rè đang đợi cậu trả lời.

"Tuần tới là sinh nhật mình."

"Thật sao?"

"Hỏi gì thế, sao lại không thật? Thật sự là sinh nhật của mình, vào ngày 19." Cô ấy mỉm cười nói.

Cậu nghĩ cậu nên mua quà sinh nhật cho cô ấy, nhưng cả hai mới biết nhau hơn một tuần, cậu không thể đoán được cô ấy thích gì? Cô ấy sẽ thích món quà cậu sẽ mua cho cô ấy chứ?

"Cậu sẽ tổ chức sinh nhật ở đâu?"

Ngay khi Type hỏi, Puifai thở dài.

"Chậc, mình không biết nên đãi ở đâu. Mọi người đều không rảnh. Mình không thể về nhà trong tuần này. Bố mẹ mình thường bận công việc nên mình sẽ tổ chức sinh nhật trong cô đơn nên nếu cậu rảnh có thể tới dùng bữa với mình, được thế thì mình vui lắm. "

Đây có phải là một cơ hội cho cậu?

Biết được cậu và Puifai, chỉ có hai người vào ngày sinh nhật, Type lập tức cười.

Ai cũng chỉ mong được vậy, mơ còn không hết ấy chứ.

"Ôii, thật đáng thương khi bị bạn b�� bỏ rơi nha."

"Khoan, vậy là cậu không rảnh." Puifai nghẹn lại, Type mỉm cười nhìn cô ấy.

Cậu thích cô ấy đến nỗi muốn trêu một tí, cậu nói: "Chẳng lẽ mình còn không có thời gian đến dự sinh nhật Puifai, đúng không?

"Có nghĩa là cậu sẽ đến." Cô gái liếc nhìn cậu, Type càng cười to hơn.

"Tất nhiên rồi."

Để lấy được lòng của cô gái, Type thậm chí nghĩ không có ngày nào trong tuần tới quan trọng bằng ngày đó.

Mọi thứ đã được lên kế hoạch trước.

Mặc dù Tharn đã chấp nhận thỏa thuận mà cậu đưa ra, Type cũng cảm thấy rằng có điều gì đó như một lời hứa hẹn giữa cả hai và đây là một trong những điều đã thay đổi.

"Thằng Tharn, khốn kiếp, đừng vào, tao đau! "

Hiện tại, hai chàng trai không mặc quần áo đang trên một chiếc giường h���p. Type nằm bên dưới, hai chân bị tách ra, Tharn đang bên trên cậu. Những ngón tay của cậu ta vừa kéo ra khỏi cái lỗ hẹp của Type. Thời gian nới lỏng quá ngắn không kịp để cậu thích nghi.

Thậm chí còn rất đau.

Vì không có màn dạo đầu, Type cảm thấy cái cảm giác như làm lần đầu khi ngón tay của đối phương tiến vào. May mắn thay, Tharn sớm mở tuýp bôi trơn, bôi gel bôi trơn cho cậu, sau đó mạnh bạo đưa ngón tay vào rồi kéo nó ra. Nếu như trước đây, Type sẽ gầm lên trong khoái cảm sung sướng, nhưng hôm nay nó thật con mẹ nó quá đau.

Vì vậy, khi chàng trai trên cơ thể rút tay ra, muốn nhét thằng em khổng lồ của cậu ta vào, người nằm dưới hét lên, cố gắng trốn thoát. Tuy nhiên, chàng trai phía trên đã bắt được cậu lại, dường như không có ý định buông tay. Cậu ta nhìn khuôn mặt đẹp trai của Type lóe lên và tối sầm lại, nửa khuôn mặt tối sầm đầy kiên quyết

"Không phải mày muốn nó thật chặt đấy chứ?"

Hiện tại, không cần phải nói Tharn như thế nào. Bàn tay to của cậu ta giữ phần nóng bỏng dưới hạ thân Type khiến Type cắn chặt răng, bởi vì bàn tay có lực của cậu ta đang mạnh bạo giữ lấy thằng em cậu, rất đau, nhưng cơ thể cậu khó mà chịu được, cậu muốn hét lên.

"Hừm."

Type không biết khuôn mặt của cậu ta như thế nào vào lúc này, nhưng cậu ta chú ý khóe miệng của cậu, cậu nhếch môi, nhưng đối phương dường như biết ý định của cậu, Tharn ngay lập tức nắm lấy chân cậu và mở rộng nó ra.

"A. Ô! - -!" Type không thể khép chân lại. Cậu nắm chặt lấy cái gối, hai mắt mở to. Cái "Ống lửa" nóng bỏng đang từ từ đi vào cơ thể, cảm giác nóng cứng làm sâu trong cổ họng cậu nhịn không được phát ra âm thanh nho nhỏ, cậu không thể làm gì ngoài việc nức nở một cách đáng xấu hổ. Type thậm chí còn cảm thấy cậu không thể thở được. Cậu mở to miệng để hít lấy hít để không khí.

"Shiaa! Thằng Tharn, thằng khốn!" Type chỉ có thể hét lên như vậy. Tay kia đang cố gắng nắm lấy thứ gì đưa tới nắm chặt lấy vai của chàng trai con lai.

Tuy nhiên, đối phương thay vì nắm lấy tay cậu thì bắt đầu một vòng lặp ra vào mới với cơ thể bị điều khiển dưới thân hắn, Type khó có thể theo kịp tốc độ.

"Mở rộng chân ra một chút."

"Chó chết, tao nói chậm lại! A, nó sâu quá."

Đúng vậy. Hiện tại thì Type không biết cái gậy to lớn nóng bỏng kia đã vào sâu đến mức nào rồi. Cậu biết cả người không thể nào mà bị thiêu vì nóng được, ngoài ham muốn vô độ đang chọc xoáy trong bụng cậu, còn có một cảm giác ma sát rõ ràng hơn trước, bởi vì cây gậy nóng ra vào mà không ngơi nghỉ phút nào.

"Hừm." Khi đầu lưỡi nóng bỏng của đối phương xâm nhập vào miệng cậu, Type gần như nghẹt thở, lưỡi của Tharn bận rộn chặt chẽ dán ở miệng cậu, môi Type dính đầy nước bọt hòa quyện của cả hai, tiếng thỏ thẻ của cơ thể nằm bẹp dưới giường tiếp nối nhau vang lên. Sự truy đuổi môi lưỡi của Tharn dừng lại, cậu ta đưa tay véo núm vú thẳng đứng của Type, sau đó rời khỏi nụ hôn, bắt đầu cúi đầu cày cấy, kết quả ở đây.

"Ư, Tharn... Shia Tharn... Mạnh hơn... Lần nữa."

"Ừm, nếu mày còn làm ồn nữa, những người ở phòng bên cạnh sẽ nghe thấy giọng mày đấy." Tharn cúi xuống tai cậu trầm thấp nói, Type, người đang cố gắng kiềm chế tiếng rên cắn răng nhịn lại, muốn đấm cho cậu ta một cú, nhưng dù sao thì cậu cũng còn chút ý thức, cậu biết bây giờ cậu không có đủ sức đấu lại cậu ta, vì vậy cậu chỉ có thể lặng lẽ đưa tay lên che miệng, cậu thở hổn hển nặng nề, cái "ống lửa" ấm áp như có như không chọc vào cơ thể cậu.

"Mày đang cố làm tao phát cáu đấy à!"

"Tao chọc mày quạo làm gì? Mày mới là người đang cắn chặt tao đấy."

Tharn trả lời, trước khi Type giải phóng ham muốn của mình, Tharn hai tay nắm lấy chân của Type, chân Type bị buộc giơ thẳng lên trần nhà, Tharn tăng tốc độ chọc rút, cậu ta thả tay ra để nắm chặt cậu. Đồng thời, tay cậu ta ngao du trên cơ thể cậu.

Lách cách lách cách.

"A... Ưư...L���n nữa...Hmm."

"Ừuu..."

Mặc dù giọng của cả hai không đủ lớn để phòng bên cạnh nghe thấy và biết cả hai đang làm gì, giọng cả hai vẫn vang lên cũng lúc, nó khá to trong phòng. Giọng cả hai vang vọng với tiếng rít của giường rung lên đến khi cả hai giải phóng ham muốn cùng một lúc.

Tuy nhiên, ngay lúc đó, Tharn rút kịp thời nhanh chóng rút ra. Cậu ta thở hổn hển, nhưng cậu ta không nằm xuống nghỉ mệt, mà nhanh chóng di chuyển ra mép giường, xé đi cái bao cao su rồi bỏ nó vào thùng rác, cậu ta xé khăn giấy bắt đầu lau chùi thân thể.

Sau đó, cậu ta ném cả cuộn khăn giấy vào gối của Type, người đang nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền, thở nặng nhọc.

"Tao đi tắm trước. "Tharn vừa nói vừa mặc quần vào, sau đó lấy khăn tắm rồi rời khỏi phòng.

Vài phút trước, Type lăn lộn trên giường và ôm lấy cậu ta. Đó là một trong những thay đổi mà Type đã thấy. Sau khi thỏa thuận,cả hai vẫn nói chuyện như trước, nhưng cả hai ít đi ra ngoài với nhau. Điều quan trọng nhất là nó thực sự chỉ là làm tình.

Mối quan hệ giữa hai người đã trở thành, giải phóng ham muốn, rồi nó cũng như thế này.

Bây giờ, mỗi khi làm xong, Tharn sẽ không lau giúp cậu, không cùng ngủ trên một chiếc giường hoặc giúp cậu rót nước, cậu ta làm xong, đứng dậy mặc quần vào. Sau đó, giống như lần này, cậu ta trở lại giường.

"Hừ, giờ ngồi dậy cũng mệt như chó!" Thiwat vẫn còn thở nặng nề. Cùng lúc đó, cậu từ từ mở mắt nhìn vào căn phòng trống không, cậu từ từ lấy khăn giấy bên cạnh giường để tự dọn dẹp.

Cũng không tệ.

Thế nào thì, Type tự nói với chính mình như vậy, ngay lúc đó.

Ting.

Âm thanh thông báo tin nhắn vang lên, Type xoắn xuýt tìm điện thoại di động khắp nơi, cô ấy đang gửi tin nhắn cho cậu, Type cau mày, nhưng một lúc sau cậu lại cười.

"Nếu Puifai biết rằng mình vừa ngủ với một thằng con trai, khuôn mặt của cô ấy sẽ vi diệu như thế nào nhỉ?" Type mỉa mai nói bản thân, nhưng hành động trả lời tin nhắn LINE trên tay không khác gì bình thường.

Ngay sau đó, Tharn trở về phòng, cậu ta ngồi thẳng trên giường.

"Mày là một thằng con trai tốt đấy." Tharn tốt bụng đột nhiên bắt đầu nói chuyện, Type chuyển sự chú ý từ màn hình điện thoại ngước lên nhìn cậu ta.

"Tốt cái gì?"

"Mày vừa lên giường với tao, mày còn chưa mặc quần vào. Bây giờ, quên luôn tao còn ở đây." Nhưng chưa nói xong, Tharn nhún vai ngừng nói nh�� thể không liên quan gì đến cậu ta, Type, người đang bận trả lời tin nhắn, quay sang mỉm cười nhìn cậu ta.

"Ồ, không phải mày muốn nói tao quyến rũ đấy chứ?"

"....."

Mặc dù Tharn không trả lời, Type vẫn tiếp tục làm chuyện riêng của mình.

"Tao không vô sỉ thế đâu. Mày biết tao đang theo đuổi Puifai. Hơi kì lạ khi nói cái này. Mày biết tất cả, Puifai không biết tí gì về tao."

Phải, cô gái mà cậu đang theo đuổi, cậu không biết gì về cô ấy, chẳng hạn như tính cách, sở thích, quá khứ, những gì của cô ấy và một vài chuyện khác cũng không biết.

Không, cậu không biết. Thay vào đó, người được gọi là bạn tình của cậu, cậu ta biết mọi thứ về cậu. Một số điều mà cậu thích, cậu ta không ngại làm phiền bạn cậu để biết mọi thứ về cậu.

Cuộc trò chuyện giữa hai người sắp kết thúc nếu Puifai không nhắc cậu về cuộc hẹn sắp tới, tuy nhiên điều đó khiến Type khó mà mở lời.

"Tharn, thứ sáu này... "

"Buổi chiều tao sẽ bắt đầu chơi." Tharn ngay lập tức tiếp lời, Type không thể không choáng váng. Cậu lặng lẽ so sánh hai việc trong lòng xem cái nào quan trọng hơn, cậu yếu ớt nói.

"Tao không thể đi."

"...."

Tharn không nói một lời. Cậu ta quay đầu nhìn thẳng vào người vừa nói đang ngồi trước mặt. Type nhún vai rồi tiếp tục nhìn vào điện thoại di động.

"Ngày đó trùng sinh nhật của Puifai."

Tên của cô gái mà cậu ta thường nghe gần đây được nói ra từ miệng Type. Tharn gật đầu nặng nề, trông như cậu không làm gì sai cả, cậu ta mỉm cười.

"Nếu mày không rảnh thì không tới cũng được. Tao sẽ nói với chị Jeed là mày bận việc."

Đây là chuyện bình thường và Type phải cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng thay vì nhẹ nhõm, Type cảm thấy như cậu đã làm điều gì đó sai trái, ngay cả trái tim cậu cũng cảm thấy khó chịu. Cậu không biết tại sao cậu vẫn còn trí lực để nói câu tiếp theo.

"Thứ sáu này, tao muốn tỏ tình với Puifai."

Đôi mắt của Tharn mở to một lúc, rồi cậu ta mỉm cười.

"Chúc mày may mắn. Đừng quên cho tao biết kết quả." Sự bình tĩnh của Tharn khiến Type cảm thấy cậu đang đa cảm, nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu đã xua tan cảm giác kỳ lạ trong lòng. Cậu treo lên miệng một nụ cười, giả vờ bản thân đang có tâm trạng hứng khởi.

"Tại sao tao phải nói với mày?" Type khinh khỉnh bẻ lại lời cậu ta.

"Vậy thì tao mới biết nên xử sự thế nào trước mặt mày." Tharn trả lời.

"Đừng quên mua quà sinh nhật. Nếu mày quên, sẽ khó mà nói chuyện đấy."

Sau đó, Tharn không nói gì nữa. Cậu đeo tai nghe và đắm mình trong âm nhạc với âm lượng đặc biệt lớn, chàng trai sắp có bạn gái chỉ nhún vai tự nhủ bản thân đừng quan tâm quá nhiều, bởi vì mối quan hệ giữa cả hai chỉ giới hạn tới đây thôi, với múi giờ ở Mỹ , cậu suy nghĩ cách chuẩn bị một bất ngờ cho Puifai.

Nếu cậu có bạn gái vào năm thứ nhất, cuộc sống của cậu sẽ tuyệt vời hơn.

Đây là những gì Type nói với bản thân trong những ngày gần đây, mặc dù trên thực tế, cậu không có kỳ vọng nhiều.

***Cúi đầu tạ tội, thứ 5 thứ 6 bận quá nên không up được chương nào giờ mới up được. 🙇🏻‍♀️***

"... Nong Tharn ..."

" ..."

"... Nong Tharn ..."

"..."

"Này, Nong Tharn!!!"

Cái quái gì vậy!

"À, anh!"

Khi màn đêm buông xuống, các địa điểm giải trí bắt đầu mở cửa, một nửa nhà hàng kiểu quán rượu cũng bắt đầu mở cửa đón khách. Các màu giọng tuyệt đẹp cất lên tạo ra một bầu không khí buổi tối tuyệt vời cho khách. Hiện tại, những nghệ sĩ quen của quán đang uống cùng nhau. Một chàng trai trong nhóm ngồi ngơ ra ở đó khá lâu, cả bàn đang nhìn chằm chằm vào cậu ta mà cậu ta thậm chí không nhận ra điều đó.

"Em không sao chứ, Nong?" Tharn quay lại nhìn nhóm đàn anh đã tốt nghiệp. Hắn nhìn họ mỉm cười.

"Không sao ạ. Em chỉ đang mải suy nghĩ mấy việc vui vui thôi."

"Hay thật, anh ấy ngồi kế bên gọi em muốn khản giọng mà em không nghe gì." Tharn sững sờ. Hắn nhìn đàn anh trư��c mặt, thở dài một hơi. Hắn không muốn mọi người lo lắng cho hắn.

Đàn anh đó là một sinh viên mà hắn rất tôn trọng. Anh ấy là người dám mời một học sinh trung học phổ thông, người không tự tin vào tài năng của bản thân là hắn chơi nhạc cùng nhóm anh ấy. Anh ấy là người đã dẫn dắt Tharn vượt qua nhiều thứ mà hắn chưa bao giờ dám nghĩ hắn sẽ trải qua. Trong những năm qua, anh ấy đã dạy hắn cách biểu diễn trước khách, khuyến khích mọi người hỗ trợ hắn thành lập một ban nhạc, giới thiệu cho hắn và ban nhạc của hắn có cơ hội được biểu diễn, dẫn hắn đi gặp nhiều chủ quán rượu, nhờ họ đỡ đần hắn.

Đàn anh này có thể là xem là ân nhân của hắn, bởi vì ngay cả khi anh ấy đã tốt nghiệp, sống với nghề âm nhạc, anh ấy vẫn không bao giờ quên giúp đỡ đàn em. Khi có th��i gian, anh ấy sẽ gọi mọi người về tụ hợp. Nghĩ đến đây, Tharn càng cảm thấy không vui với bản thân.

Hôm nay hắn chẳng có chút năng lượng nào cả.

"Chậc, hôm nay có chuyện gì với em hả, Tharn? Lúc em biểu diễn trên sân khấu anh đã thấy em như người mất hồn rồi." Người hỏi là anh Kong, là người kinh doanh nên rất tinh ý, Tharn đột nhiên cảm thấy có lỗi.

"Em xin lỗi, anh thấy có tệ lắm không?"

"Hey, làm gì có, em đang lo cái gì vậy? Em có hơi phân tâm, nhưng màn trình diễn vẫn tuyệt vời hơn bao giờ hết. Mấy cô gái ở bàn trước anh nhìn không chớp mắt luôn đó."

"Anh nhìn mấy cô gái ở bàn trước á, mắt anh muốn hiện lên hai trái tim đỏ chót kìa." Đàn anh này là người yêu của chị Jeed, chị ấy đang ngồi trên ghế dành cho nhân viên thốt lên. Đàn anh mỉm cười, đưa tay ôm lấy eo vợ tương lai. Anh ấy đang có tâm trạng rất hạnh phúc.

"Thì phải xem người ta cổ vũ đàn em thế nào chứ."

"Anh có muốn tự xem xét lại bản thân mình không?" Nụ cười trên Jeed ngọt ngào như mật ong nhưng là mật ong lẫn với chất độc. Anh Kong nhún vai, biểu cảm dịu dàng đi không ít. Một nhóm người ở bàn cười, họ cười vì người vợ tương lai quản lí quá chặt của Kong.

"Ây, anh đừng có mà ở đó giả vờ giả vịt. Em sẽ bị hiểu nhầm là một người vợ độc ác khi em như vậy đấy."

"Tuân lệnh! Vợ anh hiền lành tốt bụng như nàng tiên."

"Hừm, chàng trai lanh lợi bữa trước có liên quan gì đến cái người hồn đang lơ lửng trên chín tầng mây kia không, bộ dạng lơ đãng như vậy có liên quan gì tới chàng trai đẹp trai hôm bữa không nhỉ?" Khi đàn anh nói, anh ấy quay đầu lại nhìn Tharn, người cố gắng nhếch khóe miệng nhưng chỉ có thể miễn cưỡng gượng gạo cười. Những người khác ở các bàn khác thường xuyên đưa mắt qua bàn này. Họ không biết họ đã lấy đi trái tim bao nhiêu thiếu nữ, nhưng không ai biết riêng tay trống trong nhóm đã là gay rồi.

"Bạn trai mới hả Tharn?" Nghe đến từ bạn trai, Tharn hơi sững người.

"Không phải bạn trai đâu anh."

"Na, nếu em vẫn đang theo đuổi cậu ấy, thử kể cho tụi chị nghe xem, có khi tụi chị giúp được không chừng. Cậu trai trẻ rất đẹp trai, dáng người không có chỗ chê. Chưa kể đến làn da màu yến mạch khỏe khoắn." Chị gái đã rất hào hứng, nhưng khi Tharn nói với chị ấy Type không thể đến, chị ấy đã thất vọng. Có vẻ như chị ấy rất quan tâm đến Type. Những gì chị ấy nói cũng thành công khiến mọi người tò mò muốn biết nhiều hơn.

"Đúng đấy, Tharn. Mày biết cậu sinh viên đó không, thằng Boy, thằng Boy?" Anh Kong hỏi anh Boy. Họ biết nhau trước cả khi hắn bước vào nghề chơi nhạc. Anh ấy lắc đầu biểu hiện anh ấy không biết người đang được nhắc tới là ai.

"Không, tao không biết đâu, cậu ấy là ai vậy, Nong Tharn?"

"Một chàng trai không quan tâm đến em dù em có làm gì."

Bình thản.

Lần này, mọi người dừng nói chuyện. Tất cả đều nhìn Tharn. Tharn nhìn đồ uống trong tay, điềm tĩnh nhìn lên bọn họ.

"Đừng nhìn em vậy chứ anh. Đây cũng chỉ là thất tình trong yêu đương thôi mà. Em cũng không vì cái này mà chết được đâu." Tharn không muốn mọi người lo lắng cho hắn, vì vậy bọn họ ngừng tỏ ra lo lắng. Có lẽ cảm thông với hắn. Đàn anh Kong đưa cho hắn ly bia, nói.

"Thất tình đúng là không chết, nhưng chẳng lẽ không thấy đau? Ôii, nhận lấy, uống đi cho vơi nỗi buồn." Tharn mỉm cười.

"Dụ dỗ trẻ em uống rượu hả anh?"

"Cho anh xin, em còn trẻ em cái gì nữa, Tharn. Với lại anh là quản lí của quán. Nếu không ai chịu uống, anh lấy gì mà sống đây? Ây, mời uống là mục đích buôn bán thôi." Anh Kong nói vậy, nhưng Tharn biết rằng mọi người đều lo lắng cho hắn. Mọi người có rất nhiều việc. Anh Boy sau 11 giờ thì rất bận, nhưng họ đã gác lại công việc họ để ngồi đây an ủi hắn. Chị Jeed cười có lỗi, vẫn tự trách mình vì đã khơi lên chủ đề không mấy vui vẻ này.

Mặc dù Tharn muốn nói với mọi người rằng hắn vẫn ok, nhưng thật sự không ok như vẫn nói đâu.

Hôm nay, Type sắp có bạn gái.

Sau hôm nay, hắn không còn quyền nói rằng cậu là của hắn.

Tharn cũng biết hắn đang tự lừa người dối mình. Hắn luôn tự nhủ miễn là Type không có bạn gái, hắn vẫn có hy vọng, ngay cả khi hy vọng là mong manh rồi có cả sự thất vọng, nhưng Tharn không ngờ hắn lại cảm thấy đau và mất mát đến vậy, bởi vì tất cả những người hắn từng thích đều là gay, hắn luôn tự tin rằng không có ai mà hắn không chinh phục được, nhưng oái oăm là lần này hắn lại đâm đầu thích một trai thẳng, đã trai thẳng còn ghét gay.

Đúng là ban đầu có thể không có hy vọng, nhưng hắn vẫn ngông cuồng bất chấp mà hi vọng. Hôm nay, hắn có lẽ phải thừa nhận thất bại. Nếm trải mấy kinh nghiệm này cũng khiến Tharn sợ dây vào mấy chàng trai thẳng.

Mối quan hệ đã ấp ủ trong nhiều tháng cuối cùng cũng kết thúc vào hôm nay.

Cuối cùng, hắn vẫn một mình tự liếm vết thương đang rỉ máu.

"Dễ thương quá, rất dễ thương luôn, cảm ơn cậu, Type, mình sẽ nhận nó." Cùng lúc đó, Type đang tặng quà cho Puifai. Cậu đã bỏ một thời gian dài suy nghĩ nên tặng Puifai thứ gì . Cậu không rõ sở thích cô gái trước mặt cậu, ngoại trừ việc cô ấy thích nấu ăn. Nhưng nếu cậu gửi cho cô ấy một công thức nấu ăn, cậu có thể bị gõ vào đầu vì ai lại đi tặng công thức nấu ăn, và cuối cùng cậu chọn cách an toàn nhất... Một con gấu bông.

Nhưng Type xác định sẽ tặng gấu bông rồi thì lại nan giải không biết tặng gấu bông gì. May mắn thay, cậu xem lại những tin nhắn LINE trước đây của Puifai, thấy cô ấy đặc biệt thích mấy nhãn dán cá vàng phồng má, vì vậy cậu quyết định tặng gấu bông hình cá vàng.

Cũng chính vì điều này, khi Puifai mở gói quà, cô ấy hét lên vì ngạc nhiên, sau đó ôm chặt con gấu bông mềm, không thể chờ để hứa cô ấy sẽ giữ nó kĩ càng, vì vậy Type cảm thấy nhẹ nhõm.

"May là cậu thích nó. Mình đã lo là cậu không thích."

"Sao phải lo lắng? Mình yêu nó." Nghe vậy, Type cười hạnh phúc hơn.

"Nếu cậu thích nó, nhớ ôm nó thường xuyên nhe. Khi cậu ôm nó, cậu sẽ nghĩ về người đã tặng nó cho cậu." Type n��i một câu làm cô ấy vui vẻ. Puifai lập tức đỏ mặt, bắt đầu nói chuyện với con gấu bông trên tay.

"Sao phải nghĩ về người tặng chứ? Người tặng không dễ thương bằng em cá vàng đâu."

"Ồ, cậu nói mình không dễ thương, vậy trả cá vàng lại cho mình."

"Tặng quà cho người ta là của người ta, đồ vô tay quan là của quan. Không cho, không trả!" Khi Type với lấy con gấu bông, Puifai hai tay ngay lập tức ôm chặt con cá vàng, khiến cậu nổi lên cảm giác muốn trêu chọc. Type đưa tay tới để cướp con gấu bông cá vàng với cô ấy.

"A a a Type, mình sẽ không trả, mình không đưa đâu!"

"Cậu vẫn cho rằng mình không dễ thương? Cậu nói vậy thì phải trả quà cho mình." Type nghiện trêu chọc. Ngay từ đầu, hắn chỉ muốn đùa mới đòi cướp lại con cá vàng. Hai tay cậu ôm lấy cô gái có dáng người nhỏ nhắn. Sau đó, hai tay cậu nắm lấy đuôi cá vàng muốn kéo nó.

"Hahaha, Type, không, không đùa nữa."

Cậu và cô gái cùng cười. Lúc này, Puifai ngẩng mặt lên. Đôi mắt của cô ấy nhìn thẳng mắt Type. Cô gái hơi thảng thốt. Mặt cô ấy đỏ dần, nhưng tay cô ấy vẫn ôm con gấu bông trên tay.

Cô gái đáng yêu thì thầm.

"Type không dễ thương. Mà Type đẹp trai. Cậu không biết điều đó à?" Type nghe điều này, cậu mỉm cười. Cậu nhìn cô gái trong tay và đưa ra quyết định.

Một loại quyết định.....

"..."

Vào thời điểm khi đôi môi mềm mại chạm vào khóe môi, cô gái mở to mắt, nhưng cô ấy không đẩy cậu ra hay vùng vẫy. Puifai chỉ ở trong vòng tay ấm áp của chàng trai mà cô ấy thích từ cái nhìn đầu tiên, cô ấy giữ chặt đối phương, trái tim c��a Puifai như nhũn ra.

"Puifai cũng rất đẹp. Chúc mừng sinh nhật, cô gái nhỏ nhắn."

Type đặc biệt sử dụng một giọng nói trầm thấp. Khuôn mặt của Puifai đỏ hơn. Cô nhẹ nhàng đẩy vai Type, khẽ nói.

"Lợi dụng mình đấy à?"

"Yeah, Type nhỏ này lợi dụng Puifai." Type cố tình gọi mình kèm theo chữ nhỏ. Puifai cắn môi nhẹ nhàng. Type nhìn xuống, cố gắng hôn cô ấy. Nhưng Puifai đẩy vai cậu ra, rời khỏi vòng tay của Type. Rồi cô ấy đặt con cá vàng vào vòng tay của Type, nhẹ nhàng nói.

"Mình phải vào phòng vệ sinh. Mình không thèm nhìn chàng trai playboy này nữa đâu." Puifai nói vậy rồi bước đi thật nhanh, khiến Type "playboy" âm thầm cười. Cậu chắc chắn nếu cô ấy xem cậu như lời cô ấy nói là playboy, Puifai sẽ không cho phép cậu hôn như thế.

Type thoải mái hơn. Cậu nhìn xung quanh. Quán ăn này, không xa kí túc xá của cậu và cả Puifai, nơi này cũng có bầu không khí lãng mạn. Hiện tại, Type đang nghĩ cũng đáng khi gọi cho bố xin tiền. Bố cậu đã tài trợ 2000 baht cho buổi hẹn này.

Qúa đáng giá để xác định một mối quan hệ.

Trong khi suy nghĩ, Type véo gấu bông trong tay. Ý nghĩ đáng lẽ phải không nên xuất hiện lại xuất hiện trong đầu cậu.

Thằng Tharn có lẽ sẽ thích quán rượu như này.

Quán màu đen kết hợp với ánh đèn vàng, đèn vàng làm cảm tưởng giống như những ngọn nến. Bàn được bố trí thích hợp để đảm bảo sự riêng tư cho khách. Điều tinh tế nhất là dù ở góc độ nào, khách cũng có thể thấy rõ màn trình diễn trên sân khấu, với điểm cộng là thức ăn ở đây rất ngon, mặc dù giá cả hơi vượt quá túi tiền của sinh viên.

Bây giờ cậu ta chắc hẳn đang biểu diễn?

Khi Type nghĩ về bạn cùng phòng, cậu không ngăn được nghĩ đến quán ăn tích hợp một nửa quán bar mà tháng trước Tharn dẫn cậu tới. Cậu nghĩ đến sân khấu cố định, nhỏ hơn sân khấu này một chút nhưng được đặt ở vị trí tương tự, cậu ta đang chơi trống trên đó vào lúc này, mỉm cười với những vị khách bên dưới.

Không chừng lúc này đang nhận đồ uống từ những cô gái phía dưới.

Nghĩ về điều đó, Type đột nhiên hơi khó chịu, nhưng cậu không thể làm gì ngoài việc hít một hơi sâu, vì cậu không có quyền gì để tức giận cả.

Cậu là người hủy hẹn với cậu ta. Tharn mới là người nên tức giận với cậu.

Cậu càng muốn theo đuổi cô gái này thì sự hào hứng với mọi thứ càng lúc vơi dần. Mắt Type liếc xuống đồng hồ trên cổ tay. Trông cậu khá sốt ruột. Mặc dù cậu nghĩ lúc này Tharn hẳn đã biểu diễn xong, không hiểu sao cậu vẫn muốn đi tìm cậu ta.

"Cậu gấp về à?"

"Không, ký túc xá của mình đến 11 giờ mới đóng, còn lâu lắm, mình vẫn có thể ở lại." Ngay sau đó, Puifai trở lại. Cô ấy hỏi Type về việc cậu có vẻ nôn nóng khi nhìn đồng hồ. Type lắc đầu nặng nề, mỉm cười như trước, mặc dù vì một số lí do mà nụ cười đó không thật lòng lắm.

"Type có sống trong ký túc xá ở trường không? Sao cậu không sống bên ngoài?"

"Bố ép mình phải sống ở ký túc xá trong năm đầu tiên để có thể kết bạn với nhiều người hơn.", Type nhún vai, bởi vì chỉ có một vài người bạn mà cậu biết lâu, một trong số họ có khi còn là gay.

"Có phải vậy không? Mình không thể sống trong ký túc xá trong trường. Khủng khiếp lắm. Mình sống bên ngoài, rất thoải mái. Mình có thể về bất cứ lúc nào. Mình có thể đưa bạn bè về nhà vào buổi tối. Không cần phải lo lắng vì làm phiền bạn cùng phòng hay bất cứ ai." Puifai cười nói, tâm trí của Type trôi đi.

"Vậy nếu mình về không kịp, tối nay mình đến chỗ Puifai được không?"

"Cậu đùa à!" Puifai thốt lên. Type biết cậu lúc nãy trêu chọc cô ấy quá nhiều. Cậu lập tức đổi phương pháp.

"Mình đang đùa thôi. Cậu nghĩ mình nghiêm túc à."

"Nó không giống đùa đâu." Puifai dường như thấy buồn cười, cô ấy cười, mặc dù cô ấy nghĩ cậu đang nghiêm túc.

Trên thực tế, hiện tại, trái tim của Type cũng khá bứt rứt không yên, bởi vì vài tháng qua cậu đã ngủ với con trai, cậu thật sự rất rối rắm. Cậu không biết liệu cậu có còn như trước hay không, tại thời điểm này, có một cô gái như vậy bước vào cuộc sống của cậu, nó không có gì là sai cả.

Cậu muốn chứng minh cậu là một thằng đàn ông thực thụ.

Vậy khi nào có cơ hội, Type sẽ nắm bắt nó mà không do dự. Cậu thậm chí còn thủ sẵn một cái bao cao su trong túi quần.

Bất chấp sự mong đợi trong tâm trí của Type, xem xét từ sự từ chối của Puifai nửa giờ trước, Type đã quyết định hoãn lại vấn đề này trong một thời gian. Tuy nhiên...

"Cậu muốn đi lên không? "Khi cậu đứng dưới cầu thang trong ký túc xá bên ngoài của Puifai, Type khó có thể tin những gì cậu đang nghe.

"Ừm, Type có thể tham khảo cấu trúc phòng ốc để sau này ra ngoài tìm phòng thuận lợi hơn."

Cô gái mỉm cười ngại ngùng, Type ngay lập tức hiểu ngay ý của cô gái.

Nếu ch�� muốn đến xem ký túc xá, có thể đến vào lúc khác mà, nhưng bây giờ là 10 giờ. Không phải tham khảo phòng, mà là tham khảo thứ khác. Sao mà Type từ chối được?

"Ừm, nếu mình chuyển đi vào năm tới, có lẽ mình nên tham khảo."

Type chạm vào bao cao su trong túi, mỉm cười với khuôn mặt hồn nhiên, tỉnh bơ.

Cơ hội đến nhanh hơn cậu nghĩ.

"Gần 11 giờ rồi."

Tharn không thể nhớ mình đã lấy điện thoại di động bao nhiêu lần để xem giờ. Hắn nghĩ đây là lần cuối hắn xem giờ trong hôm nay. Bởi vì sau lần xem này, bạn cùng phòng của hắn chắc chắn sẽ không quay lại ký túc xá.

"Chắc cậu ấy đang rất vui vẻ." Nói xong, Tharn tắt điện thoại di động, đặt nó dưới gối. Rồi hắn xoay người, nằm trên giường, nhìn thẳng lên trần nhà.

Type không nói cậu sẽ dừng mối quan hệ của họ nếu cậu có bạn gái, điều đó có nghĩa là cả hai có thể tiếp tục mối quan hệ một cách bí mật, nhưng Tharn cũng có thể thấy trước tương lai sẽ hỗn loạn như thế nào.

Không phải là bị bạn gái của Type bắt gặp buộc phải chia tay, nhưng Tharn lo lắng hắn không thể chịu được việc trở thành tình nhân.

Trên thực tế, Tharn cũng biết rằng hắn có thể sẽ chịu đựng để tiếp tục mối quan hệ này, bởi vì nếu cô gái biết được bạn trai của cô ta ngủ với một thằng con trai, cô ta chắc chắn sẽ bỏ cậu, rồi Type sẽ quay lại để tìm hắn, nhưng ngay từ đầu, Tharn cũng biết Type không phải là gay, nên ngay cả khi chia tay cô bạn gái hiện tại, cậu có thể sớm tìm được người khác và người duy nhất lại đau chính là bản thân hắn..

"Đã đến lúc phải dừng lại rồi."

Cuối cùng, Tharn chốt hạ quyết định. Hắn thở nặng nề với lấy di động. Nhìn lại thời gian. Lúc đó là 11 giờ. Hắn đeo tai nghe và bật video, dự định tiếp tục xem video âm nhạc quốc tế của mình, bởi vì tại thời điểm này, chỉ có âm nhạc có thể làm hắn tịnh tâm lại.

Ngay lúc đó, cánh cửa kí túc bật mở. Tharn không quan tâm. Hắn quá lười để nhìn xem là ai. Mắt hắn chỉ nhìn vào màn hình trước mặt, nhưng quanh mũi hắn phảng phất mùi nước hoa khi người đó bước vào.

Mùi nước hoa dành riêng cho phụ nữ.

Lẽ ra cậu phải đang trên giường với cô gái kia.

Nghĩ về điều này, Tharn thậm chí còn miễn cưỡng hơn khi nhìn cậu. Ngay cả khi Type đứng cạnh giường, hắn vẫn không quan tâm. Type trèo lên giường, trèo lên người hắn, rồi Type ôm chầm lấy Tharn. Không có khoảng cách giữa hai người. Cậu v��i đầu vào cổ Tharn. Tharn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người cậu. Hắn không nghĩ rằng Type sẽ ôm chặt eo mình, nhưng hắn thậm chí hoàn toàn thờ ơ với hành động đó.

Tharn chỉ âm thầm nâng di động của mình lên cao hơn để né tránh chàng trai đang bám chặt trên người. Trong khi đó.

"Tao xin lỗi."

Không rõ tại sao cậu lại xin lỗi. Tharn cũng lờ mờ về việc Type đang xin lỗi vì ngủ với người khác hay vì cậu đã làm tổn thương hắn.

Bây giờ Type thông suốt tất cả mọi thứ, rất rõ ràng.

Cậu đã hiểu rõ lòng mình.

"Tao xin lỗi, tao xin lỗi Tharn..."

Do đó, tất cả những gì cậu có thể nói vào lúc này là xin lỗi. Cậu ôm chặt lấy Tharn, nhưng đổi lại chỉ thấy Tharn hờ hững không quan tâm.

Trước đây, Tharn lúc nào cũng sẵn sàng ôm cậu, nhưng bây giờ di động còn hấp dẫn hơn cậu nữa, nhưng dù Type nghĩ gì, có vài lời cậu buộc phải tiếp tục nói.

"Tao xin lỗi."

"Ôi." Tharn thở dài một chút, nhưng hắn không quay người lại. Hắn khẽ hỏi.

"Sao mày lại xin lỗi?"

Nghe câu hỏi này Type có hơi choáng váng. Cậu gục đầu vào vai Tharn, hít một hơi thật sâu. Lần đầu tiên, cậu thấy Tharn có mùi hương cơ thể đặc biệt của riêng cậu ta. Cậu nói.

"Tao chỉ ngủ với Puifai."

"..."

Mặc dù nghe rõ lời cậu nói, Tharn không nói gì, hắn vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, phớt lờ lời thú nhận đầy ăn năn của Type.

"Puifai mời tao đến ký túc xá của cô ấy, tao đã đến đó. Tao đột nhiên muốn đến đó. Lúc tao nói với mày là tao đang theo đuổi bạn gái, sau đó thì khi mày ngủ với tao, mày lại thường mang bao, đúng không?"

"Ừm." Tharn hững hờ trả lời.

"Tại sao mày làm vậy?" Tharn không trả lời. Type, người đã hiểu rõ, tiếp tục trả lời.

"Bởi vì khi tao nói tao chỉ muốn làm bạn tình, rồi tao còn nói tao có thể lên giường với bất kì ai, vậy nên mày mới nói tao phải có biện pháp bảo vệ bằng cách đeo bao, đúng không? Lúc đó tao rất buồn, đau lòng muốn chết. Không hiểu sao, tao chỉ muốn mày không đeo bao khi lên giường với tao. Tao cũng không hiểu tại sao tao cảm thấy đau lòng khi nói với mày những lời như vậy. Tao chỉ muốn mày nói với tao "Không quan trọng là mày lên giường với ai, miễn là mày ổn", mày càng hững hờ thì tao càng không chịu đựng được." Type nói như thể cậu mất hết sức lực. Cậu thậm chí không muốn ngẩng mặt lên.

"Tại sao chứ? Không phải là một cô gái nhỏ nhắn ngọt ngào tốt hơn sao? Tại sao tao chỉ nhớ mùi mồ hôi từ một thằng con trai? Tại sao tao lại nghĩ về cơ thể cứng rắn của mày ngay cả khi tao ôm một cô gái mềm mại trong vòng tay? Tại sao tao nghĩ về mày khi tao hôn Puifai? Tại sao tao lại nghĩ về việc hôn mày ngay khi tao đang ở với Puifai? Trong thâm tâm, tao cứ luôn nghĩ về mày..."

Câu cuối cùng, Type nhìn lên chàng trai cuối cùng cũng chịu đặt điện thoại xuống, chịu lấy tai nghe ra.

"Thằng Tharn, khốn kiếp, sao tao cứ nghĩ về mày! "

Type cay đắng hỏi, nhưng Tharn không trả lời. Cậu ta chỉ hỏi cậu một câu.

"Mày làm với cô gái đó chưa?"

Type mở to mắt, hai tay nắm lấy cổ áo của Tharn, dường như nổi giận vì đối phương nhìn xuống cậu như thế, mặc dù thực tế đúng là vậy.

"Tao không thể, thằng khốn nạn nhà mày, mày có nghe chưa? Tao thế mà lại không thể lên giường với một đứa con gái!"

Type hét lên với chàng trai con lai bên dưới, cậu thở dốc, rồi một lần nữa, khuôn mặt sắc cạnh chôn trong ngực Tharn, tay cậu nắm chặt lấy quần áo của cậu ta.

"Tao không thể làm, Tharn, tao không thể làm điều đó. Tao không có phản ứng với cô gái đó. Tao chỉ cảm thấy điều đó khi ở bên mày. Chỉ mày thôi!"

Type giống như đang trút giận, bởi vì bây giờ cậu có cơ hội ở bên một cô gái xinh đẹp và đáng yêu như Puifai. Nhưng cậu không thể phản ứng với những đụng chạm của cô ấy, không thể hiểu được lí do tại sao lại như vậy. Cậu thậm chí không thích nước hoa trên người cô ấy. Mùi hương đó quá nồng, cơ thể ngọt ngào không phải là thứ khiến cậu hứng lên, nó càng không thu hút nổi cậu.

"Tao không thể phản ứng với người khác." Cuối cùng, Type nhắm mắt lại như thể cậu hoàn toàn kiệt sức.

Cậu phải thừa nhận những gì cậu đang thực sự nghĩ.

"Tao xin lỗi, Tharn. Tao xin lỗi. Tha thứ cho tao đi." Do đó, Type chỉ có thể tiếp tục lặp đi lặp lại câu này. Tharn thở nặng nề, từ từ đặt bàn tay to của mình lên mái tóc đen của Type.

"Có lẽ hôm nay mày quá mệt nên vậy thôi."

"Không,tao không mệt!"

"Vậy mày có thể không có hứng thú với chỉ cô gái đó."

"Không! Tao không thể phản ứng với bất cứ đứa con gái nào cả."

"Biết đâu mày có thể phản ứng với thằng con trai khác."

Rắc.

Lúc này, Type lại túm lấy cổ áo của Tharn, cậu nhìn cậu ta giận dữ. Cậu ta đang nói là cậu đang trở thành gay, Type không nhịn được gầm lên.

"Mày mu���n chết đúng không? Tao là một thằng con trai. Tao không muốn ở cạnh thằng quần nào hết. Chỉ nghĩ thôi đã ghê muốn chết rồi!"

"Vậy thì..." Tharn không ngờ đối phương sẽ tức giận như vậy. Hắn nhìn thẳng vào chàng trai trước mặt đang đỏ mặt vì tức giận. Hắn giơ tay chạm vào má đối phương. Trước đây, Type luôn gạt hắn ra, nhưng bây giờ cậu trông như sắp khóc, cậu phải chấp nhận một điều mà cậu vừa phát hiện ra.

"Tao chỉ đáp lại mày, chỉ với mày." Giọng Type không khác gì khóc. Thực tế do điều này đang tác động mạnh mẽ đến niềm tin nhiều năm của cậu, niềm tin bản thân là một thằng con trai thực sự.

Cuối cùng, cậu chỉ có thể vùi mặt vào ngực chàng trai con lai, rồi nói.

"Tha lỗi cho tao."

"Ngoan lắm." Lúc này, Tharn nhẹ nhàng chạm vào mái tóc ngắn của chàng trai phương Nam đang nằm trên người cậu ta. Giọng nói của cậu ta ấm áp và mềm mại, nhưng nó khiến trái tim của người biết bản thân đã làm điều gì đó sai trái cảm thấy đau đớn hơn.

Sao cậu có thể làm tổn thương một người rất tốt với cậu? Làm sao Tharn có thể bỏ qua những gì cậu đã làm với cậu ta?

"Mày biết tao chưa bao giờ giận mày."

Với một cái ôm mạnh mẽ quanh vai Type, Type cảm thấy như mình mất hết sức lực trong khoảng khắc đó.

Không dễ để một thằng con trai thẳng băng như cây thước thừa nhận người đó dần trở thành gay, nhưng cơ thể với trái tim cậu nói cậu không thể tiếp tục lơ đi nhưng suy nghĩ và cảm xúc thật của bản thân.

Ngoài chàng trai trước mặt, cậu có thể không thích bất kì ai nữa.

Cậu sẵn sàng thừa nhận rằng cậu ta là người đàn ông của cậu.

Chàng trai mà cậu không thể nào có thể thoát khỏi.

Chàng trai đó không chỉ là bạn tình.

"Giờ mày là của tao rồi."

Một giọng nói trầm vang lên bên tai cậu, Type yếu ớt trả lời.

"Mày cũng là của một mình tao. Tao nói cho mày biết, tao sẽ bám mày không buông đâu. Tao không có phản ứng với ai khác ngoài mày."

Mặc dù nghe có vẻ ích kỷ, không có bất kỳ sự dịu dàng nào và nội dung dường như chỉ liên quan đến ham muốn, Tharn biết rằng người có lòng tự trọng cao ngất trời trước mặt hắn đang mềm lòng với hắn, không ai khác trên thế giới có thể được cậu đối xử như vậy trừ hắn ra.

"Tao là của mày từ rất lâu rồi." Khi nghe điều này, Type ngẩng mặt lên, nhìn vào đôi mắt không che giấu cảm xúc thật của cậu ta vào lúc này, cậu thì thầm.

"Tao xin lỗi."

Những nụ hôn ngọt ngào đi kèm với lời xin lỗi, ôn nhu hơn bao giờ hết, chỉ là chạm nhẹ vào môi.

"Tao xin lỗi."

Tharn thực sự không ngờ hắn sẽ nghe một câu như vậy từ miệng Type. Hắn không nghĩ tối nay Type sẽ về kí túc, càng không nghĩ cậu sẽ ôm hắn thật chặt hệt như một đứa trẻ nhẹ giọng nói lời xin lỗi, Tharn không thể tin Type đã chọn hắn.

Như vậy, Tharn, người đã nhẫn nại trong một thời gian rất dài như được chữa lành trái tim, loại cảm giác mất mát đó từ sâu trong lòng đã dần biến mất.

Tình yêu không chỉ thể hiện trong vài lời nói tán tỉnh, mà có thể chỉ cần như thế này. Cơ thể ấm áp của người phía trên nhắc hắn một điều là chàng trai của hắn đã trở lại, sự lo lắng lúc được lúc mất đã qua rồi.

Không, cậu thực sự là c��a hắn.

Tharn mỉm cười. Đôi môi ấm áp của Type dán vào môi hắn. Cậu cắn môi dưới của hắn, sau đó, cậu liếm khóe miệng Tharn, giống như chú chó nhỏ đang chơi đùa với chủ, Tharn không thể không tưởng tượng như vậy.

Type thật sự quá dễ thương.

Chậc, có lẽ hắn thực sự phải kiểm tra mắt của mình thôi, nhưng ngay cả khi mắt của hắn có vấn đề, Tharn vẫn rất hạnh phúc. Hắn biết Type là một người vô cùng cục súc và nóng tính.

Có chết cũng không nghĩ rằng người như cậu lại đi xin lỗi hắn , mặc dù tâm trạng cậu vẫn khá cọc, cậu còn nhấn mạnh quả quyết bản thân là trai thẳng. Mặc dù vẫn chán ghét gay nhiều như cậu đã nói trước đây. Nhưng quan trọng là, chàng trai ghét gay đó lại chủ động hôn hắn.

Nụ hôn nhẹ dọc theo môi khiến Tharn không kiềm chế được bản thân mà luồn tay vào mái tóc đen ngắn của Type, với mục đích kéo cậu tới gần hơn, hắn mở miệng, ngậm lấy môi cậu, chuẩn bị cho một cuộc tiến công.

Môi lưỡi của đối phương mềm mại, mang một cảm giác lành lạnh kì lạ, sự đụng chạm đặc biệt này khiến Tharn không nhịn được vươn đầu lưỡi của mình chạm tới đầu lưỡi của cậu cùng quấn quýt, hai đầu lưỡi cuộn lấy nhau như nhảy múa, ướt thành một mảnh , tiếng hôn nhau của cả hai cũng lớn hơn.

"Tao xin lỗi, không được giận tao." Type thủ thỉ, nhưng lời của cậu nghe giống ra lệnh hơn là thỉnh cầu.

Cậu cúi đầu tiếp tục hôn Tharn.

Hành động đó khiến Tharn, người chưa bao giờ thực sự tức giận với cậu, cảm thấy trái tim cũng muốn tan chảy thành nước.

Type rời môi, Tharn phía dưới nhìn cậu bằng đôi mắt sâu thẳm, đôi mắt mà cậu khó có thể nói lời từ chối.

Đôi mắt với hàng lông mi dày và dài đến mức cậu nhịn không được muốn thử kéo chúng. Đôi mắt đó đầy phức tạp vào lúc này.

Bạo lực, hung hăng, không muốn thừa nhận thất bại, khẳng định bản thân, quan trọng nhất là nó đầy tự trọng và... sự chiếm hữu.

"Hôn tao vì muốn tao tha lỗi, đúng không?"

Tharn nhướn mày, Type đưa tay lên cổ hắn.

"Ờm, tao đang cố gắng lấy lòng mày đấy."

Tharn lại lần nữa không ngờ Type dễ dàng thừa nhận điều đó, nhưng hắn chưa kịp nói gì, đôi môi mềm mại của cậu lại ấn xuống, nụ hôn dữ dội hơn nhiều so với nụ hôn vừa nãy.

"Chụt."

Hai đầu lưỡi dính chặt với nhau như hai thỏi nam châm. Cả hai trao đổi nước bọt trong miệng nhau. Sợi chỉ bạc vương ra khóe miệng, nếu ai đó khơi mào, người còn lại sẽ tự động tiếp nhận và đáp trả lại nụ hôn đó. Nếu một người không còn sức, người còn lại sẽ tự động dừng một chút để đối phương điều khiển lại nhịp thở. Âm thanh hôn mãnh liệt càng trở nên rõ ràng trong phòng.

Cùng lúc đó, Tharn đưa tay vào quần áo của chàng trai phương Nam, hắn vuốt ve cơ bụng mà hắn phát nghiện, Type không nhịn được nỉ non, nhưng cậu không nói gì tỏ ý phản kháng. Thay vào đó, Type tự mình lặng lẽ di chuyển ra xa một chút, để Tharn có thể giúp cậu c��i bỏ quần áo, cậu cầm quần áo ném vào góc giường, rồi lại hôn Tharn, dường như cậu không muốn tách khỏi Tharn một giây nào.

Cho đến khi cả hai bên bắt đầu thở hổn hển, Type đứng dậy, nhìn xuống chàng trai đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Lấy lòng tao thì không chỉ hôn là đủ."

"Ô?"

Tharn nhướn mày, nhìn chàng trai cơ ngực trần, hắn không nhịn được đặt tay lên bụng của Type, chạm chầm chậm từ dưới lên trên khiến Type hít một hơi thật sâu. Ngay cả khi tay của Tharn sờ loạn trên người cậu, Type cũng không phàn nàn gì.

"Vậy mày muốn tao làm gì?" Type hỏi vậy làm Tharn mỉm cười, hắn ngồi dậy, Tharn nắm chặt hai tay cậu ra sau lưng. Tharn vùi mặt vào cổ Type, đầu lưỡi liếm lên cổ cậu, dường như muốn chậm rãi thưởng thức.

"Tao muốn ăn mày."

Đầu lưỡi Tharn trượt xuống cổ Type. Type túm tóc hắn. Tharn thì thầm.

"Tao muốn ăn mày nhưng tao muốn biết mày sẽ làm gì hơn."

Tharn nói xong, lưỡi hắn di chuyển tới hạt đậu trên ngực Type. Như thường lệ, hắn không thể kiểm soát bản thân, ngửi và bắt đầu đưa đầu lưỡi nếm lấy đầu ngực cậu. Đầu lưỡi nóng ấm liếm lên hạt đậu nhỏ. Khuôn mặt hắn chôn trong ngực Type. Hắn mút mát trêu chọc hạt đậu mềm ở một bên, khiến nó như hưởng ứng mà cứng lên.

"Đây không phải là điều mà mày làm tốt nhất cho tao đấy chứ, Type."

Tharn không đợi được muốn đổi chỗ để thuận lợi hút hạt đậu ở bên còn lại nhưng...

Type nắm lấy mái tóc nâu của Tharn, tay còn lại thận trọng chạm vào hắn.

Tharn nhìn lên, cậu nhanh chóng cúi đầu xuống chặn miệng Tharn, tiếng thở gấp và giọng nói khàn khàn vang lên bên tai.

"Vậy tao sẽ làm cho mày thấy đủ thì thôi, Tharn."

Sau đó, Tharn bị Type đẩy xuống nằm trên giường, nhưng Tharn không nói gì. Hắn lặng lẽ nhìn chàng trai trước mặt đang gục đầu vào cổ hắn. Đầu lưỡi của Type lướt xuống cổ Tharn, song song đó, tay cậu khó khăn trượt vào quần áo của Tharn để vuốt ve làn da ấm áp của hắn.

Cho đến khi tay Type nắm được hạt đậu hồng nhạt của Tharn, cậu nhẹ nhàng nh��o nặn nó với suy nghĩ xấu xa. Tharn hít một hơi, mắt hắn nhìn thẳng vào chàng trai nằm trên người hắn vẫn đang tiếp tục trượt xuống. Type, bỏ qua quần áo trên người hắn, tiếp tục ma sát trên ngực hắn, hơi thở của Tharn trở nên nhanh hơn.

Dù là phụ nữ hay đàn ông, ngực luôn là một khu vực rất nhạy cảm.

Tharn vừa nghĩ vừa đặt tay lên mái tóc đen mềm mượt kia, mắt nhìn người đang liếm xung quanh đầu ngực của hắn, không giống như lúc trước, bây giờ Type không kiêng dè bạo dạn cắn mạnh lên hạt đậu nhàn nhạt trên ngực Tharn. Tharn biết đây là Type đã học hỏi từ những gì hắn từng làm với cậu, Tharn đột nhiên cảm thấy Type như thế này rất dễ thương.

Thật đáng yêu.

Sau đó hắn cởi bộ đồ ngủ và ném chúng xuống cuối giường.

"Ừm."

Khi bàn tay to của đối phương nắm lấy "cây gậy nóng" đang dần cương lên của mình, Tharn nhịn không được kêu lên một tiếng. Trước đây, nếu Tharn có bảo cậu chạm vào thằng em của hắn, Type một hai không là không, nhưng bây giờ, Type đang cố gắng thỏa mãn hắn bằng tay, còn không quên trêu đùa thằng em hắn, khuôn mặt cậu như bị phủ bởi men tình.

Tharn còn chưa làm gì, Type đã toát mồ hôi, khuôn mặt và đôi mắt đầy khát khao không che giấu, cậu hiện giờ trông thực sự rất ngon.

Nhưng mặc dù hắn muốn, Tharn vẫn không hành động. Hắn lẳng lặng nằm trên giường, muốn nhìn xem cậu làm gì.

Lúc này, Type đã di chuyển đến cuối giường, đôi mắt cậu nhìn thẳng Tharn, Tharn lên tiếng ngăn cậu.

"Nếu mày không muốn thì không cần cố."

"Thằng Tharn, mày im đi. Tao đang tập trung. "

"Haha."

Tharn phì cười. Mặc dù thằng em của hắn cương cứng rồi, hắn cũng không dám mong đợi Type sẽ giúp hắn, hai tay Type giữ lấy thằng em của Tharn. Đầu khấc đỏ sưng phơi ra trong không khí. Type nhìn lên Tharn, cậu thè đầu lưỡi đỏ mềm liếm vào phần đỉnh đầu mẫn cảm lộ ra, hình ảnh trước mắt làm Tharn tưởng như mình sắp nổ tung.

Cảnh tượng đó rất con mẹ nó khêu gợi.

Đầu lưỡi ẩm ướt chậm chạp liếm cây gậy nóng dưới hạ thân hắn. Do không có kỹ thuật lẫn kinh nghiệm, chàng trai phương Nam do dự vì không chắc chắn bản thân nên làm thế nào thành ra động tác có hơi vụng về, nhưng cậu không có vẻ gì là ghê tởm.

"Đầu lưỡi di chuyển vào giữa, liếm và xoa chậm thôi."

Tharn không thể không lên tiếng chỉ bảo cậu. Hơi thở nóng rực của Type không ngừng phun lên cây gậy nóng hổi của hắn, hai tay cậu nắm lấy nó, chậm rãi nhẹ nhàng mân mê theo vòng tròn xung quanh, nhìn hình ảnh Type từ từ mở miệng nuốt thằng em hắn vào miệng, Tharn cảm thấy đầu mình thoắt cái trống rỗng – cảm giác vừa hồi hộp vừa sướng xông thẳng lên đỉnh đầu.

Type không biết là cậu quyến rũ và hấp dẫn tới cỡ nào.

Tharn một lần nữa phải khẳng định.... Type sinh ra là để giết mấy gay như hắn chết đứ đừ trong tay cậu.

"Hóa ra nó có vị như này à?" Type giống như đứa con nít vừa khám phá ra thứ gì đó mới mẻ.

Không chỉ vậy, sau khi phát hiện ra rằng việc liếm cái đó không ghê như cậu nghĩ, Type cúi đầu xuống lần hai, lần này cậu không chỉ liếm mà sử dụng luôn cả miệng của mình, cái miệng đỏ hồng ngậm một cây gậy lớn, nuốt nó sâu vào cổ họng.

Sau đó môi cậu ra vào như thể cậu đang mút một cây kem ngon lành, đầu lưỡi trong miệng cậu không quên liếm dọc theo cây gậy cương cứng trong miệng. Tharn nắm chặt tóc Type, hắn không muốn ép cậu, nhưng hắn thực sự muốn cự vật của mình lấp kín cái miệng đang phồng lên kia.

Một tuần trước, không, chính xác là ngày hôm qua, Tharn thậm chí không thể tưởng tượng được việc chính mắt thấy được cảnh tượng cậu dùng miệng chăm sóc thằng em hắn. Hắn nuốt ực nước miếng, lên tiếng hướng dẫn cậu với giọng nói hơi phàn nàn.

"Cẩn thận răng!"

Khục.

"Rốt cuộc... tao vẫn chưa hiểu tại sao nhiều người lại khoái khẩu giao đến thế!" Mặc dù miệng thì càu nhàu, nhưng nói xong thì Type vẫn quay lại tiếp tục việc của mình, khi Tharn dạy cậu, cậu cố nuốt cự vật sâu hơn vào trong cổ họng, Tharn nhếch mép, ngăn không nỗi run rẩy phát ra mấy tiếng. Khi mắt hắn chạm mắt cậu. Hắn cố gắng không đẩy hông mình lên cao bởi vì hắn chỉ cần thấy đầu chàng trai đang thỏa mãn hắn phía dưới, hắn đã không thể kiềm chế dục vọng muốn đẩy toàn bộ cự vật vào miệng cậu.

Nhưng Type không có ý định để hắn kìm chế lại dục vọng, bởi vì.

Nhép nhép.

Miệng cậu tăng tốc chuyển động, thằng em của Tharn liên tục trượt ra vào cổ họng cậu. Bây giờ Tharn nhỏ vẫn đang bên trong, được bao quanh bởi nước bọt và vòm họng ấm áp, cằm của Type cũng nhớp nháp đầy nước bọt của chính cậu. Tharn vội vàng thở hắt, nhịn không được hơi ngửa mặt lên.

Phụt.

"Khụ, khụ... Thằng quần! Mày bắn sao không nói? Vừa tanh vừa đắng như vậy sao tao nuốt nổi? Mày cố ý đúng không!" Vào lúc đó, Tharn biết h���n không thể kiểm soát được ham muốn, nhưng hắn không kịp nhắc nhở đối phương là hắn sắp tới.

Tharn bắn tinh dịch khắp miệng Type trước khi cậu kịp phản ứng. Cậu quát lên, đưa mu bàn tay lên lau khóe miệng.

Soạt.

"Hừm." Lúc này, Tharn, với khóe miệng hơi nhếch lên, kéo chàng trai đang cằn nhằn tới và hôn. Lưỡi của hắn chui thẳng vào miệng cậu, quét qua lại, liếm sạch tinh dịch còn sót lại trong miệng lần tinh dịch trên khóe miệng cậu, đầu lưỡi nóng bỏng nuốt chửng lời phàn nàn của đối phương, đồng thời đẩy sâu lưỡi vào cổ họng cậu.

Type không thể cưỡng lại mỗi khi chàng trai con lai hôn cậu, ngay cả cơ thể cũng mềm nhũn xuống, tay không nhàn rỗi, nóng lòng vội vã muốn cởi chiếc quần vướng víu ra, bàn tay to của Tharn cũng kịp thời ở đó giúp cậu cởi quần. Khi chiếc quần vừa kéo xuống khỏi bàn chân, Type ấn mình lên cơ thể Tharn. Cho đến khi hai thằng em dính lấy nhau.

"Ăn thường xuyên rồi mày sẽ quen."

"Chắc chắn không có lần sau." Type nói, rồi nhìn xuống nơi hai người đang cọ xát với nhau.

"Thằng em mày lúc nãy hơi phấn khích, bắn hơi nhanh thì phải?"

"Tao đáng lẽ chưa tới đâu, nhưng khi thấy biểu cảm của mày thì tao kìm không nỗi." Type vừa hỏi, Tharn lập tức hiểu ra, thật thà trả lời.

Type suy nghĩ nhưng bị gián đoạn bởi thằng em của họ lúc này như sắp bốc hỏa, vừa sưng vừa cứng, hai thằng em ướt đẫm không ngừng cọ qua cọ lại, điều này cũng khiến chàng trai trông cực kỳ ngon miệng lúc này nhăn mặt.

"Biểu cảm của tao làm sao?"

Vấn đề này Tharn đã biết câu trả lời rồi, nhưng do hơi khó nói, hắn lựa chọn lúc này vẫn nên chuyên tâm cọ xát thì hơn.

Cảm giác khô nóng khiến Tharn không kiềm chế được liếm liếm môi, hắn thừa nhận... hắn muốn nuốt trọn cái người trước mặt hắn này, muốn ăn sạch sẽ cậu, nhưng dường như đối phương hôm nay không muốn cho hắn chủ động.

Và thời điểm này... Biểu cảm của Type giống biểu cảm lúc cậu vừa bắn xong.

Toàn thân của Type căng cứng, người đỏ bừng và ướt đẫm mồ hôi. Mắt cậu dần dần hướng xuống dưới. Cùng lúc đó, miệng cậu hé ra nỉ non mấy tiếng rên trầm thấp, không ngừng thút thít khi thằng em cậu và cây gậy khổng lồ của Tharn va chạm vào nhau.

Tharn trong giây lát như mất hết sức, cả người ngã xuống giường. Hắn mở to mắt thưởng thức cảnh tượng sống động trước mặt.

Hắn từng nghĩ cả cuộc đời này sẽ không bao giờ có cơ hội thấy cảnh tượng đẹp đẽ đến vậy.

"A.... A... A.... Này.... "

Type đang cố gắng hít lấy không khí. Mỗi khi hai người cọ sát vào nhau, mặt cậu đầy sự nhẫn nhịn, khi hắn thấy cậu như vậy, Tharn biết, lẫn hắn và cậu thực sự muốn giải phóng tất cả trên người đối phương! Nhưng cậu nghĩ một đằng thì khuôn mặt thể hiện một nẻo, điều này rất thú vị.

Hai tay Tharn cầm lấy hai cây gậy nóng, còn cậu chầm chậm áp đầu ngón tay vào lỗ hẹp phía sau cậu. Cơ thể Type run rẩy, hơi thở cậu cũng trở nên nhanh hơn.

"Mày phải lấy gel bôi trơn."

"Không cần... Làm thế này là được rồi!..." Tharn tốt bụng nhắc nhở, nhưng chàng trai trên người hắn lại từ chối, sau đó...

Tách.

Type đặt ba ngón tay vào miệng cậu, đầu lưỡi liếm lấy các ngón tay, sau đó đ��a đến nơi phía sau cậu.

"Ưm... a... Có chết tao cũng chưa từng nghĩ, đời này tao sẽ dùng ngón tay của chính mình, nhét vào đằng sau mình."

"Này, ngày mai mày sẽ đau đấy."

Bản thân Tharn quá lười để ngăn chặn đối phương, bởi vì khi hắn nhìn vào đôi mắt to kiên quyết của cậu, hắn biết hắn muốn ngăn cũng ngăn không được.

Phải, Tharn nằm trên giường, nhìn chàng trai nhăn nhó vì đau ở trước mặt nhưng vẫn không bỏ cuộc muốn kéo căng mình ra, lúc này, Type đã bắt đầu dùng ngón tay để nới lỏng lỗ hẹp phía sau.

"Mày đang quyến rũ tao đúng không?"

"Chó chết!!!" Tharn trêu chọc chàng trai kia, mỉm cười khi nghe cậu chửi nhưng ngay sau đó Type nhếch mép, Tharn thì thầm.

"Tao có thể thấy mày cười như vậy khi tao làm mày không nhỉ?"

Vừa dứt lời, đối phương nắm lấy cây gậy khổng lồ của Tharn, ngược lại thì nụ cười trên miệng Tharn tắt ngúm, Type rút ngón tay ra khỏi phía sau, rồi cầm cự vật nóng bỏng của đối phương , để đỉnh của cự vật ở lối vào của cậu.

Tharn cũng nhanh tay bắt lấy hông cậu. Hắn có thể cảm nhận được sức nóng cơ thể cậu và sự căng chặt của lỗ hẹp kia.

Cậu chắc hẳn khá đau, Tharn vô thức di chuyển cơ thể để ôm lấy vai Type, thì thầm.

"Type, chậm thôi, ừm... Đừng nhét hết vào cùng một lúc..."

"Phắc!! Tao biết rồi... A! Phắc a, tao... a!" Type rên rỉ, cậu vươn tay ôm lấy cổ Tharn, lỗ hẹp từ từ nuốt chửng cây gậy nóng hổi. Từng chút...từng chút sát nhập kèm theo tiếng thở ồ ồ rõ ràng và nặng nề khi cự vật tới nơi sâu nhất.

Sau đó, hai người cứ thế dựa vào nhau hết lần này đến l��n khác, dù phía dưới vẫn còn hơi đau, nhưng cả hai mặc kệ, bên trên vẫn cuốn chặt lưỡi nhau trao đổi nước bọt ngọt ngào. Tharn nhỏ hơi co giật, Type khó có thể kiềm chế muốn cắn vào lưỡi đối phương.

"Ư a! Tharn... Ngay đó....Làm tao! A! Tao! Này..."

Nghe thấy vậy, Tharn không chần chừ đâm tới vị trí vừa nãy, theo sau đó là tiếng rên rỉ sung sướng của cậu vang khắp phòng.

Tharn bắt đầu giữ đối phương để di chuyển hông theo nhịp độ.

Do đó, ngay khi cậu nắm bắt được nhịp độ, Type dang rộng hai chân, tay đặt lên bụng dưới của Tharn, cậu cảm thấy trái tim mình như được vuốt ve, khuôn mặt góc cạnh của cậu nhếch lên, nhịp thở tăng dần theo nhịp điệu của cơ thể.

Tâm trí của Tharn lại như reo lên... Type sinh ra là để giết hắn.

"Ưm... Này... Này... A... Tharn... Con mẹ nó sướng quá..."

Chàng trai phía dưới cơ thể hắn ướt đẫm mồ hôi, trông giống như một miếng chocolate sắp tan chảy. Khuôn mặt cậu như say rượu, hơi thở nặng nề lẫn với tiếng rên rỉ không kìm chế, như thể cậu không quan tâm ai sẽ nghe thấy tiếng hai người nữa, chỗ phía dưới mút chặt thằng em hắn cố tình siết chặt, Tharn không nhịn được nghiến răng.

"Mày...Như vậy...? Là muốn chuộc lỗi sao...?

"A! A! Đúng a! Tao không thể dùng lời nói! Tao chỉ có thể! A! Như vậy!"

Type lại nói tiếp "Mày... Ha... Hừ... Nhưng tao biết...Mày thích mà...."

Tay hắn nắm lấy đầu ngực cương cứng của cậu. Tharn, người đang chìm vào loại tình cảm dạt dào này, cười lớn.

"Tao đâu nói tao không thích."

Phụt.

"Ư, tao không nhịn được." Ngay sau khi bắn, Type gần như kiệt sức ngã xuống, chỉ có cây gậy nóng bỏng khổng lồ vẫn đang chuyển động phía sau cậu mạnh mẽ, cơ thể Tharn hơi co giật, hắn tăng sức mạnh và tốc độ đâm vào rút ra, hai tay nắm chặt hai vai đầy mồ hôi của Type, chàng trai trên người cậu càng giữ chặt lấy cậu. Khoái cảm từng bước từng bước đánh úp tới như những cơn sóng.

Lách cách...bạch bạch....

Âm thanh va chạm của cơ thể hòa lẫn với tiếng rung của chiếc giường vang lên khắp căn phòng, ham muốn sắp được giải phóng.

"Type... Tao sắp..."

Tharn biết Type không thích hắn bắn vào trong cậu, nhưng thật lòng mà nói, hắn không muốn cậu nói như thế bây giờ.

"Không, không sao. Bắn vào trong đi."

Phụt.

Nghe những lời đáng yêu như vậy, Tharn không thể kiềm chế ham muốn của mình mà bắn, sau đó chính Type cũng chủ động nắm lấy cự vật khổng lồ để lấy nó ra khỏi cơ thể mệt lả của mình, chẳng mấy chốc, tất cả chất lỏng màu trắng đục của Tharn trào ra từ lỗ nhỏ phía sau cậu, vì Tharn mà lúc này nó không thể nào ẩm ướt hơn.

Sau đó, chỉ còn hơi thở nặng nề trong phòng.

"Ngày mai mày xuống giường không nỗi đâu."

"Khỏi lo lắng cho tao. Ngày nghỉ tao cũng không đi đâu. Tao sẽ nằm lì trên giường chờ mày phục vụ tao ăn uống."

Sau khi nhịp thở cả hai trở lại bình thường, Tharn nhẹ nhàng vuốt ve lưng Type, lo lắng nói, nhưng hắn cũng biết mọi chuyện đã đi quá xa để hắn có thể dừng lại. Type chỉ hờ hững trả lời. Có vẻ như đây không phải là vấn đề lớn, cậu cũng không nghĩ bản thân sẽ muốn đứng dậy, cậu quá mệt rồi.

"Mày không cần ra ngoài tìm ai à?"

Tharn nhẹ giọng hỏi.

Tharn không có ý khiêu khích, hắn chỉ muốn chắc chắn vài điều. Chàng trai phương Nam lắc đầu, nhưng cậu không nhìn lên hắn.

"Không, tao đã nói với cô ấy là tao sẽ không gặp lại cô ấy nữa... vì khi tao về kí túc, tao đã xóa số điện thoại của cô ấy... Số và LINE đều xóa sạch rồi."

Mày không nhất thiết phải làm tới vậy đâu.

Tharn muốn nói với cậu như thế, nhưng hắn cũng không thánh mẫu đến độ tạo cơ hội cho cậu đi giao du với đứa con gái khác. Cậu ngẩng đầu lên với một nụ cười nhẹ, khuôn mặt cũng không gượng gạo, vô cùng tự nhiên nói.

"Ngay cả khi tao muốn quay lại, tao cũng không thể quay lại."

"Tại sao?" Type gục xuống giường, thở một hơi thật sâu.

"Tao nói với cô ấy tao có bạn trai rồi."

Câu nói vô cùng thản nhiên.

Nhưng khi nghe điều này, Tharn sững sờ. Hắn không thể tin những gì hắn đang nghe. Cậu vừa nói hắn là bạn trai.

"Chậc, đừng nhìn tao vậy. Tao nói với cô ấy là tao ngủ với một thằng con trai, cô ấy đã tát tao khi tao vừa bước xuống giường, cô ấy còn chửi tao là đồ đầu lợn hay đồ chó gì đó, đại loại thế, tao không nhớ." Type nhún vai.

"Nhưng sức cô ấy quá yếu, đến nỗi đánh mà tao tưởng đang cù tao, không xi nhê gì hết."

"Mày biết mày ngốc lắm không?" Tharn không nhịn được trách.

Type xoay người nhìn thẳng vào mắt Tharn, chỉ thấy chàng trai vừa mắng cậu đang cười rạng rỡ. Tharn đưa tay tới má chàng trai phương Nam, sau đó chạm nhẹ.

"Nhưng làm thế nào bây giờ? Tao thích mày điên cuồng kể cả khi mày ngốc như vậy."

"Ha!" Type phát ra âm thanh "Hừ." trong khoang mũi, nhưng nhiệt độ trên má mà ngón tay hắn chạm vào ngày càng nóng hơn, Tharn cười không thể nào tươi hơn, hắn ôm Type trong vòng tay. Trước đó, hắn còn không dám hy vọng Type sẽ sẵn lòng đáp lại mà còn chủ động như thế này.

Không chỉ không phản kháng, mà còn cho hắn nắm tay.

"Mày có chắc là ở bên một thằng gay như tao không?" Không phải là Tharn thích nhai đi nhai lại vấn đề này, nhưng hắn muốn bản thân phải có niềm tin vững chắc, đặc biệt là với Type, một người cực kì cực kì chán ghét gay, câu hỏi này cũng khiến Type khựng lại, sau đó cậu lắc đầu.

"Tao thực sự không biết. Cả cuộc đời này tao luôn ghét cay ghét đắng gay. Ngay cả bây giờ tao còn nghĩ có thể não tao hỏng ở đâu rồi, có một cô gái tốt như vậy trước mặt tao, nhưng tao lại chọn mày, tao cảm thấy mình chắc là một thằng ngu nhất trái đất rồi." Type cứng nhắc nói, nhưng.

Một lúc sau cậu thở dài.

"Tao xin lỗi, mày biết cái miệng tao thối tha đến mức nào mà. Đừng giận tao."

Nhiều lần Tharn cảm thấy cậu một chút nhân tâm cũng không có nhưng ngay khi Type nói đừng giận cậu, hắn tức khắc mềm lòng.

"Ban đầu, tao

tính chia tay với mày khi mày về."

Nghe thấy lời đó, Type lập tức ngồi dậy, quay đầu lại ngỡ ngàng nhìn Tharn, cậu có vẻ rất sốc. Tharn thấy vậy liền cười vui vẻ.

"Nhưng mày như bây giờ thì tao nghĩ lại rồi, ngay cả khi mày để tao chết trong mày, tao sẽ không chia tay. Nếu tao chia tay, mày sợ không?"

"Đương nhiên! Sao không sợ? Ai chẳng sợ..."

"Đó là điều tao lo lắng cả tuần nay, tao sợ mày nói lời chia tay với tao." Tharn chỉ nói như vậy. Type nắm chặt tay, nhớ lại việc cậu còn lập ra một bản thỏa thuận giữa cả hai. Khuôn mặt cậu ngay lập tức đầy hối hận, cậu bắt đầu thừa nhận lỗi lầm.

"Tao xin lỗi, tao sẽ không coi mày là người dự phòng nữa."

"Biết vậy thì tốt." Tharn nói, hắn kéo người vừa bật dậy, ra hiệu cho cậu nằm xuống ngủ với hắn.

"Giường nhỏ quá."

"Lúc trước tao có nghe mày phàn nàn gì đâu."

"Không thấy làm xong tao liền về giường tao à." Type nói và ôm chầm lấy Tharn, đưa tay lên vai chàng trai con lai.

"Chật chội muốn chết khi hai thằng con trai lớn tướng ngủ trên một chiếc giường nhỏ như vậy." Type tiếp tục càu nhàu, Tharn mỉm cười.

Hắn xoay Type lại, mắt hắn dán vào Type, miệng vẫn cười.

"Chuyển ra kí túc trường vào học kì tới, thế nào?"

"Bố tao không cho đâu." Type nói bằng giọng mũi nặng nề.

"Vậy tao chuyển ra ngoài trước rồi mày chuyển theo." Tharn đưa ra sáng kiến, Type cau chặt mày, cậu vẫn đang phân vân, Tharn tiếp tục nói về việc chuyển ra ngoài.

"Tao muốn nghe rõ tiếng mày rên khóc thoải mái trên giường. Rất gợi tình, lúc nãy mày còn cố kiềm lại vì sợ người khác nghe thấy. Thật sự thì, mày rên nghe rất hứng, tiếng rên của mày khiến mày...rất ngon." Tharn nói, vùi mặt vào cổ đối phương. Type không đẩy hắn ra, nhưng trán cậu nhăn lại.

"Mày muốn bị tao sút hả thằng Tharn?"

"Tao nghiêm túc." Tharn ghé sát tai của Type, nói.

"Một thằng con trai toàn mùi mồ hôi như tao thì có gì mà ngon?"

"Mày hay người khác không cần biết. Tao biết mày ngon là đủ rồi." Giọng nói thì thầm dần chậm lại.

"Ô, mày ghen?" Type hỏi. Nghe xong, Tharn quay sang cậu.

"Vậy mày có muốn ở cạnh một thằng hay ghen như tao không?"

Type kéo Tharn, đôi mắt của cả hai nhìn nhau say đắm. Khuôn mặt góc cạnh của Type sát gần tới, khóe miệng cậu nhếch lên.

"Nếu tao không muốn ở cạnh mày, tao chẳng ngu quay lại cho mày ăn tao đâu."

"Thế thì đêm nay tao sẽ ăn sạch mày."

Tharn ghé sát vào tai Type thì thầm. Hắn đưa tay chộp lấy chân cậu rồi tách nó ra. Type cũng rất chủ động phối hợp gác chân lên eo hắn.

Một câu trả lời pha lẫn tiếng cười vang lên.

"Mày muốn gì cũng được!"

Tharn không nghĩ cậu trụ được đâu, bởi vì sau đó, Type có thể ngất vì kiệt sức trước khi hắn kịp ăn sạch cậu. Nói thật thì, có một thằng chồng thực ra cũng không tệ.

Type đã nghĩ là khi cậu thức dậy thì chắc chắn toàn thân sẽ vừa nhức vừa bốc mùi, nhưng thực tế là sau khi tỉnh dậy, cậu thấy đồ ăn sáng được đặt sẵn trên cái bàn kiểu Nhật đợi cậu dậy ăn. Người đang vật lộn với đống bài tập ở giường đối diện vừa phát hiện ra Type tỉnh thì lập tức vứt bài tập qua một bên đi đến giường cậu.

"Mày có muốn đi tắm không? Tao lau người cho mày rồi nhưng mày có thể vẫn cảm thấy không thoải mái."

Tharn nói xong, Type nhìn xuống người mình, trên người cậu giờ là một bộ quần áo đá banh rộng rãi thoải mái, đúng như cậu ta nói, cậu ta đã lau người rồi thay quần áo cho cậu, vì vậy Type lắc đầu.

"Tao muốn đánh răng rửa mặt. Giọng tao sao vậy?"

Giọng nói cậu khàn khàn dường như nói không ra tiếng. Type sờ lên cổ họng mình.

"Đêm qua hình như hơi hưng phấn quá mức dữ dội thì phải." Type lẫm nhẩm nói, cậu từ chối sự giúp đỡ của đối phương, tự mình sải chân bước ra ban công. Nơi có một chậu rửa mặt nhỏ. Mỗi bước đi giống như đi trên mũi dao, với sự thốn tận trời xanh ở nơi đằng sau kia.

Táp táp táp.

Ngay khi tiếp xúc với nước lạnh, cảm giác lờ đờ khi vừa tỉnh dậy của Type mới dần dần nhạt đi, nhường chỗ cho sự tỉnh táo trở lại. Type bắt đầu đánh răng rửa mặt, quyết định sẽ đi tắm sau khi ăn sáng. Rửa mặt xong, như mọi đứa con trai khác, cậu giơ tay qua loa vuốt mặt còn ướt đẫm nước, đột nhiên một chiếc khăn nhỏ phủ lên mặt cậu. Type có hơi bất ngờ một chút, nhưng cậu vẫn lấy nó để lau khô mặt.

"Đồ ăn nguội rồi. Muốn tao đi hâm cho nóng không?"

"Không, tao ăn được." Type lắc đầu, vì lúc này cái bụng rỗng của cậu đang đánh trống thổi kèn kháng nghị. Mặc kệ nó nóng hay nguội, cậu quất láng. Type bước tới, ngồi lên ghế mình.

"Shiaa!" Chàng trai đang rót nước cho cậu quay lại nhìn cậu.

"Sao thế?"

Type sau đó cũng quay lại nhìn cậu ta, thốt lên.

"Thành quả của thằng em mày hay lắm!"

"Thằng em tao?"

"Thì...."

Tharn mờ mịt. Hắn không hiểu sao đối phương đột nhiên nổi quạo với hắn. Type nhìn hắn nhưng lại đột ngột im miệng. Lúc này, cơn đau càng cảm thấy rõ rệt khi cậu ngồi xuống

"Quên đi, tao đi tắm." Type vờ tức giận vì cậu không muốn cho thằng bạn trai xấu xa kia biết cậu đang xấu hổ, cậu lấy khăn rồi cố gắng bước đi một cách mạnh mẽ tự nhiên nhất có thể, nhưng dường như chỉ một chốc như vậy là đủ để Tharn, người đang rối rắm hiểu ra tình hình.

"À, thằng em tao, tối qua sau khi rút ra, tao muốn giúp mày vệ sinh, nhưng mày đẩy tay tao ra nên tao có làm được đâu."

Rầm.

Đừng nghĩ Type còn chần chờ để tiếp tục nghe về chuyện xảy ra tối qua. Cậu bước khỏi phòng với tốc độ nhanh nhất trước khi đối phương kịp nói gì thêm, nhưng cậu không thể ngừng nhớ lại cảnh tượng mãnh liệt dữ dội của hai người đêm qua. Càng nhiều hình ảnh lướt qua trí óc, Type càng cảm thấy xấu h��.

Rào rào.

Khi suy nghĩ linh tinh về đêm qua, Type gục đầu dưới vòi hoa sen. Nước lạnh chảy dọc theo chân cậu. Chất lỏng khác không rõ cũng chảy xuống cùng với nước. Lúc này, Type bắt đầu tự thanh tẩy bản thân.

"Type, mở cửa. "

Ha!"Gì?" Khi bạn trai đột nhiên gõ cửa giống như cậu ta sắp sửa bước vào, Type sốc đến độ hai mắt mở to, vì cậu lo lắng cậu ta sẽ làm cậu như tối qua nữa. Cậu thừa nhận là làm tình trong phòng tắm rất kích thích, nhưng bây giờ thì không, cậu không muốn. Tối qua làm cậu đến mức cậu xấu hổ vậy chưa đủ hay gì, Type to tiếng nói.

"Tao không mở!"

Không phải tên khốn đó muốn làm cậu trong phòng tắm nữa đó chứ.

"Ây, mày đi tắm mà không cần dầu gội hay sữa tắm gì hết à?"

Ờ hớ?

"Khoan, mày tới là để đưa dầu gội cho tao?" Type nâng giọng, giống như cố ý muốn cho mọi người nghe thấy.

"Ừ, mày tắm nước không à. Tắm sao hay vậy? Vậy nên tao mới đem tới cho mày nè." Nghe điều này, Type mở cửa, đưa tay ra nhận lấy.

"Đưa cho tao rồi về đi."

"Sao? Mày sợ tao làm gì mày à?" Miệng thì nói thế nhưng Tharn vẫn đưa dầu gội và sữa tắm cho đối phương, Type vừa lấy xong bàn chải từ tay cậu ta là lập tức đóng chặt cửa. Cậu không biết tại sao mình không dám nhìn thẳng đối phương. Có lẽ vì cậu nghĩ cậu ta sẽ giở trò gì đó với cậu, nhưng thực tế, bên kia chỉ là muốn quan tâm cậu thôi.

"Muốn tao giúp gì không?"

Tharn hỏi đối phương có cần giúp gì không, nhưng chàng trai trong phòng tắm chỉ nghiến răng.

"Cút đi, đừng có đứng ồn ào trước cửa nữa!!!" Có tiếng cư��i bên ngoài phòng tắm, cười xong thì Tharn thật sự ngoan ngoãn rời đi, chỉ còn lại một người muốn đập đầu vào tường vì ngại ngùng.